Thanh âm già nua, như tiếng vịt đực quái dị, đạo bóng đen này vọt lên bốn năm thước cao, ba một tiếng, nặng nề rơi xuống đất.
Chu Hằng và Hàn Vũ Liên đều đưa mắt nhìn chăm chú đạo hắc ảnh kia, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
- Hai đưa con nít lông chưa mọc hết, dám nhìn chằm chằm bổn tọa, muốn chết!
Bóng đen kia bò dậy, sau đó duỗi chân tay ra:
- Trước hết để cho bổn tọa giãn gân cốt một chút, mấy trăm năm chưa hề cử động rồi.
Hai người Chu Hằng giống như hoá đá vậy, chết lặng nhìn chằm chằm đạo hắc ảnh trước mặt kia.
Bọn họ ngay cả bộ xương khô sống lại đều đã gặp, theo lý mà nói thế gian hẳn là không còn gì làm cho bọn họ sợ nữa, nhưng mà bóng đen trước mặt này... Con bà nó không phải người a, mà là một con lừa, con lừa toàn thân đen như mực không có một sợi lông.
Yêu thú có thể tu luyện, cũng có linh trí kha khá, nhưng mà chưa từng nghe nói yêu thú còn có thể nói chuyện!
Thú dù sao chỉ là thú!
Nhưng mà con lừa đen trước mặt lại lên tiếng nói chuyện, nhưng lại một bộ khẩu khí già dặn.
- Thế nào, thấy quỷ sao? Chẳng lẽ bổn tọa ngủ mấy ngàn, mấy vạn năm càng đẹp trai hơn sao?
Con lừa đen này còn bày ra một tư thế rất thúi:
- Này, hai người các ngươi còn không quỳ bái bổn tọa, bổn tọa miễn cưỡng thu các ngươi làm tọa kỵ!
Chu Hằng sắc mặt tối sầm, bị một con lừa nói muốn thu làm tọa kỵ, điều này có thể khiến người ta thoải mái sao?
- Xú tiểu tử, trừng mắt cái gì mà trừng, loại tiểu bối thực lực yếu ớt giống như ngươi, bổn tọa chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết vạn tên, thu ngươi làm tọa kỵ là phúc khí đời trước ngươi đã tu luyện!
Con lừa đen này oanh oanh liệt liệt nói, đặt mông ngồi trên đất, một cái chân trước chống cằm, bộ dáng rất cao ngạo.
Không ngờ gặp một con lừa biết khoe mẽ!
Chu Hằng keng một tiếng rút trường kiếm ra, một kiếm múa ra nói:
- Bụng đang đói, vừa vặn ăn thịt lừa bồi bổ!
Từ khí tức trên người con lừa này lộ ra, cũng chí có Luyện Thể tầng mười, cũng không mạnh hơn Hàn Vũ Liên bao nhiêu. Mà hiện tại hắn cũng đạt tới Luyện Thể tầng chín, tuy rằng kém một đại cảnh giới, nhưng mà đã có Lăng Thiên Cửu Thức bù lại.
- Xú tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, còn muốn ăn Lư đại gia ta, ta thóa đầy mặt ngươi!
Con lừa đen này giận tím mặt, mạnh nhảy dựng lên, vung móng trước đá tới Chu Hằng.
- Vù!
Kình phong gào thét, một cước này nhanh vô cùng.
Chu Hằng thân hình chuyển động, Phi Vân Bộ triển khai, may mắn tránh thoát một kích này, trường kiếm đâm lại, nhắm thẳng cái miệng thúi con lừa đen này đâm qua.
- Hãy xem 3 thức đá người của bổn tọa!
Con lừa đen dựng thẳng hai chân lên, bụp bụp, bụp, hai chân liên tục bước ra, so với yêu thú cùng giai còn nhanh hơn, chỉ một lát đã tới sau đầu Chu Hằng, một chân đá tới.
Chu Hằng bộ pháp bước ra, hiểm hóc né được, trong lòng dâng lên khiếp sợ mãnh liệt.
Sau khi tu tập Lăng Thiên Cửu Thức, hắn dường như nắm giữ võ kỹ đại thế thiên hạ, có thể từ một chút động tác mà nắm giữ được quỹ tích tiếp theo của đối phương, cho dù cao thủ Luyện Huyết Cảnh lâu đời như Chu Hiến Minh đều không ngoại lệ!
Nhưng công kích của con lừa đen này lại thoát khỏi phạm vi lý giải của hắn, giống như thiên mã hành không, linh dương quải giác, khiến hắn không thể phán đoán, bởi vậy, hắn chỉ có thể dựa vào Phi Vân Bộ để tùy cơ ứng biến.
Đây là lần đầu hắn mất đi khống chế chiến cuộc.
- Xem bổn tọa đá đá đá!
Con lừa đen này hô to gọi nhỏ:
- Xú tiểu tử, ngươi căn bản không phải đối thủ của bổn tọa, còn không mau mau quỳ xuống nhận thua, nếu không bổn tọa một cước đá bể cái mông của ngươi!
- Ở trước mặt bổn tọa, ngươi căn bản không có một chút xíu cơ hội!
- Bổn tọa thấy tư chất ngươi không tệ, miễn cưỡng thu ngươi làm đồ đệ!
- Đồ đệ mặt trắng, còn không mau mau quỳ xuống gọi bổn tọa là ân sư đi!
Con lừa đen này hoàn toàn khiến Chu Hằng và Hàn Vũ Liên đều cho rằng đây là người khoác da lừa giả mạo. Khiếp sợ lúc đầu hoàn toàn bị con lừa đen vô lại này làm cho biến mất, nghe miệng nó phun đầy lời tục tằn, chỉ hận không thể hoàn toàn bịt miệng nó.
- Xú tiểu tử, mau mau bái sư, bổn tọa truyền cho ngươi cái thế thần công!
Con lừa đen này chắp hai chân trước sau lưng, hai chân sau đi thẳng, bộ pháp khá thần diệu, liên tiếp né qua trường kiếm Chu Hằng.
Chu Hằng ánh mắt sắc bén, thân hình đột nhiên trùng xuống, kiếm ý đáng sợ phô ra, hắn bắt đầu vận chuyển Lăng Thiên thức thứ nhất.
- Không thể nào! Đây là kiếm pháp gì, không ngờ khiến bổn tọa cảm thấy chó chút sợ hãi?
Con lừa đen để chân trước xuống:
- Bổn tọa không chơi với ngươi!
- Vù!
Nó ba chân bốn cẳng bỏ chạy, tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt đã biến mất vô tung.
Chu Hằng kinh ngạc trố mắt, tuy rằng hắn am hiểu thân pháp, nhưng Phi Vân Bộ chỉ có hình mà cũng không có công quyết vận chuyển tương ứng, tốc độ của hắn cũng không nhanh hơn võ giả Luyện Thể tầng chín tầm thường bao nhiêu, nhưng mà con lừa đen này trong nháy mắt đã chạy mất tăm.
- Nơi này... Rất cổ quái!
Hàn Vũ Liên run giọng nói, một chuỗi chuyện lúc trước xảy ra đã hoàn toàn vượt ra khỏi cực hạn của nàng.
Quả thật cổ quái!
Thi thể sống lại, con lừa có thể nói!
Chu Hằng đi đến vị trí bia đá lúc đầu, hiện tại chỉ còn lại một cái hố lớn, hắn thăm dò một chút, không ngờ là một mảnh đen nghịt không thấy được gì! Hắn nhặt một cục đá ném xuống, rất lâu sau vẫn không thấy tiếng vọng lại, sâu không đo được!
Con lừa đen kia làm cách nào bò ra?
- Ầm!
Một cổ khí tức cường đại làm người sợ hãi từ trong hầm ngầm phát ra, Chu Hằng không tự chủ được liên tục rút lui, liên tiếp thối lui mấy chục thước mới ngừng lại.
- Giống như chúng ta đã gây họa!
Chu Hằng gãi đầu một cái, hiện tại hắn có vài phần khẳng định thì ra bia đá kia là trấn áp hầm ngầm này.
- Là ngươi, không liên quan tới ta!
Sau khi tâm tình Hàn Vũ Liên bị con lừa đen này làm xáo trộn ít nhiều cũng có vài phần sợ hãi, không ngờ cũng có tâm tư đùa giỡn với Chu Hằng.
Đúng thế, đúng là một mình hắn gây họa.
Chu Hằng đi đến bên cạnh tấm bia đá, thử độ nặng của nó, tay nâng lên cật lực mới nâng được một tấc.
- Lực lượng của ta bây giờ sắp đạt tới vạn cân, có thể thấy được tấm bia đá này còn nặng hơn thế!
Trong lòng Chu Hằng thầm nghĩ, nhưng vẫn kéo tấm bia đá đi ra hầm ngầm, sau khi mệt mỏi mồ hôi đầy người, mới đặt mông ngồi bên cạnh.
- Ông!
Tấm bia đá màu máu run lên, không ngờ tự động dựng lên, hưu hưu rơi vào trong hầm ngầm.
Chu Hằng vội vàng triển khai Phi Vân Bộ, thân hình lóe lên lách qua tấm bia đá, thiếu chút nữa đã bị nó đè trúng!
Tấm bia đá này nặng khoảng vạn cân, cộng thêm tốc độ vừa rồi, nếu như đập lên người hắn thì trong nháy mắt xương cốt cũng không còn!
Lúc này hắn mới cảm thấy sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng.
- Đây đến tột cùng là nơi nào?
Hàn Vũ Liên run run nói.
Tất cả đều rất quỷ dị! Nếu như có thể hỏi được con lừa kia một chút, như vậy có lẽ có thể nhận được đáp án, đáng tiếc, con lừa này chạy quá nhanh.
Dãy núi Bình Thiên cũng không chỉ có chỗ quỷ dị này, còn có tuyệt cốc hàn đàm rọi ra bóng người kia cũng quỷ dị vô cùng.
Nơi này, dường như phong ấn vật gì đáng sợ, bây giờ hắn còn xa xa chưa đủ thực lực để tìm hiểu rõ ràng, tốt nhất là không nên đụng vào. Chỉ mong không phải giống như con lừa kia, Chu Hằng kỳ vọng trong lòng, bằng không hắn lại gây họa lớn nữa.
Hai người trở về, xuyên qua 9 khúc 18 rẽ, trước mặt lại xuất hiện một mảnh sương mù mênh mông, mơ hồ còn nghe được từng tiếng vọng quái dị.
- Bẫy chết Lư đại gia ta rồi!
- Có người hay không a, mang Lư đại gia ngươi ra ngoài đi!
- Lư đại gia còn phải bắt Thánh nữ Đông Linh Tiên Trì làm hầu gái, không thể chết ở đây được a!
Thanh âm gào khóc thảm thiết càng ngày càng vang, rất nhanh liền nhìn thấy một đạo hắc ảnh từ trong sương mù chạy vội ra, không phải là con lừa màu đen chửi bậy kia sao?
Nhìn thấy hai người Chu Hằng, con lừa đen này lập tức oa oa kêu to, vội chạy về phía hai người Chu Hằng, kêu lên:
- Thì ra các ngươi còn sống, đúng là muốn hại chết Lư đại gia ngươi mà!
Chạy vội tới gần, con lừa đen này mạnh mẽ ngoặt người, cà cà, hai chân sau đá ra, đá về phía Chu Hằng.
- Đoán ngay con lừa ngươi không có hảo ý mà!
Chu Hằng đã sớm có chuẩn bị, thi triển Phi Vân Bộ, thân hình xẹt qua, tránh được cái chân của con lừa, một kiếm vung ra, đâm về phía mông con lừa.
- Tiểu tử chưa dứt sữa, muốn cho Lư đại gia nhà ngươi mông nở hoa sao?
Con lừa đen rụt mông đứng lên, khó khăn lắm mới tránh được một kiếm này, sau đó mông đen lại lắc một cái:
- Có năng lực đánh Lư đại gia nhà ngươi a, bổn tọa thưởng cho ngươi đầy mặt hoàng kim.
Đối mặt với con lừa đen lưu manh này, Chu Hằng có cảm giác hộc máu, hoàn toàn hòa tan khiếp sợ lúc trước con lừa gây ra.
Lăng Thiên thức thứ nhất!
- Lại nữa!
Con lừa đen lập tức đáp xuống đất, cà cà chạy hơn 20 thước, rời khỏi phạm vi kiếm ý Chu Hằng có thể ảnh hưởng:
- May mắn Lư đại gia nhà ngươi kiến thức rộng rãi, nếu bị một tên tiểu tử thúi ngươi đâm lên, không phải mất hết một đời anh danh sao?
- Xú tiểu tử ngươi đi theo Lư đại gia nhà ngươi a!
Con lừa lại chồm người lên, vừa uốn éo cái mông, vừa dùng móng trước vỗ vỗ, quả thực đê tiện đến không cách nào hình dung nổi.
Chu Hằng thu kiếm mà đứng, vẻ mặt tươi cười nói:
- Ta chỉ đi ra ngoài!
Con lừa đen lập tức giống như đóng băng, động tác dừng lại, trong nháy mắt lại cà cà chạy tới trước mặt Chu Hằng nói:
- Tiểu tử, mang bổn tọa ra ngoài, bổn tọa cao hứng nói không chừng sẽ tiện tay chỉ ngươi mấy chiêu, bảo đảm ngươi trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ!
Chu Hằng cười ha ha, lại lắc lắc đầu, nói:
- Nói cho ta biết lai lịch của ngươi, ta còn suy nghĩ một chút.
- Cái gì, tiểu tử thúi ngươi dám uy hiếp bổn tọa?
Con lừa đen lập tức giận dữ, móng trước chống đất, hai chân sau liền đá tới Chu Hằng.
- Con lừa đen chết tiệt, quả nhiên đê tiện vô sỉ!
Chu Hằng vội vàng tránh đi, chỉ thiếu chút nữa đã bị đá trúng ngực, hắn một kiếm cắt qua, khiến con lừa thúi nhanh chóng lui lại.
- Sai, bổn tọa đang hảo tâm dạy ngươi!
Con lừa đen này da mặt cực dày, không quan tâm nói.
Đối mặt với con lừa đen lấy vô sỉ làm vinh quang này, Chu Hằng hoàn toàn không còn lời nào để nói, kiếm quang càng múa càng hung hiểm hơn.
- Dừng tay! Dừng tay!
Con lừa đen hét lớn:
- Bổn tọa không rảnh so đo với ngươi!
Chu Hằng cũng biết không làm gì được con lừa thúi này, thu hồi công kích, thừa dịp con lừa thúi âm hiểm này lại giơ chân đá tới.
- Ngươi con lừa đê tiện này!
Chu Hằng và Hàn Vũ Liên đều đưa mắt nhìn chăm chú đạo hắc ảnh kia, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
- Hai đưa con nít lông chưa mọc hết, dám nhìn chằm chằm bổn tọa, muốn chết!
Bóng đen kia bò dậy, sau đó duỗi chân tay ra:
- Trước hết để cho bổn tọa giãn gân cốt một chút, mấy trăm năm chưa hề cử động rồi.
Hai người Chu Hằng giống như hoá đá vậy, chết lặng nhìn chằm chằm đạo hắc ảnh trước mặt kia.
Bọn họ ngay cả bộ xương khô sống lại đều đã gặp, theo lý mà nói thế gian hẳn là không còn gì làm cho bọn họ sợ nữa, nhưng mà bóng đen trước mặt này... Con bà nó không phải người a, mà là một con lừa, con lừa toàn thân đen như mực không có một sợi lông.
Yêu thú có thể tu luyện, cũng có linh trí kha khá, nhưng mà chưa từng nghe nói yêu thú còn có thể nói chuyện!
Thú dù sao chỉ là thú!
Nhưng mà con lừa đen trước mặt lại lên tiếng nói chuyện, nhưng lại một bộ khẩu khí già dặn.
- Thế nào, thấy quỷ sao? Chẳng lẽ bổn tọa ngủ mấy ngàn, mấy vạn năm càng đẹp trai hơn sao?
Con lừa đen này còn bày ra một tư thế rất thúi:
- Này, hai người các ngươi còn không quỳ bái bổn tọa, bổn tọa miễn cưỡng thu các ngươi làm tọa kỵ!
Chu Hằng sắc mặt tối sầm, bị một con lừa nói muốn thu làm tọa kỵ, điều này có thể khiến người ta thoải mái sao?
- Xú tiểu tử, trừng mắt cái gì mà trừng, loại tiểu bối thực lực yếu ớt giống như ngươi, bổn tọa chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết vạn tên, thu ngươi làm tọa kỵ là phúc khí đời trước ngươi đã tu luyện!
Con lừa đen này oanh oanh liệt liệt nói, đặt mông ngồi trên đất, một cái chân trước chống cằm, bộ dáng rất cao ngạo.
Không ngờ gặp một con lừa biết khoe mẽ!
Chu Hằng keng một tiếng rút trường kiếm ra, một kiếm múa ra nói:
- Bụng đang đói, vừa vặn ăn thịt lừa bồi bổ!
Từ khí tức trên người con lừa này lộ ra, cũng chí có Luyện Thể tầng mười, cũng không mạnh hơn Hàn Vũ Liên bao nhiêu. Mà hiện tại hắn cũng đạt tới Luyện Thể tầng chín, tuy rằng kém một đại cảnh giới, nhưng mà đã có Lăng Thiên Cửu Thức bù lại.
- Xú tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, còn muốn ăn Lư đại gia ta, ta thóa đầy mặt ngươi!
Con lừa đen này giận tím mặt, mạnh nhảy dựng lên, vung móng trước đá tới Chu Hằng.
- Vù!
Kình phong gào thét, một cước này nhanh vô cùng.
Chu Hằng thân hình chuyển động, Phi Vân Bộ triển khai, may mắn tránh thoát một kích này, trường kiếm đâm lại, nhắm thẳng cái miệng thúi con lừa đen này đâm qua.
- Hãy xem 3 thức đá người của bổn tọa!
Con lừa đen dựng thẳng hai chân lên, bụp bụp, bụp, hai chân liên tục bước ra, so với yêu thú cùng giai còn nhanh hơn, chỉ một lát đã tới sau đầu Chu Hằng, một chân đá tới.
Chu Hằng bộ pháp bước ra, hiểm hóc né được, trong lòng dâng lên khiếp sợ mãnh liệt.
Sau khi tu tập Lăng Thiên Cửu Thức, hắn dường như nắm giữ võ kỹ đại thế thiên hạ, có thể từ một chút động tác mà nắm giữ được quỹ tích tiếp theo của đối phương, cho dù cao thủ Luyện Huyết Cảnh lâu đời như Chu Hiến Minh đều không ngoại lệ!
Nhưng công kích của con lừa đen này lại thoát khỏi phạm vi lý giải của hắn, giống như thiên mã hành không, linh dương quải giác, khiến hắn không thể phán đoán, bởi vậy, hắn chỉ có thể dựa vào Phi Vân Bộ để tùy cơ ứng biến.
Đây là lần đầu hắn mất đi khống chế chiến cuộc.
- Xem bổn tọa đá đá đá!
Con lừa đen này hô to gọi nhỏ:
- Xú tiểu tử, ngươi căn bản không phải đối thủ của bổn tọa, còn không mau mau quỳ xuống nhận thua, nếu không bổn tọa một cước đá bể cái mông của ngươi!
- Ở trước mặt bổn tọa, ngươi căn bản không có một chút xíu cơ hội!
- Bổn tọa thấy tư chất ngươi không tệ, miễn cưỡng thu ngươi làm đồ đệ!
- Đồ đệ mặt trắng, còn không mau mau quỳ xuống gọi bổn tọa là ân sư đi!
Con lừa đen này hoàn toàn khiến Chu Hằng và Hàn Vũ Liên đều cho rằng đây là người khoác da lừa giả mạo. Khiếp sợ lúc đầu hoàn toàn bị con lừa đen vô lại này làm cho biến mất, nghe miệng nó phun đầy lời tục tằn, chỉ hận không thể hoàn toàn bịt miệng nó.
- Xú tiểu tử, mau mau bái sư, bổn tọa truyền cho ngươi cái thế thần công!
Con lừa đen này chắp hai chân trước sau lưng, hai chân sau đi thẳng, bộ pháp khá thần diệu, liên tiếp né qua trường kiếm Chu Hằng.
Chu Hằng ánh mắt sắc bén, thân hình đột nhiên trùng xuống, kiếm ý đáng sợ phô ra, hắn bắt đầu vận chuyển Lăng Thiên thức thứ nhất.
- Không thể nào! Đây là kiếm pháp gì, không ngờ khiến bổn tọa cảm thấy chó chút sợ hãi?
Con lừa đen để chân trước xuống:
- Bổn tọa không chơi với ngươi!
- Vù!
Nó ba chân bốn cẳng bỏ chạy, tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt đã biến mất vô tung.
Chu Hằng kinh ngạc trố mắt, tuy rằng hắn am hiểu thân pháp, nhưng Phi Vân Bộ chỉ có hình mà cũng không có công quyết vận chuyển tương ứng, tốc độ của hắn cũng không nhanh hơn võ giả Luyện Thể tầng chín tầm thường bao nhiêu, nhưng mà con lừa đen này trong nháy mắt đã chạy mất tăm.
- Nơi này... Rất cổ quái!
Hàn Vũ Liên run giọng nói, một chuỗi chuyện lúc trước xảy ra đã hoàn toàn vượt ra khỏi cực hạn của nàng.
Quả thật cổ quái!
Thi thể sống lại, con lừa có thể nói!
Chu Hằng đi đến vị trí bia đá lúc đầu, hiện tại chỉ còn lại một cái hố lớn, hắn thăm dò một chút, không ngờ là một mảnh đen nghịt không thấy được gì! Hắn nhặt một cục đá ném xuống, rất lâu sau vẫn không thấy tiếng vọng lại, sâu không đo được!
Con lừa đen kia làm cách nào bò ra?
- Ầm!
Một cổ khí tức cường đại làm người sợ hãi từ trong hầm ngầm phát ra, Chu Hằng không tự chủ được liên tục rút lui, liên tiếp thối lui mấy chục thước mới ngừng lại.
- Giống như chúng ta đã gây họa!
Chu Hằng gãi đầu một cái, hiện tại hắn có vài phần khẳng định thì ra bia đá kia là trấn áp hầm ngầm này.
- Là ngươi, không liên quan tới ta!
Sau khi tâm tình Hàn Vũ Liên bị con lừa đen này làm xáo trộn ít nhiều cũng có vài phần sợ hãi, không ngờ cũng có tâm tư đùa giỡn với Chu Hằng.
Đúng thế, đúng là một mình hắn gây họa.
Chu Hằng đi đến bên cạnh tấm bia đá, thử độ nặng của nó, tay nâng lên cật lực mới nâng được một tấc.
- Lực lượng của ta bây giờ sắp đạt tới vạn cân, có thể thấy được tấm bia đá này còn nặng hơn thế!
Trong lòng Chu Hằng thầm nghĩ, nhưng vẫn kéo tấm bia đá đi ra hầm ngầm, sau khi mệt mỏi mồ hôi đầy người, mới đặt mông ngồi bên cạnh.
- Ông!
Tấm bia đá màu máu run lên, không ngờ tự động dựng lên, hưu hưu rơi vào trong hầm ngầm.
Chu Hằng vội vàng triển khai Phi Vân Bộ, thân hình lóe lên lách qua tấm bia đá, thiếu chút nữa đã bị nó đè trúng!
Tấm bia đá này nặng khoảng vạn cân, cộng thêm tốc độ vừa rồi, nếu như đập lên người hắn thì trong nháy mắt xương cốt cũng không còn!
Lúc này hắn mới cảm thấy sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng.
- Đây đến tột cùng là nơi nào?
Hàn Vũ Liên run run nói.
Tất cả đều rất quỷ dị! Nếu như có thể hỏi được con lừa kia một chút, như vậy có lẽ có thể nhận được đáp án, đáng tiếc, con lừa này chạy quá nhanh.
Dãy núi Bình Thiên cũng không chỉ có chỗ quỷ dị này, còn có tuyệt cốc hàn đàm rọi ra bóng người kia cũng quỷ dị vô cùng.
Nơi này, dường như phong ấn vật gì đáng sợ, bây giờ hắn còn xa xa chưa đủ thực lực để tìm hiểu rõ ràng, tốt nhất là không nên đụng vào. Chỉ mong không phải giống như con lừa kia, Chu Hằng kỳ vọng trong lòng, bằng không hắn lại gây họa lớn nữa.
Hai người trở về, xuyên qua 9 khúc 18 rẽ, trước mặt lại xuất hiện một mảnh sương mù mênh mông, mơ hồ còn nghe được từng tiếng vọng quái dị.
- Bẫy chết Lư đại gia ta rồi!
- Có người hay không a, mang Lư đại gia ngươi ra ngoài đi!
- Lư đại gia còn phải bắt Thánh nữ Đông Linh Tiên Trì làm hầu gái, không thể chết ở đây được a!
Thanh âm gào khóc thảm thiết càng ngày càng vang, rất nhanh liền nhìn thấy một đạo hắc ảnh từ trong sương mù chạy vội ra, không phải là con lừa màu đen chửi bậy kia sao?
Nhìn thấy hai người Chu Hằng, con lừa đen này lập tức oa oa kêu to, vội chạy về phía hai người Chu Hằng, kêu lên:
- Thì ra các ngươi còn sống, đúng là muốn hại chết Lư đại gia ngươi mà!
Chạy vội tới gần, con lừa đen này mạnh mẽ ngoặt người, cà cà, hai chân sau đá ra, đá về phía Chu Hằng.
- Đoán ngay con lừa ngươi không có hảo ý mà!
Chu Hằng đã sớm có chuẩn bị, thi triển Phi Vân Bộ, thân hình xẹt qua, tránh được cái chân của con lừa, một kiếm vung ra, đâm về phía mông con lừa.
- Tiểu tử chưa dứt sữa, muốn cho Lư đại gia nhà ngươi mông nở hoa sao?
Con lừa đen rụt mông đứng lên, khó khăn lắm mới tránh được một kiếm này, sau đó mông đen lại lắc một cái:
- Có năng lực đánh Lư đại gia nhà ngươi a, bổn tọa thưởng cho ngươi đầy mặt hoàng kim.
Đối mặt với con lừa đen lưu manh này, Chu Hằng có cảm giác hộc máu, hoàn toàn hòa tan khiếp sợ lúc trước con lừa gây ra.
Lăng Thiên thức thứ nhất!
- Lại nữa!
Con lừa đen lập tức đáp xuống đất, cà cà chạy hơn 20 thước, rời khỏi phạm vi kiếm ý Chu Hằng có thể ảnh hưởng:
- May mắn Lư đại gia nhà ngươi kiến thức rộng rãi, nếu bị một tên tiểu tử thúi ngươi đâm lên, không phải mất hết một đời anh danh sao?
- Xú tiểu tử ngươi đi theo Lư đại gia nhà ngươi a!
Con lừa lại chồm người lên, vừa uốn éo cái mông, vừa dùng móng trước vỗ vỗ, quả thực đê tiện đến không cách nào hình dung nổi.
Chu Hằng thu kiếm mà đứng, vẻ mặt tươi cười nói:
- Ta chỉ đi ra ngoài!
Con lừa đen lập tức giống như đóng băng, động tác dừng lại, trong nháy mắt lại cà cà chạy tới trước mặt Chu Hằng nói:
- Tiểu tử, mang bổn tọa ra ngoài, bổn tọa cao hứng nói không chừng sẽ tiện tay chỉ ngươi mấy chiêu, bảo đảm ngươi trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ!
Chu Hằng cười ha ha, lại lắc lắc đầu, nói:
- Nói cho ta biết lai lịch của ngươi, ta còn suy nghĩ một chút.
- Cái gì, tiểu tử thúi ngươi dám uy hiếp bổn tọa?
Con lừa đen lập tức giận dữ, móng trước chống đất, hai chân sau liền đá tới Chu Hằng.
- Con lừa đen chết tiệt, quả nhiên đê tiện vô sỉ!
Chu Hằng vội vàng tránh đi, chỉ thiếu chút nữa đã bị đá trúng ngực, hắn một kiếm cắt qua, khiến con lừa thúi nhanh chóng lui lại.
- Sai, bổn tọa đang hảo tâm dạy ngươi!
Con lừa đen này da mặt cực dày, không quan tâm nói.
Đối mặt với con lừa đen lấy vô sỉ làm vinh quang này, Chu Hằng hoàn toàn không còn lời nào để nói, kiếm quang càng múa càng hung hiểm hơn.
- Dừng tay! Dừng tay!
Con lừa đen hét lớn:
- Bổn tọa không rảnh so đo với ngươi!
Chu Hằng cũng biết không làm gì được con lừa thúi này, thu hồi công kích, thừa dịp con lừa thúi âm hiểm này lại giơ chân đá tới.
- Ngươi con lừa đê tiện này!