Mục lục
Truyện Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (full) - Kiều Phương Hạ - Lệ Đình Tuấn - tác giả: Chi Chi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị biết bọn họ à?” Khi thấy ánh mắt giữa Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn có giao tiếp với nhau, Thịnh Ninh Đan tò mò hỏi thêm một câu. 

2+ 

“Không quen biết.” Kiều Phương Hạ mặt không chút thay đổi trả lời. 

Dứt lời, cô hỏi ngược lại Thịnh Ninh Đan: “Mọi thứ đều mua đủ chưa?” 

“Các món ăn đã mua gần đủ hết rồi” Thịnh Ninh Đan gật gật đầu. 

“Nếu đủ cả thì chúng ta đi thanh toán thôi” Kiều Phương Hạ một bên thản nhiên nói, một bên xoay người đi về phía quầy thanh toán. 

Thịnh Ninh Đan nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Lê Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt bọn họ, trong lúc đuổi theo Kiều Phương Hạ, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Làm sao em thấy bọn họ có chút quen mặt nhỉ?”. 

“Bởi vì bọn họ trông rất tầm thường” Kiều Phương Hạ không chút nghĩ ngợi trả lời. 

“Ờm..” Thịnh Ninh Đan muốn nói rằng nếu hai người vừa rồi được gọi là người tầm thường, vậy thì trên đời này có lẽ không có mấy người nào được gọi là đẹp trai và đẹp gái đâu. 

Cô ấy lại quay đầu nhìn thêm một cái nữa, xác định rằng đó không phải là mắt hoặc thẩm mỹ của bản thân có vấn đề. 

Nhưng Kiều Phương Hạ nói cái gì chính là cái đó, kể từ hôm nay trở đi, cô ấy chính là con chó nhỏ theo chân Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ nói cái gì cũng đúng cả. 

Ngay cả khi cô nói sai, cũng trở thành đúng. 

“Nhưng cái anh đó cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta” Thịnh Ninh Đan lại nhịn không được ngứa miệng nói thêm một câu. 

 

“Có thể là do em xinh đẹp quá đó” Kiều Phương Hạ mặt không đổi sắc mà trả lời. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Ninh Đan nhịn không được có chút đỏ lên: “Nhưng anh đó hình như không phải..” 

“Nha đầu ngốc, chuyện của người lạ mà em để ý nhiều như vậy làm gì chứ? Kiều Phương Hạ quay đầu lại liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Ba mẹ em không dạy em rằng em không thể tùy tiện đi đồng cảm người khác sao? Nếu người mà em đồng cảm là người xấu thì sao?” 

Thịnh Ninh Đan nhẹ nhàng đô” một tiếng, nếu như Kiều Phương Hạ không cho cô ấy quan tâm, vậy thì cô ấy sẽ không để ý nữa. 

Cô ấy đoán rằng chắc hẳn đối phương là người hâm mộ của Kiều Phương Hạ. 

Lệ Đình Tuấn lẳng lặng đứng ở phía xa, nhìn bóng dáng của Kiều Phương Hạ xoay người biến mất trong góc rẽ, Tô Minh Nguyệt ở phía sau mới tiến đến bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: “Đình Tuấn, thời gian đã muộn rồi, chúng ta đi mua nguyên liệu trước nhé.” 

Trong khi cô ta nói chuyện, còn nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy vạt áo của Lệ Đình Tuấn. 

Mới vừa đụng vào nó, Lê Đình Tuấn đã nhấc chân đuổi theo đến nơi Kiều Phương Hạ vừa biến mất. 

“Đình Tuấn” Tô Minh Nguyệt vụt mất anh, thoáng sững sờ, sau đó liền lập tức gọi anh lại: “Bác gái đang đợi chúng ta trở về” 

“Cô mua xong đồ thì qua đó trước đi” Lê Đình Tuấn cũng không quay đầu lại mà lạnh lùng trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK