Mục lục
Kiếm động cửu thiên - Cô Đơn Địa Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi chính là Chu Hằng? Xa xa, một gã thanh niên mặc áo gấm đạp hư không bay tới, hắn thân hình cao lớn, trác tuyệt hơn người, trên thân tản ra khí thế dũng mãnh. Hắn ở trên cao bễ nghễ nhìn xuống Chu Hằng, mười phần ngạo mạn.

Chu Hằng trong lòng không vui, vung tay chụp một trảo, một luồng kình lực chụp tới, mạnh mẽ đè ép thanh niên áo gấm kia từ trên bầu trời hạ xuống.

- Ồ? Thanh niên áo gấm cố ổn định thân hình, nhưng lúc này đã cao ngang hàng với Chu Hằng. Hắn không khỏi lộ ra vẻ giận dữ, trong ánh mắt bùng lên ngọn lửa.

Hắn là thiên tài võ đạo, từ nhỏ đã nhận được hàng vạn hàng ngàn sủng ái, lại về tu luyện tiến triển cực nhanh, chỉ mới hơn 100 tuổi đã đột phá vào Kết Thai Cảnh, chiến lực lại vô hạn, Kết Thai nhất trọng thiên mà có thể nghịch phạt Kết Thai nhị trọng thiên, chiến với Kết Thai tam trọng thiên... vì thế càng khiến hắn trở nên vô cùng cuồng ngạo!

Thiên tài như hắn đúng là có tư cách cuồng ngạo, có tư cách khinh thường chúng sinh thiên hạ.

Hiện tại hắn đã nhảy vào Kết Thai nhị trọng thiên, dĩ nhiên không nhìn tất cả Kết Thai Cảnh... Chúng sinh đều là người tầm thường vô vị, trừ lão tổ Thần Anh Cảnh ra, ai có thể là địch thủ với hắn?

Tiểu tử trước mặt này cũng dám chủ động ra tay với hắn, thật đúng là to gan lớn mật!

- Chu Hằng! Ngươi thật to gan, có biết ta là ai không? Gã thanh niên áo gấm lạnh lùng nói, Thần chích trên đỉnh đầu lấp lóe càng thêm khí phách uy vũ.

- Ta quản ngươi là ai! Ở trước mặt ta nói nhảm gì đó! Chu Hằng tức giận nói, hắn cũng không phải là người không có tính khí.

- Hừ! Ta là Triệu An Viễn! Gã thanh niên quát to.

- Triệu An Viễn? Chu Hằng lộ ra một tia mờ mịt, sau đó lắc lắc đầu: - Dường như có nghe qua, nhưng không nhớ được, hẳn là lính tôm tướng cua nào đó chăng!

- Hỗn đản! Triệu An Viễn hét to, tay phải đánh ra hào quang nở rộ, "vèo" một tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống, đè ép xuống Chu Hằng.

- Người này có bệnh tâm thần hay sao? Chu Hằng nhìn lại hỏi con lừa đen.

- Ai biết được! Con lừa đen nhún vai, sau đó phụ họa theo nói: - Chu tiểu tử! Xem ra nhân phẩm của ngươi cũng không được tốt lắm, người muốn đánh ngươi dường như còn nhiều hơn so với bổn tọa!

- Không nên đánh đồng ta và ngươi! Chu Hằng đánh ra một quyền, "ầm", tảng đá lớn rơi xuống lập tức bị hắn đánh thành mảnh vỡ, một lần nữa hóa thành linh khí về với thiên địa. Hắn nhìn về phía Triệu An Viễn, chợt vỗ mạnh hai tay nghĩ ra.

Triệu An Viễn, chính là tên trước nay luôn theo đuổi Băng Hoàng Nữ, là con cháu đích truyền của Triệu gia một trong 13 thế lực lớn của Thiên Long Đế triều! Tang Thanh Sơn đã sớm nhắc nhở hắn sẽ có một tên địch nhân như vậy, chỉ là hắn chưa từng để ở trong lòng nên quên đi.

Thời điểm hắn là Linh Hải Cảnh đã không sợ, huống chi là hiện tại.

- Các ngươi... Triệu An Viễn tức giận đến sắp nổ tung: không ngờ hai người này hoàn toàn làm như không thấy mình! Hắn chính là thiên tài của Triệu gia, lại là lão tổ Kết Thai Cảnh, từ khi sinh ra đến giờ, có ai dám nghịch ý chí của hắn? Có ai dám không thèm nhìn hắn?

Tưởng rằng đỡ được một chiêu của hắn là có thể chống lại hắn sao?

- Chu Hằng! Ta chỉ cảnh cáo ngươi một lần, cách xa Dạ Vũ một chút! Hắn chung quy là một thiên kiêu thế hệ, luôn luôn nghĩ mình là vị Vạn Cổ Đại Đế thứ hai, bởi vậy miễn cưỡng biểu hiện ra vẻ rộng lượng.

Chu Hằng cũng không thèm nhìn hắn, chỉ nói với con lừa đen: - Tên này có phải là có bệnh tâm thần hay không, luôn nói ra điều khó hiểu!

- Bệnh thần kinh chăng! Con lừa đen cũng là hạng lừa ngoài miệng thiếu đạo đức, lập tức mỉm cười nói.

Triệu An Viễn tức giận đến sùi bọt mép, tay phải nắm chặt, trên nắm tay bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh, chiến ý vọt thẳng lên.

- An Viễn! Đúng lúc này, một lão nhân Thần Anh Cảnh từ đàng xa đạp hư không đi tới, chỉ hai ba lần cất bước lão đã đi tới bên cạnh Triệu An Viễn, lắc lắc đầu nói với hắn: - Không cần gây thêm rắc rối!

- Dạ, lão tổ! Triệu An Viễn tuy rằng cuồng vọng, nhưng ở trước mặt Thiên Quân Thần Anh Cảnh cũng không dám làm càn, vội vàng cung kính đáp lời.

Lão tổ Thần Anh Cảnh của Triệu gia nhìn thoáng qua Chu Hằng, trong ánh mắt hiện lên vẻ ác liệt sắc bén, sau đó lập tức thu liễm, nói với Triệu An Viễn:

- An Viễn! Đi theo lão phu!

- Dạ! Triệu An Viễn lại lên tiếng, đi theo Triệu gia lão tổ một đoạn đường, lại nói: - Lão tổ! Vì sao không đánh chết Chu Hằng kia đi? Tiểu tử này thu được bảo vật của Tam Dương Thiên Tôn, thậm chí ngay cả Thiên Quân Thần Anh Cảnh đều giết một người, tất nhiên bảo vật đó rất quý báu!

Lão tổ Triệu gia tỏ vẻ tán thưởng nhìn hắn một cái, biết hậu nhân kiệt xuất nhất của gia tộc này tìm tới Chu Hằng không phải là vì tư oán, mà chỉ coi đây là cái cớ để xuống tay với Chu Hằng, nhân cơ hội cướp đoạt bảo vật.

Lão lắc lắc đầu, nói: - Nếu ngươi đã biết tên tiểu bối kia từng đánh chém một cường giả Thần Anh Cảnh, như thế nào còn sơ suất như vậy? Trên thân tiểu bối kia ắt có bảo vật lực phá hoại cực lớn, tuyệt đối không thể coi thường! Người này, phải đợi có cơ hội trực tiếp đánh chết hắn, không để hắn có cơ hội ra tay!

Triệu An Viễn lộ ra một tia cười lạnh, nói: - Lão tổ nói phải! Hắn quay đầu lại nhìn về phía Chu Hằng, trong ánh mắt dầy đặc sát ý.

Chu Hằng với con lừa đen đứng sóng vai, nhìn thấy cái nhìn của Triệu An Viễn kia, con lừa đen nói: - Chu tiểu tử! Tên này đều cưỡi trên đầu ngươi như vậy, ngươi còn có thể nhịn được sao?

- Ở đây có nhiều người, chờ đi vào bên trong sẽ theo tiểu tử này, tìm cơ hội làm thịt hắn! Chu Hằng nói, hắn thấy được sát ý từ trong ánh mắt của đối phương, nếu không vì bên cạnh đối phương còn đứng một lão tổ Thần Anh Cảnh, dĩ nhiên hắn đã ra tay chém chết mối hậu hoạn này trong vô hình rồi.

Cửa động to lớn kia rất tà quái, bởi vậy một đám đông lão tổ cũng không ai dám tùy tiện hành động, tiên vật cố nhiên là cần thiết, nhưng nếu lấy được mà đánh mất tánh mạng, thì cũng quá oan ức đi!

Có thể trở thành tồn tại Thần Anh Cảnh, Kết Thai Cảnh, đương nhiên đều có tính nhẫn nại rất tốt, dù có chờ đợi một năm rưỡi bọn họ cũng vẫn luôn kiên nhẫn. Bọn họ đều đã thử qua, phát hiện càng là đi tới phía trước, lực hút trong động lớn kia sẽ càng lớn. Chỉ mới đi vào một phần ba lực hút đó đã lớn đến mức gần như lão tổ Kết Thai Cảnh đều không thể kháng cự.

Cường giả Thần Anh Cảnh tuy rằng có thể đi thêm tới phía trước một đoạn đường, nhưng cũng không có khả năng đi đến cuối!

Ai cũng không biết ở phía trước lối đi này là thứ gì, nếu lỡ đi vào rồi không ra được thì sao? Cho dù là lão tổ Thần Anh Cảnh cũng không có khả năng không ăn không uống cả đời, nếu bên trong cũng là hoang vu như nơi này, vậy bọn họ đều sẽ đói chết, khát chết ở bên trong hay sao.

Như thế dù thu được kế thừa Tiên cấp thì có ích lợi gì chứ?

- Chu tiểu tử! Bổn tọa cột sợi dây vào ngươi, ngươi cứ gan dạ đi vào, nếu gặp phải nguy hiểm bổn tọa sẽ kéo ngươi trở ra! Đợi hai ngày sau, con lừa đen đưa ra một chủ ý.

- Cơ hội này hãy để cho ngươi làm đi! Chu Hằng cười nói, nhưng mày nhăn lại, cũng không thể luôn kéo dài tiếp như vậy.

Hoặc là đi vào, hoặc là quay đầu trở về, phải làm ra một quyết định!

Hắn suy nghĩ lại chuyện này từ đầu tới giờ: nếu bốn đại tử địa kia là Thiên Tôn Hóa Thần dùng đại năng lực hình thành, để truyền thừa tuyệt học của họ, thì nơi này không phải cũng là như vậy chứ? Khác nhau ở chỗ, đây là một tiên nhân!

Trước đó vài ngày, ở địa phương này luôn luôn phóng ra dao động ít nhất cường giả Kết Thai Cảnh mới có thể cảm ứng được, điều này có phải đang tuyên cáo cấm địa mở ra, kế thừa sắp hiện ra hay không?

Nếu đúng như vậy, thì lối đi này có thể là một khảo nghiệm, có lẽ người thứ nhất đi vào là có thể nhận được ưu ái.

- Hả? Hắn đang trong trầm tư suy nghĩ, đột nhiên từ trong lòng nổi lên cảm giác bất an, đúng lúc này, "ầm ầm...", bốn đạo chưởng lực đồng thời đánh úp lại, hào quang chiếu sáng vào trong động, khủng bố tới cực điểm.

Chu Hằng không còn kịp vận dụng Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nhưng Cửu Huyền Thí Luyện Tháp cũng đã xoay tròn mở ra thu hắn và con lừa đen vào trong. Phù đồ bảo tháp mười tầng, tản ra phong cách cổ xưa.

"Phốc phốc phốc..." tất cả chưởng lực đánh tới, nhưng đều bị hóa giải sạch, Cửu Huyền Thí Luyện Tháp ít nhất là Chuẩn Tiên khí, sao có thể bị mấy cường giả Thần Anh Cảnh đánh cho hư hỏng chứ?

Chu Hằng đưa mắt nhìn quét một vòng, người đánh lén đúng là mấy cường giả Thần Anh Cảnh trước đó canh chừng Thi Linh Hoa ở bờ hồ máu kia, khẳng định bọn họ đã phân tán các nơi tìm kiếm tung tích của Chu Hằng, bởi vậy mới tụt ở phía sau mất mấy ngày mới đi tới nơi này.

- Con lừa đê tiện, đi! Chu Hằng không do dự nữa, tay phải nắm lên một cái chân con lừa đen, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, chạy nhanh về hướng thông đạo to lớn kia.

Hắn vốn đã làm ra quyết định, hiện tại chỉ là để hắn thực hiện ý định sớm hơn một chút mà thôi.

- Chu tiểu tử! Ngươi muốn tìm chết, cũng không cần kéo theo bổn tọa làm đệm lưng nha! Con lừa đen oa oa kêu to.

- Vậy ta bỏ ngươi lại đây hả? Chu Hằng hỏi lại, tiếp đó nói: - Tiện thể nói một câu: ngươi cũng ăn Thi Linh Hoa, nói không chừng người ta sẽ nấu ngươi để ăn đấy!

- Đừng bỏ lại bổn tọa! Con lừa đen lại hét thảm lên như heo bị thọc tiết: - Bổn tọa giao hữu sơ suất, như thế nào gặp phải sao quả tạ ngươi này!

- Muốn chạy!

Phía sau mấy cường giả Thần Anh Cảnh nhanh chóng truy đuổi theo. Dĩ nhiên bọn họ biết Thi Linh Hoa khẳng định đã bị Chu Hằng cùng con lừa đen ăn rồi, nhưng mới ăn vào chưa được mấy ngày, khẳng định còn có lưu lại dược tính, cứ ăn vào một người một con lừa này hẳn là còn có thể nhận được một ít chỗ tốt!

- Các ngươi những lão ngu xuẩn này, ai mà dừng lại chờ các ngươi? Đừng tưởng bổn tọa đầu óc ngu xuẩn giống như các ngươi! Con lừa đen nhàn rỗi đúng là nhàn rỗi, liền lên tiếng chế giễu đám truy binh ở phía sau.

- Con lừa đê tiện này!

Người phía sau đều phẫn nộ, càng đuổi càng nhanh, chỉ có điều là Chu Hằng đã vận dụng Tấn Vân Lưu Quang Bộ đến mức tận cùng, tốc độ nhanh hơn xa so với bọn họ, cộng thêm lực hút mạnh mẽ trong động kia, cả người liền như sao băng, "vèo" một cái, đã biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

Cảm ứng được lực hút trong động càng ngày càng mạnh, bọn họ đều dừng lại, lộ ra vẻ hoảng sợ. Lực hút mãnh liệt này thật đáng sợ, bọn họ đi sâu vào căn bản không có khả năng đi ra!

Thấy một màn như vậy, người bên ngoài hang động đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ai cũng không nghĩ tới Chu Hằng lại xằng bậy như thế!

Tiểu tử này không sợ một lần đi vào khó mà trở về hay sao?

Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra ý phân vân.

Bọn họ đều tin tưởng nơi đây ít nhất phải có kế thừa của Hóa Thần Cảnh, có lẽ là ở đối diện trong động kia. Vốn mọi người đều chờ đợi, nói không chừng lực hút của hang động này sẽ từ từ giảm xuống, mọi người sẽ đi vào triển khai chiến đấu.

Nhưng bây giờ có người đi vào trước!

Có lẽ đã bị lực lượng khủng bố chấn nát, dù vậy cũng có khả năng còn sống đi vào tới nơi kế thừa, cướp lấy công pháp, bảo vật Hóa Thần Cảnh, thậm chí là Tiên cấp!

Nghĩ như thế, ai còn có thể ngồi yên chờ đợi, ai nấy đều cảm thấy dưới mông tựa như lửa đốt.

- Lão phu vốn cũng chỉ còn hơn 100 năm thọ nguyên, liều mạng thôi!

Một lão tổ Thần Anh Cảnh dẫn đầu làm ra quyết định, liền thi triển thân pháp bay về hướng trong lòng động.

Có một... liền... có hai, lại có mấy người xuất phát bay về phía chỗ sâu trong động.

Bọn họ đều là những lão nhân tuổi thọ không còn nhiều, không có cơ duyên lớn giúp họ đột phá, nhiều nhất chỉ chừng 100 năm bọn họ đều sẽ hóa thành bộ xương khô...

- - - - - oOo- - - - -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK