Chu Hằng tay phải cầm hắc kiếm, tay trái thì xách Hỏa Thần Lô, tạo hình rất là cổ quái.
- Phóng ngựa tới đây đi! Hắn chiến ý dạt dào.
- Cuồng ngạo! Bốn người Chu Khiếu Nhiên đồng thời quát lớn một tiếng, nhao nhao tung người đánh về phía Chu Hằng.
Chu Hằng thét dài một tiếng, 14 vầng trăng đồng thời vận chuyển, hắn không chút sợ hãi động thân đón đỡ, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, ngược lại phát động công kích.
- Thân pháp thật nhanh!
Bốn người Chu Khiếu Nhiên tuy rằng lúc trước đã từng kiến thức qua tốc độ nhanh chóng của Chu Hằng khi một kiếm tuyệt sát Băng Sương Cự Viên, nhưng khi đến phiên mình trở thành đối tượng công kích, bọn họ mới chân chính ý thức được thân pháp này khủng bố cỡ nào!
Chu Hằng lắc mình một cái liền tới sau lưng Chu Khiếu Nhiên, hắc kiếm đâm ra không chút lưu tình, kiếm khí màu đen lóe lên hào quang vô cùng u ám.
Chu Khiếu Nhiên hét lớn một tiếng, trong lúc vội vàng chỉ kịp xoay người một quyền.
Bùng!
Một quyền này đánh trên lưỡi gãy của hắc kiếm, lưỡi gãy nguyên bản cũng không sắc bén, với linh lực hộ thể của Chu Khiếu Nhiên hẳn là hoàn toàn chịu được. Nhưng sự tình đặt ở trên thân hắc kiếm lại há phù hợp theo lẽ thường?
Một vệt máu thoáng hiện, nắm tay của Chu Khiếu Nhiên bị đâm ra một lỗ thủng, nhưng tin tức tốt là hắn cũng dựa vào đó chặn lại thế công của hắc kiếm, nếu không để hắc kiếm đâm trúng yếu hại, hắn tuyệt đối chỉ có nước chết trong nháy mắt!
Chu Hằng nhếch miệng cười, tay trái giơ lên, Hỏa Thần Lô liền đập về phía đầu Chu Khiếu Nhiên.
- A... Một tiếng hét thảm, Chu Khiếu Nhiên lùi nhanh, tay trái ôm đầu, tay phải thì máu tươi đầm đìa.
Vút vút vút ba người Trương Ngọc Đình lúc này mới phản ứng kịp, nhao nhao bảo hộ tới trước người Chu Khiếu Nhiên. Bọn họ tuy rằng giao tình không tính là sâu, nhưng đều bởi vì cùng một mục tiêu mà kết thành đồng minh, tự nhiên là đồng tâm hiệp lực.
Trên trán Chu Khiếu Nhiên rất nhanh liền sưng lên một cục, hơn nữa càng sưng càng lớn, đều lớn hơn đầu của hắn!
Ba người Trương Ngọc Đình muốn cười lại hoàn toàn không cười ra nổi!
Đạt tới loại cảnh giới này của bọn họ, da thịt thương căn bản là chút chuyện nhỏ. Ý niệm khẽ động một cái bất kỳ thương thế đều có thể khép lại trong nháy mắt. Nhưng rõ ràng Chu Khiếu Nhiên đã vận chuyển linh lực, cục u trên trán hắn lại chẳng những không nhỏ đi ngược lại còn lớn hơn!
Có thể phát sinh tình huống như vậy, một là trình tự tu vi của Chu Hằng phải ở trên Chu Khiếu Nhiên, linh lực dị chủng để lại không có biện pháp xua tan, lúc này mới không thể khép lại thương thế. Hai... thì là cái lò trong tay Chu Hằng cấp bậc quá cao, cho dù là không kích hoạt khí linh cũng tràn ngập lực phá hoại!
- Ái cha cha, đau chết bổn tọa! Bên kia, Hỏa Thần Lô cũng hướng về Chu Hằng kháng nghị: - Tiểu tử thối, bổn tọa đều một vốc xương già, không chịu nổi ngươi giày vò như vậy. Không được không được, ngươi phải kiếm dị hỏa nhiều một chút để bổn tọa ăn! Cho dù là không có dị hỏa cũng phải kiếm chút ngọn lửa có cấp bậc!
Giống con lừa đen, vừa lười vừa tham!
Hỏa Thần Lô này không biết cứng rắn cỡ nào, ngay cả một góc phù văn đều không thể làm nó vỡ nát, càng thêm không cần phải nói là hướng về mặt của một Nguyệt Minh Đế đập một cái.
- Đi! Ba người Trương Ngọc Đình tam vị một thể, kiếm quang, quyền kình, cước ảnh đồng thời đánh ra, đánh về phía Chu Hằng. Bọn họ thật sự sợ tốc độ của Chu Hằng, không dám phân công nhau bọc đánh nữa.
Chu Hằng lại thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, dưới công kích của ba người di chuyển tự nhiên. Nhưng ba người này cũng đã có kinh nghiệm, thủ hộ lẫn nhau khiến Chu Hằng cũng không tìm được chỗ xuống tay, chính là lập tức lâm vào cục diện giằng co.
Chu Khiếu Nhiên cực kỳ thảm.
Nắm tay của hắn là hắc kiếm cắt rách, kiếm khí của hắc kiếm này có lực phá hoại vô cùng đáng sợ, miệng vết thương căn bản không có khả năng khép lại, khiến hắn đổ máu không ngừng. Nếu là một mực kéo dài như vậy, hắn sẽ có khả năng trở thành Nguyệt Minh Đế thứ nhất đổ máu mà chết!
Hắn sau khi nổi lòng hung ác, cuối cùng tráng sĩ chặt cổ tay, hướng về cổ tay của chính mình chặt xuống một chưởng toàn lực, đem cả cánh tay phải cắt xuống!
- A... Hắn lại phát ra tiếng kêu thảm, đây cũng không chỉ đơn giản là mất một cái tay phải, đó ngược lại là chuyện dễ dàng giải quyết nhất, có thể một lần nữa sinh ra bất cứ lúc nào. Mấu chốt là tinh huyết của hắn cũng theo cái tay kia mà xói mòn!
Điều này đối với tu vi của hắn cũng có ảnh hưởng lớn, ít nhất hao tổn chiến lực nửa vầng trăng!
Mà cục u lớn trên đầu... Chu Khiếu Nhiên cũng không dám đem đầu cắt xuống, đây chính là dính đến thức hải, tái sinh đầu phải trả cái giá thật sự quá lớn. Bởi vậy, hắn thà rằng đội một cục u lớn!
Đây hết thảy đều là Chu Hằng tạo thành!
Chu Khiếu Nhiên sát khí bùng cháy mạnh, sau khi một lần nữa đem tay phải sinh thành, lập tức gia nhập chiến đoàn. Hắn muốn Chu Hằng chết!
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai bên đều đang đại chiến, chiến đấu giữa Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu đã tiến vào hồi gay cấn, mà Chu Hằng và bốn người Chu Khiếu Nhiên cũng đánh đến sôi trào, ngược lại là Tra Tuế trở nên vô sự, chỉ có thể đi xem con lừa đen có tìm được lệnh phù mở ra hay không.
Ba người Trương Ngọc Đình không hận Chu Hằng giống như là Chu Khiếu Nhiên, mục tiêu hàng đầu của bọn họ vẫn là cướp lấy lệnh phù mở ra, cũng không muốn giằng co nhiều với Chu Hằng. Chỉ là thân pháp của Chu Hằng thật sự quá nhanh, bọn họ căn bản không thể đột phá đạo phòng tuyến này.
Điều này khiến bọn họ đều rất gấp. Tuy rằng lệnh phù mở ra rơi vào trong tay người khác cũng không đại biểu cho sở hữu Nguyệt Hoa Liên, nhưng dù sao là mất tiên cơ.
- Thật náo nhiệt mà, ta cũng tới chơi đùa!
Chính vào lúc này, chỉ thấy một bóng người nhoáng lên, trong trận đã thêm một thiếu niên sắc mặt lạnh lùng. Thoạt nhìn chỉ 15, 16 tuổi, toàn thân tràn đầy hơi thở dã tính, giết chóc.
Hắn căn bản không nói đạo lý gì, vừa xuất hiện liền gia nhập vào chiến đoàn của Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu, cũng không giúp ai, đồng thời phát động công kích hướng về hai người, khiến song hùng quyết đấu biến thành ba bên hỗn chiến.
Chu Hằng nhàn nhã có dư, chỉ đảo mắt một cái liền phát hiện thiếu niên này chính là người đã từng gặp ở hẻm núi thứ nhất lúc trước, cho dù không nhớ được diện mạo của hắn cũng không sao, luồng hơi thở giết chóc, dã tính đó cho dù bất luận kẻ nào đã gặp một lần đều không thể quên được.
Thiếu niên này giống như một con sói hung dữ, vô cùng hung ác, ra tay nhanh đến thái quá, từng quyền đánh ra lại ép cho Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu đều chỉ có sức chống đỡ.
Vốn là ba bên hỗn chiến, Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu đồng thời chống đỡ thiếu niên kia còn đang công kích lẫn nhau. Nhưng thiếu niên kia thật sự quá mạnh, mạnh đến mức khiến bọn họ hoàn toàn mất năng lực tấn công lẫn nhau, chỉ có thể đón đỡ, lại đón đỡ.
Đám người Chu Khiếu Nhiên đều hoảng sợ thất sắc.
Bọn họ tuy rằng đều là tuấn kiệt trẻ tuổi cấp bậc Nguyệt Minh Cảnh của Tây Ngọ Thành, tâm tính cực cao, nhưng điều này cũng không làm bọn họ cuồng ngạo đến nông nỗi tự cho là vô địch cùng cảnh giới. Ít nhất bọn họ đều tán thành Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu là Nguyệt Minh Đế mạnh nhất, so với bọn họ mạnh hơn một khoảng.
Nhưng hiện tại nhận thức này bất ngờ bị phá vỡ, thiếu niên kia cũng chỉ vẻn vẹn là Nguyệt Minh Đế 4 vầng trăng mà thôi, nhưng chính là nghiền ép Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu mà đánh, mạnh mẽ đến khiến người giận sôi!
Thiếu niên này là ai, làm sao đột nhiên toát ra một quái vật như vậy?
Nguyệt Hoa Liên ba vạn năm thành thục một lần quả nhiên dẫn ra rất nhiều thiên kiêu. Chu Hằng 14 vầng trăng, cùng với thiếu niên cuồng dã sát khí trước mắt này!
Chu Hằng thu tay mà đứng, sau khi nhìn thấy thiếu niên này hắn hoàn toàn mất hứng thú giao thủ với đám người Chu Khiếu Nhiên. Bọn họ không xứng!
Hắn nhìn thiếu niên này, chiến ý sôi trào, dâng cao.
Thiếu niên này mặc dù có thể nghiền ép hai người Tử Anh Minh, không chỉ là vì hắn ra tay càng nhanh, càng ác, càng xảo quyệt, còn có một nguyên nhân rất trọng yếu chính là sát khí như thực chất của hắn.
Tử Diễm Thiên Long của dòng dõi Vạn Cổ Đại Đế có tác dụng áp chế sĩ khí của đối thủ, cùng cấp đối chiến, người tâm chí không kiên định thực lực trực tiếp giảm mạnh một nửa đều có khả năng! Mà sát khí của thiếu niên này có được hiệu quả dị khúc đồng công, cũng có thể áp chế chiến lực của người khác!
Vương giả trong võ!
Khác biệt ở chỗ, thiếu niên này là vua giết chóc!
- Bổn tọa tìm được lệnh phù mở ra rồi! Con lừa đen hớn hở chạy về: - Bổn tọa quá lợi hại, quả nhiên vẫn là phải bổn tọa ra mặt mới thu phục. Oa ha ha ha!
Chu Hằng cũng không thể áp chế chiến ý trong lòng nữa, nói: - Tra huynh, làm phiền ngươi để ý con lừa này một chút!
Cũng không chờ Tra Tuế đáp ứng, hắn đã vọt người lên, hắc kiếm thu về trong cơ thể. Hắn vung hai quyền thẳng tiến vào trong hỗn chiến của ba người Tử Anh Minh, một quyền đánh về phía thiếu niên dã tính kia.
- Mẹ, tên này thật là hiếu chiến! Tra Tuế lẩm bẩm nói, hắn nhưng không hề có chút hứng thú gia nhập vào trong loạn chiến như vậy.
- Đem lệnh phù mở ra giao ra đây! Bốn người Chu Khiếu Nhiên nhìn chằm chằm con lừa đen, lúc này cũng không phải là lúc giằng co với Chu Hằng, lệnh phù mở ra mới là trọng điểm.
Tra Tuế hai tay ôm ngực chắn ở trước người con lừa đen, nói: - Muốn lệnh phù mở ra, trước qua ải của ta!
Bốn người Chu Khiếu Nhiên đều nổi giận. Hiện tại kẻ phách lối sao nhiều như vậy, vừa rồi có một Chu Hằng, hiện tại lại tới một tên như vậy, đều muốn một chọi bốn! Bọn họ nhao nhao lên đón, hướng về phía Tra Tuế phát động công kích, chiến đấu lại nổ ra.
Thiếu niên dã tính lật tay một quyền đánh về phía Chu Hằng, trong bóng quyền lóng lánh u quang màu đen, sát ý lưu chuyển, nhiếp tâm thần người.
Chu Hằng thiếu đốt chiến ý bản thân, nắm tay bốc lên thần huy màu vàng đầy trời.
Ầm!
Hai đấm chạm nhau, Chu Hằng kêu khẽ một tiếng, thân hình liên tiếp lùi mấy chục trượng, khóe miệng mơ hồ có một vệt máu chảy ra. Mà thiếu niên dã tính kia chỉ là thân hình chấn động liền ngừng lại, nhếch miệng lộ ra một vệt cười khát máu.
Ở một đòn này, hiển nhiên Chu Hằng chịu thiệt nhỏ!
- Ba người cũng không đủ xem! Thiếu niên dã tính nhìn chằm chằm Chu Hằng một hồi, trên mặt lộ ra một tia tán thưởng: - Ngươi rất không tồi, vẻn vẹn Nguyệt Minh Hoàng liền có thể có lực lượng miễn cưỡng đánh với ta một trận! Ta có thể tha cho ngươi một mạng, sau trăm năm ta sẽ tìm ngươi đánh một trận. Nếu ngươi còn không địch lại, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình nữa!
Người này quả nhiên tự phụ, người bình thường khẳng định sẽ đem đối thủ cạnh tranh bóp chết trước khi trưởng thành, nhưng hắn lại không thèm để ý chút nào, lộ ra lòng tin cực mạnh.
Chu Hằng lau vết máu, cười nói: - Vậy thì thật là đa tạ! Có qua có lại, ta sẽ tha ngươi ba lần không giết!
- Ha ha ha ha! Thiếu niên dã tính cất tiếng cười to, tạm thời ngừng công kích.
- Các hạ xưng hô như thế nào? Quách Vũ Hậu trầm giọng nói, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Đây là thiếu niên cường giả từ đâu nhô ra, ngay cả hắn và Tử Anh Minh hai người liên thủ đều không địch lại!
- Ngươi còn không xứng biết tên của ta! Thiếu niên dã tính không thèm nhìn Quách Vũ Hậu, nhưng ánh mắt sau khi đảo qua Chu Hằng lại nói: - Ngươi có tư cách biết tên của ta. Ta tên Chung Cổ Phong!
Quách Vũ Hậu giận đến gần chết. Hắn nhưng là người nổi bật trong thế hệ trẻ Quách gia, Nguyệt Minh Đế chiến lực mạnh nhất. Toàn bộ Tây Ngọ Thành chỉ có Tử Anh Minh mới có tư cách cùng hắn tranh hơn thua!
Nhưng hiện tại hai người bọn họ liên thủ đều không địch lại thiếu niên dã tính này, sao có thể không khiến cho hắn khiếp sợ trong lòng?
Nếu thiếu niên này là Nhật Diệu Vương thì cũng thôi, nhưng hắn ta rõ ràng là Nguyệt Minh Đế 4 vầng trăng, cảnh giới tương đồng bọn họ, chiến lực lại có thể hoàn toàn áp chế bọn họ. Đây là yêu nghiệt bậc nào?
Dường như thiếu niên này trời sinh chính là vì chiến đấu mà sinh ra!
- Phóng ngựa tới đây đi! Hắn chiến ý dạt dào.
- Cuồng ngạo! Bốn người Chu Khiếu Nhiên đồng thời quát lớn một tiếng, nhao nhao tung người đánh về phía Chu Hằng.
Chu Hằng thét dài một tiếng, 14 vầng trăng đồng thời vận chuyển, hắn không chút sợ hãi động thân đón đỡ, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, ngược lại phát động công kích.
- Thân pháp thật nhanh!
Bốn người Chu Khiếu Nhiên tuy rằng lúc trước đã từng kiến thức qua tốc độ nhanh chóng của Chu Hằng khi một kiếm tuyệt sát Băng Sương Cự Viên, nhưng khi đến phiên mình trở thành đối tượng công kích, bọn họ mới chân chính ý thức được thân pháp này khủng bố cỡ nào!
Chu Hằng lắc mình một cái liền tới sau lưng Chu Khiếu Nhiên, hắc kiếm đâm ra không chút lưu tình, kiếm khí màu đen lóe lên hào quang vô cùng u ám.
Chu Khiếu Nhiên hét lớn một tiếng, trong lúc vội vàng chỉ kịp xoay người một quyền.
Bùng!
Một quyền này đánh trên lưỡi gãy của hắc kiếm, lưỡi gãy nguyên bản cũng không sắc bén, với linh lực hộ thể của Chu Khiếu Nhiên hẳn là hoàn toàn chịu được. Nhưng sự tình đặt ở trên thân hắc kiếm lại há phù hợp theo lẽ thường?
Một vệt máu thoáng hiện, nắm tay của Chu Khiếu Nhiên bị đâm ra một lỗ thủng, nhưng tin tức tốt là hắn cũng dựa vào đó chặn lại thế công của hắc kiếm, nếu không để hắc kiếm đâm trúng yếu hại, hắn tuyệt đối chỉ có nước chết trong nháy mắt!
Chu Hằng nhếch miệng cười, tay trái giơ lên, Hỏa Thần Lô liền đập về phía đầu Chu Khiếu Nhiên.
- A... Một tiếng hét thảm, Chu Khiếu Nhiên lùi nhanh, tay trái ôm đầu, tay phải thì máu tươi đầm đìa.
Vút vút vút ba người Trương Ngọc Đình lúc này mới phản ứng kịp, nhao nhao bảo hộ tới trước người Chu Khiếu Nhiên. Bọn họ tuy rằng giao tình không tính là sâu, nhưng đều bởi vì cùng một mục tiêu mà kết thành đồng minh, tự nhiên là đồng tâm hiệp lực.
Trên trán Chu Khiếu Nhiên rất nhanh liền sưng lên một cục, hơn nữa càng sưng càng lớn, đều lớn hơn đầu của hắn!
Ba người Trương Ngọc Đình muốn cười lại hoàn toàn không cười ra nổi!
Đạt tới loại cảnh giới này của bọn họ, da thịt thương căn bản là chút chuyện nhỏ. Ý niệm khẽ động một cái bất kỳ thương thế đều có thể khép lại trong nháy mắt. Nhưng rõ ràng Chu Khiếu Nhiên đã vận chuyển linh lực, cục u trên trán hắn lại chẳng những không nhỏ đi ngược lại còn lớn hơn!
Có thể phát sinh tình huống như vậy, một là trình tự tu vi của Chu Hằng phải ở trên Chu Khiếu Nhiên, linh lực dị chủng để lại không có biện pháp xua tan, lúc này mới không thể khép lại thương thế. Hai... thì là cái lò trong tay Chu Hằng cấp bậc quá cao, cho dù là không kích hoạt khí linh cũng tràn ngập lực phá hoại!
- Ái cha cha, đau chết bổn tọa! Bên kia, Hỏa Thần Lô cũng hướng về Chu Hằng kháng nghị: - Tiểu tử thối, bổn tọa đều một vốc xương già, không chịu nổi ngươi giày vò như vậy. Không được không được, ngươi phải kiếm dị hỏa nhiều một chút để bổn tọa ăn! Cho dù là không có dị hỏa cũng phải kiếm chút ngọn lửa có cấp bậc!
Giống con lừa đen, vừa lười vừa tham!
Hỏa Thần Lô này không biết cứng rắn cỡ nào, ngay cả một góc phù văn đều không thể làm nó vỡ nát, càng thêm không cần phải nói là hướng về mặt của một Nguyệt Minh Đế đập một cái.
- Đi! Ba người Trương Ngọc Đình tam vị một thể, kiếm quang, quyền kình, cước ảnh đồng thời đánh ra, đánh về phía Chu Hằng. Bọn họ thật sự sợ tốc độ của Chu Hằng, không dám phân công nhau bọc đánh nữa.
Chu Hằng lại thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, dưới công kích của ba người di chuyển tự nhiên. Nhưng ba người này cũng đã có kinh nghiệm, thủ hộ lẫn nhau khiến Chu Hằng cũng không tìm được chỗ xuống tay, chính là lập tức lâm vào cục diện giằng co.
Chu Khiếu Nhiên cực kỳ thảm.
Nắm tay của hắn là hắc kiếm cắt rách, kiếm khí của hắc kiếm này có lực phá hoại vô cùng đáng sợ, miệng vết thương căn bản không có khả năng khép lại, khiến hắn đổ máu không ngừng. Nếu là một mực kéo dài như vậy, hắn sẽ có khả năng trở thành Nguyệt Minh Đế thứ nhất đổ máu mà chết!
Hắn sau khi nổi lòng hung ác, cuối cùng tráng sĩ chặt cổ tay, hướng về cổ tay của chính mình chặt xuống một chưởng toàn lực, đem cả cánh tay phải cắt xuống!
- A... Hắn lại phát ra tiếng kêu thảm, đây cũng không chỉ đơn giản là mất một cái tay phải, đó ngược lại là chuyện dễ dàng giải quyết nhất, có thể một lần nữa sinh ra bất cứ lúc nào. Mấu chốt là tinh huyết của hắn cũng theo cái tay kia mà xói mòn!
Điều này đối với tu vi của hắn cũng có ảnh hưởng lớn, ít nhất hao tổn chiến lực nửa vầng trăng!
Mà cục u lớn trên đầu... Chu Khiếu Nhiên cũng không dám đem đầu cắt xuống, đây chính là dính đến thức hải, tái sinh đầu phải trả cái giá thật sự quá lớn. Bởi vậy, hắn thà rằng đội một cục u lớn!
Đây hết thảy đều là Chu Hằng tạo thành!
Chu Khiếu Nhiên sát khí bùng cháy mạnh, sau khi một lần nữa đem tay phải sinh thành, lập tức gia nhập chiến đoàn. Hắn muốn Chu Hằng chết!
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai bên đều đang đại chiến, chiến đấu giữa Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu đã tiến vào hồi gay cấn, mà Chu Hằng và bốn người Chu Khiếu Nhiên cũng đánh đến sôi trào, ngược lại là Tra Tuế trở nên vô sự, chỉ có thể đi xem con lừa đen có tìm được lệnh phù mở ra hay không.
Ba người Trương Ngọc Đình không hận Chu Hằng giống như là Chu Khiếu Nhiên, mục tiêu hàng đầu của bọn họ vẫn là cướp lấy lệnh phù mở ra, cũng không muốn giằng co nhiều với Chu Hằng. Chỉ là thân pháp của Chu Hằng thật sự quá nhanh, bọn họ căn bản không thể đột phá đạo phòng tuyến này.
Điều này khiến bọn họ đều rất gấp. Tuy rằng lệnh phù mở ra rơi vào trong tay người khác cũng không đại biểu cho sở hữu Nguyệt Hoa Liên, nhưng dù sao là mất tiên cơ.
- Thật náo nhiệt mà, ta cũng tới chơi đùa!
Chính vào lúc này, chỉ thấy một bóng người nhoáng lên, trong trận đã thêm một thiếu niên sắc mặt lạnh lùng. Thoạt nhìn chỉ 15, 16 tuổi, toàn thân tràn đầy hơi thở dã tính, giết chóc.
Hắn căn bản không nói đạo lý gì, vừa xuất hiện liền gia nhập vào chiến đoàn của Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu, cũng không giúp ai, đồng thời phát động công kích hướng về hai người, khiến song hùng quyết đấu biến thành ba bên hỗn chiến.
Chu Hằng nhàn nhã có dư, chỉ đảo mắt một cái liền phát hiện thiếu niên này chính là người đã từng gặp ở hẻm núi thứ nhất lúc trước, cho dù không nhớ được diện mạo của hắn cũng không sao, luồng hơi thở giết chóc, dã tính đó cho dù bất luận kẻ nào đã gặp một lần đều không thể quên được.
Thiếu niên này giống như một con sói hung dữ, vô cùng hung ác, ra tay nhanh đến thái quá, từng quyền đánh ra lại ép cho Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu đều chỉ có sức chống đỡ.
Vốn là ba bên hỗn chiến, Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu đồng thời chống đỡ thiếu niên kia còn đang công kích lẫn nhau. Nhưng thiếu niên kia thật sự quá mạnh, mạnh đến mức khiến bọn họ hoàn toàn mất năng lực tấn công lẫn nhau, chỉ có thể đón đỡ, lại đón đỡ.
Đám người Chu Khiếu Nhiên đều hoảng sợ thất sắc.
Bọn họ tuy rằng đều là tuấn kiệt trẻ tuổi cấp bậc Nguyệt Minh Cảnh của Tây Ngọ Thành, tâm tính cực cao, nhưng điều này cũng không làm bọn họ cuồng ngạo đến nông nỗi tự cho là vô địch cùng cảnh giới. Ít nhất bọn họ đều tán thành Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu là Nguyệt Minh Đế mạnh nhất, so với bọn họ mạnh hơn một khoảng.
Nhưng hiện tại nhận thức này bất ngờ bị phá vỡ, thiếu niên kia cũng chỉ vẻn vẹn là Nguyệt Minh Đế 4 vầng trăng mà thôi, nhưng chính là nghiền ép Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu mà đánh, mạnh mẽ đến khiến người giận sôi!
Thiếu niên này là ai, làm sao đột nhiên toát ra một quái vật như vậy?
Nguyệt Hoa Liên ba vạn năm thành thục một lần quả nhiên dẫn ra rất nhiều thiên kiêu. Chu Hằng 14 vầng trăng, cùng với thiếu niên cuồng dã sát khí trước mắt này!
Chu Hằng thu tay mà đứng, sau khi nhìn thấy thiếu niên này hắn hoàn toàn mất hứng thú giao thủ với đám người Chu Khiếu Nhiên. Bọn họ không xứng!
Hắn nhìn thiếu niên này, chiến ý sôi trào, dâng cao.
Thiếu niên này mặc dù có thể nghiền ép hai người Tử Anh Minh, không chỉ là vì hắn ra tay càng nhanh, càng ác, càng xảo quyệt, còn có một nguyên nhân rất trọng yếu chính là sát khí như thực chất của hắn.
Tử Diễm Thiên Long của dòng dõi Vạn Cổ Đại Đế có tác dụng áp chế sĩ khí của đối thủ, cùng cấp đối chiến, người tâm chí không kiên định thực lực trực tiếp giảm mạnh một nửa đều có khả năng! Mà sát khí của thiếu niên này có được hiệu quả dị khúc đồng công, cũng có thể áp chế chiến lực của người khác!
Vương giả trong võ!
Khác biệt ở chỗ, thiếu niên này là vua giết chóc!
- Bổn tọa tìm được lệnh phù mở ra rồi! Con lừa đen hớn hở chạy về: - Bổn tọa quá lợi hại, quả nhiên vẫn là phải bổn tọa ra mặt mới thu phục. Oa ha ha ha!
Chu Hằng cũng không thể áp chế chiến ý trong lòng nữa, nói: - Tra huynh, làm phiền ngươi để ý con lừa này một chút!
Cũng không chờ Tra Tuế đáp ứng, hắn đã vọt người lên, hắc kiếm thu về trong cơ thể. Hắn vung hai quyền thẳng tiến vào trong hỗn chiến của ba người Tử Anh Minh, một quyền đánh về phía thiếu niên dã tính kia.
- Mẹ, tên này thật là hiếu chiến! Tra Tuế lẩm bẩm nói, hắn nhưng không hề có chút hứng thú gia nhập vào trong loạn chiến như vậy.
- Đem lệnh phù mở ra giao ra đây! Bốn người Chu Khiếu Nhiên nhìn chằm chằm con lừa đen, lúc này cũng không phải là lúc giằng co với Chu Hằng, lệnh phù mở ra mới là trọng điểm.
Tra Tuế hai tay ôm ngực chắn ở trước người con lừa đen, nói: - Muốn lệnh phù mở ra, trước qua ải của ta!
Bốn người Chu Khiếu Nhiên đều nổi giận. Hiện tại kẻ phách lối sao nhiều như vậy, vừa rồi có một Chu Hằng, hiện tại lại tới một tên như vậy, đều muốn một chọi bốn! Bọn họ nhao nhao lên đón, hướng về phía Tra Tuế phát động công kích, chiến đấu lại nổ ra.
Thiếu niên dã tính lật tay một quyền đánh về phía Chu Hằng, trong bóng quyền lóng lánh u quang màu đen, sát ý lưu chuyển, nhiếp tâm thần người.
Chu Hằng thiếu đốt chiến ý bản thân, nắm tay bốc lên thần huy màu vàng đầy trời.
Ầm!
Hai đấm chạm nhau, Chu Hằng kêu khẽ một tiếng, thân hình liên tiếp lùi mấy chục trượng, khóe miệng mơ hồ có một vệt máu chảy ra. Mà thiếu niên dã tính kia chỉ là thân hình chấn động liền ngừng lại, nhếch miệng lộ ra một vệt cười khát máu.
Ở một đòn này, hiển nhiên Chu Hằng chịu thiệt nhỏ!
- Ba người cũng không đủ xem! Thiếu niên dã tính nhìn chằm chằm Chu Hằng một hồi, trên mặt lộ ra một tia tán thưởng: - Ngươi rất không tồi, vẻn vẹn Nguyệt Minh Hoàng liền có thể có lực lượng miễn cưỡng đánh với ta một trận! Ta có thể tha cho ngươi một mạng, sau trăm năm ta sẽ tìm ngươi đánh một trận. Nếu ngươi còn không địch lại, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình nữa!
Người này quả nhiên tự phụ, người bình thường khẳng định sẽ đem đối thủ cạnh tranh bóp chết trước khi trưởng thành, nhưng hắn lại không thèm để ý chút nào, lộ ra lòng tin cực mạnh.
Chu Hằng lau vết máu, cười nói: - Vậy thì thật là đa tạ! Có qua có lại, ta sẽ tha ngươi ba lần không giết!
- Ha ha ha ha! Thiếu niên dã tính cất tiếng cười to, tạm thời ngừng công kích.
- Các hạ xưng hô như thế nào? Quách Vũ Hậu trầm giọng nói, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Đây là thiếu niên cường giả từ đâu nhô ra, ngay cả hắn và Tử Anh Minh hai người liên thủ đều không địch lại!
- Ngươi còn không xứng biết tên của ta! Thiếu niên dã tính không thèm nhìn Quách Vũ Hậu, nhưng ánh mắt sau khi đảo qua Chu Hằng lại nói: - Ngươi có tư cách biết tên của ta. Ta tên Chung Cổ Phong!
Quách Vũ Hậu giận đến gần chết. Hắn nhưng là người nổi bật trong thế hệ trẻ Quách gia, Nguyệt Minh Đế chiến lực mạnh nhất. Toàn bộ Tây Ngọ Thành chỉ có Tử Anh Minh mới có tư cách cùng hắn tranh hơn thua!
Nhưng hiện tại hai người bọn họ liên thủ đều không địch lại thiếu niên dã tính này, sao có thể không khiến cho hắn khiếp sợ trong lòng?
Nếu thiếu niên này là Nhật Diệu Vương thì cũng thôi, nhưng hắn ta rõ ràng là Nguyệt Minh Đế 4 vầng trăng, cảnh giới tương đồng bọn họ, chiến lực lại có thể hoàn toàn áp chế bọn họ. Đây là yêu nghiệt bậc nào?
Dường như thiếu niên này trời sinh chính là vì chiến đấu mà sinh ra!