Nghĩ đến đây, sắc mặt An Đào Đào càng trở nên khó coi.
Cô thật sự không ngờ, Lâm Hiểu Kiểu lại to gan như vậy, dám phá hoại lễ hội văn hoá, còn Mạnh Manh kia bị gì thế?
Không ngờ cô ta lại giúp Lâm Hiểu Kiểu phá hỏng. Cô ta thật sự là bạn bè của Lâm Hiểu Kiều, hay vì mục đích nào khác? Tội phá hoại lễ hội văn hoá rất nặng, trừ phi não bị úng nước, bằng không
người bình thường sẽ không bao giờ làm thế.
An Đào Đào nhìn chằm chằm màn hình camera, tập trung đến nỗi quên cả việc lên tiếng.
Hoàng Sâm cũng đang nhìn màn hình camera. Anh ta bắt chéo chân, hơi khó tin nói: “ "Wow! Thì ra là hai cô gái này phá hoại. Con gái ngày nay bị gì thế? Lúc nãy thì người kia có vấn đề tâm lý, bây giờ đến hai người này phá hoại. Chẳng lẽ bọn họ đều mắc chứng cáu kỉnh và tăng động à?"
An Đào Đào nghe xong thì nhìn Hoàng Sâm bằng ánh mắt một lời khó mà nói hết: “Có lẽ bọn họ không mắc bệnh đó, mà chỉ muốn trả thù tôi.”
Trả thù ư?
Nghe cô nói đến trả thù, Lục Sóc và Hoàng Sâm đều nghiêng đầu nhìn cô.
Mặc dù trên mặt Lục Sóc không có cảm xúc gì, nhưng đáy mắt lại nổi bão.
Hoàng Sâm đầy vẻ không đám tin, đám trả thù chị đâu ư? Bọn họ coi Lục Cửu Gia là không khí à?
“Chị dâu, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bọn họ lại muốn trả thù chị?” Hoàng Sâm nóng lòng muốn biết lý do.
Lục Sóc nhìn cô không chớp mắt, như thể đang ngầm dò hỏi.
Dưới ánh mắt mong đợi của bọn họ, An Đào Đào đã kể lại chuyện xảy ra vào lúc đó: ''Cửu Gia, cô gái có gương mặt xinh xắn trên màn hình tên là Lâm Hiểu Kiều. Cô ta từng là bạn của Tạ Như. Anh biết Tạ Như mà đúng không? Là cô gái mặt bị thủy đậu đầy mặt kia đó. Nhưng bây giờ cô ấy đã khỏi rồi, trở thành cô gái vô cùng xinh đẹp.”
Lục Sóc không nói gì, mà vẫn nhìn chằm chằm An Đào Đào, ra hiệu cô nói tiếp.
An Đào Đào bĩu môi nói tiếp: “Lâm Hiểu Kiều kia là thảo mai thực thụ một trăm phần trăm. Cô ta không chỉ ăn cắp công thức làm bánh quy của nhà Tạ Như, mà còn muốn hủy hoại danh tiếng của cô ấy. Tôi chỉ thấy chướng mắt nên đã dạy cho cô ta một bài học. Ai dè cô ta lại ôm hận trong. lòng, nhưng lại sợ Cửu Gia, nên mới động tay động chân vào lễ hội văn hoá.”
Cô nửa kể nửa suy đoán, phân tích rất hợp lý.
Lục Sóc nhướng mày, không nói gì.
Còn Hoàng Sâm thì cười khẩy, cười trên nỗi đau của người khác: “Chị dâu cứ yên tâm. Mặc kệ có phải là trả thù hay không, chỉ riêng tội danh phá hoại lễ hội văn hoá của lớp chị, bọn họ cũng đủ chết chắc rồi.”
Lỡ mà trả thù thật....
Ha hai Vậy thì xin lỗi, Lục Cửu Gia sẽ khiến bọn họ không thể ở lại thành phố A thêm một giây nào nữa.
Dám trả thù chị đâu nhà anh ta, bọn họ chán sống rồi đúng không?
An Đào Đào nghe xong thì trong lòng khẽ run lên, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Quả thật làm sai thì phải bị trừng phạt, huống hồ còn là việc ác như này.
“Vậy Cửu Gia, bây giờ phải làm thế nào?” An Đào Đào nghiêng đầu, khẽ hỏi một câu.
Bây giờ môi bị rách da của cô đã kết vảy, nhưng nhìn vẫn đỏ mọng, toát lên vẻ đẹp bị ngược đãi khiến người khác không thể đời mắt.
Lục Sóc khẽ vuốt ve bờ môi cô, không khí xung quanh cũng trở nên mập mờ. Anh bỗng cất lời: “Không phải tôi muốn thế nào, mà là em đó.”
An Đào Đào chớp mắt, bị câu nói của anh làm cho mơ màng.
Chẳng lẽ chỉ cần cô nói muốn thế nào thì Lục Sóc sẽ giúp cô làm như thế à?
Thậm chí đến cuối cùng cô muốn trừng phạt thế nào, anh cũng nghe theo cô ư?
“Cửu Gia, câu nói này của anh là có ý gì? Chẳng lẽ tôi muốn trừng phạt thế nào, anh cũng, nghe theo tôi sao?” An Đào Đào kéo mạnh vạt áo của Lục Sóc, hỏi ra nỗi thắc mắc trong lòng.
Lục Sóc không nói gì, nhưng lại giống như ngầm thừa nhận.
An Đào Đào đảo mắt, trở nên to gan hơn: “ Nếu không thì chúng ta lén gọi người ra ngoài, sau Khi tra rõ nguyên do, hằng dựa theo đó mà trừng phạt bọn họ, anh nói thử xem cách này có được không?”
Lục Sóc nhìn lên người cô, đăm chiêu đáp: “ Được.”
Nếu đổi thành anh, chắc chắn sẽ không dùng cách nhẹ nhàng như thế, mà sẽ bắt người lại ngay, không hề nể nang mặt mũi.
Sắc mặt Hoàng Sâm cũng một lời khó mà nói hết, như thể đã nuốt trúng vô số con ruồi.
Quả nhiên chị dâu lợi hại. Không ngờ có thể thuyết phục Cửu Gia dùng cách nhẹ nhàng như thế, nếu đổi thành trước kia thì đừng có mơ.
Bấy giờ, Lục Sóc mới nhìn về phía hai bảo vệ đang nằm co quắp dưới sàn từ nãy đến giờ.
Hai bảo vệ sợ đến mức liên tục run rẩy, đến khi bắt gặp ánh mắt hung ác nham hiểm của Lục Sóc, cả hai đều không đám thở mạnh, suýt nghẹt thở.
Rồi bọn họ khóc lóc kể lể: “Cửu Gia, là chúng tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, mong anh hãy tha cho chúng tôi, sau này chúng tôi nhất định sẽ nói ít làm nhiều, không bao giờ đụng đến anh nữa.”
Lục Sóc ngồi chéo chân, ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo: “Hai người còn muốn có lần sau hử?”
Hai bảo vệ sợ đến mức suýt tè ra quần: “ Không không không, sẽ không có lần sau, sẽ không bao giờ có lần sau.”
Đáng sợ quái Liệu anh có giết bọn họ không?
Lục Sóc cười khẩy, ánh sáng trên màn hình chiếu lên mặt anh, khiến sắc mặt của anh càng trở nên trắng bệch, giống như quỷ khát máu bước ra từ trong lâu đài thời trung cổ, tràn đầy nham hiểm và khát máu.
"Không được có lần sau.” Lục Sóc đứng dậy khỏi ghế, áo khoác màu đen trên người mang theo sự lạnh lẽo: “Xem ra công việc này không thích hợp với hai người nữa rồi.”
Dứt lời, Lục Sóc liền xoay người rời ải. An Đào Đào thấy anh bỏ đi cũng chạy theo ngay.
Hoàng Sâm rất uy phong vỗ vai hai bảo vệ, cười nói: “Cửu Gia đã đuổi hai người ra ngoài, hai người mau đi tìm công việc khác đi. Nhưng đến lúc đó đừng ăn nói linh tỉnh, có mấy người hai người không trêu nổi đâu...”
Hai bảo vệ ngồi phịch dưới sàn, mặt mày xám xịt.
Xong rồi....
Ra khỏi phòng giám sát, An Đào Đào vẫn luôn đi theo Lục Sóc. Cô nhớ lại những lời ban nãy của anh, không nhịn được hỏi: “Cửu Gia, lúc nãy anh nói với hai bảo vệ kia là có ý gì?”
Lục Sóc cười u ám, không nói gì.
Nhưng Hoàng Sâm đã đi ra ngoài lại lên tiếng giải thích: “Chẳng có ý gì cả, Cửu Gia chỉ đuổi bọn
“Đuổi đi ư?” An Đào Đào say sẩm mặt mày: " Trường quý tộc tư nhân như này mà cũng có thể tùy ý đuổi đi sao?”
Hoàng Sâm ngạc nhiên: “Chị dâu, đến bây giờ chị vẫn chưa biết sản nghiệp của Cửu Gia bao gồm những gì à?”
“Hả?” An Đào Đào thắc mắc, chuyện này thì liên quan gì đến chuyện ngày hôm nay?
Thấy ánh mắt ngơ ngác của cô, Hoàng Sâm cảm thấy khá thú vị, càng cười tươi hơn: “Chị dâu, về cơ bản mọi thứ ở trong thành phố A đều là sản nghiệp của Cửu Gia. Ví dụ như trường học này cũng là do Cửu Gia đầu tư, hiện nay anh ấy đang là cổ đông lớn nhất.”
An Đào Đào nghe xong càng choáng váng hơn.
Nói vậy là cô đang học trong địa bàn của Lục. Sóc sao?
Được đấy, cừ quá đi mất!
An Đào Đào máy móc quay đầu, nở nụ cười gượng gạo: "Sản nghiệp của Cửu Gia nhiều thật đấy, anh giỏi quá nhỉ!”
Lục Sóc nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ sâu hút: “Cũng thuộc về em đấy.”
“Hả?” An Đào Đào không phản ứng kịp, đợi đến khi cô phản ứng lại thì anh đã đi xa rồi.
An Đào Đào liền nhấc chân đuổi theo.
Anh nói vậy là sao?
Chẳng lẽ anh đang nói với cô rằng, cô cũng có một phần tiền trong những sản nghiệp đó ư?
Nhưng chuyện này sao có thể? Cô và Lục Sóc không phải là vợ chồng bình thường, mà quan hệ giữa hai người quá phức tạp.
Nếu chỉ nói riêng Lục Sóc, không biết anh nhìn nhận như thế nào về cô?
Có lẽ anh chỉ coi cô là món đồ chơi nhỏ được mang đến mà thôi.
Cô thật sự không ngờ, Lâm Hiểu Kiểu lại to gan như vậy, dám phá hoại lễ hội văn hoá, còn Mạnh Manh kia bị gì thế?
Không ngờ cô ta lại giúp Lâm Hiểu Kiểu phá hỏng. Cô ta thật sự là bạn bè của Lâm Hiểu Kiều, hay vì mục đích nào khác? Tội phá hoại lễ hội văn hoá rất nặng, trừ phi não bị úng nước, bằng không
người bình thường sẽ không bao giờ làm thế.
An Đào Đào nhìn chằm chằm màn hình camera, tập trung đến nỗi quên cả việc lên tiếng.
Hoàng Sâm cũng đang nhìn màn hình camera. Anh ta bắt chéo chân, hơi khó tin nói: “ "Wow! Thì ra là hai cô gái này phá hoại. Con gái ngày nay bị gì thế? Lúc nãy thì người kia có vấn đề tâm lý, bây giờ đến hai người này phá hoại. Chẳng lẽ bọn họ đều mắc chứng cáu kỉnh và tăng động à?"
An Đào Đào nghe xong thì nhìn Hoàng Sâm bằng ánh mắt một lời khó mà nói hết: “Có lẽ bọn họ không mắc bệnh đó, mà chỉ muốn trả thù tôi.”
Trả thù ư?
Nghe cô nói đến trả thù, Lục Sóc và Hoàng Sâm đều nghiêng đầu nhìn cô.
Mặc dù trên mặt Lục Sóc không có cảm xúc gì, nhưng đáy mắt lại nổi bão.
Hoàng Sâm đầy vẻ không đám tin, đám trả thù chị đâu ư? Bọn họ coi Lục Cửu Gia là không khí à?
“Chị dâu, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bọn họ lại muốn trả thù chị?” Hoàng Sâm nóng lòng muốn biết lý do.
Lục Sóc nhìn cô không chớp mắt, như thể đang ngầm dò hỏi.
Dưới ánh mắt mong đợi của bọn họ, An Đào Đào đã kể lại chuyện xảy ra vào lúc đó: ''Cửu Gia, cô gái có gương mặt xinh xắn trên màn hình tên là Lâm Hiểu Kiều. Cô ta từng là bạn của Tạ Như. Anh biết Tạ Như mà đúng không? Là cô gái mặt bị thủy đậu đầy mặt kia đó. Nhưng bây giờ cô ấy đã khỏi rồi, trở thành cô gái vô cùng xinh đẹp.”
Lục Sóc không nói gì, mà vẫn nhìn chằm chằm An Đào Đào, ra hiệu cô nói tiếp.
An Đào Đào bĩu môi nói tiếp: “Lâm Hiểu Kiều kia là thảo mai thực thụ một trăm phần trăm. Cô ta không chỉ ăn cắp công thức làm bánh quy của nhà Tạ Như, mà còn muốn hủy hoại danh tiếng của cô ấy. Tôi chỉ thấy chướng mắt nên đã dạy cho cô ta một bài học. Ai dè cô ta lại ôm hận trong. lòng, nhưng lại sợ Cửu Gia, nên mới động tay động chân vào lễ hội văn hoá.”
Cô nửa kể nửa suy đoán, phân tích rất hợp lý.
Lục Sóc nhướng mày, không nói gì.
Còn Hoàng Sâm thì cười khẩy, cười trên nỗi đau của người khác: “Chị dâu cứ yên tâm. Mặc kệ có phải là trả thù hay không, chỉ riêng tội danh phá hoại lễ hội văn hoá của lớp chị, bọn họ cũng đủ chết chắc rồi.”
Lỡ mà trả thù thật....
Ha hai Vậy thì xin lỗi, Lục Cửu Gia sẽ khiến bọn họ không thể ở lại thành phố A thêm một giây nào nữa.
Dám trả thù chị đâu nhà anh ta, bọn họ chán sống rồi đúng không?
An Đào Đào nghe xong thì trong lòng khẽ run lên, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Quả thật làm sai thì phải bị trừng phạt, huống hồ còn là việc ác như này.
“Vậy Cửu Gia, bây giờ phải làm thế nào?” An Đào Đào nghiêng đầu, khẽ hỏi một câu.
Bây giờ môi bị rách da của cô đã kết vảy, nhưng nhìn vẫn đỏ mọng, toát lên vẻ đẹp bị ngược đãi khiến người khác không thể đời mắt.
Lục Sóc khẽ vuốt ve bờ môi cô, không khí xung quanh cũng trở nên mập mờ. Anh bỗng cất lời: “Không phải tôi muốn thế nào, mà là em đó.”
An Đào Đào chớp mắt, bị câu nói của anh làm cho mơ màng.
Chẳng lẽ chỉ cần cô nói muốn thế nào thì Lục Sóc sẽ giúp cô làm như thế à?
Thậm chí đến cuối cùng cô muốn trừng phạt thế nào, anh cũng nghe theo cô ư?
“Cửu Gia, câu nói này của anh là có ý gì? Chẳng lẽ tôi muốn trừng phạt thế nào, anh cũng, nghe theo tôi sao?” An Đào Đào kéo mạnh vạt áo của Lục Sóc, hỏi ra nỗi thắc mắc trong lòng.
Lục Sóc không nói gì, nhưng lại giống như ngầm thừa nhận.
An Đào Đào đảo mắt, trở nên to gan hơn: “ Nếu không thì chúng ta lén gọi người ra ngoài, sau Khi tra rõ nguyên do, hằng dựa theo đó mà trừng phạt bọn họ, anh nói thử xem cách này có được không?”
Lục Sóc nhìn lên người cô, đăm chiêu đáp: “ Được.”
Nếu đổi thành anh, chắc chắn sẽ không dùng cách nhẹ nhàng như thế, mà sẽ bắt người lại ngay, không hề nể nang mặt mũi.
Sắc mặt Hoàng Sâm cũng một lời khó mà nói hết, như thể đã nuốt trúng vô số con ruồi.
Quả nhiên chị dâu lợi hại. Không ngờ có thể thuyết phục Cửu Gia dùng cách nhẹ nhàng như thế, nếu đổi thành trước kia thì đừng có mơ.
Bấy giờ, Lục Sóc mới nhìn về phía hai bảo vệ đang nằm co quắp dưới sàn từ nãy đến giờ.
Hai bảo vệ sợ đến mức liên tục run rẩy, đến khi bắt gặp ánh mắt hung ác nham hiểm của Lục Sóc, cả hai đều không đám thở mạnh, suýt nghẹt thở.
Rồi bọn họ khóc lóc kể lể: “Cửu Gia, là chúng tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, mong anh hãy tha cho chúng tôi, sau này chúng tôi nhất định sẽ nói ít làm nhiều, không bao giờ đụng đến anh nữa.”
Lục Sóc ngồi chéo chân, ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo: “Hai người còn muốn có lần sau hử?”
Hai bảo vệ sợ đến mức suýt tè ra quần: “ Không không không, sẽ không có lần sau, sẽ không bao giờ có lần sau.”
Đáng sợ quái Liệu anh có giết bọn họ không?
Lục Sóc cười khẩy, ánh sáng trên màn hình chiếu lên mặt anh, khiến sắc mặt của anh càng trở nên trắng bệch, giống như quỷ khát máu bước ra từ trong lâu đài thời trung cổ, tràn đầy nham hiểm và khát máu.
"Không được có lần sau.” Lục Sóc đứng dậy khỏi ghế, áo khoác màu đen trên người mang theo sự lạnh lẽo: “Xem ra công việc này không thích hợp với hai người nữa rồi.”
Dứt lời, Lục Sóc liền xoay người rời ải. An Đào Đào thấy anh bỏ đi cũng chạy theo ngay.
Hoàng Sâm rất uy phong vỗ vai hai bảo vệ, cười nói: “Cửu Gia đã đuổi hai người ra ngoài, hai người mau đi tìm công việc khác đi. Nhưng đến lúc đó đừng ăn nói linh tỉnh, có mấy người hai người không trêu nổi đâu...”
Hai bảo vệ ngồi phịch dưới sàn, mặt mày xám xịt.
Xong rồi....
Ra khỏi phòng giám sát, An Đào Đào vẫn luôn đi theo Lục Sóc. Cô nhớ lại những lời ban nãy của anh, không nhịn được hỏi: “Cửu Gia, lúc nãy anh nói với hai bảo vệ kia là có ý gì?”
Lục Sóc cười u ám, không nói gì.
Nhưng Hoàng Sâm đã đi ra ngoài lại lên tiếng giải thích: “Chẳng có ý gì cả, Cửu Gia chỉ đuổi bọn
“Đuổi đi ư?” An Đào Đào say sẩm mặt mày: " Trường quý tộc tư nhân như này mà cũng có thể tùy ý đuổi đi sao?”
Hoàng Sâm ngạc nhiên: “Chị dâu, đến bây giờ chị vẫn chưa biết sản nghiệp của Cửu Gia bao gồm những gì à?”
“Hả?” An Đào Đào thắc mắc, chuyện này thì liên quan gì đến chuyện ngày hôm nay?
Thấy ánh mắt ngơ ngác của cô, Hoàng Sâm cảm thấy khá thú vị, càng cười tươi hơn: “Chị dâu, về cơ bản mọi thứ ở trong thành phố A đều là sản nghiệp của Cửu Gia. Ví dụ như trường học này cũng là do Cửu Gia đầu tư, hiện nay anh ấy đang là cổ đông lớn nhất.”
An Đào Đào nghe xong càng choáng váng hơn.
Nói vậy là cô đang học trong địa bàn của Lục. Sóc sao?
Được đấy, cừ quá đi mất!
An Đào Đào máy móc quay đầu, nở nụ cười gượng gạo: "Sản nghiệp của Cửu Gia nhiều thật đấy, anh giỏi quá nhỉ!”
Lục Sóc nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ sâu hút: “Cũng thuộc về em đấy.”
“Hả?” An Đào Đào không phản ứng kịp, đợi đến khi cô phản ứng lại thì anh đã đi xa rồi.
An Đào Đào liền nhấc chân đuổi theo.
Anh nói vậy là sao?
Chẳng lẽ anh đang nói với cô rằng, cô cũng có một phần tiền trong những sản nghiệp đó ư?
Nhưng chuyện này sao có thể? Cô và Lục Sóc không phải là vợ chồng bình thường, mà quan hệ giữa hai người quá phức tạp.
Nếu chỉ nói riêng Lục Sóc, không biết anh nhìn nhận như thế nào về cô?
Có lẽ anh chỉ coi cô là món đồ chơi nhỏ được mang đến mà thôi.