Mục lục
Truyện Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (full) - Kiều Phương Hạ - Lệ Đình Tuấn - tác giả: Chi Chi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối phương không nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của Trạm Khánh Minh thì đắc ý trả lời: "Ông chủ nhỏ đã quá khen" 

Ngay khi vừa dứt lời liền nhìn thấy mấy người đang bước chậm đến trước mặt bọn họ. 

Người đàn ông tưởng rằng đó là người đến để bới lông tìm vết, quan sát đối phương từ ống quần trở lên. 

Dưới ánh đèn nhấp nháy lờ mờ, anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng, người đàn ông mặt không biểu cảm đứng trước mặt đang nhìn chằm chằm anh ta chính là một trong những nhân vật chính mà anh ta vừa chế giễu, Lệ Đình Tuấn. 

Trạm Khánh Minh quay đầu lại, nhìn về phía Lệ Đình Tuấn, cười hỏi: "Đình, nói thế nào đây? Anh có cảm thấy Phó Kiều là một con đĩ không?" 

Lệ Đình Tuấn chỉ hơi cúi người, nhặt một con dao quân đội Thụy Sĩ ở trên bàn mà bọn họ vừa sử dụng, nhẹ nhàng ném xuống trước mặt người đàn ông. 

“Vừa nãy các anh chơi như thế nào?” Lệ Đình Tuấn liếc mắt nhìn Trạm Khánh Minh, nhẹ giọng hỏi. 

“Con dao này xoay đến ai thì người đó cởi quần áo” Trạm Khánh Minh chỉ vào lưỡi dao của con dao quân đội Thụy Sĩ, cười trên nỗi đau của người khác. 

“Vậy hay là chúng ta đổi luật chơi đi” Lệ Đình Tuấn lại đưa mắt nhìn người đàn ông vừa nãy, nhẹ giọng nói. 

 

Lệ Đình Tuấn vừa nói vừa đứng lên, đi về phía Trạm Khánh Minh, sau đó từ tốn ngồi xuống bên cạnh anh ta. 

Cả một hàng ghế dài mười mấy người thấy Lệ Đình Tuấn đi tới thì lập tức im bặt, sự im lặng này giống hệt với đàn ve sầu ở thời điểm mùa đông, trật tự đến khó tin. Tất cả đều đứng dậy nó sang một bên, Lệ Đình Tuấn không cho bọn họ ngồi xuống thì cả đám vẫn đứng im một chỗ, không ai dám ho he. 

Mà người đàn ông vừa lớn tiếng mắng Kiều Phương Hạ là đồ lẳng lơ kia cũng không phải bình dân, anh ta cũng là một nhân vật có tiếng ở thành phố Hạ Du, tuy nhiên nếu để nói về độ giàu có và quyền lực thì không thể so với Lệ Đình Tuấn được. 

Lệ Đình Tuấn đang cố ý biến anh ta từ một tên to mồm trở nên bối rối, lúng túng, nhưng có lẽ, nếu giờ này anh ta mà mở miệng tự thú bản thân đang có chút sợ hãi, thì thật sự là quá mất mặt. 

“Chỉ hai người chơi thôi sao?" Trạm Khánh Minh trưng ra nét mặt uể oải, lười nhác, thấp giọng hỏi. 

“Tất nhiên” Lệ Đình Tuấn hờ hững trả lời. 

"Lấy vĩ tuyến 38 làm mốc, nếu lưỡi dao quay sang bên trái thì tính là tôi thua, còn nếu lưỡi dao quay về phía bên phải, thì người thua sẽ là anh" Lệ Đình Tuấn nhìn thẳng vào Đối Phương, thấp giọng nói, nhẹ nhàng mà dứt khoát. 

“Nếu thua thì sao?" Đối phương kiên trì hỏi ngược lại. 

“Nếu tôi thua thì cái hợp đồng vừa kí ban nãy sẽ bị vô hiệu hóa ngay lập tức" Lệ Đình Tuấn cầm một phần của bản hợp đồng mà người trợ lý đứng bên cạnh đưa ra, sau đó nhẹ nhàng ném ra trước mặt Đối Phương. 

Đối Phương vừa nhìn tên bản hợp đồng thì chỉ trong nháy mắt, sắc mặt anh ta đã thay đổi hoàn toàn. Đáy mắt như có chút phẫn nộ, anh ta đột nhiên nhìn thẳng về phía Lệ Đình Tuấn: "Anh kí cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK