An Đào Đào lập tức nhấc váy chạy tới bên Lục Sóc, bàn tay nhỏ nhắn giật giật ống tay áo của anh nói: “Cửu Gia, giờ đã hơn mười giờ rồi, chúng ta mau đi thôi, đừng để nhà họ Lục chờ lâu.”
"vậy thì cứ để bọn họ chờ đi.” Lục Sóc nhếch môi, môi mỏng phát ra âm thanh lạnh lùng.
An Đào Đào hơi sửng sốt, sao cô lại có cảm giác Lục Sóc không có chút cảm tình nào với nhà họ Lục vậy. Khi anh nói về bọn họ, gương mặt anh rất lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn.
“Trước khi hiểu rõ sự tình, cô không đám nói linh tỉnh, lập tức im lặng.
“Đi thôi.” Lục Sóc rũ mắt xuống, ánh mắt bất chợt rơi vào chiếc nhẫn kim cương huyết bồ câu. đang phát sáng lấp lánh đưới ánh đèn trên ngón áp út của cô, trong nháy mắt mặt mày anh cũng. sáng lên.
Cô thực sự đã đeo chiếc nhẫn đó lên. Lục Sóc nhướng mày, dường như trong đôi mắt u ám lạnh lùng của anh có thứ gì đó đang tan chảy, rất nhanh liền có một tia ấm áp khó có thể nhận thấy.
An Đào Đào không có chú ý tới những thay đổi
này, cô nhấc váy đi theo sau Lục Sóc, nhanh chóng lên xe.
Nhà cũ của nhà họ Lục ở ngoại ô thành phố A, nơi đây yên tĩnh, phong cách tươi đẹp, không khí vô cùng trong lành.
Ngôi nhà mang theo hơi thở cổ kính, đây là một ngôi nhà cổ có từ lâu đời. Dù đã có lịch sử hàng trăm năm nhưng ngôi nhà không hề bị thời gian phủi bụi mà còn toát lên một vẻ uy nghiêm huyền bí, khiến người ta không nhịn được mà muốn nhớ lại những gì đã xảy ra trong thời đại đó.
An Đào Đào nhìn chằm chằm ngôi nhà cổ trước mặt, cửa gỗ son, tường đỏ ngói xanh, còn có. sư tử đá canh cửa, tất cả đều rất cổ xưa, giống như những gì cô thấy trong phim truyền hình.
“Cửu Gia, nhà cũ của anh khí phái thật đó.” An Đào Đào chớp mắt, nhất thời cảm thấy mình quá nhỏ bé.
Lục Sóc trầm mặc không nói, nhìn ngôi nhà cổ trước mặt, trong mắt anh hiện lên đủ loại cảm. xúc, u ám, lạnh lùng cùng hung bạo.
Không nghe thấy anh nói chuyện, An Đào Đào. quay đầu nhìn lại, gương mặt lạnh lùng của anh phản chiếu đưới ánh mặt trời, trông vô cùng đáng sợ, giống như anh đang muốn hủy diệt hết tất cả vậy.
An Đào Đào hô hấp khó khăn, đột nhiên thu hồi ánh mắt.
Vừa rồi cô không nói gì sai, đúng không? Nhưng vì sao vẻ mặt của Lục Sóc lại kinh khủng như vậy, thậm chí còn đáng sợ hơn cả biểu cảm của người ăn thịt người ngày xưa.
“Cửu Gia, chúng ta không vào sao?” An Đào Đào lại kéo ống tay áo Lục Sóc, bạo dạn hỏi.
Lục Sóc không để ý tới cô, vẫn nhìn chằm. chằm ngôi nhà cổ trước mặt. An Đào Đào cùng Lục Sóc đứng ở cửa, dần dần cô cũng không dám nói chuyện.
Cũng không biết qua bao lâu, ông quản gia mặc âu phục chỉnh tể mới từ trong nhà đi ra. Ông, quản gia đeo gọng kính vàng, đôi mắt dưới tròng, kính sáng ngời, nhưng khi nhìn thấy Lục Sóc, đôi mắt ông nhấp nháy, như thể có cái gì đó khác đang khuấy động.
Ông ta lập tức cung kính hành lễ, cúi đầu khom người, nói: "Cửu Gia, bà Lục cùng họ hàng. thân thiết đều đang chờ cậu ở bên trong.”
Lục Sóc mặt không đổi sắc, nói: “Ù”
Ông quản gia vẫn luôn cúi thấp đầu, nhìn có vẻ rất cung kính, nhưng An Đào Đào lại thấy rằng, ông ta đang sợ hãi điều gì đó.
Cũng không trách được, tình tình Lục Sóc thất thường, thủ đoạn tàn nhẫn, ông quản gia sợ hãi cũng là chuyện thường tình.
Ông quản gia vừa nói vừa lặng lẽ nhìn An Đào Đào mấy lần, dù chỉ nhìn lướt qua cũng đủ khiến ông ta kinh ngạc. Cô gái trước mặt ông rất nhỏ, chắc chắn không quá hai mươi tuổi, tuy rằng rất. xinh đẹp nhưng lớn lên quá yêu kiều, giờ mới bao nhiêu tuổi mà đã có khí chất quyến rũ như vậy, nếu như trưởng thành rồi thì không biết còn quyến rũ đến nhường nào nữa?
May thay, cô gái nhỏ này có đôi mắt vừa trong vừa sáng, cũng đổi được một chút ấn tượng tốt.
Ông quản gia đang lặng lẽ đánh giá cô mà cô cũng chú ý đến ông ta.
Ở cùng với Lục Sóc lâu như vậy, điều duy nhất cô học được chính là sự nhạy bén.
Mặt An Đào Đào không biến sắc nhưng đôi tay nhỏ bé của cô lại nắm chặt cổ tay áo của Lục Sóc. Đây cũng có thể coi như là ra mắt người lớn trong. nhà, hơn nữa còn là một danh gia vọng tộc trong, xã hội, nên chắc chắn sẽ bị căng thẳng.
“Cửu Gia, đây là vợ mới cưới của cậu đúng không?” Ông quản gia đầy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, cung kính hỏi.
Nói xong, ông ta liền nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của An Đào Đào.
Nhẫn kim cương huyết bồ câu, độc nhất vô nhị, giá trị liên thành...
Lúc đầu Lục Cửu Gia chụp ảnh đã tạo một chấn động không nhỏ, tất cả nhân vật có tiếng. tăm đều yêu thích viên kim cương huyết bồ câu này, còn nguyện bỏ ra cái giá rất cao để mua nó, nhưng Lục Sóc lại từ chối tất cả.
Cũng bởi vì thân phận cao quý cùng thủ đoạn độc ác của Lục Cửu Gia mà những người có tiếng tăm đó dù rất yêu thích cũng không đám vì một viên kim cương mà lật mặt với anh, sau đó chuyện này cũng đi đến hồi kết. ại sao lúc đó Lục Cửu Gia lại chụp bức ảnh viên kim cương huyết bổ câu này nên có nhiều suy đoán khác nhau. Nhưng giờ đây viên kim cương ấy lại nằm trong tay An Đào Đào, lại còn là nằm trên ngón áp út của cô.
Vậy Lục Cửu Gia đã làm viên kim cương đó thành một chiếc nhẫn cưới và trao nó cho cô gái nhỏ trước mặt.
Nghĩ tới đây, ông quản gia có chút choáng váng, lần đầu tiên nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn trên Weibo, ông ta còn nghĩ đây chỉ là một vở kịch mà thôi, giờ mới phát hiện đó vốn không phải là diễn.
Không biết những người đang ngồi trong đại sảnh nhìn thấy cảnh này liệu có kinh ngạc không đây.
Ông quản gia lập tức vực lại tinh thần, nhìn An Đào Đào có thêm vài phần cung kính.
"Tôi là vợ của Cửu Gia.” Đột nhiên An Đào Đào. có chút không thích ứng được, càng thêm siết chặt ống tay áo của Lục Sóc.
Lục Sóc hạ mắt, ánh mắt rơi vào bàn tay nhỏ. nhắn của cô, màu đỏ của viên kim cương trên ngón áp út sáng chói, chiếu vào trong mắt anh, cũng phản chiếu trong lòng anh. Đôi lông mày anh giãn ra, dường như trên người có thêm một tia mềm mại.
Ông quản gia dẫn hai người đi qua một hành lang dài, bên ngoài hành lang trồng rất nhiều loài hoa cỏ quý hiếm, rất đẹp mắt. Đi khoảng năm. phút đồng hồ, bọn họ rốt cuộc cũng đi tới đại sảnh của ngôi nhà cổ.
Về cơ bản, tất cả những người họ hàng thân thích của nhà họ Lục đều đã đến và bọn họ đều đang chờ đợi sự xuất hiện của Lục Cửu Gia, người nắm trong tay mọi quyền lực của nhà họ Lục.
Mặc dù bọn họ hoặc ít hoặc nhiều có chút không được đễ chịu gì nhưng bọn họ biết Lục Sóc. lòng đạ ác độc, tuyệt đối không dễ chọc, cho nên bọn họ chỉ có thể nuốt hận vào trong lòng, không đám để lộ ra ngoài.
Nghe những giọng nói sôi nổi trong đại sảnh, An Đào Đào bỗng thấy hơi sợ hãi. Cô lớn lên ở nông thôn và cô chưa bao giờ tham gia bất kỳ cuộc tụ họp của những người có tiếng tăm lần nào, vì vậy, cô không biết liệu mình có làm ra trò hề gì hay không.
“Theo sát vào.” Ngay khi cô đang hoang mang, giọng nói của Lục Sóc bỗng vang lên.
An Đào Đào vừa hồi thần thì phát hiện Lục Sóc đã sắp đi vào đại sảnh rồi. Cô hít sâu một hơi, không đám nghĩ lung tung nữa, nhấc váy theo sát anh.
'Vừa vào đại sảnh, tất cả mọi người đang trò chuyện, cười nói, ăn uống đều lập tức dừng lại, nhìn về phía Lục Sóc. Mặc dù đều là người thân, nhưng trong sự sợ hãi trong mắt bọn họ lại rất rõ ràng, giống như chuột nhìn thấy mèo vậy.
Thấy vậy, An Đào Đào lập tức sửng sốt.
Đúng là Lục Sóc khá đáng sợ, nhưng có cần phải sợ hãi như vậy không?
Rốt cuộc thì bọn họ là người thân mà nhỉ?
An Đào Đào không biết gì về Lục gia nên không đám nói bậy, chỉ dám âm thẩm phỉ báng trong lòng.
"vậy thì cứ để bọn họ chờ đi.” Lục Sóc nhếch môi, môi mỏng phát ra âm thanh lạnh lùng.
An Đào Đào hơi sửng sốt, sao cô lại có cảm giác Lục Sóc không có chút cảm tình nào với nhà họ Lục vậy. Khi anh nói về bọn họ, gương mặt anh rất lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn.
“Trước khi hiểu rõ sự tình, cô không đám nói linh tỉnh, lập tức im lặng.
“Đi thôi.” Lục Sóc rũ mắt xuống, ánh mắt bất chợt rơi vào chiếc nhẫn kim cương huyết bồ câu. đang phát sáng lấp lánh đưới ánh đèn trên ngón áp út của cô, trong nháy mắt mặt mày anh cũng. sáng lên.
Cô thực sự đã đeo chiếc nhẫn đó lên. Lục Sóc nhướng mày, dường như trong đôi mắt u ám lạnh lùng của anh có thứ gì đó đang tan chảy, rất nhanh liền có một tia ấm áp khó có thể nhận thấy.
An Đào Đào không có chú ý tới những thay đổi
này, cô nhấc váy đi theo sau Lục Sóc, nhanh chóng lên xe.
Nhà cũ của nhà họ Lục ở ngoại ô thành phố A, nơi đây yên tĩnh, phong cách tươi đẹp, không khí vô cùng trong lành.
Ngôi nhà mang theo hơi thở cổ kính, đây là một ngôi nhà cổ có từ lâu đời. Dù đã có lịch sử hàng trăm năm nhưng ngôi nhà không hề bị thời gian phủi bụi mà còn toát lên một vẻ uy nghiêm huyền bí, khiến người ta không nhịn được mà muốn nhớ lại những gì đã xảy ra trong thời đại đó.
An Đào Đào nhìn chằm chằm ngôi nhà cổ trước mặt, cửa gỗ son, tường đỏ ngói xanh, còn có. sư tử đá canh cửa, tất cả đều rất cổ xưa, giống như những gì cô thấy trong phim truyền hình.
“Cửu Gia, nhà cũ của anh khí phái thật đó.” An Đào Đào chớp mắt, nhất thời cảm thấy mình quá nhỏ bé.
Lục Sóc trầm mặc không nói, nhìn ngôi nhà cổ trước mặt, trong mắt anh hiện lên đủ loại cảm. xúc, u ám, lạnh lùng cùng hung bạo.
Không nghe thấy anh nói chuyện, An Đào Đào. quay đầu nhìn lại, gương mặt lạnh lùng của anh phản chiếu đưới ánh mặt trời, trông vô cùng đáng sợ, giống như anh đang muốn hủy diệt hết tất cả vậy.
An Đào Đào hô hấp khó khăn, đột nhiên thu hồi ánh mắt.
Vừa rồi cô không nói gì sai, đúng không? Nhưng vì sao vẻ mặt của Lục Sóc lại kinh khủng như vậy, thậm chí còn đáng sợ hơn cả biểu cảm của người ăn thịt người ngày xưa.
“Cửu Gia, chúng ta không vào sao?” An Đào Đào lại kéo ống tay áo Lục Sóc, bạo dạn hỏi.
Lục Sóc không để ý tới cô, vẫn nhìn chằm. chằm ngôi nhà cổ trước mặt. An Đào Đào cùng Lục Sóc đứng ở cửa, dần dần cô cũng không dám nói chuyện.
Cũng không biết qua bao lâu, ông quản gia mặc âu phục chỉnh tể mới từ trong nhà đi ra. Ông, quản gia đeo gọng kính vàng, đôi mắt dưới tròng, kính sáng ngời, nhưng khi nhìn thấy Lục Sóc, đôi mắt ông nhấp nháy, như thể có cái gì đó khác đang khuấy động.
Ông ta lập tức cung kính hành lễ, cúi đầu khom người, nói: "Cửu Gia, bà Lục cùng họ hàng. thân thiết đều đang chờ cậu ở bên trong.”
Lục Sóc mặt không đổi sắc, nói: “Ù”
Ông quản gia vẫn luôn cúi thấp đầu, nhìn có vẻ rất cung kính, nhưng An Đào Đào lại thấy rằng, ông ta đang sợ hãi điều gì đó.
Cũng không trách được, tình tình Lục Sóc thất thường, thủ đoạn tàn nhẫn, ông quản gia sợ hãi cũng là chuyện thường tình.
Ông quản gia vừa nói vừa lặng lẽ nhìn An Đào Đào mấy lần, dù chỉ nhìn lướt qua cũng đủ khiến ông ta kinh ngạc. Cô gái trước mặt ông rất nhỏ, chắc chắn không quá hai mươi tuổi, tuy rằng rất. xinh đẹp nhưng lớn lên quá yêu kiều, giờ mới bao nhiêu tuổi mà đã có khí chất quyến rũ như vậy, nếu như trưởng thành rồi thì không biết còn quyến rũ đến nhường nào nữa?
May thay, cô gái nhỏ này có đôi mắt vừa trong vừa sáng, cũng đổi được một chút ấn tượng tốt.
Ông quản gia đang lặng lẽ đánh giá cô mà cô cũng chú ý đến ông ta.
Ở cùng với Lục Sóc lâu như vậy, điều duy nhất cô học được chính là sự nhạy bén.
Mặt An Đào Đào không biến sắc nhưng đôi tay nhỏ bé của cô lại nắm chặt cổ tay áo của Lục Sóc. Đây cũng có thể coi như là ra mắt người lớn trong. nhà, hơn nữa còn là một danh gia vọng tộc trong, xã hội, nên chắc chắn sẽ bị căng thẳng.
“Cửu Gia, đây là vợ mới cưới của cậu đúng không?” Ông quản gia đầy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, cung kính hỏi.
Nói xong, ông ta liền nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của An Đào Đào.
Nhẫn kim cương huyết bồ câu, độc nhất vô nhị, giá trị liên thành...
Lúc đầu Lục Cửu Gia chụp ảnh đã tạo một chấn động không nhỏ, tất cả nhân vật có tiếng. tăm đều yêu thích viên kim cương huyết bồ câu này, còn nguyện bỏ ra cái giá rất cao để mua nó, nhưng Lục Sóc lại từ chối tất cả.
Cũng bởi vì thân phận cao quý cùng thủ đoạn độc ác của Lục Cửu Gia mà những người có tiếng tăm đó dù rất yêu thích cũng không đám vì một viên kim cương mà lật mặt với anh, sau đó chuyện này cũng đi đến hồi kết. ại sao lúc đó Lục Cửu Gia lại chụp bức ảnh viên kim cương huyết bổ câu này nên có nhiều suy đoán khác nhau. Nhưng giờ đây viên kim cương ấy lại nằm trong tay An Đào Đào, lại còn là nằm trên ngón áp út của cô.
Vậy Lục Cửu Gia đã làm viên kim cương đó thành một chiếc nhẫn cưới và trao nó cho cô gái nhỏ trước mặt.
Nghĩ tới đây, ông quản gia có chút choáng váng, lần đầu tiên nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn trên Weibo, ông ta còn nghĩ đây chỉ là một vở kịch mà thôi, giờ mới phát hiện đó vốn không phải là diễn.
Không biết những người đang ngồi trong đại sảnh nhìn thấy cảnh này liệu có kinh ngạc không đây.
Ông quản gia lập tức vực lại tinh thần, nhìn An Đào Đào có thêm vài phần cung kính.
"Tôi là vợ của Cửu Gia.” Đột nhiên An Đào Đào. có chút không thích ứng được, càng thêm siết chặt ống tay áo của Lục Sóc.
Lục Sóc hạ mắt, ánh mắt rơi vào bàn tay nhỏ. nhắn của cô, màu đỏ của viên kim cương trên ngón áp út sáng chói, chiếu vào trong mắt anh, cũng phản chiếu trong lòng anh. Đôi lông mày anh giãn ra, dường như trên người có thêm một tia mềm mại.
Ông quản gia dẫn hai người đi qua một hành lang dài, bên ngoài hành lang trồng rất nhiều loài hoa cỏ quý hiếm, rất đẹp mắt. Đi khoảng năm. phút đồng hồ, bọn họ rốt cuộc cũng đi tới đại sảnh của ngôi nhà cổ.
Về cơ bản, tất cả những người họ hàng thân thích của nhà họ Lục đều đã đến và bọn họ đều đang chờ đợi sự xuất hiện của Lục Cửu Gia, người nắm trong tay mọi quyền lực của nhà họ Lục.
Mặc dù bọn họ hoặc ít hoặc nhiều có chút không được đễ chịu gì nhưng bọn họ biết Lục Sóc. lòng đạ ác độc, tuyệt đối không dễ chọc, cho nên bọn họ chỉ có thể nuốt hận vào trong lòng, không đám để lộ ra ngoài.
Nghe những giọng nói sôi nổi trong đại sảnh, An Đào Đào bỗng thấy hơi sợ hãi. Cô lớn lên ở nông thôn và cô chưa bao giờ tham gia bất kỳ cuộc tụ họp của những người có tiếng tăm lần nào, vì vậy, cô không biết liệu mình có làm ra trò hề gì hay không.
“Theo sát vào.” Ngay khi cô đang hoang mang, giọng nói của Lục Sóc bỗng vang lên.
An Đào Đào vừa hồi thần thì phát hiện Lục Sóc đã sắp đi vào đại sảnh rồi. Cô hít sâu một hơi, không đám nghĩ lung tung nữa, nhấc váy theo sát anh.
'Vừa vào đại sảnh, tất cả mọi người đang trò chuyện, cười nói, ăn uống đều lập tức dừng lại, nhìn về phía Lục Sóc. Mặc dù đều là người thân, nhưng trong sự sợ hãi trong mắt bọn họ lại rất rõ ràng, giống như chuột nhìn thấy mèo vậy.
Thấy vậy, An Đào Đào lập tức sửng sốt.
Đúng là Lục Sóc khá đáng sợ, nhưng có cần phải sợ hãi như vậy không?
Rốt cuộc thì bọn họ là người thân mà nhỉ?
An Đào Đào không biết gì về Lục gia nên không đám nói bậy, chỉ dám âm thẩm phỉ báng trong lòng.