Chu Hằng vừa nói ra lời này, lập tức khiến đại quân nhân loại cười ồ lên, mà hai đại liên quân lại nhao nhao trợn mắt, hận không thể vạn mũi tên bắn xuyên tim Chu Hằng.
- Tiểu tử thật cuồng vọng! Ưng Sơn Mục Chi lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt đảo qua, lộ ra vẻ khinh thường.
Hắn chính là lão tổ Kết Thai Cảnh!
Chu Hằng tuy rằng mang Ẩn Tức Phù, nhưng mà hiện tại hắn hình thành Thần chích chưa hoàn hình, cho nên rất bắt mắt, ánh sáng vàng đỉnh đầu vừa khởi động, không ngừng hình thành một người nhỏ màu vàng, chẳng khác nào nói cho người khác biết hắn chưa bước vào Kết Thai Cảnh.
Ở trong mắt võ giả cấp bậc thấp, võ giả Linh Hải Cảnh hình thành Thần chích và chưa hình thành Thần chích hoàn toàn là hai cấp bậc, nhưng ở trong mắt cường giả Kết Thai Cảnh lại không có gì khác nhau!
Cũng chỉ là con kiến!
Cường độ Thần chích khác nhau, cũng có chênh lệch như trời và đất vậy, huống chi là Thần chích đã hoàn toàn thành hình, đã hoàn toàn hóa thai?
Dù thế nào đi nữa thì đều là Linh Hải Cảnh mà thôi!
Một ngày chưa vào Kết Thai, làm sao có tư cách ngồi cùng ăn với Kết Thai Cảnh?
Bởi vậy, nhìn thấy Chu Hằng khoa trương như thế, tự nhiên trong lòng Ưng Sơn Mục Chi dâng lên lửa giận, trực tiếp một vươn tay ra chụp tới Chu Hằng, niệm động công tới, bàn tay khổng lồ đã xuất hiện trước người Chu Hằng!
- Giết giết giết!
- Dạ Ma mạnh nhất!
- Thiên Yêu vô địch!
Đại quân dị tộc nhao nhao gào lên trợ uy cho Ưng Sơn Mục Chi, hai quân giao chiến khí thế là quan trọng nhất.
Vụt, ánh sáng đen chớp động, Chu Hằng tay cầm hắc kiếm, Phi Bộc Kiếm Pháp đánh ra, từng hình thác nước chém về phía bàn tay to kia.
Lão tổ Kết Thai Cảnh thần thức cực kỳ cường đại, nhưng dù có cường đại mấy đi nữa cũng có khoảng cách cực hạn. Ưng Sơn Mục Chi và Chu Hằng cách nhau ít nhất ba, bốn dặm. Thần thức kéo dài xa như vậy đã đủ kinh khủng, nhưng mà dù sao cũng là nỏ mạnh hết đà.
Ở khoảng cách cực hạn như vậy phát động thần thức công kích. Uy lực tự nhiên giảm mạnh, đây cũng là nguyên nhân khiến Chu Hằng có gan dùng lực đối thẳng.
Hắc kiếm xẹt qua, giống như phần thiên đảo qua băng tuyết, vô luận là băng hay là tuyết trong nháy mắt đều bị chưng khô!
- Oanh!
Cự linh chưởng do thần thức của Ưng Sơn Mục Chi hình thành lập tức tán loạn, một lần nữa hóa thành linh khí thiên địa tiêu tán giữa thiên địa.
- Ào.. Lúc này đến phiên đại quân nhân loại điên cuồng hoan hô, mà hai đại liên quân lại trầm mặc, tuy rằng như vậy cũng không đại biểu Ưng Sơn Mục Chi bị đánh bại. Nhưng mà một kích không có kết quả thì ai cũng có thể thấy rõ.
- Tiểu tử, ngươi là người phương nào? Ưng Sơn Mục Chi quát, tuy rằng một kích vừa rồi xa xa không phải thực lực của hắn, nhưng nếu Chu Hằng có thể đỡ được một kích này, tự nhiên cũng được hắn bắt đầu coi trọng.
- Chu Hằng!
- Ngươi chính là Chu Hằng? Sau khi Ưng Sơn Mục Chi sửng sốt mới cười ha hả, sau đó nghiêm mặt lại nói: - Ngươi đúng là to gan lớn mật, quả nhiên là tiểu tử cuồng ngạo bất kể hậu quả!
- Tiểu tử, chính ngươi phạm lỗi, vậy tự mình đứng ra gánh vác đi.
Ưng Sơn Mục Chi lạnh lùng nhìn Chu Hằng, hai cánh sau lưng bỗng nhiên mở ra, mỗi một cánh đều dài một trượng. Phủ xuống dưới một mảnh bóng râm: - Thúc thủ chịu trói, miễn cho vì ngươi mà khiến cho cả Thiên Long Đế triều chôn cùng ngươi.
Chu Hằng cười ha ha, nói:
- Tên cầm cờ. Ngươi đang hù dọa ai đó?
- Minh ngoan bất linh! Ưng Sơn Mục Chi cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Hằng. Cũng không công kích nữa.
Chuyện Chu Hằng đánh chém Tẩm Huyết Thiên Quân đã sớm truyền khắp thiên hạ, Ưng Sơn Mục Chi dù có tự tin hơn nữa cũng không cho rằng mình có thể đánh đồng với cường giả Thần Anh Cảnh! Hắn cũng khẳng định Chu Hằng đã vận dụng bảo vật Hóa Thần Cảnh gì đó, thực lực bản thân cũng không mạnh như vậy!
Nhưng bây giờ nếu Chu Hằng đứng ở trước mặt hắn, nói rõ hắn đã có chuẩn bị, đại sát khí có thể đánh chết Thiên Quân Thần Anh Cảnh khẳng định đã chuẩn bị xong! Nếu như hắn tùy tiện tiến lên, tuyệt đối là chịu chết!
Đây là hung danh!
Ưng Sơn Mục Chi thu hồi ánh mắt, nói: - Nếu ngươi khăng khăng một mực, vậy thì chỉ còn cách xung đột vũ trang! Hắn phất phất tay, quát to: - Công thành!
- Ô...
Tiếng kèn vang lên, vừa trầm vừa vang, trong nháy mắt truyền khắp khắp bát phương, đại quân đen ngòm lập tức động, một phần từ mặt đất phóng tới Thiên Môn Quan, mà một phần thì vẫy cánh bay lên, từ không trung bay về phía hùng quan.
Đại quân nhân loại lập tức lộ ra vẻ khẩn trương, mỗi người đều siết chặt vũ khí trên tay. Trên thực tế, mỗi người bọn họ đều là vật hi sinh, quyết định thắng bại chiến đấu chưa bao giờ là bọn hắn, nhưng mà bọn họ cố tình lại phải đi đấu tranh anh dũng.
Cũng may biên quan hàng năm đều phát sinh đại chiến, mỗi một binh sĩ đều đã là lão nhân sa trường, cũng không hoảng hốt chút nào, càng lúc ở trước sự sống và cái chết thì càng không thể đánh loạn, nếu không sẽ chết nhanh hơn!
Trên biên quan, Phó Thống soái không ngừng vung cờ lệnh, từng mệnh lệnh phát ra, đại quân nhân loại chậm rãi động, tạo thành đủ loại trận thế, mà trên tường thành cũng có từng khẩu cự pháo bắn ra, bắn xuống mặt đất, mà từng dãy cung tiễn thủ bắn tên lên trời, mục tiêu nhắm thẳng vào Dực nhân trên bầu trời.
Đại chiến không thể tránh khỏi bùng phát, tiếng chém giết xông lên tận trời, mặt đất rung chuyển, tiếng kêu than vang khắp trời đất.
[CHARGE=3]
Mà một màn này chỉ là hình ảnh thu nhỏ của chiến tranh giữa nhân loại với hai đại Đế triều dị tộc mấy vạn năm qua, không nói mỗi thời mỗi khắc đều đang phát sinh, nhưng hàng năm đều có mấy lần chiến tranh nhỏ, mười năm một lần đại quy mô, mà trăm năm sẽ có một trận cực lớn.
Không có nhân vật cường thế thiên hạ trấn áp chỉnh hợp vạn tộc, thì ngày sau một màn này sẽ không ngừng diễn ra.
Chu Hằng thở dài, đối mặt với biển người mênh mông này, cho dù Linh Hải Cảnh hắn đã kết thành Thần chích hiện tại cũng vô dung, một kiếm chém xuống, một quyền oanh xuống, lại có thể giết chết bao nhiêu người?
Tiếp tục nhào tới trước, giống như sóng biển từng đợt từng đợt dồn lên không ngừng.
Hắn gào to một tiếng, ầm ầm, phương xa lập tức truyền tiếng rống lớn, dường như quái thú viễn cổ thức dậy.
Nhưng chiến đấu tàn khốc ra sao, chiến đấu kịch liệt như vậy, ai dám phân tâm vào lúc này, cho dù trời sập xuống cũng phải chém chết địch nhân trước mặt rồi mới tính tới chạy trốn!
Đại hạm bay xuống, phủ xuống một mảnh bóng râm to lớn, 18 Linh Quang Pháo từ thân hạm từ chồi ra, miệng nòng pháo bắt đầu ngưng tụ ra ánh sáng trắng, đúng là đang bổ sung năng lượng.
- Cái gì, sao lại có Không Hạm lớn như vậy? - Linh Quang Pháo!
- Đó chính là Không Hạm của Tẩm Huyết Thiên Quân bị Chu Hằng chiếm được!
- Đây là đại sát khí chỉ có thời kỳ thượng cổ mới có thể chế tạo ra à.
- Mau, mau rút lui, nếu không Linh Quang Pháo bắn xuống, chết sẽ rất đáng sợ.
Nhân vật cao tầng ba bên tự nhiên không có khả năng tham dự chiến đấu, nhao nhao nhìn về trung tâm cuộc chiến, nhìn chằm chằm chiếc Không Hạm to lớn kia, mà khi 18 khẩu Linh Quang Pháo chồi ra, nhân vật cao tầng hai đại Đế triều Dạ Ma, Thiên Yêu đều đứng ngồi không yên, nhao nhao kêu lên.
18 khẩu Linh Quang Pháo, tương đương với 18 cường giả Kết Thai Cảnh, lực phá hoại của nó không cách nào tưởng tượng được!
Ưng Sơn Mục Chi cũng sửng sờ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Chu Hằng lại mang ra đại sát khí này, cái gọi là con bài chưa lật tự nhiên là dùng ở lúc cuối mới đúng, sao lại nóng vội dùng ngay từ đầu như vậy?
Đừng thấy song phương đều xuất động đại quân mấy ngàn vạn người, nhưng đây chỉ có thể nói là tiên quân, quân đội còn đang tập kết phía sau.
Hắn gào to một tiếng, cả người vọt về phía trước lao về phía không hạm, hắn phải đánh hạ Không Hạm này, như vậy nguy cơ mới có thể hóa giải.
- Dừng lại!
Ba người Tang Thanh Sơn, Băng Hoàng Nữ, Dương Chiêm liên thủ nhảy ra, nhảy xuống Không Hạm chặn lại Ưng Sơn Mục Chi, tuy rằng ba người bọn họ thuộc thế lực khác nhau, nhưng vào giờ khắc này, bọn họ đều dùng thân phận nhân loại xuất chiến!
Dị tộc trước mặt không còn tư thù nữa!
Có thể đạt tới Linh Hải Cảnh, thậm chí hình thành Thần chích sắp đột phá Kết Thai Cảnh, tự nhiên bọn họ đều là người có đại trí tuệ, phân rõ nặng nhẹ, lúc này đều đồng tâm hiệp lực! Chiến!
- Chỉ là ba tên tiểu bối, cũng dám chặn đường bổn tọa? Ưng Sơn Mục Chi hừ lạnh một tiếng, tay phải nện ra, kình lực kinh khủng lập tức đè ba người Tang Thanh Sơn hạ xuống.
- Rống!
Ba người Tang Thanh Sơn cùng quát lớn, liên thủ phản kích Ưng Sơn Mục Chi.
- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Trên bầu trời, năng lượng sáng chói dao động kịch liệt, trong nháy mắt đủ để xé nát một võ giả Linh Hải Cảnh!
Ưng Sơn Mục Chi gào to một tiếng, cả người liên tục vọt lên Không Hạm, ba người Tang Thanh Sơn ở trong mắt võ giả bậc thấp dường như thần minh, nhưng đối với lão tổ Kết Thai Cảnh chân chính lại thì không là gì, cho dù ba người hợp lực cũng không thể ngăn cản bước chân hắn!
Ba người này vẫn kém hơn Ứng Thừa Ân một bậc!
Ban đầu ở Tử Vong Sâm Lâm, Ứng Thừa Ân không tế xuất pháp khí Thần Anh Cảnh đã có thể chống lại được một lão tổ Kết Thai Cảnh, so ra cũng nhìn thấy chênh lệch rồi.
- Tên cầm cờ, ngươi lại đây đi! Chu Hằng thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, mũi chân đạp lên không khí giống như đạp trên mặt dất, trong nháy mắt hắn liền đuổi theo, một đóa hoa sen tám màu phóng ra, tiếp đó là quyền trái kiếm phải, toàn bộ chiến lực khai hỏa.
- Muốn chết!
Ưng Sơn Mục Chi mặc dù tầng tầng lớp lớp cố kỵ Chu Hằng, nhưng là một võ giả bậc cao tự nhiên có kiêu ngạo và tôn nghiêm của hắn, không thể cho võ giả bậc thấp mạo phạm! Đỉnh đầu hắn dâng lên một vầng sáng, hóa thành hình một quả trứng, tản phát ra khí thế đoạt nhân.
Kết Thai Cảnh Thần chỉ là một quả trứng, trên vỏ trứng có nhiều màu sắc khác nhau.
Nhưng xuyên thấu qua quả trứng, có thể mơ hồ nhìn thấy một Thần Anh đang thành hình bên trong, đúng là hình một con chim, cụ thể như thế nào thì không cách nào thấy rõ. Thần điểu này hai cánh rung lên, vô số lông vũ đột nhiên xuất hiện, tiếp đó bắn về phía Chu Hằng!
Chu Hằng gào to một tiếng, phát động Tử Diễm Thiên Long, ông, khí thế bá đạo mạnh mẽ cuộn ra.
- Tử Diễm Thiên Long? Hừ, ngươi thật sự cho mình là Vạn Cổ Đại Đế sao? Ưng Sơn Mục Chi lại không bị chút ảnh hưởng, lông vũ bay đầy trời như vạn mũi tên bắn một lượt, cuồn cuộn mãnh liệt.
Quả nhiên, kém một đại cảnh giới, Tử Diễm Thiên Long không có tác dụng!
Nghe con lừa đen nói qua, Tử Diễm Thiên Long cực kỳ cường đại, dưới ý chí áp bách, cho dù võ giả cùng giai cũng bị tổn hại chiến lực! Bởi vậy lúc trước Vạn Cổ Đại Đế mới có thể dùng sức một mình trấn áp cao thủ vạn tộc, trở thành Vạn Cổ đệ nhất Đế!
Đáng tiếc!
Chu Hằng triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, chân đạp không khí, thân hình lướt nhanh như điện, trong lông vũ đầy trời đánh ra một đường máu, trên đỉnh đầu, thần quang lại hình thành một hình người nhỏ màu vàng, giống bản thể hắn, tay phải kiếm tay trái quyền, đánh tới Ưng Sơn Mục Chi.
- Tiểu tử thật cuồng vọng! Ưng Sơn Mục Chi lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt đảo qua, lộ ra vẻ khinh thường.
Hắn chính là lão tổ Kết Thai Cảnh!
Chu Hằng tuy rằng mang Ẩn Tức Phù, nhưng mà hiện tại hắn hình thành Thần chích chưa hoàn hình, cho nên rất bắt mắt, ánh sáng vàng đỉnh đầu vừa khởi động, không ngừng hình thành một người nhỏ màu vàng, chẳng khác nào nói cho người khác biết hắn chưa bước vào Kết Thai Cảnh.
Ở trong mắt võ giả cấp bậc thấp, võ giả Linh Hải Cảnh hình thành Thần chích và chưa hình thành Thần chích hoàn toàn là hai cấp bậc, nhưng ở trong mắt cường giả Kết Thai Cảnh lại không có gì khác nhau!
Cũng chỉ là con kiến!
Cường độ Thần chích khác nhau, cũng có chênh lệch như trời và đất vậy, huống chi là Thần chích đã hoàn toàn thành hình, đã hoàn toàn hóa thai?
Dù thế nào đi nữa thì đều là Linh Hải Cảnh mà thôi!
Một ngày chưa vào Kết Thai, làm sao có tư cách ngồi cùng ăn với Kết Thai Cảnh?
Bởi vậy, nhìn thấy Chu Hằng khoa trương như thế, tự nhiên trong lòng Ưng Sơn Mục Chi dâng lên lửa giận, trực tiếp một vươn tay ra chụp tới Chu Hằng, niệm động công tới, bàn tay khổng lồ đã xuất hiện trước người Chu Hằng!
- Giết giết giết!
- Dạ Ma mạnh nhất!
- Thiên Yêu vô địch!
Đại quân dị tộc nhao nhao gào lên trợ uy cho Ưng Sơn Mục Chi, hai quân giao chiến khí thế là quan trọng nhất.
Vụt, ánh sáng đen chớp động, Chu Hằng tay cầm hắc kiếm, Phi Bộc Kiếm Pháp đánh ra, từng hình thác nước chém về phía bàn tay to kia.
Lão tổ Kết Thai Cảnh thần thức cực kỳ cường đại, nhưng dù có cường đại mấy đi nữa cũng có khoảng cách cực hạn. Ưng Sơn Mục Chi và Chu Hằng cách nhau ít nhất ba, bốn dặm. Thần thức kéo dài xa như vậy đã đủ kinh khủng, nhưng mà dù sao cũng là nỏ mạnh hết đà.
Ở khoảng cách cực hạn như vậy phát động thần thức công kích. Uy lực tự nhiên giảm mạnh, đây cũng là nguyên nhân khiến Chu Hằng có gan dùng lực đối thẳng.
Hắc kiếm xẹt qua, giống như phần thiên đảo qua băng tuyết, vô luận là băng hay là tuyết trong nháy mắt đều bị chưng khô!
- Oanh!
Cự linh chưởng do thần thức của Ưng Sơn Mục Chi hình thành lập tức tán loạn, một lần nữa hóa thành linh khí thiên địa tiêu tán giữa thiên địa.
- Ào.. Lúc này đến phiên đại quân nhân loại điên cuồng hoan hô, mà hai đại liên quân lại trầm mặc, tuy rằng như vậy cũng không đại biểu Ưng Sơn Mục Chi bị đánh bại. Nhưng mà một kích không có kết quả thì ai cũng có thể thấy rõ.
- Tiểu tử, ngươi là người phương nào? Ưng Sơn Mục Chi quát, tuy rằng một kích vừa rồi xa xa không phải thực lực của hắn, nhưng nếu Chu Hằng có thể đỡ được một kích này, tự nhiên cũng được hắn bắt đầu coi trọng.
- Chu Hằng!
- Ngươi chính là Chu Hằng? Sau khi Ưng Sơn Mục Chi sửng sốt mới cười ha hả, sau đó nghiêm mặt lại nói: - Ngươi đúng là to gan lớn mật, quả nhiên là tiểu tử cuồng ngạo bất kể hậu quả!
- Tiểu tử, chính ngươi phạm lỗi, vậy tự mình đứng ra gánh vác đi.
Ưng Sơn Mục Chi lạnh lùng nhìn Chu Hằng, hai cánh sau lưng bỗng nhiên mở ra, mỗi một cánh đều dài một trượng. Phủ xuống dưới một mảnh bóng râm: - Thúc thủ chịu trói, miễn cho vì ngươi mà khiến cho cả Thiên Long Đế triều chôn cùng ngươi.
Chu Hằng cười ha ha, nói:
- Tên cầm cờ. Ngươi đang hù dọa ai đó?
- Minh ngoan bất linh! Ưng Sơn Mục Chi cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Hằng. Cũng không công kích nữa.
Chuyện Chu Hằng đánh chém Tẩm Huyết Thiên Quân đã sớm truyền khắp thiên hạ, Ưng Sơn Mục Chi dù có tự tin hơn nữa cũng không cho rằng mình có thể đánh đồng với cường giả Thần Anh Cảnh! Hắn cũng khẳng định Chu Hằng đã vận dụng bảo vật Hóa Thần Cảnh gì đó, thực lực bản thân cũng không mạnh như vậy!
Nhưng bây giờ nếu Chu Hằng đứng ở trước mặt hắn, nói rõ hắn đã có chuẩn bị, đại sát khí có thể đánh chết Thiên Quân Thần Anh Cảnh khẳng định đã chuẩn bị xong! Nếu như hắn tùy tiện tiến lên, tuyệt đối là chịu chết!
Đây là hung danh!
Ưng Sơn Mục Chi thu hồi ánh mắt, nói: - Nếu ngươi khăng khăng một mực, vậy thì chỉ còn cách xung đột vũ trang! Hắn phất phất tay, quát to: - Công thành!
- Ô...
Tiếng kèn vang lên, vừa trầm vừa vang, trong nháy mắt truyền khắp khắp bát phương, đại quân đen ngòm lập tức động, một phần từ mặt đất phóng tới Thiên Môn Quan, mà một phần thì vẫy cánh bay lên, từ không trung bay về phía hùng quan.
Đại quân nhân loại lập tức lộ ra vẻ khẩn trương, mỗi người đều siết chặt vũ khí trên tay. Trên thực tế, mỗi người bọn họ đều là vật hi sinh, quyết định thắng bại chiến đấu chưa bao giờ là bọn hắn, nhưng mà bọn họ cố tình lại phải đi đấu tranh anh dũng.
Cũng may biên quan hàng năm đều phát sinh đại chiến, mỗi một binh sĩ đều đã là lão nhân sa trường, cũng không hoảng hốt chút nào, càng lúc ở trước sự sống và cái chết thì càng không thể đánh loạn, nếu không sẽ chết nhanh hơn!
Trên biên quan, Phó Thống soái không ngừng vung cờ lệnh, từng mệnh lệnh phát ra, đại quân nhân loại chậm rãi động, tạo thành đủ loại trận thế, mà trên tường thành cũng có từng khẩu cự pháo bắn ra, bắn xuống mặt đất, mà từng dãy cung tiễn thủ bắn tên lên trời, mục tiêu nhắm thẳng vào Dực nhân trên bầu trời.
Đại chiến không thể tránh khỏi bùng phát, tiếng chém giết xông lên tận trời, mặt đất rung chuyển, tiếng kêu than vang khắp trời đất.
[CHARGE=3]
Mà một màn này chỉ là hình ảnh thu nhỏ của chiến tranh giữa nhân loại với hai đại Đế triều dị tộc mấy vạn năm qua, không nói mỗi thời mỗi khắc đều đang phát sinh, nhưng hàng năm đều có mấy lần chiến tranh nhỏ, mười năm một lần đại quy mô, mà trăm năm sẽ có một trận cực lớn.
Không có nhân vật cường thế thiên hạ trấn áp chỉnh hợp vạn tộc, thì ngày sau một màn này sẽ không ngừng diễn ra.
Chu Hằng thở dài, đối mặt với biển người mênh mông này, cho dù Linh Hải Cảnh hắn đã kết thành Thần chích hiện tại cũng vô dung, một kiếm chém xuống, một quyền oanh xuống, lại có thể giết chết bao nhiêu người?
Tiếp tục nhào tới trước, giống như sóng biển từng đợt từng đợt dồn lên không ngừng.
Hắn gào to một tiếng, ầm ầm, phương xa lập tức truyền tiếng rống lớn, dường như quái thú viễn cổ thức dậy.
Nhưng chiến đấu tàn khốc ra sao, chiến đấu kịch liệt như vậy, ai dám phân tâm vào lúc này, cho dù trời sập xuống cũng phải chém chết địch nhân trước mặt rồi mới tính tới chạy trốn!
Đại hạm bay xuống, phủ xuống một mảnh bóng râm to lớn, 18 Linh Quang Pháo từ thân hạm từ chồi ra, miệng nòng pháo bắt đầu ngưng tụ ra ánh sáng trắng, đúng là đang bổ sung năng lượng.
- Cái gì, sao lại có Không Hạm lớn như vậy? - Linh Quang Pháo!
- Đó chính là Không Hạm của Tẩm Huyết Thiên Quân bị Chu Hằng chiếm được!
- Đây là đại sát khí chỉ có thời kỳ thượng cổ mới có thể chế tạo ra à.
- Mau, mau rút lui, nếu không Linh Quang Pháo bắn xuống, chết sẽ rất đáng sợ.
Nhân vật cao tầng ba bên tự nhiên không có khả năng tham dự chiến đấu, nhao nhao nhìn về trung tâm cuộc chiến, nhìn chằm chằm chiếc Không Hạm to lớn kia, mà khi 18 khẩu Linh Quang Pháo chồi ra, nhân vật cao tầng hai đại Đế triều Dạ Ma, Thiên Yêu đều đứng ngồi không yên, nhao nhao kêu lên.
18 khẩu Linh Quang Pháo, tương đương với 18 cường giả Kết Thai Cảnh, lực phá hoại của nó không cách nào tưởng tượng được!
Ưng Sơn Mục Chi cũng sửng sờ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Chu Hằng lại mang ra đại sát khí này, cái gọi là con bài chưa lật tự nhiên là dùng ở lúc cuối mới đúng, sao lại nóng vội dùng ngay từ đầu như vậy?
Đừng thấy song phương đều xuất động đại quân mấy ngàn vạn người, nhưng đây chỉ có thể nói là tiên quân, quân đội còn đang tập kết phía sau.
Hắn gào to một tiếng, cả người vọt về phía trước lao về phía không hạm, hắn phải đánh hạ Không Hạm này, như vậy nguy cơ mới có thể hóa giải.
- Dừng lại!
Ba người Tang Thanh Sơn, Băng Hoàng Nữ, Dương Chiêm liên thủ nhảy ra, nhảy xuống Không Hạm chặn lại Ưng Sơn Mục Chi, tuy rằng ba người bọn họ thuộc thế lực khác nhau, nhưng vào giờ khắc này, bọn họ đều dùng thân phận nhân loại xuất chiến!
Dị tộc trước mặt không còn tư thù nữa!
Có thể đạt tới Linh Hải Cảnh, thậm chí hình thành Thần chích sắp đột phá Kết Thai Cảnh, tự nhiên bọn họ đều là người có đại trí tuệ, phân rõ nặng nhẹ, lúc này đều đồng tâm hiệp lực! Chiến!
- Chỉ là ba tên tiểu bối, cũng dám chặn đường bổn tọa? Ưng Sơn Mục Chi hừ lạnh một tiếng, tay phải nện ra, kình lực kinh khủng lập tức đè ba người Tang Thanh Sơn hạ xuống.
- Rống!
Ba người Tang Thanh Sơn cùng quát lớn, liên thủ phản kích Ưng Sơn Mục Chi.
- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Trên bầu trời, năng lượng sáng chói dao động kịch liệt, trong nháy mắt đủ để xé nát một võ giả Linh Hải Cảnh!
Ưng Sơn Mục Chi gào to một tiếng, cả người liên tục vọt lên Không Hạm, ba người Tang Thanh Sơn ở trong mắt võ giả bậc thấp dường như thần minh, nhưng đối với lão tổ Kết Thai Cảnh chân chính lại thì không là gì, cho dù ba người hợp lực cũng không thể ngăn cản bước chân hắn!
Ba người này vẫn kém hơn Ứng Thừa Ân một bậc!
Ban đầu ở Tử Vong Sâm Lâm, Ứng Thừa Ân không tế xuất pháp khí Thần Anh Cảnh đã có thể chống lại được một lão tổ Kết Thai Cảnh, so ra cũng nhìn thấy chênh lệch rồi.
- Tên cầm cờ, ngươi lại đây đi! Chu Hằng thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, mũi chân đạp lên không khí giống như đạp trên mặt dất, trong nháy mắt hắn liền đuổi theo, một đóa hoa sen tám màu phóng ra, tiếp đó là quyền trái kiếm phải, toàn bộ chiến lực khai hỏa.
- Muốn chết!
Ưng Sơn Mục Chi mặc dù tầng tầng lớp lớp cố kỵ Chu Hằng, nhưng là một võ giả bậc cao tự nhiên có kiêu ngạo và tôn nghiêm của hắn, không thể cho võ giả bậc thấp mạo phạm! Đỉnh đầu hắn dâng lên một vầng sáng, hóa thành hình một quả trứng, tản phát ra khí thế đoạt nhân.
Kết Thai Cảnh Thần chỉ là một quả trứng, trên vỏ trứng có nhiều màu sắc khác nhau.
Nhưng xuyên thấu qua quả trứng, có thể mơ hồ nhìn thấy một Thần Anh đang thành hình bên trong, đúng là hình một con chim, cụ thể như thế nào thì không cách nào thấy rõ. Thần điểu này hai cánh rung lên, vô số lông vũ đột nhiên xuất hiện, tiếp đó bắn về phía Chu Hằng!
Chu Hằng gào to một tiếng, phát động Tử Diễm Thiên Long, ông, khí thế bá đạo mạnh mẽ cuộn ra.
- Tử Diễm Thiên Long? Hừ, ngươi thật sự cho mình là Vạn Cổ Đại Đế sao? Ưng Sơn Mục Chi lại không bị chút ảnh hưởng, lông vũ bay đầy trời như vạn mũi tên bắn một lượt, cuồn cuộn mãnh liệt.
Quả nhiên, kém một đại cảnh giới, Tử Diễm Thiên Long không có tác dụng!
Nghe con lừa đen nói qua, Tử Diễm Thiên Long cực kỳ cường đại, dưới ý chí áp bách, cho dù võ giả cùng giai cũng bị tổn hại chiến lực! Bởi vậy lúc trước Vạn Cổ Đại Đế mới có thể dùng sức một mình trấn áp cao thủ vạn tộc, trở thành Vạn Cổ đệ nhất Đế!
Đáng tiếc!
Chu Hằng triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, chân đạp không khí, thân hình lướt nhanh như điện, trong lông vũ đầy trời đánh ra một đường máu, trên đỉnh đầu, thần quang lại hình thành một hình người nhỏ màu vàng, giống bản thể hắn, tay phải kiếm tay trái quyền, đánh tới Ưng Sơn Mục Chi.