Lão tổ Thái gia chạy từ cột sáng đầu tiên đến đây, cho nên lúc cột sáng kia biến mất, hắn lập tức liền nghĩ Chu Hằng.
Là tiểu tử này làm?
Nhưng, dựa vào cái gì chứ?
Ngay cả Minh Tiên cũng phải bó tay không cách nào, chỉ là Thăng Hoa Đế có thể phá giải được? Nói chơi hả!
Nhưng mặc kệ nói thế nào, nhìn thấy cột sáng kia biến mất, lão tổ Thái gia tự nhiên vui mừng, bởi vì hắn có thể cảm giác được lực tước giảm cảnh giới lên bản thân rõ ràng yếu đi một phần.
10 cây cột sáng này chính là mắt trận của đại trận, phá hủy toàn bộ, tự nhiên đại trận này cũng bị phá giải.
Hắn ở chỗ này mừng rỡ chờ đợi cao nhân thần bí kia tiếp tục đến đây phá trận, nhưng không ngờ tới lại thật gặp được Chu Hằng!
Thế này... vừa trong dự liệu của hắn, lại nằm ngoài dự liệu!
Khi thấy Chu Hằng vẫn còn lưu chuyển khí tức Thăng Hoa Đế, hắn lại càng thêm chấn động, bởi vì tu vi của mọi người ở đây đều bị tước giảm xuống Thăng Hoa Hoàng! Hiện tại chạy ra một Thăng Hoa Đế, thế có nghĩa là gì?
Có thể xóa sổ mọi thứ!
Nhìn thấy Chu Hằng từng bước đi tới, mọi người không tự chủ lùi lại, đây là bản năng kinh sợ khi đối mặt với "cường giả".
Buồn cười, đường đường Minh Tiên lại phải sợ một tiểu bối Thăng Hoa Đế, nhưng tình thế người ta mạnh hơn, có cách nào chứ!
Chu Hằng không nói nhảm, trực tiếp một chưởng vỗ lên cột sáng, sau đó nhếch miệng cười với mọi người.
Ầm!
Cột sáng màu đen ầm ầm vỡ tung, hóa thành vô số mảnh vụn rơi xuống, cùng với thanh thế như vậy, liền phóng to sợ hãi trong lòng mọi người đến cực hạn. Những người này trừng mấy ngơ ngác nhìn mảnh vụn ánh sáng rải xuống, cảm giác Chu Hằng như là thiên thần.
- Còn không trốn? Con lừa đen cáo mượn oai hùm quát lên.
Bị nó dọa như thế, quả nhiên mọi người vội vàng vắt chân bỏ chạy, như là Phương Di Dung, Dương Hạnh Hoa thì còn không nhịn được phát ra tiếng thét to, như cô gái yếu ớt nửa đêm gặp phải kẻ côn đồ.
- Ha ha ha ha! Con lừa đen cười đến lăn lộn ra đất, quả thật có cảm giác thành tựu. Một câu liền hù chạy cả đám cao thủ Tiên giới bao gồm cả Minh Tiên, có mấy ai làm được chứ?
- Con lừa, bọn họ chạy rồi, ngươi còn đánh cướp thế nào?
Chu Hằng cười nói.
Tiếng cười của con lừa đen lập tức im bặt, nhảy dựng lên bóp cổ Chu Hằng, gào thét thảm thiết: - Vì sao tiểu tử thối ngươi không sớm nhắc nhở bổn tọa!
- Đi thôi, tới mắt trận thứ ba! Chu Hằng không có thời gian mà lãng phí.
- Chu tiểu tử, lần sau nhớ nhắc bổn tọa chuyện đánh cướp!
- Ngươi chỉ có chút tiền độ đó thôi sao?
- Xì, đừng xem thường lý tưởng của bổn tọa
Bọn họ tiến về phía cột sáng thứ ba, bởi vì lộ trình rất xa, trên đường khó tránh khỏi gặp phải mấy con quái thú. Nhưng theo hai cột sáng vỡ nát, thực lực quái thú này hình như cũng rớt xuống, dù sao Chu Hằng cũng không còn gặp tồn tại Sáng Thế Cảnh nữa.
Như vậy, tồn tại trong vòng Thăng Hoa Cảnh thì dù cho Chu Hằng không dùng Ngũ Hành Phù Văn cũng có thể dễ dàng đánh bại.
Lại ba ngày sau, hắn cùng con lừa đến dưới cột sáng thứ ba, nơi này cũng có cường giả trong cường đạo tinh hải, nhưng từ xa xa nhìn thấy Chu Hằng đi qua đây, đã sớm vắt chân bỏ chạy.
Dù rằng cùng chịu hoạn nạn, nhưng muốn tín nhiệm lẫn nhau thì nói dễ hơn làm?
Cái gọi là đồng minh, phải thành lập ở tình huống cơ sở là thực lực hai bên không chênh lệch nhau nhiều, bằng không sẽ không còn gọi là đồng minh, mà là thủ hạ!
Chu Hằng vẫn là Thăng Hoa Đế, nhưng dưới đại trận suy yếu, ngay cả con lừa đen cũng bị ảnh hưởng, nói rõ những người khác cũng chỉ có tu vi Nhật Diệu Đế, nhìn thấy Thăng Hoa Đế còn không trốn hay sao?
Nói không chừng sẽ bị làm thịt thì sao? Lúc đó đi kêu oan với ai?
Dù sao Chu Hằng nhất định phải phá giải trận pháp, vậy không bằng tạm lánh đầu sóng ngọn gió, đợi cho hoàn toàn phá giải đại trận, bọn họ khôi phục lại tiêu chuẩn ban đầu, đến lúc đó còn phải sợ một cái Thăng Hoa Đế hay sao?
Chu Hằng không chút chần chờ, đánh ra một quyền, Ngũ Hành Phù Văn lưu chuyển, lại phá hoại một cái mắt trận.
Theo cột sáng màu đen dần dần tan biến, đại trận tước giảm cảnh giới lại ngày càng chậm. Ngược lại, thực lực quái thú trong này lại sụt mạnh, hiện tại khó mà nhìn thấy quái vật Thăng Hoa Cảnh, đồng loạt rớt xuống Nhật Diệu Cảnh.
Lúc đến cột sáng thứ tư, cuối cùng Chu Hằng gặp được Lam Long nữ hoàng cùng Hồng Long nữ hoàng. Nhưng mà chỉ có hai người bọn họ, long nữ tóc vàng không có ở đây.
- Hả, sao chỉ có ngươi? Nhìn thấy Chu Hằng cùng con lừa đen đi thẳng tới, hai đại nữ Long Hoàng đều toát ra vẻ kinh ngạc, bởi vì vốn các nàng nghĩ là Hồng Nguyệt phá đi những chỗ mắt trận trước đó.
Bây giờ thấy Chu Hằng đi thẳng tới, tự nhiên cảm thấy không đúng!
Nhưng nghĩ kỹ lại, quả thật là Hồng Nguyệt ra tay, còn cần rắc rối như vậy? Người ta vừa động ý niệm, nói không chừng đại trận này đã vỡ nát, nào còn phải chạy ngược chạy xuôi, tốn nhiều sức như thế?
Chu Hằng cười, nói: - Một mình ta không được hay sao? Các ngươi đang coi thường ta ư?
Hai vị nữ Long Hoàng nhìn nhau, đây là điều khẳng định mà, ai có thể tin nổi một tên Thăng Hoa Đế nho nhỏ lại làm được chuyện mà Minh Tiên cũng không làm được? Nhưng mà, các nàng lập tức nghĩ tới có thể là do Hồng Nguyệt ở trong tối chống đỡ cho Chu Hằng, cũng liền "bừng tỉnh".
Chu Hằng đánh ra một quyền, Ngũ Hành Phù Văn phát huy, phá nát cột sáng màu đen, 10 đã mất 4!
- Quên hỏi các ngươi, nữ nhân tóc vàng kia thật là đại tỷ của các ngươi? Ba người một con lưa đi về phía cột sáng thứ 5, giữa đường Chu Hằng hỏi hai nàng.
- Tự nhiên rồi, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ nhận nhầm? Lam Long nữ hoàng trợn trắng liếc Chu Hằng. - Trong năm tỷ muội chúng ta, đại tỷ là nữ hoàng Kim Long tộc, nhị tỷ là nữ hoàng Hồng Long tộc, tam tỷ là nữ hoàng Lục Long tộc, ngũ muội là nữ hoàng Hắc Long tộc!
- Sao lại toàn là nữ hoàng? Long tộc các ngươi không sinh con trai? Chu Hằng kỳ quái hỏi.
- Không được sao? Lam Long nữ hoàng nhìn Chu Hằng hừ một tiếng.
- Hắc hắc! Bây giờ nàng mạnh miệng, về sau đừng có khóc đó! Chu Hằng cười liếc Lam Long nữ hoàng, tiểu long nữ này lại ngứa da?
- Nè nè nè, các ngươi liếc mắt đưa tình có thể đợi sau này đi vào phòng đóng cửa lại rồi muốn làm gì cũng được, nhưng bây giờ đang nói chuyện nghiêm túc! Hồng Long nữ hoàng vội nói. - Làm sao cứu đại tỷ ra?
- Cô ta đi đâu? Các người mất dấu rồi?
- Lúc trận pháp khởi động, chúng ta cũng tách biệt khỏi đại tỷ, hiện tại không biết tỷ ấy ở chỗ nào! Lam Long nữ hoàng chán nản nói, sau đó lập tức tuôn ra sát khí lẫm liệt. - Cái tên Long Đế giả đáng chết, ta nhất định phải đâm thấu tim hắn!
Chu Hằng không nói gì, nhưng sâu trong lòng hắn càng cho rằng Long Đế kia chính hiệu, bằng không làm sao tìm được tung tích ba vị Long Hoàng? Đương nhiên, vị Long Đế này chưa chắc cùng là một người với Long Đế mà các nàng Lam Long nữ hoàng nói tới.
--- Thời gian trôi qua lâu như thế, chẳng lẽ không thể sinh ra vị Long Đế thứ 2, thứ 3, thứ 10 hay sao?
- Không sao, chỉ cần phá đi trận pháp này, đến lúc đó đại tỷ của các người tự nhiên sẽ xuất hiện!
Hai ngày sau, bọn họ đi tới cột sáng màu đen thứ 5.
Lần này bọn họ không đụng tới bất cứ ai.
Tiếp theo là mắt trận thứ 6, mắt trận thứ 7, cũng không gặp được bất kỳ người nào.
- Xem ra mọi người đều rất cẩn thận!
Đó là chuyện quá đương nhiên, 10 cột sáng kia dễ dàng làm người ta chú ý, bất cứ một cột nào đột nhiên biến mất tự nhiên sẽ dẫn tới chú ý. Mà thử nghĩ xem, mình không làm gì được cột sáng này, nhưng người ta lại có thể, hơn nữa cảnh giới tu vi lại bị suy yếu, còn không thể hoảng loạn hay sao?
Nhìn cột sáng một đường biến mất qua đây, có mấy ai dám không chạy?
Mọi người chỉ có một ý nghĩ, chỉ cần rời khỏi đại trận này, vậy thì dựa vào thực lực cấp bậc Minh Tiên, dù là không thể vô địch thiên hạ cũng tuyệt đối có thể thoát thân bình yên, đến lúc đó sẽ có thể nắm giữ quyền chủ động ở trong tay mình.
Chỗ mắt trận thứ 8, thứ 9, cũng không thấy được người khác.
Ngày thứ 34 kể từ khi tiến vào đại trận này, ba người Chu Hằng cùng một con lừa cuối cùng cũng đến chỗ mắt trận sau cùng của tòa trận pháp này. Hiện giờ, tu vi của bọn các nàng Lam Long nữ hoàng đã bị tước giảm xuống Nhật Diệu Vương.
--- Nếu không phải Chu Hằng lục tục loại trừ 9 cái mắt trận, làm chậm tốc độ tước giảm cảnh giới, vậy hôm nay tu vi của mọi người đã bị tước xuống hạng tiên nhân, sắp hóa thành vũng máu!
- Sau khi đánh vỡ mắt trận này, chúng ta có thể thoát ra!
- Ai bài nhiệm vụ trước, hai người các ngươi phụ trách cướp Thất Tinh Quả, để ta đối phó đại tỷ các ngươi, bằng không để hai người các ngươi đi lên, vậy khác gì thông đồng với địch! Chu Hằng nói.
- Xí, ngươi mới là thông đồng với địch!
- Đại tỷ làm sao là kẻ địch chứ?
Hai đại Long Hoàng tỏ vẻ không phục, Chu Hằng cười hắc hắc, hắn chuyên trị các loại không phục.
Dù là nói thế, hai đại Long Hoàng vẫn đồng ý với an bài của Chu Hằng, bởi vì lúc các nàng đối mặt với Kim Long nữ hoàng thì quả thật trói tay trói chân, 10 thành lực lượng không phát huy ra một nửa.
Về phần dựa vào cái gì Chu Hằng đối đầu với đại tỷ các nàng, còn không phải có vị Hồng Nguyệt đại năng Minh giới đó sao?
- Ta bắt đầu đây!
Chu Hằng vỗ ra một chưởng, đánh vào cột sáng màu đen sau cùng. Ầm ầm ầm! Ngũ Hành Phù Văn khí thế nghiền ép đánh vỡ toàn bộ cột sáng, vô số đạo mảnh vỡ tối rơi xuống.
Ầm ầm ầm! Toàn bộ đại trận phát ra chấn động long trời lở đất, không gian trở nên cực không ổn định.
Oong! Oong! Oong!
Tiếng lạ vang lên liên hồi, ầm, đại trận này mất đi mắt trận chống đỡ, cuối cùng không thể tiếp tục vận hành. Vù vù vù! Mọi người cảm thấy mắt hoa lên, đã xuất hiện trên hòn đảo phủ đầy khói độc kia.
Nhân rải rác phân bố trên khắp ngõ ngách hòn đảo, nhưng bởi đảo này cũng chỉ lớn được như thế, nếu có thể đứng ở chỗ cao, vậy thì cơ bản có thể nhìn thấy được mọi người.
Cũng không phải người tiến vào đại trận đều có thể còn sống đ ra, ví dụ như lão tổ Mã gia đã bị Chu Hằng làm thịt, còn có mấy Minh Tiên sau khi bị tước giảm cảnh giới, bi kịch bị quái thú do đại trận ảo hóa ra tiêu diệt, hóa thành tinh hoa máu thịt tẩm bổ cho gốc Thất Tinh Quả kia.
Đột nhiên thoát ra, làm cho những người khác ngoài nhóm Chu Hằng đều không kịp trở tay, dù rằng mọi người đều biết chỉ còn lại một chỗ mắt trận cuối cùng, có thể thoát ra được bất cứ lúc nào, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra, vẫn còn có chút thất thần.
Nhưng dù sao Minh Tiên cũng là Minh Tiên, trong đời có sóng to gió lớn gì mà chưa gặp, nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Bọn họ thống hận nhất, tự nhiên là hai con Ly Vẫn, nếu không có người "tinh thông" trận pháp, phá giải đại trận này, bọn họ đều phải hóa thành phân bố cho cây, làm sao không nổi lửa giận tận trời?
- Sao... sao các ngươi lại ra được? Hai con Ly Vẫn thì lại không hiểu chuyện gì, sao lại thế này?
Làm sao mà những người này thoát ra được chứ?
----------oOo----------
Là tiểu tử này làm?
Nhưng, dựa vào cái gì chứ?
Ngay cả Minh Tiên cũng phải bó tay không cách nào, chỉ là Thăng Hoa Đế có thể phá giải được? Nói chơi hả!
Nhưng mặc kệ nói thế nào, nhìn thấy cột sáng kia biến mất, lão tổ Thái gia tự nhiên vui mừng, bởi vì hắn có thể cảm giác được lực tước giảm cảnh giới lên bản thân rõ ràng yếu đi một phần.
10 cây cột sáng này chính là mắt trận của đại trận, phá hủy toàn bộ, tự nhiên đại trận này cũng bị phá giải.
Hắn ở chỗ này mừng rỡ chờ đợi cao nhân thần bí kia tiếp tục đến đây phá trận, nhưng không ngờ tới lại thật gặp được Chu Hằng!
Thế này... vừa trong dự liệu của hắn, lại nằm ngoài dự liệu!
Khi thấy Chu Hằng vẫn còn lưu chuyển khí tức Thăng Hoa Đế, hắn lại càng thêm chấn động, bởi vì tu vi của mọi người ở đây đều bị tước giảm xuống Thăng Hoa Hoàng! Hiện tại chạy ra một Thăng Hoa Đế, thế có nghĩa là gì?
Có thể xóa sổ mọi thứ!
Nhìn thấy Chu Hằng từng bước đi tới, mọi người không tự chủ lùi lại, đây là bản năng kinh sợ khi đối mặt với "cường giả".
Buồn cười, đường đường Minh Tiên lại phải sợ một tiểu bối Thăng Hoa Đế, nhưng tình thế người ta mạnh hơn, có cách nào chứ!
Chu Hằng không nói nhảm, trực tiếp một chưởng vỗ lên cột sáng, sau đó nhếch miệng cười với mọi người.
Ầm!
Cột sáng màu đen ầm ầm vỡ tung, hóa thành vô số mảnh vụn rơi xuống, cùng với thanh thế như vậy, liền phóng to sợ hãi trong lòng mọi người đến cực hạn. Những người này trừng mấy ngơ ngác nhìn mảnh vụn ánh sáng rải xuống, cảm giác Chu Hằng như là thiên thần.
- Còn không trốn? Con lừa đen cáo mượn oai hùm quát lên.
Bị nó dọa như thế, quả nhiên mọi người vội vàng vắt chân bỏ chạy, như là Phương Di Dung, Dương Hạnh Hoa thì còn không nhịn được phát ra tiếng thét to, như cô gái yếu ớt nửa đêm gặp phải kẻ côn đồ.
- Ha ha ha ha! Con lừa đen cười đến lăn lộn ra đất, quả thật có cảm giác thành tựu. Một câu liền hù chạy cả đám cao thủ Tiên giới bao gồm cả Minh Tiên, có mấy ai làm được chứ?
- Con lừa, bọn họ chạy rồi, ngươi còn đánh cướp thế nào?
Chu Hằng cười nói.
Tiếng cười của con lừa đen lập tức im bặt, nhảy dựng lên bóp cổ Chu Hằng, gào thét thảm thiết: - Vì sao tiểu tử thối ngươi không sớm nhắc nhở bổn tọa!
- Đi thôi, tới mắt trận thứ ba! Chu Hằng không có thời gian mà lãng phí.
- Chu tiểu tử, lần sau nhớ nhắc bổn tọa chuyện đánh cướp!
- Ngươi chỉ có chút tiền độ đó thôi sao?
- Xì, đừng xem thường lý tưởng của bổn tọa
Bọn họ tiến về phía cột sáng thứ ba, bởi vì lộ trình rất xa, trên đường khó tránh khỏi gặp phải mấy con quái thú. Nhưng theo hai cột sáng vỡ nát, thực lực quái thú này hình như cũng rớt xuống, dù sao Chu Hằng cũng không còn gặp tồn tại Sáng Thế Cảnh nữa.
Như vậy, tồn tại trong vòng Thăng Hoa Cảnh thì dù cho Chu Hằng không dùng Ngũ Hành Phù Văn cũng có thể dễ dàng đánh bại.
Lại ba ngày sau, hắn cùng con lừa đến dưới cột sáng thứ ba, nơi này cũng có cường giả trong cường đạo tinh hải, nhưng từ xa xa nhìn thấy Chu Hằng đi qua đây, đã sớm vắt chân bỏ chạy.
Dù rằng cùng chịu hoạn nạn, nhưng muốn tín nhiệm lẫn nhau thì nói dễ hơn làm?
Cái gọi là đồng minh, phải thành lập ở tình huống cơ sở là thực lực hai bên không chênh lệch nhau nhiều, bằng không sẽ không còn gọi là đồng minh, mà là thủ hạ!
Chu Hằng vẫn là Thăng Hoa Đế, nhưng dưới đại trận suy yếu, ngay cả con lừa đen cũng bị ảnh hưởng, nói rõ những người khác cũng chỉ có tu vi Nhật Diệu Đế, nhìn thấy Thăng Hoa Đế còn không trốn hay sao?
Nói không chừng sẽ bị làm thịt thì sao? Lúc đó đi kêu oan với ai?
Dù sao Chu Hằng nhất định phải phá giải trận pháp, vậy không bằng tạm lánh đầu sóng ngọn gió, đợi cho hoàn toàn phá giải đại trận, bọn họ khôi phục lại tiêu chuẩn ban đầu, đến lúc đó còn phải sợ một cái Thăng Hoa Đế hay sao?
Chu Hằng không chút chần chờ, đánh ra một quyền, Ngũ Hành Phù Văn lưu chuyển, lại phá hoại một cái mắt trận.
Theo cột sáng màu đen dần dần tan biến, đại trận tước giảm cảnh giới lại ngày càng chậm. Ngược lại, thực lực quái thú trong này lại sụt mạnh, hiện tại khó mà nhìn thấy quái vật Thăng Hoa Cảnh, đồng loạt rớt xuống Nhật Diệu Cảnh.
Lúc đến cột sáng thứ tư, cuối cùng Chu Hằng gặp được Lam Long nữ hoàng cùng Hồng Long nữ hoàng. Nhưng mà chỉ có hai người bọn họ, long nữ tóc vàng không có ở đây.
- Hả, sao chỉ có ngươi? Nhìn thấy Chu Hằng cùng con lừa đen đi thẳng tới, hai đại nữ Long Hoàng đều toát ra vẻ kinh ngạc, bởi vì vốn các nàng nghĩ là Hồng Nguyệt phá đi những chỗ mắt trận trước đó.
Bây giờ thấy Chu Hằng đi thẳng tới, tự nhiên cảm thấy không đúng!
Nhưng nghĩ kỹ lại, quả thật là Hồng Nguyệt ra tay, còn cần rắc rối như vậy? Người ta vừa động ý niệm, nói không chừng đại trận này đã vỡ nát, nào còn phải chạy ngược chạy xuôi, tốn nhiều sức như thế?
Chu Hằng cười, nói: - Một mình ta không được hay sao? Các ngươi đang coi thường ta ư?
Hai vị nữ Long Hoàng nhìn nhau, đây là điều khẳng định mà, ai có thể tin nổi một tên Thăng Hoa Đế nho nhỏ lại làm được chuyện mà Minh Tiên cũng không làm được? Nhưng mà, các nàng lập tức nghĩ tới có thể là do Hồng Nguyệt ở trong tối chống đỡ cho Chu Hằng, cũng liền "bừng tỉnh".
Chu Hằng đánh ra một quyền, Ngũ Hành Phù Văn phát huy, phá nát cột sáng màu đen, 10 đã mất 4!
- Quên hỏi các ngươi, nữ nhân tóc vàng kia thật là đại tỷ của các ngươi? Ba người một con lưa đi về phía cột sáng thứ 5, giữa đường Chu Hằng hỏi hai nàng.
- Tự nhiên rồi, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ nhận nhầm? Lam Long nữ hoàng trợn trắng liếc Chu Hằng. - Trong năm tỷ muội chúng ta, đại tỷ là nữ hoàng Kim Long tộc, nhị tỷ là nữ hoàng Hồng Long tộc, tam tỷ là nữ hoàng Lục Long tộc, ngũ muội là nữ hoàng Hắc Long tộc!
- Sao lại toàn là nữ hoàng? Long tộc các ngươi không sinh con trai? Chu Hằng kỳ quái hỏi.
- Không được sao? Lam Long nữ hoàng nhìn Chu Hằng hừ một tiếng.
- Hắc hắc! Bây giờ nàng mạnh miệng, về sau đừng có khóc đó! Chu Hằng cười liếc Lam Long nữ hoàng, tiểu long nữ này lại ngứa da?
- Nè nè nè, các ngươi liếc mắt đưa tình có thể đợi sau này đi vào phòng đóng cửa lại rồi muốn làm gì cũng được, nhưng bây giờ đang nói chuyện nghiêm túc! Hồng Long nữ hoàng vội nói. - Làm sao cứu đại tỷ ra?
- Cô ta đi đâu? Các người mất dấu rồi?
- Lúc trận pháp khởi động, chúng ta cũng tách biệt khỏi đại tỷ, hiện tại không biết tỷ ấy ở chỗ nào! Lam Long nữ hoàng chán nản nói, sau đó lập tức tuôn ra sát khí lẫm liệt. - Cái tên Long Đế giả đáng chết, ta nhất định phải đâm thấu tim hắn!
Chu Hằng không nói gì, nhưng sâu trong lòng hắn càng cho rằng Long Đế kia chính hiệu, bằng không làm sao tìm được tung tích ba vị Long Hoàng? Đương nhiên, vị Long Đế này chưa chắc cùng là một người với Long Đế mà các nàng Lam Long nữ hoàng nói tới.
--- Thời gian trôi qua lâu như thế, chẳng lẽ không thể sinh ra vị Long Đế thứ 2, thứ 3, thứ 10 hay sao?
- Không sao, chỉ cần phá đi trận pháp này, đến lúc đó đại tỷ của các người tự nhiên sẽ xuất hiện!
Hai ngày sau, bọn họ đi tới cột sáng màu đen thứ 5.
Lần này bọn họ không đụng tới bất cứ ai.
Tiếp theo là mắt trận thứ 6, mắt trận thứ 7, cũng không gặp được bất kỳ người nào.
- Xem ra mọi người đều rất cẩn thận!
Đó là chuyện quá đương nhiên, 10 cột sáng kia dễ dàng làm người ta chú ý, bất cứ một cột nào đột nhiên biến mất tự nhiên sẽ dẫn tới chú ý. Mà thử nghĩ xem, mình không làm gì được cột sáng này, nhưng người ta lại có thể, hơn nữa cảnh giới tu vi lại bị suy yếu, còn không thể hoảng loạn hay sao?
Nhìn cột sáng một đường biến mất qua đây, có mấy ai dám không chạy?
Mọi người chỉ có một ý nghĩ, chỉ cần rời khỏi đại trận này, vậy thì dựa vào thực lực cấp bậc Minh Tiên, dù là không thể vô địch thiên hạ cũng tuyệt đối có thể thoát thân bình yên, đến lúc đó sẽ có thể nắm giữ quyền chủ động ở trong tay mình.
Chỗ mắt trận thứ 8, thứ 9, cũng không thấy được người khác.
Ngày thứ 34 kể từ khi tiến vào đại trận này, ba người Chu Hằng cùng một con lừa cuối cùng cũng đến chỗ mắt trận sau cùng của tòa trận pháp này. Hiện giờ, tu vi của bọn các nàng Lam Long nữ hoàng đã bị tước giảm xuống Nhật Diệu Vương.
--- Nếu không phải Chu Hằng lục tục loại trừ 9 cái mắt trận, làm chậm tốc độ tước giảm cảnh giới, vậy hôm nay tu vi của mọi người đã bị tước xuống hạng tiên nhân, sắp hóa thành vũng máu!
- Sau khi đánh vỡ mắt trận này, chúng ta có thể thoát ra!
- Ai bài nhiệm vụ trước, hai người các ngươi phụ trách cướp Thất Tinh Quả, để ta đối phó đại tỷ các ngươi, bằng không để hai người các ngươi đi lên, vậy khác gì thông đồng với địch! Chu Hằng nói.
- Xí, ngươi mới là thông đồng với địch!
- Đại tỷ làm sao là kẻ địch chứ?
Hai đại Long Hoàng tỏ vẻ không phục, Chu Hằng cười hắc hắc, hắn chuyên trị các loại không phục.
Dù là nói thế, hai đại Long Hoàng vẫn đồng ý với an bài của Chu Hằng, bởi vì lúc các nàng đối mặt với Kim Long nữ hoàng thì quả thật trói tay trói chân, 10 thành lực lượng không phát huy ra một nửa.
Về phần dựa vào cái gì Chu Hằng đối đầu với đại tỷ các nàng, còn không phải có vị Hồng Nguyệt đại năng Minh giới đó sao?
- Ta bắt đầu đây!
Chu Hằng vỗ ra một chưởng, đánh vào cột sáng màu đen sau cùng. Ầm ầm ầm! Ngũ Hành Phù Văn khí thế nghiền ép đánh vỡ toàn bộ cột sáng, vô số đạo mảnh vỡ tối rơi xuống.
Ầm ầm ầm! Toàn bộ đại trận phát ra chấn động long trời lở đất, không gian trở nên cực không ổn định.
Oong! Oong! Oong!
Tiếng lạ vang lên liên hồi, ầm, đại trận này mất đi mắt trận chống đỡ, cuối cùng không thể tiếp tục vận hành. Vù vù vù! Mọi người cảm thấy mắt hoa lên, đã xuất hiện trên hòn đảo phủ đầy khói độc kia.
Nhân rải rác phân bố trên khắp ngõ ngách hòn đảo, nhưng bởi đảo này cũng chỉ lớn được như thế, nếu có thể đứng ở chỗ cao, vậy thì cơ bản có thể nhìn thấy được mọi người.
Cũng không phải người tiến vào đại trận đều có thể còn sống đ ra, ví dụ như lão tổ Mã gia đã bị Chu Hằng làm thịt, còn có mấy Minh Tiên sau khi bị tước giảm cảnh giới, bi kịch bị quái thú do đại trận ảo hóa ra tiêu diệt, hóa thành tinh hoa máu thịt tẩm bổ cho gốc Thất Tinh Quả kia.
Đột nhiên thoát ra, làm cho những người khác ngoài nhóm Chu Hằng đều không kịp trở tay, dù rằng mọi người đều biết chỉ còn lại một chỗ mắt trận cuối cùng, có thể thoát ra được bất cứ lúc nào, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra, vẫn còn có chút thất thần.
Nhưng dù sao Minh Tiên cũng là Minh Tiên, trong đời có sóng to gió lớn gì mà chưa gặp, nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Bọn họ thống hận nhất, tự nhiên là hai con Ly Vẫn, nếu không có người "tinh thông" trận pháp, phá giải đại trận này, bọn họ đều phải hóa thành phân bố cho cây, làm sao không nổi lửa giận tận trời?
- Sao... sao các ngươi lại ra được? Hai con Ly Vẫn thì lại không hiểu chuyện gì, sao lại thế này?
Làm sao mà những người này thoát ra được chứ?
----------oOo----------