An Đào Đào nuốt nước bọt, chợt nhớ tới những lời mà Lục Sóc đã nói trước đó.
Anh bảo cô ngoan ngoãn về nhà, giọng trầm thấp quyến rũ như lời thì thầm của ác ma.
Chẳng lẽ lúc đó anh đã nhìn ra ý định chuẩn bị bỏ trốn của cô?
Anh nhìn ra ý định của cô, nhưng không lộ ra ngoài, còn cố ý thả cô đi, chỉ để quan sát thử xem cô có chạy trốn hay không?
Nếu cô bỏ trốn, có phải sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ hay không?
Sự ẩn nhẫn và tâm cơ của Lục Sóc thực sự quá đáng sợ rồi!
An Đào Đào nắm chặt tay, lưng áo đã sớm ướt đấm mồ hôi lạnh.
Trong nháy mắt cô mới nhận ra mình thực sự ngây thơ và đáng thương.
“Thành phố A là địa bàn của Lục Sóc, cho dù cô có thể trốn thoát trong một giây, nhưng giây tiếp theo nhất định sẽ bị người của Lục Sóc bắt lại.
'Trừ khi cô có cánh cửa thần kỳ của Doraemon, có thể trốn từ thành phố A sang các thành phố khác trong vòng một giây.
Cô chạy không thoát được, dù thế nào cũng, trốn không thoát, trừ phi Lục Sóc thả cô đi.
Nhưng có thể sao?
An Đào Đào bật cười, ánh mắt vừa mới sáng. ngời như hoa hướng đương, lúc này lại trở nên ảm đạm.
Cô quay đầu, đi về phía Hoàng Sâm.
Hoàng Sâm mới hút được một nửa điếu thuốc thì thấy An Đào Đào quay lại.
Anh ta thở một làn khói ra, ngạc nhiên hỏi: “ Cô An, không phải cô muốn đi ăn ở quán ven đường.Sao lại quay lại rồi?”
“Nhiều người quá, nên tôi không muốn ăn ” An Đào Đào liếc anh ta, rồi nghiêng người ngồi lên xe: “Tôi ra ngoài cũng lâu rồi, muốn về sớm gặp Cửu gia. Tôi rất nhớ anh ta.”
Tay cầm điếu thuốc của Hoàng Sâm khẽ run lên, chẳng lẽ cô gái này bị dọa đến mức thành con. ngốc rồi à? Không ngờ lại nói nhớ Cửu gia, đúng là không sợ chết.
Không biết cô gái này có thể sống được bao. lâu dưới tay của Cửu gia?
Nhưng mà khuôn mặt của cô thực sự rất đẹp, cho dù nhìn bao nhiêu lần cũng thấy mê mẩn, đặc biệt là nốt ruồi lệ nằm đưới mắt phải, thực sự rất quyến rũ.
Hoàng Sâm xoay vô lăng, trắng trợn nghĩ.
Nếu An Đào Đào biết anh ta đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ muốn tát anh ta đến chết.
Khi bọn họ trở lại biệt thự, Lục Sóc không có ở đó, má Trần bảo anh có việc nên ra ngoài rồi, có thể sẽ về rất muộn. An Đào Đào nghe vậy thì trong. lòng vui như trẩy hội
Cô ở nhà họ An đã rất mệt mỏi, vì vậy cô không muốn vừa về đã phải đối phó với Lục Sóc.
An Đào Đào lên tầng trở về phòng ngủ, trút hết đồ trong túi ra ngoài.
Có kim bạc dùng để châm cứu và các loại thuốc được đựng trong chai lọ, không thiếu thứ gì cả.
An Đào Đào ôm lấy những thứ này, cuối cùng trong mắt cũng nở nụ cười chân thành rực rỡ như
chim trở về tổ, tìm được cảm giác thân thuộc nào. đó.
Những thứ này là ông ở quê đưa cho cô, bây giờ ông đã qua đời rồi, chỉ để lại những thứ này cho cô làm vật kỷ niệm. Dù thế nào cô cũng sẽ giữ bên mình.
An Đào Đào nhìn vài lần mới cẩn thận bỏ những thứ này vào túi, hơn nữa còn giấu túi vào. quần áo trong ngăn tủ, có lẽ như vậy sẽ không bị ai phát hiện.
Làm xong mọi chuyện, cô lấy quần áo đi tắm. Lúc đi ra liền nằm trên giường, một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô rất mệt mỗi...
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, An Đào Đào chợt cảm thấy có thứ gì đó chạm vào mặt mình, sự. động chạm lạnh lẽo này khiến cô cực kỳ khó chịu.
“Thứ gì vậy?” An Đào Đào lẩm bẩm rồi dùng. tay vỗ, một lúc sau, cô phát hiện sự động chạm đó vẫn còn, hơn nữa còn ngày càng trắng trợn.
An Đào Đào nhớ tới cái gì đó, toàn thân run
rẩy, giật mình tỉnh giấc, hoàn toàn đã hết buồnngủ. Cô mở mắt ra, đập vào mắt là đôi mắt sâu thẳm nham hiểm, cô bị đôi mắt này nhìn chòng. chọc, đường như ngay cả hô hấp cũng bị tước đi. Con ngươi An Đào Đào thu nhỏ lại, toàn thân run rẩy không ngừng: “Cửu gia?”
Anh bảo cô ngoan ngoãn về nhà, giọng trầm thấp quyến rũ như lời thì thầm của ác ma.
Chẳng lẽ lúc đó anh đã nhìn ra ý định chuẩn bị bỏ trốn của cô?
Anh nhìn ra ý định của cô, nhưng không lộ ra ngoài, còn cố ý thả cô đi, chỉ để quan sát thử xem cô có chạy trốn hay không?
Nếu cô bỏ trốn, có phải sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ hay không?
Sự ẩn nhẫn và tâm cơ của Lục Sóc thực sự quá đáng sợ rồi!
An Đào Đào nắm chặt tay, lưng áo đã sớm ướt đấm mồ hôi lạnh.
Trong nháy mắt cô mới nhận ra mình thực sự ngây thơ và đáng thương.
“Thành phố A là địa bàn của Lục Sóc, cho dù cô có thể trốn thoát trong một giây, nhưng giây tiếp theo nhất định sẽ bị người của Lục Sóc bắt lại.
'Trừ khi cô có cánh cửa thần kỳ của Doraemon, có thể trốn từ thành phố A sang các thành phố khác trong vòng một giây.
Cô chạy không thoát được, dù thế nào cũng, trốn không thoát, trừ phi Lục Sóc thả cô đi.
Nhưng có thể sao?
An Đào Đào bật cười, ánh mắt vừa mới sáng. ngời như hoa hướng đương, lúc này lại trở nên ảm đạm.
Cô quay đầu, đi về phía Hoàng Sâm.
Hoàng Sâm mới hút được một nửa điếu thuốc thì thấy An Đào Đào quay lại.
Anh ta thở một làn khói ra, ngạc nhiên hỏi: “ Cô An, không phải cô muốn đi ăn ở quán ven đường.Sao lại quay lại rồi?”
“Nhiều người quá, nên tôi không muốn ăn ” An Đào Đào liếc anh ta, rồi nghiêng người ngồi lên xe: “Tôi ra ngoài cũng lâu rồi, muốn về sớm gặp Cửu gia. Tôi rất nhớ anh ta.”
Tay cầm điếu thuốc của Hoàng Sâm khẽ run lên, chẳng lẽ cô gái này bị dọa đến mức thành con. ngốc rồi à? Không ngờ lại nói nhớ Cửu gia, đúng là không sợ chết.
Không biết cô gái này có thể sống được bao. lâu dưới tay của Cửu gia?
Nhưng mà khuôn mặt của cô thực sự rất đẹp, cho dù nhìn bao nhiêu lần cũng thấy mê mẩn, đặc biệt là nốt ruồi lệ nằm đưới mắt phải, thực sự rất quyến rũ.
Hoàng Sâm xoay vô lăng, trắng trợn nghĩ.
Nếu An Đào Đào biết anh ta đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ muốn tát anh ta đến chết.
Khi bọn họ trở lại biệt thự, Lục Sóc không có ở đó, má Trần bảo anh có việc nên ra ngoài rồi, có thể sẽ về rất muộn. An Đào Đào nghe vậy thì trong. lòng vui như trẩy hội
Cô ở nhà họ An đã rất mệt mỏi, vì vậy cô không muốn vừa về đã phải đối phó với Lục Sóc.
An Đào Đào lên tầng trở về phòng ngủ, trút hết đồ trong túi ra ngoài.
Có kim bạc dùng để châm cứu và các loại thuốc được đựng trong chai lọ, không thiếu thứ gì cả.
An Đào Đào ôm lấy những thứ này, cuối cùng trong mắt cũng nở nụ cười chân thành rực rỡ như
chim trở về tổ, tìm được cảm giác thân thuộc nào. đó.
Những thứ này là ông ở quê đưa cho cô, bây giờ ông đã qua đời rồi, chỉ để lại những thứ này cho cô làm vật kỷ niệm. Dù thế nào cô cũng sẽ giữ bên mình.
An Đào Đào nhìn vài lần mới cẩn thận bỏ những thứ này vào túi, hơn nữa còn giấu túi vào. quần áo trong ngăn tủ, có lẽ như vậy sẽ không bị ai phát hiện.
Làm xong mọi chuyện, cô lấy quần áo đi tắm. Lúc đi ra liền nằm trên giường, một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô rất mệt mỗi...
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, An Đào Đào chợt cảm thấy có thứ gì đó chạm vào mặt mình, sự. động chạm lạnh lẽo này khiến cô cực kỳ khó chịu.
“Thứ gì vậy?” An Đào Đào lẩm bẩm rồi dùng. tay vỗ, một lúc sau, cô phát hiện sự động chạm đó vẫn còn, hơn nữa còn ngày càng trắng trợn.
An Đào Đào nhớ tới cái gì đó, toàn thân run
rẩy, giật mình tỉnh giấc, hoàn toàn đã hết buồnngủ. Cô mở mắt ra, đập vào mắt là đôi mắt sâu thẳm nham hiểm, cô bị đôi mắt này nhìn chòng. chọc, đường như ngay cả hô hấp cũng bị tước đi. Con ngươi An Đào Đào thu nhỏ lại, toàn thân run rẩy không ngừng: “Cửu gia?”