Hàn Sương công tử tràn đầy tin tưởng đối với mình, mà những người khác cũng đồng dạng rất chờ mong với thực lực của hắn.
Một trận long tranh hổ đấu mới có hứng thú!
Đáng tiếc, Chu Hằng đã bước qua một bước mấu chốt nhất! Lúc trước thời điểm hắn là Nhật Diệu Vương 10 luân đã có thể đánh chém Nhất Kiếm Phá Thiên, hiện tại đánh xuyên hàng rào cảnh giới, trở thành Nhật Diệu Vương 11 luân, chính là nghiền ép tuyệt đối!
Hàn Sương công tử đi nhanh tới, chỗ vai phải của hắn cũng sinh ra vô số hàn khí, ngưng tụ thành một cánh tay hàn băng. Hiện tại đại chiến sắp tới, hắn cũng không có dư thừa lực lượng để một lần nữa mọc ra một cánh tay chân chính. Cứ dùng tạm cánh tay hàn băng đi.
Chỗ hắn đi qua băng sương dầy đặc, hết thảy đều có thể đóng băng!
Nói thật ra, hắn đúng là một kỳ tài ngút trời, có thiên phú cường đại, có thể đánh chết Thiên Cương Nguyệt chính là chứng cứ rõ ràng! Đáng tiếc, giang sơn biến đổi luôn có nhân tài xuất hiện, sóng trước nhất định bị sóng sau đè chết trên bờ cát.
Hàn Sương công tử tung ra một chiêu, vạn điểm băng sương theo đó cuốn lên hàn mang đầy trời.
Chu Hằng tay phải rung lên, hắc kiếm đã cầm ở trong tay.
"Kiếm Phá Phi Vũ!"
Thân hình của hắn hòa làm một thể với hắc kiếm, cấp tốc xẹt qua trong không khí, kiếm quang màu đen nhoáng lên một cái lướt qua, hết thảy đều yên tĩnh trở lại.
Hàn Sương công tử mở lớn hai mắt, nhưng thân thể đã không thể nhúc nhích mảy may, bởi vì nơi ngực trái của hắn đã nhiều thêm một lỗ thủng trống hoát, bị hắc kiếm chém trúng chỗ yếu hại, tuyệt đối không còn sinh mệnh!
"Thịch!" Thân hình hắn ngã quỵ, một thiên kiêu của thế hệ cứ như vậy ngã xuống.
Toàn trường vắng lặng không tiếng động, dù là cường giả Thăng Hoa Cảnh, Sáng Thế Cảnh đều nhìn Chu Hằng với ánh mắt khiếp sợ, có một loại tim đập nhanh.
Nếu là ở bên ngoài, bọn họ muốn giết Hàn Sương công tử dĩ nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng ở nơi đặc thù này... Đừng nói đánh chết Hàn Sương công tử, chính là có thể đánh ngang tay hay không đã là một vấn đề!
Thế mà chẳng những Chu Hằng giết chết Hàn Sương công tử, hơn nữa chỉ dùng một chiêu!
Tiểu tử này nếu như trưởng thành đến Thăng Hoa Cảnh, thì tất nhiên cũng là ác mộng của tất cả cường giả Thăng Hoa Cảnh! Mà nếu tiến vào Sáng Thế Cảnh, thì toàn bộ thiên hạ đều phải run rẩy trước mặt hắn!
Ai có thể ngăn cản hắn?
Độc nhất vô song từ xưa tới nay đều không phải là chuyện tốt, chỉ có muôn hoa đua thắm khoe hồng mới có thể duy trì thái bình cho thiên hạ: giữ ổn định trong loạn lạc!
Hay là... cần dựa vào nữ nhân áo trắng Băng Tâm Trúc kia?
Nàng cũng là một chiêu liền đánh bại Hàn Sương công tử, có thiên phú cùng cấp có thể chiến một trận với Chu Hằng!
Trời ạ! Vốn tưởng rằng năm người Hàn Sương công tử chính là thiên tài kiệt xuất nhất trong thế hệ người trẻ tuổi này, kết quả ngược lại, hiện tại ba người chết, một người thần phục, còn sót lại một người lại là huynh đệ của Chu Hằng.
Ngược lại bỗng dưng xuất hiện một người, trước đây chưa từng nhô ra!
- Tú Lan! Không được bướng bỉnh, theo ta trở về!
Băng Tâm Trúc nhìn thoáng qua trên người Chu Hằng, tựa hồ đối với chiến lực kinh khủng của hắn để lại ấn tượng không tệ. Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, liếc mắt nhìn một cái nàng liền thu hồi ánh mắt, chuyên chú vào Băng Tú Lan.
- Tỷ phu! Mau cứu mạng! Băng Tú Lan vội chạy tới sát phía sau Chu Hằng, sau đó thò đầu ra nhăn mặt làm trò với Băng Tâm Trúc.
- Chu huynh xin nhường một bước! Băng Tâm Trúc rất khách sáo nói với Chu Hằng, nhưng khách sáo cũng chỉ là lời nói, trên mặt nàng chỉ là vẻ hờ hững, hoàn toàn không có để Chu Hằng vào mắt.
Nếu Băng Tú Lan nói không sai, nàng sớm đã là Thăng Hoa Vương. Nàng kia quả thật không cần đặt Chu Hằng vào mắt: Một là, cảnh giới của nàng hoàn toàn nghiền ép Chu Hằng; hai là, cho dù ở nơi đặc thù này nàng cũng chưa chắc thất bại trước Chu Hằng.
Chu Hằng vốn cũng không muốn can thiệp chuyện của tỷ muội các nàng, nhưng với loại thái độ coi thường người của Băng Tâm Trúc này khiến trong lòng hắn mơ hồ dâng lên lửa giận, hắn trêu ai ghẹo ai chứ? Dọc theo đường đi hắn có từng bạc đãi Băng Tú Lan sao?
Chẳng những không có, hắn còn cho nàng ăn ngon, nào là Ngân Long Ngư, nào là Hỏa Bạo Tuyền... thứ nào không phải là người ta đánh bể đầu nhau tranh giành? Hắn keo kiệt lắm sao?
Vậy mà thái độ của Băng Tâm Trúc đây là ý gì? Một bộ dáng giống như đề phòng kẻ cướp, bộ dáng dường như hắn sẽ làm hỏng danh tiết của Băng Tú Lan vậy!
Điều này làm cho Chu Hằng rất phẫn nộ!
Hắn cũng lộ vẻ mặt lạnh lùng, nói: - Nàng đã không phải là trẻ nhỏ, nàng có chủ kiến của mình, không cần ngươi vung tay múa chân với cuộc sống của nàng!
- Đúng đúng đúng! Tỷ phu! Những lời này nói rất hay, ta ủng hộ huynh! Đi! Mau mau thu thập nàng đi! Băng Tú Lan vừa nói vừa đẩy Chu Hằng tới phía trước.
Băng Tâm Trúc sắc mặt càng lạnh lùng, ấn tượng không tệ với Chu Hằng vừa rồi đột nhiên hạ xuống đáy cốc.
Trước đó nàng nhìn thấy Chu Hằng với muội muội châu đầu ghé tai cũng đã cực kỳ không thích, hiện tại Chu Hằng lại vung tay múa chân xen vào chuyện của hai tỷ muội nàng, đương nhiên làm cho nàng càng thêm bất mãn. Bầu không khí bốn phía đột nhiên căng thẳng, thậm chí còn làm cho người ta khó chịu hơn so với không khí đóng băng của Hàn Sương công tử, mọi người ở chung quanh không thể không lui tiếp về phía sau.
Chỉ riêng từ điểm đó xem ra, quả thật nàng mạnh hơn nhiều so với Hàn Sương công tử!
- Lui ra! Nàng quát ra lệnh cho Chu Hằng, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như tiên tử giáng trần, khiến mọi người không dám khinh nhờn.
- Ngươi bảo ta lui thì lui à? Vậy thì ta thật mất mặt?
Chu Hằng hừ một tiếng.
- Học cách nói của bổn tọa khi nào vậy? Con lừa đen ở một bên nhỏ giọng thầm thì. Nó cũng không phải ngu ngốc, Băng Tâm Trúc vừa thấy là biết vô cùng cường đại, nó tốt hơn là thành thật đợi ở một bên cho thỏa đáng.
- Nếu ta ra tay, ngươi sẽ bị thương! Băng Tâm Trúc bình tĩnh nói, trong giọng nói không mang theo một tia ngạo mạn, mà dường như đang nói một sự kiện khách quan nhất.
- Ngươi bỏ được sao? Chu Hằng làu bàu một câu.
Băng Tâm Trúc lập tức sắc mặt lạnh xuống. Nàng ghét nhất chính là kẻ miệng lưỡi trơn tru, trước đó Chu Hằng ở gần muội muội của nàng, hiện tại lại mở miệng ba hoa với nàng, hiển nhiên bản tính không tốt!
Người như vậy, cần trừng phạt một chút!
Nàng đã quyết định trong đầu, không còn lưỡng lự gì nữa, búng tay phải một cái, trong tay đã nhiều thêm một đóa sen đỏ như lửa, nhẹ nhàng bắn ra, đóa sen đỏ liền lượn vòng bay tới hướng Chu Hằng.
Một kích này, cực kỳ cường đại!
Trong lòng Chu Hằng phát ra báo động mãnh liệt, một kích này hắn tuyệt đối không thể coi thường!
Hắn tung ra hữu quyền, ba mươi mảnh vỡ phù văn nhỏ rải rác trên tay quyền, một quyền đánh ra.
"Ầm!" Hư không nhẹ run lên, đóa hoa sen đỏ kia liền vỡ nát, mà Chu Hằng cũng nhẹ lui vài bước, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc.
Một kích này, thật ra là hắn dò thử.
Bởi vì đối phương chỉ cách không đánh ra một đóa sen đỏ, mà hắn lại dùng cả nắm tay, nhưng dù vậy hắn còn bị chấn lui mấy bước. Từ đó có thể nghĩ mà biết độ chênh lệch lực lượng giữa song phương.
Băng Tú Lan nói nàng có 16 vầng trăng khuyết, như vậy cho dù Băng Tâm Trúc so ra kém muội muội cũng sẽ không kém nhiều lắm, ở thời điểm Nhật Diệu Vương cũng có thể có được 13 vầng mặt trời, thậm chí 15 vầng mặt trời!
Mỗi kém một vầng mặt trời, lực lượng có cách biệt gấp mười, đây là sự thật khách quan! Hơn nữa, đóa sen đỏ của đối phương kia thật lợi hại, không ngờ lại có được lực phá hoại không kém gì công kích của tiểu phù văn. Tuy rằng Chu Hằng chỉ ngưng tụ 30 mảnh vỡ phù văn.
Đây là một kình địch!
Đột nhiên trong mắt Chu Hằng toát ra tia sáng chói mắt, chiến ý trong nháy mắt sôi trào.
Ở trong phạm vi có thể tiếp nhận, đối thủ càng mạnh hắn lại càng khát cầu chiến một trận!
Băng Tâm Trúc lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nàng đã dự đoán được Chu Hằng rất cường đại. Mà nàng lại có tính toán trừng phạt nhẹ Chu Hằng, bởi vậy một kích này tuy rằng nàng không có vận dụng toàn lực nhưng cũng không tính là nhẹ. Vậy mà không ngờ kết quả chỉ đẩy lui Chu Hằng vài bước?
Không thể xem thường hắn!
Băng Tâm Trúc phất tay phải một cái, trong tay lại hiện ra một đóa sen đỏ, xoay chuyển bay tới phía Chu Hằng.
Chu Hằng thét dài, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, đánh ngược lại hướng Băng Tâm Trúc.
Đối phương đánh tới vô số đóa sen đỏ, trời sinh đã đứng thế bất bại! Mà nếu muốn làm kiệt quệ lực lượng của đối phương... Hắn là một Nhật Diệu Vương đấu với Thăng Hoa Vương, đây không phải là tự tìm mất mặt sao?
Chỉ có đổi thủ làm công, mới có thể sáng tạo thế thắng cho hắn.
Hắn vừa động, Băng Tâm Trúc cũng động theo, chẳng những tốc độ không chậm thua hắn, thậm chí còn ở trên hắn!
Rốt cục ở trong cùng cảnh giới, Chu Hằng gặp một người có thân pháp còn nhanh hơn hắn!
Đẳng cấp thân pháp của đối phương tất nhiên không kém gì hắn, mà linh lực lại hùng hậu hơn hắn: Tạo thành chênh lệch lớn ở phương diện tốc độ giữa hai người.
Có hứng thú!
Chu Hằng không tiếp tục dùng thân pháp đánh bừa với đối phương, lúc này đã biến thành khuyết điểm của hắn, so đấu tốc độ chỉ làm cho hắn chịu thiệt!
Hắn rung lên hai đấm, tăng lên số lượng mảnh vỡ của tổ hợp phù văn tới 50 mảnh!
Đối phương không dùng Tiên khí, như vậy hắn cũng không dùng! Hắn muốn chính là một trận chiến tương đối công bình.
"Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!"
Những đóa sen đỏ liên tiếp hiện trong tay Băng Tâm Trúc, đóa đóa nở rộ, bao quanh thân thể nàng tạo thành một biển hoa sen, khí tức tối cao ầm ầm lưu chuyển, tám sợi xiềng xích phía trên đỉnh kia đồng loạt hưởng ứng, trận văn tỏa sáng, dường như sắp sống lại!
Mọi người đều vô cùng kinh hãi, cô gái này đúng là ưu tú, tuy rằng cảnh giới của nàng bị áp chế, nhưng nàng thật sự quá yêu nghiệt. Cường đại đến mức với lực lượng của Nhật Diệu Vương đều lay chuyển cấm chế!
Nàng này là quái thai như thế nào chứ!
Bọn họ tự nghĩ, ở địa phương bị áp chế cảnh giới này, chính mình hoàn toàn không có khả năng ngăn cản được một chiêu của Băng Tâm Trúc!
Quá đả thương tự ái người ta mà! Thậm chí ngay cả một chiêu đều không chống lại được!
Mà có cường giả Thăng Hoa Cảnh thì sắc mặt càng thêm thận trọng, bởi vì bọn họ có thể cảm ứng được, đó cũng không phải chân thân của cô gái này, mà chỉ là một pháp tướng!
Nói cách khác, ít nhất cô gái này cũng là Thăng Hoa Vương!
Xem theo ở cảnh giới Nhật Diệu Vương nàng ta biểu hiện ra yêu nghiệt như thế, thì trong cảnh giới Thăng Hoa Vương lại có mấy người có thể đối địch với nàng? Không chỉ như thế, khi nàng tiến vào Thăng Hoa Hoàng, Thăng Hoa Đế, thậm chí Sáng Thế Cảnh thì sao?
Người yêu nghiệt tuyệt đối như thế, vì sao trước nay chưa từng nghe nói qua?
Oái! Chẳng lẽ là xuất thân từ Tuyệt Tiên Thành?
Nếu đúng như vậy, mới có thể giải thích vì sao nàng yêu nghiệt như thế, ba chữ Tuyệt Tiên Thành có thể đại biểu hết thảy!
- Đáng tiếc, coi như nhân tài không tệ, mà lại không học làm điều tốt! Băng Tâm Trúc hừ nhẹ một tiếng, trong mỗi con mắt hiện ra một đóa sen đỏ, nàng múa may hai tay, từng đóa hoa sen thật lớn cũng từ dưới chân Chu Hằng dâng lên, cánh hoa bao ngược lên, đúng là vây hắn ở bên trong.
Nàng thu tay lại đi tới hướng Băng Tú Lan, vẫn như cũ ung dung thanh khiết.
Trấn áp một thiên tài "cùng cảnh giới" đối với nàng mà nói dường như là chuyện không khó, bất kể là Hàn Sương công tử hay là Chu Hằng đều không đáng nhắc tới.
Đừng nhìn nàng ung dung bình tĩnh, thực ra đây đúng là một loại biểu hiện kiêu ngạo, dung hợp thiên tài với tài trí làm một thể, chỉ có nàng mới ngự trị lên trên hết thảy.
Ngạo khí phát ra từ trong thâm tâm!
- Tú Lan còn không đi theo ta? Băng Tâm Trúc không vui nhìn Băng Tú Lan, tiểu nha đầu này gây bao nhiêu là phiền toái cho mình?
- Không phải chứ! Chuẩn tỷ phu vô dụng như vậy sao, cứ như vậy bị tỷ tỷ trấn áp ư? Huynh bị đánh bại như vậy, còn làm tỷ phu của ta thế nào được! Băng Tú Lan thì lại ai oán thở dài, nàng tìm tỷ phu mục đích chính là trấn áp tỷ tỷ luôn quản tới nàng này.
- Ha ha... Thắng bại còn chưa phân, không cần vội vã kết luận như vậy! Bỗng nhiên trong một tiếng cười dài, một luồng kình phong cường đại ầm ầm thổi qua, những đóa sen đỏ vây khốn Chu Hằng ầm ầm nổ tung!
- - - - - oOo- - - - -
Một trận long tranh hổ đấu mới có hứng thú!
Đáng tiếc, Chu Hằng đã bước qua một bước mấu chốt nhất! Lúc trước thời điểm hắn là Nhật Diệu Vương 10 luân đã có thể đánh chém Nhất Kiếm Phá Thiên, hiện tại đánh xuyên hàng rào cảnh giới, trở thành Nhật Diệu Vương 11 luân, chính là nghiền ép tuyệt đối!
Hàn Sương công tử đi nhanh tới, chỗ vai phải của hắn cũng sinh ra vô số hàn khí, ngưng tụ thành một cánh tay hàn băng. Hiện tại đại chiến sắp tới, hắn cũng không có dư thừa lực lượng để một lần nữa mọc ra một cánh tay chân chính. Cứ dùng tạm cánh tay hàn băng đi.
Chỗ hắn đi qua băng sương dầy đặc, hết thảy đều có thể đóng băng!
Nói thật ra, hắn đúng là một kỳ tài ngút trời, có thiên phú cường đại, có thể đánh chết Thiên Cương Nguyệt chính là chứng cứ rõ ràng! Đáng tiếc, giang sơn biến đổi luôn có nhân tài xuất hiện, sóng trước nhất định bị sóng sau đè chết trên bờ cát.
Hàn Sương công tử tung ra một chiêu, vạn điểm băng sương theo đó cuốn lên hàn mang đầy trời.
Chu Hằng tay phải rung lên, hắc kiếm đã cầm ở trong tay.
"Kiếm Phá Phi Vũ!"
Thân hình của hắn hòa làm một thể với hắc kiếm, cấp tốc xẹt qua trong không khí, kiếm quang màu đen nhoáng lên một cái lướt qua, hết thảy đều yên tĩnh trở lại.
Hàn Sương công tử mở lớn hai mắt, nhưng thân thể đã không thể nhúc nhích mảy may, bởi vì nơi ngực trái của hắn đã nhiều thêm một lỗ thủng trống hoát, bị hắc kiếm chém trúng chỗ yếu hại, tuyệt đối không còn sinh mệnh!
"Thịch!" Thân hình hắn ngã quỵ, một thiên kiêu của thế hệ cứ như vậy ngã xuống.
Toàn trường vắng lặng không tiếng động, dù là cường giả Thăng Hoa Cảnh, Sáng Thế Cảnh đều nhìn Chu Hằng với ánh mắt khiếp sợ, có một loại tim đập nhanh.
Nếu là ở bên ngoài, bọn họ muốn giết Hàn Sương công tử dĩ nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng ở nơi đặc thù này... Đừng nói đánh chết Hàn Sương công tử, chính là có thể đánh ngang tay hay không đã là một vấn đề!
Thế mà chẳng những Chu Hằng giết chết Hàn Sương công tử, hơn nữa chỉ dùng một chiêu!
Tiểu tử này nếu như trưởng thành đến Thăng Hoa Cảnh, thì tất nhiên cũng là ác mộng của tất cả cường giả Thăng Hoa Cảnh! Mà nếu tiến vào Sáng Thế Cảnh, thì toàn bộ thiên hạ đều phải run rẩy trước mặt hắn!
Ai có thể ngăn cản hắn?
Độc nhất vô song từ xưa tới nay đều không phải là chuyện tốt, chỉ có muôn hoa đua thắm khoe hồng mới có thể duy trì thái bình cho thiên hạ: giữ ổn định trong loạn lạc!
Hay là... cần dựa vào nữ nhân áo trắng Băng Tâm Trúc kia?
Nàng cũng là một chiêu liền đánh bại Hàn Sương công tử, có thiên phú cùng cấp có thể chiến một trận với Chu Hằng!
Trời ạ! Vốn tưởng rằng năm người Hàn Sương công tử chính là thiên tài kiệt xuất nhất trong thế hệ người trẻ tuổi này, kết quả ngược lại, hiện tại ba người chết, một người thần phục, còn sót lại một người lại là huynh đệ của Chu Hằng.
Ngược lại bỗng dưng xuất hiện một người, trước đây chưa từng nhô ra!
- Tú Lan! Không được bướng bỉnh, theo ta trở về!
Băng Tâm Trúc nhìn thoáng qua trên người Chu Hằng, tựa hồ đối với chiến lực kinh khủng của hắn để lại ấn tượng không tệ. Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, liếc mắt nhìn một cái nàng liền thu hồi ánh mắt, chuyên chú vào Băng Tú Lan.
- Tỷ phu! Mau cứu mạng! Băng Tú Lan vội chạy tới sát phía sau Chu Hằng, sau đó thò đầu ra nhăn mặt làm trò với Băng Tâm Trúc.
- Chu huynh xin nhường một bước! Băng Tâm Trúc rất khách sáo nói với Chu Hằng, nhưng khách sáo cũng chỉ là lời nói, trên mặt nàng chỉ là vẻ hờ hững, hoàn toàn không có để Chu Hằng vào mắt.
Nếu Băng Tú Lan nói không sai, nàng sớm đã là Thăng Hoa Vương. Nàng kia quả thật không cần đặt Chu Hằng vào mắt: Một là, cảnh giới của nàng hoàn toàn nghiền ép Chu Hằng; hai là, cho dù ở nơi đặc thù này nàng cũng chưa chắc thất bại trước Chu Hằng.
Chu Hằng vốn cũng không muốn can thiệp chuyện của tỷ muội các nàng, nhưng với loại thái độ coi thường người của Băng Tâm Trúc này khiến trong lòng hắn mơ hồ dâng lên lửa giận, hắn trêu ai ghẹo ai chứ? Dọc theo đường đi hắn có từng bạc đãi Băng Tú Lan sao?
Chẳng những không có, hắn còn cho nàng ăn ngon, nào là Ngân Long Ngư, nào là Hỏa Bạo Tuyền... thứ nào không phải là người ta đánh bể đầu nhau tranh giành? Hắn keo kiệt lắm sao?
Vậy mà thái độ của Băng Tâm Trúc đây là ý gì? Một bộ dáng giống như đề phòng kẻ cướp, bộ dáng dường như hắn sẽ làm hỏng danh tiết của Băng Tú Lan vậy!
Điều này làm cho Chu Hằng rất phẫn nộ!
Hắn cũng lộ vẻ mặt lạnh lùng, nói: - Nàng đã không phải là trẻ nhỏ, nàng có chủ kiến của mình, không cần ngươi vung tay múa chân với cuộc sống của nàng!
- Đúng đúng đúng! Tỷ phu! Những lời này nói rất hay, ta ủng hộ huynh! Đi! Mau mau thu thập nàng đi! Băng Tú Lan vừa nói vừa đẩy Chu Hằng tới phía trước.
Băng Tâm Trúc sắc mặt càng lạnh lùng, ấn tượng không tệ với Chu Hằng vừa rồi đột nhiên hạ xuống đáy cốc.
Trước đó nàng nhìn thấy Chu Hằng với muội muội châu đầu ghé tai cũng đã cực kỳ không thích, hiện tại Chu Hằng lại vung tay múa chân xen vào chuyện của hai tỷ muội nàng, đương nhiên làm cho nàng càng thêm bất mãn. Bầu không khí bốn phía đột nhiên căng thẳng, thậm chí còn làm cho người ta khó chịu hơn so với không khí đóng băng của Hàn Sương công tử, mọi người ở chung quanh không thể không lui tiếp về phía sau.
Chỉ riêng từ điểm đó xem ra, quả thật nàng mạnh hơn nhiều so với Hàn Sương công tử!
- Lui ra! Nàng quát ra lệnh cho Chu Hằng, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như tiên tử giáng trần, khiến mọi người không dám khinh nhờn.
- Ngươi bảo ta lui thì lui à? Vậy thì ta thật mất mặt?
Chu Hằng hừ một tiếng.
- Học cách nói của bổn tọa khi nào vậy? Con lừa đen ở một bên nhỏ giọng thầm thì. Nó cũng không phải ngu ngốc, Băng Tâm Trúc vừa thấy là biết vô cùng cường đại, nó tốt hơn là thành thật đợi ở một bên cho thỏa đáng.
- Nếu ta ra tay, ngươi sẽ bị thương! Băng Tâm Trúc bình tĩnh nói, trong giọng nói không mang theo một tia ngạo mạn, mà dường như đang nói một sự kiện khách quan nhất.
- Ngươi bỏ được sao? Chu Hằng làu bàu một câu.
Băng Tâm Trúc lập tức sắc mặt lạnh xuống. Nàng ghét nhất chính là kẻ miệng lưỡi trơn tru, trước đó Chu Hằng ở gần muội muội của nàng, hiện tại lại mở miệng ba hoa với nàng, hiển nhiên bản tính không tốt!
Người như vậy, cần trừng phạt một chút!
Nàng đã quyết định trong đầu, không còn lưỡng lự gì nữa, búng tay phải một cái, trong tay đã nhiều thêm một đóa sen đỏ như lửa, nhẹ nhàng bắn ra, đóa sen đỏ liền lượn vòng bay tới hướng Chu Hằng.
Một kích này, cực kỳ cường đại!
Trong lòng Chu Hằng phát ra báo động mãnh liệt, một kích này hắn tuyệt đối không thể coi thường!
Hắn tung ra hữu quyền, ba mươi mảnh vỡ phù văn nhỏ rải rác trên tay quyền, một quyền đánh ra.
"Ầm!" Hư không nhẹ run lên, đóa hoa sen đỏ kia liền vỡ nát, mà Chu Hằng cũng nhẹ lui vài bước, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc.
Một kích này, thật ra là hắn dò thử.
Bởi vì đối phương chỉ cách không đánh ra một đóa sen đỏ, mà hắn lại dùng cả nắm tay, nhưng dù vậy hắn còn bị chấn lui mấy bước. Từ đó có thể nghĩ mà biết độ chênh lệch lực lượng giữa song phương.
Băng Tú Lan nói nàng có 16 vầng trăng khuyết, như vậy cho dù Băng Tâm Trúc so ra kém muội muội cũng sẽ không kém nhiều lắm, ở thời điểm Nhật Diệu Vương cũng có thể có được 13 vầng mặt trời, thậm chí 15 vầng mặt trời!
Mỗi kém một vầng mặt trời, lực lượng có cách biệt gấp mười, đây là sự thật khách quan! Hơn nữa, đóa sen đỏ của đối phương kia thật lợi hại, không ngờ lại có được lực phá hoại không kém gì công kích của tiểu phù văn. Tuy rằng Chu Hằng chỉ ngưng tụ 30 mảnh vỡ phù văn.
Đây là một kình địch!
Đột nhiên trong mắt Chu Hằng toát ra tia sáng chói mắt, chiến ý trong nháy mắt sôi trào.
Ở trong phạm vi có thể tiếp nhận, đối thủ càng mạnh hắn lại càng khát cầu chiến một trận!
Băng Tâm Trúc lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nàng đã dự đoán được Chu Hằng rất cường đại. Mà nàng lại có tính toán trừng phạt nhẹ Chu Hằng, bởi vậy một kích này tuy rằng nàng không có vận dụng toàn lực nhưng cũng không tính là nhẹ. Vậy mà không ngờ kết quả chỉ đẩy lui Chu Hằng vài bước?
Không thể xem thường hắn!
Băng Tâm Trúc phất tay phải một cái, trong tay lại hiện ra một đóa sen đỏ, xoay chuyển bay tới phía Chu Hằng.
Chu Hằng thét dài, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, đánh ngược lại hướng Băng Tâm Trúc.
Đối phương đánh tới vô số đóa sen đỏ, trời sinh đã đứng thế bất bại! Mà nếu muốn làm kiệt quệ lực lượng của đối phương... Hắn là một Nhật Diệu Vương đấu với Thăng Hoa Vương, đây không phải là tự tìm mất mặt sao?
Chỉ có đổi thủ làm công, mới có thể sáng tạo thế thắng cho hắn.
Hắn vừa động, Băng Tâm Trúc cũng động theo, chẳng những tốc độ không chậm thua hắn, thậm chí còn ở trên hắn!
Rốt cục ở trong cùng cảnh giới, Chu Hằng gặp một người có thân pháp còn nhanh hơn hắn!
Đẳng cấp thân pháp của đối phương tất nhiên không kém gì hắn, mà linh lực lại hùng hậu hơn hắn: Tạo thành chênh lệch lớn ở phương diện tốc độ giữa hai người.
Có hứng thú!
Chu Hằng không tiếp tục dùng thân pháp đánh bừa với đối phương, lúc này đã biến thành khuyết điểm của hắn, so đấu tốc độ chỉ làm cho hắn chịu thiệt!
Hắn rung lên hai đấm, tăng lên số lượng mảnh vỡ của tổ hợp phù văn tới 50 mảnh!
Đối phương không dùng Tiên khí, như vậy hắn cũng không dùng! Hắn muốn chính là một trận chiến tương đối công bình.
"Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!"
Những đóa sen đỏ liên tiếp hiện trong tay Băng Tâm Trúc, đóa đóa nở rộ, bao quanh thân thể nàng tạo thành một biển hoa sen, khí tức tối cao ầm ầm lưu chuyển, tám sợi xiềng xích phía trên đỉnh kia đồng loạt hưởng ứng, trận văn tỏa sáng, dường như sắp sống lại!
Mọi người đều vô cùng kinh hãi, cô gái này đúng là ưu tú, tuy rằng cảnh giới của nàng bị áp chế, nhưng nàng thật sự quá yêu nghiệt. Cường đại đến mức với lực lượng của Nhật Diệu Vương đều lay chuyển cấm chế!
Nàng này là quái thai như thế nào chứ!
Bọn họ tự nghĩ, ở địa phương bị áp chế cảnh giới này, chính mình hoàn toàn không có khả năng ngăn cản được một chiêu của Băng Tâm Trúc!
Quá đả thương tự ái người ta mà! Thậm chí ngay cả một chiêu đều không chống lại được!
Mà có cường giả Thăng Hoa Cảnh thì sắc mặt càng thêm thận trọng, bởi vì bọn họ có thể cảm ứng được, đó cũng không phải chân thân của cô gái này, mà chỉ là một pháp tướng!
Nói cách khác, ít nhất cô gái này cũng là Thăng Hoa Vương!
Xem theo ở cảnh giới Nhật Diệu Vương nàng ta biểu hiện ra yêu nghiệt như thế, thì trong cảnh giới Thăng Hoa Vương lại có mấy người có thể đối địch với nàng? Không chỉ như thế, khi nàng tiến vào Thăng Hoa Hoàng, Thăng Hoa Đế, thậm chí Sáng Thế Cảnh thì sao?
Người yêu nghiệt tuyệt đối như thế, vì sao trước nay chưa từng nghe nói qua?
Oái! Chẳng lẽ là xuất thân từ Tuyệt Tiên Thành?
Nếu đúng như vậy, mới có thể giải thích vì sao nàng yêu nghiệt như thế, ba chữ Tuyệt Tiên Thành có thể đại biểu hết thảy!
- Đáng tiếc, coi như nhân tài không tệ, mà lại không học làm điều tốt! Băng Tâm Trúc hừ nhẹ một tiếng, trong mỗi con mắt hiện ra một đóa sen đỏ, nàng múa may hai tay, từng đóa hoa sen thật lớn cũng từ dưới chân Chu Hằng dâng lên, cánh hoa bao ngược lên, đúng là vây hắn ở bên trong.
Nàng thu tay lại đi tới hướng Băng Tú Lan, vẫn như cũ ung dung thanh khiết.
Trấn áp một thiên tài "cùng cảnh giới" đối với nàng mà nói dường như là chuyện không khó, bất kể là Hàn Sương công tử hay là Chu Hằng đều không đáng nhắc tới.
Đừng nhìn nàng ung dung bình tĩnh, thực ra đây đúng là một loại biểu hiện kiêu ngạo, dung hợp thiên tài với tài trí làm một thể, chỉ có nàng mới ngự trị lên trên hết thảy.
Ngạo khí phát ra từ trong thâm tâm!
- Tú Lan còn không đi theo ta? Băng Tâm Trúc không vui nhìn Băng Tú Lan, tiểu nha đầu này gây bao nhiêu là phiền toái cho mình?
- Không phải chứ! Chuẩn tỷ phu vô dụng như vậy sao, cứ như vậy bị tỷ tỷ trấn áp ư? Huynh bị đánh bại như vậy, còn làm tỷ phu của ta thế nào được! Băng Tú Lan thì lại ai oán thở dài, nàng tìm tỷ phu mục đích chính là trấn áp tỷ tỷ luôn quản tới nàng này.
- Ha ha... Thắng bại còn chưa phân, không cần vội vã kết luận như vậy! Bỗng nhiên trong một tiếng cười dài, một luồng kình phong cường đại ầm ầm thổi qua, những đóa sen đỏ vây khốn Chu Hằng ầm ầm nổ tung!
- - - - - oOo- - - - -