Chu Hằng biết ngay hai nàng này khẳng định sẽ không yên phận, đầu hắn là có chút lớn nhưng còn không thể nói là sợ hãi. Dù sao hắn đã là Nhật Diệu Vương 11 vầng mặt trời, cũng có tấm chiêu bài Dược sư tam tinh, cho dù gia tộc Nhật Diệu Đế cũng sẽ không nguyện ý dễ dàng đắc tội hắn.
Hơn nữa, cho dù thật sự đánh lên hắn lại sợ sao?
Hỏa Thần Lô còn có thể sử dụng một lần rưỡi, giết Nhật Diệu Đế không tốn sức thổi bụi! Mà ngoài ra, nơi này còn có một vị Sáng Thế Đế đây, hơn nữa còn là đại năng trong Sáng Thế Đế, chỉ là đầu óc có chút mất sáng suốt, nhưng gặp phải nguy hiểm khẳng định sẽ bão nổi!
Lợi hại nhất đương nhiên vẫn là Hoặc Thiên. Nàng đã vượt qua phạm trù Sáng Thế Đế, mạnh đến ngay cả Lam Long nữ hoàng đều phải run rẩy!
Có nhiều át chủ bài như vậy, Chu Hằng quả thật không quan tâm có phải đắc tội một gia tộc Nhật Diệu Cảnh hay không.
Hơn nữa, đây dù sao chỉ là Bắc Thân Thành, có Nhật Diệu Đế hay không cũng không nhất định!
Trình tự của võ giả giống như một tòa kim tự tháp, càng lên trên số người càng ít. Như trong Tây Hợi Thành liền có gia tộc Nguyệt Minh Đế, hơn nữa số lượng còn không ít, nhưng đến trình tự Nhật Diệu Cảnh này, số lượng võ giả liền kịch liệt giảm bớt.
Từ tin tức Chu Hằng đạt được lúc trước, cấp bậc Thân Tiên Thành cơ bản không nhìn thấy gia tộc Nhật Diệu Đế. Bởi vì Nhật Diệu Đế tu luyện cần tài nguyên quá nhiều, đối với độ nồng đậm của linh khí cũng yêu cầu cực cao, Thân Tiên Thành rất khó thỏa mãn bọn họ.
Mà lại bởi vì gia tộc Nhật Diệu Đế ít hơn gia tộc Nguyệt Minh Đế không biết bao nhiêu, mà Ngọ Tiên Thành ngược lại lớn hơn Thân Tiên Thành rất nhiều, có đủ lãnh địa phân phối, bởi vậy gia tộc Nhật Diệu Đế tự nhiên không cần đi Tiên Thành bậc thấp chen vào một chân.
Chu Hằng cười nhìn về phía tiểu nhị run bần bật kia nói: - Hai người bọn họ gây họa gì?
- Các... các nàng đánh tứ thiếu của Nhạc gia! Tiểu nhị kia toàn thân đều đang run rẩy. Nhạc gia nhưng là gia tộc lớn trong thành, một khi đưa tới trả thù, tai bay vạ gió, nhân vật nhỏ như hắn chết cũng là chết vô ích!
- Ai bảo tên kia đùa giỡn Tú Lan! Phong Liên Tình gắp đồ ăn còn lại trên bàn, mơ hồ không rõ nói.
- Không đánh chết! Chu Hằng khẽ nhíu mày, hắn ghét nhất lưu manh đùa giỡn nữ nhân.
- Phì, người ta là thục nữ, sao có thể giết người! Phong Liên Tình nguýt Chu Hằng một cái.
Nghe đối thoại của bọn họ, tiểu nhị kia suýt nữa đặt mông ngồi xuống đất. Đây đều là những người nào hả, đánh người không hề lo lắng hậu quả, lại còn đang tiếc nuối không đánh chết người!
Kẻ điên, một đám kẻ điên!
Hắn cũng không muốn khuyên nữa, vẫn là mau chóng thông báo chưởng quầy mời khách nhân khác ra ngoài trước thôi, tận lực giảm bớt tổn thất.
Chu Hằng tự nhiên sẽ không làm khó một tiểu nhị nho nhỏ, mặc hắn chạy ra ngoài, một bên nghe mấy nàng khác chòng ghẹo năng lực gây chuyện của Phong Liên Tình.
- Nhạc gia? Hồ Mị ở bên cạnh nghĩ một lát rồi nói: - Nhạc gia này khả năng là một chi nhánh của Nhạc gia Cực Băng Thành!
- Cực Băng Thành?
- Một hào môn Bắc Ngọ Thành , lão tổ gia tộc hẳn là Nhật Diệu Đế vượt qua cực hạn. Nghe nói đã một chân bước vào Thăng Hoa Vương, có chút thực lực! Hồ Mị đưa ra lời bình, nhưng trong giọng nói lại không hề kính sợ.
Đó là tự nhiên. Hồ gia nhưng có lão tổ Thăng Hoa Hoàng, đừng nói nghiền ép Nhật Diệu Đế, cho dù Thăng Hoa Vương cũng có thể tùy ý chà đạp. Nhật Diệu Đế vượt qua cực hạn ở trong mắt người ta ngay cả xách giày cũng không xứng.
Chu Hằng gật đầu. Tựa như Liên gia, bọn họ cũng có bối cảnh Thăng Hoa Cảnh, vốn nên tọa trấn ít nhất cấp bậc Tị Tiên Thành. Nhưng trải qua vô số năm sinh sôi nảy nở mở rộng, vòi của bọn họ đã vươn tới rất nhiều góc của 49 Tiên Thành.
Chân muỗi nhỏ mấy cũng là thịt, có lợi ích liền không đẩy ra ngoài!
Hơn nữa trình tự rõ ràng, đối với hậu bối gia tộc cũng có tác dụng khích lệ. Chỉ có biểu hiện tốt mới có thể tiến vào Tiên Thành bậc cao, tiến vào bản gia tu luyện, tự nhiên có thể thúc đẩy lòng phấn đấu của tộc nhân, bảo trì sức sống của gia tộc.
Nhạc gia quả nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, có lẽ là hoành hành vô kỵ quen rồi. Mặc dù chỉ là một con cháu quần là áo lượt gia tộc đùa giỡn nữ nhân không thành ngược lại bị đánh, nhưng Nhạc gia chẳng những có người tới hơn nữa còn không ít.
- Tiểu kỹ nữ nào đánh con trai ta, mau lăn ra đây cho lão nương! Qua không lâu, dưới lầu liền truyền đến một tiếng nữ nhân mắng chửi.
Chu Hằng khẽ nhíu mày, vừa mở miệng liền phun phân, Nhạc gia trên dưới đều là loại người này?
- Dám mắng bổn tiểu thư, cho nàng đóng dấu một cái, cho nàng ngày ngày ăn phân! Băng Tú Lan lập tức nhảy lên bàn, kêu oa oa.
- Ái cha, đồ ăn của ta! Phong Liên Tình thì kêu thảm thiết, nửa con vịt quay cuối cùng bỏ mình dưới gót ngọc của Băng Tú Lan.
- Xuống xem một chút! Chu Hằng không quản được chuyện bất bình khắp thiên hạ, không giết được ác nhân khắp thiên hạ, nhưng nếu là gặp phải hắn cũng không ngại ra tay.
Đoàn người xuống lầu. Lầu ba đều là phòng riêng còn nhìn không tới, nhưng lầu hai và lầu trệt đã trống hoắc, đừng nói là khách ngay cả một tiểu nhị cũng không có. Hiển nhiên bọn họ cũng đều biết Nhạc gia không dễ chọc, sớm đã tránh lui thật xa.
- Không trách đồ ăn ta gọi còn không đưa lên, hóa ra người chạy hết rồi! Phong Liên Tình tức giận nói, chỉ cảm thấy tửu lâu này cũng quá không đáng tin.
Tuy nhiên, sau khi đi ra cửa, bọn họ liền nhìn thấy một đống lớn người vây xem.
Xem náo nhiệt quả nhiên là chuyện thường tình của con người, chính là võ giả đều không thể miễn loại lòng hiếu kỳ này. Mỗi một người đều thò đầu nhìn, sau khi thấy đám người Chu Hằng ra ngoài đều là phát ra tiếng vỡ òa.
- Những nữ nhân này thật đúng là xinh đẹp!
- Không trách khiến cho công tử ăn chơi của Nhạc gia kia động tà niệm, đổi là ta cũng không nhất định nhịn được!
- Ngươi thì thôi đi, người ta nhưng là có Nhạc gia làm chỗ dựa, ngươi có cái gì?
- Ôi, nữ nhân quá xinh đẹp cũng không phải chuyện tốt gì, gây ra họa rồi đấy?
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Chu Hằng nhìn thấy mười mấy người nhô ra một khoảng, cầm đầu là một mỹ phụ châu tròn ngọc sáng, thoạt nhìn nhiều nhất 30 tuổi, mông đầy đặn dường như ngay cả váy đều không bọc được, lẳng lơ đến sắp căng rách quần áo vọt ra.
Ở bên cạnh phụ nhân này thì là một gã thanh niên, bộ dạng xem như anh tuấn, chỉ là trên mặt vẫn còn in một dấu tay đỏ bừng, dấu năm ngón tay rõ ràng có thể thấy. Từ độ lớn để phán đoán, hẳn là nữ nhân để lại.
Thanh niên này có chút oán độc nhìn chằm chằm Phong Liên Tình và Băng Tú Lan, nhưng càng không giấu được vẻ kinh diễm trên mặt. Hiển nhiên hắn không nghĩ tới nữ nhân khiến hắn động lòng không ngờ có nhiều như vậy!
- Tiểu tiện nhân nào đánh con trai ta? Mỹ phụ đẫy đà có chút ghen tị nhìn vẻ tuyệt sắc của các nàng. Nàng ta tuy rằng cũng khá mỹ mạo, nhưng một là tuổi đã hơi già đi, hai là dù tính nàng ở lúc tươi đẹp nhất cũng xa không thể so sánh với dung nhan của các nàng.
Dù sao, khẩu vị của Chu Hằng là rất điêu.
- Lão quái bà, ngươi mắng ai đó?
Phong Liên Tình lập tức nhảy ra, giương nanh múa vuốt: - Mắng nữa cẩn thận bổn cô nương đem ngươi nấu ăn!
Nàng hiện tại có thể chất Thao Thiết tộc, quả nhiên là vạn vật thiên hạ đều có thể cắn nuốt để nâng cao tu vi. Nhưng nàng tham ăn mấy cũng sẽ không đi ăn thịt người, đây chỉ là dọa đối phương mà thôi.
- Tiểu tiện nhân, ngươi thật to gan, ngay cả con ta cũng dám đánh! Tiện nhân, kỹ nữ! Mỹ phụ đẫy đà này giận không thể át, tay phải vung lên, một luồng kình phong lập tức liền đánh về phía Phong Liên Tình.
- Mụ điên cố tình gây sự! Phong Liên Tình nhún vai, đồng dạng một tay đánh ra.
Bùng!
Kình phong gào thét, hai luồng kình lực sau khi va chạm phát ra một làn sóng xung kích, sau đó đều mai một.
Mỹ phụ đẫy đà thoáng sửng sốt. Nàng là Nhật Diệu Vương 2 vầng mặt trời, nguyên bản căn bản không đem Phong Liên Tình để vào trong mắt, nhưng sau khi giao thủ một đòn này, nàng liền phát hiện thực lực của "Tiểu kỹ nữ" kia không kém nàng chút nào!
Không trách dám đánh con của nàng!
- Phế nàng cho ta! Mỹ phụ đẫy đà này lập tức chỉ vào Phong Liên Tình, hạ lệnh cho người sau lưng:
- Không nên thương tính mạng của nàng, ta muốn đem tiểu kỹ nữ này đưa vào kỹ viện, cho nàng bị ngàn người cưỡi vạn người đè!
- Không nên. Mẹ, ta còn chưa chơi qua mà! Thanh niên bên cạnh lập tức kêu.
- Con ngoan, trên đời này mỹ nữ có đầy, tiểu tiện nhân này dám đánh ngươi, không xứng cho ngươi chơi! Mỹ phụ đẫy đà lập tức thu hồi vẻ hung dữ, dịu dàng khuyên con.
- Ta chỉ muốn chơi nàng, ta muốn chơi chết nàng! Thanh niên kia giống như còn chưa lớn, làm nũng nói.
- Được được được. Con ngoan muốn thế nào thì thế ấy!
Mỹ phụ đẫy đà mặt đầy cưng chiều, sau đó sắc mặt lập tức lạnh lùng nói: - Các ngươi nghe thấy lời thiếu gia chưa?
- Dạ, phu nhân! Mười hộ vệ kia đều đồng thanh trả lời.
Vị phu nhân này của bọn họ tuy rằng cũng không phải là gia trưởng chính thê hay hoặc là ái thê ái thiếp của đại trưởng lão, nhị trưởng lão gì, mà chỉ là phu nhân của một vị con cháu bên rìa, nghiêm khắc mà nói gần như không có địa vị gì đáng nói.
Nhưng Nhạc gia có một bí mật mọi người đều biết, chính là tên con cháu quần là áo lượt này chính là giống của vị lão tổ nào đó bản gia Cực Băng Thành gieo xuống!
Lúc trước việc này là phát sinh như thế nào tự nhiên không có ai biết, theo phỏng đoán là khi vị lão tổ đó chạy đến chi hệ nhánh này thị sát, khả năng là uống nhiều rượu, lại hoặc là vừa vặn t*ng trùng lên não, tóm lại là ôm mỹ phụ đẫy đà này đi "ngủ".
Chẳng những vậy hơn nữa còn một pháo trúng hồng tâm, làm ra mạng người!
Vị lão tổ kia nhưng là Nhật Diệu Đế 8 vầng mặt trời, nghe nói có khả năng trong 5000 năm tiến vào Thăng Hoa Vương, là một trong những nhân vật hạch tâm chân chính của Nhạc gia!
Có một chỗ dựa như vậy, mỹ phụ đẫy đà kia còn không trâu bò đến trên trời?
Trên danh nghĩa nàng địa vị quái gì cũng không có, nhưng chỉ bằng nàng hàng năm đều có thể thu được lượng lớn lễ vật quý báu Cực Băng Thành gửi tới, như vậy từ trên xuống dưới dòng thứ lại có ai dám không coi nàng là lão phật gia mà thờ?
Mà con trai của nàng Nhạc Tiển Vân tự nhiên càng thành bảo bối!
Tiên nhân sinh dục khó khăn, sinh ra một đứa mặc hắn là rồng hay giun, làm sao có thể không cưng chiều?
Bởi vậy, đôi mẹ con này kỳ thạt chính là thái thượng hoàng của dòng thứ Nhạc gia đất này! Hiện tại mỹ phụ này ra lệnh một tiếng, ai không thấy trong lòng nghiêm nghị?
Hơn chục người tản ra, hướng về phía đám người Chu Hằng bọc đánh.
Đối phương... cũng không phải là hạng tầm thường! Nhật Diệu Vương thật nhiều, nhất định không thể khinh thị. Bởi vì bọn họ cũng chỉ là Nhật Diệu Vương.
Chu Hằng nhướng mày. Đôi mẹ con kia phách lối là hắn không nghĩ tới, hắn nhìn qua đám người đang ép tới gần, bình thản nói: - Nếu muốn sống, lập tức rời khỏi tòa thành thị này, vĩnh viễn không nên trở về!
Khí thế của hắn khẽ động, cho đám người này một cơ hội.
Cảm ứng được khí thế cường đại khiếp người của Chu Hằng, những người này đều lộ ra vẻ kiêng kỵ. Đối thủ cực kỳ cường đại!
Nhưng bọn họ đã sớm bị trói vào hưng vong của Nhạc gia, làm sao là muốn rời là có thể rời đi? Người nhà của bọn họ đều ở nơi này, hơn nữa còn giúp Nhạc gia làm đủ chuyện xấu. Nếu mất sự che chở của Nhạc gia, bọn họ phút phút giây giây chính là một chữ chết!
Bởi vậy, bọn họ chỉ là ánh mắt căng thẳng, lập tức lại khôi phục đằng đằng sát khí.
Hơn nữa, cho dù thật sự đánh lên hắn lại sợ sao?
Hỏa Thần Lô còn có thể sử dụng một lần rưỡi, giết Nhật Diệu Đế không tốn sức thổi bụi! Mà ngoài ra, nơi này còn có một vị Sáng Thế Đế đây, hơn nữa còn là đại năng trong Sáng Thế Đế, chỉ là đầu óc có chút mất sáng suốt, nhưng gặp phải nguy hiểm khẳng định sẽ bão nổi!
Lợi hại nhất đương nhiên vẫn là Hoặc Thiên. Nàng đã vượt qua phạm trù Sáng Thế Đế, mạnh đến ngay cả Lam Long nữ hoàng đều phải run rẩy!
Có nhiều át chủ bài như vậy, Chu Hằng quả thật không quan tâm có phải đắc tội một gia tộc Nhật Diệu Cảnh hay không.
Hơn nữa, đây dù sao chỉ là Bắc Thân Thành, có Nhật Diệu Đế hay không cũng không nhất định!
Trình tự của võ giả giống như một tòa kim tự tháp, càng lên trên số người càng ít. Như trong Tây Hợi Thành liền có gia tộc Nguyệt Minh Đế, hơn nữa số lượng còn không ít, nhưng đến trình tự Nhật Diệu Cảnh này, số lượng võ giả liền kịch liệt giảm bớt.
Từ tin tức Chu Hằng đạt được lúc trước, cấp bậc Thân Tiên Thành cơ bản không nhìn thấy gia tộc Nhật Diệu Đế. Bởi vì Nhật Diệu Đế tu luyện cần tài nguyên quá nhiều, đối với độ nồng đậm của linh khí cũng yêu cầu cực cao, Thân Tiên Thành rất khó thỏa mãn bọn họ.
Mà lại bởi vì gia tộc Nhật Diệu Đế ít hơn gia tộc Nguyệt Minh Đế không biết bao nhiêu, mà Ngọ Tiên Thành ngược lại lớn hơn Thân Tiên Thành rất nhiều, có đủ lãnh địa phân phối, bởi vậy gia tộc Nhật Diệu Đế tự nhiên không cần đi Tiên Thành bậc thấp chen vào một chân.
Chu Hằng cười nhìn về phía tiểu nhị run bần bật kia nói: - Hai người bọn họ gây họa gì?
- Các... các nàng đánh tứ thiếu của Nhạc gia! Tiểu nhị kia toàn thân đều đang run rẩy. Nhạc gia nhưng là gia tộc lớn trong thành, một khi đưa tới trả thù, tai bay vạ gió, nhân vật nhỏ như hắn chết cũng là chết vô ích!
- Ai bảo tên kia đùa giỡn Tú Lan! Phong Liên Tình gắp đồ ăn còn lại trên bàn, mơ hồ không rõ nói.
- Không đánh chết! Chu Hằng khẽ nhíu mày, hắn ghét nhất lưu manh đùa giỡn nữ nhân.
- Phì, người ta là thục nữ, sao có thể giết người! Phong Liên Tình nguýt Chu Hằng một cái.
Nghe đối thoại của bọn họ, tiểu nhị kia suýt nữa đặt mông ngồi xuống đất. Đây đều là những người nào hả, đánh người không hề lo lắng hậu quả, lại còn đang tiếc nuối không đánh chết người!
Kẻ điên, một đám kẻ điên!
Hắn cũng không muốn khuyên nữa, vẫn là mau chóng thông báo chưởng quầy mời khách nhân khác ra ngoài trước thôi, tận lực giảm bớt tổn thất.
Chu Hằng tự nhiên sẽ không làm khó một tiểu nhị nho nhỏ, mặc hắn chạy ra ngoài, một bên nghe mấy nàng khác chòng ghẹo năng lực gây chuyện của Phong Liên Tình.
- Nhạc gia? Hồ Mị ở bên cạnh nghĩ một lát rồi nói: - Nhạc gia này khả năng là một chi nhánh của Nhạc gia Cực Băng Thành!
- Cực Băng Thành?
- Một hào môn Bắc Ngọ Thành , lão tổ gia tộc hẳn là Nhật Diệu Đế vượt qua cực hạn. Nghe nói đã một chân bước vào Thăng Hoa Vương, có chút thực lực! Hồ Mị đưa ra lời bình, nhưng trong giọng nói lại không hề kính sợ.
Đó là tự nhiên. Hồ gia nhưng có lão tổ Thăng Hoa Hoàng, đừng nói nghiền ép Nhật Diệu Đế, cho dù Thăng Hoa Vương cũng có thể tùy ý chà đạp. Nhật Diệu Đế vượt qua cực hạn ở trong mắt người ta ngay cả xách giày cũng không xứng.
Chu Hằng gật đầu. Tựa như Liên gia, bọn họ cũng có bối cảnh Thăng Hoa Cảnh, vốn nên tọa trấn ít nhất cấp bậc Tị Tiên Thành. Nhưng trải qua vô số năm sinh sôi nảy nở mở rộng, vòi của bọn họ đã vươn tới rất nhiều góc của 49 Tiên Thành.
Chân muỗi nhỏ mấy cũng là thịt, có lợi ích liền không đẩy ra ngoài!
Hơn nữa trình tự rõ ràng, đối với hậu bối gia tộc cũng có tác dụng khích lệ. Chỉ có biểu hiện tốt mới có thể tiến vào Tiên Thành bậc cao, tiến vào bản gia tu luyện, tự nhiên có thể thúc đẩy lòng phấn đấu của tộc nhân, bảo trì sức sống của gia tộc.
Nhạc gia quả nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, có lẽ là hoành hành vô kỵ quen rồi. Mặc dù chỉ là một con cháu quần là áo lượt gia tộc đùa giỡn nữ nhân không thành ngược lại bị đánh, nhưng Nhạc gia chẳng những có người tới hơn nữa còn không ít.
- Tiểu kỹ nữ nào đánh con trai ta, mau lăn ra đây cho lão nương! Qua không lâu, dưới lầu liền truyền đến một tiếng nữ nhân mắng chửi.
Chu Hằng khẽ nhíu mày, vừa mở miệng liền phun phân, Nhạc gia trên dưới đều là loại người này?
- Dám mắng bổn tiểu thư, cho nàng đóng dấu một cái, cho nàng ngày ngày ăn phân! Băng Tú Lan lập tức nhảy lên bàn, kêu oa oa.
- Ái cha, đồ ăn của ta! Phong Liên Tình thì kêu thảm thiết, nửa con vịt quay cuối cùng bỏ mình dưới gót ngọc của Băng Tú Lan.
- Xuống xem một chút! Chu Hằng không quản được chuyện bất bình khắp thiên hạ, không giết được ác nhân khắp thiên hạ, nhưng nếu là gặp phải hắn cũng không ngại ra tay.
Đoàn người xuống lầu. Lầu ba đều là phòng riêng còn nhìn không tới, nhưng lầu hai và lầu trệt đã trống hoắc, đừng nói là khách ngay cả một tiểu nhị cũng không có. Hiển nhiên bọn họ cũng đều biết Nhạc gia không dễ chọc, sớm đã tránh lui thật xa.
- Không trách đồ ăn ta gọi còn không đưa lên, hóa ra người chạy hết rồi! Phong Liên Tình tức giận nói, chỉ cảm thấy tửu lâu này cũng quá không đáng tin.
Tuy nhiên, sau khi đi ra cửa, bọn họ liền nhìn thấy một đống lớn người vây xem.
Xem náo nhiệt quả nhiên là chuyện thường tình của con người, chính là võ giả đều không thể miễn loại lòng hiếu kỳ này. Mỗi một người đều thò đầu nhìn, sau khi thấy đám người Chu Hằng ra ngoài đều là phát ra tiếng vỡ òa.
- Những nữ nhân này thật đúng là xinh đẹp!
- Không trách khiến cho công tử ăn chơi của Nhạc gia kia động tà niệm, đổi là ta cũng không nhất định nhịn được!
- Ngươi thì thôi đi, người ta nhưng là có Nhạc gia làm chỗ dựa, ngươi có cái gì?
- Ôi, nữ nhân quá xinh đẹp cũng không phải chuyện tốt gì, gây ra họa rồi đấy?
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Chu Hằng nhìn thấy mười mấy người nhô ra một khoảng, cầm đầu là một mỹ phụ châu tròn ngọc sáng, thoạt nhìn nhiều nhất 30 tuổi, mông đầy đặn dường như ngay cả váy đều không bọc được, lẳng lơ đến sắp căng rách quần áo vọt ra.
Ở bên cạnh phụ nhân này thì là một gã thanh niên, bộ dạng xem như anh tuấn, chỉ là trên mặt vẫn còn in một dấu tay đỏ bừng, dấu năm ngón tay rõ ràng có thể thấy. Từ độ lớn để phán đoán, hẳn là nữ nhân để lại.
Thanh niên này có chút oán độc nhìn chằm chằm Phong Liên Tình và Băng Tú Lan, nhưng càng không giấu được vẻ kinh diễm trên mặt. Hiển nhiên hắn không nghĩ tới nữ nhân khiến hắn động lòng không ngờ có nhiều như vậy!
- Tiểu tiện nhân nào đánh con trai ta? Mỹ phụ đẫy đà có chút ghen tị nhìn vẻ tuyệt sắc của các nàng. Nàng ta tuy rằng cũng khá mỹ mạo, nhưng một là tuổi đã hơi già đi, hai là dù tính nàng ở lúc tươi đẹp nhất cũng xa không thể so sánh với dung nhan của các nàng.
Dù sao, khẩu vị của Chu Hằng là rất điêu.
- Lão quái bà, ngươi mắng ai đó?
Phong Liên Tình lập tức nhảy ra, giương nanh múa vuốt: - Mắng nữa cẩn thận bổn cô nương đem ngươi nấu ăn!
Nàng hiện tại có thể chất Thao Thiết tộc, quả nhiên là vạn vật thiên hạ đều có thể cắn nuốt để nâng cao tu vi. Nhưng nàng tham ăn mấy cũng sẽ không đi ăn thịt người, đây chỉ là dọa đối phương mà thôi.
- Tiểu tiện nhân, ngươi thật to gan, ngay cả con ta cũng dám đánh! Tiện nhân, kỹ nữ! Mỹ phụ đẫy đà này giận không thể át, tay phải vung lên, một luồng kình phong lập tức liền đánh về phía Phong Liên Tình.
- Mụ điên cố tình gây sự! Phong Liên Tình nhún vai, đồng dạng một tay đánh ra.
Bùng!
Kình phong gào thét, hai luồng kình lực sau khi va chạm phát ra một làn sóng xung kích, sau đó đều mai một.
Mỹ phụ đẫy đà thoáng sửng sốt. Nàng là Nhật Diệu Vương 2 vầng mặt trời, nguyên bản căn bản không đem Phong Liên Tình để vào trong mắt, nhưng sau khi giao thủ một đòn này, nàng liền phát hiện thực lực của "Tiểu kỹ nữ" kia không kém nàng chút nào!
Không trách dám đánh con của nàng!
- Phế nàng cho ta! Mỹ phụ đẫy đà này lập tức chỉ vào Phong Liên Tình, hạ lệnh cho người sau lưng:
- Không nên thương tính mạng của nàng, ta muốn đem tiểu kỹ nữ này đưa vào kỹ viện, cho nàng bị ngàn người cưỡi vạn người đè!
- Không nên. Mẹ, ta còn chưa chơi qua mà! Thanh niên bên cạnh lập tức kêu.
- Con ngoan, trên đời này mỹ nữ có đầy, tiểu tiện nhân này dám đánh ngươi, không xứng cho ngươi chơi! Mỹ phụ đẫy đà lập tức thu hồi vẻ hung dữ, dịu dàng khuyên con.
- Ta chỉ muốn chơi nàng, ta muốn chơi chết nàng! Thanh niên kia giống như còn chưa lớn, làm nũng nói.
- Được được được. Con ngoan muốn thế nào thì thế ấy!
Mỹ phụ đẫy đà mặt đầy cưng chiều, sau đó sắc mặt lập tức lạnh lùng nói: - Các ngươi nghe thấy lời thiếu gia chưa?
- Dạ, phu nhân! Mười hộ vệ kia đều đồng thanh trả lời.
Vị phu nhân này của bọn họ tuy rằng cũng không phải là gia trưởng chính thê hay hoặc là ái thê ái thiếp của đại trưởng lão, nhị trưởng lão gì, mà chỉ là phu nhân của một vị con cháu bên rìa, nghiêm khắc mà nói gần như không có địa vị gì đáng nói.
Nhưng Nhạc gia có một bí mật mọi người đều biết, chính là tên con cháu quần là áo lượt này chính là giống của vị lão tổ nào đó bản gia Cực Băng Thành gieo xuống!
Lúc trước việc này là phát sinh như thế nào tự nhiên không có ai biết, theo phỏng đoán là khi vị lão tổ đó chạy đến chi hệ nhánh này thị sát, khả năng là uống nhiều rượu, lại hoặc là vừa vặn t*ng trùng lên não, tóm lại là ôm mỹ phụ đẫy đà này đi "ngủ".
Chẳng những vậy hơn nữa còn một pháo trúng hồng tâm, làm ra mạng người!
Vị lão tổ kia nhưng là Nhật Diệu Đế 8 vầng mặt trời, nghe nói có khả năng trong 5000 năm tiến vào Thăng Hoa Vương, là một trong những nhân vật hạch tâm chân chính của Nhạc gia!
Có một chỗ dựa như vậy, mỹ phụ đẫy đà kia còn không trâu bò đến trên trời?
Trên danh nghĩa nàng địa vị quái gì cũng không có, nhưng chỉ bằng nàng hàng năm đều có thể thu được lượng lớn lễ vật quý báu Cực Băng Thành gửi tới, như vậy từ trên xuống dưới dòng thứ lại có ai dám không coi nàng là lão phật gia mà thờ?
Mà con trai của nàng Nhạc Tiển Vân tự nhiên càng thành bảo bối!
Tiên nhân sinh dục khó khăn, sinh ra một đứa mặc hắn là rồng hay giun, làm sao có thể không cưng chiều?
Bởi vậy, đôi mẹ con này kỳ thạt chính là thái thượng hoàng của dòng thứ Nhạc gia đất này! Hiện tại mỹ phụ này ra lệnh một tiếng, ai không thấy trong lòng nghiêm nghị?
Hơn chục người tản ra, hướng về phía đám người Chu Hằng bọc đánh.
Đối phương... cũng không phải là hạng tầm thường! Nhật Diệu Vương thật nhiều, nhất định không thể khinh thị. Bởi vì bọn họ cũng chỉ là Nhật Diệu Vương.
Chu Hằng nhướng mày. Đôi mẹ con kia phách lối là hắn không nghĩ tới, hắn nhìn qua đám người đang ép tới gần, bình thản nói: - Nếu muốn sống, lập tức rời khỏi tòa thành thị này, vĩnh viễn không nên trở về!
Khí thế của hắn khẽ động, cho đám người này một cơ hội.
Cảm ứng được khí thế cường đại khiếp người của Chu Hằng, những người này đều lộ ra vẻ kiêng kỵ. Đối thủ cực kỳ cường đại!
Nhưng bọn họ đã sớm bị trói vào hưng vong của Nhạc gia, làm sao là muốn rời là có thể rời đi? Người nhà của bọn họ đều ở nơi này, hơn nữa còn giúp Nhạc gia làm đủ chuyện xấu. Nếu mất sự che chở của Nhạc gia, bọn họ phút phút giây giây chính là một chữ chết!
Bởi vậy, bọn họ chỉ là ánh mắt căng thẳng, lập tức lại khôi phục đằng đằng sát khí.