- Cuối cùng là địa phương nào?
An Ngọc Mị nhìn chằm chằm Chu Hằng, trên mặt không che được vẻ khiếp sợ.
Lúc trước mặc dù nàng thấy môi trường chung quanh cổ quái, nhưng cũng không có để ở trong lòng, nhưng tới đây thì không giống với lúc trước, địch nhân bỗng nhiên xuất hiện kia dĩ nhiên là trận pháp diễn hóa ra, hoàn toàn vượt qua cực hạn nàng có thể tưởng tượng.
- Đợi sau sẽ nói cho ngươi biết, xem xem ngươi có được thứ gì tốt trước!
Chu Hằng chỉ chỉ bình thuốc trên đất.
An Ngọc Mị liền tranh thủ nhặt bình thuốc lên, trên mặt đẹp đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó lộ ra sắc mặt vui mừng mãnh liệt.
- Liệt Thiên Đan! Lại là Liệt Thiên Đan!
- Liệt Thiên Đan là cái gì?
Chu Hằng thuận miệng hỏi, hắn biết mỗi bảo vật cũng sẽ có kèm theo một tin tức, nói cho người được bảo vật này cách dùng.
- Có thể giúp võ giả Ích Địa tam trọng thiên khai thiên!
An Ngọc Mị thận trọng nói, sau đó dùng ánh mắt tựa như đề phòng cướp nhìn chằm chằm Chu Hằng, giấu bình thuốc ra phía sau.
Khai thiên Khai Thiên sau Ích Địa, đó chính là có thể đột phá đại cảnh giới!
Bất quá cũng thật là kỳ quái, hắn rõ ràng là Tụ Linh Cảnh, làm sao sẽ có được phần thưởng linh dược cấp bậc Ích Địa Cảnh? Ách, thử nghĩ xem cũng không kỳ quái, Bảo Nguyệt Kính mặc dù không có trợ giúp gì đối với tu luyện của hắn, nhưng cũng chính là bảo vật cấp bậc Linh Hải Cảnh, đây cũng nói như thế nào đây?
Còn có Cổ Tư lấy được Ngũ Hành Liên Hoa Phá, võ kỹ làm sao có thể đủ để cân nhắc cảnh giới?
Mặc kệ nó, chỉ cần bảo vật tới tay là tốt rồi!
Bất quá, nữ nhân này là thái độ gì?
Lòng Chu Hằng tràn đầy khó chịu, bắt An Ngọc Mị tới ba ba ba chào hỏi cái mông một bữa, đánh cho mắt hạnh của An Ngọc Mị ngập nước, mệt mỏi hóa thành một vũng xuân thủy trong ngực hắn, thiếu chút nữa để cho hắn cầm giữ không được, đẩy ngã yêu tinh này lần nữa.
- Sau này ít câu dẫn ta!
Hắn khí phách nói.
Phi!
An Ngọc Mị quả muốn phỉ nhổ người không biết xấu hổ này, người nào câu dẫn hắn, rõ ràng chính là tiểu sắc lang, còn trách nàng! Bất quá thấy Chu Hằng không có dã tâm gì đối với Liệt Thiên Đan, nàng cũng không xem Chu Hằng như đại địch nữa.
- Nga, cha ngươi còn không có đột phá Khai Thiên Cảnh sao?
Chu Hằng hiểu, nữ nhân này quý Liệt Thiên Đan như thế là vì lão tử của nàng.
- Ừm!
Ánh mắt An Ngọc Mị phức tạp nhìn bình thuốc trong tay, phụ thân bị vây ở Ích Địa tam trọng thiên đã có hơn ba trăm năm, không đột phá nữa thọ nguyên sẽ khô cạn! Mà nàng làm vậy, cũng là để kéo dài huyết mạch của An Nhược Trần mà thôi, từ nhỏ chưa từng thấy mẫu thân.
Nữ nhân đối với An Nhược Trần mà nói, chẳng qua là công cụ sinh đẻ; xua đuổi như rác.
Bất quá, An Nhược Trần đối với nàng thật sự tốt, nắm ở trong tay sợ rơi mất, ngậm ở trong miệng sợ tan ra, vô cùng sủng nịch. Vì vậy mặc dù nàng có lúc sẽ nhớ mẫu thân, không muốn xa rời phụ thân, sao có thể để cho phụ thân hồn quy thiên?
Có Liệt Thiên Đan, An Nhược Trần nhất định có thể đột phá đến Khai Thiên Cảnh, có bốn trăm năm thọ nguyên lần nữa!
Vô luận thả vào nơi nào, viên Liệt Thiên Đan này cũng là giá trị liên thành! Không, phải nói giá trị không cách nào lường được!
Ít nhất so sánh với một cường giả Ích Địa tam trọng thiên cũng cao hơn!
An Ngọc Mị tự nhận dù tuyệt diễm động lòng người thế nào, cũng không cách nào so sánh với một viên Liệt Thiên Đan, nếu như Chu Hằng thả phong thanh ra nói nàng có một viên Liệt Thiên Đan, chỉ cần giết An Nhược Trần là có thể nhận được, bảo đảm An Nhược Trần tuyệt đối sẽ bị mười mấy, thậm chí trên trăm cao thủ Ích Địa Cảnh vây công đến chết!
Dùng chính mình đổi lại một viên Liệt Thiên Đan, là kiếm được rồi.
Lòng An Ngọc Mị tràn đầy khổ sở, nàng mặc dù cao ngạo, cũng không phải là không hiểu chuyện, không nói đạo lý, được rồi, Chu Hằng quý trọng như vậy, nàng còn có lý do gì cự tuyệt Chu Hằng?
Không . . . Không được!
Nàng có thể làm nữ nhân của tên tiểu sắc lang này, nhưng cũng không đại biểu nàng phải nghe theo hắn định đoạt!
Thân thể. . . Chỉ bán cho hắn! Nhưng ở trên mặt cảm tình, nàng nhất định sẽ chinh phục tên tiểu sắc lang này, cũng không tin lấy dung mạo của nàng, lấy sự quyến rũ trời sanh của nàng không mê chết được tên hỗn đản đáng ghét này!
Hiện tại không thích nàng? Không cần gấp gáp, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng!
Chinh phục một tiểu sắc lang, vậy cũng rất có cảm giác thành tựu a.
An Ngọc Mị nhất thời tâm linh thông thấu, người sợ nhất chính là để tâm vào chuyện vụn vặt, một khi nghĩ thông suốt nàng giống như đổi thành người mới, trên mặt yêu mị xinh đẹp hiện lên nụ cười mê chết người, nàng giẫm lên mảnh vụn đi tới chỗ Chu Hằng, mông tròn màu mỡ đung đưa trái phải, thân hình như rắn nước đủ để cho bất kỳ nam nhân nào cũng bị phóng hỏa.
- Ngươi phải gọi là nhạc phụ!
Nàng bắt đầu bước chinh phục đầu tiên.
Chu Hằng gật đầu, ăn nữ nhi của người ta, tiếng kêu nhạc phụ này cũng là nên.
Bành!
Đang lúc này, chỉ thấy một đạo nhân ảnh lăn xuống từ trên thang lầu, quần áo cả người cũng là rách tung toé, nhất là vị trí ngực, bị rách một cái lổ hổng lớn, lộ ra hai bán cầu khổng lồ rất tròn trắng như tuyết, may là đầu v* cao nhất còn có vải chắn.
An Ngọc Mị vội vàng làm ra bộ dạng cảnh giới, Chu Hằng cũng là cười ha ha, nói:
- Ngươi đây là lần thứ mấy thất bại?
Người nọ tự nhiên là Cổ Tư, nàng khe khẽ nghiêng đầu qua suy nghĩ một chút:
- Lần 67!
Thật đúng là có nghị lực a!
Chu Hằng lắc đầu, nói:
- Ngươi hiện tại không thể nào xông qua được, dù sao thực lực chênh lệch quá xa! Ít nhất phải đến Sơ Phân nhị trọng thiên ngươi mới có hy vọng!
- Đây là tu luyện rất tốt, ta đã cảm giác được cơ hội đột phá! Trước Đại Diễn Thịnh Hội, ta tuyệt đối có thể đạt tới Sơ Phân nhị trọng thiên!
Cổ Tư vẫn ôn hoà nói, muốn từ trên mặt nàng thấy vẻ mặt kinh ngạc cơ hồ là chuyện không thể nào.
Đại Diễn Thịnh Hội?
Đây là lần thứ hai Chu Hằng nghe được cái tên này, lúc trước Liễu Thánh Kiệt cũng đã nói một lần, hình như là cái gì đó không được.
- Đại Diễn Thịnh Hội là vật gì?
Hắn hỏi.
- Hai người các ngươi . . .
An Ngọc Mị chắn trước mặt của Chu Hằng, trên mặt lộ ra nụ cười điềm mỹ, nói với Cổ Tư:
- Ta gọi là An Ngọc Mị, muội muội xưng hô như thế nào?
- Nụ cười của ngươi thật giả dối, ta không muốn nói chuyện cùng với ngươi!
Cổ Tư đi sang phía bên trái hai bước, để có thể thấy Chu Hằng.
- Đại Diễn Thịnh Hội . . .
An Ngọc Mị sau khi bị Chu Hằng chọc tức, thành công bị Cổ Tư chọc tức lần nữa, nàng chặn tầm mắt của Cổ Tư lại lần nữa, chỉ tay cắt đứt lời của đối phương, của còn chưa mở miệng đã bị Chu Hằng đẩy sang một bên.
- Đừng quấy rối, nếu không ta đánh cái mông ngươi!
Nụ cười của An Ngọc Mị không khỏi đỏ bừng, nếu thật bị Chu Hằng làm trò đánh đòn trước mặt một nữ nhân khác, nàng thật là không có mặt sống sót!
- Đại Diễn Thịnh Hội là Hàn Thương Quốc hoàng thất họ Nam Cung khởi xướng, tất cả võ giả 50 trở xuống, có tu vi Sơ Phân Cảnh cũng tự động có tư cách, hơn nữa còn có thể mang theo một gã tùy tùng đồng hành vào. Mặt khác, tám Đại Thành của Hàn Thương, mỗi một thành còn có mười danh sách thêm vào,, phân phối cho 30 võ giả Tụ Linh Cảnh trở xuống!
Cổ Tư nói liên tục.
- Có ích lợi gì sao?
Chu Hằng quan tâm nhất vẫn là điểm này.
- Có thể tiến vào di địa của Đại Diễn Tông năm xưa thám hiểm, trong lúc đó bảo vật linh dược đoạt được đều thuộc về sở hữu cá nhân!
Cổ Tư gật đầu nói.
Đây quả thật là cơ hội tương đối tốt, nếu không Liễu Thánh Kiệt cũng sẽ không treo ngoài miệng để tuyên truyền, chỉ tiếc ban đầu Chu Hằng căn bản không biết Đại Diễn Thịnh Hội là cái gì, coi như là mị nhãn xinh đẹp để người mù nhìn.
- Đừng quấy rầy ta, ta khôi phục linh lực một chút, muốn tiếp tục khiêu chiến! Đúng rồi, y phục nhớ đưa cho ta!
Một câu nói phía sau của Cổ Tư là nói với An Ngọc Mị, sau đó khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một khối linh thạch hấp thu để nhanh chóng khôi phục linh lực.
An Ngọc Mị thật muốn nhảy qua đánh cho nàng một trận, làm như chính mình rất muốn mặc y phục của nàng vậy? Nhưng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, đừng nói đối phương là tu vi Sơ Phân Cảnh, nàng căn bản không địch lại, cho dù là Tụ Linh Cảnh nàng cũng sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
- Đi!
Chu Hằng nắm tay An Ngọc Mị trở lại tầng dưới chót của bảo tháp, nói một lần về lai lịch cùng diệu dụng của bảo vật này.
Biết được chính mình đang ở chỗ thần kỳ như thế, An Ngọc Mị không khỏi miệng há thật to, để cho Chu Hằng bỗng nhiên phát lên một cổ ý nghĩ tà ác, nhét một ngón tay vào trong miệng của nàng.
- Phi phi phi!
An Ngọc Mị buồn nôn, người không biết xấu hổ này.
Chu Hằng cười ha ha, tiến tới nói bên tai của nàng:
- Ta rõ ràng nhớ được bộ dáng ngươi mút lấy ngón tay, không thể không nói, rất là mê người!
An Ngọc Mị lại nổi lên vọng động giết người, quả muốn dùng hai mắt trừng chết tên hỗn đản đáng ghét này.
- Này . . Cái này cho ngươi!
Chu Hằng lấy ra một quả Phong Linh Quả mà hắn đã lấy được. Hắn vốn là có hai quả, hơn nữa mượn gió bẻ măng lấy một quả từ chỗ Nghiêm Ứng Long, hiện tại ba quả Phong Linh Quả toàn bộ ở trong tay của hắn.
Chính hắn một quả, cho Chu Định Hải một quả, một quả cho nữ nhân của mình cũng là nên.
Đáng tiếc, có một quả nữa thì có thể để lại cho Lâm Phức Hương!
Nghĩ đến bộ dáng xinh đẹp của Lâm Phức Hương, Chu Hằng không khỏi có một chút thất thần. Hiện tại hắn biến thành nam nhân chân chính, quay đầu nhìn lại thì ánh mắt tự nhiên bất đồng, rất dễ dàng hồi tưởng lại chỗ bất đồng mà Lâm Phức Hương đối với hắn.
Nguyên lai cô nàng này thích chính mình!
Chu Hằng không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, kết hợp cùng An Ngọc Mị hoàn toàn là dục vọng quấy phá, không hề có tình cảm, nhưng Lâm Phức Hương thực sự hàm tình mạch mạch đối với hắn. Bị thích luôn là một chuyện cao hứng, mà đối với cường giả mà nói, tam thê tứ thiếp căn bản là chuyện nhỏ, hắn không có một chút ý niệm chỉ chuyên tâm với An Ngọc Mị trong đầu.
Dĩ nhiên, hắn cũng không có ý nghĩ lấy nhiều người, con đường võ đạo đã đầy đủ để cho hắn dùng tâm lực vô tận đuổi theo, đâu có nhiều thời gian rỗi rãnh như vậy.
An Ngọc Mị đầu tiên là vui mừng, nhưng thấy ánh mắt dào dạt của Chu Hằng, hiển nhiên là nghĩ đến chuyện khác! Lấy nhạy cảm của nữ nhân, nàng có thể lập tức kết luận, Chu Hằng khẳng định nghĩ đến những nữ nhân khác!
Nổi giận! Nổi giận!
Tên tiểu sắc lang này, vừa mới ăn chính mình, hiện tại nghĩ những nữ nhân khác ở trước mặt nàng, sau này còn cao đến đâu?
Không được, hiện tại đấu cùng hắn phần thắng không lớn, vẫn là đột phá đến Sơ Phân Cảnh rồi trở lại thu thập hắn từ đầu! Đến lúc đó bảo hắn đi hướng đông thì đi hướng đông, bảo hắn đi hướng tây thì phải đi hướng tây, hừm hừ!
An Ngọc Mị nghĩ đến đây, không khỏi hưng phấn hớn hở ra mặt.
- Cầm lấy a, tự dưng phát ngốc gì thế!
Chu Hằng thấy An Ngọc Mị chậm chạp không cầm Phong Linh Quả, không khỏi hừ một tiếng, trực tiếp nhét dị quả vào trong tay của nàng, thuận tay nắm lấy lắc lắc người của nàng.
Khốn . . . Khốn kiếp!
Cô nãi nãi nhịn, tiểu sắc lang ngươi chờ đó cho ta!
An Ngọc Mị cất Phong Linh Quả xong, nói:
- Tiểu . . ., Chu Hằng, đi gặp phụ thân với ta, ta còn chưa trở về nữa, lão nhân gia ông ta nhất định sẽ gấp chết!
Chu Hằng thử nghĩ thấy cũng đúng, liền cũng không vội vả phục dụng Phong Linh Quả, nói:
- Đi!
Hai người trở ra khỏi Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, An Ngọc Mị mặc dù đã là người lớn 24, 25 tuổi, nhưng thấy cái mình thích là thèm, vẫn là quấn Chu Hằng thu phóng bảo tháp lại, chơi chừng mười phút đồng hồ vẫn là không hết hứng, chỉ là nghĩ tới An Nhược Trần, không thể không tạm thời dừng lại, kéo Chu Hằng chạy đi.
An Ngọc Mị nhìn chằm chằm Chu Hằng, trên mặt không che được vẻ khiếp sợ.
Lúc trước mặc dù nàng thấy môi trường chung quanh cổ quái, nhưng cũng không có để ở trong lòng, nhưng tới đây thì không giống với lúc trước, địch nhân bỗng nhiên xuất hiện kia dĩ nhiên là trận pháp diễn hóa ra, hoàn toàn vượt qua cực hạn nàng có thể tưởng tượng.
- Đợi sau sẽ nói cho ngươi biết, xem xem ngươi có được thứ gì tốt trước!
Chu Hằng chỉ chỉ bình thuốc trên đất.
An Ngọc Mị liền tranh thủ nhặt bình thuốc lên, trên mặt đẹp đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó lộ ra sắc mặt vui mừng mãnh liệt.
- Liệt Thiên Đan! Lại là Liệt Thiên Đan!
- Liệt Thiên Đan là cái gì?
Chu Hằng thuận miệng hỏi, hắn biết mỗi bảo vật cũng sẽ có kèm theo một tin tức, nói cho người được bảo vật này cách dùng.
- Có thể giúp võ giả Ích Địa tam trọng thiên khai thiên!
An Ngọc Mị thận trọng nói, sau đó dùng ánh mắt tựa như đề phòng cướp nhìn chằm chằm Chu Hằng, giấu bình thuốc ra phía sau.
Khai thiên Khai Thiên sau Ích Địa, đó chính là có thể đột phá đại cảnh giới!
Bất quá cũng thật là kỳ quái, hắn rõ ràng là Tụ Linh Cảnh, làm sao sẽ có được phần thưởng linh dược cấp bậc Ích Địa Cảnh? Ách, thử nghĩ xem cũng không kỳ quái, Bảo Nguyệt Kính mặc dù không có trợ giúp gì đối với tu luyện của hắn, nhưng cũng chính là bảo vật cấp bậc Linh Hải Cảnh, đây cũng nói như thế nào đây?
Còn có Cổ Tư lấy được Ngũ Hành Liên Hoa Phá, võ kỹ làm sao có thể đủ để cân nhắc cảnh giới?
Mặc kệ nó, chỉ cần bảo vật tới tay là tốt rồi!
Bất quá, nữ nhân này là thái độ gì?
Lòng Chu Hằng tràn đầy khó chịu, bắt An Ngọc Mị tới ba ba ba chào hỏi cái mông một bữa, đánh cho mắt hạnh của An Ngọc Mị ngập nước, mệt mỏi hóa thành một vũng xuân thủy trong ngực hắn, thiếu chút nữa để cho hắn cầm giữ không được, đẩy ngã yêu tinh này lần nữa.
- Sau này ít câu dẫn ta!
Hắn khí phách nói.
Phi!
An Ngọc Mị quả muốn phỉ nhổ người không biết xấu hổ này, người nào câu dẫn hắn, rõ ràng chính là tiểu sắc lang, còn trách nàng! Bất quá thấy Chu Hằng không có dã tâm gì đối với Liệt Thiên Đan, nàng cũng không xem Chu Hằng như đại địch nữa.
- Nga, cha ngươi còn không có đột phá Khai Thiên Cảnh sao?
Chu Hằng hiểu, nữ nhân này quý Liệt Thiên Đan như thế là vì lão tử của nàng.
- Ừm!
Ánh mắt An Ngọc Mị phức tạp nhìn bình thuốc trong tay, phụ thân bị vây ở Ích Địa tam trọng thiên đã có hơn ba trăm năm, không đột phá nữa thọ nguyên sẽ khô cạn! Mà nàng làm vậy, cũng là để kéo dài huyết mạch của An Nhược Trần mà thôi, từ nhỏ chưa từng thấy mẫu thân.
Nữ nhân đối với An Nhược Trần mà nói, chẳng qua là công cụ sinh đẻ; xua đuổi như rác.
Bất quá, An Nhược Trần đối với nàng thật sự tốt, nắm ở trong tay sợ rơi mất, ngậm ở trong miệng sợ tan ra, vô cùng sủng nịch. Vì vậy mặc dù nàng có lúc sẽ nhớ mẫu thân, không muốn xa rời phụ thân, sao có thể để cho phụ thân hồn quy thiên?
Có Liệt Thiên Đan, An Nhược Trần nhất định có thể đột phá đến Khai Thiên Cảnh, có bốn trăm năm thọ nguyên lần nữa!
Vô luận thả vào nơi nào, viên Liệt Thiên Đan này cũng là giá trị liên thành! Không, phải nói giá trị không cách nào lường được!
Ít nhất so sánh với một cường giả Ích Địa tam trọng thiên cũng cao hơn!
An Ngọc Mị tự nhận dù tuyệt diễm động lòng người thế nào, cũng không cách nào so sánh với một viên Liệt Thiên Đan, nếu như Chu Hằng thả phong thanh ra nói nàng có một viên Liệt Thiên Đan, chỉ cần giết An Nhược Trần là có thể nhận được, bảo đảm An Nhược Trần tuyệt đối sẽ bị mười mấy, thậm chí trên trăm cao thủ Ích Địa Cảnh vây công đến chết!
Dùng chính mình đổi lại một viên Liệt Thiên Đan, là kiếm được rồi.
Lòng An Ngọc Mị tràn đầy khổ sở, nàng mặc dù cao ngạo, cũng không phải là không hiểu chuyện, không nói đạo lý, được rồi, Chu Hằng quý trọng như vậy, nàng còn có lý do gì cự tuyệt Chu Hằng?
Không . . . Không được!
Nàng có thể làm nữ nhân của tên tiểu sắc lang này, nhưng cũng không đại biểu nàng phải nghe theo hắn định đoạt!
Thân thể. . . Chỉ bán cho hắn! Nhưng ở trên mặt cảm tình, nàng nhất định sẽ chinh phục tên tiểu sắc lang này, cũng không tin lấy dung mạo của nàng, lấy sự quyến rũ trời sanh của nàng không mê chết được tên hỗn đản đáng ghét này!
Hiện tại không thích nàng? Không cần gấp gáp, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng!
Chinh phục một tiểu sắc lang, vậy cũng rất có cảm giác thành tựu a.
An Ngọc Mị nhất thời tâm linh thông thấu, người sợ nhất chính là để tâm vào chuyện vụn vặt, một khi nghĩ thông suốt nàng giống như đổi thành người mới, trên mặt yêu mị xinh đẹp hiện lên nụ cười mê chết người, nàng giẫm lên mảnh vụn đi tới chỗ Chu Hằng, mông tròn màu mỡ đung đưa trái phải, thân hình như rắn nước đủ để cho bất kỳ nam nhân nào cũng bị phóng hỏa.
- Ngươi phải gọi là nhạc phụ!
Nàng bắt đầu bước chinh phục đầu tiên.
Chu Hằng gật đầu, ăn nữ nhi của người ta, tiếng kêu nhạc phụ này cũng là nên.
Bành!
Đang lúc này, chỉ thấy một đạo nhân ảnh lăn xuống từ trên thang lầu, quần áo cả người cũng là rách tung toé, nhất là vị trí ngực, bị rách một cái lổ hổng lớn, lộ ra hai bán cầu khổng lồ rất tròn trắng như tuyết, may là đầu v* cao nhất còn có vải chắn.
An Ngọc Mị vội vàng làm ra bộ dạng cảnh giới, Chu Hằng cũng là cười ha ha, nói:
- Ngươi đây là lần thứ mấy thất bại?
Người nọ tự nhiên là Cổ Tư, nàng khe khẽ nghiêng đầu qua suy nghĩ một chút:
- Lần 67!
Thật đúng là có nghị lực a!
Chu Hằng lắc đầu, nói:
- Ngươi hiện tại không thể nào xông qua được, dù sao thực lực chênh lệch quá xa! Ít nhất phải đến Sơ Phân nhị trọng thiên ngươi mới có hy vọng!
- Đây là tu luyện rất tốt, ta đã cảm giác được cơ hội đột phá! Trước Đại Diễn Thịnh Hội, ta tuyệt đối có thể đạt tới Sơ Phân nhị trọng thiên!
Cổ Tư vẫn ôn hoà nói, muốn từ trên mặt nàng thấy vẻ mặt kinh ngạc cơ hồ là chuyện không thể nào.
Đại Diễn Thịnh Hội?
Đây là lần thứ hai Chu Hằng nghe được cái tên này, lúc trước Liễu Thánh Kiệt cũng đã nói một lần, hình như là cái gì đó không được.
- Đại Diễn Thịnh Hội là vật gì?
Hắn hỏi.
- Hai người các ngươi . . .
An Ngọc Mị chắn trước mặt của Chu Hằng, trên mặt lộ ra nụ cười điềm mỹ, nói với Cổ Tư:
- Ta gọi là An Ngọc Mị, muội muội xưng hô như thế nào?
- Nụ cười của ngươi thật giả dối, ta không muốn nói chuyện cùng với ngươi!
Cổ Tư đi sang phía bên trái hai bước, để có thể thấy Chu Hằng.
- Đại Diễn Thịnh Hội . . .
An Ngọc Mị sau khi bị Chu Hằng chọc tức, thành công bị Cổ Tư chọc tức lần nữa, nàng chặn tầm mắt của Cổ Tư lại lần nữa, chỉ tay cắt đứt lời của đối phương, của còn chưa mở miệng đã bị Chu Hằng đẩy sang một bên.
- Đừng quấy rối, nếu không ta đánh cái mông ngươi!
Nụ cười của An Ngọc Mị không khỏi đỏ bừng, nếu thật bị Chu Hằng làm trò đánh đòn trước mặt một nữ nhân khác, nàng thật là không có mặt sống sót!
- Đại Diễn Thịnh Hội là Hàn Thương Quốc hoàng thất họ Nam Cung khởi xướng, tất cả võ giả 50 trở xuống, có tu vi Sơ Phân Cảnh cũng tự động có tư cách, hơn nữa còn có thể mang theo một gã tùy tùng đồng hành vào. Mặt khác, tám Đại Thành của Hàn Thương, mỗi một thành còn có mười danh sách thêm vào,, phân phối cho 30 võ giả Tụ Linh Cảnh trở xuống!
Cổ Tư nói liên tục.
- Có ích lợi gì sao?
Chu Hằng quan tâm nhất vẫn là điểm này.
- Có thể tiến vào di địa của Đại Diễn Tông năm xưa thám hiểm, trong lúc đó bảo vật linh dược đoạt được đều thuộc về sở hữu cá nhân!
Cổ Tư gật đầu nói.
Đây quả thật là cơ hội tương đối tốt, nếu không Liễu Thánh Kiệt cũng sẽ không treo ngoài miệng để tuyên truyền, chỉ tiếc ban đầu Chu Hằng căn bản không biết Đại Diễn Thịnh Hội là cái gì, coi như là mị nhãn xinh đẹp để người mù nhìn.
- Đừng quấy rầy ta, ta khôi phục linh lực một chút, muốn tiếp tục khiêu chiến! Đúng rồi, y phục nhớ đưa cho ta!
Một câu nói phía sau của Cổ Tư là nói với An Ngọc Mị, sau đó khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một khối linh thạch hấp thu để nhanh chóng khôi phục linh lực.
An Ngọc Mị thật muốn nhảy qua đánh cho nàng một trận, làm như chính mình rất muốn mặc y phục của nàng vậy? Nhưng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, đừng nói đối phương là tu vi Sơ Phân Cảnh, nàng căn bản không địch lại, cho dù là Tụ Linh Cảnh nàng cũng sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
- Đi!
Chu Hằng nắm tay An Ngọc Mị trở lại tầng dưới chót của bảo tháp, nói một lần về lai lịch cùng diệu dụng của bảo vật này.
Biết được chính mình đang ở chỗ thần kỳ như thế, An Ngọc Mị không khỏi miệng há thật to, để cho Chu Hằng bỗng nhiên phát lên một cổ ý nghĩ tà ác, nhét một ngón tay vào trong miệng của nàng.
- Phi phi phi!
An Ngọc Mị buồn nôn, người không biết xấu hổ này.
Chu Hằng cười ha ha, tiến tới nói bên tai của nàng:
- Ta rõ ràng nhớ được bộ dáng ngươi mút lấy ngón tay, không thể không nói, rất là mê người!
An Ngọc Mị lại nổi lên vọng động giết người, quả muốn dùng hai mắt trừng chết tên hỗn đản đáng ghét này.
- Này . . Cái này cho ngươi!
Chu Hằng lấy ra một quả Phong Linh Quả mà hắn đã lấy được. Hắn vốn là có hai quả, hơn nữa mượn gió bẻ măng lấy một quả từ chỗ Nghiêm Ứng Long, hiện tại ba quả Phong Linh Quả toàn bộ ở trong tay của hắn.
Chính hắn một quả, cho Chu Định Hải một quả, một quả cho nữ nhân của mình cũng là nên.
Đáng tiếc, có một quả nữa thì có thể để lại cho Lâm Phức Hương!
Nghĩ đến bộ dáng xinh đẹp của Lâm Phức Hương, Chu Hằng không khỏi có một chút thất thần. Hiện tại hắn biến thành nam nhân chân chính, quay đầu nhìn lại thì ánh mắt tự nhiên bất đồng, rất dễ dàng hồi tưởng lại chỗ bất đồng mà Lâm Phức Hương đối với hắn.
Nguyên lai cô nàng này thích chính mình!
Chu Hằng không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, kết hợp cùng An Ngọc Mị hoàn toàn là dục vọng quấy phá, không hề có tình cảm, nhưng Lâm Phức Hương thực sự hàm tình mạch mạch đối với hắn. Bị thích luôn là một chuyện cao hứng, mà đối với cường giả mà nói, tam thê tứ thiếp căn bản là chuyện nhỏ, hắn không có một chút ý niệm chỉ chuyên tâm với An Ngọc Mị trong đầu.
Dĩ nhiên, hắn cũng không có ý nghĩ lấy nhiều người, con đường võ đạo đã đầy đủ để cho hắn dùng tâm lực vô tận đuổi theo, đâu có nhiều thời gian rỗi rãnh như vậy.
An Ngọc Mị đầu tiên là vui mừng, nhưng thấy ánh mắt dào dạt của Chu Hằng, hiển nhiên là nghĩ đến chuyện khác! Lấy nhạy cảm của nữ nhân, nàng có thể lập tức kết luận, Chu Hằng khẳng định nghĩ đến những nữ nhân khác!
Nổi giận! Nổi giận!
Tên tiểu sắc lang này, vừa mới ăn chính mình, hiện tại nghĩ những nữ nhân khác ở trước mặt nàng, sau này còn cao đến đâu?
Không được, hiện tại đấu cùng hắn phần thắng không lớn, vẫn là đột phá đến Sơ Phân Cảnh rồi trở lại thu thập hắn từ đầu! Đến lúc đó bảo hắn đi hướng đông thì đi hướng đông, bảo hắn đi hướng tây thì phải đi hướng tây, hừm hừ!
An Ngọc Mị nghĩ đến đây, không khỏi hưng phấn hớn hở ra mặt.
- Cầm lấy a, tự dưng phát ngốc gì thế!
Chu Hằng thấy An Ngọc Mị chậm chạp không cầm Phong Linh Quả, không khỏi hừ một tiếng, trực tiếp nhét dị quả vào trong tay của nàng, thuận tay nắm lấy lắc lắc người của nàng.
Khốn . . . Khốn kiếp!
Cô nãi nãi nhịn, tiểu sắc lang ngươi chờ đó cho ta!
An Ngọc Mị cất Phong Linh Quả xong, nói:
- Tiểu . . ., Chu Hằng, đi gặp phụ thân với ta, ta còn chưa trở về nữa, lão nhân gia ông ta nhất định sẽ gấp chết!
Chu Hằng thử nghĩ thấy cũng đúng, liền cũng không vội vả phục dụng Phong Linh Quả, nói:
- Đi!
Hai người trở ra khỏi Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, An Ngọc Mị mặc dù đã là người lớn 24, 25 tuổi, nhưng thấy cái mình thích là thèm, vẫn là quấn Chu Hằng thu phóng bảo tháp lại, chơi chừng mười phút đồng hồ vẫn là không hết hứng, chỉ là nghĩ tới An Nhược Trần, không thể không tạm thời dừng lại, kéo Chu Hằng chạy đi.