Mục lục
Kiếm động cửu thiên - Cô Đơn Địa Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiểu tử! Ánh mắt của ngươi rất tinh tường! Người trung niên nói, thanh âm khàn khàn vô cùng khó nghe. Cũng không biết có phải vì nguyên nhân này, hắn mới luôn trầm mặc không nói gì hay không?

Chu Hằng chỉ cười cười, thu tay lại, nói: - Nếu vị tiền bối này không tham gia, thì chúng ta có thể luận bàn một chút!

Lời này vừa nói ra, gã thanh niên áo xanh không khỏi lộ ra vẻ do dự.

Hắn vạn lần không ngờ, dưới tình huống hộ vệ của mình che giấu khí tức còn có thể bị người nhận ra! Mà người này cũng chỉ là một Minh Tiên, điều này làm cho hắn chợt hiện lên một loại cảm giác Chu Hằng cao thâm khó lường.

Cùng giao chiến với một đối thủ như vậy, quả thực hắn không có nắm chắc!

Nhưng nếu nói cả Tinh Thần Vương cũng kéo vào "luận bàn", thì phải là người cực kỳ vô sỉ mới có thể nói ra lời như vậy? Hắn có thân phận là thiếu gia của nhà quyền thế lớn, bá đạo, kiêu ngạo đều là thật, nhưng vẫn phải giữ mặt mũi chứ!

Con bà nó! Dường như tự đào hố chôn mình rồi, làm sao bây giờ?

Gã thanh niên áo xanh cũng không phải người nhanh trí lắm, trong khoảng thời gian ngắn đúng là không biết trả lời Chu Hằng như thế nào.

- Trương sư huynh! Nói chuyện với đám rác rưởi Đại Nguyên Học Phủ có ích gì, cứ bắt bọn chúng liếm giầy là được, không liếm thì đánh chết bọn chúng! Đúng lúc này, nàng kia đi tới bên cạnh gã thanh niên áo xanh nói.

- Đúng đúng đúng! Gã thanh niên áo xanh vội vàng gật đầu lia lịa. Tại sao hắn lại để Chu Hằng nắm mũi dắt đi chứ? Hắn có hộ vệ chiến lực Tinh Thần Vương, cần gì phải theo ý của Chu Hằng chứ?

Thiếu chút nữa bị lừa rồi!

- Tiểu tử! Ngươi thật đáng ghét! Hắn nhìn Chu Hằng nói: - Bởi vậy, chẳng những bản thiếu phải bắt ngươi liếm giày, còn phải phế bỏ tất cả thần tướng của ngươi... Ái chà... lưu lại cho ngươi một đạo đi! Ngươi thấy đó, có phải bản thiếu rất nhân từ hay không?

Ba người kia đều cười ha hả khoái trá, Tinh Thần Vương kia chỉ nói một câu vừa rồi liền ngậm miệng không hé răng nữa.

Bảy người Lưu Hổ đều lòng đầy căm phẫn, dùng Tinh Thần Vương để gây áp lực với bọn họ, dù thắng thì có vẻ vang gì chứ?

Một đám tiểu nhân cậy mạnh hiếp yếu!

Chu Hằng đảo ánh mắt nhìn lướt qua Tinh Thần Vương kia, nếu như không có cao thủ này, hắn muốn thu thập bốn người thanh niên áo xanh quả thật dễ như trở bàn tay. Hiện tại dù thực lực của hắn tăng mạnh, nhưng từ Minh Tiên đến Tinh Thần Vương là một cái lạch trời không thể vượt qua, cho dù là yêu nghiệt như hắn cũng không thể nghịch thiên!

Nhưng đánh không lại thì đánh không lại, cũng không phải bọn họ không có hy vọng chạy thoát thân!

Rất đơn giản, chính là gã thanh niên áo xanh này!

Chu Hằng mỉm cười, linh lực vừa chuyển, lực lượng của 79 thần tướng đồng loạt tràn ra, làm như hắn vận dụng ra hết lực lượng bản thân không giữ lại chút nào.

- 79 thần tướng!

- Oái!

Bốn người gã thanh niên áo xanh vừa cảm ứng được khí tức của Chu Hằng, không khỏi đồng loạt cả kinh kêu lên, chính là Tinh Thần Vương kia đều thoáng hơi biến sắc.

Minh Tiên là một cảnh giới hết sức đặc thù!

Bất kỳ Tinh Thần Vương nào đều có thể ngự trị phía trên Minh Tiên 99 thần tướng, chỉ lật bàn tay là có thể trấn áp, điều đó giống như đùa với đứa trẻ. Thế nhưng, chỉ cần chưa đạt tới Tinh Thần Hoàng, thì Tinh Thần Vương phải làm tốt chuẩn bị trong nháy mắt bị Minh Tiên vượt qua!

Một bước dẫn đầu, cũng không có nghĩa là từng bước đều dẫn đầu!

Lấy một ví dụ đơn giản: hai người đồng thời đạt tới Minh Tiên 9 tướng, một người tư chất kém một chút lại đột phá ngay trở thành Tinh Thần Vương 19 tinh, sau 500 năm, hắn lại tạo thành 5 viên tinh tú, là Tinh Thần Vương 24 tinh.

Mà người kia, tư chất của hắn rất tốt, qua 500 năm đạt tới Minh Tiên 40 tướng, rốt cục cũng đột phá, là Tinh Thần Vương 50 tinh!

Người trước nọ tuy rằng đột phá Tinh Thần Vương sớm hơn, lại đè ép đối phương cả 500 năm, nhưng đến khi bị vượt qua, lại là chênh lệch như giữa trời và đất!

Cho nên, bất kỳ Tinh Thần Vương nào đều không có tư cách xem nhẹ một Minh Tiên, bọn họ có khả năng bất cứ lúc nào bị Minh Tiên vốn trước đó chỉ một ngón tay là có thể nghiền chết vượt qua, hơn nữa còn bỏ xa một khoảng cách lớn.

Chu Hằng hiện tại chính là Minh Tiên 89 tướng. Chỉ cần đột phá, hắn chính là Tinh Thần Vương 99 tinh, sắp đạt tới Tinh Thần Vương đỉnh phong!

Thiên tài! Không, là thiên tài siêu cấp!

Đạt tới 50 đạo thần tướng đột phá là được xưng là thiên tài, nếu là 89 thần tướng... là thiên tài siêu cấp, là một quái thai mấy chục vạn năm mới có một người!

Bất kỳ Tinh Thần Vương nào cũng tuyệt đối không thể xem nhẹ Chu Hằng, bởi vì có khả năng bất cứ lúc nào hắn sẽ đè ngược lại chính mình!

Gã thanh niên áo xanh sau khi khiếp sợ, trên mặt không khỏi hiện lên ý ganh tỵ.

Hắn kiêu ngạo, hắn ngạo mạn, nhưng hắn cũng có tự hiểu lấy mình! Hắn cực hạn nhiều nhất là 70 thần tướng, mà bây giờ mới chỉ có 51 đạo mà thôi, chênh lệch to lớn như thế, có thể không khiến hắn hâm mộ ganh tỵ sao được?

Hắn cũng tính là thiên tài, nhưng ở trước mặt vầng hào quang của đối phương chú định phải ảm đạm thất sắc!

Đúng lúc này, Chu Hằng đột nhiên nhích động!

"Vù", thân hình hắn vọt tới hướng gã thanh niên áo xanh.

"Bắt giặc trước phải bắt vua", chỉ cần bắt giữ người này, là có thể dùng hắn để thoát thân.

- Trương sư huynh! Ba nam nữ kia đồng thời kêu lên, ào ào nhào tới phía Chu Hằng định ngăn cản. Lúc này đúng là cơ hội tốt nhất vuốt mông ngựa!

"Ông!" Chu Hằng phát động Tử Diễm Thiên Long phóng ra khí thế, ba người kia lập tức linh lực đi đường rẽ, đồng loạt ngã quỵ xuống đất. Chính là gã thanh niên áo xanh kia cũng hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Hừ! Đúng lúc này, vị Tinh Thần Vương kia cười lạnh một tiếng, vươn ra một tay, lập tức hiện lên tinh tú màu đen, khí tức kinh khủng lưu chuyển, như Vương giả giá lâm!

Hắn biết Chu Hằng là Minh Tiên 79 tướng, hắn biết mục tiêu của Chu Hằng là thanh niên áo xanh, hắn biết Chu Hằng muốn bắt giữ thanh niên áo xanh làm con tin, nhưng vậy thì sao chứ? Minh Tiên dù sao chỉ là Minh Tiên, đừng nói Minh Tiên 79 tướng, dù là Minh Tiên cực hạn 89 tướng còn không phải bị Tinh Thần Vương lật tay liền trấn áp sao?

Tương lai quả thật ngươi có khả năng vứt bỏ ta một mảng lớn, nhưng hiện tại ta lại có thể trấn áp ngươi 500 năm!

"Ầm!" Tinh tú hiện lên, lóng lánh sáng màu đen, có một loại khí tức phong cách cổ xưa kỳ bí, dường như lưu chuyển ảo diệu của tinh tú vũ trụ.

- Cẩn thận!

- Nguy hiểm!

Bảy người Lưu Hổ rối rít kêu lên, với thực lực của bọn họ vào lúc này cũng chỉ có thể phất cờ hò reo một chút.

Khóe miệng Chu Hằng lộ ra vẻ tươi cười, hắn cố ý "lộ ra ngoài" thực lực chỉ là Minh Tiên 79 tướng, đương nhiên là có mục đích!

Ngũ Hành Phù Văn hiện!

"Ông", hào quang màu vàng lóng lánh, nghênh đón về hướng những đại tinh kia.

"Ầm!" Một tiếng nổ vang nặng nề, một cột xoáy bụi dạng nấm mây bốc thẳng lên trời cao, cho dù cách trên trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng!

Dù sao, đây chính là va chạm giữa lực lượng cấp bậc Tinh Thần Vương!

Phát sinh cái gì rồi?

Bảy người Lưu Hổ đều vô cùng khẩn trương. Bọn họ bị lực lượng cuồng bạo mạnh mẽ đánh lui mấy trăm trượng; mà ở trước mặt bọn họ, tất cả cây cối, tảng đá đều bị chấn vỡ gãy đoạn bay lên, hiện ra một cái hố cực lớn không biết sâu rộng bao nhiêu.

Bùn đất đầy trời, không thấy rõ!

Thẳng qua một hồi lâu, những bùn đất này mới dần dần rơi xuống, bầu không khí chậm rãi trở nên trong sáng lại.

- Oái! Bảy người Lưu Hổ đều vô cùng hoảng sợ, chỉ thấy ở phía trước bọn họ rõ ràng nhiều thêm một cái hố lớn đường kính tới cả ngàn trượng, sâu tới trăm trượng, mà ở chỗ trung tâm hố lớn này lại có hai cây cột đá đội lên dựng đứng.

Trên cột đá đứng ba người: là Chu Hằng, người trung niên Tinh Thần Vương kia... Còn gã thanh niên áo xanh thì bị Chu Hằng nắm cổ!

Thành công rồi!

Không ngờ Chu Hằng lại thành công rồi!

Nhổ răng cọp, hắn lại ở dưới mí mắt Tinh Thần Vương, bắt giữ gã thanh niên áo xanh làm con tin!

Quá lợi hại!

Trong khoảng thời gian ngắn, bảy người Lưu Hổ không kịp lo lắng cho hoàn cảnh của mình, đều bội phục Chu Hằng đến cực hạn! Khó trách người ta có thể đánh vỡ kỷ lục phủ đầy bụi mấy trăm vạn năm, thậm chí cho rằng là không khả năng đánh phá. Nhìn lại xem, nhìn lại xem! Đây chính là thực lực!

Linh lực trong cơ thể Chu Hằng còn đang có chút xao động, Tinh Thần Vương dù sao chính là Tinh Thần Vương, cho dù chỉ tiện tay đánh ra một kích cũng không phải hắn có thể chống cự! Hơn nữa, nếu không vì đối phương quá coi thường hắn, vừa ra tay liền toàn lực ứng phó, khẳng định hắn đã bị đẩy lui, mà không thể đạt được mục đích bắt giữ con tin.

Hắn cố ý lộ ra ngoài thực lực Minh Tiên 79 tướng, chính là muốn vị Tinh Thần Vương kia xem thường, mà trên thực tế, quả thật Tinh Thần Vương có thể dễ dàng trấn áp Minh Tiên, nhưng ai bảo Chu Hằng nắm giữ Hỗn Độn Thiên Kinh chứ?

Đây chính là một bộ công pháp của một giới mới có thể đúc kết ra. Nếu không quá lợi hại thì cũng thực xin lỗi đại đạo thiên địa kia!

- Thả người ra! Vị Tinh Thần Vương lộ sắc mặt khó coi, quát to. Tự nhiên hắn biết mình bị lừa, điều này khiến hắn vừa thẹn vừa giận! Đối phương chỉ là một Minh Tiên, nếu chuyện này truyền ra ngoài, hắn còn gì mặt mũi chứ?

- Đầu ngươi bị tát choáng váng à? Chu Hằng bật cười khì: - Ngươi nghĩ rằng ta bắt giữ hắn là để đùa giỡn với ngươi sao?

- Bắt giữ con tin, ngươi không cảm thấy dọa người sao? Vị Tinh Thần Vương lạnh giọng nói.

- Ha ha... Thật đúng là nực cười! Chu Hằng cười lạnh: - Các ngươi vô duyên vô cớ bắt chúng ta quỳ liếm giày, còn không thích để người ta phản kháng ư? Như thế nào, muốn Minh Tiên ta này đại chiến 300 hiệp với Tinh Thần Vương nhà ngươi... mới không tính là dọa người à?

- Ha ha ha ha... Bảy người Lưu Hổ cũng bật cười ha hả.

- Còn là Tinh Thần Vương đấy, nói ra loại lời nói ngu ngốc như vậy, thật đúng là bẽ mặt!

- Thời còn nhỏ chắc là ít đọc sách, mọi người không nên cười hắn!

- Ít đọc sách cũng không sao, nhưng cái gì cũng không biết còn đi ra làm xấu hổ mất mặt, cái này là hắn không đúng rồi!

- Câm miệng! Tinh Thần Vương quát lên, chấn ra khí tức cuồng bạo, bảy người Lưu Hổ đều tức ngực khó chịu muốn hộc máu.

Chu Hằng không nói gì, chỉ bóp chặt năm ngón tay: - A... Gã thanh niên áo xanh lập tức bị đau tỉnh lại, tứ chi phí công giãy giụa, trên gương mặt coi như anh tuấn đã bị nghẹn đến đỏ bừng.

- Dừng tay! Tinh Thần Vương kia chỉ phải thu hồi khí thế, uất hận nói:

- Thả thiếu gia nhà ta, điều kiện gì ngươi cứ khai ra!

"Bốp!" Chu Hằng tung một cái tát, một bên hàm răng gã thanh niên áo xanh bắn ra, mảnh răng vỡ màu trắng trộn lẫn máu tươi đỏ sẫm, nhìn thấy ghê người.

- Ngươi... ngươi đây là ý gì? Tinh Thần Vương kia dưới cơn nóng giận liền định vọt tới, nhưng cuối cùng vẫn cố kiềm chế xuống.

- Không có ý gì! Chỉ là muốn tát chơi thôi! Chu Hằng lạnh nhạt nói.

Con bà nó! Lý do gì vậy!

Tinh Thần Vương kia tức giận đến sống mũi đều sắp lệch. Thế nhưng thiếu gia nhà hắn bị Chu Hằng nắm cổ, hắn cũng không dám hành động tùy tiện!

"Bốp! Bốp! Bốp!" Chu Hằng lại tát tiếp ba cái, lúc này mới cảm thấy tâm tình tốt một chút, liền mỉm cười, nói: - Ngươi lui xuống dưới chân núi đi, khi đủ khoảng cách, ta sẽ thả người!

- Ta làm sao biết ngươi sẽ không nuốt lời? Tinh Thần Vương vội nói.

"Bốp!" Chu Hằng lại tát thêm một cái, ánh mắt thì nhìn vào Tinh Thần Vương kia, ý của hắn thực rõ ràng, nơi này ngươi có tư cách cò kè mặc cả sao?

Tinh Thần Vương kia oán hận giậm chân một cái, quay đầu chạy xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK