Chu Hằng ở Đại Nguyên Học Phủ còn có hai khoản nợ cũ chưa có đòi lại, hai người thiếu nợ hắn này theo thứ tự là Bàng Thiếu Long và Kim Hoán Thành.
Trước kia không có tính toán sổ sách cùng bọn họ, là vì Chu Hằng không có tìm được cơ hội bọn họ một mình ra ngoài học phủ. Trên thực tế với độ cao của hắn cũng không có hứng thú cả ngày nhìn chằm chằm vào hai người kia. Mà trong học phủ lại không thể giết người, bởi vậy hai khoản nợ này vẫn còn thiếu.
Tuy nhiên, hiện ở bên cạnh hắn có lão biến thái Tuệ Tinh Cảnh, hoàn toàn có thể ngang dọc ở Độ Dương Tinh, chạy tới Đại Nguyên Học Phủ giết hai người thì có ngại gì chứ?
Các nàng xa cách hắn đã lâu, nay gặp lại, đều không muốn tách rời hắn, mà các nàng luôn đợi ở trong Tiên Cư, thực ra cũng không có đồ vật gì cần phải chuẩn bị, chỉ là truyền tống trận hỏng rồi, Vân La Chu lại có không gian hạn chế, nên Chu Hằng chỉ mang theo Phong Liên Tình.
Không có biện pháp, ai bảo nữ nhân này tối ngày làm nũng quấn lấy người ta, những người khác đều không có đeo dính như nàng.
Ngồi trên Vân La Chu, hai người bay vút lên, xuất phát về hướng Đại La học phủ.
- Thật nhanh! Thật nhanh! Phong Liên Tình vẫn tính cách như cũ, ngây thơ, tham ăn, dường như chưa trưởng thành.
Chu Hằng nghiêng đầu ngắm nhìn nàng, mỹ nhân như ngọc, cảnh đẹp ý vui. Hắn bị Hồng Nguyệt kích thích dục vọng thủy chung chưa có hoàn toàn tiêu trừ, trong lòng không khỏi rung động, dù sao xung quanh không người, muội muội này sớm muộn gì cũng là thức ăn trong mâm của hắn, chỉ là còn chưa có trải qua một thủ tục cuối cùng mà thôi.
Hắn vươn tay kéo Phong Liên Tình ôm vào lòng, ngửi mùi thơm cơ thể tươi mát của nàng, dâng lên một cảm giác bình an hạnh phúc.
- Xú tiểu tử! Ngươi đùa giỡn lưu manh! Phong Liên Tình trách mắng.
- Ta làm sao đùa giỡn lưu manh, chỉ là ôm nàng một cái mà thôi! Chu Hằng nghiêm chỉnh chống chế.
- Hừ hừ hừ! Đừng tưởng rằng người ta không hiểu chuyện, Tiêu tỷ tỷ đã nói với ta rồi. Ngươi này vốn là tên hại người, nếu chạm tới mông người ta chính là đùa giỡn lưu manh! Phong Liên Tình dương dương đắc ý nói, hiển nhiên là đang cao hứng vì mình quá thông minh.
Chu Hằng không khỏi da mặt co rút lại, Tiêu Họa Thủy đây không phải là dạy xấu người ta sao!
- Đừng ầm ĩ! Ta chỉ ôm một cái, hơn nữa, chút thời gian này cũng không đủ a!
Một đường nói chuyện xảy ra trong một năm qua cùng Phong Liên Tình, Vân La Chu bay cực nhanh. Chỉ hơn nửa giờ liền đi tới Đại Nguyên Học Phủ, chút thời gian này quả thật không đủ cho Chu Hằng làm "mấy chuyện xấu".
Hơn nữa, còn có một lão biến thái đang âm thầm ở bên cạnh, Chu Hằng cũng không có khả năng biểu diễn cho lão già này nhìn xem.
Thu hồi Vân La Chu, Phong Liên Tình cười hì hì ôm lấy cánh tay của Chu Hằng, một đường chỉ hết chỗ này tới chỗ kia.
Lệnh bài thân phận đại biểu cho Đại Nguyên Học Phủ đã sớm nộp lên, trên lý thuyết Chu Hằng không có khả năng đi vào Đại Nguyên Học Phủ. Tuy nhiên ai bảo hiện tại hắn có một người hầu là Tuệ Tinh Cảnh, sau khi đưa ra chiêu bài lão biến thái, hắn liền cứ thế xông vào.
Ở dưới yêu cầu ép buộc của Chu Hằng, lão biến thái rốt cục chịu mặc quần áo vào, lão thấy, đây quả thực là làm điều thừa mà thôi!
- Đi! Cổ Thiên Vương không nói hai lời, trực tiếp chấn ngất người giữ cửa, để Chu Hằng và Phong Liên Tình có thể đi thẳng vào trong.
Chu Hằng đối với Đại Nguyên Học Phủ tự nhiên là ngựa quen đường cũ, liền đi thẳng tới Minh Tiên Viện, sau đó tùy tiện giữ lại một người hỏi chỗ ở của Bàng Thiếu Long và Kim Hoán Thành. Sau đó trước tiên hắn đánh đến cửa Kim Hoán Thành, không có gì khác để tranh thủ thời gian mà thôi.
"Ầm!" Cổ Thiên Vương với cương vị tên chó săn tận trung làm công tác dọn đường, một chân đá văng ra cửa viện có cấm chế phòng ngự, sau đó lập tức thu hồi uy phong, trên mặt cười tươi rói như hoa nở, nịnh hót nói: - Mời chủ thượng!
- Con bà nó! Ai dám tới chỗ của ta gây sự? Trong một tiếng gầm lên giận dữ, Kim Hoán Thành nổi giận đùng đùng chạy ra, bộ dáng vẫn như cũ vẻ phách lối ngày xưa không giảm chút nào. Tuy rằng ca ca hắn mất tích ở trong núi rừng, thời gian lâu lắm sắp bị xem như đã chết, nhưng bởi vì còn có một lão cha Tinh Thần Vương, hàng ngày Kim Hoán Thành cũng không thay đổi.
Dù sao chỗ ở của hắn chỉ là Minh Tiên Viện, phần lớn người đều không có khả năng tiến vào Tinh Thần Cảnh, thì Tinh Thần Vương cũng rất lợi hại rồi.
Vừa nhìn thấy Chu Hằng, hắn không khỏi khựng lại, hiển nhiên gương mặt quen thuộc này gợi cho hắn nhớ lại rất nhiều chuyện không vui. Nhưng rất nhanh hắn liền lộ ra vẻ cười lạnh, học phủ đối với chỗ ở riêng tư có bảo hộ cực nghiêm, chỉ riêng trận pháp phòng ngự này đủ để thấy được rõ ràng, mà nếu ai tự tiện xông vào, hừ hừ, thực xin lỗi, sẽ bị xử lý nghiêm khắc!
Không cần đả thương người giết người, chỉ xông vào chính là tội lớn, nếu còn đả thương người thì cũng có thể trực tiếp xử tử!
Kim Hoán Thành không khỏi đảo nhanh tròng mắt, hắn nghĩ tới một ý kiến hay: Là chọc giận Chu Hằng, dẫn tới Chu Hằng ra tay đả thương mình, như vậy thì sẽ khó thoát khỏi cái chết!
Đúng vậy, hắn biết Chu Hằng rất lợi hại, thậm chí được Đại Hà Học Phủ chiêu mộ đi, nhưng dù nói gì đi nữa cũng chỉ là một Tinh Thần Vương mà thôi! Đại Hà Học Phủ có bao nhiêu Tinh Thần Vương? Sẽ vì một Chu Hằng mà trở mặt với Đại Nguyên Học Phủ hay sao?
Chắc chắn sẽ không!
Làm thế nào chọc giận Chu Hằng đây?
Kim Hoán Thành xoay chuyển tròng mắt, vừa thấy Phong Liên Tình, hắn lập tức chợt tỉnh khai sáng đầu óc, nói: - Chu sư huynh thật đúng là khách sáo, sang đây thăm tiểu đệ là đủ rồi, còn mang tới cho tiểu đệ một mỹ nữ làm chi? Sư huynh có lòng, nữ nhân này rất được, tiểu đệ sẽ không khách sáo!
- Xú tiểu tử! Người ta đang khen ta xinh đẹp đấy à! Phong Liên Tình mặt mày hớn hở, còn lấy chân đá Chu Hằng một cái: - Ngươi chưa từng khen ta lần nào!
Nha đầu kia đến tột cùng là thông minh hay là ngốc ngếch đây?
Chu Hằng mỉm cười, sờ sờ đầu của nàng, cười nói: - Nàng quá đẹp, đã không thể khen được nữa, khen thêm nữa sẽ khiến người người oán trách!
Phong Liên Tình không khỏi cười đến càng thêm vui vẻ.
- Chu sư huynh! Người đã đưa tới, huynh có thể đi được rồi! Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, ta sẽ không chiêu đãi sư huynh! Kim Hoán Thành đang cố ý chọc giận Chu Hằng, chỉ cần dám ra tay, hắn chắc chắn sẽ không chống cự, để mặc cho đối phương đả thương hắn, hơn nữa bị thương càng nặng càng tốt, càng nặng thì Chu Hằng càng cách gần tử vong!
Đương nhiên, hắn mới chỉ là Minh Tiên, đối phương lại là "Tinh Thần Vương", hắn muốn phản kháng đều không phản kháng được.
Náo nhiệt như thế, học sinh ở chung quanh tự nhiên nhao nhao chạy ra xem đến tột cùng chuyện gì. Tuy rằng không còn có mặt trời, hết thảy là một mảnh hỗn loạn, nhưng dù sao Đại Nguyên Học Phủ bình thường quy củ rất nghiêm ngặt, ít nhất đến bây giờ còn không có xảy ra chuyện hỗn loạn gì.
Tuy rằng trên đỉnh đầu không có mặt trời, nhưng chỉ cần đạt tới Tiên Nhân Cảnh là có thể ứng phó với bất kỳ môi trường ác liệt nào, huống chi trên bầu trời còn có vô số tinh tú lóng lánh, muốn nhìn thấy đương nhiên không thành vấn đề.
- Đó không phải là Chu Hằng sao?
- Đúng rồi! Chính là tên liên tiếp phá kỷ lục, còn giúp học phủ lấy được vị trí hạng nhất Cuộc tranh tài học phủ!
- Nghe nói hắn là được Đại Hà Học Phủ chiêu mộ rồi không phải sao, tại sao lại trở lại?
- Tự tiện xông vào nơi ở của người khác, đây chính là tội lớn a!
- Dù hắn từng lập được công lớn cho học viện cũng không có thể tùy ý như thế!
- Đúng! Khinh người quá đáng mà!
Chúng học sinh phần nhiều đều kính sợ Chu Hằng, không ngờ lại biểu đạt bất mãn trong lòng bọn họ. Ngược lại không phải là bọn họ có giao tình gì với Kim Hoán Thành, mà bởi vì lập trường của họ giống nhau: nếu ngày nào đó cũng có người xông vào chỗ ở của họ thì sao?
Tự nhiên phải nghiêm trị, ngăn chặn sẽ phát sinh loại chuyện như vậy!
- Sư huynh sẽ không đổi ý rồi chứ? Kim Hoán Thành nhìn chằm chằm vào Phong Liên Tình, càng xem trong lòng hắn càng ngứa.
Trước đó hắn chỉ vì chọc giận Chu Hằng mà thôi, nhưng khi nhìn rõ dung mạo Phong Liên Tình, chỉ cảm thấy mỹ nhân này vô cùng ưu mỹ, nhất là khí chất thanh thuần ngây thơ kia, làm cho hắn vốn là khách quen của chốn ăn chơi mua hoa bán phấn cũng phải động tâm không thôi.
Chu Hằng lắc lắc đầu, nói: - Ngươi đây là đang tự tìm đường chết à?
- Ha ha ha ha... không phải Chu sư huynh muốn hành hung người ở trong học phủ chứ? Huynh dám không? Kim Hoán Thành cười lạnh, hiện tại ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, nếu Chu Hằng thật dám hành hung, phương diện học phủ cũng không thể làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, mà nhất thiết phải nghiêm trị, nếu không làm sao có thể phục chúng?
Biểu diễn như vậy ở trong mắt Chu Hằng xem ra quả thực vụng về đến cực điểm, hắn tiện tay tung một quyền đánh Kim Hoán Thành nổ tung thì có sao, Đại Nguyên Học Phủ dám khiển trách hắn ư? Chỉ riêng một lão biến thái đủ để trấn áp Độ Dương Tinh, càng miễn bàn còn có một nhân vật Hỗn Độn Cảnh siêu cấp lợi hại. Trên đời này cường giả có thể so với Hồng Nguyệt cũng chỉ có năm người, hơn nữa một người trong đó còn là Hoặc Thiên, khẳng định là đứng ở bên phía Chu Hằng.
Thấy Chu Hằng không có ra tay, Kim Hoán Thành quyết định phải nói khích Chu Hằng lần nữa, hắn cười ha hả rồi nói: - Sư huynh thực dám đánh ta sao? Có gan thì tới đây! Hắn xoay người, nhổng mông lên thật cao, lắc lắc với Chu Hằng.
Lần này biểu diễn vô cùng thô bỉ, tiểu nhân tới cực điểm, ngày sau khẳng định Kim Hoán Thành sẽ bị người khinh bỉ đến chết. Nhưng chỉ cần có thể xử lý Chu Hằng, thì hết thảy đều đáng giá!
"Vù!" Một bóng người lao ra, chính là đạp một chân vào cái mông nhổng lên cao của Kim Hoán Thành, lập tức tên này bị đá bay ra ngoài, "ầm ầm ầm ầm.", hắn liên tục đánh vỡ mấy vách tường, lúc này mới té lăn trên đất, đau đến tứ chi co rúm lại.
- Mọi người đều thấy đó, là hắn muốn chúng ta đánh, ta chỉ là thỏa mãn nguyện vọng của hắn mà thôi! Phong Liên Tình xoay người lại, một bộ dáng thực vô tội.
Nàng đã tiến vào Tinh Thần Cảnh, muốn "đánh lén" Kim Hoán Thành tự nhiên dễ như trở bàn tay.
- Ngươi... ngươi dám đả thương người, ngươi chết chắc rồi! Kim Hoán Thành giãy giụa bò dậy, hắn vạn lần không ngờ, không phải Chu Hằng ra tay mà là cô gái xinh đẹp nhìn qua yêu kiều yếu đuối kia.
Hắn không biết rằng, Phong Liên Tình lại chính là kẻ ưa thích gây sự nghịch ngợm nhất trong hậu viện của Chu Hằng, ăn cơm bá vương, đập tường dỡ ngói kia đều là kiệt tác của nàng, là phần tử mười phần mười bạo lực, nên nếu hắn trông mặt mà bắt hình dong thì khẳng định sẽ bị nàng lừa đến vô cùng thê thảm.
- Chuyện gì náo động như thế! Chợt vang lên một tiếng hừ lạnh, một bóng người từ trên trời hạ xuống.
Đây là một người trẻ tuổi nhìn qua chừng hai mươi tuổi, thần sắc kiêu ngạo. Hắn có thể bay được, đại biểu cho ít nhất là tu vi Tinh Thần Cảnh, mà trên người hắn tràn ra khí tức cũng không chỉ đơn giản là Tinh Thần Vương, mà là Tinh Thần Đế!
Người này tên là Dương Kỳ, một vị tổ gia của hắn chính là Phó viện trưởng của Đại Nguyên Học Phủ, cộng thêm thiên phú của hắn cũng không tệ, tu luyện chỉ mới 10 vạn năm đã thành tựu Tinh Thần Đế, dĩ nhiên hắn có vốn để kiêu ngạo.
Giới cao tầng của học phủ, những cường giả Thiên Hà Vương kia tự nhiên không có khả năng bất cứ lúc nào cũng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động trong học phủ, bởi vậy có một số học sinh Tinh Thần Đế gánh vác chức trách giám sát, nắm quyền bính nhất định, bất kỳ học sinh nào nhìn thấy đều sinh lòng kính sợ.
- Sư huynh! Tên này xông vào chỗ ở của ta, còn dung túng dưới tay đả thương ta! Kim Hoán Thành như gặp được cứu tinh, vội vàng nhào xuống dưới chân Dương Kỳ kêu oan.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK