Không giống như các động phủ khác, khắp nơi đều có vật cổ quái, động phủ của Cổ Hà Càn này đặc biệt "sạch sẽ".
Sạch sẽ này cũng không phải sạch không nhiễm một hạt bụi, mà là không có đồ dạc ngổn ngang, hết thảy đều là bàn đá ghế đá bình thường, hết thảy đều có vẻ cực kỳ bình thường, tỏ rõ là một địa phương ẩn cư của thế ngoại cao nhân.
- Hà hà... Cổ lão tặc thích lừa gạt người nhất, nhìn qua càng là bình thường nói rõ hắn cất giấu càng nhiều thứ tốt! Con lừa đen vừa nói vừa chảy nước miếng, hai mắt tỏa sáng.
- ... Ngươi đã bị hắn lừa gạt?
- Hừ! Bổn tọa tháo vát lanh lợi như vậy, có thể bị Cổ lão tặc lừa được sao? Con lừa đen khinh thường hừ một tiếng, nhưng trên mặt lừa thật dài của nó không giấu được toát ra vẻ tức giận, xem ra năm đó thật đúng là nó đã từng bị lừa gạt.
Chu Hằng cười ha hả. Mặc kệ nói như thế nào, Cổ Hà Càn đều là người chết mấy vạn năm, hắn không cần phải nói xấu một người đã chết.
Động phủ này chỉ có một tầng, nhưng rất sâu, từng gian nhà đá nhìn qua đều giống nhau, giường đá bàn đá ghế đá, cũng không biết Cổ Hà Càn tạo ra nhiều như vậy để làm chi.
- Ngốc ngếch! Con lừa đen lườm Chu Hằng một ánh mắt cực kỳ khi dễ, nói: - Ngươi có biết cái gì gọi là thỏ khôn có ba hang không? Trong này nhiều gian nhà đá như vậy, trong đó có một cơ quan có thể mở ra thông đạo đi đến phòng bí tu chân chính của Cổ lão tặc!
- Đúng là con lừa! Không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng loạn như vậy! Ngươi có biết thỏ khôn có ba hang là có ý gì không?
- Gâu... Bổn tọa thích, ngươi có ý kiến làm gì?
- Ý kiến thì không! Tuy nhiên cuối cùng ngươi có tìm được chỗ cơ quan kia hay không? Nơi này nhìn qua có mấy trăm gian phòng đá, nhìn qua hoàn toàn giống nhau!
- Điều đó là dĩ nhiên! Cổ lão tặc chính là một tên tiểu nhân, hắn ở trong này bày ra thiên cơ đại trận, mỗi một gian phòng đá đều sẽ diễn hóa ra 10 vạn phòng phụ, nếu ngươi không am hiểu trận pháp, chỉ phải lạc lối ở trong này thôi!
- It nói nhảm, mau phá trận đi!
- Đừng nóng vội! Nói đến trận pháp, ông trời... không ra ai có thể tranh với bổn tọa? Con lừa đen đi ở phía trước dẫn đường, sau một hồi quanh co, đột nhiên quẹo vào một gian phòng đá: - Chính là nơi này!
Chỉ dùng ánh mắt nhìn, gian phòng đá này không khác chút nào với những chỗ khác.
Con lừa đen đi đến cạnh bàn đá, sau một lúc lầm bầm lẩm bẩm, liền quát to: - Vô Tướng Thần Mục! Khám phá vô căn cứ!
Nó điểm ra một chân, đập mạnh vào trên bàn đá.
"Lộc cộc lộc cộc", vang lên tiếng cơ quan vận chuyển, bàn đá kia đúng là xoay tròn rút vào trong lòng đất, hiện ra một cái cửa vào đen như mực, có một thềm đá đi thông xuống, không biết dẫn tới nơi nào.
Cổ Hà Càn này quả là một người thận trọng!
Động phủ của mình đều thiết lập như thế, có thể thấy được người này không tín nhiệm người khác tới mức nào.
- Cổ lão tặc! Lư đại gia đến đây! Ha ha ha! Ngươi nhiều bảo bối như vậy đều là của Lư đại gia! Con lừa đen tung chân liền bỏ chạy, cực nhanh vọt vào trong địa đạo, một lát sau mới vang vọng truyền ra tiếng nói: - Chu tiểu tử, còn chần chừ gì nữa, kế tiếp phải xem ngươi đấy!
Chu Hằng theo bậc thềm đi xuống, với tu vi của hắn lúc này tự nhiên nhìn thấy vạn trượng tối tăm thành sáng tỏ, rất nhanh liền đi tới cuối bậc thềm, chỉ nghe có tiếng nước chảy, phía trước xuất hiện một dòng suối nhỏ chậm rãi chảy xuôi.
Con lừa đen đứng ở trước mặt dòng suối nhỏ không hề động, vừa nghe tiếng bước chân hắn đi xuống, liền quay đầu lại nói: - Chu tiểu tử! Không nên coi thường suối nước này. Cái này gọi là nước chìm, là bất cứ cái gì rơi xuống đều sẽ lập tức chìm tới đáy, dưới áp lực tầng tầng lớp lớp, căn bản không thể vượt qua, dù là Kết Thai Cảnh cũng không dám xông vào!
Chu Hằng sửng sốt. Cổ Hà Càn này khẳng định là quái nhân, làm động phủ của mình biến thành nơi nguy hiểm như vậy, không sợ một ngày kia cơ quan không nhạy nhốt luôn mình ở bên trong hay sao?
- Vậy làm thế nào để vượt qua?
Con lừa đen dựng thẳng lên một cái chân, nói: - Tự nhiên là dùng Cửu Huyền Thí Luyện Tháp của ngươi!
- Có tác dụng không? Ngươi không phải nói rơi xuống nước có thể chìm hết thảy sao? Cửu Huyền Thí Luyện Tháp rơi xuống chẳng lẽ không chìm tới đáy! Chu Hằng nhăn mày lại, hỏi.
- Không... không... không! Nước chìm còn có một đặc tính quỷ dị: chính là khi gặp được chất liệu cao cấp hơn so với nó, thì sẽ lơ lửng trên đó, vĩnh viễn không chìm! Con lừa đen lập tức lắc đầu nói: - Nếu tới đây một cường giả Thần Anh Cảnh, thì hắn có thể trực tiếp đạp nước đi qua!
Thật đúng là quỷ dị!
Chu Hằng tin tưởng nhất định phẩm bậc của Cửu Huyền Thí Luyện Tháp ở trên Kết Thai Cảnh, thậm chí vượt qua Hóa Thần Cảnh, là thuộc loại tiên vật trong truyền thuyết! Nếu như con lừa đen nói không ngoa, vậy quả thật bọn họ có thể dùng Cửu Huyền Thí Luyện Tháp làm như thuyền vượt qua.
Con lừa này tuy rằng cực độ không đáng tin, nhưng còn không đến mức cũng kéo chính nó xuống hố.
- Đi! Chu Hằng phóng ra Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, rồi phóng lớn một chút, ném xuống dòng suối nhỏ, sau đó một tay xách lên con lừa đen, ý niệm vừa động lập tức đi vào bên trong bảo tháp.
"Đinh đông..." Cửu Huyền Thí Luyện Tháp rơi xuống trên mặt nước, đúng là kỳ dị, lại giống như rơi xuống trên mặt đất, không có chìm xuống chút nào, ngược lại theo dòng suối chảy về phía trước.
Chu Hằng phóng thần thức ra ngoài, một đường lưu ý, không hề quan tâm tới con lừa đê tiện kia. Tốc độ nước chảy tuy rằng không nhanh, nhưng mười mấy phút sau vẫn là đi tới cuối.
"Vù", thân hình hắn nhoáng lên một cái, đã hiện ra trên bờ. Hắn có thể xuất hiện ở một nơi tùy ý trong phạm vi hai trượng chung quanh Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
Sau khi lên bờ, hắn cũng phóng ra con lừa đen.
- Quả nhiên là bảo bối nha! Con lừa đen hai mắt tỏa sáng, nước miếng chảy đầy đất.
- Không cần làm người ta ghê tởm! Chu Hằng thật muốn cho nó một quyền.
- Đồ keo kiệt! Con lừa đen lau nước miếng, tiếp tục đi tới, nó càng lúc càng có hứng thú với hang ổ của Cổ Hà Càn.
Sau khi đi qua một thông đạo thật dài, bọn họ đi vào một gian nhà đá rất lớn.
Nhà đá này rộng chừng mười trượng, nhưng độ sâu đạt tới cả trăm trượng, giống như một quảng trường thật lớn.
[CHARGE=3]Chu Hằng đảo mắt nhìn lướt qua, quả thực đây là một tàng bảo thất, nhiều nhất chính là linh thạch, mỗi thứ đều tản ra linh khí thiên địa kinh người, vô cùng nồng đậm, tinh thuần. Sau đó còn có những cái giá xếp đầy vũ khí, đủ thấy chủ nhân gian nhà đá cất chứa rất phong phú.
- Ha ha ha! Cổ lão tặc! Bổn tọa không khách sáo nữa rồi! Con lừa đen cười gian xảo một tiếng, sau đó lập tức bắt đầu ra chân cướp đoạt.
Hiển nhiên nó cũng có pháp khí không gian, hơn nữa cực kỳ lớn, một hơi liền lấy đi một phần mười bảo vật nơi này, không mảy may có ý ngừng tay.
- Con lừa đê tiện! Ngươi không thể chậm một chút được sao?
- Nhanh tay thì có, chậm tay thì không!
Chu Hằng cũng vội vàng ra tay cướp đoạt, linh thạch có thể được lão tổ Kết Thai Cảnh cất giấu đương nhiên là linh thạch thượng phẩm, phẩm bậc cao nhất, đáng tiếc là cũng không có bảo bối chân chính như loại linh hạch!
Hai tay hắn vung ra, linh lực cuốn tới, căn bản không cần xem thu lấy thứ gì, toàn bộ cuốn vào bên trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
Một người một con lừa triển khai cướp đoạt điên cuồng, cướp đoạt tận tình.
Trước kia tuy rằng từng đi không ít di tích linh tinh đủ các loại, nhưng chưa từng có lần nào thuận lợi như vậy, dễ dàng liền đi tới chỗ cất giấu bảo vật. Nếu về sau cũng đều có thể nhiều lần như thế, thì đường tu hành của hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ngươi tranh ta đoạt, một người một con lừa rất nhanh thì gặp nhau ở cuối gian phòng, bảo vật còn dư lại đã không còn nhiều lắm.
"Ầm!" Một khối hổ phách màu đỏ sậm thật lớn bị bóc ra, lơ lửng ở giữa không trung.
Chỉ trong nháy mắt này, mỗi một cọng lông măng của Chu Hằng đều dựng lên, tràn đầy cảm giác căng thẳng khó có thể diễn tả.
Trong khối hổ phách này, có một nam nhân!
Hắn nhắm nghiền hai mắt. Theo lý mà nói, nhà đá này cũng đã có mấy vạn năm lịch sử, mặc kệ là người hay là yêu hẳn đều bị chết sạch sẽ hóa thành tro bụi. Nam nhân trong hổ phách này khẳng định đã chết, nhưng vì sao lại tạo cho hắn một cảm giác vô cùng đáng sợ, dường như bất cứ lúc nào có thể tỉnh lại!
- Nhẹ tay chút! Nhẹ tay chút! Con lừa đen vội vàng đánh ra một đạo linh lực, giữ lại khối hổ phách không để cho nó rơi xuống: - Đừng làm Cổ lão tặc thức tỉnh!
- Cái gì! Chu Hằng chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ phía sau lưng phát lên, rồi chạy khắp toàn thân: - Hắn là Cổ Hà Càn ư?
- Trừ Cổ lão tặc ra, ai mà sống hèn hạ như vậy? Con lừa đen hết sức cẩn thận đặt khối hổ phách xuống, thực sự là rất nhẹ tay nhẹ chân, dường như người ở bên trong chỉ là đang ngủ say vậy.
- Con lừa đê tiện! Ngươi đến tột cùng che giấu cái gì? Chu Hằng xoay đầu lại, hỏi: - Hắn còn chưa có chết ư?
- Ừm! Chưa chết! Con lừa đen gật đầu.
- Sao có thể... Chu Hằng vừa định nói con người làm sao có thể sống hơn mấy vạn năm, nhưng nhìn lại con lừa đen trước mặt này, nếu nó không nói ngoa thì nó cũng là một con lừa trường thọ sống mấy vạn năm, chỉ là phần lớn thời gian đều đang trong ngủ say.
Ngủ say?
Hắn nhìn về phía khối hổ phách, Cổ Hà Càn kia vốn cũng không có chết, chỉ là đang ngủ say mà thôi?
- Cái này gọi là Thời Gian Nguyên Dịch, có thể tạm thời phong tỏa hết thảy trôi qua sinh mạng của sinh vật, bao gồm thần thức, giống như là thời gian ngừng lại! Con lừa đen giải thích.
Đúng rồi, con lừa đê tiện này cũng giống như vậy vượt qua năm tháng mấy vạn năm chăng?
Nhưng nếu chỉ là một con lừa đê tiện, thì đó cũng không tính là gì, nhưng không ngờ còn có một người lựa chọn phong tỏa trôi qua thọ nguyên của chính mình, vượt qua lịch sử tang thương đi tới tương lai... điều đó cũng không phải trùng hợp chứ?
- Con lừa đen! Ngươi nói là ngươi đang ngủ say rồi bị tấm bia đá cứu tỉnh, như vậy, trước đó ngươi đã ngủ hết bao nhiêu năm, rồi tỉnh lại từ lúc nào? Chu Hằng nhíu mày nhăn mặt, chỉ cảm thấy sau lưng việc này cất giấu một bí mật to lớn nào đó.
- Đại khái cũng chính là mười mấy hai chục năm đi! Con lừa đen xòe bàn chân nói.
- Vì cái gì nhất định phải ở thời gian đặc biệt này?
Con lừa đen nhìn chằm chằm vào Chu Hằng một hồi, nhìn đến mức Chu Hằng có cảm giác rợn cả tóc gáy, nó mới nói: - Cái này liên quan đến một cơ duyên to lớn. Ở niên đại chúng ta trước kia, có rất nhiều cường giả chọn dùng Thời Gian Nguyên Dịch phong ấn chính mình, chờ đợi một ngày đó tới!
Cơ duyên gì mà có thể làm cho cường giả tuyệt thế Kết Thai Cảnh đều cam tâm tự phong, chờ đợi vượt qua mấy vạn năm?
Thành tiên!
Trừ điều này, còn có mê hoặc gì lớn hơn chứ?
- Thành tiên ư? Chu Hằng nhìn về phía con lừa đen.
- Không sai! Đầu óc của Chu tiểu tử đúng là sáng suốt! Con lừa đen cũng không có nhàn rỗi, trừ khối hổ phách ra, toàn bộ những bảo vật khác nó thu sạch sẽ.
Chu Hằng hít một hơi thật sâu, nói: - Trừ Cổ Hà Càn ra, còn có bao nhiêu cường giả tự phong?
- Theo bổn tọa biết, cũng không dưới một trăm người! Con lừa đen nói.
100 người!
Đế quốc nhân loại tất cả cường giả Kết Thai Cảnh trở lên cộng hết lại gần như cũng chỉ có 200 người, nếu như những cường giả tự phong ấn này đồng thời xuất hiện, sẽ tạo thành bố cục tấn công to lớn cỡ nào đối với toàn bộ đại lục?
Hơn nữa đây còn chỉ là số lượng con lừa đen biết được!
Nếu là 200 người, 300 người, thậm chí 400 người thì sao? Toàn bộ đại lục đều phải hỗn loạn thành một đống!
- Con lừa! Cái gọi là cơ duyên thành tiên kia đến tột cùng là thứ gì, như thế nào có thể khẳng định có thể thành tiên?
- - - - - oOo- - - - -
Sạch sẽ này cũng không phải sạch không nhiễm một hạt bụi, mà là không có đồ dạc ngổn ngang, hết thảy đều là bàn đá ghế đá bình thường, hết thảy đều có vẻ cực kỳ bình thường, tỏ rõ là một địa phương ẩn cư của thế ngoại cao nhân.
- Hà hà... Cổ lão tặc thích lừa gạt người nhất, nhìn qua càng là bình thường nói rõ hắn cất giấu càng nhiều thứ tốt! Con lừa đen vừa nói vừa chảy nước miếng, hai mắt tỏa sáng.
- ... Ngươi đã bị hắn lừa gạt?
- Hừ! Bổn tọa tháo vát lanh lợi như vậy, có thể bị Cổ lão tặc lừa được sao? Con lừa đen khinh thường hừ một tiếng, nhưng trên mặt lừa thật dài của nó không giấu được toát ra vẻ tức giận, xem ra năm đó thật đúng là nó đã từng bị lừa gạt.
Chu Hằng cười ha hả. Mặc kệ nói như thế nào, Cổ Hà Càn đều là người chết mấy vạn năm, hắn không cần phải nói xấu một người đã chết.
Động phủ này chỉ có một tầng, nhưng rất sâu, từng gian nhà đá nhìn qua đều giống nhau, giường đá bàn đá ghế đá, cũng không biết Cổ Hà Càn tạo ra nhiều như vậy để làm chi.
- Ngốc ngếch! Con lừa đen lườm Chu Hằng một ánh mắt cực kỳ khi dễ, nói: - Ngươi có biết cái gì gọi là thỏ khôn có ba hang không? Trong này nhiều gian nhà đá như vậy, trong đó có một cơ quan có thể mở ra thông đạo đi đến phòng bí tu chân chính của Cổ lão tặc!
- Đúng là con lừa! Không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng loạn như vậy! Ngươi có biết thỏ khôn có ba hang là có ý gì không?
- Gâu... Bổn tọa thích, ngươi có ý kiến làm gì?
- Ý kiến thì không! Tuy nhiên cuối cùng ngươi có tìm được chỗ cơ quan kia hay không? Nơi này nhìn qua có mấy trăm gian phòng đá, nhìn qua hoàn toàn giống nhau!
- Điều đó là dĩ nhiên! Cổ lão tặc chính là một tên tiểu nhân, hắn ở trong này bày ra thiên cơ đại trận, mỗi một gian phòng đá đều sẽ diễn hóa ra 10 vạn phòng phụ, nếu ngươi không am hiểu trận pháp, chỉ phải lạc lối ở trong này thôi!
- It nói nhảm, mau phá trận đi!
- Đừng nóng vội! Nói đến trận pháp, ông trời... không ra ai có thể tranh với bổn tọa? Con lừa đen đi ở phía trước dẫn đường, sau một hồi quanh co, đột nhiên quẹo vào một gian phòng đá: - Chính là nơi này!
Chỉ dùng ánh mắt nhìn, gian phòng đá này không khác chút nào với những chỗ khác.
Con lừa đen đi đến cạnh bàn đá, sau một lúc lầm bầm lẩm bẩm, liền quát to: - Vô Tướng Thần Mục! Khám phá vô căn cứ!
Nó điểm ra một chân, đập mạnh vào trên bàn đá.
"Lộc cộc lộc cộc", vang lên tiếng cơ quan vận chuyển, bàn đá kia đúng là xoay tròn rút vào trong lòng đất, hiện ra một cái cửa vào đen như mực, có một thềm đá đi thông xuống, không biết dẫn tới nơi nào.
Cổ Hà Càn này quả là một người thận trọng!
Động phủ của mình đều thiết lập như thế, có thể thấy được người này không tín nhiệm người khác tới mức nào.
- Cổ lão tặc! Lư đại gia đến đây! Ha ha ha! Ngươi nhiều bảo bối như vậy đều là của Lư đại gia! Con lừa đen tung chân liền bỏ chạy, cực nhanh vọt vào trong địa đạo, một lát sau mới vang vọng truyền ra tiếng nói: - Chu tiểu tử, còn chần chừ gì nữa, kế tiếp phải xem ngươi đấy!
Chu Hằng theo bậc thềm đi xuống, với tu vi của hắn lúc này tự nhiên nhìn thấy vạn trượng tối tăm thành sáng tỏ, rất nhanh liền đi tới cuối bậc thềm, chỉ nghe có tiếng nước chảy, phía trước xuất hiện một dòng suối nhỏ chậm rãi chảy xuôi.
Con lừa đen đứng ở trước mặt dòng suối nhỏ không hề động, vừa nghe tiếng bước chân hắn đi xuống, liền quay đầu lại nói: - Chu tiểu tử! Không nên coi thường suối nước này. Cái này gọi là nước chìm, là bất cứ cái gì rơi xuống đều sẽ lập tức chìm tới đáy, dưới áp lực tầng tầng lớp lớp, căn bản không thể vượt qua, dù là Kết Thai Cảnh cũng không dám xông vào!
Chu Hằng sửng sốt. Cổ Hà Càn này khẳng định là quái nhân, làm động phủ của mình biến thành nơi nguy hiểm như vậy, không sợ một ngày kia cơ quan không nhạy nhốt luôn mình ở bên trong hay sao?
- Vậy làm thế nào để vượt qua?
Con lừa đen dựng thẳng lên một cái chân, nói: - Tự nhiên là dùng Cửu Huyền Thí Luyện Tháp của ngươi!
- Có tác dụng không? Ngươi không phải nói rơi xuống nước có thể chìm hết thảy sao? Cửu Huyền Thí Luyện Tháp rơi xuống chẳng lẽ không chìm tới đáy! Chu Hằng nhăn mày lại, hỏi.
- Không... không... không! Nước chìm còn có một đặc tính quỷ dị: chính là khi gặp được chất liệu cao cấp hơn so với nó, thì sẽ lơ lửng trên đó, vĩnh viễn không chìm! Con lừa đen lập tức lắc đầu nói: - Nếu tới đây một cường giả Thần Anh Cảnh, thì hắn có thể trực tiếp đạp nước đi qua!
Thật đúng là quỷ dị!
Chu Hằng tin tưởng nhất định phẩm bậc của Cửu Huyền Thí Luyện Tháp ở trên Kết Thai Cảnh, thậm chí vượt qua Hóa Thần Cảnh, là thuộc loại tiên vật trong truyền thuyết! Nếu như con lừa đen nói không ngoa, vậy quả thật bọn họ có thể dùng Cửu Huyền Thí Luyện Tháp làm như thuyền vượt qua.
Con lừa này tuy rằng cực độ không đáng tin, nhưng còn không đến mức cũng kéo chính nó xuống hố.
- Đi! Chu Hằng phóng ra Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, rồi phóng lớn một chút, ném xuống dòng suối nhỏ, sau đó một tay xách lên con lừa đen, ý niệm vừa động lập tức đi vào bên trong bảo tháp.
"Đinh đông..." Cửu Huyền Thí Luyện Tháp rơi xuống trên mặt nước, đúng là kỳ dị, lại giống như rơi xuống trên mặt đất, không có chìm xuống chút nào, ngược lại theo dòng suối chảy về phía trước.
Chu Hằng phóng thần thức ra ngoài, một đường lưu ý, không hề quan tâm tới con lừa đê tiện kia. Tốc độ nước chảy tuy rằng không nhanh, nhưng mười mấy phút sau vẫn là đi tới cuối.
"Vù", thân hình hắn nhoáng lên một cái, đã hiện ra trên bờ. Hắn có thể xuất hiện ở một nơi tùy ý trong phạm vi hai trượng chung quanh Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
Sau khi lên bờ, hắn cũng phóng ra con lừa đen.
- Quả nhiên là bảo bối nha! Con lừa đen hai mắt tỏa sáng, nước miếng chảy đầy đất.
- Không cần làm người ta ghê tởm! Chu Hằng thật muốn cho nó một quyền.
- Đồ keo kiệt! Con lừa đen lau nước miếng, tiếp tục đi tới, nó càng lúc càng có hứng thú với hang ổ của Cổ Hà Càn.
Sau khi đi qua một thông đạo thật dài, bọn họ đi vào một gian nhà đá rất lớn.
Nhà đá này rộng chừng mười trượng, nhưng độ sâu đạt tới cả trăm trượng, giống như một quảng trường thật lớn.
[CHARGE=3]Chu Hằng đảo mắt nhìn lướt qua, quả thực đây là một tàng bảo thất, nhiều nhất chính là linh thạch, mỗi thứ đều tản ra linh khí thiên địa kinh người, vô cùng nồng đậm, tinh thuần. Sau đó còn có những cái giá xếp đầy vũ khí, đủ thấy chủ nhân gian nhà đá cất chứa rất phong phú.
- Ha ha ha! Cổ lão tặc! Bổn tọa không khách sáo nữa rồi! Con lừa đen cười gian xảo một tiếng, sau đó lập tức bắt đầu ra chân cướp đoạt.
Hiển nhiên nó cũng có pháp khí không gian, hơn nữa cực kỳ lớn, một hơi liền lấy đi một phần mười bảo vật nơi này, không mảy may có ý ngừng tay.
- Con lừa đê tiện! Ngươi không thể chậm một chút được sao?
- Nhanh tay thì có, chậm tay thì không!
Chu Hằng cũng vội vàng ra tay cướp đoạt, linh thạch có thể được lão tổ Kết Thai Cảnh cất giấu đương nhiên là linh thạch thượng phẩm, phẩm bậc cao nhất, đáng tiếc là cũng không có bảo bối chân chính như loại linh hạch!
Hai tay hắn vung ra, linh lực cuốn tới, căn bản không cần xem thu lấy thứ gì, toàn bộ cuốn vào bên trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
Một người một con lừa triển khai cướp đoạt điên cuồng, cướp đoạt tận tình.
Trước kia tuy rằng từng đi không ít di tích linh tinh đủ các loại, nhưng chưa từng có lần nào thuận lợi như vậy, dễ dàng liền đi tới chỗ cất giấu bảo vật. Nếu về sau cũng đều có thể nhiều lần như thế, thì đường tu hành của hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ngươi tranh ta đoạt, một người một con lừa rất nhanh thì gặp nhau ở cuối gian phòng, bảo vật còn dư lại đã không còn nhiều lắm.
"Ầm!" Một khối hổ phách màu đỏ sậm thật lớn bị bóc ra, lơ lửng ở giữa không trung.
Chỉ trong nháy mắt này, mỗi một cọng lông măng của Chu Hằng đều dựng lên, tràn đầy cảm giác căng thẳng khó có thể diễn tả.
Trong khối hổ phách này, có một nam nhân!
Hắn nhắm nghiền hai mắt. Theo lý mà nói, nhà đá này cũng đã có mấy vạn năm lịch sử, mặc kệ là người hay là yêu hẳn đều bị chết sạch sẽ hóa thành tro bụi. Nam nhân trong hổ phách này khẳng định đã chết, nhưng vì sao lại tạo cho hắn một cảm giác vô cùng đáng sợ, dường như bất cứ lúc nào có thể tỉnh lại!
- Nhẹ tay chút! Nhẹ tay chút! Con lừa đen vội vàng đánh ra một đạo linh lực, giữ lại khối hổ phách không để cho nó rơi xuống: - Đừng làm Cổ lão tặc thức tỉnh!
- Cái gì! Chu Hằng chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ phía sau lưng phát lên, rồi chạy khắp toàn thân: - Hắn là Cổ Hà Càn ư?
- Trừ Cổ lão tặc ra, ai mà sống hèn hạ như vậy? Con lừa đen hết sức cẩn thận đặt khối hổ phách xuống, thực sự là rất nhẹ tay nhẹ chân, dường như người ở bên trong chỉ là đang ngủ say vậy.
- Con lừa đê tiện! Ngươi đến tột cùng che giấu cái gì? Chu Hằng xoay đầu lại, hỏi: - Hắn còn chưa có chết ư?
- Ừm! Chưa chết! Con lừa đen gật đầu.
- Sao có thể... Chu Hằng vừa định nói con người làm sao có thể sống hơn mấy vạn năm, nhưng nhìn lại con lừa đen trước mặt này, nếu nó không nói ngoa thì nó cũng là một con lừa trường thọ sống mấy vạn năm, chỉ là phần lớn thời gian đều đang trong ngủ say.
Ngủ say?
Hắn nhìn về phía khối hổ phách, Cổ Hà Càn kia vốn cũng không có chết, chỉ là đang ngủ say mà thôi?
- Cái này gọi là Thời Gian Nguyên Dịch, có thể tạm thời phong tỏa hết thảy trôi qua sinh mạng của sinh vật, bao gồm thần thức, giống như là thời gian ngừng lại! Con lừa đen giải thích.
Đúng rồi, con lừa đê tiện này cũng giống như vậy vượt qua năm tháng mấy vạn năm chăng?
Nhưng nếu chỉ là một con lừa đê tiện, thì đó cũng không tính là gì, nhưng không ngờ còn có một người lựa chọn phong tỏa trôi qua thọ nguyên của chính mình, vượt qua lịch sử tang thương đi tới tương lai... điều đó cũng không phải trùng hợp chứ?
- Con lừa đen! Ngươi nói là ngươi đang ngủ say rồi bị tấm bia đá cứu tỉnh, như vậy, trước đó ngươi đã ngủ hết bao nhiêu năm, rồi tỉnh lại từ lúc nào? Chu Hằng nhíu mày nhăn mặt, chỉ cảm thấy sau lưng việc này cất giấu một bí mật to lớn nào đó.
- Đại khái cũng chính là mười mấy hai chục năm đi! Con lừa đen xòe bàn chân nói.
- Vì cái gì nhất định phải ở thời gian đặc biệt này?
Con lừa đen nhìn chằm chằm vào Chu Hằng một hồi, nhìn đến mức Chu Hằng có cảm giác rợn cả tóc gáy, nó mới nói: - Cái này liên quan đến một cơ duyên to lớn. Ở niên đại chúng ta trước kia, có rất nhiều cường giả chọn dùng Thời Gian Nguyên Dịch phong ấn chính mình, chờ đợi một ngày đó tới!
Cơ duyên gì mà có thể làm cho cường giả tuyệt thế Kết Thai Cảnh đều cam tâm tự phong, chờ đợi vượt qua mấy vạn năm?
Thành tiên!
Trừ điều này, còn có mê hoặc gì lớn hơn chứ?
- Thành tiên ư? Chu Hằng nhìn về phía con lừa đen.
- Không sai! Đầu óc của Chu tiểu tử đúng là sáng suốt! Con lừa đen cũng không có nhàn rỗi, trừ khối hổ phách ra, toàn bộ những bảo vật khác nó thu sạch sẽ.
Chu Hằng hít một hơi thật sâu, nói: - Trừ Cổ Hà Càn ra, còn có bao nhiêu cường giả tự phong?
- Theo bổn tọa biết, cũng không dưới một trăm người! Con lừa đen nói.
100 người!
Đế quốc nhân loại tất cả cường giả Kết Thai Cảnh trở lên cộng hết lại gần như cũng chỉ có 200 người, nếu như những cường giả tự phong ấn này đồng thời xuất hiện, sẽ tạo thành bố cục tấn công to lớn cỡ nào đối với toàn bộ đại lục?
Hơn nữa đây còn chỉ là số lượng con lừa đen biết được!
Nếu là 200 người, 300 người, thậm chí 400 người thì sao? Toàn bộ đại lục đều phải hỗn loạn thành một đống!
- Con lừa! Cái gọi là cơ duyên thành tiên kia đến tột cùng là thứ gì, như thế nào có thể khẳng định có thể thành tiên?
- - - - - oOo- - - - -