Lục Cửu Gia giết người không chớp mắt, nghe đồn anh ghét nhất là bị lừa, nếu như để anh biết mình không phải cô chủ nhà họ An, e rằng kết cục của cô sẽ giống như mấy người đàn ông lạnh ngắt trong phòng khách kia.
An Đào Đào bỗng rất hối hận vì lúc đó đã không mạnh đạn nói rõ ràng thân phận của mình.
Bây giờ bị mặc định là cô chủ nhà họ An, tương đương với việc đã lừa gạt Cửu gia.
Không được, cô phải mau chóng nghĩ cách rời khỏi đây.
An Đào Đào đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa số.
Cửa sổ đối điện với sân biệt thự, những người mặc đồ đen kia vẫn còn ở đó, nên cách trèo cửa sổ không thể sài được.
Cứ coi như trong sân không có ai thì vẫn còn camera giám sắt...
Giả sử né được camera thì với quyền thế ngút
trời của Cửu gia, e rằng cô còn chưa rời khỏi thành. phố A đã bị bắt được.
Khó quá đi!
Đêm nay không trốn được rồi, cô đứt khoát. xoay người vào phòng, đi về hướng phòng tắm.
Cô gái trong gương đang toát mồ hôi lạnh đầy. trán, hai mắt đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, hơi dọa người.
Cô hứng ngụm nước lạnh lên vỗ mặt, rồi lại xoa xoa, mới khiến cho khuôn mặt trắng bệch hồng hào hơn.
Tiếp đó, cô cởi váy cưới ra, đi tắm nước nóng.
Hai mươi phút sau.
An Đào Đào quấn khăn tắm đi ra ngoài, dùng khăn mặt lau mái tóc ướt nhẹp. Lúc chuẩn bị lấy đồ để mặc, bỗng nghe thấy phía sau vọng lại tiếng thở nặng nề.
Tiếng thở gần sát bên tai, khiến cô đột nhiên. run sợ.
Khó khăn lắm nước nóng mới làm ấm cơ thể, bây giờ lại bị lạnh sống lưng ngay.
'Trong phòng cô có người...
An Đào Đào cứng đờ, quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng phía sau, cô suýt sợ đến mức nghẹt thở, khăn mặt trong tay cũ ng rơi xuống.
“Cửu, Cửu gia... Sau anh lại ở đây?”
An Đào Đào sợ hãi nhìn Lục Sóc không biết đã xuất hiện ở trong phòng từ lúc nào, mạch máu toàn thân bổng bị đông cứng.
Cô tưởng rằng khoá cửa phòng lại thì tạm thời an toàn, ai mà ngờ Lục Sóc lại đột nhiên xuất hiện.
“Cô nói thử xem?” Lục Sóc chơi đùa chìa khóa.
phòng trong tay, đôi mắt đen láy sâu thẳm lẳng lặng nhìn chòng chọc cô.
Cô vừa mới tắm xong, khắp người đều trắng. nõn, tựa như quả anh đào chín mọng, khêu gợi người đến hái.
Giọt nước nhỏ xuống từ ngọn tóc vương lại trên xương quai xanh của cô. Lúc này, đường nét tỉnh tế trên xương quai xanh ánh lên tia óng ánh. Phía dưới khăn tắm là đôi chân dài ngọc ngà, vừa trắng vừa thon, ngón chân thon đài mượt mà càng. thêm bắt mắt.
Mới mười tám tuổi mà đã quyến rũ như vậy, đúng là báu vật trời sinh!
An Đào Đào nhìn thấy chìa khóa trong tay anh, trong tích tắc đã không thể nào nói nên lời.
Anh là chủ biệt thự, đương nhiên có chìa khoá của tất cả các phòng, muốn đi đâu mà chẳng. được.
“Cửu gia có việc gì không?” Ánh mắt nóng rực trắng trợn của đối phương khiến cả người cô đều không thoải mái
Cô vô thức kéo khăn tắm lên, nhìn Lục Sóc bằng ánh mắt địu dàng.
Dưới đáy mắt là tỉa sợ hãi, hoảng loạn, nhưng cô vẫn tiếp tục bày ra bộ mặt bình tĩnh như thường.
Lục Sóc nhìn đáng vẻ của cô, chỉ cảm thấy hơi. buồn cười, nhưng không lật tẩy trò vặt của cô.
“Chẳng phải cô đang lau tóc à? Cô cứ lau tiếp đi.” Lục Sóc chỉ vào chiếc khăn rơi đưới sàn.
An Đào Đào nhìn anh cảnh giác, chợt không biết anh muốn làm gì, chỉ đành thuận theo, cúi người xuống nhặt khăn mặt lên.
Ánh mắt của Lục Sóc như dính chặt lên người cô, không có cách nào dời đi được.
Đặc biệt là lúc cô khom lưng, lộ ra làn da trắng, nõn ở trước ngực...
Hai mắt anh nóng rực, dần trở nên sâu thẳm, giống như mãnh thú ngủ đông, đang chờ thời cơ ăn thịt con mồi.
An Đào Đào cảm nhận được ánh mắt của anh, trong lòng hoang mang, còn chưa kịp nhặt khăn mặt lên, bỗng thấy trời đất quay cuồng, bị anh ôm. chẩm lấy...
An Đào Đào bỗng rất hối hận vì lúc đó đã không mạnh đạn nói rõ ràng thân phận của mình.
Bây giờ bị mặc định là cô chủ nhà họ An, tương đương với việc đã lừa gạt Cửu gia.
Không được, cô phải mau chóng nghĩ cách rời khỏi đây.
An Đào Đào đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa số.
Cửa sổ đối điện với sân biệt thự, những người mặc đồ đen kia vẫn còn ở đó, nên cách trèo cửa sổ không thể sài được.
Cứ coi như trong sân không có ai thì vẫn còn camera giám sắt...
Giả sử né được camera thì với quyền thế ngút
trời của Cửu gia, e rằng cô còn chưa rời khỏi thành. phố A đã bị bắt được.
Khó quá đi!
Đêm nay không trốn được rồi, cô đứt khoát. xoay người vào phòng, đi về hướng phòng tắm.
Cô gái trong gương đang toát mồ hôi lạnh đầy. trán, hai mắt đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, hơi dọa người.
Cô hứng ngụm nước lạnh lên vỗ mặt, rồi lại xoa xoa, mới khiến cho khuôn mặt trắng bệch hồng hào hơn.
Tiếp đó, cô cởi váy cưới ra, đi tắm nước nóng.
Hai mươi phút sau.
An Đào Đào quấn khăn tắm đi ra ngoài, dùng khăn mặt lau mái tóc ướt nhẹp. Lúc chuẩn bị lấy đồ để mặc, bỗng nghe thấy phía sau vọng lại tiếng thở nặng nề.
Tiếng thở gần sát bên tai, khiến cô đột nhiên. run sợ.
Khó khăn lắm nước nóng mới làm ấm cơ thể, bây giờ lại bị lạnh sống lưng ngay.
'Trong phòng cô có người...
An Đào Đào cứng đờ, quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng phía sau, cô suýt sợ đến mức nghẹt thở, khăn mặt trong tay cũ ng rơi xuống.
“Cửu, Cửu gia... Sau anh lại ở đây?”
An Đào Đào sợ hãi nhìn Lục Sóc không biết đã xuất hiện ở trong phòng từ lúc nào, mạch máu toàn thân bổng bị đông cứng.
Cô tưởng rằng khoá cửa phòng lại thì tạm thời an toàn, ai mà ngờ Lục Sóc lại đột nhiên xuất hiện.
“Cô nói thử xem?” Lục Sóc chơi đùa chìa khóa.
phòng trong tay, đôi mắt đen láy sâu thẳm lẳng lặng nhìn chòng chọc cô.
Cô vừa mới tắm xong, khắp người đều trắng. nõn, tựa như quả anh đào chín mọng, khêu gợi người đến hái.
Giọt nước nhỏ xuống từ ngọn tóc vương lại trên xương quai xanh của cô. Lúc này, đường nét tỉnh tế trên xương quai xanh ánh lên tia óng ánh. Phía dưới khăn tắm là đôi chân dài ngọc ngà, vừa trắng vừa thon, ngón chân thon đài mượt mà càng. thêm bắt mắt.
Mới mười tám tuổi mà đã quyến rũ như vậy, đúng là báu vật trời sinh!
An Đào Đào nhìn thấy chìa khóa trong tay anh, trong tích tắc đã không thể nào nói nên lời.
Anh là chủ biệt thự, đương nhiên có chìa khoá của tất cả các phòng, muốn đi đâu mà chẳng. được.
“Cửu gia có việc gì không?” Ánh mắt nóng rực trắng trợn của đối phương khiến cả người cô đều không thoải mái
Cô vô thức kéo khăn tắm lên, nhìn Lục Sóc bằng ánh mắt địu dàng.
Dưới đáy mắt là tỉa sợ hãi, hoảng loạn, nhưng cô vẫn tiếp tục bày ra bộ mặt bình tĩnh như thường.
Lục Sóc nhìn đáng vẻ của cô, chỉ cảm thấy hơi. buồn cười, nhưng không lật tẩy trò vặt của cô.
“Chẳng phải cô đang lau tóc à? Cô cứ lau tiếp đi.” Lục Sóc chỉ vào chiếc khăn rơi đưới sàn.
An Đào Đào nhìn anh cảnh giác, chợt không biết anh muốn làm gì, chỉ đành thuận theo, cúi người xuống nhặt khăn mặt lên.
Ánh mắt của Lục Sóc như dính chặt lên người cô, không có cách nào dời đi được.
Đặc biệt là lúc cô khom lưng, lộ ra làn da trắng, nõn ở trước ngực...
Hai mắt anh nóng rực, dần trở nên sâu thẳm, giống như mãnh thú ngủ đông, đang chờ thời cơ ăn thịt con mồi.
An Đào Đào cảm nhận được ánh mắt của anh, trong lòng hoang mang, còn chưa kịp nhặt khăn mặt lên, bỗng thấy trời đất quay cuồng, bị anh ôm. chẩm lấy...