Thường thì cô không có thời gian để vào, đi về từ chỗ học đàn piano của Chu Mễ đã quá muộn, hơn nữa, cô cũng không dám. Nếu cây đàn piano đắt tiền bị hỏng, cho dù cô có bán mình đi cũng không đền nổi.
Nhưng hôm nay thì khác, thời gian hẹn trước với Lục Sóc đã đến.
Cô đến trước để làm quen một chút đỡ cho đến lúc đó bị khó xử, đàn sai một vài nốt thì thật không ổn.
An Đào Đào kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống, nhìn phím đàn piano quen thuộc trước mặt, hít một hơi thật sâu, đặt ngón tay lên đó, làn gió vừa thổi qua, một khúc nhạc piano cung Đô trưởng. động lòng người từ từ vang lên dưới đầu ngón tay. cô.
Cuốn theo không khí, cũng cuốn theo gió, giai điệu động lòng người ấy quét sạch toàn bộ phòng, đàn trong nháy mắt, ngay cả người dưới tầng cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Cô đàn thật sự rất hay, khiến lòng người rung động, làm cho người ta hơi say.
"Mợ chủ đàn hay thật đấy!” Sau khi nghe xong, ngay cả má Trần cũng có thêm động lực lau bàn.
Hoàng Sâm hơi giật mình, một lúc sau mới nói: "Đúng là rất hay."
Đàn xong một khúc, An Đào Đào cảm thấy không hài lòng, lại đàn thêm vài lần nữa.
Cứ như vậy, tiếng đàn piano đã kéo đài suốt cả một buổi chiều, mặc dù nghe rất hay nhưng nếu nghe nhiều sẽ dần trở nên chai sạn.
An Đào Đào hoàn toàn không ý thức được điều này, mãi đến hơn bốn giờ chiều cô mới quyết định dừng lại nghỉ ngơi một lúc, người trong biệt thự lập tức được giải thoát, không còn phải nghe cùng, một khúc nhạc đó nữa.
Hơn năm giờ, Lục Sóc lái xe về nhà, nhìn thấy anh xuất hiện, An Đào Đào đột nhiên căng thẳng, sau một buổi trưa tập luyện, mặc đù cô tràn đầy tự tin, nhưng khi nhìn thấy Lục Sóc, cô lại ủ rũ.
Lục Sóc nắng mưa thất thường như kẻ tâm thần, cô không biết liệu anh có hài lòng hay không.
Cô vẫn mãi thất thần như này cho đến lúc ăn cơm, cô cầm đũa chọc chọc cơm trong bát, khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi lông mày đều nhăn hết cả lên, hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống.
Lục Sóc để bát đũa xuống, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt có chút đò xét nhìn chằm chằm cô: Không muốn ăn à?"
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Lục Sóc, cả người An Đào Đào cứng đờ, tốc độ quấy cơm cũng chậm lại hơn chút. Cô vốn muốn nói mình ăn rất ngon, nhưng ánh mắt của Lục Sóc lại giống như rada, tựa như có thể nhìn thấu hết tất cả.
Mặc kệ là giấu trong lòng, hay là đang suy nghĩ.
An Đào Đào nín thở, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, khổ sở nói: "Cửu Gia, trong lòng tôi rất hoảng loạn."
Không ngờ cô sẽ nói như vậy, Lục Sóc kinh ngạc nhướng mày, ý bảo cô nói tiếp.
An Đào Đào xoa xoa đầu ngón tay, đôi lông mày đẹp để nhíu lại thành một đường, khuôn mặt càng thêm vẻ đáng thương khiến cho người khác thương xót: “Không phải chốc nữa sẽ đánh đàn piano ư? Tôi sợ Cửu Gia sẽ không hài lòng."
Nghe thấy tiếng, đôi mắt đen láy của Lục Sóc đừng lại trên người cô, một lúc lâu sau cũng, không có dấu hiệu rời đi, mãi đến cả người của An Đào Đào cảm thấy không thoải mái đưới ánh nhìn của anh, anh mới nhếch môi mỏng, giọng nói vẫn lạnh lùng.
“Nhà họ An đã đạy bảo em rất nhiều, chắc chắn em sẽ đàn hay, trừ khi...”
Lục Sóc cố tình không nói tiếp khiến cơ thể An Đào Đào lại càng lạnh hơn, trừ khi cô vốn đã không biết đàn.
Cô luôn cảm thấy Lục Sóc sẽ nói như vậy, trong lòng thấy thật đáng sợ.
An Đào Đào nắm chặt chiếc đũa trong tay, mở to hai mắt, nhìn Lục Sóc bằng đôi mắt đặc biệt có hồn lẫn sáng ngời, nói: "Tôi được nhà họ An đạy dỗ, lát nữa chắc chắn sẽ khiến Cửu Gia vô cùng hài lòng."
Lục Sóc nói nhẹ nhàng, lúc cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên ý cười khó có thể nhận ra.
An Đào Đào nhanh chóng ăn vài miếng cơm. để cổ vũ cho mình có thêm can đảm, để lát nữa còn phải bước vào chiến trường.
Sau bữa cơm chiều, sắc trời tối sầm, ánh trăng. trải đài trên mặt đất, thỉnh thoảng còn có tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ.
An Đào Đào và Lục Sóc cùng lên tầng, đi vào phòng đàn.
An Đào Đào ngồi trước đàn pinao, hít một hơi thật sâu, Lục Sóc ngồi ở trên ghế bên cạnh, trong. tay cầm một chiếc ly đế dài có chứa rượu vang đỏ, vắt chéo chân, tư thế tao nhã cao quý, tựa như hoàng gia thời trung cổ khiến người ta không thể rời mắt.
Cô theo bản năng liếc nhìn Lục Sóc, thấy anh đang lắc chiếc ly đế dài với phong thái ung dung, trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì.
Anh hé môi, nói với giọng lạnh lùng: "Bắt đầu đi"
An Đào Đào lại hít vào một hơi thật sâu, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng, điều chỉnh lại được cảm xúc, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đặt lên phím đàn, một khúc nhạc piano du đương vang lên trong phòng.
Tuyệt đẹp, êm tai, dễ nghe, bóng đêm như được che phủ thêm bởi một tấm màn thần bí, dần dần càng thêm lay động lòng người. Nhưng so với tiếng đàn, người đánh đàn mới là người mê hoặc lòng người.
Dưới ánh đèn chân không, toàn thân cô như được phủ một lớp ánh sáng thuần khiết, khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng ấy càng thêm mê người, đôi mắt long lanh như nước đẩy vẻ nghiêm túc, tưởng chừng như còn sáng ngời hơn cả bóng đêm ngoài cửa sổ, lay động lòng người.
Lục Sóc lắc chiếc ly đế đài, ánh mắt sáng, rực.
Ánh mắt nóng bỏng ấy tựa như có thể xuyên thấu hết tất cả, cho đù An Đào Đào quay lưng lại vẫn có thể cảm nhận được cảm giác nóng rực, hệt như thú dữ khóa chặt con mồi, thật đáng sợ.
An Đào Đào bỗng cảm thấy khiếp hãi, nhưng vẫn không đám thả lỏng, trong bầu không khí căng thẳng này, cô đánh xong nốt cuối cùng.
Bản nhạc vừa kết thúc, An Đào Đào thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô đánh đàn cũng không tệ, không đánh sai một nốt nào, hẳn là có thể qua cửa rồi nhỉ?
An Đào Đào quay đầu, cẩn thận liếc mắt nhìn Lục Sóc: "Cửu Gia, tôi đàn như nào?"
với ánh mắt của cô, sáng lấp. lánh mà cũng thật thận trọng, giống như một con thỏ trắng nhỏ sợ bị sói xám ngoạm mất, khóe môi hơi nhếch lên, trong đôi mắt đen lạnh lùng như có thêm chút địu đàng.
An Đào Đào mở to mắt nhìn chằm chằm Lục Sóc. Chẳng lẽ do cô xuất hiện ảo giác nên mới thấy ánh mắt của Lục Sóc đột nhiên trở nên có chút dịu đàng?
Bị hoa mắt rồi.
Lục Sóc lập tức thu hồi cảm xúc trong mắt, vẻ mặt giống như ngày thường.
An Đào Đào thoáng thở phào nhẹ nhõm, này mới giống Lục Sóc, dịu dàng hay gì đó sao có thể đi đôi với anh được.
“Đàn một bản nhạc khác đi.” Lục Sóc nhếch môi mỏng, trong giọng nói lạnh lùng có chút tà ác.
An Đào Đào sửng sốt, nhìn Lục Sóc với ánh mắt cực kỳ hoảng sợ: "Còn đàn nữa hả?"
“Không muốn sao?” Lục Sóc ngước mắt nhìn lên, hai tròng mắt đen láy sắc bén tựa chim ưng.
"Tôi..." An Đào Đào sợ đến nỗi sắc mặt trắng, bệch, trong lòng lạnh toát.
Người này chắc hẳn phải là đại ma vương đầu thai chuyển kiếp, nếu không, sao có thể xấu xa như vậy?
Đàn hết cái này còn muốn cái khác, thật muốn chết mà. Nếu cô biết đàn sẽ không có vấn đề gì, đằng này cô lại không biết, hai tuần học được một bản nhạc, coi như cũng có chút thiên phú.
Bây giờ lại bảo cô đàn nữa, quả thực là giết cô luôn cho rồi.
Cuộc sống của cô quả thực giống như đi trên băng mỏng, khó khăn gian khổ đủ đường.
“Có thể không đàn nữa được không Cửu Gia?” An Đào Đào chớp chớp mắt, giọng nói bỗng trở nên dịu đàng mềm mại, trong nháy mắt còn pha chút làm nũng: “Hôm nay tôi dắt Becgie đi đạo, chân mỏi, tay đau, giống như sắp trở thành kẻ tàn phế rồi."
Lục Sóc ngồi trên ngai vàng của ma vương, không hề đao động.
An Đào Đào nhíu mày đẹp, giọng nói ngọt xớt,
nững nịu: "Đau quá đi mất, đàn không nổi nữa rồi, nếu không để lần sau nhá?"
Cô xoa xoa tay chân nhỏ nhắn, cò kè mặc cả bằng cái giọng ngọt xớt nhưng ánh mắt lại đầy. gian xảo, hệt như một con cáo nhỏ đội lốt thỏ.
Lục Sóc đứng đậy ôm lấy eo thon của cô, âm thanh dần trở nên trầm thấp, lại mang chút dụ hoặc khó tả: "Chân đau, tay đau, không muốn đàn, hửm?"
Nhưng hôm nay thì khác, thời gian hẹn trước với Lục Sóc đã đến.
Cô đến trước để làm quen một chút đỡ cho đến lúc đó bị khó xử, đàn sai một vài nốt thì thật không ổn.
An Đào Đào kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống, nhìn phím đàn piano quen thuộc trước mặt, hít một hơi thật sâu, đặt ngón tay lên đó, làn gió vừa thổi qua, một khúc nhạc piano cung Đô trưởng. động lòng người từ từ vang lên dưới đầu ngón tay. cô.
Cuốn theo không khí, cũng cuốn theo gió, giai điệu động lòng người ấy quét sạch toàn bộ phòng, đàn trong nháy mắt, ngay cả người dưới tầng cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Cô đàn thật sự rất hay, khiến lòng người rung động, làm cho người ta hơi say.
"Mợ chủ đàn hay thật đấy!” Sau khi nghe xong, ngay cả má Trần cũng có thêm động lực lau bàn.
Hoàng Sâm hơi giật mình, một lúc sau mới nói: "Đúng là rất hay."
Đàn xong một khúc, An Đào Đào cảm thấy không hài lòng, lại đàn thêm vài lần nữa.
Cứ như vậy, tiếng đàn piano đã kéo đài suốt cả một buổi chiều, mặc dù nghe rất hay nhưng nếu nghe nhiều sẽ dần trở nên chai sạn.
An Đào Đào hoàn toàn không ý thức được điều này, mãi đến hơn bốn giờ chiều cô mới quyết định dừng lại nghỉ ngơi một lúc, người trong biệt thự lập tức được giải thoát, không còn phải nghe cùng, một khúc nhạc đó nữa.
Hơn năm giờ, Lục Sóc lái xe về nhà, nhìn thấy anh xuất hiện, An Đào Đào đột nhiên căng thẳng, sau một buổi trưa tập luyện, mặc đù cô tràn đầy tự tin, nhưng khi nhìn thấy Lục Sóc, cô lại ủ rũ.
Lục Sóc nắng mưa thất thường như kẻ tâm thần, cô không biết liệu anh có hài lòng hay không.
Cô vẫn mãi thất thần như này cho đến lúc ăn cơm, cô cầm đũa chọc chọc cơm trong bát, khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi lông mày đều nhăn hết cả lên, hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống.
Lục Sóc để bát đũa xuống, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt có chút đò xét nhìn chằm chằm cô: Không muốn ăn à?"
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Lục Sóc, cả người An Đào Đào cứng đờ, tốc độ quấy cơm cũng chậm lại hơn chút. Cô vốn muốn nói mình ăn rất ngon, nhưng ánh mắt của Lục Sóc lại giống như rada, tựa như có thể nhìn thấu hết tất cả.
Mặc kệ là giấu trong lòng, hay là đang suy nghĩ.
An Đào Đào nín thở, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, khổ sở nói: "Cửu Gia, trong lòng tôi rất hoảng loạn."
Không ngờ cô sẽ nói như vậy, Lục Sóc kinh ngạc nhướng mày, ý bảo cô nói tiếp.
An Đào Đào xoa xoa đầu ngón tay, đôi lông mày đẹp để nhíu lại thành một đường, khuôn mặt càng thêm vẻ đáng thương khiến cho người khác thương xót: “Không phải chốc nữa sẽ đánh đàn piano ư? Tôi sợ Cửu Gia sẽ không hài lòng."
Nghe thấy tiếng, đôi mắt đen láy của Lục Sóc đừng lại trên người cô, một lúc lâu sau cũng, không có dấu hiệu rời đi, mãi đến cả người của An Đào Đào cảm thấy không thoải mái đưới ánh nhìn của anh, anh mới nhếch môi mỏng, giọng nói vẫn lạnh lùng.
“Nhà họ An đã đạy bảo em rất nhiều, chắc chắn em sẽ đàn hay, trừ khi...”
Lục Sóc cố tình không nói tiếp khiến cơ thể An Đào Đào lại càng lạnh hơn, trừ khi cô vốn đã không biết đàn.
Cô luôn cảm thấy Lục Sóc sẽ nói như vậy, trong lòng thấy thật đáng sợ.
An Đào Đào nắm chặt chiếc đũa trong tay, mở to hai mắt, nhìn Lục Sóc bằng đôi mắt đặc biệt có hồn lẫn sáng ngời, nói: "Tôi được nhà họ An đạy dỗ, lát nữa chắc chắn sẽ khiến Cửu Gia vô cùng hài lòng."
Lục Sóc nói nhẹ nhàng, lúc cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên ý cười khó có thể nhận ra.
An Đào Đào nhanh chóng ăn vài miếng cơm. để cổ vũ cho mình có thêm can đảm, để lát nữa còn phải bước vào chiến trường.
Sau bữa cơm chiều, sắc trời tối sầm, ánh trăng. trải đài trên mặt đất, thỉnh thoảng còn có tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ.
An Đào Đào và Lục Sóc cùng lên tầng, đi vào phòng đàn.
An Đào Đào ngồi trước đàn pinao, hít một hơi thật sâu, Lục Sóc ngồi ở trên ghế bên cạnh, trong. tay cầm một chiếc ly đế dài có chứa rượu vang đỏ, vắt chéo chân, tư thế tao nhã cao quý, tựa như hoàng gia thời trung cổ khiến người ta không thể rời mắt.
Cô theo bản năng liếc nhìn Lục Sóc, thấy anh đang lắc chiếc ly đế dài với phong thái ung dung, trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì.
Anh hé môi, nói với giọng lạnh lùng: "Bắt đầu đi"
An Đào Đào lại hít vào một hơi thật sâu, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng, điều chỉnh lại được cảm xúc, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đặt lên phím đàn, một khúc nhạc piano du đương vang lên trong phòng.
Tuyệt đẹp, êm tai, dễ nghe, bóng đêm như được che phủ thêm bởi một tấm màn thần bí, dần dần càng thêm lay động lòng người. Nhưng so với tiếng đàn, người đánh đàn mới là người mê hoặc lòng người.
Dưới ánh đèn chân không, toàn thân cô như được phủ một lớp ánh sáng thuần khiết, khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng ấy càng thêm mê người, đôi mắt long lanh như nước đẩy vẻ nghiêm túc, tưởng chừng như còn sáng ngời hơn cả bóng đêm ngoài cửa sổ, lay động lòng người.
Lục Sóc lắc chiếc ly đế đài, ánh mắt sáng, rực.
Ánh mắt nóng bỏng ấy tựa như có thể xuyên thấu hết tất cả, cho đù An Đào Đào quay lưng lại vẫn có thể cảm nhận được cảm giác nóng rực, hệt như thú dữ khóa chặt con mồi, thật đáng sợ.
An Đào Đào bỗng cảm thấy khiếp hãi, nhưng vẫn không đám thả lỏng, trong bầu không khí căng thẳng này, cô đánh xong nốt cuối cùng.
Bản nhạc vừa kết thúc, An Đào Đào thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô đánh đàn cũng không tệ, không đánh sai một nốt nào, hẳn là có thể qua cửa rồi nhỉ?
An Đào Đào quay đầu, cẩn thận liếc mắt nhìn Lục Sóc: "Cửu Gia, tôi đàn như nào?"
với ánh mắt của cô, sáng lấp. lánh mà cũng thật thận trọng, giống như một con thỏ trắng nhỏ sợ bị sói xám ngoạm mất, khóe môi hơi nhếch lên, trong đôi mắt đen lạnh lùng như có thêm chút địu đàng.
An Đào Đào mở to mắt nhìn chằm chằm Lục Sóc. Chẳng lẽ do cô xuất hiện ảo giác nên mới thấy ánh mắt của Lục Sóc đột nhiên trở nên có chút dịu đàng?
Bị hoa mắt rồi.
Lục Sóc lập tức thu hồi cảm xúc trong mắt, vẻ mặt giống như ngày thường.
An Đào Đào thoáng thở phào nhẹ nhõm, này mới giống Lục Sóc, dịu dàng hay gì đó sao có thể đi đôi với anh được.
“Đàn một bản nhạc khác đi.” Lục Sóc nhếch môi mỏng, trong giọng nói lạnh lùng có chút tà ác.
An Đào Đào sửng sốt, nhìn Lục Sóc với ánh mắt cực kỳ hoảng sợ: "Còn đàn nữa hả?"
“Không muốn sao?” Lục Sóc ngước mắt nhìn lên, hai tròng mắt đen láy sắc bén tựa chim ưng.
"Tôi..." An Đào Đào sợ đến nỗi sắc mặt trắng, bệch, trong lòng lạnh toát.
Người này chắc hẳn phải là đại ma vương đầu thai chuyển kiếp, nếu không, sao có thể xấu xa như vậy?
Đàn hết cái này còn muốn cái khác, thật muốn chết mà. Nếu cô biết đàn sẽ không có vấn đề gì, đằng này cô lại không biết, hai tuần học được một bản nhạc, coi như cũng có chút thiên phú.
Bây giờ lại bảo cô đàn nữa, quả thực là giết cô luôn cho rồi.
Cuộc sống của cô quả thực giống như đi trên băng mỏng, khó khăn gian khổ đủ đường.
“Có thể không đàn nữa được không Cửu Gia?” An Đào Đào chớp chớp mắt, giọng nói bỗng trở nên dịu đàng mềm mại, trong nháy mắt còn pha chút làm nũng: “Hôm nay tôi dắt Becgie đi đạo, chân mỏi, tay đau, giống như sắp trở thành kẻ tàn phế rồi."
Lục Sóc ngồi trên ngai vàng của ma vương, không hề đao động.
An Đào Đào nhíu mày đẹp, giọng nói ngọt xớt,
nững nịu: "Đau quá đi mất, đàn không nổi nữa rồi, nếu không để lần sau nhá?"
Cô xoa xoa tay chân nhỏ nhắn, cò kè mặc cả bằng cái giọng ngọt xớt nhưng ánh mắt lại đầy. gian xảo, hệt như một con cáo nhỏ đội lốt thỏ.
Lục Sóc đứng đậy ôm lấy eo thon của cô, âm thanh dần trở nên trầm thấp, lại mang chút dụ hoặc khó tả: "Chân đau, tay đau, không muốn đàn, hửm?"