Mục lục
Truyện Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (full) - Kiều Phương Hạ - Lệ Đình Tuấn - tác giả: Chi Chi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ khi Lê Đình Trung xoa bóp xong một chân rồi lại đổi 

một chân khác mới phát hiện ra hành động lén lút của cô. 

Anh im lặng không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, khuôn mặt của Kiều Phương Hạ lại đang đỏ bừng vì kìm nén, hai tay cô nắm chặt thảm dưới người, dáng vẻ cứ muốn nói lại thôi của cô cực kỳ giống lúc cô ở trên giường. 

Trong lòng Lê Đình Tuấn khẽ rung động, anh lập tức ngừng động tác trên tay rồi tự tay ôm Kiều Phương Hạ vào trong lồng ngực mình để cho cô ngồi trên đùi anh. 

"Sao em khó chịu lại không nói với tôi?" Bàn tay anh vẫn thế, vẫn nhẹ nhàng xoa chỗ chân bị sưng lên của cô, cúi đầu hỏi cô. 

Kiều Phương Hạ nhận ra rằng sau khi Lục Đình Nam qua đây lúc tối, tâm trạng của Lê Đình Trung có hơi nặng nề, dường như anh đang cố gắng kìm chế điều gì đó. 

Cả đêm hôm nay hai người chẳng ai nói lời nào, chỉ là lúc thả đèn có nói với nhau vài câu. 

"Lúc đi không cảm thấy mệt" Cô im lặng vài giây rồi nhỏ giọng trả lời. 

Hơn nữa cho dù cô khó chịu thì cô cũng sẽ không nói cho anh biết. 

Lệ Đình Tuấn khẽ thở dài, cái miệng nhỏ nhắn này của cô lúc nào mà chẳng có lý. 

Nhưng mà ngoại trừ thuận theo cô thì anh nào có còn biện pháp nào khác nữa? 

Kiều Phương Hạ ngồi trong lòng anh, so với anh thì cô thấp hơn một chút, vừa hay ngay góc độ chỉ cần anh cúi đầu là có thể hôn được ô. 

Hai người nhìn nhau một cái, tâm trạng anh trong đáy mắt trở nên cuồn cuộn, anh nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô một cái. 

Kiều Phương Hạ bất giác lùi về phía sau, Lê Đình Tuấn ôm lấy eo cô, không để cô né ra, anh cúi đầu hôn lên đôi môi của cô một cái rồi nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay em lại muốn để tôi ngủ số pha nữa à?" 

"Phòng bên cạnh vẫn còn không đúng không?" Kiều Phương Hạ rũ mắt nhẹ nhàng trả lời. 

"Gian phòng đó luôn là để cho mẹ ngủ" Lệ Đình Tuấn tùy tiện nói. 

"Anh cũng có thể lựa chọn đến phòng cho trẻ ngủ mà". Kiều Phương Hạ lại nói. 

Tuy giường của Đình Trung có hơi nhỏ một chúng nhưng chiều dài vẫn đủ. 

Lệ Đình Tuấn hơi ngừng một chút rồi thấp giọng hỏi vặn lại: "Em nhẫn tâm sao?" 

Thế mà bản lĩnh Lệ Đình Tuấn chơi xấu lại rất ra khuôn ra dạng. 

Trên lầu có bổn phòng, trừ cái phòng ngủ của Phó Viễn Hạo ra thì còn lại hai phòng, anh ngủ phòng nào đề được cả, thể nhưng hết lần này đến lần khác anh lại cứ giả bộ đáng thương ở trước mặt cô. 

Kiều Phương Hạ lại liếc nhìn anh, nói: "Tôi thật sự rất mệt, tôi muốn đi nghỉ ngơi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK