Lục Sóc nắm dẫn đắt tay của An Đào Đào vẽ vài thứ trên tờ giấy.
An Đào Đào vẫn đang choáng váng, toàn thân đang bị chi phối
Lục Sóc vẽ rất đơn giản, nhưng kỹ thuật vẽ rất tốt.
Rõ ràng thứ trông rất đơn giản dưới ngòi bút của anh lập tức trở nên sang trọng hẳn, thậm thậm chí còn toát ra sự tao nhã khó nói.
Rõ ràng anh là một người rất sắc sảo, rất nguy hiểm, cực kỳ giống mãnh thú trong rừng sâu, nhưng nét vẽ của anh lại tươi mát trang nhã, không hề dính dáng gì đến khí chất của anh.
An Đào Đào im lặng nhìn từng thứ trên giấy vẽ, trong thoáng chốc bị dọa sợ không nói nên lời.
Lục Sóc vẫn nắm lấy tay cô, khi nắm lấy bàn tay mềm mại cảm giác như chạm vào cây bông, khiến cho người ta yêu thích không rời ra được. Đôi mắt anh u tối, không kìm được ngẩng đầu lên hôn nhẹ một cái lên mặt cô.
An Đào Đào bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình, cô sợ tới mức toàn thân cứng đờ, ánh mắt đảo loạn không biết đặt chỗ nào. Một lúc sau cô mới mỉm cười nịnh nọt: “Cửu Gia thật lợi hại, trình độ hội họa quá tuyệt vời. Chẳng trách Hoàng Sâm nói anh toàn năng, gì cũng giỏi.”
“Gì cũng giỏï?” Lục Sóc nhướn mày, ghé vào. tai cô thì thầm: “Giỏi lĩnh vực nào?”
An Đào Đào chớp mắt, vô thức lắc đầu: “Tôi 'không biết, sao anh không hỏi Hoàng Sâm ý?”
Lục Sóc tỉ mỉ ngắm nhìn dung mạo cô, đôi mắt của cô gái trong suốt như pha lê, cơ thể vừa. mềm mại vừa dẻo dai, thực sự muốn ôm vào trong. lòng vuốt ve nắn bóp.
'Toàn năng sao?
Đúng, anh rất toàn năng, ở phương diện nào. cũng có thể làm cô vui sướng.
Hai tay Lục Sóc siết chặt, hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề, hai mắt tối đen như mực.
“Cửu Gia, tôi nghe thầy chủ nhiệm nói rằng anh đã thể hiện rất tốt tại lễ hội văn hóa, rất có tính sáng tạo. Anh đã trưng bày các mô hình súng từ khắp nơi trên thế giới tại gian hàng của lớp, cuối cùng đã được trao bằng khen và tiền thưởng.” An Đào Đào bất giác cảm thấy nguy hiểm, cô quyết định nói điều gì đó để chuyển hướng sự chú ý.
Nghe vậy, Lục Sóc cười giễu cợt: “Mô hình?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ không phải mô hình sao? ” An Đào Đào quay đầu lại, chóp mũi hai người chạm vào nhau.
Lục Sóc không thể tha cho cô được nữa, anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô, hơi thở ấm áp trong nháy mắt bao trùm: “Không phải mô hình, là thật.
An Đào Đào bị hôn đến thần hồn điên đảo, hồi lâu sau mới hoàn hồn: "Thật sao?”
Lục Sóc buông cô ra, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc: “Ai rảnh đi tìm mấy cái mô hình chứ?"
Hả?
An Đào Đào sửng sốt trước những lời nói táo bạo của anh.
Những khẩu súng đó là thật ư?
Ngộ nhỡ súng nổ trong buổi triển lãm...
An Đào Đào nuốt nước miếng, không dám nghĩ nữa. Cô lén nhìn Lục Sóc, phát hiện anh đúng. là ác ma, vậy mà đám mang đồ vật như vậy vào trường học. Ý mình quyền to nên không kiêng kị gì sao?
“Không có đạn.” Lục Sóc nhìn cô thật sâu rồi giải thích.
An Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, vậy thì được.
“Còn muốn bổ sung gì nữa không?” Lục Sóc. nhìn chằm chằm cô vài giây rồi mới chuyển ánh mắt sang tờ giấy vẽ, hình như đang trưng cầu ý kiến của cô.
An Đào Đào cũng vô thức nhìn tờ giấy vẽ: “ Không cần, như vậy là đã rất tốt rồi. Trình độ hội họa của Cửu Gia có thể đạt được giải thưởng luôn ấy chứ, nếu như những người đó nếu dám nói không đẹp, vậy thì bọn họ mù hết rồi.”
Lục Sóc liếc nhìn cô cười chế nhạo.
'Nhóc nịnh nọt!
An Đào Đào cười nhét tờ giấy vẽ nhét vào trong túi quần áo đứng lên định đi ra ngoài, nhưng lại bị Lục Sóc nắm lấy. Sau đó, giọng nói trầm khàn lại vang lên: “Lợi dụng xong muốn chạy à?”
“Không mà, sợ quấy rầy anh thôi.” Cô cứng đờ quay đầu lại như con robot, cong môi mỉm cười ngọt ngào.
“Ngồi xuống, ở lại với tôi.” Lục Sóc khẽ vuốt ve cằm cô, ngữ khí không cho phép từ chối lập tức truyền vào tai cô.
An Đào Đào nhìn anh, tê đại đáp một tiếng.
Hôm qua mình còn ngủ cùng anh một giấc, giờ cùng anh xử lý tài liệu chắc không sao đâu.
An Đào Đào tự thôi miên mình như vậy đấy...
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Sóc đang xử lý văn kiện, đàn ông lúc làm việc là cuốn hút nhất.
Không bao lâu sau An Đào Đào đã dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya.
Cuối cùng Lục Sóc cũng xử lý xong văn kiện, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, giơ tay dụi dụi con mắt đau nhức.
Đôi mắt hẳn tỉa máu nhưng vẫn âm hiểm và lạnh lùng, giống như mãnh thú ngủ đông khiến người ta không rét mà run.
Lục Sóc quay đầu lại, phát hiện An Đào Đào đã nằm bò trên bàn tự lúc nào. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phủ một lớp màu hồng nhạt, đôi môi hơi hé, vừa yêu kiểu vừa mềm mại khiến người ta không nỡ đánh thức cô.
Ngắm nhìn cô một hồi, Lục Sóc thật sự không đánh thức cô mà chỉ nhẹ nhàng bế cô lên rồi nhẹ nhàng rời khỏi thư phòng.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, An Đào Đào giống như bé thỏ trắng nhỏ đang say ngủ, cuộn tròn trong lòng Lục Sóc. Mùi thơm ngọt ngào đễ chịu của con gái không ngừng xộc vào mũi anh, nhất thời khiến tim anh loạn nhịp.
Lục Sóc cụp mắt xuống, đáy mắt sâu như vực thẩm.
“Oái, Cửu Gia.” Hoàng Sâm vừa mới từ phòng giám sát đi ra đã đụng phải Cửu Gia đang bế An Đào Đào trong lòng.
Lục Sóc ngước mắt lạnh lùng liếc anh ta một cái, vẻ mặt không vui.
Hoàng Sâm cảm thấy không ổn nên lập tức bịt miệng lại, tuyệt đối không được đánh thức chị đâu!
Anh ta thận trọng đi vòng qua Lục Sóc, Lục Sóc lại ngước mắt lên, lạnh giọng gọi anh ta: ''Chờ một chút.”
“Cửu Gia?” Hoàng Sâm lập tức dừng lại, nghỉ hoặc nhìn anh.
Lục Sóc khẽ rũ mi mắt, trầm mặc một hồi mới lên tiếng: “Thứ sáu này tôi muốn đến đại học 'Hathaway một chuyến, cậu đi thu xếp một chút đi."
'Khi Hoàng Sâm nghe thế liền cảm thấy nghỉ hoặc. Cửu Gia đã tốt nghiệp rồi, sao bỗng nhiên ngài ấy lại muốn đến trường? Hơn nữa những ngày này cũng không có buổi tọa đàm nào đành cho người thành công. Mặc dù Hoàng Sâm thắc mắc nhưng lại không có gan hỏi, anh ta chỉ biết gật đầu, tỏ ý sẽ đi thu xếp.
'Thấy anh ta gật đầu, Lục Sóc lập tức hài lòng, ngay cả lông mày cũng lộ vẻ vui sướng. Anh ôm. lấy An Đào Đào xoay người đi vào phòng.
Hoàng Sâm đứng đó một lúc, sau đó sờ đầu quay người rời đi.
Sáng hôm sau.
Khi An Đào Đào tỉnh đậy, cô lập tức nhận ra đây không phải là phòng của mình.
Chung quanh tối đen như mực, khắp nơi đều tràn ngập lạnh lẽo, chắc chắn là phòng của Lục Sóc!!!
'Ngày hôm qua cô vẫn luôn ở cạnh Lục Sóc khi anh xử lý văn kiện, lúc đó cũng khuya rồi, cô không chịu nổi nữa nên ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì đã nằm ở trên giường Lục Sóc.
An Đào Đào sở soạng bên cạnh, phát hiện nửa giường bên cạnh đã trở nên lạnh ngắt. Xem ra Lục Sóc đã rời giường rất lâu rồi.
Cô không nghĩ nhiều liển bò dậy khỏi giường. Hôm nay phải giao bản vẽ thiết kế, nhất định không được đến muộn.
Vừa đến phòng học, thầy chủ nhiệm đã có mặt ở đó, khiến cho An Đào Đào vô thức nhìn đồng hồ.
Mới hơn tám giờ sáng, cô cũng không đến muộn mà!
“Em An Đào Đào, em đã thiết kế bối cảnh xong chưa?” Thầy chủ nhiệm đẩy gọng kính, vẻ mặt sốt sắng hỏi.
An Đào Đào vẫn đang choáng váng, toàn thân đang bị chi phối
Lục Sóc vẽ rất đơn giản, nhưng kỹ thuật vẽ rất tốt.
Rõ ràng thứ trông rất đơn giản dưới ngòi bút của anh lập tức trở nên sang trọng hẳn, thậm thậm chí còn toát ra sự tao nhã khó nói.
Rõ ràng anh là một người rất sắc sảo, rất nguy hiểm, cực kỳ giống mãnh thú trong rừng sâu, nhưng nét vẽ của anh lại tươi mát trang nhã, không hề dính dáng gì đến khí chất của anh.
An Đào Đào im lặng nhìn từng thứ trên giấy vẽ, trong thoáng chốc bị dọa sợ không nói nên lời.
Lục Sóc vẫn nắm lấy tay cô, khi nắm lấy bàn tay mềm mại cảm giác như chạm vào cây bông, khiến cho người ta yêu thích không rời ra được. Đôi mắt anh u tối, không kìm được ngẩng đầu lên hôn nhẹ một cái lên mặt cô.
An Đào Đào bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình, cô sợ tới mức toàn thân cứng đờ, ánh mắt đảo loạn không biết đặt chỗ nào. Một lúc sau cô mới mỉm cười nịnh nọt: “Cửu Gia thật lợi hại, trình độ hội họa quá tuyệt vời. Chẳng trách Hoàng Sâm nói anh toàn năng, gì cũng giỏi.”
“Gì cũng giỏï?” Lục Sóc nhướn mày, ghé vào. tai cô thì thầm: “Giỏi lĩnh vực nào?”
An Đào Đào chớp mắt, vô thức lắc đầu: “Tôi 'không biết, sao anh không hỏi Hoàng Sâm ý?”
Lục Sóc tỉ mỉ ngắm nhìn dung mạo cô, đôi mắt của cô gái trong suốt như pha lê, cơ thể vừa. mềm mại vừa dẻo dai, thực sự muốn ôm vào trong. lòng vuốt ve nắn bóp.
'Toàn năng sao?
Đúng, anh rất toàn năng, ở phương diện nào. cũng có thể làm cô vui sướng.
Hai tay Lục Sóc siết chặt, hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề, hai mắt tối đen như mực.
“Cửu Gia, tôi nghe thầy chủ nhiệm nói rằng anh đã thể hiện rất tốt tại lễ hội văn hóa, rất có tính sáng tạo. Anh đã trưng bày các mô hình súng từ khắp nơi trên thế giới tại gian hàng của lớp, cuối cùng đã được trao bằng khen và tiền thưởng.” An Đào Đào bất giác cảm thấy nguy hiểm, cô quyết định nói điều gì đó để chuyển hướng sự chú ý.
Nghe vậy, Lục Sóc cười giễu cợt: “Mô hình?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ không phải mô hình sao? ” An Đào Đào quay đầu lại, chóp mũi hai người chạm vào nhau.
Lục Sóc không thể tha cho cô được nữa, anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô, hơi thở ấm áp trong nháy mắt bao trùm: “Không phải mô hình, là thật.
An Đào Đào bị hôn đến thần hồn điên đảo, hồi lâu sau mới hoàn hồn: "Thật sao?”
Lục Sóc buông cô ra, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc: “Ai rảnh đi tìm mấy cái mô hình chứ?"
Hả?
An Đào Đào sửng sốt trước những lời nói táo bạo của anh.
Những khẩu súng đó là thật ư?
Ngộ nhỡ súng nổ trong buổi triển lãm...
An Đào Đào nuốt nước miếng, không dám nghĩ nữa. Cô lén nhìn Lục Sóc, phát hiện anh đúng. là ác ma, vậy mà đám mang đồ vật như vậy vào trường học. Ý mình quyền to nên không kiêng kị gì sao?
“Không có đạn.” Lục Sóc nhìn cô thật sâu rồi giải thích.
An Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, vậy thì được.
“Còn muốn bổ sung gì nữa không?” Lục Sóc. nhìn chằm chằm cô vài giây rồi mới chuyển ánh mắt sang tờ giấy vẽ, hình như đang trưng cầu ý kiến của cô.
An Đào Đào cũng vô thức nhìn tờ giấy vẽ: “ Không cần, như vậy là đã rất tốt rồi. Trình độ hội họa của Cửu Gia có thể đạt được giải thưởng luôn ấy chứ, nếu như những người đó nếu dám nói không đẹp, vậy thì bọn họ mù hết rồi.”
Lục Sóc liếc nhìn cô cười chế nhạo.
'Nhóc nịnh nọt!
An Đào Đào cười nhét tờ giấy vẽ nhét vào trong túi quần áo đứng lên định đi ra ngoài, nhưng lại bị Lục Sóc nắm lấy. Sau đó, giọng nói trầm khàn lại vang lên: “Lợi dụng xong muốn chạy à?”
“Không mà, sợ quấy rầy anh thôi.” Cô cứng đờ quay đầu lại như con robot, cong môi mỉm cười ngọt ngào.
“Ngồi xuống, ở lại với tôi.” Lục Sóc khẽ vuốt ve cằm cô, ngữ khí không cho phép từ chối lập tức truyền vào tai cô.
An Đào Đào nhìn anh, tê đại đáp một tiếng.
Hôm qua mình còn ngủ cùng anh một giấc, giờ cùng anh xử lý tài liệu chắc không sao đâu.
An Đào Đào tự thôi miên mình như vậy đấy...
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Sóc đang xử lý văn kiện, đàn ông lúc làm việc là cuốn hút nhất.
Không bao lâu sau An Đào Đào đã dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya.
Cuối cùng Lục Sóc cũng xử lý xong văn kiện, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, giơ tay dụi dụi con mắt đau nhức.
Đôi mắt hẳn tỉa máu nhưng vẫn âm hiểm và lạnh lùng, giống như mãnh thú ngủ đông khiến người ta không rét mà run.
Lục Sóc quay đầu lại, phát hiện An Đào Đào đã nằm bò trên bàn tự lúc nào. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phủ một lớp màu hồng nhạt, đôi môi hơi hé, vừa yêu kiểu vừa mềm mại khiến người ta không nỡ đánh thức cô.
Ngắm nhìn cô một hồi, Lục Sóc thật sự không đánh thức cô mà chỉ nhẹ nhàng bế cô lên rồi nhẹ nhàng rời khỏi thư phòng.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, An Đào Đào giống như bé thỏ trắng nhỏ đang say ngủ, cuộn tròn trong lòng Lục Sóc. Mùi thơm ngọt ngào đễ chịu của con gái không ngừng xộc vào mũi anh, nhất thời khiến tim anh loạn nhịp.
Lục Sóc cụp mắt xuống, đáy mắt sâu như vực thẩm.
“Oái, Cửu Gia.” Hoàng Sâm vừa mới từ phòng giám sát đi ra đã đụng phải Cửu Gia đang bế An Đào Đào trong lòng.
Lục Sóc ngước mắt lạnh lùng liếc anh ta một cái, vẻ mặt không vui.
Hoàng Sâm cảm thấy không ổn nên lập tức bịt miệng lại, tuyệt đối không được đánh thức chị đâu!
Anh ta thận trọng đi vòng qua Lục Sóc, Lục Sóc lại ngước mắt lên, lạnh giọng gọi anh ta: ''Chờ một chút.”
“Cửu Gia?” Hoàng Sâm lập tức dừng lại, nghỉ hoặc nhìn anh.
Lục Sóc khẽ rũ mi mắt, trầm mặc một hồi mới lên tiếng: “Thứ sáu này tôi muốn đến đại học 'Hathaway một chuyến, cậu đi thu xếp một chút đi."
'Khi Hoàng Sâm nghe thế liền cảm thấy nghỉ hoặc. Cửu Gia đã tốt nghiệp rồi, sao bỗng nhiên ngài ấy lại muốn đến trường? Hơn nữa những ngày này cũng không có buổi tọa đàm nào đành cho người thành công. Mặc dù Hoàng Sâm thắc mắc nhưng lại không có gan hỏi, anh ta chỉ biết gật đầu, tỏ ý sẽ đi thu xếp.
'Thấy anh ta gật đầu, Lục Sóc lập tức hài lòng, ngay cả lông mày cũng lộ vẻ vui sướng. Anh ôm. lấy An Đào Đào xoay người đi vào phòng.
Hoàng Sâm đứng đó một lúc, sau đó sờ đầu quay người rời đi.
Sáng hôm sau.
Khi An Đào Đào tỉnh đậy, cô lập tức nhận ra đây không phải là phòng của mình.
Chung quanh tối đen như mực, khắp nơi đều tràn ngập lạnh lẽo, chắc chắn là phòng của Lục Sóc!!!
'Ngày hôm qua cô vẫn luôn ở cạnh Lục Sóc khi anh xử lý văn kiện, lúc đó cũng khuya rồi, cô không chịu nổi nữa nên ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì đã nằm ở trên giường Lục Sóc.
An Đào Đào sở soạng bên cạnh, phát hiện nửa giường bên cạnh đã trở nên lạnh ngắt. Xem ra Lục Sóc đã rời giường rất lâu rồi.
Cô không nghĩ nhiều liển bò dậy khỏi giường. Hôm nay phải giao bản vẽ thiết kế, nhất định không được đến muộn.
Vừa đến phòng học, thầy chủ nhiệm đã có mặt ở đó, khiến cho An Đào Đào vô thức nhìn đồng hồ.
Mới hơn tám giờ sáng, cô cũng không đến muộn mà!
“Em An Đào Đào, em đã thiết kế bối cảnh xong chưa?” Thầy chủ nhiệm đẩy gọng kính, vẻ mặt sốt sắng hỏi.