Cổ Viêm đúng là đã nói trong 4 cảnh tiên nhân, mỗi một trọng thiên đều có chênh lệch cực lớn, lão lừa đảo cũng chứng thật qua điểm ấy, có thể nói chỉ dư ba công kích của tồn tại Sáng Thế tam trọng thiên cũng có thể đánh giết Sáng Thế nhất trọng thiên, chuyện này không khỏi cũng quá mức đi!
Chu Hằng nghĩ đến thời điểm hắn đang đột phá Hóa Thần Cảnh, từng thấy qua văn lộ màu vàng xuất hiện tràn ngập thiên địa!
Đó rất có thể là đại đạo thiên địa!
Chu Hằng nghĩ tới, nếu một ngày kia hắn có thể đạt tới trình độ oanh phá văn lộ màu vàng kia, rất có khả năng hắn bao trùm lên thiên địa, từ nay về sau sẽ chân chính không bị sinh tử hạn chế.
Có thể... Hoặc Thiên, nguyên chủ nhân của hắc kiếm cũng đã sớm đạt tới cảnh giới này hay không?
Nếu là như vậy, như vậy cũng có thể giải thích được năng lực của Hoặc Thiên cùng với nguyên chủ nhân của hắc kiếm, bởi vì bọn họ đã là tồn tại có thể điều khiển thiên đạo, dư ba một đạo công kích đánh bay cả tòa Tiên giới đại lục cũng có gì kỳ quái chứ?
Lệnh Hồ Huyền tuyệt không nghĩ tới, mình chỉ thuận miệng nói nói mấy câu lại khiến Chu Hằng tưởng tượng ra nhiều thứ như vậy, hắn còn ở bên kia khinh thường, cái gì mà con cháu của đại gia tộc chứ? Không ngờ lại đi hỏi vấn đề không sâu sắc này.
Hừ, nếu như hắn cũng có tài nguyên tu luyện như đối phương, bây giờ tiền đồ khẳng định tỏa sáng gấp trăm lần Chu Hằng.
Vị Lệnh Hồ công tử này quy kết nguyên nhân chiến lực nghịch thiên của Chu Hằng lên toàn bộ gia tộc sau lưng hắn, tự nhiên khinh bỉ Chu Hằng bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nhưng cũng lại hâm mộ.
Hóa Thần nhị trọng thiên liền có được chiến lực Chuẩn Tiên ba kiếp, vậy sau khi Chu Hằng thành tiên thì sẽ khủng bố cỡ nào?
Nói không chừng, thời điểm còn là Nguyệt Minh Vương cũng có thể đánh bại Nguyệt Minh Hoàng!
Chu Hằng thu hồi suy nghĩ, ánh mắt đảo qua này tòa Tiên Cung di thế không biết bao nhiêu năm này, tìm kiếm vật có giá trị. Nhưng mà hắc kiếm trong đan điền lại thờ ơ, dường như chưa tỉnh ngủ vậy.
Nơi này không ngờ không có bảo vật để cho hắc kiếm động tâm.
Chu Hằng biết theo tu vi mình càng ngày càng cao, hắc kiếm cũng càng ngày càng kén cá chọn canh, nhưng đây là Tiên Cung a, hơn nữa còn là Tiên Cung của một vị Sáng Thế Vương, chẳng lẽ nơi này không tìm được một thứ tốt sao?
Hắn mở ra thần ý. Đảo qua mỗi một góc Tiên Cung này, lập tức liền hiểu ra.
Tòa Tiên Cung này thực ra đã sớm vỡ nát, mỗi viên gạch cục đá đã sắp tan nát rồi, chỉ là miễn cưỡng dính liền với nhau thôi. Nhưng mà Tiên Cung chính là Tiên Cung, cho dù sắp bể nát cũng không phải phàm nhân có thể dùng man lực oanh phá được.
Nhất định phải có lực lượng Tiên cấp, chẳng hạn như Tinh Hạch.
Trách không được hắc kiếm không có phản ứng, những thứ kia phỏng đoán đã bị hủy diệt hầu như không còn.
Rất có khả năng. Tòa Tiên Cung này là do kiếm khí của hắc kiếm phá hủy, vị kiếm đại gia này lại càng không thèm liếc nó một cai, khinh nó vỡ nát sao?
Hắn thần ý cường đại, đối diện Lưu An Kỳ cũng không kém chút nào, cô hắn là tiên nhân chân chính, tuy rằng bây giờ lực lượng bị áp chế. Nhưng độ mẫn tuệ của thần ý vẫn không thay đổi.
Lưu An Kỳ mang theo Lệnh Hồ Huyền không chút ngừng lại tiến về phía trước, tự nhiên biết dọc đường đều không có thứ gì tốt.
- Gì mà là Tiên Cung chứ, sao thứ tốt gì cũng không có? Con lừa đen khó chịu nói, ánh mắt gian tà lại không ngừng liếc tới liếc lui, không chút buông tha tìm bảo vật.
Giống nó còn có ba người Thanh Dương Thiên Tôn, tuy rằng thần thức bọn họ mạnh hơn con lừa đen mấy bậc, nhưng mà vào Tiên Cung cứ như vậy mà cam tâm về tay không sao?
Tiên Cung này là thế nào? Sao ngay cả một vật bày trí cũng không thấy?
Dường như nơi này đã sớm bị người ta cướp sạch qua một lần rồi.
Nơi này không có vật bày trí trong nhà là vì những thứ bày trí kia càng yếu ớt, không biết đã biến thành tro bụi lúc nào trong năm tháng dằng dẵng kia rồi, tự nhiên không có khả năng nhìn thấy, bởi vậy nơi này có vẻ trống rỗng, tiếng nói ra rất vang vọng.
Đi xong cung điện một vòng lại tiến ra một cái hoa viên, cũng không có thực vật gì.
- Hả, Bích Tiêu Thạch! Lệnh Hồ Huyền đột nhiên ngừng lại. Đưa mắt chăm chú nhìn lên cái bàn đá trên hoa viên kia. Đó là một cái bàn đá toàn thân màu xanh biếc, nhưng đã vỡ ba phần năm, cơ bản chỉ còn một cái bệ.
Chỗ nứt gãy tản ra linh khí nồng đậm, vượt xa chỉnh thể nơi này.
Chu Hằng hơi kinh hãi, đã bao nhiêu năm tháng rồi, sao linh khí trong tảng đá này vẫn chưa hoàn toàn mất sạch? Nên biết rằng bất kể linh thạch gì, chỉ cần khai thác từ trong lòng đất ra là đã bị hao mòn linh khí rồi. Chỉ cần thời gian dài, cho dù linh thạch thượng phẩm cũng bị bay mòn thành đá thường.
Nhất là, tòa Tiên Cung này còn từ trên Tiên giới rơi xuống, linh khí hao mòn hẳn là phải nhanh hơn mới đúng. Nhưng qua trăm vạn năm qua lại vẫn còn linh khí, đúng là cực kỳ khó tin!
- Công tử bột, Bích Tiêu Thạch gì là? Con lừa đen phát huy truyền thống tốt đẹp là hỏi.
Tử, công tử bột?
Lệnh Hồ Huyền mặt tối sầm, thiếu chút nữa tức hộc máu!
Hắn đường đường là cửu thiếu gia của Lệnh Hồ gia, chưa từng có người gọi qua là công tử bột? Mặt trắng kia còn trắng hơn da tay hắn! Nếu như phải bỏ lĩnh vực gia tộc hắn, ai dám nói chuyện với hắn như vậy, hắn chỉ cần phất tay một cái, liền có vô số cao thủ gia tộc xuất hiện xé đối phương thành mảnh nhỏ.
Nhưng bây giờ hắn cũng không dám tùy ý, bởi vì hắn cố kỵ thực lực và thân phận của Chu Hằng!
Mặt hắn lúc trắng lúc đỏ, nhưng rốt cục vẫn phải đè xuống lửa giận trong lòng, nói: - Bích Tiêu Thạch chính là bảo vật Tiên giới, chẳng những có thể tụ tập linh khí thiên địa, hơn nữa còn có tác dụng kỳ diệu hơn, có thể làm cho người ngồi gần nó tu luyện ý niệm thông suốt, lĩnh ngộ huyền diệu thiên địa càng thêm mạnh hơn.
Hắn còn chưa nói xong, ánh mắt của con lừa đen đã sáng lên, lập tức hoan hô một tiếng, ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài, chân ôm lấy cái bàn đá, cái đầu lừa thì không ngừng cọ lên nó.
- Con lừa, không cần phải ác tâm như vậy chứ? Chu Hằng sắp không chịu nổi.
- Ngươi quản ta! Con lừa đen nghểnh cổ hỏi một câu, sau đó lại dùng mặt cọ cọ bàn đá, dường như muốn dính một chút tiên khí.
- Chu huynh, nếu đây là do chúng ta cùng phát hiện, vậy mỗi người một nửa, thế nào? Lệnh Hồ Huyền rất muốn nuốt trọn bảo vật này, đáng tiếc đây là Phàm giới cũng không phải Tiên giới, Lưu An Kỳ không có năng lực trấn áp Chu Hằng, bởi vậy chỉ có thể lui một bước.
Hơn nữa, Bích Tiêu Thạch cũng không phải bảo vật tiêu hao, hiện tại dù phân một nửa cho Chu Hằng, về sau cũng không phải không có cơ hội thu về lại.
Nếu như nơi này có một thanh tuyệt thế Tiên khí xuất thế, thì có thể dựa vào nó chém phá thể chất của Chu Hằng trực tiếp giết hắn.
Dù tiểu tử này là truyền nhân gia tộc Tiên Thành bậc cao thì sao, chết ở Phàm giới căn bản không có người biết!
- Mỗi người một nửa? Ngươi đúng là không biết xấu hổ a! Con lừa đen lập tức nhảy dựng lên:
- Cho dù Chu tiểu tử cũng đừng mơ tưởng cướp được một phần từ bổn tọa, tiểu tử ngươi lại muốn cùng bổn tọa mỗi người một nửa, ngươi đúng là không biết xấu hổ!
Một phen trực tiếp mắng cho Lệnh Hồ Huyền bối rối!
Hắn sao lại không biết xấu hổ chứ?
Mọi người nếu là đồng minh, như vậy sau khi phát hiện bảo vật, một người một nửa không phải chuyện rất bình thường sao? Sao con lừa này lại vô sỉ như vậy, lại đem chuyện mọi người phát hiện bảo vật cho là của riêng?
Hắn gặp qua rất nhiều người vô sỉ, nhưng người đê tiện như con lừa này lại không có một ai!
- Chu huynh, ngươi không nói gì sao? Lệnh Hồ Huyền chỉ cảm thấy như mình là tú tài gặp quan binh, có lý cũng nói không rõ. Lý luận với con lừa vô sỉ này hiển nhiên không phải ý kiến hay gì, không bằng giao cho Chu Hằng xử lý.
Chu Hằng mỉm cười, nói: - Lệnh Hồ huynh muốn ta nói cái gì?
Đương nhiên là quản con lừa đê tiện này, để nó không được vô sỉ như vậy!
Lệnh Hồ Huyền mặt dần lạnh xuống nói: - Chu huynh, để chúng ta còn tiếp tục hợp tác, xin không nên mất công bằng.
- Chu tiểu tử, đây có thể là đồ tốt, ngươi không vì mình cũng phải suy nghĩ có con gái tương lai chứ, thứ tốt càng nhiều càng tốt, sao có thể tặng cho ngoại nhân chứ? Con lừa đen lại ở một bên khuyên.
- Chu thiếu, không nên phá hủy tình hữu nghị giữa hai chúng ta à? Lưu An Kỳ vừa khoanh tay, ngửa đầu nhìn trời, bộ dáng như cao thủ tịch mịch.
Hắn và Lệnh Hồ Huyền một người mặt đen, một người mặt trắng, cũng không có ý động thủ, ít nhất khi bọn họ không nắm chắc mười phần đánh giết Chu Hằng! Nếu không một khi Chu Hằng về tới gia tộc ở Tiên giới, vậy sẽ mang tới cho Lệnh Hồ gia đả kích hủy diệt.
- Loại chuyện bảo vật này, tự nhiên là người nào nhanh tay thì là của người đó, không có chuyện nói tới công bằng hay không!
Chu Hằng mở miệng nói.
Nói như vậy, chính là trắng trợn thiên vị con lừa đen.
- Hừ! Lệnh Hồ Huyền và Lưu An Kỳ mặt lạnh xuống, Chu Hằng cũng quá không cho bọn họ mặt mũi!
Nên biết rằng thực lực của bọn họ cũng không yếu hơn Chu Hằng chút nào, thậm chí còn mạnh hơn.
- Chu huynh, ngươi đây là đang hồ giảo man triền sao? Lệnh Hồ Huyền lạnh lùng nói, hắn làm sao có thể buông tha cho chí bao như Bích Tiêu Thạch được, đây chính là chí bảo chỉ có tiên nhân Sáng Thế Cảnh mới có thể có, đem về gia tộc sẽ lập công lớn!
Không nói để hắn lập tức nhảy lên làm người thừa kế thứ nhất, nhưng ít ra cũng có thể là người thứ hai, thứ ba.
Chớ xem thường chênh lệch hai gã này, ở trong đại gia tộc Tiên giới, người thừa kế xếp hạng kém một vị thì tài nguyên tu luyện lấy được cũng khác xa giữa trời và đất vậy, hơn nữa quyền lực cũng rất khác nhau.
Bởi vậy, hắn nhất định phải tranh giành.
- Ngươi đây là cố tình gây sự sao? Con lừa đen lập tức nhảy dựng lên: - Đây rõ ràng là bảo vật của bổn tọa, ngươi lại la ó muốn phân một nửa, có người không nói lý như ngươi sao? Tốt lắm, nếu như là lão tử lão nương ngươi cũng kêu chúng ta cũng mỗi người một nửa, gia gia nãi nãi ngoại công bà ngoại ngươi cũng kêu chúng ta cũng một người một nửa, bổn tọa liền chịu thiệu một chút, chỉ cần giống cái tốt, vừa lúc bổn tạo dùng làm thị nữ!
Lệnh Hồ Huyền coi như là người rất khôn ngoan, nhưng nghe con lừa đen nói vậy vẫn tức giận toàn thân run run, có một loại kích động muốn giết người mãnh liệt.
- Huyền thiếu! Lưu An Kỳ ở một bên kêu lên, hơi hơi lắc đầu, ý là bây giờ căn bản không nắm chắc đánh chết Chu Hằng, tuyệt không thể rước một đại địch cho gia tộc được.
Lệnh Hồ Huyền trống ngực run run, một lát sau mới bình tĩnh trở lại, nói: - Ngươi nói Bích Tiêu Thạch này là của ngươi, có thể có chứng minh không?
- Muốn chứng minh còn không đơn giản sao? Con lừa đen dương dương đắc ý đứng lên, dùng móng chân chỉ. - Xem đây!
Chỉ thấy cái chân bàn này không biết khi nào đã có viết: - Vật này đều thuộc về Thần Lư đại nhân.
Chữ viết còn chưa khô. Lệnh Hồ Huyền lập tức phun ra một búng máu. - - - - - oOo- - - - -
Chu Hằng nghĩ đến thời điểm hắn đang đột phá Hóa Thần Cảnh, từng thấy qua văn lộ màu vàng xuất hiện tràn ngập thiên địa!
Đó rất có thể là đại đạo thiên địa!
Chu Hằng nghĩ tới, nếu một ngày kia hắn có thể đạt tới trình độ oanh phá văn lộ màu vàng kia, rất có khả năng hắn bao trùm lên thiên địa, từ nay về sau sẽ chân chính không bị sinh tử hạn chế.
Có thể... Hoặc Thiên, nguyên chủ nhân của hắc kiếm cũng đã sớm đạt tới cảnh giới này hay không?
Nếu là như vậy, như vậy cũng có thể giải thích được năng lực của Hoặc Thiên cùng với nguyên chủ nhân của hắc kiếm, bởi vì bọn họ đã là tồn tại có thể điều khiển thiên đạo, dư ba một đạo công kích đánh bay cả tòa Tiên giới đại lục cũng có gì kỳ quái chứ?
Lệnh Hồ Huyền tuyệt không nghĩ tới, mình chỉ thuận miệng nói nói mấy câu lại khiến Chu Hằng tưởng tượng ra nhiều thứ như vậy, hắn còn ở bên kia khinh thường, cái gì mà con cháu của đại gia tộc chứ? Không ngờ lại đi hỏi vấn đề không sâu sắc này.
Hừ, nếu như hắn cũng có tài nguyên tu luyện như đối phương, bây giờ tiền đồ khẳng định tỏa sáng gấp trăm lần Chu Hằng.
Vị Lệnh Hồ công tử này quy kết nguyên nhân chiến lực nghịch thiên của Chu Hằng lên toàn bộ gia tộc sau lưng hắn, tự nhiên khinh bỉ Chu Hằng bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nhưng cũng lại hâm mộ.
Hóa Thần nhị trọng thiên liền có được chiến lực Chuẩn Tiên ba kiếp, vậy sau khi Chu Hằng thành tiên thì sẽ khủng bố cỡ nào?
Nói không chừng, thời điểm còn là Nguyệt Minh Vương cũng có thể đánh bại Nguyệt Minh Hoàng!
Chu Hằng thu hồi suy nghĩ, ánh mắt đảo qua này tòa Tiên Cung di thế không biết bao nhiêu năm này, tìm kiếm vật có giá trị. Nhưng mà hắc kiếm trong đan điền lại thờ ơ, dường như chưa tỉnh ngủ vậy.
Nơi này không ngờ không có bảo vật để cho hắc kiếm động tâm.
Chu Hằng biết theo tu vi mình càng ngày càng cao, hắc kiếm cũng càng ngày càng kén cá chọn canh, nhưng đây là Tiên Cung a, hơn nữa còn là Tiên Cung của một vị Sáng Thế Vương, chẳng lẽ nơi này không tìm được một thứ tốt sao?
Hắn mở ra thần ý. Đảo qua mỗi một góc Tiên Cung này, lập tức liền hiểu ra.
Tòa Tiên Cung này thực ra đã sớm vỡ nát, mỗi viên gạch cục đá đã sắp tan nát rồi, chỉ là miễn cưỡng dính liền với nhau thôi. Nhưng mà Tiên Cung chính là Tiên Cung, cho dù sắp bể nát cũng không phải phàm nhân có thể dùng man lực oanh phá được.
Nhất định phải có lực lượng Tiên cấp, chẳng hạn như Tinh Hạch.
Trách không được hắc kiếm không có phản ứng, những thứ kia phỏng đoán đã bị hủy diệt hầu như không còn.
Rất có khả năng. Tòa Tiên Cung này là do kiếm khí của hắc kiếm phá hủy, vị kiếm đại gia này lại càng không thèm liếc nó một cai, khinh nó vỡ nát sao?
Hắn thần ý cường đại, đối diện Lưu An Kỳ cũng không kém chút nào, cô hắn là tiên nhân chân chính, tuy rằng bây giờ lực lượng bị áp chế. Nhưng độ mẫn tuệ của thần ý vẫn không thay đổi.
Lưu An Kỳ mang theo Lệnh Hồ Huyền không chút ngừng lại tiến về phía trước, tự nhiên biết dọc đường đều không có thứ gì tốt.
- Gì mà là Tiên Cung chứ, sao thứ tốt gì cũng không có? Con lừa đen khó chịu nói, ánh mắt gian tà lại không ngừng liếc tới liếc lui, không chút buông tha tìm bảo vật.
Giống nó còn có ba người Thanh Dương Thiên Tôn, tuy rằng thần thức bọn họ mạnh hơn con lừa đen mấy bậc, nhưng mà vào Tiên Cung cứ như vậy mà cam tâm về tay không sao?
Tiên Cung này là thế nào? Sao ngay cả một vật bày trí cũng không thấy?
Dường như nơi này đã sớm bị người ta cướp sạch qua một lần rồi.
Nơi này không có vật bày trí trong nhà là vì những thứ bày trí kia càng yếu ớt, không biết đã biến thành tro bụi lúc nào trong năm tháng dằng dẵng kia rồi, tự nhiên không có khả năng nhìn thấy, bởi vậy nơi này có vẻ trống rỗng, tiếng nói ra rất vang vọng.
Đi xong cung điện một vòng lại tiến ra một cái hoa viên, cũng không có thực vật gì.
- Hả, Bích Tiêu Thạch! Lệnh Hồ Huyền đột nhiên ngừng lại. Đưa mắt chăm chú nhìn lên cái bàn đá trên hoa viên kia. Đó là một cái bàn đá toàn thân màu xanh biếc, nhưng đã vỡ ba phần năm, cơ bản chỉ còn một cái bệ.
Chỗ nứt gãy tản ra linh khí nồng đậm, vượt xa chỉnh thể nơi này.
Chu Hằng hơi kinh hãi, đã bao nhiêu năm tháng rồi, sao linh khí trong tảng đá này vẫn chưa hoàn toàn mất sạch? Nên biết rằng bất kể linh thạch gì, chỉ cần khai thác từ trong lòng đất ra là đã bị hao mòn linh khí rồi. Chỉ cần thời gian dài, cho dù linh thạch thượng phẩm cũng bị bay mòn thành đá thường.
Nhất là, tòa Tiên Cung này còn từ trên Tiên giới rơi xuống, linh khí hao mòn hẳn là phải nhanh hơn mới đúng. Nhưng qua trăm vạn năm qua lại vẫn còn linh khí, đúng là cực kỳ khó tin!
- Công tử bột, Bích Tiêu Thạch gì là? Con lừa đen phát huy truyền thống tốt đẹp là hỏi.
Tử, công tử bột?
Lệnh Hồ Huyền mặt tối sầm, thiếu chút nữa tức hộc máu!
Hắn đường đường là cửu thiếu gia của Lệnh Hồ gia, chưa từng có người gọi qua là công tử bột? Mặt trắng kia còn trắng hơn da tay hắn! Nếu như phải bỏ lĩnh vực gia tộc hắn, ai dám nói chuyện với hắn như vậy, hắn chỉ cần phất tay một cái, liền có vô số cao thủ gia tộc xuất hiện xé đối phương thành mảnh nhỏ.
Nhưng bây giờ hắn cũng không dám tùy ý, bởi vì hắn cố kỵ thực lực và thân phận của Chu Hằng!
Mặt hắn lúc trắng lúc đỏ, nhưng rốt cục vẫn phải đè xuống lửa giận trong lòng, nói: - Bích Tiêu Thạch chính là bảo vật Tiên giới, chẳng những có thể tụ tập linh khí thiên địa, hơn nữa còn có tác dụng kỳ diệu hơn, có thể làm cho người ngồi gần nó tu luyện ý niệm thông suốt, lĩnh ngộ huyền diệu thiên địa càng thêm mạnh hơn.
Hắn còn chưa nói xong, ánh mắt của con lừa đen đã sáng lên, lập tức hoan hô một tiếng, ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài, chân ôm lấy cái bàn đá, cái đầu lừa thì không ngừng cọ lên nó.
- Con lừa, không cần phải ác tâm như vậy chứ? Chu Hằng sắp không chịu nổi.
- Ngươi quản ta! Con lừa đen nghểnh cổ hỏi một câu, sau đó lại dùng mặt cọ cọ bàn đá, dường như muốn dính một chút tiên khí.
- Chu huynh, nếu đây là do chúng ta cùng phát hiện, vậy mỗi người một nửa, thế nào? Lệnh Hồ Huyền rất muốn nuốt trọn bảo vật này, đáng tiếc đây là Phàm giới cũng không phải Tiên giới, Lưu An Kỳ không có năng lực trấn áp Chu Hằng, bởi vậy chỉ có thể lui một bước.
Hơn nữa, Bích Tiêu Thạch cũng không phải bảo vật tiêu hao, hiện tại dù phân một nửa cho Chu Hằng, về sau cũng không phải không có cơ hội thu về lại.
Nếu như nơi này có một thanh tuyệt thế Tiên khí xuất thế, thì có thể dựa vào nó chém phá thể chất của Chu Hằng trực tiếp giết hắn.
Dù tiểu tử này là truyền nhân gia tộc Tiên Thành bậc cao thì sao, chết ở Phàm giới căn bản không có người biết!
- Mỗi người một nửa? Ngươi đúng là không biết xấu hổ a! Con lừa đen lập tức nhảy dựng lên:
- Cho dù Chu tiểu tử cũng đừng mơ tưởng cướp được một phần từ bổn tọa, tiểu tử ngươi lại muốn cùng bổn tọa mỗi người một nửa, ngươi đúng là không biết xấu hổ!
Một phen trực tiếp mắng cho Lệnh Hồ Huyền bối rối!
Hắn sao lại không biết xấu hổ chứ?
Mọi người nếu là đồng minh, như vậy sau khi phát hiện bảo vật, một người một nửa không phải chuyện rất bình thường sao? Sao con lừa này lại vô sỉ như vậy, lại đem chuyện mọi người phát hiện bảo vật cho là của riêng?
Hắn gặp qua rất nhiều người vô sỉ, nhưng người đê tiện như con lừa này lại không có một ai!
- Chu huynh, ngươi không nói gì sao? Lệnh Hồ Huyền chỉ cảm thấy như mình là tú tài gặp quan binh, có lý cũng nói không rõ. Lý luận với con lừa vô sỉ này hiển nhiên không phải ý kiến hay gì, không bằng giao cho Chu Hằng xử lý.
Chu Hằng mỉm cười, nói: - Lệnh Hồ huynh muốn ta nói cái gì?
Đương nhiên là quản con lừa đê tiện này, để nó không được vô sỉ như vậy!
Lệnh Hồ Huyền mặt dần lạnh xuống nói: - Chu huynh, để chúng ta còn tiếp tục hợp tác, xin không nên mất công bằng.
- Chu tiểu tử, đây có thể là đồ tốt, ngươi không vì mình cũng phải suy nghĩ có con gái tương lai chứ, thứ tốt càng nhiều càng tốt, sao có thể tặng cho ngoại nhân chứ? Con lừa đen lại ở một bên khuyên.
- Chu thiếu, không nên phá hủy tình hữu nghị giữa hai chúng ta à? Lưu An Kỳ vừa khoanh tay, ngửa đầu nhìn trời, bộ dáng như cao thủ tịch mịch.
Hắn và Lệnh Hồ Huyền một người mặt đen, một người mặt trắng, cũng không có ý động thủ, ít nhất khi bọn họ không nắm chắc mười phần đánh giết Chu Hằng! Nếu không một khi Chu Hằng về tới gia tộc ở Tiên giới, vậy sẽ mang tới cho Lệnh Hồ gia đả kích hủy diệt.
- Loại chuyện bảo vật này, tự nhiên là người nào nhanh tay thì là của người đó, không có chuyện nói tới công bằng hay không!
Chu Hằng mở miệng nói.
Nói như vậy, chính là trắng trợn thiên vị con lừa đen.
- Hừ! Lệnh Hồ Huyền và Lưu An Kỳ mặt lạnh xuống, Chu Hằng cũng quá không cho bọn họ mặt mũi!
Nên biết rằng thực lực của bọn họ cũng không yếu hơn Chu Hằng chút nào, thậm chí còn mạnh hơn.
- Chu huynh, ngươi đây là đang hồ giảo man triền sao? Lệnh Hồ Huyền lạnh lùng nói, hắn làm sao có thể buông tha cho chí bao như Bích Tiêu Thạch được, đây chính là chí bảo chỉ có tiên nhân Sáng Thế Cảnh mới có thể có, đem về gia tộc sẽ lập công lớn!
Không nói để hắn lập tức nhảy lên làm người thừa kế thứ nhất, nhưng ít ra cũng có thể là người thứ hai, thứ ba.
Chớ xem thường chênh lệch hai gã này, ở trong đại gia tộc Tiên giới, người thừa kế xếp hạng kém một vị thì tài nguyên tu luyện lấy được cũng khác xa giữa trời và đất vậy, hơn nữa quyền lực cũng rất khác nhau.
Bởi vậy, hắn nhất định phải tranh giành.
- Ngươi đây là cố tình gây sự sao? Con lừa đen lập tức nhảy dựng lên: - Đây rõ ràng là bảo vật của bổn tọa, ngươi lại la ó muốn phân một nửa, có người không nói lý như ngươi sao? Tốt lắm, nếu như là lão tử lão nương ngươi cũng kêu chúng ta cũng mỗi người một nửa, gia gia nãi nãi ngoại công bà ngoại ngươi cũng kêu chúng ta cũng một người một nửa, bổn tọa liền chịu thiệu một chút, chỉ cần giống cái tốt, vừa lúc bổn tạo dùng làm thị nữ!
Lệnh Hồ Huyền coi như là người rất khôn ngoan, nhưng nghe con lừa đen nói vậy vẫn tức giận toàn thân run run, có một loại kích động muốn giết người mãnh liệt.
- Huyền thiếu! Lưu An Kỳ ở một bên kêu lên, hơi hơi lắc đầu, ý là bây giờ căn bản không nắm chắc đánh chết Chu Hằng, tuyệt không thể rước một đại địch cho gia tộc được.
Lệnh Hồ Huyền trống ngực run run, một lát sau mới bình tĩnh trở lại, nói: - Ngươi nói Bích Tiêu Thạch này là của ngươi, có thể có chứng minh không?
- Muốn chứng minh còn không đơn giản sao? Con lừa đen dương dương đắc ý đứng lên, dùng móng chân chỉ. - Xem đây!
Chỉ thấy cái chân bàn này không biết khi nào đã có viết: - Vật này đều thuộc về Thần Lư đại nhân.
Chữ viết còn chưa khô. Lệnh Hồ Huyền lập tức phun ra một búng máu. - - - - - oOo- - - - -