Đó là một con rắn độc đốm hoa, mắt vàng óng ánh, ánh mắt tàn nhãn, trông rất hung ác, nhưng. dù là một con rắn độc hung mãnh như vậy lại khiến hai mắt của An Đào Đào phát sáng.
Nếu cô không nhìn lầm, đó là vua trong các loài rắn cực kỳ độc, nhưng thuốc càng độc thì giá trị sử dụng càng khiến người ta khiếp sợ.
An Đào Đào vô thức liếm môi, ánh mắt nhìn rắn độc càng phát sáng hơn, trong lòng càng muốn chiếm con rắn độc này làm của riêng.
“Tuy rằng hang rắn của Lục Sóc rất đáng sợ, nhưng vẫn có chỗ thích hợp...
Lục Sóc thấy An Đào Đào nhìn hang rắn không đời mắt thì tưởng là cô sợ.
Anh nhẹ nhàng xoa gáy cô: “Nhớ kỹ đấy, đừng chọc tức tôi, mà phải lấy lòng tôi, khiến tôi vui vẻ thì tôi sẽ không ném cô vào hang rắn.”
An Đào Đào nghe xong thì thầm cười khẩy.
Ha ha, cảm ơn anh nhé...
Lục Sóc híp mắt, nắm chặt cổ tay cô rồi kéo cô
về biệt thự.
An Đào Đào còn đang nghĩ tới con rắn độc kia, đợi đến khi cô phản ứng lại đã ở trong biệt thự, ghê tởm hơn là lúc này còn ngồi trên đùi Lục Sóc.
Cả người cô không thoải mái, bất an vặn. vọo.
“Đừng nhúc nhích.” Mắt Lục Sóc u ám, khàn giọng nói 'Lại không nghe lời rồi?”
An Đào Đào ngẩn ra, bỗng cảm nhận được nhiệt độ trên đùi anh, đường như nghĩ đến điều gì đó nên cô cũng không đám cử động nữa.
Nơi này là phòng khách, nên cô không muốn làm gì đó với anh đâu...
“Ngoan lắm!” Môi mỏng của Lục Sóc khẽ mở, nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn một con búp 'bê mặc cho người ta định đoạt, rất không thoải mái.
An Đào Đào kìm nén cơn buồn nôn trong lòng, mới không tát anh.
Lúc này má Trần đi vào, tay còn cầm mấy hộp quà, lần lượt đặt lên bàn, trông có vẻ rất cao cấp.
An Đào Đào tò mò, không nhịn được liếc vài Tần, hộp quà này dùng để làm gì?
Lục Sóc thấy cô tò mò, tiếp tục mở miệng cao. quý: “Khi nào cô trở về nhà họ An thì cầm. theo.”
Nghe vậy, An Đào Đào không khỏi kinh. ngạc.
Lục Sóc đồng ý để cho cô rời khỏi biệt thự này, trở về nhà họ An? Còn chuẩn bị quà cho cô?
Cô phải trở về nhà họ An một chuyến, đồ của cô vẫn còn ở đó nên cô phải cẩm về, hơn nữa cô còn muốn tính món nợ này với nhà họ An.
'Nhưng mà bây giờ cô không thể biểu hiện ra, bằng không để Lục Sóc biết được cô không phải cô cả nhà họ An, có lẽ cô sẽ chết rất khó coi. Nhanh ⅿà không có q𝐮ảng cáo, chờ gì tìⅿ ngay _ T𝗿UⅿT 𝗿𝐮y𝗲n﹒𝘝N _
“Cửu gia, sao lại đột ngột về nhà họ An thế? Còn mang theo nhiều quà như vậy?” An Đào Đào tỏ vẻ hoài nghỉ.
“Lại mặt, cô quên rồi hả?” Lục Sóc nhìn chằm. chằm đôi mắt trong veo như nước của cô, yết hầu. khẽ chuyển động.
An Đào Đào không phát hiện ánh mắt nóng bỏng của Lục Sóc, bởi vì cô đã bị câu lại mặt kia
đọa cho khiếp sợ.
Là lại mặt vào ngày thứ ba sao?
Cô và Lục Sóc không tổ chức hôn lễ, càng. không có giấy đăng ký kết hôn, bây giờ nói tới lại mặt thật mỉa mai...
An Đào Đào không biết Lục Sóc đang nghĩ gì, vì vậy cô chỉ có thể gượng cười, ngọt ngào nói: * Cửu gia, tôi cũng lâu rồi không về nhà họ An, nên rất nhớ.”
“Trước đó bố An vứt cô ở nông thôn không đòm ngó tới, bây giờ có chuyện thì gọi cô về thay thế. con gái của ông ta, thật sự xem cô là quả hồng mềm mặc cho ông ta bóp à?
Ánh mắt của Lục Sóc u ám, nhìn chòng chọc cô khó hiểu hỏi: “Thật không?”
"Trái tỉm An Đào Đào liền nhảy lên, vẻ mặt trở nên căng thẳng.
Cô liếm khóe môi, đắn đo mở miệng: “Đúng, vậy. Cửu gia, anh có thể đi cùng tôi không?”
“Cô muốn để tôi ải à?” Lục Sóc khẽ lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo khàn khàn, khiến tim của An Đào thắt lại lần nữa.
Cô cụp mắt, giọng nói nhẹ nhàng càng ngọt ngào hơn: “Dĩ nhiên là muốn rồi, chuyện lại mặt không phải hai chúng ta cùng đi hay sao?”
Làm sao có thể? Còn lâu cô mới muốn đi cùng, tên tâm thần này.
Đừng bao giờ coi lời nói trái lương tâm là thật.
Nếu cô không nhìn lầm, đó là vua trong các loài rắn cực kỳ độc, nhưng thuốc càng độc thì giá trị sử dụng càng khiến người ta khiếp sợ.
An Đào Đào vô thức liếm môi, ánh mắt nhìn rắn độc càng phát sáng hơn, trong lòng càng muốn chiếm con rắn độc này làm của riêng.
“Tuy rằng hang rắn của Lục Sóc rất đáng sợ, nhưng vẫn có chỗ thích hợp...
Lục Sóc thấy An Đào Đào nhìn hang rắn không đời mắt thì tưởng là cô sợ.
Anh nhẹ nhàng xoa gáy cô: “Nhớ kỹ đấy, đừng chọc tức tôi, mà phải lấy lòng tôi, khiến tôi vui vẻ thì tôi sẽ không ném cô vào hang rắn.”
An Đào Đào nghe xong thì thầm cười khẩy.
Ha ha, cảm ơn anh nhé...
Lục Sóc híp mắt, nắm chặt cổ tay cô rồi kéo cô
về biệt thự.
An Đào Đào còn đang nghĩ tới con rắn độc kia, đợi đến khi cô phản ứng lại đã ở trong biệt thự, ghê tởm hơn là lúc này còn ngồi trên đùi Lục Sóc.
Cả người cô không thoải mái, bất an vặn. vọo.
“Đừng nhúc nhích.” Mắt Lục Sóc u ám, khàn giọng nói 'Lại không nghe lời rồi?”
An Đào Đào ngẩn ra, bỗng cảm nhận được nhiệt độ trên đùi anh, đường như nghĩ đến điều gì đó nên cô cũng không đám cử động nữa.
Nơi này là phòng khách, nên cô không muốn làm gì đó với anh đâu...
“Ngoan lắm!” Môi mỏng của Lục Sóc khẽ mở, nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn một con búp 'bê mặc cho người ta định đoạt, rất không thoải mái.
An Đào Đào kìm nén cơn buồn nôn trong lòng, mới không tát anh.
Lúc này má Trần đi vào, tay còn cầm mấy hộp quà, lần lượt đặt lên bàn, trông có vẻ rất cao cấp.
An Đào Đào tò mò, không nhịn được liếc vài Tần, hộp quà này dùng để làm gì?
Lục Sóc thấy cô tò mò, tiếp tục mở miệng cao. quý: “Khi nào cô trở về nhà họ An thì cầm. theo.”
Nghe vậy, An Đào Đào không khỏi kinh. ngạc.
Lục Sóc đồng ý để cho cô rời khỏi biệt thự này, trở về nhà họ An? Còn chuẩn bị quà cho cô?
Cô phải trở về nhà họ An một chuyến, đồ của cô vẫn còn ở đó nên cô phải cẩm về, hơn nữa cô còn muốn tính món nợ này với nhà họ An.
'Nhưng mà bây giờ cô không thể biểu hiện ra, bằng không để Lục Sóc biết được cô không phải cô cả nhà họ An, có lẽ cô sẽ chết rất khó coi. Nhanh ⅿà không có q𝐮ảng cáo, chờ gì tìⅿ ngay _ T𝗿UⅿT 𝗿𝐮y𝗲n﹒𝘝N _
“Cửu gia, sao lại đột ngột về nhà họ An thế? Còn mang theo nhiều quà như vậy?” An Đào Đào tỏ vẻ hoài nghỉ.
“Lại mặt, cô quên rồi hả?” Lục Sóc nhìn chằm. chằm đôi mắt trong veo như nước của cô, yết hầu. khẽ chuyển động.
An Đào Đào không phát hiện ánh mắt nóng bỏng của Lục Sóc, bởi vì cô đã bị câu lại mặt kia
đọa cho khiếp sợ.
Là lại mặt vào ngày thứ ba sao?
Cô và Lục Sóc không tổ chức hôn lễ, càng. không có giấy đăng ký kết hôn, bây giờ nói tới lại mặt thật mỉa mai...
An Đào Đào không biết Lục Sóc đang nghĩ gì, vì vậy cô chỉ có thể gượng cười, ngọt ngào nói: * Cửu gia, tôi cũng lâu rồi không về nhà họ An, nên rất nhớ.”
“Trước đó bố An vứt cô ở nông thôn không đòm ngó tới, bây giờ có chuyện thì gọi cô về thay thế. con gái của ông ta, thật sự xem cô là quả hồng mềm mặc cho ông ta bóp à?
Ánh mắt của Lục Sóc u ám, nhìn chòng chọc cô khó hiểu hỏi: “Thật không?”
"Trái tỉm An Đào Đào liền nhảy lên, vẻ mặt trở nên căng thẳng.
Cô liếm khóe môi, đắn đo mở miệng: “Đúng, vậy. Cửu gia, anh có thể đi cùng tôi không?”
“Cô muốn để tôi ải à?” Lục Sóc khẽ lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo khàn khàn, khiến tim của An Đào thắt lại lần nữa.
Cô cụp mắt, giọng nói nhẹ nhàng càng ngọt ngào hơn: “Dĩ nhiên là muốn rồi, chuyện lại mặt không phải hai chúng ta cùng đi hay sao?”
Làm sao có thể? Còn lâu cô mới muốn đi cùng, tên tâm thần này.
Đừng bao giờ coi lời nói trái lương tâm là thật.