Hoàng Sâm kéo suy nghĩ của cô trở lại, mỉm cười nói với An Đào Đào: "Cho nên chị dâu nên từ bỏ ý định đó đi, tốt nhất là nên đi học, đắt chó đi đạo, sắm sửa quần áo, không phải tốt hơn sao?"
An Đào Đào nghe xong, khóe miệng không khỏi giật giật, tại sao những lời phát ra từ trong, miệng Hoàng Sâm lại cảm thấy vui vẻ như vậy, không có cảm giác như đang nuôi vợ, trái lại giống. như nuôi sâu bọ vậy, hay con gái?
Nghĩ đến đây, toàn thân An Đào Đào run lên, trên mặt hiện lên một cảm xúc khó tả.
Cô không đồng ý, nhưng cũng chẳng không đồng ý, tựa như có ý cam chịu.
Hoàng Sâm thấy cô không còn kiên trì trở thành bác sĩ Đông y gì đó thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cửu Gia nhất định sẽ không đồng ý, đến lúc đó căng thẳng quá lại khiến trong biệt thự không được yên bình.
An Đào Đào chống cằm, bề ngoài là cam chịu, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Đến bệnh viện đảm nhiệm vị trí bác sĩ Đông y của một ông lão, chuyện này thật sự rất hấp dẫn người khác, khi còn ở quê cô cũng đã từng đi theo ông cụ chữa bệnh cho rất nhiều bệnh nhân, nhưng cô chưa từng vào một bệnh viện chính quy nào, nếu cô thật sự có thể vào thì có thể nhìn thấy tất cả các chứng bệnh kỳ lạ hiếm gặp, còn có thể học hỏi các bác sĩ khác nữa.
Tuy nói có sự khác biệt giữa Tây y và Đông y, nhưng có một số nguyên lý vẫn giống nhau, sự kết. hợp của cả hai có thể mang lại hiệu quả tốt hơn.
An Đào Đào âm thầm siết chặt nắm tay nhỏ, cặp mắt càng sáng như sao.
Cô thích nghiên cứu y thuật, cực kỳ thích.
Hoàng Sâm thấy cô không nhắc tới chuyện bệnh viện nữa nên yên tâm xoay người rời đi: "'Chị dâu, tôi đi ra ngoài trước, nếu có cần mua đổ gì thì nói tôi một tiếng nhé."
An Đào Đào gật đầu.
Thật ra quần áo trong tủ cô cũng đủ để mặc mấy năm rồi, căn bản không cần mua nữa.
Hiện tại quan trọng nhất là nghĩ cách thuyết phục Lục Sóc, tâm tư con người Lục Sóc này sâu. nặng, dùng biện pháp bình thường chắc chắn là không được.
Nhưng cô cũng không còn quá nhiều thời gian nữa, vị trí bác sĩ Đông y này còn trống ngày nào là sẽ mất tiền của ngày đó, cô nhất định không được để Chu Mễ bọn họ đợi quá lâu, nhiều nhất là hai ngày hôm nay và ngày mai, cô phải cho Chu Mễ một câu trả lời.
Nếu muốn thuyết phục Lục Sóc, thì phải cho. anh ta biết lợi ích của Đông y đúng chứ?
Lần trước khi bị đao đâm, cô đã thể hiện y thuật của mình, Lục Sóc có vẻ khá hài lòng với quá trình điều trị của cô, bây giờ nỗ lực hơn nữa chắc là sẽ kịp thôi nhỉ?
An Đào Đào thay quần áo bình thường rồi chạy xuống lầu “bịch bịch bịch”.
Bộ quần áo thường ngày màu hồng phấn, trên ngực in hình con thỏ con đang gặm cà rốt, cổ áo có một lớp lông xù, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rúc lại trong lớp lông xù đó, phút chốc lại biến thành một con thỏ tỉnh, vô cùng mềm mại đáng yêu.
An Đào Đào khoanh tay, tung tăng vào phòng ấp: “Má Trần à, tối nay Cửu Gia có về ăn cơm. không ạ?"
Nghe câu hỏi của cô, má Trần dừng lại một chút, một lúc sau mới nói: ''Chuyện này tôi cũng không rõ, bình thường Cửu Gia sẽ ở lại công ty, bây giờ vì có mợ chủ nên đành nhiều thời gian ở nhà hơn.”
Nghe vậy, đầu ngón tay An Đào Đào run lên, đột nhiên hơi ngạc nhiên.
Sao vậy được, Lục Sóc muốn về là về, sao có thể là vì cô được?
"Ngay cả má Trần cũng không biết Cửu Gia có về hay không à...” An Đào Đào suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy có hơi hụt hằng, nếu như Lục Sóc không về, chẳng phải kế hoạch nhỏ trong lòng, cô sẽ thất bại sao?
Thấy cô hụt hãng, má Trần nghĩ chắc cô có việc quan trọng: "Mợ chủ có thể gọi điện cho Cửu Gia, hoặc gửi tin nhắn cũng được."
An Đào Đào nghe vậy thì hai mắt sáng lên, lập tức mở điện thoại, nhưng cô chợt nhận ra, ngay cả số điện thoại của Lục Sóc cô cũng không có.
Ở với nhau lâu như vậy mà vẫn không biết số điện thoại, đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại.
An Đào Đào khẽ mím môi, có chút ngại ngùng, nói: "Má Trần, bà có biết số điện thoại của Cửu Gia không?"
Má Trần cũng hơi sửng sốt, rất nhanh bình tĩnh lại nói: "Tôi không biết số điện thoại của Cửu.
Gia, cô đi hỏi Hoàng Sâm đi, cậu ấy luôn liên lạc với Cửu Gia, chắc chắn sẽ biết đó."
An Đào Đào bỏ điện thoại vào túi, định ra ngoài tìm Hoàng Sâm, nhưng trước khi đi, cô lại nói với má Trần một câu: “Má Trần, tạm thời bà đừng nấu cơm trước, để lát nữa tôi về làm vài món."
Má Trần nghe xong thì cả người ngây ra, cô cả của nhà họ An còn biết nấu ăn sao?
Bên ngoài biệt thự, Hoàng Sâm đang dựa vào. tường hút thuốc, tàn thuốc lá kéo ra thành từng vòng, nhanh chóng bị gió thổi bay đi, nhưng mùi rất nồng, qua rất lâu rồi vẫn chưa bay hết mùi.
An Đào Đào bịt mũi lại, rõ ràng là ghét mùi này: "Hoàng Sâm, tôi muốn hỏi anh một chuyện."
Nghe thấy giọng nói của cô, Hoàng Sâm lập tức dập tàn thuốc đi, sau đó xoa hai tay vào nhau, cười hì hì nói: “Chị đâu, chị cứ việc hỏi, chỉ cần tôi biết chắc chắn sẽ không giấu nửa lời."
Nhìn thấy khuôn mặt cười hì hì của Hoàng Sâm, khuôn mặt của An Đào Đào lập tức đỏ lên, cô xấu hồ xoay mấy đầu ngón tay, rất lâu sau mới lấy hết can đảm nói: "Hoàng Sâm, anh có biết số điện thoại của Cửu Gia không?"
Không ngờ An Đào Đào lại hỏi như vậy, Hoàng Sâm có chút sửng sốt, sau đó cười rạng rỡ hơn: "Đương nhiên là tôi biết rồi, chị dâu, chị đưa điện thoại đây tôi nhập vào cho.”
An Đào Đào không đo dự đưa điện thoại trong, tay cho anh ta.
Hoàng Sâm nhanh chóng nhập vào một dãy số, An Đào Đào cầm lấy điện thoại vừa nhìn khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ hơn, cô ôm điện thoại vào trong ngực, nhất thời có chút luống cuống: "Cảm. ơnanh
Dứt lời, An Đào Đào ôm điện thoại chạy đi, mãi đến khi chạy về thăm dò xong mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy đãy số kia, cô lại cảm thấy hơi choáng váng.
Rốt cuộc có nên gọi hay không? Hay là nên nhắn tin nhỉ?
An Đào Đào do dự, cuối cùng quyết định gửi tin nhắn, cô vừa nghe thấy giọng nói của Lục Sóc là đầu đã trống rỗng dù qua điện thoại. Cô bấm vào dãy số kia, ngón tay nhanh chóng ấn trên bàn phím.
[Cửu Gia, tối nay anh có về biệt thự ăn cơm. không? Tôi là An Đào Đào đây. A_ A]
Để trông thân thiện đáng yêu chút, An Đào Đào đã thêm một biểu tượng cảm xúc ở cuối, sau khi gửi tin nhắn, cô cảm thấy hơi lo lắng, không biết liệu Lục Sóc có trả lời không, hay là phớt lờ nó.
Ước chừng năm phút sau, tiếng báo tin nhắn vang lên, tìm An Đào Đào đập không ngừng, lập tức mở điện thoại lên, vừa nhìn, khuôn mặt nhỏ lập tức suy sụp hẳn.
[Không về.]
Hai chữ rất đơn giản, có thể tưởng tượng ra lúc Lục Sóc trả lời chắc chắn là vẻ mặt vô cảm, thậm chí có khả năng trên mặt đầy sự chán ghét!
An Đào Đào nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhất thời không đám trả lời lại.
Nhưng mà...
"Ting” lên một tiếng, Lục Sóc đáp lại bốn chữ.
[Công ty có việc.]
Tim An Đào đập không ngừng, trả lời lại: [Vậy cơm tối thì giải quyết như nào? Ăn trong công ty. sao? (©o©)]
[Ừm.]
Lần này, Lục Sóc trả lời trong vài giây, An Đào Đào không thể tin được nhìn chảm chằm vào dòng chữ ngắn gọn đó, chẳng lẽ Lục Sóc vẫn luôn canh tin nhắn sao?
Chuyện này không thể nào, nhất định là trùng, hợp, sao Lục Sóc lại canh giữ tin nhắn, anh ta là người bận rộn, chắc chắn phải bận rộn kiếm thật nhiều tiền.
An Đào Đào nghe xong, khóe miệng không khỏi giật giật, tại sao những lời phát ra từ trong, miệng Hoàng Sâm lại cảm thấy vui vẻ như vậy, không có cảm giác như đang nuôi vợ, trái lại giống. như nuôi sâu bọ vậy, hay con gái?
Nghĩ đến đây, toàn thân An Đào Đào run lên, trên mặt hiện lên một cảm xúc khó tả.
Cô không đồng ý, nhưng cũng chẳng không đồng ý, tựa như có ý cam chịu.
Hoàng Sâm thấy cô không còn kiên trì trở thành bác sĩ Đông y gì đó thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cửu Gia nhất định sẽ không đồng ý, đến lúc đó căng thẳng quá lại khiến trong biệt thự không được yên bình.
An Đào Đào chống cằm, bề ngoài là cam chịu, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Đến bệnh viện đảm nhiệm vị trí bác sĩ Đông y của một ông lão, chuyện này thật sự rất hấp dẫn người khác, khi còn ở quê cô cũng đã từng đi theo ông cụ chữa bệnh cho rất nhiều bệnh nhân, nhưng cô chưa từng vào một bệnh viện chính quy nào, nếu cô thật sự có thể vào thì có thể nhìn thấy tất cả các chứng bệnh kỳ lạ hiếm gặp, còn có thể học hỏi các bác sĩ khác nữa.
Tuy nói có sự khác biệt giữa Tây y và Đông y, nhưng có một số nguyên lý vẫn giống nhau, sự kết. hợp của cả hai có thể mang lại hiệu quả tốt hơn.
An Đào Đào âm thầm siết chặt nắm tay nhỏ, cặp mắt càng sáng như sao.
Cô thích nghiên cứu y thuật, cực kỳ thích.
Hoàng Sâm thấy cô không nhắc tới chuyện bệnh viện nữa nên yên tâm xoay người rời đi: "'Chị dâu, tôi đi ra ngoài trước, nếu có cần mua đổ gì thì nói tôi một tiếng nhé."
An Đào Đào gật đầu.
Thật ra quần áo trong tủ cô cũng đủ để mặc mấy năm rồi, căn bản không cần mua nữa.
Hiện tại quan trọng nhất là nghĩ cách thuyết phục Lục Sóc, tâm tư con người Lục Sóc này sâu. nặng, dùng biện pháp bình thường chắc chắn là không được.
Nhưng cô cũng không còn quá nhiều thời gian nữa, vị trí bác sĩ Đông y này còn trống ngày nào là sẽ mất tiền của ngày đó, cô nhất định không được để Chu Mễ bọn họ đợi quá lâu, nhiều nhất là hai ngày hôm nay và ngày mai, cô phải cho Chu Mễ một câu trả lời.
Nếu muốn thuyết phục Lục Sóc, thì phải cho. anh ta biết lợi ích của Đông y đúng chứ?
Lần trước khi bị đao đâm, cô đã thể hiện y thuật của mình, Lục Sóc có vẻ khá hài lòng với quá trình điều trị của cô, bây giờ nỗ lực hơn nữa chắc là sẽ kịp thôi nhỉ?
An Đào Đào thay quần áo bình thường rồi chạy xuống lầu “bịch bịch bịch”.
Bộ quần áo thường ngày màu hồng phấn, trên ngực in hình con thỏ con đang gặm cà rốt, cổ áo có một lớp lông xù, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rúc lại trong lớp lông xù đó, phút chốc lại biến thành một con thỏ tỉnh, vô cùng mềm mại đáng yêu.
An Đào Đào khoanh tay, tung tăng vào phòng ấp: “Má Trần à, tối nay Cửu Gia có về ăn cơm. không ạ?"
Nghe câu hỏi của cô, má Trần dừng lại một chút, một lúc sau mới nói: ''Chuyện này tôi cũng không rõ, bình thường Cửu Gia sẽ ở lại công ty, bây giờ vì có mợ chủ nên đành nhiều thời gian ở nhà hơn.”
Nghe vậy, đầu ngón tay An Đào Đào run lên, đột nhiên hơi ngạc nhiên.
Sao vậy được, Lục Sóc muốn về là về, sao có thể là vì cô được?
"Ngay cả má Trần cũng không biết Cửu Gia có về hay không à...” An Đào Đào suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy có hơi hụt hằng, nếu như Lục Sóc không về, chẳng phải kế hoạch nhỏ trong lòng, cô sẽ thất bại sao?
Thấy cô hụt hãng, má Trần nghĩ chắc cô có việc quan trọng: "Mợ chủ có thể gọi điện cho Cửu Gia, hoặc gửi tin nhắn cũng được."
An Đào Đào nghe vậy thì hai mắt sáng lên, lập tức mở điện thoại, nhưng cô chợt nhận ra, ngay cả số điện thoại của Lục Sóc cô cũng không có.
Ở với nhau lâu như vậy mà vẫn không biết số điện thoại, đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại.
An Đào Đào khẽ mím môi, có chút ngại ngùng, nói: "Má Trần, bà có biết số điện thoại của Cửu Gia không?"
Má Trần cũng hơi sửng sốt, rất nhanh bình tĩnh lại nói: "Tôi không biết số điện thoại của Cửu.
Gia, cô đi hỏi Hoàng Sâm đi, cậu ấy luôn liên lạc với Cửu Gia, chắc chắn sẽ biết đó."
An Đào Đào bỏ điện thoại vào túi, định ra ngoài tìm Hoàng Sâm, nhưng trước khi đi, cô lại nói với má Trần một câu: “Má Trần, tạm thời bà đừng nấu cơm trước, để lát nữa tôi về làm vài món."
Má Trần nghe xong thì cả người ngây ra, cô cả của nhà họ An còn biết nấu ăn sao?
Bên ngoài biệt thự, Hoàng Sâm đang dựa vào. tường hút thuốc, tàn thuốc lá kéo ra thành từng vòng, nhanh chóng bị gió thổi bay đi, nhưng mùi rất nồng, qua rất lâu rồi vẫn chưa bay hết mùi.
An Đào Đào bịt mũi lại, rõ ràng là ghét mùi này: "Hoàng Sâm, tôi muốn hỏi anh một chuyện."
Nghe thấy giọng nói của cô, Hoàng Sâm lập tức dập tàn thuốc đi, sau đó xoa hai tay vào nhau, cười hì hì nói: “Chị đâu, chị cứ việc hỏi, chỉ cần tôi biết chắc chắn sẽ không giấu nửa lời."
Nhìn thấy khuôn mặt cười hì hì của Hoàng Sâm, khuôn mặt của An Đào Đào lập tức đỏ lên, cô xấu hồ xoay mấy đầu ngón tay, rất lâu sau mới lấy hết can đảm nói: "Hoàng Sâm, anh có biết số điện thoại của Cửu Gia không?"
Không ngờ An Đào Đào lại hỏi như vậy, Hoàng Sâm có chút sửng sốt, sau đó cười rạng rỡ hơn: "Đương nhiên là tôi biết rồi, chị dâu, chị đưa điện thoại đây tôi nhập vào cho.”
An Đào Đào không đo dự đưa điện thoại trong, tay cho anh ta.
Hoàng Sâm nhanh chóng nhập vào một dãy số, An Đào Đào cầm lấy điện thoại vừa nhìn khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ hơn, cô ôm điện thoại vào trong ngực, nhất thời có chút luống cuống: "Cảm. ơnanh
Dứt lời, An Đào Đào ôm điện thoại chạy đi, mãi đến khi chạy về thăm dò xong mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy đãy số kia, cô lại cảm thấy hơi choáng váng.
Rốt cuộc có nên gọi hay không? Hay là nên nhắn tin nhỉ?
An Đào Đào do dự, cuối cùng quyết định gửi tin nhắn, cô vừa nghe thấy giọng nói của Lục Sóc là đầu đã trống rỗng dù qua điện thoại. Cô bấm vào dãy số kia, ngón tay nhanh chóng ấn trên bàn phím.
[Cửu Gia, tối nay anh có về biệt thự ăn cơm. không? Tôi là An Đào Đào đây. A_ A]
Để trông thân thiện đáng yêu chút, An Đào Đào đã thêm một biểu tượng cảm xúc ở cuối, sau khi gửi tin nhắn, cô cảm thấy hơi lo lắng, không biết liệu Lục Sóc có trả lời không, hay là phớt lờ nó.
Ước chừng năm phút sau, tiếng báo tin nhắn vang lên, tìm An Đào Đào đập không ngừng, lập tức mở điện thoại lên, vừa nhìn, khuôn mặt nhỏ lập tức suy sụp hẳn.
[Không về.]
Hai chữ rất đơn giản, có thể tưởng tượng ra lúc Lục Sóc trả lời chắc chắn là vẻ mặt vô cảm, thậm chí có khả năng trên mặt đầy sự chán ghét!
An Đào Đào nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhất thời không đám trả lời lại.
Nhưng mà...
"Ting” lên một tiếng, Lục Sóc đáp lại bốn chữ.
[Công ty có việc.]
Tim An Đào đập không ngừng, trả lời lại: [Vậy cơm tối thì giải quyết như nào? Ăn trong công ty. sao? (©o©)]
[Ừm.]
Lần này, Lục Sóc trả lời trong vài giây, An Đào Đào không thể tin được nhìn chảm chằm vào dòng chữ ngắn gọn đó, chẳng lẽ Lục Sóc vẫn luôn canh tin nhắn sao?
Chuyện này không thể nào, nhất định là trùng, hợp, sao Lục Sóc lại canh giữ tin nhắn, anh ta là người bận rộn, chắc chắn phải bận rộn kiếm thật nhiều tiền.