Mục lục
Kiếm động cửu thiên - Cô Đơn Địa Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dừng tay?

Tại sao phải dừng tay? Ngươi cmn là cái gì hả!

Quần áo thân trên kẻ đầu lĩnh kia phanh ra, lộ ra lồng ngực đầy lông đen, thân thể rất cường tráng. Hắn đảo qua Chu Hằng một cái, ngoài cười trong không cười nói: - Vị khách nhân này, ngươi vẫn là an phận ăn cơm của ngươi đi, không nên gây sự!

Chu Hằng mỉm cười không đổi, nói: - Con người của ta chính là thích gây sự!

- Ca! Ca! Tiền Thiếu Đông Lăng Phi ăn cơm chùa nhân cơ hội bò dậy, nhào tới dưới chân Chu Hằng, thò tay muốn ôm đùi hắn. Chỉ là bị Chu Hằng nhấc chân làm vồ hụt, lại ôm vào chân bàn.

Hắn cũng không thèm để ý, nói: - Ca, ngươi phải làm chủ cho ta. Bọn họ cùng người ngoài đoạt cửa hàng nhà ta, làm cha ta tức chết! Ca ngươi nếu có thể đem tửu lâu cướp về, ta chia ngươi ba phần!

Thật đúng là của người phúc ta!

Chu Hằng lắc lắc đầu, Bạch thiếu gì gì kia cướp đoạt tài sản của người khác không phải là thứ tốt, nhưng tên này cũng không phải là thứ tốt gì! Nếu không phải là ngượng ngùng ăn cơm chùa, thật sự không muốn quản chuyện thiên hạ như vậy!

- Khách nhân, Tĩnh Hiên Lâu này nhưng là sản nghiệp của Bạch thiếu! Là Bạch thiếu, ngươi có nghe rõ chưa? Nam nhân lông đen mặt đầy kiêu ngạo nói, hiển nhiên hậu trường này hẳn là đủ cứng rắn.

Nhưng Chu Hằng nào biết Bạch thiếu là ai?

Hắn mỉm cười nói: - Ta lần đầu tiên tới nơi này, còn không biết Bạch thiếu là ai. Ngươi giới thiệu cho ta một chút?

Giới thiệu? Ngươi cmn coi ta là cái gì?

Nam nhân lông đen nổi giận, nghĩ rằng Chu Hằng là đang đùa cợt mình, bởi vì trong thành này ai không biết Bạch thiếu là ai!

Thành chủ Bạch Quân chỉ có một con trai, đó chính là Bạch Phong Bạch thiếu!

Lần đầu tiên tới, quỷ mới tin!

- Tiểu tử, ngươi cố tình muốn đứng ra sao? Nam nhân lông đen mắt lộ hung quang.

- Muốn ăn đòn à! Con lừa đen quét xong một mâm cơm cuối cùng, lập tức nhảy dựng lên Không cần tranh với Chu Hằng nữa, Lư đại gia muốn thả lỏng gân cốt.

- Hừ, thật là can đảm, lại dám chạy tới Tĩnh Hiên Lâu gây sự!

Nam nhân lông đen cười lạnh, chỉ chỉ Lăng Phi nói: - Các ngươi là một đám hả? Hắc hắc hắc, ta không biết kẻ ngu kia hứa cho các ngươi chỗ tốt gì, nhưng hắn thân không một xu, hứa hẹn nhiều chỗ tốt đến mấy đều là không!

- Hơn nữa, dám đối nghịch với Bạch thiếu, các ngươi thật sự là đang tìm chết!

- Cùng đánh cho ta!

Lập tức bốn gã phục vụ cường tráng nhao nhao ép tới Chu Hằng.

Đối mặt với bốn Tinh Thần Cảnh, Chu Hằng ngay cả hứng thú ra tay cũng không nổi lên được, loại nợ chó má này hắn cũng không muốn quản. Như vậy trước tiên đánh người, sau đó phủi mông chuồn là xong! Ánh mắt của hắn híp lại, Ầm một luồng lực lượng dao động đẩy ra. Bịch bịch bốn gã phục vụ lập tức bị hắn chấn bay ra ngoài.

Hắn mỉm cười nói: - Xem ra, ta vẫn là có chút thực lực, chỉ mấy tên này không thấm vào đâu!

- Quả thật có chút thực lực, tuy nhiên muốn ở Tĩnh Hiên Lâu gây sự, vẫn là hơi kém! Nam nhân lông đen một bên cười lạnh kêu gọi phục vụ xông lên, một bên phái người đi thông báo cho Bạch Phong.

Con lừa đen nhìn người như thủy triều ập tới, không khỏi kinh ngạc nói: - Các ngươi rốt cuộc là tửu lâu hay là võ quán hả, làm sao nhiều người như vậy, không sợ không trả nổi tiền công?

- Đánh cho ta! Nam nhân lông đen vung tay lên, mười mấy tiểu nhị lập tức cùng ùa lên.

- Ca, ngươi cố đứng vững! Lăng Phi ôm chân bàn nói, mặt đều bị dọa trắng.

Có biết nói chuyện hay không hả!

Chu Hằng lắc lắc đầu, tùy ý phe phẩy ngón tay, không gian vạch cắt, tất cả mọi người đều ngã trái ngã phải. Những kẻ này đều là nhân vật nhỏ, hơn nữa cũng không phát hiện có tội ác lớn gì, hắn tự nhiên sẽ không hạ sát thủ.

- Ca, ngươi thật là quá lợi hại! Như vậy đi, ngươi giúp ta lấy lại tửu lâu, về sau ngươi tọa trấn, ta chia ngươi... một nửa tiền lời! Ngươi chỉ việc lấy tiền là được!

Lăng Phi cắn răng, dường như làm ra hy sinh rất lớn.

- Con lừa, tên này so với ngươi, ai vô sỉ hơn? Chu Hằng cười nói với con lừa đen.

- Phì, đừng hạ thấp cấp bậc của bổn tọa! Con lừa đen hết sức khinh thường.

- Ngươi có cấp bậc gì! Chu Hằng cũng hết sức khinh thường, nhưng trong lúc nói chuyện, mười mấy tên phục vụ đã đầu óc choáng váng ngã xuống đất, nào còn có sức đứng lên.

Nam nhân lông đen cuối cùng sắc mặt đại biến, ý thức được Chu Hằng tuyệt không dễ chọc, tuyệt đối là một khúc xương cứng!

Lăng Phi thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Hắn chỉ là gấp quá gọi bậy, không nghĩ tới lại thật sự bị hắn ôm lấy một bắp đùi lớn! Hắn cũng không giả chết, vụt một cái bò dậy, đứng ở phía sa Chu Hằng, bộ dạng chó săn.

- Vị bằng hữu này, xin hỏi xưng hô như thế nào? Đúng lúc này, một gã thanh niên đi lên, sau lưng đi theo bốn lão già mặt mũi âm trầm.

Chu Hằng nhìn lướt qua, thanh niên này chỉ là Tinh Thần Cảnh mà thôi, bốn lão già kia lại đạt tới Thiên Hà Cảnh đỉnh. Chủ yếu phó mạnh, nói rõ thanh niên này có hậu trường khác, như vậy mới có thể khiến cho bốn gã Thiên Hà Đế đỉnh đi theo phía sau.

Đại khái chính là Bạch thiếu gì đó hả!

- Ta họ Chu, tên chỉ một chữ Hằng! Chu Hằng nói.

- Thì ra là Chu huynh, tiểu đệ họ Bạch, tên cũng một từ, Bạch Phong. Đại bộ phận người đều gọi ta là Bạch thiếu! Bạch Phong lộ ra một nụ cười tự tin, phụ thân chính là thành chủ thành này, cao thủ Tuệ Tinh Cảnh duy nhất!

Hơn nữa, Bạch gia cũng không chỉ đơn giản như vậy, đây là một gia tộc khổng lồ, còn cùng Thái Hư Tông có quan hệ rất sâu!

Bạch gia lão tổ chính là một nhân vật cấp quan trọng của Thái Hư Tông, cường giả cấp Hắc Động!

Cho nên, Bạch Phong có đủ sức để tự tin!

Hắn nhìn Chu Hằng, dường như rất chờ mong Chu Hằng cũng gọi hắn một tiếng "Bạch thiếu". Đáng tiếc là, Chu Hằng dường như không hề có chút xíu ý tứ như vậy. Hắn hơi lộ vẻ thất vọng, nhưng khi vừa mới đi lên bốn lão già phía sau hắn liền nói cho hắn biết: Chu Hằng không đơn giản!

Có thể được bốn vị Thiên Hà Đế đỉnh đồng thời nói một câu không đơn giản, Bạch Phong đương nhiên không dám khinh thường, dù sao không thể cứ xảy ra chuyện liền mời lão tử mình ra chứ hả?

Cho nên, hắn vẫn quyết định tận khả năng đi con đường hòa giải.

- Ngươi là cái thứ gì, cũng muốn cho ca ta gọi ngươi Bạch thiếu?

Lăng Phi ra sức phá đám, không phá không được, nếu như Chu Hằng hất tay, như vậy hắn làm sao bây giờ? Hắn hiện tại đã bất chấp đem Bạch Phong đắc tội đến mức nào, chính là muốn đem nước khuấy đục!

Thật là một nhân tài, quá đê tiện!

Chu Hằng nói trong lòng, lại cũng không vạch rõ quan hệ. Đối với hắn mà nói, sự tình làm lớn cũng không quan hệ, vừa vặn không cần nghe ngóng, trực tiếp có thể nhìn thấy Hoặc Thiên.

Nhưng Lăng Phi châm ngòi thổi gió còn muốn ngồi ngư ông đắc lợi, như vậy thì đừng mơ. Hắn sẽ sau khi sự tình kết thúc một cước đá bay kẻ này.

Bạch Phong biến sắc, tay phải không khỏi nắm thành đấm, có một loại xúc đọng muốn giết người. Hắn cố khắc chế, nói: - Chu huynh, không nên bị người khác cổ động, tửu lâu này là ta mua được từ trong tay phụ thân hắn!

- Thối lắm, nếu không phải là ngươi dùng sức mạnh bức bách, cha ta sẽ đem tửu lâu làm ăn tốt như vậy bán giá rẻ cho ngươi? Lăng Phi kích động nhảy dựng lên, chỉ mũi Bạch Phong: - Hiện tại cha ta đã chết, chết không đối chứng, ngươi đương nhiên có thể muốn nói gì thì nói!

Bạch Phong đã bao giờ bị người khác chỉ mũi mà mắng, huống chi đây còn là một nhân vật nhỏ!

Hắn nháy mắt hướng một vị lão già bên cạnh, lão già kia hiểu ý, trong ánh mắt chợt lóe sát khí, một chưởng đã cách không bổ ra!

Đây nhưng là Thiên Hà Đế đỉnh, mà Lăng Phi chẳng qua là Tinh Thần Vương, chênh lệch này đã lớn đến trình độ có thể tùy ý miểu sát.

Lăng Phi căn bản ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, luồng chưởng phong đòi mạng kia đã ập đến!

Bùng!

Đúng lúc này, thân thể hắn lại bay ngang ra ngoài, hiểm lại càng hiểm tránh khỏi một đòn này. Nhưng hắn lại đụng mạnh lên vách tường, cả người đều lọt vào trong vách tường.

Hắn giãy giụa bò lùi ra, liếc nhìn lỗ hổng một chưởng bổ xuống đất hình thành, không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng chạy tới vồ xuống dưới chân Chu Hằng: - Ca, ngươi quả nhiên là anh ruột ta, lại cứu ta một lần!

Vừa rồi nếu không phải là Chu Hằng đá hắn một cước, hắn tuyệt đối chết lăn queo!

Sắc mặt Bạch Phong lại càng ngày càng lạnh, nói: - Chu huynh, ngươi nhất định muốn chống lại ta sao?

Chu Hằng nhún vai, nói: - Không tính là chống lại, nhưng trước khi ta rời đi, ngươi không thể động đến hắn!

Nguyên bản nếu không có hắn nhúng tay, Lăng Phi nhiều nhất chịu chút đau khổ da thịt, sẽ không toi mạng!

Cho nên, hắn chỉ cần còn ngồi ở chỗ này, Lăng Phi liền không thể chết được!

Bạch Phong hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn bốn lão già kia, nói: - Bốn vị lão tiên sinh, các ngươi thấy thế nào?

- Nhìn không thấu!

- Thực lực rất mạnh!

- Dù là bốn người chúng ta đều không có phần thắng!

- Sợ là phải mời đại nhân ra mặt!

Bốn lão già đều thấp giọng nói.

Bạch Phong động dung, lại phải mời phụ thân ra mới có thể trấn áp Chu Hằng, người thanh niên này thật sự lợi hại như vậy? Hắn không khỏi cân nhắc được mất. Song phương kỳ thật cũng không có thù sâu hận lớn gì, chủ yếu chính là bởi vì Lăng Phi và một tòa tửu lâu.

Đối với hắn mà nói, tửu lâu tuy rằng kiếm tiền nhưng cũng không phải là không có không được, trọng yếu nhất là, nó đại biểu cho mặt mũi!

ở Phong Viễn Thành hắn chính là vua, không có chuyện hắn không làm được. Nếu lùi một bước này, hắn không phải là rất mất mặt? Về sau truyền ra ngoài, cho "nha nội" khác trong thành biết, hắn còn có thể lăn lộn ở trong cái vòng tròn này sao?

- Chu huynh, ta nể mặt ngươi. Như vậy đi, ta đưa ngươi 10 gốc linh thảo, ngươi xoay người bước đi. Thế nào?

10 gốc linh thảo!

10 gốc linh thảo gần như đều có thể đem tòa tửu lâu này mua lại!

Lăng Phi lập tức biến sắc, hắn nghĩ tới Chu Hằng khẳng định sẽ thỏa hiệp trước mặt khoản tiền lớn này! Mà hắn làm Bạch Phong đổ máu nhiều như vậy, đối phương lại sẽ bỏ qua cho hắn sao?

Chu Hằng nghĩ nghĩ, nói:

- Ngươi đem 10 gốc linh thảo cho hắn, để hắn rời khỏi thành này, ta liền rời khỏi nơi này!

Có lẽ lúc trước Bạch Phong quả thật lợi dụng quyền lực trong tay ép mua tòa tửu lâu này, hơn nữa chỉ là dùng giá tiền cực thấp, nhưng 10 gốc linh thảo đã có thể bổ túc. Lăng Phi nếu là còn không thỏa mãn, hắn liền trước hết một cước đạp bay tên này!

Lăng Phi lập tức mừng rỡ, chỉ cảm thấy đây thật là anh ruột, đối với mình quá tốt!

Bạch Phong lại là trên mặt hiện khí đen, trọng điểm của trận tranh chấp này đã không phải là tòa tửu lâu này, mà là Lăng Phi gây chuyện!

Nó đại biểu cho mặt mũi của Bạch thiếu gia!

Cho nên, Bạch Phong nhất định phải nghiêm trị Lăng Phi, bằng không hắn bị con trai một ông chủ tửu lâu đê tiện đánh mặt, sau khi truyền ra làm hắn còn làm sao lăn lộn?

- Chu huynh, yêu cầu này của ngươi thật quá đáng! Bạch Phong chỉ vào Lăng Phi: - Người này, hôm nay phải chết!

- Vậy sợ là chúng ta không làm được bằng hữu nữa. Ít nhất hôm nay, ta muốn bảo đảm hắn không chết! Chu Hằng chỉ vào Lăng Phi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK