Cho tới bây giờ tính cách của Kiều Tứ Văn vẫn như vậy, nói năng chua ngon nhưng lòng lại như đậu hũ.
Kiều Đông Phương nhìn vào trang cuối cùng của di chúc, còn có một chỗ Kiều Tử Văn chưa ký tên.
"Sao vậy?" Kiều Đông Phương sửng sốt một chút, lập tức hỏi luật sư đứng trước mặt.
"Bởi vì trong đó có chín mươi tỷ, hơn nửa tháng trước ông cụ vừa giao đến tay cô hai, cho nên phải tiến hành sửa đổi di chúc, ông cụ còn chưa kịp kí tên" Luật sư thở dài trả lời.
"Trước ngày ông cụ phát bệnh hai ngày đã từng hẹn tôi, nhưng mà..."
"Chín mươi tỷ đã cho nó sao?" Kiều Đông Phương không nhịn được nhíu mày.
"Đúng vậy" Luật sư gật đầu trả lời.
Kiều Đông Phương giật mình, quay đầu nhìn về phía người giúp việc nói: "Dì Vương, đi gọi cô hai xuống cho tôi!".
Kiều Tứ Văn giao cho Kiều Diệp Ngọc một khoản tiền lớn như vậy, vậy mà Kiều Diệp Ngọc không đề cập với ông ta một câu nào!
Dù cho cô ta định giữ số tiền này để mình dùng, cũng nên nói với Kiều Đông Phương một tiếng!
Rất nhanh, Kiều Diệp Ngọc mặc đồ ngủ, cùng dì Vương một trước một sau từ trên lầu đi xuống.
"Có chuyện gì thế ạ?" Kiều Diệp Ngọc mặt không biểu cảm nhìn về phía Kiều Đông Phương.
"Có phải ông nội cho con chín mươi tỷ không?" Kiều Đông Phương trầm giọng hỏi cô ta.
Kiều Diệp Ngọc dừng một chút rồi trả lời: "Đúng vậy"
"Tiền đâu?" Kiều Đông Phương nhíu chặt lông mày truy vấn.
"Đây là tiền của con, ba quản con để chỗ nào làm gì." Ánh mắt Kiều Diệp Ngọc nhìn Kiều Đông Phương đạm mạc giống như đang nhìn một người xa lạ không hề có quan hệ với cô ta.
Hai người nhìn nhau mấy giây, sắc mặt của Kiều Đông Phương càng khó coi: "Trong mắt con còn có người ba này không?"
"Không phải bây giờ trong mắt ba cũng chỉ có một đứa con gái là Kiều Phương Hạ sao?" Kiều Diệp Ngọc không nhịn được lạnh lùng nở nụ cười: "Con ích kỉ một chút thì có gì sai?"