Còn về những lời Lục Sóc vừa mới nói, có lẽ anh chỉ đang nói đùa thôi, không thể coi nó là thật được.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, cuối cùng An Đào Đào cũng bình tĩnh lại được, cô đi bên cạnh Lục Sóc, mỉm cười ngọt ngào rồi nói: “Cửu Gia, lớp của Tạ Như ở trên tầng ba, tôi dẫn anh qua đó.
Lục Sóc đi đẳng trước, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.
Nhưng ở bên cạnh anh lâu ngày, An Đào Đào cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của anh, anh không nói gì chính là ngầm thừa nhận.
An Đào Đào vội vàng đi lên tầng ba, trông hệt như một con thỏ vui vẻ.
Lục Sóc nhìn chằm chằm bóng lưng vui vẻ đó của cô, ánh mắt càng tối hơn.
Khi leo lên cầu thang trên tầng ba, An Đào. Đào đột nhiên dừng bước, cô nhỏ giọng nói: “Cửu Gia, hay là anh với Hoàng Sâm đi lên sân thượng trước đi, tôi gọi người ra rồi sẽ đi tìm hai người."
Ánh mắt của Lục Sóc lại tối sầm nhưng cũng không từ chối.
Người khác không coi cô ra gì nhưng cô lại muốn cho người ta mặt mũi, đúng là vừa đơn thuần lại ngốc nghếch đến mức đáng yêu.
Cũng giống như tờ giấy trắng khiến người ra rất muốn nhuộm một chút màu sắc lên trên. đó.
Lục Sóc thu hồi ánh mắt, bước từng bước lên trên sân thượng.
Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, An Đào Đào sửa sang lại quần áo, sau đó đi đến lớp học của Tạ Như.
Giờ là đang là thời điểm náo nhiệt nhất của lễ hội văn hoá, các sinh viên đều đang vui chơi ở bên ngoài, cũng có số ít sinh viên ở lại trong lớp học, mà Lâm Hiểu Kiểu lại chính là số ít đó.
Lúc An Đào Đào đi vào thì thấy Lâm Hiểu Kiểu đang ngồi ở chỗ của mình, trông cứ thơ thơ thẩn thẩn.
Giống như đã làm sai chuyện gì đó, rất sợ bị phát hiện, bị phạt.
“Lâm Hiểu Kiểu, Mạnh Manh đang ở đâu?” An Đào Đào vừa bước tới liền đi thẳng vào vấn đề chính.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cơ thể Lâm Hiểu Kiểu run lên bản bật, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, cô ta cứng ngắc quay đầu lại, đến khi nhìn thẳng vào đôi mắt của An Đào Đào, trông cô ta giống như nhìn thấy ma vậy, run như cẩy sấy.
Cô ta hoảng hốt hỏi: “Á, sao cô lại ở đây?"
“Tôi cố tình tới đây tìm cô với Mạnh Manh.” An Đào Đào đứng thẳng lưng, nghĩ tới Lục Sóc đang ở trên tầng thượng làm chỗ dựa cho mình, cô lại càng to gan hơn.
Lâm Hiểu Kiểu trợn tròn mắt, càng chột dạ hơn nữa: “Tìm tôi và Mạnh Manh? Tại sao cô lại muốn tìm chúng tôi?”
Chẳng lẽ những chuyện bọn họ làm đã hiện rồi sao?
Nhưng bọn họ làm rất kín đáo mà, thậm chí camera cũng đã bị bọn họ phá hỏng, trừ phi khi đó có người có mặt ở hiện trường nếu không sẽ
không có ai biết được chuyện bọn họ đã làm.
Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Kiểu lập tức bình tĩnh lại.
Bọn họ còn cố tình chọn thời gian lên lớp để đi phá, khi đó xung quanh không có ai, càng không có khả năng bị người ta nhìn thấy, cô không có bằng chứng cũng không có nhân chứng chỉ là đang phô trương thanh thế thôi.
An Đào Đào nhìn vào đôi mắt của cô ta rồi lạnh lùng hỏi: “Tìm hai người là muốn xác nhận một số chuyện, Mạnh Manh đâu rồi
Lâm Hiểu Kiều cười khẩy: “Tôi không biết cô ấy đang ở đâu, cho dù có biết thì tại sao tôi phải nói cho cô biết chứ, cô chẳng là gì của tôi cả.”
Có thể nói thái độ của cô ta rất ngạo mạn.
An Đào Đào đoán được cô ta sẽ như thế này từ trước nên cũng không tức giận, cô nhướng mày rồi lại nói: “Vậy thì cô đi lên tầng thượng với tôi trước, ở đó có người muối ô.
“Cô bảo tôi đi lên sân thượng với cô là tôi phải đi à, mất mặt lắm đó?” Lâm Hiểu Kiểu cười khẩy rồi nói bằng giọng điệu vô cùng ngạo mạn.
An Đào Đào nhìn cô ta chằm chằm, hơi thở trên người cô cũng trở nên lạnh lẽo hơn: “Tôi vốn định cho cô chút mặt mũi nhưng là cô không cần nó trước nhé, tôi cũng hết cách.”
Thấy khí thế của cô thay đổi, Lâm Hiểu Kiều bất giác rùng mình một cái: “Cô muốn làm gì?"
An Đào Đào nhún vai, tỏ vẻ vô tội nói: “Cũng không có gì, nếu như cô đã không muốn đi vậy thì tôi chỉ đành ra tay thôi.”
Lâm Hiểu Kiểu trợn tròn mắt, lập tức ôm chặt. lấy chính mình, nhìn An Đào Đào bằng ánh mắt để phòng, nói: “Cô muốn làm gì, cho dù cô là vợ của Lục Cửu Gia thì cũng không thể làm xằng làm bậy được.”
An Đào Đào nhếch miệng, nở một nụ cười kỳ dị rồi nói: “Đừng sợ, tôi chỉ muốn đưa cô lên trên sân thượng thôi, chẳng phải cô không muốn đi sao, vậy thì để tôi lôi cô đi, hoặc kéo cô đi cũng được.”
Thấy cô nói một cách đương nhiên như thế, Lâm Hiểu Kiều tức đến nỗi muốn nôn ra máu.
An Đào Đào cũng không quan tâm đến cô ta nữa, đưa tay kéo cô ta ra ngoài.
Lâm Hiểu Kiều hô một tiếng, cố gắng thoát khỏi gông xiềng của cô nhưng không ngờ cô lại khoẻ như một người đàn ông vậy, thấy ma thật rồi.
An Đào Đào kéo thẳng cô ta lên trên tầng cao nhất.
“Sao cô còn khoẻ hơn cả đàn ông vậy?” Lâm Hiểu Kiều tức đến nỗi đỏ mặt tía tai.
An Đào Đào nở một nụ cười thần bí, cũng không nói gì.
Từ nhỏ cô đã sống ở nông thôn, làm việc nông, đào cá chạch, leo cây, leo núi có việc gì là cô chưa từng làm đâu, nên không khoẻ mới lạ đấy.
Tuy không so được với tên Lục Sóc kia nhưng đối phó với một mình Lâm Hiểu Kiểu thì cô vẫn thừa sức.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Lâm Hiểu Kiều không thể nào vùng ra được, cô ta sắp sụp đổi rồi.
An Đào Đào lôi cô ta đi đến sân thượng: “Đừng căng thẳng, có một sếp lớn muốn gặp cô thôi mà.
Lâm Hiểu Kiểu sụp đổ lần nữa, sếp lớn?
Sếp lớn gì?
Lúc này Lục Sóc đứng trên tầng thượng đang quay lưng lại với bọn họ, chiếc áo măng tô màu đen trên người anh bị gió thổi bay phát ra những, tiếng phần phật phần phật, cũng mang theo cảm giác lạnh giá thần bí.
Hoàng Sâm đứng tựa vào tường, sung sướng, út một điếu thuốc, vừa trông thấy bọn họ đến nơi anh ta bèn dụi tắt điếu thuốc: “Oa chị dâu, sao chị lại đưa có một người tới đây vậy, người kia đâu rồi.
An Đào Đào lắc đầu: “Không biết đang ở đâu nữa, cô ta cũng không chịu nói cho tôi biết.”
“Lại còn dám không nói cho chị biết!” Hoàng Sâm giẫm lên đầu thuốc, đi đến bên cạnh Lâm Hiểu Kiểu rồi nói: “Cũng to gan quá nhỉ, nhưng. mà không sao, đợi lát nữa Cửu Gia đứng bên cạnh cô ta, đảm bảo cô ta sẽ sợ đến nỗi khai ra hết.”
An Đào Đào thấy cũng đúng, bèn vô thức gật đầu.
Lâm Hiểu Kiều còn đang định gào thét nhưng. khi nghe thấy bọn họ nhắc đến Cửu Gia, cô ta sợ lại đến nỗi tái mét mặt mày.
An Đào Đào là vợ của Lục Cửu Gia, tên đàn ông tóc màu vàng này gọi cô là chị đâu, còn nói cái gì mà Cửu Gia, chẳng lẽ người đàn ông mặc áo măng tô màu đen đang quay lưng lại với bọn họ kia là Lục Cửu Gia sao?
Lâm Hiểu Kiểu liên tục suy nghĩ, nhưng cô ta còn chưa kịp hiểu ra thì Lục Sóc đã quay người lại, gương mặt đẹp trai trắng bệch nhưng lại vô cùng quen thuộc ấy đập thẳng vào mắt cô ta.
Gương mặt này quá đỗi đẹp trai, cô ta đã ngắm không biết bao nhiêu lần trên weibo rồi.
Là một đứa mê trai, ngày nào cô ta cũng phải ngắm nhìn nhan sắc này của anh.
Nhưng hiện tại Lục Cửu Gia, người đẹp thịnh thế, sống sờ sờ đang xuất hiện trước mặt cô ta, anh vẫn đẹp trai, vẫn quyến rũ như thế nhưng lại có một loại hào quang thần tiên cao sang, quyền quý
Lâm Hiểu Kiều nhìn Lục Sóc bằng ánh mắt vô cùng nóng bỏng, cô ta sợ anh là ảo ảnh, sẽ đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Nhưng dần đà cô ta lại cảm thấy có điều gì đó không đúng, tuy Lục Cửu Gia rất đẹp nhưng anh lại mang theo hơi thở khát máu nham hiểm, nhất là ánh mắt khi nhìn cô ta, giống như đang nhìn con kiến vậy, rất khinh thường.
Lâm Hiểu Kiều sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, cô ta ngã ngồi xuống dưới đất.
Dù Lục Cửu Gia có đẹp hơn nữa thì cũng có độc, có thể đầu độc chết người.
Lâm Hiểu Kiều há miệng, giọng nói yếu ớt, hoàn toàn không còn đáng vẻ ngạo mạn trước đó nữa: “Lục Cửu Gia, anh tìm tôi sao?”
Lục Sóc im lặng không nói gì, anh vẫn đang nhìn cô ta chằm chằm bằng đôi mắt đen như mực.
Lâm Hiểu Kiều run lẩy bẩy khi bị nhìn chằm chằm như thế, cảm thấy mình như đang bị con mãnh thú nhìn trân trân, thật sự rất muốn ngất luôn đi cho rồi.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, cuối cùng An Đào Đào cũng bình tĩnh lại được, cô đi bên cạnh Lục Sóc, mỉm cười ngọt ngào rồi nói: “Cửu Gia, lớp của Tạ Như ở trên tầng ba, tôi dẫn anh qua đó.
Lục Sóc đi đẳng trước, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.
Nhưng ở bên cạnh anh lâu ngày, An Đào Đào cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của anh, anh không nói gì chính là ngầm thừa nhận.
An Đào Đào vội vàng đi lên tầng ba, trông hệt như một con thỏ vui vẻ.
Lục Sóc nhìn chằm chằm bóng lưng vui vẻ đó của cô, ánh mắt càng tối hơn.
Khi leo lên cầu thang trên tầng ba, An Đào. Đào đột nhiên dừng bước, cô nhỏ giọng nói: “Cửu Gia, hay là anh với Hoàng Sâm đi lên sân thượng trước đi, tôi gọi người ra rồi sẽ đi tìm hai người."
Ánh mắt của Lục Sóc lại tối sầm nhưng cũng không từ chối.
Người khác không coi cô ra gì nhưng cô lại muốn cho người ta mặt mũi, đúng là vừa đơn thuần lại ngốc nghếch đến mức đáng yêu.
Cũng giống như tờ giấy trắng khiến người ra rất muốn nhuộm một chút màu sắc lên trên. đó.
Lục Sóc thu hồi ánh mắt, bước từng bước lên trên sân thượng.
Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, An Đào Đào sửa sang lại quần áo, sau đó đi đến lớp học của Tạ Như.
Giờ là đang là thời điểm náo nhiệt nhất của lễ hội văn hoá, các sinh viên đều đang vui chơi ở bên ngoài, cũng có số ít sinh viên ở lại trong lớp học, mà Lâm Hiểu Kiểu lại chính là số ít đó.
Lúc An Đào Đào đi vào thì thấy Lâm Hiểu Kiểu đang ngồi ở chỗ của mình, trông cứ thơ thơ thẩn thẩn.
Giống như đã làm sai chuyện gì đó, rất sợ bị phát hiện, bị phạt.
“Lâm Hiểu Kiểu, Mạnh Manh đang ở đâu?” An Đào Đào vừa bước tới liền đi thẳng vào vấn đề chính.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cơ thể Lâm Hiểu Kiểu run lên bản bật, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, cô ta cứng ngắc quay đầu lại, đến khi nhìn thẳng vào đôi mắt của An Đào Đào, trông cô ta giống như nhìn thấy ma vậy, run như cẩy sấy.
Cô ta hoảng hốt hỏi: “Á, sao cô lại ở đây?"
“Tôi cố tình tới đây tìm cô với Mạnh Manh.” An Đào Đào đứng thẳng lưng, nghĩ tới Lục Sóc đang ở trên tầng thượng làm chỗ dựa cho mình, cô lại càng to gan hơn.
Lâm Hiểu Kiểu trợn tròn mắt, càng chột dạ hơn nữa: “Tìm tôi và Mạnh Manh? Tại sao cô lại muốn tìm chúng tôi?”
Chẳng lẽ những chuyện bọn họ làm đã hiện rồi sao?
Nhưng bọn họ làm rất kín đáo mà, thậm chí camera cũng đã bị bọn họ phá hỏng, trừ phi khi đó có người có mặt ở hiện trường nếu không sẽ
không có ai biết được chuyện bọn họ đã làm.
Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Kiểu lập tức bình tĩnh lại.
Bọn họ còn cố tình chọn thời gian lên lớp để đi phá, khi đó xung quanh không có ai, càng không có khả năng bị người ta nhìn thấy, cô không có bằng chứng cũng không có nhân chứng chỉ là đang phô trương thanh thế thôi.
An Đào Đào nhìn vào đôi mắt của cô ta rồi lạnh lùng hỏi: “Tìm hai người là muốn xác nhận một số chuyện, Mạnh Manh đâu rồi
Lâm Hiểu Kiều cười khẩy: “Tôi không biết cô ấy đang ở đâu, cho dù có biết thì tại sao tôi phải nói cho cô biết chứ, cô chẳng là gì của tôi cả.”
Có thể nói thái độ của cô ta rất ngạo mạn.
An Đào Đào đoán được cô ta sẽ như thế này từ trước nên cũng không tức giận, cô nhướng mày rồi lại nói: “Vậy thì cô đi lên tầng thượng với tôi trước, ở đó có người muối ô.
“Cô bảo tôi đi lên sân thượng với cô là tôi phải đi à, mất mặt lắm đó?” Lâm Hiểu Kiểu cười khẩy rồi nói bằng giọng điệu vô cùng ngạo mạn.
An Đào Đào nhìn cô ta chằm chằm, hơi thở trên người cô cũng trở nên lạnh lẽo hơn: “Tôi vốn định cho cô chút mặt mũi nhưng là cô không cần nó trước nhé, tôi cũng hết cách.”
Thấy khí thế của cô thay đổi, Lâm Hiểu Kiều bất giác rùng mình một cái: “Cô muốn làm gì?"
An Đào Đào nhún vai, tỏ vẻ vô tội nói: “Cũng không có gì, nếu như cô đã không muốn đi vậy thì tôi chỉ đành ra tay thôi.”
Lâm Hiểu Kiểu trợn tròn mắt, lập tức ôm chặt. lấy chính mình, nhìn An Đào Đào bằng ánh mắt để phòng, nói: “Cô muốn làm gì, cho dù cô là vợ của Lục Cửu Gia thì cũng không thể làm xằng làm bậy được.”
An Đào Đào nhếch miệng, nở một nụ cười kỳ dị rồi nói: “Đừng sợ, tôi chỉ muốn đưa cô lên trên sân thượng thôi, chẳng phải cô không muốn đi sao, vậy thì để tôi lôi cô đi, hoặc kéo cô đi cũng được.”
Thấy cô nói một cách đương nhiên như thế, Lâm Hiểu Kiều tức đến nỗi muốn nôn ra máu.
An Đào Đào cũng không quan tâm đến cô ta nữa, đưa tay kéo cô ta ra ngoài.
Lâm Hiểu Kiều hô một tiếng, cố gắng thoát khỏi gông xiềng của cô nhưng không ngờ cô lại khoẻ như một người đàn ông vậy, thấy ma thật rồi.
An Đào Đào kéo thẳng cô ta lên trên tầng cao nhất.
“Sao cô còn khoẻ hơn cả đàn ông vậy?” Lâm Hiểu Kiều tức đến nỗi đỏ mặt tía tai.
An Đào Đào nở một nụ cười thần bí, cũng không nói gì.
Từ nhỏ cô đã sống ở nông thôn, làm việc nông, đào cá chạch, leo cây, leo núi có việc gì là cô chưa từng làm đâu, nên không khoẻ mới lạ đấy.
Tuy không so được với tên Lục Sóc kia nhưng đối phó với một mình Lâm Hiểu Kiểu thì cô vẫn thừa sức.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Lâm Hiểu Kiều không thể nào vùng ra được, cô ta sắp sụp đổi rồi.
An Đào Đào lôi cô ta đi đến sân thượng: “Đừng căng thẳng, có một sếp lớn muốn gặp cô thôi mà.
Lâm Hiểu Kiểu sụp đổ lần nữa, sếp lớn?
Sếp lớn gì?
Lúc này Lục Sóc đứng trên tầng thượng đang quay lưng lại với bọn họ, chiếc áo măng tô màu đen trên người anh bị gió thổi bay phát ra những, tiếng phần phật phần phật, cũng mang theo cảm giác lạnh giá thần bí.
Hoàng Sâm đứng tựa vào tường, sung sướng, út một điếu thuốc, vừa trông thấy bọn họ đến nơi anh ta bèn dụi tắt điếu thuốc: “Oa chị dâu, sao chị lại đưa có một người tới đây vậy, người kia đâu rồi.
An Đào Đào lắc đầu: “Không biết đang ở đâu nữa, cô ta cũng không chịu nói cho tôi biết.”
“Lại còn dám không nói cho chị biết!” Hoàng Sâm giẫm lên đầu thuốc, đi đến bên cạnh Lâm Hiểu Kiểu rồi nói: “Cũng to gan quá nhỉ, nhưng. mà không sao, đợi lát nữa Cửu Gia đứng bên cạnh cô ta, đảm bảo cô ta sẽ sợ đến nỗi khai ra hết.”
An Đào Đào thấy cũng đúng, bèn vô thức gật đầu.
Lâm Hiểu Kiều còn đang định gào thét nhưng. khi nghe thấy bọn họ nhắc đến Cửu Gia, cô ta sợ lại đến nỗi tái mét mặt mày.
An Đào Đào là vợ của Lục Cửu Gia, tên đàn ông tóc màu vàng này gọi cô là chị đâu, còn nói cái gì mà Cửu Gia, chẳng lẽ người đàn ông mặc áo măng tô màu đen đang quay lưng lại với bọn họ kia là Lục Cửu Gia sao?
Lâm Hiểu Kiểu liên tục suy nghĩ, nhưng cô ta còn chưa kịp hiểu ra thì Lục Sóc đã quay người lại, gương mặt đẹp trai trắng bệch nhưng lại vô cùng quen thuộc ấy đập thẳng vào mắt cô ta.
Gương mặt này quá đỗi đẹp trai, cô ta đã ngắm không biết bao nhiêu lần trên weibo rồi.
Là một đứa mê trai, ngày nào cô ta cũng phải ngắm nhìn nhan sắc này của anh.
Nhưng hiện tại Lục Cửu Gia, người đẹp thịnh thế, sống sờ sờ đang xuất hiện trước mặt cô ta, anh vẫn đẹp trai, vẫn quyến rũ như thế nhưng lại có một loại hào quang thần tiên cao sang, quyền quý
Lâm Hiểu Kiều nhìn Lục Sóc bằng ánh mắt vô cùng nóng bỏng, cô ta sợ anh là ảo ảnh, sẽ đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Nhưng dần đà cô ta lại cảm thấy có điều gì đó không đúng, tuy Lục Cửu Gia rất đẹp nhưng anh lại mang theo hơi thở khát máu nham hiểm, nhất là ánh mắt khi nhìn cô ta, giống như đang nhìn con kiến vậy, rất khinh thường.
Lâm Hiểu Kiều sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, cô ta ngã ngồi xuống dưới đất.
Dù Lục Cửu Gia có đẹp hơn nữa thì cũng có độc, có thể đầu độc chết người.
Lâm Hiểu Kiều há miệng, giọng nói yếu ớt, hoàn toàn không còn đáng vẻ ngạo mạn trước đó nữa: “Lục Cửu Gia, anh tìm tôi sao?”
Lục Sóc im lặng không nói gì, anh vẫn đang nhìn cô ta chằm chằm bằng đôi mắt đen như mực.
Lâm Hiểu Kiều run lẩy bẩy khi bị nhìn chằm chằm như thế, cảm thấy mình như đang bị con mãnh thú nhìn trân trân, thật sự rất muốn ngất luôn đi cho rồi.