- Tiểu tử, ngươi khẩu khí thật lớn!
- Hiện người ở thời đại này không biết cái gì gọi là kính sợ sao?
Bảy người Mộ Dung Viện đều cười lạnh, cảm thấy Chu Hằng khẩu khí quá lớn, lại muốn đánh cướp bọn họ, đúng là to gan lớn mật!
Chu Hằng mỉm cười, đưa tay phải ra, nói: - Ai có thể đỡ ta một chiêu là được phủi mông bỏ của chạy lấy người, nếu không, thì ngoan ngoãn lưu lại cái mạng làm tiền đặt cược đi.
- Hừ, chớ đánh đồng những cường giả thượng cổ chúng ta với kẻ yếu bây giờ! Bách Lý Đông gầm lên giận dữ, lại đánh ra một quyền, lúc này hắn thật sự nổi giận, đỉnh đầu Thần chích hiện lên, chính là một hỏa quyền đỏ sậm, thần thai bên trong rung động, lập tức thần huy chớp động, nắm đấm bốc cháy đấm tới Chu Hằng.
Chu Hằng mặc hắn đánh úp lại, sau đó tiện tay vỗ ra.
Tốc độ của hắn nhìn qua cũng không nhanh, cũng không có biến hóa phức tạp gì, nhưng mà Bách Lý Đông lại không tránh được, bị một bàn tay vỗ lên ót, bốp một tiếng mới ngã trên mặt đất, chân trái co lại đạp đạp nhưng lại không bò dậy nổi.
- Xít! Đúng là 1 chiêu hạ gục!
Đám người Mộ Dung Viện sắc mặt đại biến, thế gian bây giờ võ đạo điêu linh, xa xa không thể đánh đồng với thời kỳ thượng cổ, sau khi bọn họ từ trong Thời Gian Nguyên Dịch giải phong ra ngoài, tự nhiên cực kỳ khinh thường với võ giả hiện nay.
Bọn họ đều nghe nói qua tên Chu Hằng, biết đây là một thiên kiêu gần đây quật khởi, có chiến tích ngạo nhân. Nhưng mà mắt thấy là thật, tai nghe là giả, bọn họ nào tin tưởng Chu Hằng thực sự có thực lực cường đại như vậy, tu vi Linh Hải Cảnh đã giết chết Tẩm Huyết Thiên Quân? Đây không phải là nói đùa sao?
Võ giả hiện nay chẳng những thực lực yếu ớt, lại thích thổi phồng, rất kích động!
Người từ thời đại thượng cổ tới, tự nhiên đều kiêu ngạo. Ánh mắt đều nhìn xa hơn những người khác.
Chu Hằng một chưởng đánh lên người Bách Lý Đông, lại giống như tát lên mặt mỗi người họ, xem như hoàn toàn thức tỉnh bọn họ! Võ đạo hiện nay quả thật điêu linh, nhưng cũng không thiếu yêu nghiệt tuyệt đối.
- Ha ha ha! Con lừa đen đặt mông ngồi lên người Bách Lý Đông, móng trước chỉ mọi người nói: - Cướp cướp, giao toàn bộ bảo vật ra đây, nếu không các ngươi sẽ đẹp mặt.
- Khụ! Khụ! Đám người Mộ Dung Viện xấu hổ, lão nhân áo màu son kia nói: - Các hạ, là chúng ta lỗ mãng đã đắc tội, xin hãy bao dung!
- Tính ta từ trước đến nay rất tốt, đưa bảo vật ra là có thể cút rồi. Chu Hằng mặt tươi cười, nhìn về phía mọi người.
Tiểu tử này thật muốn đánh cướp a!
Sáu người Mộ Dung Viện hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt đều nhức nhối. Lúc trước bọn họ lựa chọn tự phong, tự nhiên cũng theo pháp khí không gian trên người, bên trong chứa bảo vật cả đời của bọn họ.
Mà pháp khí không gian dung lượng hữu hạn, thứ đáng để bọn họ cất giữ tự nhiên cực trân quý, một kiện bọn họ cũng không nguyện ý lấy ra.
- Không nên e lễ vật ít, bổn tọa không ngại! Con lừa đen tuy rằng ngồi lên người Bách Lý Đông, nhưng hai chân lại đã sớm tìm tòi trên người đối phương, pháp khí không gian này không thể nhận chất trong không gian đan điền, nó rất nhanh tìm được một túi gấm.
- Chu tiểu tử. Hủy diệt thần thức trên đó cho bổn tọa. Nó tùy tiện nói.
Bách Lý Đông là Kết Thai Cảnh, cường độ thần thức tự nhiên ở trên con lừa đen, khi hắn không chết thì con lừa đen không thể xóa đi thần thức.
Chu Hằng nhận lấy, tâm niệm vừa động, thần thức trên túi gấm đã bị hủy diệt, thần thức của hắn tiến vào trong đảo qua, vẻ mặt không khỏi vui mừng, tài sản của Bách Lý Đông đúng là đủ phong phú!
- Xú tiểu tử, để bổn tọa xem tí! Con lừa đen vội vàng đoạt lại.
Chu Hằng thu túi gấm vào, nói:
- Ta thu trước, tránh cho chia bẩn.
Con lừa đen khó chịu đáp ứng. Nhìn về phía đám người Mộ Dung Viện thét lên: - Lưu loát một chút, nhanh giao đồ vật ra đây?
Sáu người Mộ Dung Viện thầm mắng con lừa đê tiện này cáo mượn oai hùm, thanh niên kia nói: - Các hạ cần gì hùng hổ dọa người, giết người cũng chỉ là đầu rơi xuống đất. Là chúng ta đắc tội ngươi trước, chúng ta bồi thường cho ngươi, như thế nào?
- Bốp!
Hắn vừa dứt lời, đã nặng nề trúng Chu Hằng một bạt tai, đánh cho hắn răng lợi bay ra ngoài.
- Biết tại sao phải đánh ngươi không? Chu Hằng cười nói, nhưng khí tức nguy hiểm trên mặt lại khiến người ta không rét mà run. Hắn cũng không đợi đối phương trả lời, nói: - Bởi vì ngươi rất đê tiện!
- Hả, Chu tiểu tử ngươi dám mắng bổn tọa? Con lừa đen tự động dời khỏi chỗ ngồi.
- Cũng không nói gì ngươi, hắn nào đê tiện như ngươi! Chu Hằng quay nói với con lừa đen, chọc cho con lừa kêu lên be be, muốn liều mạng chạy tới cắn Chu Hằng, nhưng ngẫm lại bây giờ Chu Hằng quá bá đạo, căn bản đánh không lại, đành phải rụt trở về.
Thanh niên đối diện kia sắc mặt tối đen, trong mắt chớp động hung quang kinh người, nhưng cũng không dám để cho Chu Hằng nhìn thấy, cúi người xuống, nhưng hai đấm siết chặt, lửa giận trong lòng bùng cháy.
Đường đường là lão tổ Kết Thai Cảnh lại bị người ta tát mặt, đây là nhục nhã bực nào?
Nhưng tài nghệ không bằng người, hơn nữa không bằng cũng không phải nhỏ tí tẹo, để cho hắn không dám đổi sắc.
- Các ngươi không phải mới vừa ép ta giao ra tiên thuật sao? Chu Hằng tâm bình khí hòa nói: - Các ngươi dựa vào nhiều người, tưởng rằng ăn chắc ta! Hiện tại thực lực ta mạnh hơn các ngươi, các ngươi lại muốn nói bồi thường mấy câu liền xem như huề, nào có chuyện tốt như vậy?
- Ngươi nói ngươi đê tiện không?
Thanh niên kia tức giận đến cả người run run, không phát ra lời.
- Bốp! Chu Hằng lại tát tới, đánh cho thanh niên kia răng nanh rơi xuống. Hắn thản nhiên nói: - Lúc cùng người khác nói chuyện, cúi đầu không đáp đúng là không có giáo dục!
- Chu công tử, chúng ta có mắt không tròng, ngươi tạm tha cho chúng ta lần này đi! Mộ Dung Viện mị mâu hàm xuân, quệt ngón tay trắng nõn lên khóe miệng, hàm ý đã rõ ràng.
Nhưng vào lúc này, năm người khác đồng thời ra tay, giết tới Chu Hằng, mỗi người dẫn động Thần chích, tế xuất bảo vật, thần huy chói mắt mãnh liệt tràn ra.
Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, tiểu nhân màu vàng hiện lên trên đỉnh đầu, lập tức một cỗ khí thế chấn động khủng bố thiên hạ bắn ra.
Năm người kia đồng thời kêu lên đau đớn một tiếng, chỉ cảm thấy Thần chích như gặp phải thiên địch, nhưng lại không thể tiếp tục phát huy được chút xíu uy lực nào.
- Tử Diễm Thiên Long!
- Vạn Cổ Đại Đế!
- Thật sự là hậu duệ của Đại Đế!
Chưa xuất thủ uy lực đã bạo phát, cho dù chưa xuất thủ nhưng Mộ Dung Viện cũng mềm nhũn người, có một cảm giác kính sợ mãnh liệt muốn quỳ xuống phần thục Chu Hằng! Nếu không phải bọn họ là tồn tại đều đã hình thành Thần chích, ý chí vô cùng kiên định, thì đã quỳ rồi.
Lúc trước bọn họ đã nghe nói qua Chu Hằng là hậu duệ của Vạn Cổ Đại Đế, nhưng mà từ lúc người lớn tuổi kia đi tới tìm hiểu lại không tin tưởng như vậy, cho đến lúc này mới biết được Chu Hằng có được thực lực yêu nghiệt như thế cũng không phải là ngẫu nhiên, người ta chính là hậu nhân duy nhất của Đại Đế từ xưa đến nay!
Nói không chừng cũng dùng Thời Gian Nguyên Dịch phong ấn đến lúc này, nếu không, với hoàn cảnh nhiện nay làm sao có thể bồi dưỡng ra được thiên kiêu như thế?
Nghĩ như vậy, trong lòng bọn họ ngược lại thăng bằng rất nhiều, bại trong tay hậu nhân của thượng cổ Đại Đế cũng không oan a!
- A...... Bách Lý Đông bị cổ khí thế này chấn tỉnh lại, phát hiện mình đang bị con lừa đen ngồi dưới mông, không khỏi xấu hổ và giận dữ vô cùng, lập tức gầm lên giận dữ, chỉ là hắn vừa muốn giãy giụa gồng lên lại phát hiện linh lực của mình đã bị phong bế, căn bản sử không ra chút sức lực nào.
- Thình thịch!
Con lừa đen một chân vỗ xuống, bất mãn nói:
- Gào thét cái quỷ gì!
Chu Hằng cười hắc hắc, nói: - Con lừa, lục soát bọn họ!
Con lừa đen lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, nhảy dựng lên, quát: - Đều cởi quần áo ra cho Lư đại gia!
7 người Mộ Dung Viện nhất thời xấu hổ và giận dữ muốn chết, bị một con lừa cướp sạch thì quên đi, còn phải cởi quần áo? Sĩ khả sát bất khả nhục a!
- Chúng ta đều giao pháp khí không gian ra, không cần lục người chúng ta nữa. Bảy người kia liền vội vàng giao pháp khí không gian của mình ra, thật muốn bảo bọn họ cởi hết quần áo không bằng bảo bọn họ tự sát.
- Chỉ những thứ này? Con lừa đen lè lưỡi hỏi.
- Chỉ những thứ này! Bảy người đều gật đầu.
- Không có giấu chứ?
- Không có!
- Lư đại gia không tin! Con lừa đen cười phá lên: - Cởi sạch quần áo, bổn tọa hoài nghi các ngươi kẹp đồ ở mông.
- Bốp!
Chu Hằng bay ra một cước, ngay cả hắn cũng không chấp nhận được con lừa đê tiện này nói: - Nói một chút coi, cái gọi là tiên duyên thời kỳ thượng cổ các ngươi biết nó là gì không?
Bảy người đồng thời lắc đầu, đều không nói rõ lắm, bọn họ bởi vì linh khí thiên địa khô kiệt mới không thể không lựa chọn phong ấn chính mình.
- Các ngươi còn có Thời Gian Nguyên Dịch không?
Chu Hằng mắt lóng lánh, nếu không thể trước lúc Huyền Càn Tinh sụp đổ mà biến mình thành tiên nhân, như vậy hắn nhất định phải mang theo thân nhân rời khỏi Huyền Càn Tinh, cho nền cần lượng lớn Thời Gian Nguyên Dịch.
- Không có! Bảy người vẫn lắc đầu, lại nói lúc trước Kim Hà Tông cũng không chỉ bảy Kết Thai Cảnh bọn họ, nhưng bởi vì thực lực bọn họ mạnh nhất, mới cướp được chút Thời Gian Nguyên Dịch này, nào có mà dư lại chứ?
- Các ngươi từ đâu có được Thời Gian Nguyên Dịch? Chu Hằng tính toán tự mình đi kiếm, nếu thời kỳ thượng cổ có nhiều cường giả đều tự phong mà đến như vậy, có thể thấy được Thời Gian Nguyên Dịch cũng không quá quý báu.
Cùng lắm thì, hắn dùng Phi Vũ Thất Kiếm để đổi!
- Thời kỳ thượng cổ chẳng những võ đạo hưng thịnh, linh khí thiên địa cũng nồng đậm hơn hiện nay rất nhiều, uẩn sinh ra lượng lớn kỳ trân tự nhiên, Thời Gian Nguyên Dịch chính là một trong số đó! Mặc dù bây giờ linh khí thiên địa dần dần khôi phục, nhưng muốn uẩn sinh ra Thời Gian Nguyên Dịch chỉ sợ còn chưa được!
Bảy người kia cho Chu Hằng một đáp án thất vọng.
Chu Hằng không khỏi nhíu mày, thời kỳ thượng cổ mặc dù cho phép có nhiều Thời Gian Nguyên Dịch, nhưng mà toàn bộ thời đại đều tiến vào bóng tối linh khí khô kiệt, chỉ sợ mỗi thứ thế lực lớn đều đều phong ấn nhân vật trọng yếu của mình tới bây giờ, không để lại Thời Gian Nguyên Dịch.
Hắn muốn tìm một kiện pháp khí phi hành bay xuyên vũ trụ, nếu không dùng Thời Gian Nguyên Dịch xuyên không thì không thể.
- Vạn Cổ Đại Đế, đến tột cùng đi đâu rồi? Chu Hằng cuối cùng hỏi.
- Căn cứ theo đồn đãi chúng ta biết, sau khi Vạn Cổ Đại Đế trấn áp bốn đại Tà Tôn, mắc bệnh dữ, không lâu sau liền bỏ mình! Bảy người kia đều nói.
- Bốn đại Tà Tôn? Chu Hằng trong lòng vừa động.
- Chính là bốn vị Thiên Tôn hóa thành Tử Vong Sâm Lâm, Độc Miểu Chi Hải, Viêm Hỏa Sa Mạc cùng Lôi Quang Cốc Địa kia! - - - - - oOo- - - - -
- Hiện người ở thời đại này không biết cái gì gọi là kính sợ sao?
Bảy người Mộ Dung Viện đều cười lạnh, cảm thấy Chu Hằng khẩu khí quá lớn, lại muốn đánh cướp bọn họ, đúng là to gan lớn mật!
Chu Hằng mỉm cười, đưa tay phải ra, nói: - Ai có thể đỡ ta một chiêu là được phủi mông bỏ của chạy lấy người, nếu không, thì ngoan ngoãn lưu lại cái mạng làm tiền đặt cược đi.
- Hừ, chớ đánh đồng những cường giả thượng cổ chúng ta với kẻ yếu bây giờ! Bách Lý Đông gầm lên giận dữ, lại đánh ra một quyền, lúc này hắn thật sự nổi giận, đỉnh đầu Thần chích hiện lên, chính là một hỏa quyền đỏ sậm, thần thai bên trong rung động, lập tức thần huy chớp động, nắm đấm bốc cháy đấm tới Chu Hằng.
Chu Hằng mặc hắn đánh úp lại, sau đó tiện tay vỗ ra.
Tốc độ của hắn nhìn qua cũng không nhanh, cũng không có biến hóa phức tạp gì, nhưng mà Bách Lý Đông lại không tránh được, bị một bàn tay vỗ lên ót, bốp một tiếng mới ngã trên mặt đất, chân trái co lại đạp đạp nhưng lại không bò dậy nổi.
- Xít! Đúng là 1 chiêu hạ gục!
Đám người Mộ Dung Viện sắc mặt đại biến, thế gian bây giờ võ đạo điêu linh, xa xa không thể đánh đồng với thời kỳ thượng cổ, sau khi bọn họ từ trong Thời Gian Nguyên Dịch giải phong ra ngoài, tự nhiên cực kỳ khinh thường với võ giả hiện nay.
Bọn họ đều nghe nói qua tên Chu Hằng, biết đây là một thiên kiêu gần đây quật khởi, có chiến tích ngạo nhân. Nhưng mà mắt thấy là thật, tai nghe là giả, bọn họ nào tin tưởng Chu Hằng thực sự có thực lực cường đại như vậy, tu vi Linh Hải Cảnh đã giết chết Tẩm Huyết Thiên Quân? Đây không phải là nói đùa sao?
Võ giả hiện nay chẳng những thực lực yếu ớt, lại thích thổi phồng, rất kích động!
Người từ thời đại thượng cổ tới, tự nhiên đều kiêu ngạo. Ánh mắt đều nhìn xa hơn những người khác.
Chu Hằng một chưởng đánh lên người Bách Lý Đông, lại giống như tát lên mặt mỗi người họ, xem như hoàn toàn thức tỉnh bọn họ! Võ đạo hiện nay quả thật điêu linh, nhưng cũng không thiếu yêu nghiệt tuyệt đối.
- Ha ha ha! Con lừa đen đặt mông ngồi lên người Bách Lý Đông, móng trước chỉ mọi người nói: - Cướp cướp, giao toàn bộ bảo vật ra đây, nếu không các ngươi sẽ đẹp mặt.
- Khụ! Khụ! Đám người Mộ Dung Viện xấu hổ, lão nhân áo màu son kia nói: - Các hạ, là chúng ta lỗ mãng đã đắc tội, xin hãy bao dung!
- Tính ta từ trước đến nay rất tốt, đưa bảo vật ra là có thể cút rồi. Chu Hằng mặt tươi cười, nhìn về phía mọi người.
Tiểu tử này thật muốn đánh cướp a!
Sáu người Mộ Dung Viện hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt đều nhức nhối. Lúc trước bọn họ lựa chọn tự phong, tự nhiên cũng theo pháp khí không gian trên người, bên trong chứa bảo vật cả đời của bọn họ.
Mà pháp khí không gian dung lượng hữu hạn, thứ đáng để bọn họ cất giữ tự nhiên cực trân quý, một kiện bọn họ cũng không nguyện ý lấy ra.
- Không nên e lễ vật ít, bổn tọa không ngại! Con lừa đen tuy rằng ngồi lên người Bách Lý Đông, nhưng hai chân lại đã sớm tìm tòi trên người đối phương, pháp khí không gian này không thể nhận chất trong không gian đan điền, nó rất nhanh tìm được một túi gấm.
- Chu tiểu tử. Hủy diệt thần thức trên đó cho bổn tọa. Nó tùy tiện nói.
Bách Lý Đông là Kết Thai Cảnh, cường độ thần thức tự nhiên ở trên con lừa đen, khi hắn không chết thì con lừa đen không thể xóa đi thần thức.
Chu Hằng nhận lấy, tâm niệm vừa động, thần thức trên túi gấm đã bị hủy diệt, thần thức của hắn tiến vào trong đảo qua, vẻ mặt không khỏi vui mừng, tài sản của Bách Lý Đông đúng là đủ phong phú!
- Xú tiểu tử, để bổn tọa xem tí! Con lừa đen vội vàng đoạt lại.
Chu Hằng thu túi gấm vào, nói:
- Ta thu trước, tránh cho chia bẩn.
Con lừa đen khó chịu đáp ứng. Nhìn về phía đám người Mộ Dung Viện thét lên: - Lưu loát một chút, nhanh giao đồ vật ra đây?
Sáu người Mộ Dung Viện thầm mắng con lừa đê tiện này cáo mượn oai hùm, thanh niên kia nói: - Các hạ cần gì hùng hổ dọa người, giết người cũng chỉ là đầu rơi xuống đất. Là chúng ta đắc tội ngươi trước, chúng ta bồi thường cho ngươi, như thế nào?
- Bốp!
Hắn vừa dứt lời, đã nặng nề trúng Chu Hằng một bạt tai, đánh cho hắn răng lợi bay ra ngoài.
- Biết tại sao phải đánh ngươi không? Chu Hằng cười nói, nhưng khí tức nguy hiểm trên mặt lại khiến người ta không rét mà run. Hắn cũng không đợi đối phương trả lời, nói: - Bởi vì ngươi rất đê tiện!
- Hả, Chu tiểu tử ngươi dám mắng bổn tọa? Con lừa đen tự động dời khỏi chỗ ngồi.
- Cũng không nói gì ngươi, hắn nào đê tiện như ngươi! Chu Hằng quay nói với con lừa đen, chọc cho con lừa kêu lên be be, muốn liều mạng chạy tới cắn Chu Hằng, nhưng ngẫm lại bây giờ Chu Hằng quá bá đạo, căn bản đánh không lại, đành phải rụt trở về.
Thanh niên đối diện kia sắc mặt tối đen, trong mắt chớp động hung quang kinh người, nhưng cũng không dám để cho Chu Hằng nhìn thấy, cúi người xuống, nhưng hai đấm siết chặt, lửa giận trong lòng bùng cháy.
Đường đường là lão tổ Kết Thai Cảnh lại bị người ta tát mặt, đây là nhục nhã bực nào?
Nhưng tài nghệ không bằng người, hơn nữa không bằng cũng không phải nhỏ tí tẹo, để cho hắn không dám đổi sắc.
- Các ngươi không phải mới vừa ép ta giao ra tiên thuật sao? Chu Hằng tâm bình khí hòa nói: - Các ngươi dựa vào nhiều người, tưởng rằng ăn chắc ta! Hiện tại thực lực ta mạnh hơn các ngươi, các ngươi lại muốn nói bồi thường mấy câu liền xem như huề, nào có chuyện tốt như vậy?
- Ngươi nói ngươi đê tiện không?
Thanh niên kia tức giận đến cả người run run, không phát ra lời.
- Bốp! Chu Hằng lại tát tới, đánh cho thanh niên kia răng nanh rơi xuống. Hắn thản nhiên nói: - Lúc cùng người khác nói chuyện, cúi đầu không đáp đúng là không có giáo dục!
- Chu công tử, chúng ta có mắt không tròng, ngươi tạm tha cho chúng ta lần này đi! Mộ Dung Viện mị mâu hàm xuân, quệt ngón tay trắng nõn lên khóe miệng, hàm ý đã rõ ràng.
Nhưng vào lúc này, năm người khác đồng thời ra tay, giết tới Chu Hằng, mỗi người dẫn động Thần chích, tế xuất bảo vật, thần huy chói mắt mãnh liệt tràn ra.
Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, tiểu nhân màu vàng hiện lên trên đỉnh đầu, lập tức một cỗ khí thế chấn động khủng bố thiên hạ bắn ra.
Năm người kia đồng thời kêu lên đau đớn một tiếng, chỉ cảm thấy Thần chích như gặp phải thiên địch, nhưng lại không thể tiếp tục phát huy được chút xíu uy lực nào.
- Tử Diễm Thiên Long!
- Vạn Cổ Đại Đế!
- Thật sự là hậu duệ của Đại Đế!
Chưa xuất thủ uy lực đã bạo phát, cho dù chưa xuất thủ nhưng Mộ Dung Viện cũng mềm nhũn người, có một cảm giác kính sợ mãnh liệt muốn quỳ xuống phần thục Chu Hằng! Nếu không phải bọn họ là tồn tại đều đã hình thành Thần chích, ý chí vô cùng kiên định, thì đã quỳ rồi.
Lúc trước bọn họ đã nghe nói qua Chu Hằng là hậu duệ của Vạn Cổ Đại Đế, nhưng mà từ lúc người lớn tuổi kia đi tới tìm hiểu lại không tin tưởng như vậy, cho đến lúc này mới biết được Chu Hằng có được thực lực yêu nghiệt như thế cũng không phải là ngẫu nhiên, người ta chính là hậu nhân duy nhất của Đại Đế từ xưa đến nay!
Nói không chừng cũng dùng Thời Gian Nguyên Dịch phong ấn đến lúc này, nếu không, với hoàn cảnh nhiện nay làm sao có thể bồi dưỡng ra được thiên kiêu như thế?
Nghĩ như vậy, trong lòng bọn họ ngược lại thăng bằng rất nhiều, bại trong tay hậu nhân của thượng cổ Đại Đế cũng không oan a!
- A...... Bách Lý Đông bị cổ khí thế này chấn tỉnh lại, phát hiện mình đang bị con lừa đen ngồi dưới mông, không khỏi xấu hổ và giận dữ vô cùng, lập tức gầm lên giận dữ, chỉ là hắn vừa muốn giãy giụa gồng lên lại phát hiện linh lực của mình đã bị phong bế, căn bản sử không ra chút sức lực nào.
- Thình thịch!
Con lừa đen một chân vỗ xuống, bất mãn nói:
- Gào thét cái quỷ gì!
Chu Hằng cười hắc hắc, nói: - Con lừa, lục soát bọn họ!
Con lừa đen lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, nhảy dựng lên, quát: - Đều cởi quần áo ra cho Lư đại gia!
7 người Mộ Dung Viện nhất thời xấu hổ và giận dữ muốn chết, bị một con lừa cướp sạch thì quên đi, còn phải cởi quần áo? Sĩ khả sát bất khả nhục a!
- Chúng ta đều giao pháp khí không gian ra, không cần lục người chúng ta nữa. Bảy người kia liền vội vàng giao pháp khí không gian của mình ra, thật muốn bảo bọn họ cởi hết quần áo không bằng bảo bọn họ tự sát.
- Chỉ những thứ này? Con lừa đen lè lưỡi hỏi.
- Chỉ những thứ này! Bảy người đều gật đầu.
- Không có giấu chứ?
- Không có!
- Lư đại gia không tin! Con lừa đen cười phá lên: - Cởi sạch quần áo, bổn tọa hoài nghi các ngươi kẹp đồ ở mông.
- Bốp!
Chu Hằng bay ra một cước, ngay cả hắn cũng không chấp nhận được con lừa đê tiện này nói: - Nói một chút coi, cái gọi là tiên duyên thời kỳ thượng cổ các ngươi biết nó là gì không?
Bảy người đồng thời lắc đầu, đều không nói rõ lắm, bọn họ bởi vì linh khí thiên địa khô kiệt mới không thể không lựa chọn phong ấn chính mình.
- Các ngươi còn có Thời Gian Nguyên Dịch không?
Chu Hằng mắt lóng lánh, nếu không thể trước lúc Huyền Càn Tinh sụp đổ mà biến mình thành tiên nhân, như vậy hắn nhất định phải mang theo thân nhân rời khỏi Huyền Càn Tinh, cho nền cần lượng lớn Thời Gian Nguyên Dịch.
- Không có! Bảy người vẫn lắc đầu, lại nói lúc trước Kim Hà Tông cũng không chỉ bảy Kết Thai Cảnh bọn họ, nhưng bởi vì thực lực bọn họ mạnh nhất, mới cướp được chút Thời Gian Nguyên Dịch này, nào có mà dư lại chứ?
- Các ngươi từ đâu có được Thời Gian Nguyên Dịch? Chu Hằng tính toán tự mình đi kiếm, nếu thời kỳ thượng cổ có nhiều cường giả đều tự phong mà đến như vậy, có thể thấy được Thời Gian Nguyên Dịch cũng không quá quý báu.
Cùng lắm thì, hắn dùng Phi Vũ Thất Kiếm để đổi!
- Thời kỳ thượng cổ chẳng những võ đạo hưng thịnh, linh khí thiên địa cũng nồng đậm hơn hiện nay rất nhiều, uẩn sinh ra lượng lớn kỳ trân tự nhiên, Thời Gian Nguyên Dịch chính là một trong số đó! Mặc dù bây giờ linh khí thiên địa dần dần khôi phục, nhưng muốn uẩn sinh ra Thời Gian Nguyên Dịch chỉ sợ còn chưa được!
Bảy người kia cho Chu Hằng một đáp án thất vọng.
Chu Hằng không khỏi nhíu mày, thời kỳ thượng cổ mặc dù cho phép có nhiều Thời Gian Nguyên Dịch, nhưng mà toàn bộ thời đại đều tiến vào bóng tối linh khí khô kiệt, chỉ sợ mỗi thứ thế lực lớn đều đều phong ấn nhân vật trọng yếu của mình tới bây giờ, không để lại Thời Gian Nguyên Dịch.
Hắn muốn tìm một kiện pháp khí phi hành bay xuyên vũ trụ, nếu không dùng Thời Gian Nguyên Dịch xuyên không thì không thể.
- Vạn Cổ Đại Đế, đến tột cùng đi đâu rồi? Chu Hằng cuối cùng hỏi.
- Căn cứ theo đồn đãi chúng ta biết, sau khi Vạn Cổ Đại Đế trấn áp bốn đại Tà Tôn, mắc bệnh dữ, không lâu sau liền bỏ mình! Bảy người kia đều nói.
- Bốn đại Tà Tôn? Chu Hằng trong lòng vừa động.
- Chính là bốn vị Thiên Tôn hóa thành Tử Vong Sâm Lâm, Độc Miểu Chi Hải, Viêm Hỏa Sa Mạc cùng Lôi Quang Cốc Địa kia! - - - - - oOo- - - - -