Lục Sóc nhìn cô kỹ một chút rồi không nói nữa.
An Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn cô đã vượt qua bài kiểm tra rồi.
Hai người xách túi thuốc đi về phía bãi đậu xe.
Về phần An Định Nhiên, cô ta đã vô cùng sợ hãi. Lại bị nhiều người như vậy nhìn thấp cô ta cảm thấy nhục nhã ê chề, cả khuôn mặt tái nhợt trông vừa xấu hổ vừa đáng thương.
“Định Nhiên, con không sao chứ?” Mẹ An lập tức chạy tới, bà ta cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ánh mắt hung ác của Lục Sóc thật sự rất đáng sợ, bà ta muốn chạy tới cứu cô nhưng hai chân lại không thể nhúc nhích giống như là bị mắc kẹt vậy.
Giờ phút này nhìn lại, cô ta vẫn còn có chút kinh ngạc, lúc đó cô ta như bị bóp nghẹt cổ họng.
"Con không sao.” An Định Nhiên hé môi còn có chút ngây người nói: “Mẹ, Lục Cửu Gia lúc nãy bảo con cút đi, nhưng rõ ràng con mới là chủ mà!"
“Đương nhiên là thế, nhưng vừa rồi con thật sự quá bốc đồng.” Mẹ An nhìn chằm chằm, đột nhiên trách móc cô ta.
'Nghe được lời trách móc, An Định Nhiên nhướng mày, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: "Con không có nóng nảy, con chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về con mà thôi. Cô gái nhà quê kia làm sao có thể ung dung hưởng thụ những thứ vốn thuộc về con cơ chứ?"
Mẹ An vốn định đồng ý rồi lại nhớ đến vẻ mặt khát máu, tràn đầy sát khí của Lục Sóc.
Lúc nãy may anh chỉ yên lặng rời đi, nếu không thì rất có thể thật sự sẽ bị giết.
Một người đàn ông như thế này thực sự yêu An Đào Đào chỉ vì cái tên sao? Tại sao bà ta lại cảm thấy có gì đó không thích hợp?
“Nói thì cũng đúng, nhưng con thực sự cảm thấy Cửu Gia vì danh tiếng của cô ta mà tốt với An Đào Đào sao?” Mẹ An cảm thấy trong lòng khó chịu lập tức khuyên bảo: “Chúng ta đừng chọc giận tới Cửu Gia nữa.”
Nghe thấy vậy, An Định Nhiên trợn to hai mắt, kêu lên: "Mẹ, mẹ cảm thấy Cửu Gia thật sự thích con nhà quê đó sao? Mẹ đang nằm mơ. sao?"
Không ngờ cô ta lại ngang ngược đốp chát lại như vậy, mẹ An cũng trố mắt nhìn.
An Định Nhiên giậm chân, ánh mắt cố chấp nói: "Con mặc kệ, Cửu Gia đối với cô gái nhà quê tốt như vậy, nhất định là bởi vì tên tuổi của con, chỉ cần con xuất hiện ở trước mặt Cửu Gia, anh ấy. nhất định sẽ nhìn thấy con tốt như thế nào và cũng có thể nhận ra được quen biết với con nhà quê đó khó chịu đến nhường nào!”
“Đương nhiên là con...” Mẹ An tức giận không biết nên khuyên cô ta như thế nào.
An Định Nhiên đang tưởng tượng về một tương lai tươi sáng và từ lâu đã quên rằng cánh tay của mình vẫn đang chảy máu.
“A, cánh tay con chảy máu rồi, mẹ đưa con đi bệnh viện.” Mẹ An tuy tức giận nhưng vẫn thương. con gái, lập tức đưa cô ta đến bệnh viện.
Trở lại biệt thự, An Đào Đào chuyên tâm nghiền được liệu, rất nhanh đã quên mất An Định Nhiên.
Lúc này, Lục Sóc đang đứng ở trong sân, nghe anh Đàm báo cáo.
"Cửu Gia, tôi đã bí mật kiểm tra tài khoản của Lục Thâm và phát hiện ra rằng anh ta đã bù vào. khoản tiền chảy ra." Anh Đàm đứng sang một bên và thành thật báo cáo: "Tôi cũng phát hiện ra rằng Lục Thâm đã dùng quỹ kia âm thẩm thuê mấy tên xã hội đen, nhưng họ chưa có thời gian để hành động."
Tuy rằng Lục Thâm tạm thời sẽ không hành động, vẫn cần phải điều tra rõ ràng nhưng không ngờ việc điều tra lại dễ dàng đến vậy.
"Xã hội đen?" Lục Sóc vừa nghĩ vừa buổi cười, còn muốn dùng mấy tên xã hội đen này để kéo anh xuống, đầu óc của Lục Thâm thật là đơn giản, khó trách bị người khác lấy làm lá chắn.
“Đúng vậy, xã hội đen.” Anh Đường mím môi, ánh mắt có chút u ám: “Xem ra Lục Thâm chẳng qua bị đẩy ra làm lá chắn mà thôi, dù sao anh ta ở nước S cũng đã thuê được một tên sát thủ hàng, đầu, hơn nữa tính bảo mật cũng rất cao, có thể nói là đã chuẩn bị kỹ càng."
Lục Sóc đã sớm đoán được, âm thẩm cười khẩy một tiếng.
Nhà họ Lục rất phức tạp, có một số kẻ địch ở ngoài sáng và một số kẻ vẫn đang âm thẩm trốn trong bóng tối.
"Cửu Gia, cậu còn muốn tiếp tục điều tra sao?" Anh Đàm hỏi, đù sao gần đây cũng không nhiều việc lắm.
''Không cần, chuyện này tôi tự hiểu rõ." Lục Sóc mở miệng giọng nói khàn khàn lạnh lùng: "Hiện tại, chúng ta bắt đầu từ hạng mục Nông Gia. Lạc đi."
Nói xong, anh ném vào trong tay anh Đàm một bảng kế hoạch.
Anh Đàm mở ra xem, đột nhiên lộ ra vẻ lo lắng: "Cửu gia, mảnh đất này là của nhà họ Kỷ, cậu chủ nhà họ Kỷ cũng không dễ đối phó, chúng ta đã nhiều lần đến đàm phán về mảnh đất này rồi, nhưng anh ấy không chịu buông tha."
“Anh ta đã buông tha rồi.” Lục Sóc lấy ra một tờ hiệp nghị, trên đó giấy trắng mực đen được viết Tố ràng.
Anh Đàm rũ mắt xuống, lại kêu lên: "Không đúng, Cửu Gia nói muốn chữa trị chân của anh ta, chúng ta có thể làm sao?"
Anh chưa bao giờ thấy một thỏa thuận như vậy, chữa lành chân là cái quỷ gì vậy?
Nghe được giọng nói dò hỏi của anh ta, Lục Sóc không có lập tức lên tiếng mà là quay đầu nhìn trong phòng khách cùng với âm thanh bận rộn, cô đang nghiền được liệu, sợi tóc che khuất tầm nhìn, cô buộc tóc lên ngay lộ ra đôi mắt tinh xảo và khuôn mặt lộng lẫy của cô cùng với vẻ mặt nghiêm túc như thể đang tỏa sáng.
Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn
“Có thể.” Lục Sóc bình thản nói.
Anh Đàm nhìn theo ánh mắt của anh và đường như ngay lập tức hiểu ra điều gì đó.
Anh ta gật đầu lia lịa và đi xuống để chuẩn bị cho dự án Nông Gia Lạc.
Lục Sóc đứng ở ngoài sân một hồi mới đi vào phòng khách, An Đào Đào vẫn còn nghiền thảo được cho nên cô không phát hiện Lục Sóc đã đi vào.
Anh cũng không phát ra âm thanh, chỉ ngồi trên ghế lặng lẽ nhìn cô.
Mười phút sau, An Đào Đào bị cảnh tượng này làm cho đa đầu tê đại, cô ngẩng đầu lặng lẽ nhìn anh một cái, trong nháy mắt bị ánh mắt sâu như biển của anh dọa sợ: "Cửu Gia, sao anh nhìn chằm chằm tôi như vậy?"
Lục Sóc sỡ môi, giọng nói có chút lạnh lùng nói:" Y thuật thật sự rất tốt, nhà họ An đúng là biết nuôi dạy con gái."
Nghe anh ta đột nhiên nói về nhà họ An, An Đào Đào cảm thấy sống lưng lạnh toát, được liệu cô đang nghiền suýt chút nữa tràn ra ngoài.
Cô lập tức vươn tay xoa được liệu vào, giả vờ bình tĩnh nói: "Như tôi đã nói, chỉ cần tôi thích thì tôi sẽ cố gắng, mà cố gắng thì phải giỏi chứ.
"Chân của Kỷ Liên Quân, chắc chắn được mấy phần?” Lục Sóc nhìn cô một hồi, đột nhiên chuyển chủ đề.
An Đào Đào giật mình, lập tức thở phào nhẹ "Cửu Gia, tôi rất tin tưởng y thuật của mình."
Lục Sóc ngừng nói.
An Đào Đào không nghĩ tới Lục Sóc đột nhiên sẽ quan tâm đến Kỷ Liên Quân, bọn họ biến mất hơn bốn mươi phút nhất định là đang nói cái gì đó, Kỳ Liên Quân còn nói hiệp nghị gì đó.
Có lẽ anh đang nói chuyện công việc, hóa ra anh nằng nặc đồi đi theo cô là có chuyện muốn làm, quả nhiên thương nhân không phải người đơn giản gì đặc biệt là loại người như Lục Sóc.
An Đào Đào nhún vai và tiếp tục nghiền được liệu.
Lục Sóc vẫn nhìn cô chằm chằm nhưng không, làm gì cả.
Sau chín giờ, cuối cùng An Đào Đào cũng nghiền xong, cô vươn vai chuẩn bị đi ngủ, nhưng vừa đi tới cửa phòng đã bị Lục Sóc ôm eo.
An Đào Đào nhìn bàn tay to trên eo mình đột nhiên có chút căng thẳng nói: "Cửu Gia anh làm gì vậy?"
Rõ ràng anh đã nói sẽ không bắt nạt cô, cũng không ép buộc cô, vậy anh có phải đang lừa dối cô không?
“Cùng nhau ngủ.” Lục Sóc thấp giọng nói, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô mang theo sự mờ ám.
An Đào Đào giật mình nhưng vừa nghĩ tới cùng nhau ngủ chẳng qua là đắp chăn ngủ mà thôi, cô cũng không có phản kháng nhiều khẽ gật đầu, trong nháy mắt gương mặt đã đỏ bừng.
Cô thấy xấu hổ!
Cô vừa mới vào phòng, Lục Sóc giơ tay cô lên và hỏi: "Hôm nay tay nào đã chạm vào chân của Kỷ Liên Quân?"
An Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn cô đã vượt qua bài kiểm tra rồi.
Hai người xách túi thuốc đi về phía bãi đậu xe.
Về phần An Định Nhiên, cô ta đã vô cùng sợ hãi. Lại bị nhiều người như vậy nhìn thấp cô ta cảm thấy nhục nhã ê chề, cả khuôn mặt tái nhợt trông vừa xấu hổ vừa đáng thương.
“Định Nhiên, con không sao chứ?” Mẹ An lập tức chạy tới, bà ta cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ánh mắt hung ác của Lục Sóc thật sự rất đáng sợ, bà ta muốn chạy tới cứu cô nhưng hai chân lại không thể nhúc nhích giống như là bị mắc kẹt vậy.
Giờ phút này nhìn lại, cô ta vẫn còn có chút kinh ngạc, lúc đó cô ta như bị bóp nghẹt cổ họng.
"Con không sao.” An Định Nhiên hé môi còn có chút ngây người nói: “Mẹ, Lục Cửu Gia lúc nãy bảo con cút đi, nhưng rõ ràng con mới là chủ mà!"
“Đương nhiên là thế, nhưng vừa rồi con thật sự quá bốc đồng.” Mẹ An nhìn chằm chằm, đột nhiên trách móc cô ta.
'Nghe được lời trách móc, An Định Nhiên nhướng mày, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: "Con không có nóng nảy, con chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về con mà thôi. Cô gái nhà quê kia làm sao có thể ung dung hưởng thụ những thứ vốn thuộc về con cơ chứ?"
Mẹ An vốn định đồng ý rồi lại nhớ đến vẻ mặt khát máu, tràn đầy sát khí của Lục Sóc.
Lúc nãy may anh chỉ yên lặng rời đi, nếu không thì rất có thể thật sự sẽ bị giết.
Một người đàn ông như thế này thực sự yêu An Đào Đào chỉ vì cái tên sao? Tại sao bà ta lại cảm thấy có gì đó không thích hợp?
“Nói thì cũng đúng, nhưng con thực sự cảm thấy Cửu Gia vì danh tiếng của cô ta mà tốt với An Đào Đào sao?” Mẹ An cảm thấy trong lòng khó chịu lập tức khuyên bảo: “Chúng ta đừng chọc giận tới Cửu Gia nữa.”
Nghe thấy vậy, An Định Nhiên trợn to hai mắt, kêu lên: "Mẹ, mẹ cảm thấy Cửu Gia thật sự thích con nhà quê đó sao? Mẹ đang nằm mơ. sao?"
Không ngờ cô ta lại ngang ngược đốp chát lại như vậy, mẹ An cũng trố mắt nhìn.
An Định Nhiên giậm chân, ánh mắt cố chấp nói: "Con mặc kệ, Cửu Gia đối với cô gái nhà quê tốt như vậy, nhất định là bởi vì tên tuổi của con, chỉ cần con xuất hiện ở trước mặt Cửu Gia, anh ấy. nhất định sẽ nhìn thấy con tốt như thế nào và cũng có thể nhận ra được quen biết với con nhà quê đó khó chịu đến nhường nào!”
“Đương nhiên là con...” Mẹ An tức giận không biết nên khuyên cô ta như thế nào.
An Định Nhiên đang tưởng tượng về một tương lai tươi sáng và từ lâu đã quên rằng cánh tay của mình vẫn đang chảy máu.
“A, cánh tay con chảy máu rồi, mẹ đưa con đi bệnh viện.” Mẹ An tuy tức giận nhưng vẫn thương. con gái, lập tức đưa cô ta đến bệnh viện.
Trở lại biệt thự, An Đào Đào chuyên tâm nghiền được liệu, rất nhanh đã quên mất An Định Nhiên.
Lúc này, Lục Sóc đang đứng ở trong sân, nghe anh Đàm báo cáo.
"Cửu Gia, tôi đã bí mật kiểm tra tài khoản của Lục Thâm và phát hiện ra rằng anh ta đã bù vào. khoản tiền chảy ra." Anh Đàm đứng sang một bên và thành thật báo cáo: "Tôi cũng phát hiện ra rằng Lục Thâm đã dùng quỹ kia âm thẩm thuê mấy tên xã hội đen, nhưng họ chưa có thời gian để hành động."
Tuy rằng Lục Thâm tạm thời sẽ không hành động, vẫn cần phải điều tra rõ ràng nhưng không ngờ việc điều tra lại dễ dàng đến vậy.
"Xã hội đen?" Lục Sóc vừa nghĩ vừa buổi cười, còn muốn dùng mấy tên xã hội đen này để kéo anh xuống, đầu óc của Lục Thâm thật là đơn giản, khó trách bị người khác lấy làm lá chắn.
“Đúng vậy, xã hội đen.” Anh Đường mím môi, ánh mắt có chút u ám: “Xem ra Lục Thâm chẳng qua bị đẩy ra làm lá chắn mà thôi, dù sao anh ta ở nước S cũng đã thuê được một tên sát thủ hàng, đầu, hơn nữa tính bảo mật cũng rất cao, có thể nói là đã chuẩn bị kỹ càng."
Lục Sóc đã sớm đoán được, âm thẩm cười khẩy một tiếng.
Nhà họ Lục rất phức tạp, có một số kẻ địch ở ngoài sáng và một số kẻ vẫn đang âm thẩm trốn trong bóng tối.
"Cửu Gia, cậu còn muốn tiếp tục điều tra sao?" Anh Đàm hỏi, đù sao gần đây cũng không nhiều việc lắm.
''Không cần, chuyện này tôi tự hiểu rõ." Lục Sóc mở miệng giọng nói khàn khàn lạnh lùng: "Hiện tại, chúng ta bắt đầu từ hạng mục Nông Gia. Lạc đi."
Nói xong, anh ném vào trong tay anh Đàm một bảng kế hoạch.
Anh Đàm mở ra xem, đột nhiên lộ ra vẻ lo lắng: "Cửu gia, mảnh đất này là của nhà họ Kỷ, cậu chủ nhà họ Kỷ cũng không dễ đối phó, chúng ta đã nhiều lần đến đàm phán về mảnh đất này rồi, nhưng anh ấy không chịu buông tha."
“Anh ta đã buông tha rồi.” Lục Sóc lấy ra một tờ hiệp nghị, trên đó giấy trắng mực đen được viết Tố ràng.
Anh Đàm rũ mắt xuống, lại kêu lên: "Không đúng, Cửu Gia nói muốn chữa trị chân của anh ta, chúng ta có thể làm sao?"
Anh chưa bao giờ thấy một thỏa thuận như vậy, chữa lành chân là cái quỷ gì vậy?
Nghe được giọng nói dò hỏi của anh ta, Lục Sóc không có lập tức lên tiếng mà là quay đầu nhìn trong phòng khách cùng với âm thanh bận rộn, cô đang nghiền được liệu, sợi tóc che khuất tầm nhìn, cô buộc tóc lên ngay lộ ra đôi mắt tinh xảo và khuôn mặt lộng lẫy của cô cùng với vẻ mặt nghiêm túc như thể đang tỏa sáng.
Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn
“Có thể.” Lục Sóc bình thản nói.
Anh Đàm nhìn theo ánh mắt của anh và đường như ngay lập tức hiểu ra điều gì đó.
Anh ta gật đầu lia lịa và đi xuống để chuẩn bị cho dự án Nông Gia Lạc.
Lục Sóc đứng ở ngoài sân một hồi mới đi vào phòng khách, An Đào Đào vẫn còn nghiền thảo được cho nên cô không phát hiện Lục Sóc đã đi vào.
Anh cũng không phát ra âm thanh, chỉ ngồi trên ghế lặng lẽ nhìn cô.
Mười phút sau, An Đào Đào bị cảnh tượng này làm cho đa đầu tê đại, cô ngẩng đầu lặng lẽ nhìn anh một cái, trong nháy mắt bị ánh mắt sâu như biển của anh dọa sợ: "Cửu Gia, sao anh nhìn chằm chằm tôi như vậy?"
Lục Sóc sỡ môi, giọng nói có chút lạnh lùng nói:" Y thuật thật sự rất tốt, nhà họ An đúng là biết nuôi dạy con gái."
Nghe anh ta đột nhiên nói về nhà họ An, An Đào Đào cảm thấy sống lưng lạnh toát, được liệu cô đang nghiền suýt chút nữa tràn ra ngoài.
Cô lập tức vươn tay xoa được liệu vào, giả vờ bình tĩnh nói: "Như tôi đã nói, chỉ cần tôi thích thì tôi sẽ cố gắng, mà cố gắng thì phải giỏi chứ.
"Chân của Kỷ Liên Quân, chắc chắn được mấy phần?” Lục Sóc nhìn cô một hồi, đột nhiên chuyển chủ đề.
An Đào Đào giật mình, lập tức thở phào nhẹ "Cửu Gia, tôi rất tin tưởng y thuật của mình."
Lục Sóc ngừng nói.
An Đào Đào không nghĩ tới Lục Sóc đột nhiên sẽ quan tâm đến Kỷ Liên Quân, bọn họ biến mất hơn bốn mươi phút nhất định là đang nói cái gì đó, Kỳ Liên Quân còn nói hiệp nghị gì đó.
Có lẽ anh đang nói chuyện công việc, hóa ra anh nằng nặc đồi đi theo cô là có chuyện muốn làm, quả nhiên thương nhân không phải người đơn giản gì đặc biệt là loại người như Lục Sóc.
An Đào Đào nhún vai và tiếp tục nghiền được liệu.
Lục Sóc vẫn nhìn cô chằm chằm nhưng không, làm gì cả.
Sau chín giờ, cuối cùng An Đào Đào cũng nghiền xong, cô vươn vai chuẩn bị đi ngủ, nhưng vừa đi tới cửa phòng đã bị Lục Sóc ôm eo.
An Đào Đào nhìn bàn tay to trên eo mình đột nhiên có chút căng thẳng nói: "Cửu Gia anh làm gì vậy?"
Rõ ràng anh đã nói sẽ không bắt nạt cô, cũng không ép buộc cô, vậy anh có phải đang lừa dối cô không?
“Cùng nhau ngủ.” Lục Sóc thấp giọng nói, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô mang theo sự mờ ám.
An Đào Đào giật mình nhưng vừa nghĩ tới cùng nhau ngủ chẳng qua là đắp chăn ngủ mà thôi, cô cũng không có phản kháng nhiều khẽ gật đầu, trong nháy mắt gương mặt đã đỏ bừng.
Cô thấy xấu hổ!
Cô vừa mới vào phòng, Lục Sóc giơ tay cô lên và hỏi: "Hôm nay tay nào đã chạm vào chân của Kỷ Liên Quân?"