An Đào Đào nhìn ra được sự quyết tâm phẳng phất trong đôi mắt anh ta.
Đó là một loại giác ngộ sâu sắc, khiến người ta không thể không thán phục.
An Đào Đào thu hồi ánh mắt, đã khử khuẩn xong cho kim châm, cô nhanh chóng châm lên chân, động tác châm cứu lưu loát giống như đang nhảy múa vậy, khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đôi mắt vốn lấp lánh ý cười ngọt ngào giờ đây trở nên vô cùng nghiêm túc, khi châm cứu, cả người cô giống như đang phát sáng vậy, nốt ruồi lệ dưới khóe mắt tựa như giọt nước lấp lánh, tước đoạt trái tim của người khác.
Lục Sóc rủ mắt, nhìn chằm chằm An Đào Đào, còn nhìn thấy bàn tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng ấn lên đùi Kỷ Liên Quân, động tác đó thật sự quá thân mật, cho dù là anh cũng chưa từng được cô bấm chân cho như vậy.
Bờ môi anh mím chặt thành một đường thẳng, khuôn mặt sa sầm, rõ ràng người ta có thể nhìn ra anh đang rất không vui, hung ác giống như ác ma có thể giết người bất cứ lúc nào.
Bầu không khí trong phòng khách cũng lập tức thay đổi, giống như đang ở trên núi tuyết lạnh. cắt da cắt thịt.
Kỷ Thần nhìn rồi lại nhìn, bây giờ chỉ muốn cuộn người lại giữ ấm, cái người tên Lục Sóc này cũng quá đáng sợ rồi đấy.
Thế nhưng Mẫn Dao và bà cụ Kỷ lại không cảm nhận được gì, bọn họ chỉ chăm chú nhìn vào động tác của An Đào Đào, chỉ lo lắng cho Kỷ Liên Quân, nào có tâm trạng quan tâm đến vẻ mặt của Lục Sóc.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, An Đào Đào mới rút từng cây kim ra.
Lúc này, trán Kỷ Liên Quân đã rịn mồ hôi, đôi tay bấu chặt vào tay vịn trên xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên giống như đang cố gắng chịu dựng điều gì đó.
Vừa rồi khi châm cứu, anh ta có thể cảm nhận được nỗi đau đớn trên đôi chân mình, không giống với loại đau đớn tê đại giống như trước đây, loại đau đớn này giống như bị bánh xe nghiền ép đi nghiền ép lại nhiều lần, đau tới nỗi khiến người ta nghỉ ngờ cuộc đời.
Nhưng anh ta vẫn có thể chịu được, mặc dù đau đớn, nhưng là nỗi đau tuyệt vời, một nỗi đau tràn đầy hy vọng.
Cất kim châm cứu xong, An Đào Đào bất ngờ nhìn Kỷ Liên Quân.
Cô còn cho rằng anh ta sẽ đau tới nỗi hét lên, không ngờ anh ta không những không hét, mà còn chẳng hể nhíu mày, rõ ràng đau đớn đến như. vậy.
Quả nhiên giống hệt Lục Sóc, là một người đàn ông chân chính.
“Tôi viết cho anh đơn thuốc.” An Đào Đào lấy bút từ trong túi vải ra, lần này cô không viết vội, ngược lại suy nghĩ rất cẩn thận.
Nên dùng đơn thuốc nhẹ hay là mạnh hơn một chút đây?
Cân nhắc đến việc đôi chân Kỷ Liên Quân đã bệnh tật nhiều năm, các chức năng cũng chưa được hoàn thiện, vẫn nên dùng đơn thuốc nhẹ hơn một chút, chờ đến khi thích hợp thì tăng mạnh lên, cũng không thể hấp tấp được.
Sau khi suy nghĩ kĩ, An Đào Đào nhanh chóng, đặt bút lên giấy kê đơn thuốc.
"Mỗi ngày sáng tối uống một lần, uống trong hai tháng.” An Đào Đào đưa đơn thuốc cho Mẫn Dao.
Mẫn Dao nhìn qua thì liên tục gật đầu, ôm đơn thuốc vào trong lòng giống như đang ôm một đồ vật quý giá, chỉ sợ sơ sẩy sẽ làm mất.
“Bác sĩ An, hai tháng sau sẽ có kết quả như thế nào?” Mẫn Dao ôm đơn thuốc vội vàng hỏi, ngay cả bà cụ Kỷ đang chống gậy đứng ở một bên cũng vô cùng nóng lòng.
An Đào Đào suy nghĩ một lát, kín đáo nói một câu: “Nếu như tố chất thân thể tốt, chắc là có thể đứng lên được, nhưng còn phải xem tình hình cái đã.”
Nghe thấy có thể đứng lên, Mẫn Dao và bà cụ Kỷ giống như bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng vậy, nhất thời choáng váng, cũng tự động bỏ đi nửa câu nói phía sau của An Đào. Đào.
“Có thể tự đứng lên thì thật sự quá tốt rồi, bác sĩ An, Liên Quân nhà chúng tôi nhờ hết vào cô.” Mẫn Dao mở to hai mắt, đôi mắt long lanh ánh. nước, giống như được khảm hai viên đá thủy. tỉnh.
Bà cụ Kỷ cũng giống như vậy: “Quá tốt, thật sự quá tốt rồi...Bác sĩ An là cứu tỉnh của nhà họ Kỷ chúng tôi.”
Bên này An Đào Đào đang bị Mẫn Dao và bà cụ Kỷ vây quanh, hoàn toàn không thoát ra được.
Lục Sóc híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm, giống như có thể lao lên kéo người ra bất cứ lúc nào.
Ngay lúc anh đang định sải bước, giọng nói trong trẻo xa cách của Kỷ Liên Quân lại vang lên: " Lục Cửu Gia, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Kỷ Liên Quân ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, khuôn mặt dưới ánh nắng mặt trời tuấn tú trắng ngần, giống như một viên ngọc xinh đẹp. sạch sẽ.
Lục Sóc từ trên cao nhìn xuống anh ta, đôi mắt đen như mực, vô cùng lạnh lùng, ẩn giấu sự tàn bạo,
“Đi theo tôi.” Kỷ Liên Quân chuyển động bánh xe.
Kỳ Thần thấy không ổn, vội vàng đuổi theo.
Kỷ Liên Quân nghiêng đầu, mở miệng nói:" Anh với Lục Cửu Gia có chuyện riêng cần nói, em đừng đi theo.”
Bước chân Kỷ Thần lập tức dừng lại, ngoan ngoãn đứng yên ở trong phòng khách, không còn cách nào, cậu ta là một đứa em trai ngoan ngoãn nghe lời mà.
Lúc Sóc nhìn bóng hình của Kỷ Liên Quân, đứng yên tại chỗ một lúc cũng nhấc chân đi theo.
'Vườn hoa nhà họ Kỷ rất yên tĩnh, lúc này Kỷ Liên Quân mới dừng lăn bánh xe.
Lúc Sóc đứng trước mặt anh ta, rũ mắt xuống, vẫn nhìn từ trên cao nhìn xuống: “Có chuyện gì?”
Kỳ Liên Quân ngửa đầu lên đối điện với anh mắt của anh, mặc dù ngẩng mặt lên, nhưng anh ta. cũng không yếu thế, hơn nữa còn so đo với Lục Sóc, ai cũng không chịu thua ai.
“Lục Cửu Gia, tôi không muốn nợ ân huệ của người khác.” Kỷ Liên Quân nhìn anh chằm chằm, giọng nói địu đàng đễ nghe như nước, nhưng lại mang đến cho người ta loại cảm giác áp lực mơ hổ không thể nói rõ.
Lục Sóc nhìn anh ta, bỗng cảm thấy vô cùng, buồn cười, không biết là vô tình hay cố ý mà liếc qua đôi chân của anh ta: “Anh có thể lựa chọn không chữa.”
Kỳ Liên Quân nhíu mày, đôi mắt hiện rõ sự lạnh lùng xa cách: “Mặc dù không muốn nợ ân huệ của người khác, nhưng tôi rất tỉnh táo, ân huệ và đôi chân thì chân của tôi quan trọng hơn, Lục Cửu Gia sẽ không hiểu nổi cảm giác không thể đứng lên được đâu.”
Lục Sóc chẳng có biểu cảm gì, gió lớn thổi bay áo khoác, mang theo một luồng lạnh lẽo.
Anh không hiểu, cũng không cần hiểu.
"Nói đi, anh muốn gì?” Kỷ Liên Quân vẫn nhìn anh chằm chằm, lúc này khuôn mặt sạch sẽ ôn hòa lại giống như một thanh kiếm sắc, tựa như có thể xuyên thấu suy nghĩ của người khác.
Lục Sóc khẽ nhướng mày, có hơi bất ngờ với sự thức thời của Kỷ Liên Quân, mà anh đi theo An Đào Đào tới đây, quả thật là có tâm tư khác, bây giờ bị vạch trần anh cũng chẳng thấy lúng túng, chỉ khẽ cười.
Kỳ Liên Quân cau mày nhìn anh, xung quanh Tập tức chìm vào yên lặng, cảm giác thật kỳ dị.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lục Sóc mới. mở miệng nói: “Tôi muốn mảnh đất kia, mảnh đất còn chưa được khai thác ở quê các anh.”
Mảnh đất còn chưa được khai thác đó gần với mảnh đất mà cấp dưới của anh lấy được từ Triệu Đình sâm, nếu cùng lúc khai thác thì điện tích sẽ càng lớn hơn, sẽ trở thành khu nghỉ dưỡng thiên nhiên lớn nhất thành phố A thậm chí là trên toàn thế giới.
Là người đứng đầu thành phố A, mà thêm vào đã tâm bừng bừng, nên nếu Lục Sóc đã làm hạng, mục khu nghỉ dưỡng thiên nhiên thì phải làm cho thật lớn, lớn nhất thế giới là tốt nhất, mà ban đầu
Nhưng Kỷ Liên Quân khó đối phó hơn Triệu Đình Sâm, thậm chí còn hơn cả vợ chồng Lý Thị, mặc đù anh ta dịu đàng nhưng trên thực tế lại có tất nhiều mưu tính, thêm đôi chân không cách nào đứng lên được càng khiến anh ta muốn vứt bỏ hết tất cả.
Yên lặng, xa cách, nhìn qua thì không có chút sơ hở nào!
Thêm việc tên tuổi nhà họ Kỷ ngang tầm với nhà họ Lục, thật sự không dễ ra tay.
“Mảnh đất? Dự án Khu nghỉ dưỡng thiên nhiên sao?” Kỷ Liên Quân không hề bất ngờ, bởi vì trước đó Lục Sóc đã cử người tới bàn bạc nói chuyện vi lại bị anh ta đuổi đi với đủ loại lý do.
Anh ta không sợ Lục Sóc, chỉ cảm thấy anh rất phiền, tốt nhất là không nên đụng vào.
Anh cũng không định giấu diếm dự án khu nghỉ dưỡng thiên nhiên, anh nhướng mày, sắc mặt không thay đổi.
Bỗng nhiên Kỷ Liên Quân giống như đã nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên bật cười, nụ cười tựa như: gió xuân tháng ba, có thể xóa tan lớp sương mờ. trong lòng người khác, nhưng lại ngầm mỉa mai: " Lục Cửu Gia, anh thật đúng là cáo già, lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng bên cạnh mình."
Có thể liên tục nhìn thấy cùng một người trong một tháng đã rất không bình thường.
Có thể đây là những gì mà Lúc Sóc đã dồn hết tâm sức sắp xếp, nếu không, với tính cách của Lục Sóc, sẽ để vợ mình đi làm công ăn lương ở bệnh viện sao? Còn đi cùng vợ thăm khám cho bệnh nhân?
Nghĩ đi nghĩ lại thì không thể nào!
Điều duy nhất có thể giải thích chính là, tất cả đều là do một tay Lục Sóc sắp xếp, An Đào Đào. chính là một quân cờ ngu ngốc đáng thương.
Đó là một loại giác ngộ sâu sắc, khiến người ta không thể không thán phục.
An Đào Đào thu hồi ánh mắt, đã khử khuẩn xong cho kim châm, cô nhanh chóng châm lên chân, động tác châm cứu lưu loát giống như đang nhảy múa vậy, khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đôi mắt vốn lấp lánh ý cười ngọt ngào giờ đây trở nên vô cùng nghiêm túc, khi châm cứu, cả người cô giống như đang phát sáng vậy, nốt ruồi lệ dưới khóe mắt tựa như giọt nước lấp lánh, tước đoạt trái tim của người khác.
Lục Sóc rủ mắt, nhìn chằm chằm An Đào Đào, còn nhìn thấy bàn tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng ấn lên đùi Kỷ Liên Quân, động tác đó thật sự quá thân mật, cho dù là anh cũng chưa từng được cô bấm chân cho như vậy.
Bờ môi anh mím chặt thành một đường thẳng, khuôn mặt sa sầm, rõ ràng người ta có thể nhìn ra anh đang rất không vui, hung ác giống như ác ma có thể giết người bất cứ lúc nào.
Bầu không khí trong phòng khách cũng lập tức thay đổi, giống như đang ở trên núi tuyết lạnh. cắt da cắt thịt.
Kỷ Thần nhìn rồi lại nhìn, bây giờ chỉ muốn cuộn người lại giữ ấm, cái người tên Lục Sóc này cũng quá đáng sợ rồi đấy.
Thế nhưng Mẫn Dao và bà cụ Kỷ lại không cảm nhận được gì, bọn họ chỉ chăm chú nhìn vào động tác của An Đào Đào, chỉ lo lắng cho Kỷ Liên Quân, nào có tâm trạng quan tâm đến vẻ mặt của Lục Sóc.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, An Đào Đào mới rút từng cây kim ra.
Lúc này, trán Kỷ Liên Quân đã rịn mồ hôi, đôi tay bấu chặt vào tay vịn trên xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên giống như đang cố gắng chịu dựng điều gì đó.
Vừa rồi khi châm cứu, anh ta có thể cảm nhận được nỗi đau đớn trên đôi chân mình, không giống với loại đau đớn tê đại giống như trước đây, loại đau đớn này giống như bị bánh xe nghiền ép đi nghiền ép lại nhiều lần, đau tới nỗi khiến người ta nghỉ ngờ cuộc đời.
Nhưng anh ta vẫn có thể chịu được, mặc dù đau đớn, nhưng là nỗi đau tuyệt vời, một nỗi đau tràn đầy hy vọng.
Cất kim châm cứu xong, An Đào Đào bất ngờ nhìn Kỷ Liên Quân.
Cô còn cho rằng anh ta sẽ đau tới nỗi hét lên, không ngờ anh ta không những không hét, mà còn chẳng hể nhíu mày, rõ ràng đau đớn đến như. vậy.
Quả nhiên giống hệt Lục Sóc, là một người đàn ông chân chính.
“Tôi viết cho anh đơn thuốc.” An Đào Đào lấy bút từ trong túi vải ra, lần này cô không viết vội, ngược lại suy nghĩ rất cẩn thận.
Nên dùng đơn thuốc nhẹ hay là mạnh hơn một chút đây?
Cân nhắc đến việc đôi chân Kỷ Liên Quân đã bệnh tật nhiều năm, các chức năng cũng chưa được hoàn thiện, vẫn nên dùng đơn thuốc nhẹ hơn một chút, chờ đến khi thích hợp thì tăng mạnh lên, cũng không thể hấp tấp được.
Sau khi suy nghĩ kĩ, An Đào Đào nhanh chóng, đặt bút lên giấy kê đơn thuốc.
"Mỗi ngày sáng tối uống một lần, uống trong hai tháng.” An Đào Đào đưa đơn thuốc cho Mẫn Dao.
Mẫn Dao nhìn qua thì liên tục gật đầu, ôm đơn thuốc vào trong lòng giống như đang ôm một đồ vật quý giá, chỉ sợ sơ sẩy sẽ làm mất.
“Bác sĩ An, hai tháng sau sẽ có kết quả như thế nào?” Mẫn Dao ôm đơn thuốc vội vàng hỏi, ngay cả bà cụ Kỷ đang chống gậy đứng ở một bên cũng vô cùng nóng lòng.
An Đào Đào suy nghĩ một lát, kín đáo nói một câu: “Nếu như tố chất thân thể tốt, chắc là có thể đứng lên được, nhưng còn phải xem tình hình cái đã.”
Nghe thấy có thể đứng lên, Mẫn Dao và bà cụ Kỷ giống như bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng vậy, nhất thời choáng váng, cũng tự động bỏ đi nửa câu nói phía sau của An Đào. Đào.
“Có thể tự đứng lên thì thật sự quá tốt rồi, bác sĩ An, Liên Quân nhà chúng tôi nhờ hết vào cô.” Mẫn Dao mở to hai mắt, đôi mắt long lanh ánh. nước, giống như được khảm hai viên đá thủy. tỉnh.
Bà cụ Kỷ cũng giống như vậy: “Quá tốt, thật sự quá tốt rồi...Bác sĩ An là cứu tỉnh của nhà họ Kỷ chúng tôi.”
Bên này An Đào Đào đang bị Mẫn Dao và bà cụ Kỷ vây quanh, hoàn toàn không thoát ra được.
Lục Sóc híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm, giống như có thể lao lên kéo người ra bất cứ lúc nào.
Ngay lúc anh đang định sải bước, giọng nói trong trẻo xa cách của Kỷ Liên Quân lại vang lên: " Lục Cửu Gia, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Kỷ Liên Quân ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, khuôn mặt dưới ánh nắng mặt trời tuấn tú trắng ngần, giống như một viên ngọc xinh đẹp. sạch sẽ.
Lục Sóc từ trên cao nhìn xuống anh ta, đôi mắt đen như mực, vô cùng lạnh lùng, ẩn giấu sự tàn bạo,
“Đi theo tôi.” Kỷ Liên Quân chuyển động bánh xe.
Kỳ Thần thấy không ổn, vội vàng đuổi theo.
Kỷ Liên Quân nghiêng đầu, mở miệng nói:" Anh với Lục Cửu Gia có chuyện riêng cần nói, em đừng đi theo.”
Bước chân Kỷ Thần lập tức dừng lại, ngoan ngoãn đứng yên ở trong phòng khách, không còn cách nào, cậu ta là một đứa em trai ngoan ngoãn nghe lời mà.
Lúc Sóc nhìn bóng hình của Kỷ Liên Quân, đứng yên tại chỗ một lúc cũng nhấc chân đi theo.
'Vườn hoa nhà họ Kỷ rất yên tĩnh, lúc này Kỷ Liên Quân mới dừng lăn bánh xe.
Lúc Sóc đứng trước mặt anh ta, rũ mắt xuống, vẫn nhìn từ trên cao nhìn xuống: “Có chuyện gì?”
Kỳ Liên Quân ngửa đầu lên đối điện với anh mắt của anh, mặc dù ngẩng mặt lên, nhưng anh ta. cũng không yếu thế, hơn nữa còn so đo với Lục Sóc, ai cũng không chịu thua ai.
“Lục Cửu Gia, tôi không muốn nợ ân huệ của người khác.” Kỷ Liên Quân nhìn anh chằm chằm, giọng nói địu đàng đễ nghe như nước, nhưng lại mang đến cho người ta loại cảm giác áp lực mơ hổ không thể nói rõ.
Lục Sóc nhìn anh ta, bỗng cảm thấy vô cùng, buồn cười, không biết là vô tình hay cố ý mà liếc qua đôi chân của anh ta: “Anh có thể lựa chọn không chữa.”
Kỳ Liên Quân nhíu mày, đôi mắt hiện rõ sự lạnh lùng xa cách: “Mặc dù không muốn nợ ân huệ của người khác, nhưng tôi rất tỉnh táo, ân huệ và đôi chân thì chân của tôi quan trọng hơn, Lục Cửu Gia sẽ không hiểu nổi cảm giác không thể đứng lên được đâu.”
Lục Sóc chẳng có biểu cảm gì, gió lớn thổi bay áo khoác, mang theo một luồng lạnh lẽo.
Anh không hiểu, cũng không cần hiểu.
"Nói đi, anh muốn gì?” Kỷ Liên Quân vẫn nhìn anh chằm chằm, lúc này khuôn mặt sạch sẽ ôn hòa lại giống như một thanh kiếm sắc, tựa như có thể xuyên thấu suy nghĩ của người khác.
Lục Sóc khẽ nhướng mày, có hơi bất ngờ với sự thức thời của Kỷ Liên Quân, mà anh đi theo An Đào Đào tới đây, quả thật là có tâm tư khác, bây giờ bị vạch trần anh cũng chẳng thấy lúng túng, chỉ khẽ cười.
Kỳ Liên Quân cau mày nhìn anh, xung quanh Tập tức chìm vào yên lặng, cảm giác thật kỳ dị.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lục Sóc mới. mở miệng nói: “Tôi muốn mảnh đất kia, mảnh đất còn chưa được khai thác ở quê các anh.”
Mảnh đất còn chưa được khai thác đó gần với mảnh đất mà cấp dưới của anh lấy được từ Triệu Đình sâm, nếu cùng lúc khai thác thì điện tích sẽ càng lớn hơn, sẽ trở thành khu nghỉ dưỡng thiên nhiên lớn nhất thành phố A thậm chí là trên toàn thế giới.
Là người đứng đầu thành phố A, mà thêm vào đã tâm bừng bừng, nên nếu Lục Sóc đã làm hạng, mục khu nghỉ dưỡng thiên nhiên thì phải làm cho thật lớn, lớn nhất thế giới là tốt nhất, mà ban đầu
Nhưng Kỷ Liên Quân khó đối phó hơn Triệu Đình Sâm, thậm chí còn hơn cả vợ chồng Lý Thị, mặc đù anh ta dịu đàng nhưng trên thực tế lại có tất nhiều mưu tính, thêm đôi chân không cách nào đứng lên được càng khiến anh ta muốn vứt bỏ hết tất cả.
Yên lặng, xa cách, nhìn qua thì không có chút sơ hở nào!
Thêm việc tên tuổi nhà họ Kỷ ngang tầm với nhà họ Lục, thật sự không dễ ra tay.
“Mảnh đất? Dự án Khu nghỉ dưỡng thiên nhiên sao?” Kỷ Liên Quân không hề bất ngờ, bởi vì trước đó Lục Sóc đã cử người tới bàn bạc nói chuyện vi lại bị anh ta đuổi đi với đủ loại lý do.
Anh ta không sợ Lục Sóc, chỉ cảm thấy anh rất phiền, tốt nhất là không nên đụng vào.
Anh cũng không định giấu diếm dự án khu nghỉ dưỡng thiên nhiên, anh nhướng mày, sắc mặt không thay đổi.
Bỗng nhiên Kỷ Liên Quân giống như đã nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên bật cười, nụ cười tựa như: gió xuân tháng ba, có thể xóa tan lớp sương mờ. trong lòng người khác, nhưng lại ngầm mỉa mai: " Lục Cửu Gia, anh thật đúng là cáo già, lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng bên cạnh mình."
Có thể liên tục nhìn thấy cùng một người trong một tháng đã rất không bình thường.
Có thể đây là những gì mà Lúc Sóc đã dồn hết tâm sức sắp xếp, nếu không, với tính cách của Lục Sóc, sẽ để vợ mình đi làm công ăn lương ở bệnh viện sao? Còn đi cùng vợ thăm khám cho bệnh nhân?
Nghĩ đi nghĩ lại thì không thể nào!
Điều duy nhất có thể giải thích chính là, tất cả đều là do một tay Lục Sóc sắp xếp, An Đào Đào. chính là một quân cờ ngu ngốc đáng thương.