Mục lục
Truyện Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (full) - Kiều Phương Hạ - Lệ Đình Tuấn - tác giả: Chi Chi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người hâm mộ não tàn không thể nào nhanh như vậy được. 

Kiều Phương Hạ nhìn những người mặc đồ đen lần lượt đi xuống xe vài lần, rõ ràng họ đều là những người đã được huấn luyện từ trước, sắc mặt bất chợt lạnh xuống. 

Đối phương ra khỏi xe, dùng súng bắn hỏng những camera an ninh gần đó. Xem ra đối phương đã thực sự hành động. 

Kiều Phương Hạ lập tức thắt dây an toàn, xoay cổ chân mấy cái phát ra tiếng tách tách do cử động của các khớp xương. 

“Ngồi yên trên xe đợi, khóa cửa xe lại” Cô thuận tay rút một chiếc thắt lưng ở ghế sau, nhẹ giọng nói với Đường Nguyên Khiết Đan. 

Kiều Phương Hạ từ lâu đã nghĩ đến một ngày mình bị kẻ thù chặn đường. Nhưng mà ngày này vẫn đến hơi muộn so với dự tính của cô. 

“Cô điên rồi! Bọn chúng có súng đấy!” Đường Nguyên Khiết Đan nghe thấy tiếng súng, sợ tới mức cả người co lại, trầm giọng nói với Kiều Phương Hạ. 

“Cứ trốn trong xe đi, lát nữa sẽ giải thích với cô sau” Kiều Phương Hạ móc chiếc thắt lưng vào tay, dặn dò Đường Nguyên Khiết Đan. 

“Phương Hạ!” Đường Nguyên Khiết Đan muốn kéo Kiều Phương Hạ lại nhưng không kịp, Kiều Phương Hạ “rầm” một tiếng đã đóng cửa xe lại, đồng thời khóa xe. 

Trong bóng đêm, bóng dáng Kiều Phương Hạ di chuyển nhanh như bóng ma. 

Đường Nguyên Khiết Đan chỉ nhìn thấy cô nghiêng người tránh được người phía sau, dùng chiếc thắt lưng thắt chặt vào cổ họng đối phương, đoạt lấy khẩu súng trên tay hắn và dùng hắn như chiếc khiên che chắn trước người mình. 

Đường Nguyên Khiết Đan nghĩ, Kiều Phương Hạ có áo chống đạn và áo gile pinocchio đã là rất mạnh, nhưng xem ra, hiểu biết trước đây của cô ấy về Kiều Phương Hạ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm! 

Cô ấy trợn mắt, miệng há hốc nhìn từng bước chân đầy uyển chuyển của Kiều Phương Hạ giữa hơn mười cái bóng đen, bỗng nhiên có một chiếc súng chĩa về phía cô ấy, Đường Nguyên Khiết Đan giật bắn mình, sợ tới mức chui xuống dưới ghế ngay lập tức. 

Cô ấy run rẩy tìm được chiếc điện thoại vừa bị mình làm rơi, mau chóng mở danh bạ điện thoại ra. 

Lần này cô rút kinh nghiệm, trực tiếp gọi điện thẳng cho Lê Đình Tuấn không hề do dự. 

“Lệ Đình Tuấn! Lê Đình Tuấn anh mau nghe điện thoại đi!” Sau khi bấm gọi, cô không kìm được liên tục nói: “Vợ anh sắp xong đời rồi Lê Đình Tuấn!” 

Cùng lúc đó. 

Lệ Đình Tuấn đang trên đường đến đoàn phim, anh tựa vào cửa sổ xe, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, mặt không cảm xúc đọc tin tức về Kiều Phương Hạ và Lục Nhất Minh trên điện thoại. 

Bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi đến từ Đường Nguyên Khiết Đan. 

Anh nhìn chằm chằm tên Đường Nguyên Khiết Đan vài giây, tầm mắt hạ xuống, đang định ẩn nhận cuộc gọi. 

“Cậu hai! Mười phút trước có một nhóm nhỏ đã phát hiện tung tích của Chu Tước, không hề thông báo đã tự tiện hành động rồi!” Vô Nhật Huy ngồi ở hàng ghế trước vừa nhận được tin báo khẩn, quay đầu về phía sau trầm giọng nói với Lệ Đình Tuấn. 

Động tác của Lê Đình Tuấn ngừng lại, anh nhíu mày, giương mắt nhìn Vô Nhật Huy: “Chắc chắn là Chu Tước?” 

“Vâng, nhận được thông tin từ vài giây trước!” Vô Nhật Huy trả lời: “Họ sợ Chu Tước trốn thoát nên đã ngay lập tức chạy đến”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK