Nhìn thấy Chu Hằng, bốn người đối diện lập tức có thái độ cảnh giác, mơ hồ xoay quanh bảo hộ một thiếu niên.
Chu Hằng cười, nói:
- Ta không có ác ý!
Bốn người này đều là người trẻ tuổi khoảng trên dưới 20, thiếu niên ở giữa khoát tay, ý bảo không sao, nói:
- Lão huynh, ngươi biết đường không?
Không biết đường cũng dám vào núi?
Chu Hằng nhớ tới lần đầu tiên mình vào dãy núi Bình Thiên, lúc đó chẳng phải cũng không biết đường hay sao? Hắn không khỏi mỉm cười, nói:
- Vậy thì biết!
Bốn người kia đều toát ra vẻ vui mừng, thiếu niên ở giữa nói:
- Chúng ta vốn có mang theo dụng cụ thiên tinh, không ngờ nửa đường gặp phải một con lừa yêu, bị nó lừa hết toàn bộ!
Nói đến bị một con lừa cướp sạch, ba người khác đều lộ ra vẻ xấu hổ, rõ ràng đây không phải là chuyện mất mặt bình thường.
Dụng cụ thiên tinh là dụng cụ chỉ bản đồ rất quý, thông qua kết hợp thiên văn và bản đồ, trận pháp cảm ứng, có thể hiển thị ra vị trí của người dùng, dù cho ở trong rừng sâu sa mạc cũng không có khả năng lạc đường.
Khó trách bốn người này không biết đường cũng dám chạy vào dãy núi Bình Thiên, có dụng cụ thiên tinh quả thật không cần phải lo lạc đường, chỉ là không ngờ lại bị cướp mất.
- Là con lừa đê tiện....
Chu Hằng không nhịn được khóe miệng co rúm.
- Lão huynh, ngươi cũng từng bị con lừa yêu kia gạt?
- Coi như thế!
Chu Hằng gật đầu, hắn bị con lừa đen đánh lén mấy lần, ngực cũng bị đạp một cái.
Đồng bệnh tương liên, bốn người kia lập tức cùng chung mối thù, kéo gần khoảng cách với Chu Hằng.
- Lão huynh, có thể nào dẫn chúng ta rời khỏi đây được không, chúng ta muốn đi Phong Vũ Thành!
Lại một thiếu niên nói.
Chu Hằng do dự một chút, hắn chuẩn bị vào dãy núi Bình Thiên kiếm tiền, dẫn mấy người này đi Phong Vũ Thành, qua lại sẽ phải lãng phí ít nhất 4 ngày. Nếu là 4 ngày, có thể tiếp nhận, vậy giúp bọn họ một lần.
Hắn gật đầu, nói:
- Được!
Bốn người trẻ tuổi đều hoan hô lên, giống như gặp được đại cứu tinh.
Chu Hằng dẫn theo bốn người trở về, mọi người đều là người trẻ tuổi, tự nhiên nói chuyện với nhau không có gì khó, nhanh chóng xưng tên nói họ.
Thiếu niên mơ hồ dẫn đầu bốn người gọi là Chư Chí Hòa, ba người kia phân biệt là Lưu Viêm, Dư Chấn Diệp cùng Vạn Lượng. Về phần xuất thân phương nào, bọn họ chưa nói, Chu Hằng cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Lúc nói đến con lừa yêu kia, bốn người Chư Chí Hòa đều lòng đầy căm phẫn.
Thì ra khi bọn họ gặp được con lừa đen kia, tự nhiên bị đối phương nói chuyện được mà chấn đến choáng váng, con lừa đen lại tự khoác lác là thần thú thiên địa, tự nhiên mỗi người đều không hoài nghi, cung phụng con lừa đê tiện này thật cao, suốt một đường gánh con lừa này.
Tuy nhiên đê tiện vẫn là đê tiện, con lừa đen nhanh chóng lộ ra nguyên hình. Bốn người Chư Chí Hòa biết mắc mưu, tự nhiện hận không thể lột da con lừa đê tiện này, lại không ngờ con lừa đen hết sức lợi hại, xuống tay độc ác, đánh bốn người bọn họ một trận, còn cướp sạch sẽ bọn họ.
Có thể còn giữ được quần áo trên người cũng đã không dễ dàng!
- Chư huynh, hiện tại các ngươi không còn xu nào, còn đi Phong Vũ Thành làm gì?
Chu Hằng hỏi.
- Hả, ngươi không phải người Phong Vũ Thành hay sao, chẳng lẽ không biết Tử Tinh tiểu thư phải đi Phong Vũ Thành?
Lưu Viêm cướp lời hỏi.
- Tử Tinh tiểu thư?
- Nè nè nè, ngươi đừng nói cho chúng ta, ngay cả Tử Tinh tiểu thư là ai cũng không biết!
Bốn người đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Chu Hằng.
- Quả thật không biết!
- Ôi, huynh đệ, ta thyấ ngươi tốn hết thời gian cho việc tu luyện rồi!
Chư Chí Hòa liên tục lắc đầu.
- Đời người làm sao có thể dốc hết thời gian vào tu luyện khô khan nhàm chám, nhất định phải hưởng thụ cho tốt, còn tu luyện, từ từ là được!
Chu Hằng không tranh cãi, chỉ là mỉm cười, bốn người này tự nhiên có lai lịch lớn, mỗi người trên dưới 20, đều đã là Luyện Thể tầng chín.
Dù nói là ở tuổi này có tu vi đó, trong Cửu Linh Tông tuyệt không dưới hai ba mươi người, nhưng ai không phải chuyên cần khổ luyện mà thành? Bốn người này vừa thấy liền biết không phải chuyên tâm võ đạo, nhưng tu vi vẫn theo kịp những người nổi trội cùng lứa, như vậy chỉ có thể nói là bối cảnh thâm hậu.
---- Nếu như mỗi ngày có thể dùng Tụ Nguyên Đan, vậy mỗi ngày chỉ cần tốn nửa giờ tu luyện, hiệu quả lại gấp ba lần người khổ tu không nghỉ!
Nghèo văn giàu võ, tu luyện cực kỳ dựa vào tài nguyện, có cùng không có quả thật là chênh lệch trên trời dưới đất, bất cứ cố gắng nào cũng không thể bù đắp được.
- Nhắc đến Tử Tinh tiểu thư...
Bốn người Chư Chí Hòa lập tức đồng loạt toát ra vẻ si mê.
- Nàng là sao trên trời, xinh đẹp trong sáng!
- Nàng là trân châu trong biển, rực rỡ loá mắt!
- Nàng có võ kỹ vô song, say mê lòng người!
- Tiếng ca của nàng vấn vương, ba ngày không tan!
Chu Hằng cười ha hả, nói:
- Bốn người các ngươi không đi làm thi nhân thì đúng là quá lãng phí!
Chư Chí Hòa vỗ vai Chu Hằng, nói:
- Tử Tinh tiểu thư là đệ nhất mỹ nữ được công nhận ở Hàn Thương Quốc, liếc một cái cũng đủ làm người ta sống thêm ba năm!
Chu Hằng chỉ nhếch miệng cười, hắn chưa từng chạm vào nữ sắc, cũng không thấy mỹ nữ tuyệt sắc có gì là hay. Ở trong mắt hắn còn không có lực hấp dẫn hơn tài liệu một thang thuốc tắm Minh Ngọc Công.
- Tiểu tử thúi, ta không tin ngươi có thể chống lại được mị lực của Tử Tinh tiểu thư!
Bốn người Chư Chí Hòa đều không cam lòng nhìn Chu Hằng.
Lòng dạ bốn người này không xấu!
Dù chỉ là mới quen, nhưng có mấy người kết giao cả đời cũng khó hiểu rõ, nhưng có mấy người vừa gặp lại như quen lâu, bốn người Chư Chí Hòa là người hợp ý, làm cho Chu Hằng cảm thấy tràn đầy tình người.
Võ giả dốc lòng võ đạo, dường như trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ mạnh lên, mọi thứ khác đều không hề quan tâm.
Ở trong tông môn nội, tất cả đều hóa thành cạnh tranh kịch liệt, mọi người đều muốn đạp lên đầu đối phương bước lên trên, căn bản không có hữu tình gì mà nói.
Buổi tối, bọn họ săn một con lợn rừng, ăn một bữa no, bốn người Chư Chí Hòa cố ý chơi xấu, nói những chuyện trăng gió hết sức tỉ mỉ cho Chu Hằng. Tuy nhiên, Chu Hằng còn chưa trải qua chuyện nam nữ, tự nhiên nghe không hiểu rõ, dù có một cỗ xao động không rõ chạy trong người, nhưng hắn đè xuống là tan.
Ngược lại bốn người Chư Chí Hòa nói nói liền làm cho mình mặt đỏ mang tai, mỗi người lăn qua lộn lại làm sao cũng không ngủ được, hôm sau thức dậy đều đeo theo con mắt đỏ hồng hồng.
Lại 2 ngày sau, bọn họ ra khỏi núi rừng, đặt chân lên đường lớn, Chu Hằng phân biệt phương hướng, dẫn bốn người đi tới Phong Vũ Thành.
Đến được Phong Vũ Thành, bốn người Chư Chí Hòa làm sao cũng không chịu thả cho Chu Hằng đi, mạnh mẽ kéo hắn đi cùng, nói là không cần lo vấn đề tiền, bọn họ sẽ hỗ trợ giải quyết.
Trước đó Chu Hằng chưa từng kết giao bè bạn, bốn người này thật lòng thật ý, hắn cũng không tiện từ chối, đành phải đáp ứng. Về phần nguyên nhân hắn vào dãy núi Bình Thiên, bốn người Chư Chí Hòa tự nhiên đã sớm hỏi, cho nên mới bảo không cần lo vấn đề tiền.
Đương nhiên, Chu Hằng tuyệt đối sẽ không nói chuyện hàn đàm tuyệt cốc.
Chỉ là sau khi bị bốn tên này kéo đến tửu lâu, Chu Hằng liền hối hận không kịp!
- Công tử, ta mời ngài uống rượu!
Trong bao sương,một thiếu nữ xinh đẹp mười tám đôi mươi, chu môi hồng xáp lại gần Chu Hằng, không biết đã là lần thứ mấy quấn lấy hắn.
- Ha ha ha!
Bốn người Chư Chí Hòa thì liền tục cười xấu xa, bên cạnh mỗi người đều ngồi một giai nhân xinh đẹp, thản nhiên hưởng thụ hầu hạ, hết sức phóng đãng.
Đây không phải tửu lâu thông thường, mà là Hạnh Xuân Lâu nơi trăng gió đứng đầu Phong Vũ Thành, cô nương bên trong hầu rượu cũng hầu ngủ, chỉ là giá cao kinh người, người thường thu nhập một năm gom lại cũng không đủ đến đây chơi một bữa.
Kết bạn vô ý mà!
Chu Hằng lắc đầu liên tục, tuy nhiên bốn người Chư Chí Hòa cũng không làm quá mức, chỉ là chiếm chút tiện nghi nhỏ, cũng còn có phong độ.
- Chu Hằng, vừa nãy ta đã nghe ngóng, thì ra Tử Tinh tiểu thư còn phải một ngày sau mới đến Phong Vũ Thành, hôm nay chúng ta ăn uống thỏa thích, sáng mai ca ca ta dẫn ngươi đi xem cái gì gọi là sắc nước hương trời!
Chư Chí Hòa cười to.
Cốc cốc cốc, lúc này, cửa phòng bị gõ, một tiểu nhị lập tức đẩy cửa vào, vẻ mặt cười nịnh nói:
- Các vị đại gia, thật là ngại quá, có vị khách quý đến đây, điểm danh muốn mấy nha đầu Xuân hà đi qua! Tiểu nhân an bài mấy người khác cho các vị đại gia!
- Cái gì!
Lúc này Lưu Viêm liền nhảy dựng lên, chỉ vào mũi tiểu nhị mắng:
- Mắt chó của ngươi mù hả, thấy chúng ta dễ ăn hiếp hay sao?
- Không dám! Không dám!
Tiểu nhị liên tục lắc đầu, hắn chỉ mới Luyện Thể tầng ba, làm sao chịu được khí tức Luyện Thể tầng chín đỉnh phongcủa Lưu Viêm, bị dọa đến nhũn cả chân.
- Vị khách quý kia là Kim thiếu, thiếu chủ Bạch Ngọc Cốc, tiểu nhân không đắc tội nối
- Vậy các ngươi đắc tội nổi chúng ta hay sao?
Lưu Viêm lành lạnh nói, vào lúc này, khí hoàn khố tan hết, toát ra một cỗ khí tức người bề trên.
- Không đắc tội nổi! Không đắc tội nổi!
Tiểu nhị liền vội vàng lắc đầu không ngừng.
- Cút!
- Vâng! Vâng!
Tiểu nhị vội xoay người bỏ chạy.
- Tới đây tới đây, tiếp tục uống!
Lưu Viêm ngồi xuống, nâng ly mời.
Kim thiếu, chẳng lẽ là Kim Tu Minh?
Trong lòng Chu Hằng thầm nghĩ, hắn đã sớm định nghĩa Bạch Ngọc Cốc là đối tượng phải xóa sổ, tự nhiên không sợ đối nghịch. Tuy nhiên nhìn bốn người Chư Chí Hòa không hề để ý, đó không phải là kiêu căng đến không biết trời cao đất rộng, mà là thật sự có nội tình thâm hậu, mới có thể không thèm để vào mắt.
Có thể không để mắt tới Bạch Ngọc Cốc, sẽ có bối cảnh thế nào?
Năm mỹ nữ hầu rượu thì lại sợ đến cả người phát run, các nàng chỉ là lục bình không rễ, sóng lớn một chút cũng có thể dìm các nàng tận đáy.
Bùm!
Tiếng nổ vang, cửa phòng lại mở, chỉ là lần trước bị đẩy ra, lần này là bị đá văng.
Một thiếu niên áo gấm đi vào, đằng sau là bốn người hầu, mỗi người hận không thể nhếch mũi lên trời, vô cùng ngạo khí.
- Chỉ mấy tên phế vật các ngươi dám giành nữ nhân với bổn thiếu gia?
Thanh niên áo gầm tay phải cầm quát, chỉ qua mỗi bốn người Chư Chí Hòa, lúc chỉ đến Chu Hằng, hắn lại sửng sốt:
- Là tên khốn nhà ngươi!
Chu Hằng mỉm cười, thật sự là oan gia ngõ hẹp, thanh niên áo gấm này đúng là Kim Tu Minh!
- Huynh đệ, ngươi quen hắn?
Chư Chí Hòa tính cách ưa náo nhiệt, lập tức hỏi:
- Không lẽ, lần trước ngươi cũng giật gái của hắn?
Đúng là mèo mù vớ chuột chết mà!
Sắc mặt Kim Tu Minh lập tức trở nên vô cùng dữ tợn, vung tay lên, nói:
- Hôm nay bổn thiếu gia cho năm người các ngươi đi ngang ra ngoài!
Chu Hằng cười, nói:
- Ta không có ác ý!
Bốn người này đều là người trẻ tuổi khoảng trên dưới 20, thiếu niên ở giữa khoát tay, ý bảo không sao, nói:
- Lão huynh, ngươi biết đường không?
Không biết đường cũng dám vào núi?
Chu Hằng nhớ tới lần đầu tiên mình vào dãy núi Bình Thiên, lúc đó chẳng phải cũng không biết đường hay sao? Hắn không khỏi mỉm cười, nói:
- Vậy thì biết!
Bốn người kia đều toát ra vẻ vui mừng, thiếu niên ở giữa nói:
- Chúng ta vốn có mang theo dụng cụ thiên tinh, không ngờ nửa đường gặp phải một con lừa yêu, bị nó lừa hết toàn bộ!
Nói đến bị một con lừa cướp sạch, ba người khác đều lộ ra vẻ xấu hổ, rõ ràng đây không phải là chuyện mất mặt bình thường.
Dụng cụ thiên tinh là dụng cụ chỉ bản đồ rất quý, thông qua kết hợp thiên văn và bản đồ, trận pháp cảm ứng, có thể hiển thị ra vị trí của người dùng, dù cho ở trong rừng sâu sa mạc cũng không có khả năng lạc đường.
Khó trách bốn người này không biết đường cũng dám chạy vào dãy núi Bình Thiên, có dụng cụ thiên tinh quả thật không cần phải lo lạc đường, chỉ là không ngờ lại bị cướp mất.
- Là con lừa đê tiện....
Chu Hằng không nhịn được khóe miệng co rúm.
- Lão huynh, ngươi cũng từng bị con lừa yêu kia gạt?
- Coi như thế!
Chu Hằng gật đầu, hắn bị con lừa đen đánh lén mấy lần, ngực cũng bị đạp một cái.
Đồng bệnh tương liên, bốn người kia lập tức cùng chung mối thù, kéo gần khoảng cách với Chu Hằng.
- Lão huynh, có thể nào dẫn chúng ta rời khỏi đây được không, chúng ta muốn đi Phong Vũ Thành!
Lại một thiếu niên nói.
Chu Hằng do dự một chút, hắn chuẩn bị vào dãy núi Bình Thiên kiếm tiền, dẫn mấy người này đi Phong Vũ Thành, qua lại sẽ phải lãng phí ít nhất 4 ngày. Nếu là 4 ngày, có thể tiếp nhận, vậy giúp bọn họ một lần.
Hắn gật đầu, nói:
- Được!
Bốn người trẻ tuổi đều hoan hô lên, giống như gặp được đại cứu tinh.
Chu Hằng dẫn theo bốn người trở về, mọi người đều là người trẻ tuổi, tự nhiên nói chuyện với nhau không có gì khó, nhanh chóng xưng tên nói họ.
Thiếu niên mơ hồ dẫn đầu bốn người gọi là Chư Chí Hòa, ba người kia phân biệt là Lưu Viêm, Dư Chấn Diệp cùng Vạn Lượng. Về phần xuất thân phương nào, bọn họ chưa nói, Chu Hằng cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Lúc nói đến con lừa yêu kia, bốn người Chư Chí Hòa đều lòng đầy căm phẫn.
Thì ra khi bọn họ gặp được con lừa đen kia, tự nhiên bị đối phương nói chuyện được mà chấn đến choáng váng, con lừa đen lại tự khoác lác là thần thú thiên địa, tự nhiên mỗi người đều không hoài nghi, cung phụng con lừa đê tiện này thật cao, suốt một đường gánh con lừa này.
Tuy nhiên đê tiện vẫn là đê tiện, con lừa đen nhanh chóng lộ ra nguyên hình. Bốn người Chư Chí Hòa biết mắc mưu, tự nhiện hận không thể lột da con lừa đê tiện này, lại không ngờ con lừa đen hết sức lợi hại, xuống tay độc ác, đánh bốn người bọn họ một trận, còn cướp sạch sẽ bọn họ.
Có thể còn giữ được quần áo trên người cũng đã không dễ dàng!
- Chư huynh, hiện tại các ngươi không còn xu nào, còn đi Phong Vũ Thành làm gì?
Chu Hằng hỏi.
- Hả, ngươi không phải người Phong Vũ Thành hay sao, chẳng lẽ không biết Tử Tinh tiểu thư phải đi Phong Vũ Thành?
Lưu Viêm cướp lời hỏi.
- Tử Tinh tiểu thư?
- Nè nè nè, ngươi đừng nói cho chúng ta, ngay cả Tử Tinh tiểu thư là ai cũng không biết!
Bốn người đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Chu Hằng.
- Quả thật không biết!
- Ôi, huynh đệ, ta thyấ ngươi tốn hết thời gian cho việc tu luyện rồi!
Chư Chí Hòa liên tục lắc đầu.
- Đời người làm sao có thể dốc hết thời gian vào tu luyện khô khan nhàm chám, nhất định phải hưởng thụ cho tốt, còn tu luyện, từ từ là được!
Chu Hằng không tranh cãi, chỉ là mỉm cười, bốn người này tự nhiên có lai lịch lớn, mỗi người trên dưới 20, đều đã là Luyện Thể tầng chín.
Dù nói là ở tuổi này có tu vi đó, trong Cửu Linh Tông tuyệt không dưới hai ba mươi người, nhưng ai không phải chuyên cần khổ luyện mà thành? Bốn người này vừa thấy liền biết không phải chuyên tâm võ đạo, nhưng tu vi vẫn theo kịp những người nổi trội cùng lứa, như vậy chỉ có thể nói là bối cảnh thâm hậu.
---- Nếu như mỗi ngày có thể dùng Tụ Nguyên Đan, vậy mỗi ngày chỉ cần tốn nửa giờ tu luyện, hiệu quả lại gấp ba lần người khổ tu không nghỉ!
Nghèo văn giàu võ, tu luyện cực kỳ dựa vào tài nguyện, có cùng không có quả thật là chênh lệch trên trời dưới đất, bất cứ cố gắng nào cũng không thể bù đắp được.
- Nhắc đến Tử Tinh tiểu thư...
Bốn người Chư Chí Hòa lập tức đồng loạt toát ra vẻ si mê.
- Nàng là sao trên trời, xinh đẹp trong sáng!
- Nàng là trân châu trong biển, rực rỡ loá mắt!
- Nàng có võ kỹ vô song, say mê lòng người!
- Tiếng ca của nàng vấn vương, ba ngày không tan!
Chu Hằng cười ha hả, nói:
- Bốn người các ngươi không đi làm thi nhân thì đúng là quá lãng phí!
Chư Chí Hòa vỗ vai Chu Hằng, nói:
- Tử Tinh tiểu thư là đệ nhất mỹ nữ được công nhận ở Hàn Thương Quốc, liếc một cái cũng đủ làm người ta sống thêm ba năm!
Chu Hằng chỉ nhếch miệng cười, hắn chưa từng chạm vào nữ sắc, cũng không thấy mỹ nữ tuyệt sắc có gì là hay. Ở trong mắt hắn còn không có lực hấp dẫn hơn tài liệu một thang thuốc tắm Minh Ngọc Công.
- Tiểu tử thúi, ta không tin ngươi có thể chống lại được mị lực của Tử Tinh tiểu thư!
Bốn người Chư Chí Hòa đều không cam lòng nhìn Chu Hằng.
Lòng dạ bốn người này không xấu!
Dù chỉ là mới quen, nhưng có mấy người kết giao cả đời cũng khó hiểu rõ, nhưng có mấy người vừa gặp lại như quen lâu, bốn người Chư Chí Hòa là người hợp ý, làm cho Chu Hằng cảm thấy tràn đầy tình người.
Võ giả dốc lòng võ đạo, dường như trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ mạnh lên, mọi thứ khác đều không hề quan tâm.
Ở trong tông môn nội, tất cả đều hóa thành cạnh tranh kịch liệt, mọi người đều muốn đạp lên đầu đối phương bước lên trên, căn bản không có hữu tình gì mà nói.
Buổi tối, bọn họ săn một con lợn rừng, ăn một bữa no, bốn người Chư Chí Hòa cố ý chơi xấu, nói những chuyện trăng gió hết sức tỉ mỉ cho Chu Hằng. Tuy nhiên, Chu Hằng còn chưa trải qua chuyện nam nữ, tự nhiên nghe không hiểu rõ, dù có một cỗ xao động không rõ chạy trong người, nhưng hắn đè xuống là tan.
Ngược lại bốn người Chư Chí Hòa nói nói liền làm cho mình mặt đỏ mang tai, mỗi người lăn qua lộn lại làm sao cũng không ngủ được, hôm sau thức dậy đều đeo theo con mắt đỏ hồng hồng.
Lại 2 ngày sau, bọn họ ra khỏi núi rừng, đặt chân lên đường lớn, Chu Hằng phân biệt phương hướng, dẫn bốn người đi tới Phong Vũ Thành.
Đến được Phong Vũ Thành, bốn người Chư Chí Hòa làm sao cũng không chịu thả cho Chu Hằng đi, mạnh mẽ kéo hắn đi cùng, nói là không cần lo vấn đề tiền, bọn họ sẽ hỗ trợ giải quyết.
Trước đó Chu Hằng chưa từng kết giao bè bạn, bốn người này thật lòng thật ý, hắn cũng không tiện từ chối, đành phải đáp ứng. Về phần nguyên nhân hắn vào dãy núi Bình Thiên, bốn người Chư Chí Hòa tự nhiên đã sớm hỏi, cho nên mới bảo không cần lo vấn đề tiền.
Đương nhiên, Chu Hằng tuyệt đối sẽ không nói chuyện hàn đàm tuyệt cốc.
Chỉ là sau khi bị bốn tên này kéo đến tửu lâu, Chu Hằng liền hối hận không kịp!
- Công tử, ta mời ngài uống rượu!
Trong bao sương,một thiếu nữ xinh đẹp mười tám đôi mươi, chu môi hồng xáp lại gần Chu Hằng, không biết đã là lần thứ mấy quấn lấy hắn.
- Ha ha ha!
Bốn người Chư Chí Hòa thì liền tục cười xấu xa, bên cạnh mỗi người đều ngồi một giai nhân xinh đẹp, thản nhiên hưởng thụ hầu hạ, hết sức phóng đãng.
Đây không phải tửu lâu thông thường, mà là Hạnh Xuân Lâu nơi trăng gió đứng đầu Phong Vũ Thành, cô nương bên trong hầu rượu cũng hầu ngủ, chỉ là giá cao kinh người, người thường thu nhập một năm gom lại cũng không đủ đến đây chơi một bữa.
Kết bạn vô ý mà!
Chu Hằng lắc đầu liên tục, tuy nhiên bốn người Chư Chí Hòa cũng không làm quá mức, chỉ là chiếm chút tiện nghi nhỏ, cũng còn có phong độ.
- Chu Hằng, vừa nãy ta đã nghe ngóng, thì ra Tử Tinh tiểu thư còn phải một ngày sau mới đến Phong Vũ Thành, hôm nay chúng ta ăn uống thỏa thích, sáng mai ca ca ta dẫn ngươi đi xem cái gì gọi là sắc nước hương trời!
Chư Chí Hòa cười to.
Cốc cốc cốc, lúc này, cửa phòng bị gõ, một tiểu nhị lập tức đẩy cửa vào, vẻ mặt cười nịnh nói:
- Các vị đại gia, thật là ngại quá, có vị khách quý đến đây, điểm danh muốn mấy nha đầu Xuân hà đi qua! Tiểu nhân an bài mấy người khác cho các vị đại gia!
- Cái gì!
Lúc này Lưu Viêm liền nhảy dựng lên, chỉ vào mũi tiểu nhị mắng:
- Mắt chó của ngươi mù hả, thấy chúng ta dễ ăn hiếp hay sao?
- Không dám! Không dám!
Tiểu nhị liên tục lắc đầu, hắn chỉ mới Luyện Thể tầng ba, làm sao chịu được khí tức Luyện Thể tầng chín đỉnh phongcủa Lưu Viêm, bị dọa đến nhũn cả chân.
- Vị khách quý kia là Kim thiếu, thiếu chủ Bạch Ngọc Cốc, tiểu nhân không đắc tội nối
- Vậy các ngươi đắc tội nổi chúng ta hay sao?
Lưu Viêm lành lạnh nói, vào lúc này, khí hoàn khố tan hết, toát ra một cỗ khí tức người bề trên.
- Không đắc tội nổi! Không đắc tội nổi!
Tiểu nhị liền vội vàng lắc đầu không ngừng.
- Cút!
- Vâng! Vâng!
Tiểu nhị vội xoay người bỏ chạy.
- Tới đây tới đây, tiếp tục uống!
Lưu Viêm ngồi xuống, nâng ly mời.
Kim thiếu, chẳng lẽ là Kim Tu Minh?
Trong lòng Chu Hằng thầm nghĩ, hắn đã sớm định nghĩa Bạch Ngọc Cốc là đối tượng phải xóa sổ, tự nhiên không sợ đối nghịch. Tuy nhiên nhìn bốn người Chư Chí Hòa không hề để ý, đó không phải là kiêu căng đến không biết trời cao đất rộng, mà là thật sự có nội tình thâm hậu, mới có thể không thèm để vào mắt.
Có thể không để mắt tới Bạch Ngọc Cốc, sẽ có bối cảnh thế nào?
Năm mỹ nữ hầu rượu thì lại sợ đến cả người phát run, các nàng chỉ là lục bình không rễ, sóng lớn một chút cũng có thể dìm các nàng tận đáy.
Bùm!
Tiếng nổ vang, cửa phòng lại mở, chỉ là lần trước bị đẩy ra, lần này là bị đá văng.
Một thiếu niên áo gấm đi vào, đằng sau là bốn người hầu, mỗi người hận không thể nhếch mũi lên trời, vô cùng ngạo khí.
- Chỉ mấy tên phế vật các ngươi dám giành nữ nhân với bổn thiếu gia?
Thanh niên áo gầm tay phải cầm quát, chỉ qua mỗi bốn người Chư Chí Hòa, lúc chỉ đến Chu Hằng, hắn lại sửng sốt:
- Là tên khốn nhà ngươi!
Chu Hằng mỉm cười, thật sự là oan gia ngõ hẹp, thanh niên áo gấm này đúng là Kim Tu Minh!
- Huynh đệ, ngươi quen hắn?
Chư Chí Hòa tính cách ưa náo nhiệt, lập tức hỏi:
- Không lẽ, lần trước ngươi cũng giật gái của hắn?
Đúng là mèo mù vớ chuột chết mà!
Sắc mặt Kim Tu Minh lập tức trở nên vô cùng dữ tợn, vung tay lên, nói:
- Hôm nay bổn thiếu gia cho năm người các ngươi đi ngang ra ngoài!