Kiều Phương Hạ bị anh cắn đến không thể kiềm chế được, bắt đầu run rẩy.
Trong mờ tối, Kiều Phương Hạ cắn răng mắng mấy câu gì đó, lại bị Lệ Đình Tuấn dùng môi chặn lại.
Anh nhiệt tình đến độ khiến chiếc giường "Kẽo kẹt" rung lên từng đợt, Kiều Phương Hạ không nên được, hừ nhẹ vài tiếng, Lệ Đình Tuấn hơi ngừng lại, rồi càng thêm dùng sức yêu thương cô.
Kiều Phương Hạ cuộn mình nằm trong chăn, bị Lê Đình Tuấn kéo, tay chân đều đã mềm nhũn, mệt đến độ sức lực để đứng dậy uống ngụm nước cũng bay biến mất.
Mơ mơ màng màng nghe được ngoài cửa, trên hành lang truyền đến những tiếng líu ra líu ríu ồn ào của các bạn nhỏ.
Bọn chúng đi nấu cơm dã ngoại đã trở về rồi.
Cô liếc nhìn điện thoại di động của Lê Đình Tuấn đặt ở đầu giường, đã sắp đến mười giờ rồi, lúc cô lên phòng mới gần bảy giờ.
Cô điều chỉnh lại hơi thở rồi im lặng ngồi dậy khỏi giường, ngay lập tức, trước mắt tối sầm, chỉ thấy một loạt sao bay.
"Sao thế, vợ?"
Lệ Đình Tuấn đưa một tay đỡ lấy hông của cô, mở to mắt nhìn về phía cô, hỏi.
Kiều Phương Hạ vừa nghe đến chữ vợ này thì động tác trên tay ngừng lại.
Đình Trung còn đang ở chỗ Hứa Phi Phàm, cô đến đón Đình Trung về đi ngủ.
Cô cau mày không lên tiếng, giật tay của anh ra, nhặt lấy chiếc váy len mỏng đã bị xé rách, vứt ở đầu giường của mình lên, mặc vào người, dự định xuống giường ra ngoài.
Lệ Đình Tuấn liếc mắt nhìn về phía gương mặt quật cường của cô, lại đưa tay kéo cô về núp ở trong chăn, cưỡng ép nhét cô nằm yên trong lồng ngực của mình để anh ôm.
Kiều Phương Hạ vùng vẫy: "Anh mặc kệ con của mình à?"
"Không lo."
Lệ Đình Tuấn cúi đầu nhẹ nhàng dựa vào đỉnh đầu của cô, cọ cọ mấy cái, hít hà mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể cô, lại dừng mấy giây, khàn khàn giọng trả lời: "Vô Nhật Huy đến đây rồi..."
Đã gần ba ngày Lê Đình Tuấn không ngủ, làm việc liên tục với cường độ cao, người thì ở ngoài mà trong lòng lại nhớ nhung Kiều Phương Hạ, lăn lộn kiểu gì cũng không ngủ được.
Giờ phút này ôm được cô vào lòng anh mới cảm thấy an tâm, cơn buồn ngủ cũng dâng lên, nói xong câu nói kia lập tức im lặng.
Kiều Phương Hạ bị anh vây trong lòng không nhúc nhích được, dứt khoát nằm yên không lãng phí sức lực nữa.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình có thiếp đi chút nào không, lần thứ hai mở mắt ra chính là vì tiếng nói chuyện của Hứa Phi Phàm và Từ Xán Dương từ ngoài hành lang truyền vào.