Tiếng xoàn xoạt vang lên, một bóng người đứng dậy, hai tay đều cầm lưỡi dao hình trăng khuyết, sáng loáng lạnh lẽo, vừa nhìn là biết không phải vật phàm.
Chu Hằng sững sờ, vốn hắn còn tưởng đối phương ẩn nấp trong đó chuẩn bị đánh lén mình, nhưng hiện giờ xem ra lại không giống, bởi vì rõ ràng người kia bị thương nặng, khí tức cực kỳ không ổn định.
Đây là một mỹ nữ dáng người thon thả, mắt sáng mũi ngọc, tóc dài như mây, mỹ nữ tuyệt đỉnh, không kém gì Tử Tinh tiểu thư, Lâm Phức Hương. Mà càng làm người chú ý, là bộ ngực của nàng lớn đến kinh người, quả thật đồ sộ hùng vĩ như hai ngọn núi.
Bộ ngực không phải là càng lớn càng tốt, bộ ngực quá lớn ngược lại sẽ ảnh hưởng mỹ quan. Nhưng ngực của nàng chẳng những lớn, hơn nữa đặc biệt cân xứng, khiến người ta không hề có cảm giác béo ú, mà lại vô cùng gợi cảm.
Sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, làm người ta nhìn mà đau thương, cộng thêm bộ ngực đầy đặn muốn nổ tung, lập tức tạo thành lực đánh mạnh mẽ, khiến người ta muốn trào ra một cỗ dục vọng muốn chà đạp nàng.
- Ngươi là ai!
- Ngươi là ai!
Hai người đồng thời hỏi, đều không dám có một chút sơ ý.
- Ta tên là Cổ Tư!
Mỹ nữ kia đáp, giọng lành lạnh, nhưng êm tai không nói được.
Chu Hằng ngẫm lại, nói:
- Ta tên là Chu Hằng!
Kiến thức của hắn đã không còn là tiểu tử lúc ở Nguyên Thạch Trấn trước kia, có thể khẳng định đối phương không nói dối, ánh mắt trong suốt như nước.
- Ngươi không phải người của Cổ Lộ?
Cổ Tư lại hỏi.
Cổ Lộ? Cổ Tư? Hai tên này vừa nghe là biết có quan hệ.
Chu Hằng lắc đầu, nói:
- Không quen!
- À!
Cổ Tư gật đầu, lại ngồi xuống, thân mình bị bụi cỏ che lấp.
...... Vậy là tin!
Chu Hằng có cảm giác muốn phát điên, nữ nhân này dễ tin người quá đi chứ! Bởi vì hắn nghe được tiếng hít thở của Cổ Tư rất nhẹ, tim lại đập thình thịch, đó là động tĩnh chỉ có khi đang điều tức vận chuyển linh lực.
Vận công điều tức ở trước mặt một người xa lạ tuyệt đối, rốt cuộc đây là không hiểu thế sự cỡ nào, hay là thực lực mạnh mẽ đến mức có thể không sợ mọi thứ?
Đối phương, không có mạnh như vậy!
Chu Hằng nghĩ lại, có lẽ Cổ Tư cùng một tầng thứ với Liễu Thánh Kiệt, nhưng bây giờ nàng còn bị thương, khí tức không ổn định, có thể phát huy ra lực lượng Tụ Linh nhất trọng thiên đã có thể cười trộm rồi, căn bản không nói là cao thủ gì.
Hắn từng nghe Chư Chí Hòa nói qua, càng là nữ nhân bề ngoài thanh tú nhã nhặn thì càng điên cuồng, xem ra quả nhiên không sai!
..... Nếu Chư Chí Hòa biết, khẳng định sẽ lệ rơi đầy mặt, bởi vì hắn là ám chỉ nữ nhân sau khi lên giường.
Rống! Tiếng thú rống vang lên, một con mãnh hổ toàn thân màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện, cao chừng một trượng, dài đến bảy trượng, đối diện Chu Hằng cùng Cổ Tư gầm nhẹ, trong mắt hổ không chút che giấu sát khí máu tanh.
Yêu thú cấp bậc Tụ Linh nhị trọng thiên!
Chu Hằng không khỏi vui vẻ, lúc này đang thiếu tích lũy cuối cùng xông lên Tụ Linh nhị trọng thiên, không ngờ buồn ngủ đưa tới gối nằm, vậy là đã tới!
- Nghiệp chướng, xem kiếm!
Một người một hổ chiến đấu, tuy rằng cùng cảnh giới vẫn là yêu thú mạnh hơn một ít, nhưng đối với tên biến thái như với Chu Hằng thì sợ là yêu thú Tụ Linh tam trọng thiên cũng phải nuốt hận, con yêu thú này nhanh chóng bị một kiếm xuyên tim!
... Ở trước mặt Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nó không có cả cơ hội chạy trốn.
Chu Hằng khoanh chân ngồi xuống, lập tức luyện hóa tinh khí sinh mệnh vừa mới hấp thu. Nếu ngay cả một nữ nhân cũng to gan như vậy, hắn có thể yếu thế được sao?
Tuy nhiên tinh khí của một con yêu thú Tụ Linh nhị trọng thiên cũng chỉ đủ cho Chu Hằng luyện hóa nửa giờ, không lâu sau hắn liền đứng lên, theo hắn ước chừng, trong một hai ngày hắn sẽ xông lên Tụ Linh nhị trọng thiên!
Đúng lúc này, trong bụi cỏ léo lên một tia dao động lực lượng, Cổ Tư đứng dậy, bộ ngực to lớn cũng run lên, vô cùng mê người.
- Cám ơn!
Nàng nhìn Chu Hằng, rất là bình tĩnh nói.
Nữ nhân này thật đúng là kỳ quái!
Chu Hằng nhướng mày, nói:
- Thương thế của cô còn chưa khỏi hẳn!
- Không phải thương, là độc!
Cổ Tư lắc đầu, sửa lời Chu Hằng:
- Hiện tại ta chỉ bức ra một phần độc tố, vừa khôi phục lại tu vi Tụ Linh nhất trọng thiên trung kỳ, còn cách khôi phục ít nhất là ba ngày nữa!
Chu Hằng thiếu chút nữa té xỉu, nữ nhân này nghĩ rằng trên đời không có kẻ ác hay sao, thế nào mà ngay cả chuyện bí ẩn như thế cũng nói ra hết? Không sợ hắn thừa cơ ra tay, giết người cướp sắc chẳng hạn?
- Cô cứ tín nhiệm ta như thế?
Cổ Tư nghiêm túc nhìn Chu Hằng, gật đầu nói:
- Ngươi không có ác ý đối với ta, ta cảm giác được!
Chu Hằng liền có cảm giác thua nàng luôn, cố tình nàng vẫn nghiêm túc như thế, làm trong thời gian ngắn hắn không biết phải nói gì mới được.
- Có người đuổi giết ta, không lâu nữa sẽ chạy đến, tốt nhất ngươi lập tức rời đi!
Cổ Tư ngừng một hồi rồi nói.
- Nhìn ra được!
Chu Hằng thở dài, bằng không sao nàng lại trúng độc được.
- Vậy vì sao ngươi còn không đi?
Cổ Tư dùng ánh mắt trong veo không một chút tạp chất nhìn Chu Hằng.
- Tu vi của cô ta là Sơ Phân nhất trọng thiên, ngươi rất mạnh, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của cô ta!
Sơ Phân nhất trọng thiên? Vậy hắn quả thật không phải là đối thủ! Tuy nhiên, ánh mắt của nữ nhân này thật lợi hại, có thể nhìn ra được chiến lực thật sự của mình?
Chu Hằng không khỏi cổ quái, nữ nhân này nhìn như ngây thơ đến không hiểu chuyện đời, nhưng lại vô cùng thông minh, có thể nhìn thấu mọi thứ, vô cùng quái dị.
Ngẫm lại cũng phải, nếu nàng thật ngây ngốc đến cỡ đó, làm sao có thể tu luyện đến Sơ Phân Cảnh!
- Còn muốn chạy? Đã không kịp nữa rồi!
Tiếng nói ngọt ngào vang lên, một bóng người kéo dài bay đến, khí tức đáng sợ hùng hồn trào ra, vượt xa trình tự Tụ Linh Cảnh!
Sơ Phân Cảnh!
Đây là người đang đuổi giết Cổ Tư? Cổ Lộ?
Chu Hằng híp mắt nhìn lại, chỉ thấy cô gái này cũng chỉ khoảng 24-25, dung mạo tuyệt lệ, giống y như đúc với Cổ Tư!
Chỉ nhìn mặt của hai nàng, quả thật khó phân biệt được ai là ai, tuy nhiên nếu nhìn toàn thn6, vậy chỉ cần không phải người mù cũng có thể phân biệt ra được - Tuy rằng chiều cao của hai người giống nhau, nhưng kích cỡ ngực lại hoàn toàn khác.
Cổ Lộ ngực bằng phẳng, chút độ cong cong hở lên có thể bỏ qua không tính.
Hai cô gái này tuyệt đối là tỷ muội song sinh!
- Ngươi nhanh hơn ta dự tính 3 phút!
Cổ Tư rất bình tĩnh nói, chỉ sang Chu Hằng.
- Hắn chỉ là người không liên quan, để hắn đi!
- Hừ! Ngươi nói không liên quan thì không liên quan, cố tình ta muốn giết hắn!
Cổ Lộ toát ra nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, nhưng lại lời nói ra lời độc ác khiến người ta không rét mà run.
- Gây chuyện vô lý!
Cổ Tư lạnh lùng quát mắng.
- Cổ Tư, mạng ngươi còn khó giữ được, còn nghĩ cho sống chết của tiểu tình nhân?
Cổ Lộ ngọt ngào nói, tính cách đôi tỷ muội này hoàn toàn trái ngược, một người lạnh băng một người nhiệt tình, nhưng cố tính người nhiệt tình lại là một ma đầu.
- Yên tâm, dù sao cũng là tỷ muội, ta sẽ chôn các người chung một chỗ!
- Không cần lo lắng, ta còn chưa muốn chết!
Chu Hằng xen lời.
- Ngươi có muốn hay không cũng vô dụng, mấu chốt là ta muốn ngươi chết, không ai có thể cứu được ngươi!
Cổ Lộ cười ngọt ngào với Chu Hằng.
- Chưa chắc!
Thân hình Chu Hằng chuyện động, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, vừa nhấc bước liền đến bên cạnh bên cạnh, vòng tay ôm lấy nàng, toàn lực chạy đi.
Một khi thi triển toàn lực Tấn Vân Lưu Quang Bộ, vậy là tốc độ sẽ tăng lên gấp trăm lần!
Vù, trong nháy mắt Chu Hằng liền hóa thành một chấm đen nhỏ.
- Đáng giận!
Cổ Lộ giận dữ gầm lên, trên mặt vẫn duy trì tươi cười, nhìn rất là quỷ dị.
- Các ngươi trốn không thoát!
Nàng cất bước đuổi theo.
Không thể không thừa nhận, Sơ Phân Cảnh bất kể là lực lượng hay tốc độ, đều là nghiền ép tuyệt đối Tụ Linh Cảnh! Nhưng như vậy vẫn cứ không thể so sánh với Tấn Vân Lưu Quang Bộ, Cổ Lộ cũng toàn lực hành động, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Hằng ôm lấy Cổ Tư biến mất trong tầm mắt của nàng.
Mất dấu rồi!
Bùm! Bùm! Bùm!
Nàng tức giận liên tục vung quyền đánh chưởng, lực lượng Sơ Phân Cảnh vô cùng đáng sợ, một đòn là mặt đất xuất hiện một cái hố sâu hai trượng, phá hủy sạch cây to chọc trời xung quanh.
............
Chu Hằng toàn lực chạy đi, với tích lũy linh lực của hắn hiện tại cũng chỉ duy trì được chừng 10 phút, liền nhanh chóng cảm thấy linh lực khô cạn.
Oong... Hắc kiếm trong đan điền đột nhiên rung lên, chỉ về một hướng.
Chu Hằng sửng sốt, vốn hắn tưởng sau khi tiến vào Tụ Linh Cảnh thì hắc kiếm mất đi công năng "tìm bảo", không ngờ bây giờ lại có phản ứng. Hắn vội xoay người, phóng về phía hắc kiếm chỉ đến.
Một cỗ có cảm giác quỷ dị đến không cách nào hình dung ập đến, Chu Hằng cảm giác như thân mình bị kiềm hãm, hắn cùng Cổ Tư lập tức biến mất tại chỗ, giống như bị thứ gì nuốt mất.
Bùm!
Chu Hằng hoàn toàn kiệt sức, cắm đầu ngã lăn ra đất, còn Cổ Tư thì xoay mình, vững vàng đáp xuống đất, đang quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Qua sông dỡ cầu mà, cũng không tới dìu hắn một cái!
Chu Hằng cũng đứng lên, hiện tại nào có lòng dạ đi so đo mấy chuyện này, hắn quét mắt nhìn qua, chỉ thấy đây là một chỗ phế tích khổng lồ, khắp nơi là tường đổ trụ gãy, cỏ dại thành bụi, vô cùng hoang vu.
Nơi này cũng có bảo vật?
- Đây là chỗ nào?
Chu Hằng nhướng mày, xung quanh tuy rằng có cây cỏ xanh mát, nhưng hắn có một loại cảm giác, hắn không còn ở chỗ lúc trước.
- Chúng ta thông qua một cái trận pháp, tiến vào chỗ không gian che giấu này!
Cổ Tư bình tĩnh nói, nàng dường như không có dao động tâm tình gì, dù cho tỷ muội song sinh đuổi giết tới cũng không thấy nàng lộ ra biểu tình gì.
Di tích?
Trong lòng Chu Hằng khẽ động, lịch sử tồn tại của Huyền Càn đại lục thật sự quá dài lâu, rất nhiều thế lực hùng mạnh chôn vùi trong dòng sông lịch sử, chỗ bọn họ cư trú liền được gọi là di tích.
Phần lớn bên trong các di tích đều có thể tìm được bảo vật, đương nhiên, cũng tràn đầy nguy hiểm, trên đời trước giờ vốn không có bữa ăn miễn phí.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, điên cuồng hấp thu linh khí bù lại linh lực tiêu hao, Cổ Tư thì không ngừngloanh quanh trong phế khu, hết sức cẩn thận, hoàn toàn không giống vẻ không hiểu sự đời của nàng lúc trước.
Suốt hai giờ sau, Chu Hằng cuối cùng khôi phục được lực lượng, hắn đi tới chỗ Cổ Tư, hỏi:
- Có phát hiện điều gì kỳ lạ không?
- Không có, nơi này đều là kiến trúc thông thường, tuy nhiên đằng trước có một kiến trúc hoàn chỉnh, có lẽ sẽ phát hiện được gì!
Cổ Tư bình tĩnh nói, không nhìn ra một chút lo lắng.
Chu Hằng tin tưởng, nếu đổi lại thành Lâm Phức Hương, hiện tại hoặc là kích động đến mặt ngọc đỏ bừng, hoặc là lo lắng đến dậm chân liên hồi, đòi hắn phải tìm được đường ra.
Nữ nhân này đúng là kỳ quái!
Hắn đã không phải lần đầu tiên cảm thán như vậy, hỏi:
- Vì sao tỷ tỷ hoặc là muội muội của cô lại muốn đuổi giết cô?
Chu Hằng sững sờ, vốn hắn còn tưởng đối phương ẩn nấp trong đó chuẩn bị đánh lén mình, nhưng hiện giờ xem ra lại không giống, bởi vì rõ ràng người kia bị thương nặng, khí tức cực kỳ không ổn định.
Đây là một mỹ nữ dáng người thon thả, mắt sáng mũi ngọc, tóc dài như mây, mỹ nữ tuyệt đỉnh, không kém gì Tử Tinh tiểu thư, Lâm Phức Hương. Mà càng làm người chú ý, là bộ ngực của nàng lớn đến kinh người, quả thật đồ sộ hùng vĩ như hai ngọn núi.
Bộ ngực không phải là càng lớn càng tốt, bộ ngực quá lớn ngược lại sẽ ảnh hưởng mỹ quan. Nhưng ngực của nàng chẳng những lớn, hơn nữa đặc biệt cân xứng, khiến người ta không hề có cảm giác béo ú, mà lại vô cùng gợi cảm.
Sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, làm người ta nhìn mà đau thương, cộng thêm bộ ngực đầy đặn muốn nổ tung, lập tức tạo thành lực đánh mạnh mẽ, khiến người ta muốn trào ra một cỗ dục vọng muốn chà đạp nàng.
- Ngươi là ai!
- Ngươi là ai!
Hai người đồng thời hỏi, đều không dám có một chút sơ ý.
- Ta tên là Cổ Tư!
Mỹ nữ kia đáp, giọng lành lạnh, nhưng êm tai không nói được.
Chu Hằng ngẫm lại, nói:
- Ta tên là Chu Hằng!
Kiến thức của hắn đã không còn là tiểu tử lúc ở Nguyên Thạch Trấn trước kia, có thể khẳng định đối phương không nói dối, ánh mắt trong suốt như nước.
- Ngươi không phải người của Cổ Lộ?
Cổ Tư lại hỏi.
Cổ Lộ? Cổ Tư? Hai tên này vừa nghe là biết có quan hệ.
Chu Hằng lắc đầu, nói:
- Không quen!
- À!
Cổ Tư gật đầu, lại ngồi xuống, thân mình bị bụi cỏ che lấp.
...... Vậy là tin!
Chu Hằng có cảm giác muốn phát điên, nữ nhân này dễ tin người quá đi chứ! Bởi vì hắn nghe được tiếng hít thở của Cổ Tư rất nhẹ, tim lại đập thình thịch, đó là động tĩnh chỉ có khi đang điều tức vận chuyển linh lực.
Vận công điều tức ở trước mặt một người xa lạ tuyệt đối, rốt cuộc đây là không hiểu thế sự cỡ nào, hay là thực lực mạnh mẽ đến mức có thể không sợ mọi thứ?
Đối phương, không có mạnh như vậy!
Chu Hằng nghĩ lại, có lẽ Cổ Tư cùng một tầng thứ với Liễu Thánh Kiệt, nhưng bây giờ nàng còn bị thương, khí tức không ổn định, có thể phát huy ra lực lượng Tụ Linh nhất trọng thiên đã có thể cười trộm rồi, căn bản không nói là cao thủ gì.
Hắn từng nghe Chư Chí Hòa nói qua, càng là nữ nhân bề ngoài thanh tú nhã nhặn thì càng điên cuồng, xem ra quả nhiên không sai!
..... Nếu Chư Chí Hòa biết, khẳng định sẽ lệ rơi đầy mặt, bởi vì hắn là ám chỉ nữ nhân sau khi lên giường.
Rống! Tiếng thú rống vang lên, một con mãnh hổ toàn thân màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện, cao chừng một trượng, dài đến bảy trượng, đối diện Chu Hằng cùng Cổ Tư gầm nhẹ, trong mắt hổ không chút che giấu sát khí máu tanh.
Yêu thú cấp bậc Tụ Linh nhị trọng thiên!
Chu Hằng không khỏi vui vẻ, lúc này đang thiếu tích lũy cuối cùng xông lên Tụ Linh nhị trọng thiên, không ngờ buồn ngủ đưa tới gối nằm, vậy là đã tới!
- Nghiệp chướng, xem kiếm!
Một người một hổ chiến đấu, tuy rằng cùng cảnh giới vẫn là yêu thú mạnh hơn một ít, nhưng đối với tên biến thái như với Chu Hằng thì sợ là yêu thú Tụ Linh tam trọng thiên cũng phải nuốt hận, con yêu thú này nhanh chóng bị một kiếm xuyên tim!
... Ở trước mặt Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nó không có cả cơ hội chạy trốn.
Chu Hằng khoanh chân ngồi xuống, lập tức luyện hóa tinh khí sinh mệnh vừa mới hấp thu. Nếu ngay cả một nữ nhân cũng to gan như vậy, hắn có thể yếu thế được sao?
Tuy nhiên tinh khí của một con yêu thú Tụ Linh nhị trọng thiên cũng chỉ đủ cho Chu Hằng luyện hóa nửa giờ, không lâu sau hắn liền đứng lên, theo hắn ước chừng, trong một hai ngày hắn sẽ xông lên Tụ Linh nhị trọng thiên!
Đúng lúc này, trong bụi cỏ léo lên một tia dao động lực lượng, Cổ Tư đứng dậy, bộ ngực to lớn cũng run lên, vô cùng mê người.
- Cám ơn!
Nàng nhìn Chu Hằng, rất là bình tĩnh nói.
Nữ nhân này thật đúng là kỳ quái!
Chu Hằng nhướng mày, nói:
- Thương thế của cô còn chưa khỏi hẳn!
- Không phải thương, là độc!
Cổ Tư lắc đầu, sửa lời Chu Hằng:
- Hiện tại ta chỉ bức ra một phần độc tố, vừa khôi phục lại tu vi Tụ Linh nhất trọng thiên trung kỳ, còn cách khôi phục ít nhất là ba ngày nữa!
Chu Hằng thiếu chút nữa té xỉu, nữ nhân này nghĩ rằng trên đời không có kẻ ác hay sao, thế nào mà ngay cả chuyện bí ẩn như thế cũng nói ra hết? Không sợ hắn thừa cơ ra tay, giết người cướp sắc chẳng hạn?
- Cô cứ tín nhiệm ta như thế?
Cổ Tư nghiêm túc nhìn Chu Hằng, gật đầu nói:
- Ngươi không có ác ý đối với ta, ta cảm giác được!
Chu Hằng liền có cảm giác thua nàng luôn, cố tình nàng vẫn nghiêm túc như thế, làm trong thời gian ngắn hắn không biết phải nói gì mới được.
- Có người đuổi giết ta, không lâu nữa sẽ chạy đến, tốt nhất ngươi lập tức rời đi!
Cổ Tư ngừng một hồi rồi nói.
- Nhìn ra được!
Chu Hằng thở dài, bằng không sao nàng lại trúng độc được.
- Vậy vì sao ngươi còn không đi?
Cổ Tư dùng ánh mắt trong veo không một chút tạp chất nhìn Chu Hằng.
- Tu vi của cô ta là Sơ Phân nhất trọng thiên, ngươi rất mạnh, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của cô ta!
Sơ Phân nhất trọng thiên? Vậy hắn quả thật không phải là đối thủ! Tuy nhiên, ánh mắt của nữ nhân này thật lợi hại, có thể nhìn ra được chiến lực thật sự của mình?
Chu Hằng không khỏi cổ quái, nữ nhân này nhìn như ngây thơ đến không hiểu chuyện đời, nhưng lại vô cùng thông minh, có thể nhìn thấu mọi thứ, vô cùng quái dị.
Ngẫm lại cũng phải, nếu nàng thật ngây ngốc đến cỡ đó, làm sao có thể tu luyện đến Sơ Phân Cảnh!
- Còn muốn chạy? Đã không kịp nữa rồi!
Tiếng nói ngọt ngào vang lên, một bóng người kéo dài bay đến, khí tức đáng sợ hùng hồn trào ra, vượt xa trình tự Tụ Linh Cảnh!
Sơ Phân Cảnh!
Đây là người đang đuổi giết Cổ Tư? Cổ Lộ?
Chu Hằng híp mắt nhìn lại, chỉ thấy cô gái này cũng chỉ khoảng 24-25, dung mạo tuyệt lệ, giống y như đúc với Cổ Tư!
Chỉ nhìn mặt của hai nàng, quả thật khó phân biệt được ai là ai, tuy nhiên nếu nhìn toàn thn6, vậy chỉ cần không phải người mù cũng có thể phân biệt ra được - Tuy rằng chiều cao của hai người giống nhau, nhưng kích cỡ ngực lại hoàn toàn khác.
Cổ Lộ ngực bằng phẳng, chút độ cong cong hở lên có thể bỏ qua không tính.
Hai cô gái này tuyệt đối là tỷ muội song sinh!
- Ngươi nhanh hơn ta dự tính 3 phút!
Cổ Tư rất bình tĩnh nói, chỉ sang Chu Hằng.
- Hắn chỉ là người không liên quan, để hắn đi!
- Hừ! Ngươi nói không liên quan thì không liên quan, cố tình ta muốn giết hắn!
Cổ Lộ toát ra nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, nhưng lại lời nói ra lời độc ác khiến người ta không rét mà run.
- Gây chuyện vô lý!
Cổ Tư lạnh lùng quát mắng.
- Cổ Tư, mạng ngươi còn khó giữ được, còn nghĩ cho sống chết của tiểu tình nhân?
Cổ Lộ ngọt ngào nói, tính cách đôi tỷ muội này hoàn toàn trái ngược, một người lạnh băng một người nhiệt tình, nhưng cố tính người nhiệt tình lại là một ma đầu.
- Yên tâm, dù sao cũng là tỷ muội, ta sẽ chôn các người chung một chỗ!
- Không cần lo lắng, ta còn chưa muốn chết!
Chu Hằng xen lời.
- Ngươi có muốn hay không cũng vô dụng, mấu chốt là ta muốn ngươi chết, không ai có thể cứu được ngươi!
Cổ Lộ cười ngọt ngào với Chu Hằng.
- Chưa chắc!
Thân hình Chu Hằng chuyện động, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, vừa nhấc bước liền đến bên cạnh bên cạnh, vòng tay ôm lấy nàng, toàn lực chạy đi.
Một khi thi triển toàn lực Tấn Vân Lưu Quang Bộ, vậy là tốc độ sẽ tăng lên gấp trăm lần!
Vù, trong nháy mắt Chu Hằng liền hóa thành một chấm đen nhỏ.
- Đáng giận!
Cổ Lộ giận dữ gầm lên, trên mặt vẫn duy trì tươi cười, nhìn rất là quỷ dị.
- Các ngươi trốn không thoát!
Nàng cất bước đuổi theo.
Không thể không thừa nhận, Sơ Phân Cảnh bất kể là lực lượng hay tốc độ, đều là nghiền ép tuyệt đối Tụ Linh Cảnh! Nhưng như vậy vẫn cứ không thể so sánh với Tấn Vân Lưu Quang Bộ, Cổ Lộ cũng toàn lực hành động, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Hằng ôm lấy Cổ Tư biến mất trong tầm mắt của nàng.
Mất dấu rồi!
Bùm! Bùm! Bùm!
Nàng tức giận liên tục vung quyền đánh chưởng, lực lượng Sơ Phân Cảnh vô cùng đáng sợ, một đòn là mặt đất xuất hiện một cái hố sâu hai trượng, phá hủy sạch cây to chọc trời xung quanh.
............
Chu Hằng toàn lực chạy đi, với tích lũy linh lực của hắn hiện tại cũng chỉ duy trì được chừng 10 phút, liền nhanh chóng cảm thấy linh lực khô cạn.
Oong... Hắc kiếm trong đan điền đột nhiên rung lên, chỉ về một hướng.
Chu Hằng sửng sốt, vốn hắn tưởng sau khi tiến vào Tụ Linh Cảnh thì hắc kiếm mất đi công năng "tìm bảo", không ngờ bây giờ lại có phản ứng. Hắn vội xoay người, phóng về phía hắc kiếm chỉ đến.
Một cỗ có cảm giác quỷ dị đến không cách nào hình dung ập đến, Chu Hằng cảm giác như thân mình bị kiềm hãm, hắn cùng Cổ Tư lập tức biến mất tại chỗ, giống như bị thứ gì nuốt mất.
Bùm!
Chu Hằng hoàn toàn kiệt sức, cắm đầu ngã lăn ra đất, còn Cổ Tư thì xoay mình, vững vàng đáp xuống đất, đang quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Qua sông dỡ cầu mà, cũng không tới dìu hắn một cái!
Chu Hằng cũng đứng lên, hiện tại nào có lòng dạ đi so đo mấy chuyện này, hắn quét mắt nhìn qua, chỉ thấy đây là một chỗ phế tích khổng lồ, khắp nơi là tường đổ trụ gãy, cỏ dại thành bụi, vô cùng hoang vu.
Nơi này cũng có bảo vật?
- Đây là chỗ nào?
Chu Hằng nhướng mày, xung quanh tuy rằng có cây cỏ xanh mát, nhưng hắn có một loại cảm giác, hắn không còn ở chỗ lúc trước.
- Chúng ta thông qua một cái trận pháp, tiến vào chỗ không gian che giấu này!
Cổ Tư bình tĩnh nói, nàng dường như không có dao động tâm tình gì, dù cho tỷ muội song sinh đuổi giết tới cũng không thấy nàng lộ ra biểu tình gì.
Di tích?
Trong lòng Chu Hằng khẽ động, lịch sử tồn tại của Huyền Càn đại lục thật sự quá dài lâu, rất nhiều thế lực hùng mạnh chôn vùi trong dòng sông lịch sử, chỗ bọn họ cư trú liền được gọi là di tích.
Phần lớn bên trong các di tích đều có thể tìm được bảo vật, đương nhiên, cũng tràn đầy nguy hiểm, trên đời trước giờ vốn không có bữa ăn miễn phí.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, điên cuồng hấp thu linh khí bù lại linh lực tiêu hao, Cổ Tư thì không ngừngloanh quanh trong phế khu, hết sức cẩn thận, hoàn toàn không giống vẻ không hiểu sự đời của nàng lúc trước.
Suốt hai giờ sau, Chu Hằng cuối cùng khôi phục được lực lượng, hắn đi tới chỗ Cổ Tư, hỏi:
- Có phát hiện điều gì kỳ lạ không?
- Không có, nơi này đều là kiến trúc thông thường, tuy nhiên đằng trước có một kiến trúc hoàn chỉnh, có lẽ sẽ phát hiện được gì!
Cổ Tư bình tĩnh nói, không nhìn ra một chút lo lắng.
Chu Hằng tin tưởng, nếu đổi lại thành Lâm Phức Hương, hiện tại hoặc là kích động đến mặt ngọc đỏ bừng, hoặc là lo lắng đến dậm chân liên hồi, đòi hắn phải tìm được đường ra.
Nữ nhân này đúng là kỳ quái!
Hắn đã không phải lần đầu tiên cảm thán như vậy, hỏi:
- Vì sao tỷ tỷ hoặc là muội muội của cô lại muốn đuổi giết cô?