Lời vừa nói ra khỏi miệng cô ấy đã cảm thấy hơi hối hận, sao lại có thể hỏi như vậy chứ, lỡ như là hiểu lầm thôi thì sao?
An Đào Đào mấp máy môi, sắc mặt hơi tái đi.
Chu Mễ thấy cô vậy thì choáng váng đầu óc, vậy là đoán đúng rồi sao?
Nhưng cô bạn nhỏ của cô ấy đễ thương, đáng yêu như vậy, sao lại được bao nuôi được, chẳng lẽ có chuyện gì sao?
Chu Mễ mở miệng định nói, kết quả An Đào Đào lại nhanh chóng ra hiệu cho cô ấy im lặng, sau đó thì thầm vào tai cô ấy: “Chu Mễ, chúng ta vào nhà vệ sinh nói chuyện đi.”
Chu Mễ dùng ánh mắt đầy vẻ phức tạp liếc nhìn An Đào Đào một cái, nhưng vẫn đi vào nhà vệ sinh để xem cô giải thích thế nào.
Lúc này trong nhà vệ sinh không có ai, An Đào Đào bước vào, khóa cửa nhà vệ sinh lại.
Chu Mễ đứng giữa nhà vệ sinh, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: “An Đào Đào, tất cả những gì trên điễn đàn đều là sự thật, cậu thật sự được người ta...”
“Cũng coi như bao nuôi đi...” An Đào Đào cười khổ, kể lại đầu đuôi chuyện bố An đã chuốc thuốc mê cô như thế nào, rồi đưa cô đến chỗ Cửu Gia như thế nào, nhưng lại che giấu thân phận thực sự của bản thân.
Chu Mễ đứng một bên yên lặng lắng nghe, trong lòng đấy lên cảm giác khó chịu.
Nghe tới chuyện An Đào Đào bị bố ruột của. mình chuốc thuốc mê, cô ấy như biến thành một con thú nhỏ tức giận, từ lông mày đến ánh mắt tất cả đều tràn đầy ngọn lửa giận dữ: “Bố ruột kiểu gì vậy? Đồ cặn bãi”
"Đúng là tên cặn bã.” An Đào Đào cũng rất oán hận.
“Vậy sau đó thì sao, cậu định vĩnh viễn ở lại chỗ của Cửu Gia đó sao?" Chu Mễ cắn môi, luôn cảm thấy cô nên rời khỏi chỗ của Cửu Gia đó, nếu không bị gán cho cái thân phận được người ta bao nuôi nhất định sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời.
Giống như bây giờ vậy.
An Đào Đào lại cười khổ một tiếng: “Trốn không thoát đâu, toàn bộ thành phố A đều là người của Cửu Gia hết, chỉ cần tôi có hành động. gì nhất định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó cái mạng nhỏ của tôi cũng chẳng còn. Vậy nên điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào mới có thể sống sót bên cạnh Cửu Gia, còn những chuyện khác để sau này rồi nói vậy.”
Chu Mễ nghe xong, chỉ cảm thấy vô cùng chua xót.
Đúng là cô ấy đã suy nghĩ hơi bồng bột, Cửu Gia một tay che trời như vậy không ai có thể trốn. thoát đưới mí mắt anh được, còn An Đào Đào lại ngọt ngào không khác gì một con cừu non.
Muốn chạy?
Có lẽ sẽ bị Cửu Gia một súng bắn chết!
Không ngờ rằng hai người cùng tuổi, cô ấy được sống trong vòng tay bố mẹ vô ưu vô lo, còn An Đào Đào thì từng giây từng phút đều phải chuẩn bị cho mạng sống của mình, quá đáng thương.
Chu Mễ sụt sịt, hốc mắt đỏ hoe: “An Đào Đào, ở biệt thự Cửu Gia thì tôi không thể chăm sóc được cho cậu, nhưng ở trường tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu thật tốt, yên tâm đi, cho dù cậu ra sao, cậu vẫn là bạn thân nhất của tôi.”
An Đào Đào cười rộ lên, khoảnh khắc ấy gương mặt tựa như hoa đào: “Cảm ơn cậu.”
Chu Mễ nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên ôm ngực, vẻ mặt hoảng hốt.
Cô bạn nhỏ của cô ấy xinh quá trời quá đất, cô ấy lại bị sắc đẹp tấn công thêm lần nữa.
Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chu Mễ mở điện thoại lên, đang định lướt 'Weibo để bình tĩnh lại, vừa mở Weibo ra, cô ấy chợt hét thất thanh: “A, An Đào Đào mau lên 'Weibo đi, cậu lên hotsearch rồi!”
Hotsearch?
Không đời nào?
An Đào Đào có chút mông lung mở Weibo ra.
“Trong nháy mắt, mọi thứ trên Weibo như che trời lấp đất mà lọt vào mắt cô.
#Lục Sóc & An Đào Đào#t
'#An Đào Đào được bao nuôi#
Hai cái hot search lần lượt xếp thứ nhất và thứ hai, ngay cả mấy tin tức bùng nổ như “Ảnh đế vượt quá giới hạn”, “Ảnh hậu bao nuôi nghệ sĩ mới” cũng đều bị đẩy xuống, hai cái hot search. này ngạo nghễ đứng chêm chệ trên top đầu, không hề có xu hướng giảm xuống.
An Đào Đào nhìn hai cái hot search kia, suýt chút nữa đập vỡ điện thoại: “Nhanh như vậy mà đã lên hot search, xem ra là tôi đã đánh giá thấp sức hút của Cửu Gia rồi.”
Cô vốn tưởng rằng sẽ phải mất một đến hai ngày, nhưng ai biết được, thậm chí còn chưa đầy một giờ mà đã lên hot search.
“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ tới, đáng sợ quá.” Chu Mễ siết chặt điện thoại, cơ thể hơi run. rẩy: “Giờ đã lên hot search, vậy chẳng khác nào tất cả mọi người đều biết chuyện của cậu và Lục Cửu Gia, cậu tính làm sao bây giờ?”
An Đào Đào đỡ trán, chỉ cảm thấy rất đau đầu.
Cô biết Lục Sóc ở thành phố A sẽ tương đối được người khác chú ý, nhưng không ngờ ở nơi khác anh vẫn thu hút nhiều sự quan tâm như vậy. Mà cũng đúng, dù sao người ta cũng là người giàu có nhất chốn này, nghiễm nhiên sẽ được quan tâm hơn hẳn.
Hơn nữa với nhan sắc của Lục Sóc thì chỉ cần một giây đã có thể hạ gục ảnh đế và ảnh hậu, quan trọng nhất là hiện nay tất cả mọi người đều đam mê cái đẹp, xuất hiện một anh đẹp trai vừa tuấn tú vừa nhiều tiển, còn mang vẻ độc lạ như vậy, ai mà không mê cho được.
An Đào Đào đau đầu bấm vào hotsearch, nhìn một hồi chỉ muốn chửi người.
"#Lục Sóc & An Đào Đào# Lục Cửu Gia, tôi thấy một bài đăng trên diễn đàn trường học, bài đăng đó nói An Đào Đào của trường chúng tôi được anh bao nuôi, chuyện này có phải sự thật không? 'Trường của chúng tôi sắp nổ tung rồi. @Lục Sóc”
Phía dưới còn có một đống bình luận, mắng chửi An Đào Đào cũng có, hâm mộ An Đào Đào cũng có, còn có một đám quần chúng ăn đưa chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.
“Không ngờ lúc còn sống có thể chứng kiến được cảnh có người đám tag thẳng tài khoản của (@Lục Cửu Gia, người này ngáo à?”
“Ngồi chờ chủ post bị Lục Cửu Gia hỏi tội.”
“Ngồi chờ +1."
“Xuất sắc, xuất sắc, người lần này Lục Cửu Gia. bao nuôi lại là một cô sinh viên đại học, có điều nhìn qua trông cũng rất dịu dàng, xinh đẹp, khó trách Lục Cửu Gia nhìn trúng.”
“'Xinh đẹp thì có ích lợi gì? Còn không phải cũng chỉ là một kẻ ham ăn lười làm được người ta bao nuôi thôi sao? Chờ Lục Cửu Gia chơi chán rồi, chưa biết chừng sẽ bị ném vào cái hang cùng ngõ hẻm nào đó cũng nên.”
“Đồng ý với bình luận trên, trông cô ta quyến rũ như vậy, vừa nhìn đã biết là một con hồ ly tỉnh rồi, loại phụ nữ này thường không tồn tại được lâu đâu, chơi chán sẽ nhanh chóng bị vứt bỏ.”
Trên Weibo, hàng loạt bình luận bẩn thiu được đăng tải.
An Đào Đào nhìn từng cái bình luận kia, khuôn mặt nhỏ tái đi hệt như bị bệnh nặng, cô nắm lấy vạt áo Chu Mễ, dường như chỉ có như vậy cô mới không ngã xuống.
“An Đào Đào, cậu đừng để ý mấy cái bình luận trên Weibo, nhất định sẽ có cách giải quyết mà, yên tâm đi.” Chu Mễ động viên cô.
An Đào Đào nhìn góc nhà inh, ánh mắt mông lung, cũng chẳng nói lời nào.
Chu Mễ bị đáng vẻ của cô làm cho sợ hãi: “An Đào Đào cậu đừng làm tôi sợ mà, hay là cậu nhờ Lục Cửu Gia giúp đỡ đi?”
Lục Sóc?
Ánh mắt An Đào Đào trở nên âm trầm: “Lục Sóc đã trả lời chưa?”
Cái Weibo @Lục Sóc kia vẫn còn trên đó, số lượt xem đã vươn lên đẫn đầu, nhưng Lục Sóc vẫn không hề đứng ra giải thích, giống như anh đã thừa nhận những bình luận này vậ
An Đào Đào nhíu mày, Lục Sóc không phản hồi, cũng không yêu cầu người khác đứng ra giải quyết, có thể là đo không dùng Weibo nên không. thấy được, hoặc có thể là thấy rồi nhưng cũng chẳng muốn quan tâm, để cho mọi người suy diễn, cuối cùng là để cho tất cả mọi người đều biết.
Những thứ này đối với anh ngay từ đầu đã không là cái gì, anh là Lục Sóc, Lục Cửu Gia, bao nuôi mấy người phụ nữ căn bản chẳng phải việc gì to tát.
Hà tất phải đứng ra giải thích?
Còn cô cho dù có chết chìm trong biển nước bọt này, Lục Sóc cũng có thể vứt bỏ cô, đi tìm. người phụ nữ khác.
Nghĩ đến đây, chân tay An Đào Đào trở nên lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đây là nỗi khổ của một người phụ nữ được bao nuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.
An Đào Đào đi theo Chu Mễ trở lại lớp học, đầu óc cô giờ trống rỗng, không thể làm bất cứ việc gì.
An Đào Đào mấp máy môi, sắc mặt hơi tái đi.
Chu Mễ thấy cô vậy thì choáng váng đầu óc, vậy là đoán đúng rồi sao?
Nhưng cô bạn nhỏ của cô ấy đễ thương, đáng yêu như vậy, sao lại được bao nuôi được, chẳng lẽ có chuyện gì sao?
Chu Mễ mở miệng định nói, kết quả An Đào Đào lại nhanh chóng ra hiệu cho cô ấy im lặng, sau đó thì thầm vào tai cô ấy: “Chu Mễ, chúng ta vào nhà vệ sinh nói chuyện đi.”
Chu Mễ dùng ánh mắt đầy vẻ phức tạp liếc nhìn An Đào Đào một cái, nhưng vẫn đi vào nhà vệ sinh để xem cô giải thích thế nào.
Lúc này trong nhà vệ sinh không có ai, An Đào Đào bước vào, khóa cửa nhà vệ sinh lại.
Chu Mễ đứng giữa nhà vệ sinh, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: “An Đào Đào, tất cả những gì trên điễn đàn đều là sự thật, cậu thật sự được người ta...”
“Cũng coi như bao nuôi đi...” An Đào Đào cười khổ, kể lại đầu đuôi chuyện bố An đã chuốc thuốc mê cô như thế nào, rồi đưa cô đến chỗ Cửu Gia như thế nào, nhưng lại che giấu thân phận thực sự của bản thân.
Chu Mễ đứng một bên yên lặng lắng nghe, trong lòng đấy lên cảm giác khó chịu.
Nghe tới chuyện An Đào Đào bị bố ruột của. mình chuốc thuốc mê, cô ấy như biến thành một con thú nhỏ tức giận, từ lông mày đến ánh mắt tất cả đều tràn đầy ngọn lửa giận dữ: “Bố ruột kiểu gì vậy? Đồ cặn bãi”
"Đúng là tên cặn bã.” An Đào Đào cũng rất oán hận.
“Vậy sau đó thì sao, cậu định vĩnh viễn ở lại chỗ của Cửu Gia đó sao?" Chu Mễ cắn môi, luôn cảm thấy cô nên rời khỏi chỗ của Cửu Gia đó, nếu không bị gán cho cái thân phận được người ta bao nuôi nhất định sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời.
Giống như bây giờ vậy.
An Đào Đào lại cười khổ một tiếng: “Trốn không thoát đâu, toàn bộ thành phố A đều là người của Cửu Gia hết, chỉ cần tôi có hành động. gì nhất định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó cái mạng nhỏ của tôi cũng chẳng còn. Vậy nên điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào mới có thể sống sót bên cạnh Cửu Gia, còn những chuyện khác để sau này rồi nói vậy.”
Chu Mễ nghe xong, chỉ cảm thấy vô cùng chua xót.
Đúng là cô ấy đã suy nghĩ hơi bồng bột, Cửu Gia một tay che trời như vậy không ai có thể trốn. thoát đưới mí mắt anh được, còn An Đào Đào lại ngọt ngào không khác gì một con cừu non.
Muốn chạy?
Có lẽ sẽ bị Cửu Gia một súng bắn chết!
Không ngờ rằng hai người cùng tuổi, cô ấy được sống trong vòng tay bố mẹ vô ưu vô lo, còn An Đào Đào thì từng giây từng phút đều phải chuẩn bị cho mạng sống của mình, quá đáng thương.
Chu Mễ sụt sịt, hốc mắt đỏ hoe: “An Đào Đào, ở biệt thự Cửu Gia thì tôi không thể chăm sóc được cho cậu, nhưng ở trường tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu thật tốt, yên tâm đi, cho dù cậu ra sao, cậu vẫn là bạn thân nhất của tôi.”
An Đào Đào cười rộ lên, khoảnh khắc ấy gương mặt tựa như hoa đào: “Cảm ơn cậu.”
Chu Mễ nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên ôm ngực, vẻ mặt hoảng hốt.
Cô bạn nhỏ của cô ấy xinh quá trời quá đất, cô ấy lại bị sắc đẹp tấn công thêm lần nữa.
Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chu Mễ mở điện thoại lên, đang định lướt 'Weibo để bình tĩnh lại, vừa mở Weibo ra, cô ấy chợt hét thất thanh: “A, An Đào Đào mau lên 'Weibo đi, cậu lên hotsearch rồi!”
Hotsearch?
Không đời nào?
An Đào Đào có chút mông lung mở Weibo ra.
“Trong nháy mắt, mọi thứ trên Weibo như che trời lấp đất mà lọt vào mắt cô.
#Lục Sóc & An Đào Đào#t
'#An Đào Đào được bao nuôi#
Hai cái hot search lần lượt xếp thứ nhất và thứ hai, ngay cả mấy tin tức bùng nổ như “Ảnh đế vượt quá giới hạn”, “Ảnh hậu bao nuôi nghệ sĩ mới” cũng đều bị đẩy xuống, hai cái hot search. này ngạo nghễ đứng chêm chệ trên top đầu, không hề có xu hướng giảm xuống.
An Đào Đào nhìn hai cái hot search kia, suýt chút nữa đập vỡ điện thoại: “Nhanh như vậy mà đã lên hot search, xem ra là tôi đã đánh giá thấp sức hút của Cửu Gia rồi.”
Cô vốn tưởng rằng sẽ phải mất một đến hai ngày, nhưng ai biết được, thậm chí còn chưa đầy một giờ mà đã lên hot search.
“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ tới, đáng sợ quá.” Chu Mễ siết chặt điện thoại, cơ thể hơi run. rẩy: “Giờ đã lên hot search, vậy chẳng khác nào tất cả mọi người đều biết chuyện của cậu và Lục Cửu Gia, cậu tính làm sao bây giờ?”
An Đào Đào đỡ trán, chỉ cảm thấy rất đau đầu.
Cô biết Lục Sóc ở thành phố A sẽ tương đối được người khác chú ý, nhưng không ngờ ở nơi khác anh vẫn thu hút nhiều sự quan tâm như vậy. Mà cũng đúng, dù sao người ta cũng là người giàu có nhất chốn này, nghiễm nhiên sẽ được quan tâm hơn hẳn.
Hơn nữa với nhan sắc của Lục Sóc thì chỉ cần một giây đã có thể hạ gục ảnh đế và ảnh hậu, quan trọng nhất là hiện nay tất cả mọi người đều đam mê cái đẹp, xuất hiện một anh đẹp trai vừa tuấn tú vừa nhiều tiển, còn mang vẻ độc lạ như vậy, ai mà không mê cho được.
An Đào Đào đau đầu bấm vào hotsearch, nhìn một hồi chỉ muốn chửi người.
"#Lục Sóc & An Đào Đào# Lục Cửu Gia, tôi thấy một bài đăng trên diễn đàn trường học, bài đăng đó nói An Đào Đào của trường chúng tôi được anh bao nuôi, chuyện này có phải sự thật không? 'Trường của chúng tôi sắp nổ tung rồi. @Lục Sóc”
Phía dưới còn có một đống bình luận, mắng chửi An Đào Đào cũng có, hâm mộ An Đào Đào cũng có, còn có một đám quần chúng ăn đưa chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.
“Không ngờ lúc còn sống có thể chứng kiến được cảnh có người đám tag thẳng tài khoản của (@Lục Cửu Gia, người này ngáo à?”
“Ngồi chờ chủ post bị Lục Cửu Gia hỏi tội.”
“Ngồi chờ +1."
“Xuất sắc, xuất sắc, người lần này Lục Cửu Gia. bao nuôi lại là một cô sinh viên đại học, có điều nhìn qua trông cũng rất dịu dàng, xinh đẹp, khó trách Lục Cửu Gia nhìn trúng.”
“'Xinh đẹp thì có ích lợi gì? Còn không phải cũng chỉ là một kẻ ham ăn lười làm được người ta bao nuôi thôi sao? Chờ Lục Cửu Gia chơi chán rồi, chưa biết chừng sẽ bị ném vào cái hang cùng ngõ hẻm nào đó cũng nên.”
“Đồng ý với bình luận trên, trông cô ta quyến rũ như vậy, vừa nhìn đã biết là một con hồ ly tỉnh rồi, loại phụ nữ này thường không tồn tại được lâu đâu, chơi chán sẽ nhanh chóng bị vứt bỏ.”
Trên Weibo, hàng loạt bình luận bẩn thiu được đăng tải.
An Đào Đào nhìn từng cái bình luận kia, khuôn mặt nhỏ tái đi hệt như bị bệnh nặng, cô nắm lấy vạt áo Chu Mễ, dường như chỉ có như vậy cô mới không ngã xuống.
“An Đào Đào, cậu đừng để ý mấy cái bình luận trên Weibo, nhất định sẽ có cách giải quyết mà, yên tâm đi.” Chu Mễ động viên cô.
An Đào Đào nhìn góc nhà inh, ánh mắt mông lung, cũng chẳng nói lời nào.
Chu Mễ bị đáng vẻ của cô làm cho sợ hãi: “An Đào Đào cậu đừng làm tôi sợ mà, hay là cậu nhờ Lục Cửu Gia giúp đỡ đi?”
Lục Sóc?
Ánh mắt An Đào Đào trở nên âm trầm: “Lục Sóc đã trả lời chưa?”
Cái Weibo @Lục Sóc kia vẫn còn trên đó, số lượt xem đã vươn lên đẫn đầu, nhưng Lục Sóc vẫn không hề đứng ra giải thích, giống như anh đã thừa nhận những bình luận này vậ
An Đào Đào nhíu mày, Lục Sóc không phản hồi, cũng không yêu cầu người khác đứng ra giải quyết, có thể là đo không dùng Weibo nên không. thấy được, hoặc có thể là thấy rồi nhưng cũng chẳng muốn quan tâm, để cho mọi người suy diễn, cuối cùng là để cho tất cả mọi người đều biết.
Những thứ này đối với anh ngay từ đầu đã không là cái gì, anh là Lục Sóc, Lục Cửu Gia, bao nuôi mấy người phụ nữ căn bản chẳng phải việc gì to tát.
Hà tất phải đứng ra giải thích?
Còn cô cho dù có chết chìm trong biển nước bọt này, Lục Sóc cũng có thể vứt bỏ cô, đi tìm. người phụ nữ khác.
Nghĩ đến đây, chân tay An Đào Đào trở nên lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đây là nỗi khổ của một người phụ nữ được bao nuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.
An Đào Đào đi theo Chu Mễ trở lại lớp học, đầu óc cô giờ trống rỗng, không thể làm bất cứ việc gì.