Dây thần kinh trong lòng An Đào Đào bỗng. đứt đoạn, cô nắm chặt vạt áo, bước từng bước nhỏ đến gần...
Khi cô đến bên cạnh Lục Sóc, lưng áo đã ướt đâm mồ hôi lạnh, dính lên người cô. Gió thổi qua. khiến sống lưng cô lạnh toát.
Đầu ngón tay khẽ cựa quậy, trông rất lo sợ.
Lục Sóc cụp mắt nhìn cô, thấy cô không nói câu nào thì cảm thấy nhạt nhẽo, ánh mắt càng u ám hơn, nhưng lại giống như vòng xoáy khiến người khác không thể nhìn thấy rõ.
“Cô có biết đây là nơi nào không?”
Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến. tim của An Đào Đào khẽ run lên.
khii Cô đảo mắt, đè đặt nhìn về phía hang rắn, có hàng nghìn con rắn độc đang bò lổm ngổm trong hốlớn. Chúng phun đầu lưỡi của mình ra, ánh mắt: lạnh lẽo, như thể giây tiếp theo sẽ vồ tới, cắn nuốt người khác vào bụng.
An Đào Đào mới nhìn thoáng qua đã cảm thấy khó chịu khắp người.
Cô thu hồi ánh mắt, cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Đây là hang rắn của Cửu gia..."
"Thông minh đấy, cô có biết những con rắn này ăn gì không?” Lục Sóc thả lỏng người, vươn tay xoa nốt ruồi lệ của cô.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, như đang đối xử với người yêu đã ở bên nhau nhiều năm.
Nhưng trong tức khắc, An Đào Đào cảm nhận được nguy hiểm, tay của anh rất lạnh không khác gì rắn độc đang bò trong hố.
"Không biết..” An Đào Đào liếc, đột nhiên phát hiện trong hố lớn có vô số hài cốt trắng toát cực kỳ chói mắt.
Quả nhiên lời đồn là thật, những con rắn này. ăn thịt người...
“Những người phản bội, đắc tội với tôi đều ở dưới đấy.” Lục Sóc khẽ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười, trong vết máu còn sót lại tràn ngập sắt ý.
Giây tiếp theo, anh siết chặt cổ An Đào.
An Đào Đào ngạt thở, chỉ cảm thấy không khí đang dần vơi đi.
'Tên ác quỷ này thực sự muốn bóp chết cô!
““Khụ khụ, Lục Sóc, anh làm gì vậy, buông ra..." An Đào Đào đỏ mặt, không ngừng đánh vào mu bàn tay của Lục Sóc.
Nhưng sức lực của cô chỉ như gãi ngứa. “Điểm ma huyệt của tôi đấy hả?” Lục Sóc nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của cô, khóe
miệng nở nụ cười nham hiểm: “Có muốn trở thành một trong số đó không?”
An Đào Đào ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo không chút hơi ấm của anh.
'Tối tăm, sâu thẳm khiến người khác lo. Sợ...
Cô khó chịu mím chặt môi, là do cô sơ suất, còn tưởng rằng tên ác quỷ này biến mất hai ngày là vì sợ.
Hóa ra là đang ở đây đợi cô.
Nếu cứ tiếp tục thế này cô sẽ chết mất “Không muốn, tôi không muốn...” An Đào Đào mở miệng, giọng nói yếu ớt như mèo con nức
nở: “Cửu gia, tôi sai rồi, xin anh rộng lượng, đừng so đo với một con nhóc như tôi, được không?”
Lục Sóc thấy cô thật sự sắp chết mới buông tay ra, tâm trạng càng vui sướng hơn.
An Đào Đào được thả ra, cô tham lam hít thở không khí, sau nhiếu lần hít sâu, cô mới cảm thấy mình đã được sống lại, trong lòng càng sợ Lục Sóc hơn.
Tên ác quỷ này suýt bóp chết cô. sâu, cô mới cảm thấy
Anh giống hột bạo chúa, hễ tí là chém muốn giữ lại mạng sống của mình thì phải thể hiện sự yếu thế... Nếu vừa rồi cô không thể hiện sự yếu thế, hậu quả sẽ khó mà lường trước được.
“Sợ à?” Lục Sóc bóp gáy cô, buộc cô nhìn đám rắn độc trong hố.
An Đào Đào vừa bị bóp cổ xong, bây giờ lại bị bóp gáy, chỉ cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ vào bệnh viện tâm thần mất.
“Nếu muốn sống sót thì phải lấy lòng tôi, đừng chọc tôi nổi giận, biết chưa?” Lục Sóc nói, rồi đưa tay xoa nốt ruồi lệ của cô lần nữa.
Ánh mắt anh sỉ mê, pha chút bệnh hoạn.
An Đào Đào vừa mới thoát khỏi nỗi ám ảnh, nên không nói gì, nhưng Lục Sóc lại cho rằng cô 'khônghiểu, nên bàn tay đang bóp gáy cô vì không,
vừa lòng mà tăng thêm sức lực.
An Đào Đào giật mình, cảm giác cổ của mình sẽ bị bóp gãy bất cứ lúc nào, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng cô vẫn nói: “Tôi biết rồi, Cửu gia...
Cô ngẩng đầu liếc nhìn, rồi vô tình bắt gặp ánh mắt phát sáng của một con rắn độc ở trong hang.
Khi cô đến bên cạnh Lục Sóc, lưng áo đã ướt đâm mồ hôi lạnh, dính lên người cô. Gió thổi qua. khiến sống lưng cô lạnh toát.
Đầu ngón tay khẽ cựa quậy, trông rất lo sợ.
Lục Sóc cụp mắt nhìn cô, thấy cô không nói câu nào thì cảm thấy nhạt nhẽo, ánh mắt càng u ám hơn, nhưng lại giống như vòng xoáy khiến người khác không thể nhìn thấy rõ.
“Cô có biết đây là nơi nào không?”
Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến. tim của An Đào Đào khẽ run lên.
khii Cô đảo mắt, đè đặt nhìn về phía hang rắn, có hàng nghìn con rắn độc đang bò lổm ngổm trong hốlớn. Chúng phun đầu lưỡi của mình ra, ánh mắt: lạnh lẽo, như thể giây tiếp theo sẽ vồ tới, cắn nuốt người khác vào bụng.
An Đào Đào mới nhìn thoáng qua đã cảm thấy khó chịu khắp người.
Cô thu hồi ánh mắt, cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Đây là hang rắn của Cửu gia..."
"Thông minh đấy, cô có biết những con rắn này ăn gì không?” Lục Sóc thả lỏng người, vươn tay xoa nốt ruồi lệ của cô.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, như đang đối xử với người yêu đã ở bên nhau nhiều năm.
Nhưng trong tức khắc, An Đào Đào cảm nhận được nguy hiểm, tay của anh rất lạnh không khác gì rắn độc đang bò trong hố.
"Không biết..” An Đào Đào liếc, đột nhiên phát hiện trong hố lớn có vô số hài cốt trắng toát cực kỳ chói mắt.
Quả nhiên lời đồn là thật, những con rắn này. ăn thịt người...
“Những người phản bội, đắc tội với tôi đều ở dưới đấy.” Lục Sóc khẽ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười, trong vết máu còn sót lại tràn ngập sắt ý.
Giây tiếp theo, anh siết chặt cổ An Đào.
An Đào Đào ngạt thở, chỉ cảm thấy không khí đang dần vơi đi.
'Tên ác quỷ này thực sự muốn bóp chết cô!
““Khụ khụ, Lục Sóc, anh làm gì vậy, buông ra..." An Đào Đào đỏ mặt, không ngừng đánh vào mu bàn tay của Lục Sóc.
Nhưng sức lực của cô chỉ như gãi ngứa. “Điểm ma huyệt của tôi đấy hả?” Lục Sóc nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của cô, khóe
miệng nở nụ cười nham hiểm: “Có muốn trở thành một trong số đó không?”
An Đào Đào ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo không chút hơi ấm của anh.
'Tối tăm, sâu thẳm khiến người khác lo. Sợ...
Cô khó chịu mím chặt môi, là do cô sơ suất, còn tưởng rằng tên ác quỷ này biến mất hai ngày là vì sợ.
Hóa ra là đang ở đây đợi cô.
Nếu cứ tiếp tục thế này cô sẽ chết mất “Không muốn, tôi không muốn...” An Đào Đào mở miệng, giọng nói yếu ớt như mèo con nức
nở: “Cửu gia, tôi sai rồi, xin anh rộng lượng, đừng so đo với một con nhóc như tôi, được không?”
Lục Sóc thấy cô thật sự sắp chết mới buông tay ra, tâm trạng càng vui sướng hơn.
An Đào Đào được thả ra, cô tham lam hít thở không khí, sau nhiếu lần hít sâu, cô mới cảm thấy mình đã được sống lại, trong lòng càng sợ Lục Sóc hơn.
Tên ác quỷ này suýt bóp chết cô. sâu, cô mới cảm thấy
Anh giống hột bạo chúa, hễ tí là chém muốn giữ lại mạng sống của mình thì phải thể hiện sự yếu thế... Nếu vừa rồi cô không thể hiện sự yếu thế, hậu quả sẽ khó mà lường trước được.
“Sợ à?” Lục Sóc bóp gáy cô, buộc cô nhìn đám rắn độc trong hố.
An Đào Đào vừa bị bóp cổ xong, bây giờ lại bị bóp gáy, chỉ cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ vào bệnh viện tâm thần mất.
“Nếu muốn sống sót thì phải lấy lòng tôi, đừng chọc tôi nổi giận, biết chưa?” Lục Sóc nói, rồi đưa tay xoa nốt ruồi lệ của cô lần nữa.
Ánh mắt anh sỉ mê, pha chút bệnh hoạn.
An Đào Đào vừa mới thoát khỏi nỗi ám ảnh, nên không nói gì, nhưng Lục Sóc lại cho rằng cô 'khônghiểu, nên bàn tay đang bóp gáy cô vì không,
vừa lòng mà tăng thêm sức lực.
An Đào Đào giật mình, cảm giác cổ của mình sẽ bị bóp gãy bất cứ lúc nào, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng cô vẫn nói: “Tôi biết rồi, Cửu gia...
Cô ngẩng đầu liếc nhìn, rồi vô tình bắt gặp ánh mắt phát sáng của một con rắn độc ở trong hang.