Các sinh viên ngày càng tin tưởng An Đào Đào, cũng có nhiều sinh viên biết tin mà đến đây hơn. Khi đến đây bọn họ còn nở nụ cười khinh thường, muốn gây rắc rối, nhưng khi trở về bọn họ lại ôm lấy mặt, trong miệng còn lẩm bẩm: “Bị vả mặt rồi."
Chu Mễ và Kỷ Thần đều không khép miệng lại được khi nhìn thấy gian hàng đông đúc như vậy, có rất nhiều sinh viên đến đây, gần như tất cả sinh viên trong trường đều đến đây rồi
Còn gian hàng của ai lợi hại đến như vậy nữa chứ?
Không, hoàn toàn không có ai cả.
Chỉ có gian hàng của thần y An bọn họ mới có thể thu hút được nhiều sinh viên như vậy, đây chính là năng lực, khả năng vượt mặt tất cả mọi người. Là bạn cùng lớp kiêm bạn bè của thần y An, Kỷ Thần và Chu Mề đều cảm thấy cực kỳ nở mày. nở mặt, nếu có đuôi ở phía sau thì bọn họ vẫy lên tận nóc rồi.
So với sự nhộn nhịp ở chỗ bọn họ, nhóm người An Định Nhiên lại rơi vào im lặng. Ngoại trừ nhóm An Đào Đào thì những sinh viên khác đều đã trở lại lớp học, không cẩn biết bên ngoài sôi nổi đến mức nào, bọn họ cũng không chịu ra ngoài.
Còn ra ngoài làm gì nữa?
Ngay cả gian hàng của lễ hội văn hóa cũng làm không xong, ra ngoài chỉ để làm mất mặt. Nhưng một vài sinh viên nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt bên ngoài cũng khá muốn đến đó: “Tôi nói này, chúng ta thật sự không ra ngoài sao? Ngoài đó trông có vẻ rất nhộn nhịp, nếu không ra chơi thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
Vài sinh viên tối sầm mặt lại:" Các cậu muốn đi thì đi, bọn tôi không thèm di, mất hết thể diện."
Những bạn muốn đi chơi xấu hổ ngậm miệng, không còn can đảm nhắc đến chuyện đi chơi nữa.
An Định Nhiên ngồi vào chỗ, lạnh lùng liếc sinh viên muốn đi chơi một cái rồi nói:" Chẳng phải chỉ là mấy gian hàng ăn uống thôi sao? Có cái gì vui chứ? Nếu gian hàng của chúng ta không bị phá hỏng thì bây giờ còn đến lượt gian hàng khác vênh váo như vậy à?"
Lúc cô ta nói những lời này, trong mắt tràn ngập sự kiêu ngạo và châm chọc, hoàn toàn khác với đáng vẻ ôm những tờ giấy vụn khóc lóc lúc nãy.
“Điểu quan trọng nhất vào lúc này chính là tìm ra người đã phá hoại gian hàng.” An Định Nhiên vỗ bàn một cái, mím môi nở nụ cười dữ. tợn.
Các sinh viên chỉ cảm thấy cô ta đang nói mấy lời châm chọc, đều nhìn cô ta với vẻ mặt khó coi: “Bây giờ camera cũng bị phá hư rồi, cậu còn muốn tìm người đó bằng cách nào?”
“'Đừng nói là cậu định bảo do An Đào Đào làm đấy? Cô ấy chính là vợ của Lục Cửu Gia, cậu nghỉ ngờ cô ấy đồng nghĩa với việc nghỉ ngờ Lục Cửu Gia, đến lúc đó cậu bị Cửu Gia giết chết thì đừng lôi bọn tôi xuống nước.”
“Đúng đó, cậu vẫn nên ngoan ngoãn một chút đi”
An Định Nhiên nghe xong liền tức đến muốn đập bàn. Cô ta mới là vợ chính thức của Lục Cửu Gia, anh thương cô ta còn chưa kịp, làm sao có thể giết được chứ?
An Định Nhiên lạnh lùng cười lên, nhìn những sinh viên kia với ánh mắt vô cùng thương xót, chờ đến lúc cô ta giành lại thân phận, để xem mấy người này có quỳ xuống liếm chân cô ta hay không?
Lúc này một bạn học đang tựa cửa sổ đột nhiên chỉ vào một trong những gian hàng và nói: “'Mọi người mau xem, chẳng phải đó là gian hàng, của lớp chúng ta sao? Đồ đạc trong đó đều bị phá hư rồi, tại sao vẫn còn nhiều người vây quanh đến vậy?”
Khi nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của cậu ta, những sinh viên khác đồng loạt vây quanh cửa sổ, cúi đầu quan sát tình hình bên dưới. Bọn họ thấy có rất nhiều người đứng trước gian hàng đã tan tành của lớp họ. Không chỉ vậy, những người kia không hề xô đẩy mà trái lại còn trật tự xếp hàng, trên mặt hiện lên vẻ sùng bái một cách vô lý khiến người khác hơi khó hiểu. Như thể thứ bày ở trước mặt không phải gian hàng mà là một giáo. phái vậy, rốt cuộc chuyện này là sao thế?
Các sinh viên lúc đầu cảm thấy ngạc nhiên, rồi tò mò, sau đó sững sờ và ngỡ ngàng. “Chẳng phải gian hàng của chúng ta đã rồi à, sao lại có nhiều người đến vậy?”
“Nếu không phải biết mình đang trong lễ hội văn hóa, tôi còn nghĩ rằng bên dưới là giáo phái to lớn gì đấy.”
“Thì đó, các cậu nhìn biểu cảm của bọn họ đi, sùng bái như thấy một đấng cứu thể vậy. Chẳng lẽ....thật sự là giáo phái gì à...”
“Đi xuống nhìn thử là biết rồi."
Các sinh viên này không muốn đi xuống nhưng không kìm nén được sự tò mò, vì vậy không quan tâm có mất mặt hay không nữa, lỡ như gian hàng của bọn họ thật sự “sống lại” thì sao?”
Ngay sau đó, các sinh viên ồ ạt giải tán, tất cả mọi người đều ra ngoài thăm đò, cả phòng học rộng lớn chỉ còn lại một mình An Định Nhiên. Cô ta nhăn mặt siết chặt góc bàn, suýt nữa làm gãy cả móng tay. Cô ta đau đến rụt tay lại, không nhịn được mà nhìn về phía cửa sổ một cái, cô ta vừa nhìn liền sững sở đứng tại chỗ như người mất hồn.
Quả nhiên giống hệt các bạn học kia nói, thật sự có rất nhiều sinh viên vây quanh gian hàng đã bị phá hư của bọn họ. Hơn nữa trong đám người, cô ta mơ hồ nhìn thấy gương mặt tuyệt đẹp của An Đào Đào, trên khuôn mặt ấy nở nụ cười tự tin, đôi mắt sáng rực lay động khiến người khác không, thể đời mắt.
Sao đứa nhà quê này lại có thể trở nên xinh đẹp đến vậy?
An Định Nhiên có chết cũng không chịu tin điều này, cô ta mở to mắt nhìn chằm chằm vào An Đào Đào, càng nhìn càng cảm thấy cô giống như một đóa hoa hồng kiêu sa rực rỡ, lập tức khiến một cô gái như cô ta cũng phải tự cảm thấy xấu hổ.
Hai tay của An Định Nhiên siết chặt lại, chuẩn bị đi xuống xem thử rốt cuộc đứa nhà quê này. đang giở trò gì. Chờ đến khi xuống dưới, cô ta phát hiện không chỉ có mấy sinh viên xếp hàng lộ ra vẻ sùng bái mà ngay cả những người vừa đi xuống cũng có nét mặt như vậy. Vẻ mặt này khiến người khác cảm thấy tê đại, nếu nơi này không phải trường quý tộc thì cô ta suýt nữa đã nghĩ bản thân rơi nhầm vào tổ chức giáo phái nào đó rồi.
An Định Nhiên chen vào nhóm người, vừa liếc mắt đã nhìn thấy An Đào Đào được mọi người vây quanh. Chu Mễ đang xoa bóp cho cô, cậu hai Kỷ còn quạt mát cho cô... Về phần những sinh viên khác lại ở bên cạnh hét lên bảo cô thật lợi hại.
“.." An Định Nhiên không thể tin được mà nhìn cảnh tượng trước mặt, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó hẳn đi.
Trò quỷ quái gì đây?
Những người này tốt xấu gì cũng là con cái của gia đình giàu có, còn làm cậu em vui vẻ đến như vậy à?
Bị trúng bùa hết rồi hả?
An Định Nhiên tối sầm mặt lại, nhìn chằm chằm vào An Đào Đào thì thấy cô đột nhiên lấy ra một cây kim châm đâm vào phần bụng của các sinh viên, cô ta lập tức tê đại, không khỏi hét lên: “An Đào Đào, cô lại đám đâm kim lên người bạn học à, cô bị điên à, muốn hại chết mấy bạn học này sao?”
Giọng nói của cô ta hơi chói tai, không bao lâu đã gây sự chú ý của mọi người, bọn họ đều nhìn An Định Nhiên với vẻ mặt chế nhạo, như đang châm thôi, không ngờ lại có trình độ như vậy.
An Định Nhiên ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
Ngay vào lúc này, bổng dưng có một loạt tiếng. động hỗn loạn truyền đến từ phía xa, vài sinh viên khiêng một bạn nam không ngừng rên rỉ với vẻ mặt tái nhợt chạy tới.
An Đào Đào châm cứu xong, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy tình huống bất ngờ này, bạn nam trước mắt tái nhợt, vẻ mặt đau đớn còn không ngừng ôm lấy cổ họng, chắc là đã bị nghẹn lúc ăn đồi rồi.
Chu Mễ và Kỷ Thần đều không khép miệng lại được khi nhìn thấy gian hàng đông đúc như vậy, có rất nhiều sinh viên đến đây, gần như tất cả sinh viên trong trường đều đến đây rồi
Còn gian hàng của ai lợi hại đến như vậy nữa chứ?
Không, hoàn toàn không có ai cả.
Chỉ có gian hàng của thần y An bọn họ mới có thể thu hút được nhiều sinh viên như vậy, đây chính là năng lực, khả năng vượt mặt tất cả mọi người. Là bạn cùng lớp kiêm bạn bè của thần y An, Kỷ Thần và Chu Mề đều cảm thấy cực kỳ nở mày. nở mặt, nếu có đuôi ở phía sau thì bọn họ vẫy lên tận nóc rồi.
So với sự nhộn nhịp ở chỗ bọn họ, nhóm người An Định Nhiên lại rơi vào im lặng. Ngoại trừ nhóm An Đào Đào thì những sinh viên khác đều đã trở lại lớp học, không cẩn biết bên ngoài sôi nổi đến mức nào, bọn họ cũng không chịu ra ngoài.
Còn ra ngoài làm gì nữa?
Ngay cả gian hàng của lễ hội văn hóa cũng làm không xong, ra ngoài chỉ để làm mất mặt. Nhưng một vài sinh viên nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt bên ngoài cũng khá muốn đến đó: “Tôi nói này, chúng ta thật sự không ra ngoài sao? Ngoài đó trông có vẻ rất nhộn nhịp, nếu không ra chơi thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
Vài sinh viên tối sầm mặt lại:" Các cậu muốn đi thì đi, bọn tôi không thèm di, mất hết thể diện."
Những bạn muốn đi chơi xấu hổ ngậm miệng, không còn can đảm nhắc đến chuyện đi chơi nữa.
An Định Nhiên ngồi vào chỗ, lạnh lùng liếc sinh viên muốn đi chơi một cái rồi nói:" Chẳng phải chỉ là mấy gian hàng ăn uống thôi sao? Có cái gì vui chứ? Nếu gian hàng của chúng ta không bị phá hỏng thì bây giờ còn đến lượt gian hàng khác vênh váo như vậy à?"
Lúc cô ta nói những lời này, trong mắt tràn ngập sự kiêu ngạo và châm chọc, hoàn toàn khác với đáng vẻ ôm những tờ giấy vụn khóc lóc lúc nãy.
“Điểu quan trọng nhất vào lúc này chính là tìm ra người đã phá hoại gian hàng.” An Định Nhiên vỗ bàn một cái, mím môi nở nụ cười dữ. tợn.
Các sinh viên chỉ cảm thấy cô ta đang nói mấy lời châm chọc, đều nhìn cô ta với vẻ mặt khó coi: “Bây giờ camera cũng bị phá hư rồi, cậu còn muốn tìm người đó bằng cách nào?”
“'Đừng nói là cậu định bảo do An Đào Đào làm đấy? Cô ấy chính là vợ của Lục Cửu Gia, cậu nghỉ ngờ cô ấy đồng nghĩa với việc nghỉ ngờ Lục Cửu Gia, đến lúc đó cậu bị Cửu Gia giết chết thì đừng lôi bọn tôi xuống nước.”
“Đúng đó, cậu vẫn nên ngoan ngoãn một chút đi”
An Định Nhiên nghe xong liền tức đến muốn đập bàn. Cô ta mới là vợ chính thức của Lục Cửu Gia, anh thương cô ta còn chưa kịp, làm sao có thể giết được chứ?
An Định Nhiên lạnh lùng cười lên, nhìn những sinh viên kia với ánh mắt vô cùng thương xót, chờ đến lúc cô ta giành lại thân phận, để xem mấy người này có quỳ xuống liếm chân cô ta hay không?
Lúc này một bạn học đang tựa cửa sổ đột nhiên chỉ vào một trong những gian hàng và nói: “'Mọi người mau xem, chẳng phải đó là gian hàng, của lớp chúng ta sao? Đồ đạc trong đó đều bị phá hư rồi, tại sao vẫn còn nhiều người vây quanh đến vậy?”
Khi nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của cậu ta, những sinh viên khác đồng loạt vây quanh cửa sổ, cúi đầu quan sát tình hình bên dưới. Bọn họ thấy có rất nhiều người đứng trước gian hàng đã tan tành của lớp họ. Không chỉ vậy, những người kia không hề xô đẩy mà trái lại còn trật tự xếp hàng, trên mặt hiện lên vẻ sùng bái một cách vô lý khiến người khác hơi khó hiểu. Như thể thứ bày ở trước mặt không phải gian hàng mà là một giáo. phái vậy, rốt cuộc chuyện này là sao thế?
Các sinh viên lúc đầu cảm thấy ngạc nhiên, rồi tò mò, sau đó sững sờ và ngỡ ngàng. “Chẳng phải gian hàng của chúng ta đã rồi à, sao lại có nhiều người đến vậy?”
“Nếu không phải biết mình đang trong lễ hội văn hóa, tôi còn nghĩ rằng bên dưới là giáo phái to lớn gì đấy.”
“Thì đó, các cậu nhìn biểu cảm của bọn họ đi, sùng bái như thấy một đấng cứu thể vậy. Chẳng lẽ....thật sự là giáo phái gì à...”
“Đi xuống nhìn thử là biết rồi."
Các sinh viên này không muốn đi xuống nhưng không kìm nén được sự tò mò, vì vậy không quan tâm có mất mặt hay không nữa, lỡ như gian hàng của bọn họ thật sự “sống lại” thì sao?”
Ngay sau đó, các sinh viên ồ ạt giải tán, tất cả mọi người đều ra ngoài thăm đò, cả phòng học rộng lớn chỉ còn lại một mình An Định Nhiên. Cô ta nhăn mặt siết chặt góc bàn, suýt nữa làm gãy cả móng tay. Cô ta đau đến rụt tay lại, không nhịn được mà nhìn về phía cửa sổ một cái, cô ta vừa nhìn liền sững sở đứng tại chỗ như người mất hồn.
Quả nhiên giống hệt các bạn học kia nói, thật sự có rất nhiều sinh viên vây quanh gian hàng đã bị phá hư của bọn họ. Hơn nữa trong đám người, cô ta mơ hồ nhìn thấy gương mặt tuyệt đẹp của An Đào Đào, trên khuôn mặt ấy nở nụ cười tự tin, đôi mắt sáng rực lay động khiến người khác không, thể đời mắt.
Sao đứa nhà quê này lại có thể trở nên xinh đẹp đến vậy?
An Định Nhiên có chết cũng không chịu tin điều này, cô ta mở to mắt nhìn chằm chằm vào An Đào Đào, càng nhìn càng cảm thấy cô giống như một đóa hoa hồng kiêu sa rực rỡ, lập tức khiến một cô gái như cô ta cũng phải tự cảm thấy xấu hổ.
Hai tay của An Định Nhiên siết chặt lại, chuẩn bị đi xuống xem thử rốt cuộc đứa nhà quê này. đang giở trò gì. Chờ đến khi xuống dưới, cô ta phát hiện không chỉ có mấy sinh viên xếp hàng lộ ra vẻ sùng bái mà ngay cả những người vừa đi xuống cũng có nét mặt như vậy. Vẻ mặt này khiến người khác cảm thấy tê đại, nếu nơi này không phải trường quý tộc thì cô ta suýt nữa đã nghĩ bản thân rơi nhầm vào tổ chức giáo phái nào đó rồi.
An Định Nhiên chen vào nhóm người, vừa liếc mắt đã nhìn thấy An Đào Đào được mọi người vây quanh. Chu Mễ đang xoa bóp cho cô, cậu hai Kỷ còn quạt mát cho cô... Về phần những sinh viên khác lại ở bên cạnh hét lên bảo cô thật lợi hại.
“.." An Định Nhiên không thể tin được mà nhìn cảnh tượng trước mặt, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó hẳn đi.
Trò quỷ quái gì đây?
Những người này tốt xấu gì cũng là con cái của gia đình giàu có, còn làm cậu em vui vẻ đến như vậy à?
Bị trúng bùa hết rồi hả?
An Định Nhiên tối sầm mặt lại, nhìn chằm chằm vào An Đào Đào thì thấy cô đột nhiên lấy ra một cây kim châm đâm vào phần bụng của các sinh viên, cô ta lập tức tê đại, không khỏi hét lên: “An Đào Đào, cô lại đám đâm kim lên người bạn học à, cô bị điên à, muốn hại chết mấy bạn học này sao?”
Giọng nói của cô ta hơi chói tai, không bao lâu đã gây sự chú ý của mọi người, bọn họ đều nhìn An Định Nhiên với vẻ mặt chế nhạo, như đang châm thôi, không ngờ lại có trình độ như vậy.
An Định Nhiên ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
Ngay vào lúc này, bổng dưng có một loạt tiếng. động hỗn loạn truyền đến từ phía xa, vài sinh viên khiêng một bạn nam không ngừng rên rỉ với vẻ mặt tái nhợt chạy tới.
An Đào Đào châm cứu xong, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy tình huống bất ngờ này, bạn nam trước mắt tái nhợt, vẻ mặt đau đớn còn không ngừng ôm lấy cổ họng, chắc là đã bị nghẹn lúc ăn đồi rồi.