Mục lục
Kiếm động cửu thiên - Cô Đơn Địa Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- 6 vạn!

- 7 vạn!

- 8 vạn!

Ngay từ đầu thanh âm đấu giá rất gấp, tăng giá cả cũng là 1 vạn một lần, bất quá về sau khi giá đấu giá tăng lên 15 vạn, tiếng kêu giá liền chậm lại, tiền gia tăng cũng từ 1 vạn hạ xuống 5000, thậm chí một hai ngàn.

- 16 vạn 7000 lần một!

Sau khi Đấu giá sư thấy mọi người yên tĩnh, bắt đầu đếm ngược

- 17 vạn!

Rốt cục Chu Hằng có cơ hội hô lên giá cả lần đầu tiên hôm nay.

- 17 vạn 3000!

Người ra giá phía trước lập tức kêu lên.

- 18 vạn!

Chu Hằng hời hợt nói, giống như ném ra ngoài không phải 18 vạn tiên thạch, mà chỉ là 18 khối đá.

- 18 vạn 5000!

Người nọ không chịu tuyệt vọng, cắn răng lại hô lên một cái giá tiền.

- 19 vạn!

Chu Hằng thuận miệng nói, hắn quả thật không để tiên thạch ở trong lòng, hiện tại có vị vua luyện đan Hỏa Thần Lô, tồn tại miểu sát Thánh Dược sư, hắn còn sợ sẽ thiếu hụt tiên thạch sao?

Nếu không phải không gian pháp khí của hắn không đủ lớn, hoàn toàn có thể mang theo trăm vạn tiên thạch tới, nếu không lúc trước cũng không phải không có tư cách tranh giành cùng Phạm Thông.

- Hừ!

Người nọ suy sụp, tuy rằng Nguyệt Luân Kỹ cường đại, nhưng tiêu tốn 19 vạn tiên thạch hạ phẩm trở lên liền có chút không đáng giá. Mấu chốt là loại Tiên pháp này cách mỗi một hai năm Thiên Bảo Các sẽ bán ra một lần nữa, hoàn toàn không cần thiết vì để sớm đạt được một hai năm mà tốn nhiều tài phú như vậy!

Tiên thạch nhà nào mà không phải là gió lớn thổi tới!

- 19 vạn lần một!

- 19 vạn lần hai!

- 19 vạn lần ba!

- Thành giao!

Đấu giá sư đập một búa, vật áp trục bán đấu giá đêm nay cũng rơi vào trong tay Chu Hằng, chỉ có điều vật áp trục lại không có giá cả cao nhất, không khỏi có chút trào phúng, đây cũng là bởi vì tên con em nhà giàu Phạm Thông kia phá rối.

Chu Hằng cùng Dương Lan Hinh đứng dậy, đi tới hậu trường thanh toán tiên thạch hoàn thành giao dịch. Ở đây, bọn họ thấy được Phạm Thông cùng Mông Thiên Quân, cũng nhìn thấy Lan Vũ Nguyệt, tiểu cô nương hai mắt vô thần, mặt đầy nước mắt, giống như u mê.

Trong lòng Dương Lan Hinh không khỏi nhói đau, không cầm nổi lòng mà nắm chặt cánh tay của Chu Hằng.

Chu Hằng lắc lắc đầu với nàng, ý bảo nàng tạm thời ẩn nhẫn, nháo sự trong ở Thiên Bảo Các cũng không phải một cái ý kiến hay.

Một ngày nào đó hắn sẽ giết lên Tuyệt Tiên Thành, nao cho nơi đó hỗn loạn, nói không chừng sẽ phải đối kháng cùng Thiên Bảo Các. Trong lòng hắn không sợ, nhưng cũng không đại biểu cho việc hiện tại hắn có tư cách ỷ thế làm bậy.

Không có thực lực cuồng ngạo, đây chẳng qua là tự chịu diệt vong.

Ít nhất bây giờ hắn còn không thể trêu vào Thiên Bảo Các, con vật khổng lồ này chỉ cần xuất động vài Nhật Diệu Vương đã có thể làm hắn vạn kiếp bất phục.

- Cẩu vật!

Phạm Thông không dám ra tay giết người ở trong Thiên Bảo Các, nhưng miệng lại là không minh bạch, hai con mắt vừa chuyển trên người của Dương Lan Hinh, đột nhiên lộ ra vẻ kinh diễm mãnh liệt.

Bởi vì Dương Lan Hinh chính là dùng một loại tư thế uyển chuyển tựa vào trên thân Chu Hằng, đường cong toàn thân lập tức lộ ra hết. Hình dáng có lồi có lõm làm cho người ta suy nghĩ vẩn vơ.

Phạm Thông là tay lão luyện, gần như đạt tới trình độ thông qua một cái chi tiết nhỏ là có thể suy đoán toàn thân, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy, Dương Lan Hinh có được dáng người vô cùng khêu gợi! Hắn xuất thân từ gia tộc Nhật Diệu Cảnh, trong Bắc Hợi Thành làm sao cần cố kỵ, không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào ngực mông của Dương Lan Hinh.

Vật xinh đẹp này hắn nhất định phải có được! Đợi ra khỏi Thiên Bảo Các liền làm thịt nam, nữ thì mang về, song phi cùng Tiểu La Lỵ của Phong Dực tộc.

Nghĩ đến đã không chịu nổi, hạ thân của hắn nhất thời phản ứng, giương lên cao. Hắn là hoàn khố chân chính, không có chút khí tiết đáng nói nào, vẫy vẫy tay, lõa nữ Nguyệt Minh Hoàng kia lập tức bò tới, cái miệng nhỏ nhắn hướng về phía hạ thân của hắn, làm cho hắn rất nhanh thì phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

Hắn không biết xấu hổ, nhưng người khác còn có thể diện a, mọi người đều là nhao nhao quay mặt qua chỗ khác. Mau chóng hoàn thành giao dịch rồi rời đi.

Sau khi Chu Hằng thanh toán tiên thạch lấy Nguyệt Luân Quyết, dắt Dương Lan Hinh rời đi, mà Mông Thiên Quân thì nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, cho đến sau khi Chu Hằng đi ra ngoài, hắn phát ra một tiếng hừ thật thấp.

Trong lòng Phạm Thông còn muốn bắt Dương Lan Hinh lại để song phi với Lan Vũ Nguyệt. Làm sao chịu để Chu Hằng rời đi, vội vàng một cước đá văng lõa nữ Nguyệt Minh Hoàng quỳ gối trước mặt hắn ra, kêu lên:

- Mau giết tên đàn ông kia cho bản thiếu, đoạt lấy nữ nhân kia!

Đổi lại một người hơi có tự tôn bị làm nhục như vậy phỏng chừng sẽ rút đao, huống chi đường đường là Nguyệt Minh Hoàng! Nhưng lõa nữ kia lại không phản ứng chút nào, động thân đứng lên, mặc kệ bộ ngực to đang lộ ra ngoài.

Phạm Thông tự nhiên cũng lập tức đi theo ra ngoài, hắn phải tận mắt nhìn Chu Hằng bị giết chết!

Hắn vừa động, Mông Thiên Quân cũng rời đi theo.

- Chậm đã, trước tiên đừng giết hắn, bản thiếu thay đổi chủ ý, phải làm nữ nhân của hắn trước mặt hắn!

Phạm Thông vừa chạy vừa kêu lên.

Chu Hằng đi không nhanh không chậm, rất nhanh liền ra khỏi Thiên Bảo Các, bầu trời không trăng, đã có vô số tinh quang lóng lánh. Hắn đứng bên đường, sát ý bắt đầu ngưng tụ vô cùng vô hạn.

Lúc trước thời điểm nhìn thấy Phạm Thông gây sự khắp nơi, Chu Hằng liền có xung động muốn đánh chém hắn, nhưng xa xa không có mãnh liệt như lần này. Bởi vì, nữ nhân khác hắn không biết, nhưng Lan Vũ Nguyệt tiểu cô nương này lại là bằng hữu của hắn.

Thân nhân, bằng hữu là thứ Chu Hằng quan tâm nhất!

- Ha ha, tiểu tử, lá gan ngươi thật lớn!

Phạm Thông vội vàng chạy ra khỏi cửa, không ngờ đã thấy Chu Hằng ở trên đường chờ hắn, đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức cười ha hả.

Mông Thiên Quân lại là lộ ra vẻ thận trọng, hắn ẩn ẩn có loại cảm giác bất an, chỉ là mặc hắn cẩn thận như thế nào cũng sẽ không cho là một gã Nguyệt Minh Vương có thể tạo ra gợn sóng gì.

Mình không phải là khẩn trương quá độ chứ? Hắn không khỏi âm thầm bật cười.

Hưu!

Ánh sáng đen cuốn qua, một đạo bắn ra bỗng nhiên hóa thành nghìn vạn đạo, giống như phi lao, đồng loạt đánh tới mấy người Phạm Thông.

Ân?

Chu Hằng sửng sốt, đó cũng không phải hắn ra tay a!

Chẳng lẽ Phạm Thông tạo nghiệt nhiều lắm, tùy tiện đi một chút trên đường cái cũng sẽ gặp được địch nhân?

- Lớn mật!

Mông Thiên Quân hét lớn một tiếng, bốn đạo nửa vầng trăng hiện ra ở phía sau hắn, hai trắng một đỏ một đen, tuy rằng không phải vầng trăng cực tinh thuần, nhưng có hai vầng trăng đạt tới màu trắng tương đối khá.

Theo hắn hét lớn một tiếng, bốn đạo nửa vầng trăng hóa thành bốn mũi tên nhọn, chém về địa phương phát ra công kích kia.

Đây là Nguyệt Luân Kỹ!

Xem như là nhà quyền thế lớn nhất nơi đây, Mông gia há lại sẽ không có Nguyệt Luân Kỹ?

Lõa nữ Nguyệt Minh Hoàng kia lại không kêu một tiếng, hai tay kết ấn, phía sau rõ ràng hiện ra sáu nửa vầng trăng, nhưng đủ mọi màu sắc, không có một vầng nào là thuần màu trắng. Tuy rằng vầng trăng như vậy, nhưng số lượng thật sự quá nhiều, hoàn toàn đủ để đền bù sự không đủ về chất.

Người đánh lén kia trong nháy mắt đã thôi phát lực lượng đến mức tận cùng, 5 nửa vầng trăng lóng lánh!

Vầng trăng thứ 5 của nàng mới vừa vặn hình thành, nhưng có 2 vầng trăng là thuần màu trắng, bởi vậy cảnh giới tuy rằng hơi kém lõa nữ Nguyệt Minh Hoàng kia, nhưng thực tế lực lượng ai cao ai thấp thật đúng là chưa xác định được.

- Bộ ngực thật là lớn!

Phạm Thông cả kinh kêu lên, làm một hoàn khố xứng chức, tư tưởng của hắn tự nhiên là bất đồng cùng người khác, hắn thấy không phải công kích, mà là dáng người đẫy đà bao bọc dưới áo da của nữ nhân kia, một bộ ngực to sắp nhảy ra!

Ầm!

Ba đại Nguyệt Minh Hoàng trao đổi một kích, sau khi thân hình người đánh lén chấn động, bay ngược lên không trung, mà Mông Thiên Quân cùng lõa nữ Nguyệt Minh Hoàng dưới chân cũng là lảo đảo, thân hình lui nhanh.

Cơ hội tới!

Chu Hằng nhảy ra, tế xuất Bách Quỷ Kiếm, xoạt xoạt xoạt, từng đạo quỷ vật xuất hiện, hắn lấy linh lực cuốn lấy Dương Lan Hinh phóng đi tới chỗ Lan Vũ Nguyệt.

Trận chiến này, cứu người là quan trọng nhất, giết người là thứ yếu!

Triển khai 10 vầng trăng khuyết, hắn cũng bạo phát ra toàn lực!

- 10 . . . 10 vầng trăng!

- Ách!

Tiếng thét kinh hãi đầu tiên là của Mông Thiên Quân phát ra, hắn rốt cục biết cảm giác bất an của mình đến từ phương nào.

10 vầng trăng! Con bà nó! 10 vầng trăng a, cái này có nghĩa thế nào a?

Người có thể đạt được 10 vầng trăng tuyệt đối là thiên tài!

Chỉ cần Chu Hằng thi triển 10 vầng trăng một chút như vậy tin tưởng bất kỳ tuyệt thế cao thủ nào cũng sẽ tranh giành thu hắn làm đồ!

Tiếng kinh hãi thứ hai là do lõa nữ Nguyệt Minh Hoàng phát ra, tuy rằng nàng gần như không có tình cảm của loài người, nhưng thời điểm nhìn thấy 10 vầng trăng rốt cục lại có từng tia chấn động.

Chu Hằng mang theo 10 vầng trăng đánh úp lại, mà Mông Thiên Quân cùng lõa nữ Nguyệt Minh Hoàng lại tạm thời bị người đánh lén đánh lui, bọn họ chỉ có thể tế xuất ra Thần chích, với Vực công kích Chu Hằng.

Hưu hưu hưu, Quỷ Ảnh bay múa, những linh lực thể này cũng không có thực thể, mà Vực lại là do ý thức của tu giả kéo dài, đồng dạng không phải thực thể.

Hai bên khắc chế nhau!

Nếu là chỉ có một hai quỷ vật, như vậy lực lượng hơn hai ba nửa vầng trăng của lõa nữ Nguyệt Minh Hoàng, Mông Thiên Quân vẫn là có thể dễ dàng trấn áp. Nhưng mấu chốt của vấn đề chính là ở đó, này con bà nó không chỉ có một hai quỷ vật a!!

Mười, ba mươi, năm mươi!

Chu Hằng vận kiếm như bay, trong nháy mắt đã chém ra mấy chục kiếm, mỗi một kiếm chém ra đều có thể diễn hóa ra một quỷ vật linh lực, đánh úp về phía lõa nữ Nguyệt Minh Hoàng cùng Mông Thiên Quân!

Hắn là Nguyệt Minh Vương thập luân, chiến lực hơi kém Nguyệt Minh Hoàng nhị luân, mười mấy quỷ vật linh lực trình tự tương đồng cùng linh lực của hắn cùng nhau xuất hiện, chính là cấp bậc Nguyệt Minh Hoàng đỉnh phong cũng phải nhíu mày một cái!

Huống chi hiện tại hai người này chỉ có thể vận chuyển Vực mà thôi!

Quỷ vật linh lực điên cuồng nhào tới, Chu Hằng thì trực tiếp giết về phía Phạm Thông, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, tốc độ của hắn đạt tới trình độ Nguyệt Minh Hoàng đỉnh phong.

Kiếm Phá Phi Vũ!

Chu Hằng tế xuất ra kiếm thuật mạnh nhất của hắn hiện tại ngoại trừ Lăng Thiên Cửu Thức, một mảnh quang ảnh màu máu cuốn lên, cường thế đánh úp tới.

Phạm Thông chẳng qua chỉ là Nguyệt Minh Vương, hơn nữa khí tức kia vô cùng pha tạp, hiển nhiên là thông qua bí thuật để mạnh mẽ tăng tu vi lên, loại Nguyệt Minh Vương này Chu Hằng một kiếm có thể giết chết trăm nươời! Sở dĩ còn phải dùng Phi Vũ Thất Kiếm, thực ra là hắn lo lắng trên người tộc nhân của những đại gia tộc này có cấm chế bảo hộ.

Vẻ mặt Phạm Thông bối rối, sắc mặt trắng bệch.

Hắn tuy rằng diễu võ dương oai ở nơi này, nhưng ở Phạm gia quả thật chính là cái thùng cơm! Có thể mạnh mẽ tăng lên tới Nguyệt Minh Vương cũng là bởi vì hắn có một lão tử tốt, hơn nữa lại chỉ có một đứa con trai là hắn!

Bày cấm chế bảo hộ ở trên thân tộc nhân, đó cũng không phải chủ ý tốt gì, bởi vì cần lưu lại một đạo thần ý của người làm phép, một khi phá hủy thì người làm phép cũng sẽ bị tổn thương không thể bù đắp.

Gia tộc với đẳng cấp cao như vậy cũng sẽ ban thưởng Tiên khí cho con cháu, tỷ như ngọc bội của Mặc Ngọc Nghiên.

Nhưng Phạm Thông không đủ tư cách này, thứ duy nhất hắn có thể dựa vào chính là bốn nữ nô Nguyệt Minh Hoàng kia của hắn.

Đáng tiếc là buổi tối hắn chỉ dẫn theo một người tới đây!

Cái này đã quyết định vận mệnh của hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK