Trong lòng mỗi người Ứng gia đều hoảng hốt, đối mặt với Sát Thần Kết Thai Cảnh, bọn họ căn bản không có năng lực chống đỡ, chỉ có thể nghểnh cổ lên chờ làm thịt.
Ứng Thiên Ấn sắc mặt tái xanh, hắn nhìn chằm chằm Chu Hằng, trong ánh mắt cuồn cuộn sát khí, trầm giọng nói: - Các hạ, thu tay lại đi, Ứng gia nguyện ý dâng lên một nửa tài phú, để đổi lấy hòa bình!
- Lão tổ... Người Ứng gia đều bi phẫn kêu lên, nếu không vì Ứng gia, lão tổ cần gì phải cúi đầu, còn phải để Ứng gia dâng lên một nửa tài phú, tổn thất như vậy cực lớn, lại không còn chút mặt mũi nào nữa!
Trong lòng mỗi người bọn họ đều oán giận, chỉ cần thiên tài Ứng Thừa Ân bước vào Kết Thai Cảnh xuất thế, tất nhiên sẽ lấy đầu Chu Hằng!
Đại trượng phu co được dãn được!
Nhẫn giận một lần, ngày khác thành rồng vượt chín tầng trời!
Chu Hằng cười ha ha, nói: - Ứng lão quỷ, ngươi đang vẽ vời cái gì vậy? Ta không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao, đã kêu ngươi và Ứng Thừa Ân đi ra nhận cái chết! Chết đó, không hiểu sao? Hắn nhanh đi tới trước, tiểu nhân màu vàng từ đỉnh đầu hiện lên, uy áp khủng bố tràn ra.
Oanh, oanh, oanh...
Người Ứng gia giống như gặt lúa mạch, ngực đều nổ tung, liên tiếp ngã rạp xuống.
Khí thế đảo qua, sinh linh không còn!
- A...
- Ma quỷ!
- Chạy mau a! Người Ứng gia chưa chết đều xoay người bỏ trốn, từng người sử ra tí sức bú sữa mẹ, trong nháy mắt như chim muông tán loạn. Cái gì mà vì vinh dự, tình nghĩa gia tộc, nhưng mà ở trước mặt tử vong lại yếu ớt như vậy.
- Dừng tay! Ứng Thiên Ấn hét lớn, hắn không ra tay ngăn cản nữa, nếu không toàn bộ Ứng gia không còn một ngọn cỏ!
Thần chích trên đỉnh đầu sáng lóa, cũng phát ra khí thế bản thân.
- Phốc...
. Ứng Thiên Ấn sắc mặt trắng nhợt, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi. Khí thế của hắn va chạm với khí thế của Chu Hằng giống như một khối đá nhỏ đập vào tòa núi to, bé nhỏ không đáng kể, kém xa như trời và đất vậy.
Chỉ vẻn vẹn là khí thế tấn công đã khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi!
Hắn hoảng sợ thất sắc, chênh lệch thực lực giữa mình và Chu Hằng đến tột cùng là bực nào? Cho dù Ứng Thừa Ân đột phá đến Kết Thai Cảnh rồi, nhưng mà có thể thắng được tồn tại như thiên thần này không?
- Ầm, ầm, ầm...
Sóng khí thế cuốn qua. Ứng gia trừ Ứng Thiên Ấn ra, không còn một người sống nữa.
Ứng Thiên Ấn cố nhiên giận tới mức người phát run, Bạch Vũ Thế và Mai Tùng Đào cũng đồng dạng khiếp sợ không thôi, muốn dùng khí thế dọa người khiếp sợ, bọn họ cũng có thể làm được, nhưng chỉ vẻn vẹn giới hạn dưới võ giả Khai Thiên Cảnh. Hơn nữa cũng chỉ vẻn vẹn khiến người ta sợ hãi chứ không thể chấn vỡ ngực được.
Khí thế của Chu Hằng cuốn qua, phàm là người dưới Kết Thai Cảnh đều bị miểu sát, hơn nữa còn chấn Ứng Thiên Ấn cho hộc máu!
Con bà đây vẫn còn là Kết Thai Cảnh sao?
Bạch Vũ Thế và Mai Tùng Đào đều có loại kích động muốn chửi rống lên, tại sao lại có yêu nghiệt đáng sợ như vậy, để cho bọn họ không chịu nổi.
- Ứng lão quỷ. Ứng Thừa Ân ở đâu? Chu Hằng lạnh lùng hỏi, hắn muốn đánh chém nhất vẫn là Ứng Thừa Ân.
- Ha ha ha! Ngươi cho là lão phu sẽ nói cho ngươi biết sao? Ứng Thiên Ấn tức sùi bọt mép, tuy rằng không phải tất cả người Ứng gia đều trong chủ trạch này, nhưng mà ít nhất có tới sáu bảy thành, đả kích như vậy cơ hồ là tính hủy diệt.
Trên người hắn chồi lên từng cây xương gai, mỗi một cây đều tản ra hàn quang màu trắng.
- Ngươi sẽ nói! Chu Hằng thân hình vừa động. Quyền phải đấm tới Ứng Thiên Ấn.
- Rắc, rắc... 7 cây xương gai lập tức bị gãy đoạn, ở dưới nắm tay của Chu Hằng, chút huyết mạch lực không tính là cường đại gì này yếu ớt vô cùng.
- Thình thịch! Chu Hằng một quyền đánh lên mặt Ứng Thiên Ấn, đánh cho lão nhân này chảy máu mũi, máu mũi cuồng phún.
- Ứng Thừa Ân, ở đâu?
Ứng Thiên Ấn giật mình một cái, một quyền vừa rồi đánh cho hắn thần trí có chút mơ hồ, một hồi lâu mới tỉnh táo lại được. Hắn hoảng sợ nhìn Chu Hằng. Cảm giác tựa như một con chuột đối mặt với một con mèo, tràn đầy cảm giác vô lực.
Trốn!
Đợi Ứng Thừa Ân đột phá đến Kết Thai Cảnh, liên thủ giết chết Chu Hằng!
Lão già tuy rằng sống hơn ngàn tuổi, nhưng mà cũng không có giác ngộ xả thân vì nghĩa, một niệm quyết định, hai chân lập tức bật lên hắn muốn thoát thân rời đi. Cảnh giới giữa các võ giả dễ dàng phân ra cao thấp, nhưng muốn quyết định sống chết thì lại khó.
Nhưng mà hắn vừa nhảy ra hai bước đã thấy một nắm tay màu vàng đánh tới trước mặt, thình thịch, một tiếng trầm đục vang lên, hắn chỉ cảm thấy ù tai, thân thể bị đánh bật trở về.
Chu Hằng tóm cổ Ứng Thiên Ấn, giống như xách một con chó chết vậy, lạnh lùng nói: - Một lần cuối cùng, Ứng Thừa Ân ở đâu?
- Mai huynh, Bạch huynh, các ngươi cứ vậy nhìn sao? Nếu như Lão phu chết, các ngươi chính là người thứ hai, người thứ ba! Ứng Thiên Ấn dù thế nào cũng không có khả năng khai ra vị trí của Ứng Thừa Ân, đây là hy vọng của Ứng gia hắn, chỉ cần Ứng Thừa Ân còn sống, Ứng gia vẫn còn hy vọng quật khởi, nếu không thì toàn bộ không còn.
Mai Tùng Đào và Bạch Vũ Thế đen mặt lại, Ứng gia lão quỷ này đúng là đủ độc, sắp chết còn muốn kéo theo bọn họ xuống nước!
Bọn họ ra tay có thể ngăn cản được Chu Hằng sao? Một quyền đánh ngã một Kết Thai Cảnh, đây là bá đạo bực nào! Bọn họ nếu thật sự lên tiếng ra tay ngăn cản, đó mới thật sự là tự tìm đường chết!
Chu Hằng tiện tay ném Ứng Thiên Ấn lên cao, tay phải rung lên, tế xuất hắc kiếm chém về phía Ứng Thiên Ấn.
- Không...
Ứng Thiên Ấn hét thảm một tiếng, ánh sáng đen xẹt qua, tiếng kêu thảm thiết ngừng lại.
Chu Hằng thu hồi hắc kiếm, tinh khí sinh mệnh khổng lồ của Ứng Thiên Ấn Kết Thai tam trọng thiên cuồn cuộn không ngừng tràn ra, giống như thuốc đại bổ vậy. Hắn quay đầu, nói: - Hai vị, cáo từ!
Cả người nhảy lên, quay trở về Triệu gia.
Kết quả trận chiến này truyền khắp thiên hạ, Hàn Diệc Dao nhận được tin tức hẳn là muốn đi ra gặp hắn.
Nghĩ đến cô cháu Hàn Diệc Dao và Hàn Vũ Liên cùng cởi trần trùng trục hầu hạ hắn, trong lòng Chu Hằng không khỏi rung động, âm thầm tự trách khẩu vị của mình thật nặng, nhưng lại tràn đầy chờ mong.
Sau khi trở lại Triệu gia, hắn để Triệu gia phái người đi Ứng phủ xét nhà.
Ứng gia truyền thừa mấy vạn năm, không biết tích lũy bao nhiêu tài phú và bảo vật, nhà này tất nhiên vô cùng giàu có. Hắn cũng không sợ Mai gia hoặc là Bạch gia sẽ ngáng chân, thấy qua sự cường đại của hắn, chỉ cần Mai Tùng Đào và Bạch Vũ Thế không ngốc, tất nhiên sẽ nghiêm lệnh cho tộc nhân tuyệt đối không được đỏ mắt.
Hắn đi tới phòng của Ứng Mộng Phạm, dù thế nào đi nữa, nàng cũng là một thành viên của Ứng gia, Ứng gia cơ hồ bị hắn diệt môn, việc này hắn phải chính mồm nói cho nàng biết.
- Mộng Phạm! Chu Hằng từ sau lưng dang tay ôm đệ nhất mỹ nữ đế đô vào lòng, hôn lên cổ ngọc phấn của nàng.
- Làm gì mà như con nít vậy, thân nhân nhân gia đã chết rồi sao? Ứng Mộng Phạm cười khanh khách ngăn lại, Chu Hằng phun khí nóng lên cổ nàng khiến nàng cũng mê say.
- Ta đã san bằng Ứng gia! Chu Hằng trầm mặc một chút, sau đó nói ra.
Ứng Mộng Phạm lập tức cứng người lại.
Chu Hằng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
- Thực ra, phần lớn người Ứng gia đối với ta mà nói, đều là người xa lạ! Qua một lúc sau, Ứng Mộng Phạm mới chậm rãi lên tiếng: - Nhưng cũng có mấy người rất tốt với ta, giống như Phương di, Lâm di, Mã di! Còn có một ít bạn bè, chỉ là hiện tại không nhớ nổi bộ dạng của bọn họ nữa rồi.
- Như vậy cũng tốt, từ nay về sau, ta và Ứng gia sẽ không còn liên quan gì nữa.
Nàng xoay người lại, hai mắt giàn dụa, hiển nhiên nội tâm không giống như vẻ bình tĩnh của nàng lúc này.
Đối với Chu Hằng mà nói, Ứng gia đều là cừu nhân, nhưng đối với Ứng Mộng Phạm mà nói, cho dù nàng ở nơi nào thì cũng không thể xóa sạch bóng râm, đáng giận nhất cũng chỉ có một tên Ứng Thừa Ân mà thôi.
Nàng ôm cổ Chu Hằng, nói: - Chu Hằng, cường bạo ta (ý nói bạo dâm)!
- Cái gì?
- Ngươi nghe mà! Nàng dùng sức đẩy Chu Hằng ra, thét to lên: - Đừng tới đây, đừng tới!
Nàng hiện tại cần phát tiết, tình cảm bộc phát theo một kiểu khác.
Sau khi Chu Hằng ngẩn ra, lập tức ôm nàng vào lòng, tay luồn vào ngực nắn bốp, dùng phương thức thô bạo nhất nhào nặn.
- Buông ta ra! Ứng Mộng Phạm ra sức giãy giụa, nắm tay như mưa đấm lên người Chu Hằng. Chu Hằng hắc hắc hắc cười quái dị, đẩy Ứng Mộng Phạm ngã xuống giường, còn không chờ nàng giãy giụa bò lên, hắn đã cởi quần áo trên người Ứng Mộng Phạm, từng nhịp nhịp nhàng, tay kia thì nắn bờ mông cao vểnh của nàng.
- Tiểu nương tử, mông này sao lại tròn như vậy, bị không ít nam nhân sờ rồi chứ?
Ứng Mộng Phạm quay đầu trợn mắt nhìn hắn, hai tay vuốt giường, liều mạng giãy giụa, cũng không xoay người, nhưng quần áo lại bị cởi xuống, lộ ra hai bầu vú trắng như tuyết, hai nụ hoa hồng như hai đóa anh đào, kiều diễm ướt át.
Chu Hằng cười ha ha, xoạch một tiếng, váy dài của Ứng Mộng Phạm đã bị mạnh mẽ xé ra, lộ ra cái mông tròn như trăng, vừa trắng lại vừa tròn, tay luồn vào khe rãnh, thuần thục hoạt động.
Rất nhanh, khê cốc tràn ra, nước phù sa trắng mịn.
- Ác nhân, buông ta ra! Buông ta ra! Ứng Mộng Phạm thét to.
Chu Hằng cạc cạc cười quái dị, để cho nàng nửa quỳ trên giường, mông trắng như tuyết nhổng lên thật cao, cái mông tròn xoe giống như mật đào chín muồi, tràn đầy mê hoặc. Hắn vỗ lên một cái, cười nói: - Tiểu nương tử, sao lại thấp như vậy? Nam nhân ngươi cho ngươi no sao, không bằng về sau theo gia đi!
Hắn bất đầu tiến quân thần tốc: - Thế nào, có phải ta lợi hại hơn nam nhân khác hay không?
- Phi, còn không mạnh hơn cây kim, căn bản... Căn bản không có cảm giác! Ứng Mộng Phạm khàn khàn rên rỉ, dường như trong cổ họng mắc nghẹn gì đó.
- Chỉ ngoài cậy mạnh, ngoan ngoãn thừa nhận đi! ...
Vân thu vũ hiết, Ứng Mộng Phạm nằm ở trong lòng Chu Hằng, nói: - Ta không sao!
Chu Hằng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của nàng, vừa hít vào mùi thơm thân thể nàng, vân còn có chút say mê.
- Tuy nhiên, vừa rồi dường như ngươi rất đầu nhập a! Ứng Mộng Phạm xoay người lại, nhìn ánh mắt của Chu Hằng, trên mặt có ý cười: - Có phải rất kích thích hay không?
- Nói hươu nói vượn! Chu Hằng thề thốt phủ nhận.
- Khẩu thị tâm phi! Ứng Mộng Phạm trợn mắt, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, mắt đẹp vừa chuyển, phong tình vạn chủng, kiều diễm vô cùng: - Bằng không, đồ chơi của ngươi sao lại chọc vào nơi ấy của ta?
Chu Hằng động tác chậm lại, cười hắc hắc, nói:
- Là ngươi câu dẫn ta, ta rất vô tội!
- Vô sỉ! - - - - - oOo- - - - -
Ứng Thiên Ấn sắc mặt tái xanh, hắn nhìn chằm chằm Chu Hằng, trong ánh mắt cuồn cuộn sát khí, trầm giọng nói: - Các hạ, thu tay lại đi, Ứng gia nguyện ý dâng lên một nửa tài phú, để đổi lấy hòa bình!
- Lão tổ... Người Ứng gia đều bi phẫn kêu lên, nếu không vì Ứng gia, lão tổ cần gì phải cúi đầu, còn phải để Ứng gia dâng lên một nửa tài phú, tổn thất như vậy cực lớn, lại không còn chút mặt mũi nào nữa!
Trong lòng mỗi người bọn họ đều oán giận, chỉ cần thiên tài Ứng Thừa Ân bước vào Kết Thai Cảnh xuất thế, tất nhiên sẽ lấy đầu Chu Hằng!
Đại trượng phu co được dãn được!
Nhẫn giận một lần, ngày khác thành rồng vượt chín tầng trời!
Chu Hằng cười ha ha, nói: - Ứng lão quỷ, ngươi đang vẽ vời cái gì vậy? Ta không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao, đã kêu ngươi và Ứng Thừa Ân đi ra nhận cái chết! Chết đó, không hiểu sao? Hắn nhanh đi tới trước, tiểu nhân màu vàng từ đỉnh đầu hiện lên, uy áp khủng bố tràn ra.
Oanh, oanh, oanh...
Người Ứng gia giống như gặt lúa mạch, ngực đều nổ tung, liên tiếp ngã rạp xuống.
Khí thế đảo qua, sinh linh không còn!
- A...
- Ma quỷ!
- Chạy mau a! Người Ứng gia chưa chết đều xoay người bỏ trốn, từng người sử ra tí sức bú sữa mẹ, trong nháy mắt như chim muông tán loạn. Cái gì mà vì vinh dự, tình nghĩa gia tộc, nhưng mà ở trước mặt tử vong lại yếu ớt như vậy.
- Dừng tay! Ứng Thiên Ấn hét lớn, hắn không ra tay ngăn cản nữa, nếu không toàn bộ Ứng gia không còn một ngọn cỏ!
Thần chích trên đỉnh đầu sáng lóa, cũng phát ra khí thế bản thân.
- Phốc...
. Ứng Thiên Ấn sắc mặt trắng nhợt, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi. Khí thế của hắn va chạm với khí thế của Chu Hằng giống như một khối đá nhỏ đập vào tòa núi to, bé nhỏ không đáng kể, kém xa như trời và đất vậy.
Chỉ vẻn vẹn là khí thế tấn công đã khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi!
Hắn hoảng sợ thất sắc, chênh lệch thực lực giữa mình và Chu Hằng đến tột cùng là bực nào? Cho dù Ứng Thừa Ân đột phá đến Kết Thai Cảnh rồi, nhưng mà có thể thắng được tồn tại như thiên thần này không?
- Ầm, ầm, ầm...
Sóng khí thế cuốn qua. Ứng gia trừ Ứng Thiên Ấn ra, không còn một người sống nữa.
Ứng Thiên Ấn cố nhiên giận tới mức người phát run, Bạch Vũ Thế và Mai Tùng Đào cũng đồng dạng khiếp sợ không thôi, muốn dùng khí thế dọa người khiếp sợ, bọn họ cũng có thể làm được, nhưng chỉ vẻn vẹn giới hạn dưới võ giả Khai Thiên Cảnh. Hơn nữa cũng chỉ vẻn vẹn khiến người ta sợ hãi chứ không thể chấn vỡ ngực được.
Khí thế của Chu Hằng cuốn qua, phàm là người dưới Kết Thai Cảnh đều bị miểu sát, hơn nữa còn chấn Ứng Thiên Ấn cho hộc máu!
Con bà đây vẫn còn là Kết Thai Cảnh sao?
Bạch Vũ Thế và Mai Tùng Đào đều có loại kích động muốn chửi rống lên, tại sao lại có yêu nghiệt đáng sợ như vậy, để cho bọn họ không chịu nổi.
- Ứng lão quỷ. Ứng Thừa Ân ở đâu? Chu Hằng lạnh lùng hỏi, hắn muốn đánh chém nhất vẫn là Ứng Thừa Ân.
- Ha ha ha! Ngươi cho là lão phu sẽ nói cho ngươi biết sao? Ứng Thiên Ấn tức sùi bọt mép, tuy rằng không phải tất cả người Ứng gia đều trong chủ trạch này, nhưng mà ít nhất có tới sáu bảy thành, đả kích như vậy cơ hồ là tính hủy diệt.
Trên người hắn chồi lên từng cây xương gai, mỗi một cây đều tản ra hàn quang màu trắng.
- Ngươi sẽ nói! Chu Hằng thân hình vừa động. Quyền phải đấm tới Ứng Thiên Ấn.
- Rắc, rắc... 7 cây xương gai lập tức bị gãy đoạn, ở dưới nắm tay của Chu Hằng, chút huyết mạch lực không tính là cường đại gì này yếu ớt vô cùng.
- Thình thịch! Chu Hằng một quyền đánh lên mặt Ứng Thiên Ấn, đánh cho lão nhân này chảy máu mũi, máu mũi cuồng phún.
- Ứng Thừa Ân, ở đâu?
Ứng Thiên Ấn giật mình một cái, một quyền vừa rồi đánh cho hắn thần trí có chút mơ hồ, một hồi lâu mới tỉnh táo lại được. Hắn hoảng sợ nhìn Chu Hằng. Cảm giác tựa như một con chuột đối mặt với một con mèo, tràn đầy cảm giác vô lực.
Trốn!
Đợi Ứng Thừa Ân đột phá đến Kết Thai Cảnh, liên thủ giết chết Chu Hằng!
Lão già tuy rằng sống hơn ngàn tuổi, nhưng mà cũng không có giác ngộ xả thân vì nghĩa, một niệm quyết định, hai chân lập tức bật lên hắn muốn thoát thân rời đi. Cảnh giới giữa các võ giả dễ dàng phân ra cao thấp, nhưng muốn quyết định sống chết thì lại khó.
Nhưng mà hắn vừa nhảy ra hai bước đã thấy một nắm tay màu vàng đánh tới trước mặt, thình thịch, một tiếng trầm đục vang lên, hắn chỉ cảm thấy ù tai, thân thể bị đánh bật trở về.
Chu Hằng tóm cổ Ứng Thiên Ấn, giống như xách một con chó chết vậy, lạnh lùng nói: - Một lần cuối cùng, Ứng Thừa Ân ở đâu?
- Mai huynh, Bạch huynh, các ngươi cứ vậy nhìn sao? Nếu như Lão phu chết, các ngươi chính là người thứ hai, người thứ ba! Ứng Thiên Ấn dù thế nào cũng không có khả năng khai ra vị trí của Ứng Thừa Ân, đây là hy vọng của Ứng gia hắn, chỉ cần Ứng Thừa Ân còn sống, Ứng gia vẫn còn hy vọng quật khởi, nếu không thì toàn bộ không còn.
Mai Tùng Đào và Bạch Vũ Thế đen mặt lại, Ứng gia lão quỷ này đúng là đủ độc, sắp chết còn muốn kéo theo bọn họ xuống nước!
Bọn họ ra tay có thể ngăn cản được Chu Hằng sao? Một quyền đánh ngã một Kết Thai Cảnh, đây là bá đạo bực nào! Bọn họ nếu thật sự lên tiếng ra tay ngăn cản, đó mới thật sự là tự tìm đường chết!
Chu Hằng tiện tay ném Ứng Thiên Ấn lên cao, tay phải rung lên, tế xuất hắc kiếm chém về phía Ứng Thiên Ấn.
- Không...
Ứng Thiên Ấn hét thảm một tiếng, ánh sáng đen xẹt qua, tiếng kêu thảm thiết ngừng lại.
Chu Hằng thu hồi hắc kiếm, tinh khí sinh mệnh khổng lồ của Ứng Thiên Ấn Kết Thai tam trọng thiên cuồn cuộn không ngừng tràn ra, giống như thuốc đại bổ vậy. Hắn quay đầu, nói: - Hai vị, cáo từ!
Cả người nhảy lên, quay trở về Triệu gia.
Kết quả trận chiến này truyền khắp thiên hạ, Hàn Diệc Dao nhận được tin tức hẳn là muốn đi ra gặp hắn.
Nghĩ đến cô cháu Hàn Diệc Dao và Hàn Vũ Liên cùng cởi trần trùng trục hầu hạ hắn, trong lòng Chu Hằng không khỏi rung động, âm thầm tự trách khẩu vị của mình thật nặng, nhưng lại tràn đầy chờ mong.
Sau khi trở lại Triệu gia, hắn để Triệu gia phái người đi Ứng phủ xét nhà.
Ứng gia truyền thừa mấy vạn năm, không biết tích lũy bao nhiêu tài phú và bảo vật, nhà này tất nhiên vô cùng giàu có. Hắn cũng không sợ Mai gia hoặc là Bạch gia sẽ ngáng chân, thấy qua sự cường đại của hắn, chỉ cần Mai Tùng Đào và Bạch Vũ Thế không ngốc, tất nhiên sẽ nghiêm lệnh cho tộc nhân tuyệt đối không được đỏ mắt.
Hắn đi tới phòng của Ứng Mộng Phạm, dù thế nào đi nữa, nàng cũng là một thành viên của Ứng gia, Ứng gia cơ hồ bị hắn diệt môn, việc này hắn phải chính mồm nói cho nàng biết.
- Mộng Phạm! Chu Hằng từ sau lưng dang tay ôm đệ nhất mỹ nữ đế đô vào lòng, hôn lên cổ ngọc phấn của nàng.
- Làm gì mà như con nít vậy, thân nhân nhân gia đã chết rồi sao? Ứng Mộng Phạm cười khanh khách ngăn lại, Chu Hằng phun khí nóng lên cổ nàng khiến nàng cũng mê say.
- Ta đã san bằng Ứng gia! Chu Hằng trầm mặc một chút, sau đó nói ra.
Ứng Mộng Phạm lập tức cứng người lại.
Chu Hằng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
- Thực ra, phần lớn người Ứng gia đối với ta mà nói, đều là người xa lạ! Qua một lúc sau, Ứng Mộng Phạm mới chậm rãi lên tiếng: - Nhưng cũng có mấy người rất tốt với ta, giống như Phương di, Lâm di, Mã di! Còn có một ít bạn bè, chỉ là hiện tại không nhớ nổi bộ dạng của bọn họ nữa rồi.
- Như vậy cũng tốt, từ nay về sau, ta và Ứng gia sẽ không còn liên quan gì nữa.
Nàng xoay người lại, hai mắt giàn dụa, hiển nhiên nội tâm không giống như vẻ bình tĩnh của nàng lúc này.
Đối với Chu Hằng mà nói, Ứng gia đều là cừu nhân, nhưng đối với Ứng Mộng Phạm mà nói, cho dù nàng ở nơi nào thì cũng không thể xóa sạch bóng râm, đáng giận nhất cũng chỉ có một tên Ứng Thừa Ân mà thôi.
Nàng ôm cổ Chu Hằng, nói: - Chu Hằng, cường bạo ta (ý nói bạo dâm)!
- Cái gì?
- Ngươi nghe mà! Nàng dùng sức đẩy Chu Hằng ra, thét to lên: - Đừng tới đây, đừng tới!
Nàng hiện tại cần phát tiết, tình cảm bộc phát theo một kiểu khác.
Sau khi Chu Hằng ngẩn ra, lập tức ôm nàng vào lòng, tay luồn vào ngực nắn bốp, dùng phương thức thô bạo nhất nhào nặn.
- Buông ta ra! Ứng Mộng Phạm ra sức giãy giụa, nắm tay như mưa đấm lên người Chu Hằng. Chu Hằng hắc hắc hắc cười quái dị, đẩy Ứng Mộng Phạm ngã xuống giường, còn không chờ nàng giãy giụa bò lên, hắn đã cởi quần áo trên người Ứng Mộng Phạm, từng nhịp nhịp nhàng, tay kia thì nắn bờ mông cao vểnh của nàng.
- Tiểu nương tử, mông này sao lại tròn như vậy, bị không ít nam nhân sờ rồi chứ?
Ứng Mộng Phạm quay đầu trợn mắt nhìn hắn, hai tay vuốt giường, liều mạng giãy giụa, cũng không xoay người, nhưng quần áo lại bị cởi xuống, lộ ra hai bầu vú trắng như tuyết, hai nụ hoa hồng như hai đóa anh đào, kiều diễm ướt át.
Chu Hằng cười ha ha, xoạch một tiếng, váy dài của Ứng Mộng Phạm đã bị mạnh mẽ xé ra, lộ ra cái mông tròn như trăng, vừa trắng lại vừa tròn, tay luồn vào khe rãnh, thuần thục hoạt động.
Rất nhanh, khê cốc tràn ra, nước phù sa trắng mịn.
- Ác nhân, buông ta ra! Buông ta ra! Ứng Mộng Phạm thét to.
Chu Hằng cạc cạc cười quái dị, để cho nàng nửa quỳ trên giường, mông trắng như tuyết nhổng lên thật cao, cái mông tròn xoe giống như mật đào chín muồi, tràn đầy mê hoặc. Hắn vỗ lên một cái, cười nói: - Tiểu nương tử, sao lại thấp như vậy? Nam nhân ngươi cho ngươi no sao, không bằng về sau theo gia đi!
Hắn bất đầu tiến quân thần tốc: - Thế nào, có phải ta lợi hại hơn nam nhân khác hay không?
- Phi, còn không mạnh hơn cây kim, căn bản... Căn bản không có cảm giác! Ứng Mộng Phạm khàn khàn rên rỉ, dường như trong cổ họng mắc nghẹn gì đó.
- Chỉ ngoài cậy mạnh, ngoan ngoãn thừa nhận đi! ...
Vân thu vũ hiết, Ứng Mộng Phạm nằm ở trong lòng Chu Hằng, nói: - Ta không sao!
Chu Hằng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của nàng, vừa hít vào mùi thơm thân thể nàng, vân còn có chút say mê.
- Tuy nhiên, vừa rồi dường như ngươi rất đầu nhập a! Ứng Mộng Phạm xoay người lại, nhìn ánh mắt của Chu Hằng, trên mặt có ý cười: - Có phải rất kích thích hay không?
- Nói hươu nói vượn! Chu Hằng thề thốt phủ nhận.
- Khẩu thị tâm phi! Ứng Mộng Phạm trợn mắt, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, mắt đẹp vừa chuyển, phong tình vạn chủng, kiều diễm vô cùng: - Bằng không, đồ chơi của ngươi sao lại chọc vào nơi ấy của ta?
Chu Hằng động tác chậm lại, cười hắc hắc, nói:
- Là ngươi câu dẫn ta, ta rất vô tội!
- Vô sỉ! - - - - - oOo- - - - -