Thứ hay ho gì vậy?” Tim An Đào Đào đậ thình thịch, siết chặt tay.
Lục Sóc nheo mắt nhìn, đưới ánh đèn mơ hồ đôi mắt ấy càng ảm đạm hơn: “Lát nữa cô sẽ biết thôi.”
“Ổ...” Hàng lông mi của An Đào Đào khẽ run lên, trong lòng ngày càng lo lắng.
Hai người bước vào câu lạc bộ. Quản lý câu lạc bộ nhiệt tình dẫn bọn họ tới phòng Vip siêu sang, được chuẩn bị sẵn từ trước.
Đèn trong phòng Vip đan xen nhau, ánh đèn đỏ vàng trông thật mờ ám. Trên bàn bày vài món ăn vặt và mấy chai rượu vang hảo hạng, bên cạnh là ly rượu đế cao óng ánh trong suốt.
Lục Sóc liếc An Đào Đào, ra hiệu cô rót rượu.
Dưới sự uy hiếp của anh, An Đào Đào đành vào. vai cô em rót rượu.
Rót rượu xong, An Đào Đào đã quan sát xung, quanh, rồi chợt phát hiện trước mặt là bức tường thủy tỉnh trong suốt, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trong căn phòng đối diện.
Trong phòng có một cái bàn, trên bàn bày một bộ bài, có hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau.
Một trong hai người đàn ông có mái tóc nhuộm đỏ, đôi mắt hoa đào quyến rũ mê người, thoạt nhìn vừa đẹp trai vừa đa tình, còn người kia thì...
Khi An Đào Đào nhìn thoáng qua, ánh mắt cô thoáng sững sờ, người đàn ông còn lại chính là bố An.
Sao ông ta lại xuất hiện ở đây?
Đương nhiên, Lục Sóc cũng nhìn ra vẻ ngạc nhiên của An Đào Đào, anh tiến lại gần, khẽ cắn vào vành tai cô: “Ông ta là một người không biết an phận. Ông ta muốn phát tài, được thôi, tôi sẽ tìm người tới chơi cùng ông ta.”
An Đào Đào khẽ run: “Đây chính là thứ mà Cửu gia muốn cho tôi xem đấy à?”
“Cờ bạc có thể khiến người ta một bước lên thiên đường, hoặc rơi thẳng xuống địa ngục, không lẽ cô không thấy thú vị ư?” Lục Sóc ngẩng đầu, đôi mắt sâu không thấy đáy.
An Đào Đào mím môi, không đáp lại anh.
Cô cũng muốn xem thử nhà họ An tự lấy đá ghè chân mình sẽ như thế nào.
Lục Sóc thấy An Đào Đào im lặng thì híp mắt lại, cầm ly rượu lên nhấp thử ngụm rượu vang.
Hương vị êm dịu của rượu vang bỗng tỏa ra khắp phòng.
An Đào Đào không thích mùi rượu nên khẽ cau mày.
“Trước giờ ánh mắt của Lục Sóc vốn nham hiểm sắc bén, vừa liếc mắt đã nhìn ra thái độ ghét: 'bỏ của cô. Anh khẽ cười, kéo An Đào Đào vào lòng, cúi đầu mớm cho cô ngụm rượu vang bằng miệng của mình.
““Khụ khụ khụ...”
Rượu tiến vào đạ dày của cô, hương vị cay. đắng lan ra khắp khoang miệng, An Đào Đào không chịu nổi khẽ ho khan vài tiếng khiến rượu. tràn ra ngoài. Cuối cùng, miệng và người của cô đều là rượu, khoảnh khắc ấy, cô ngượng đến nỗi muốn tìm một cái hố để chui xuống.
“Cửu gia, anh làm gì vậy?” Cô ôm ngực mở miệng oán trách.
Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng vì ho khan, trông giống như quả anh đào chín mọng.
Cực kỳ đáng yêu...
“Rượu vang có ngon không? Lục Sóc cúi người khẽ hôn lên cánh môi mềm mại của cô.
An Đào Đào sửng sốt, môi bị người ta hôn đến. nỗi nóng rát: “Ngon lắm...
Lục Sóc thấy cô phản ứng vậy thì tỏ vẻ hài lòng, nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô.
“Canh bạc đã bắt đầu rồi, bố cô đã đặt cược 70% cổ phần nhà họ An.”
An Đào Đào sửng sốt, 70% không phải là số tiền nhỏ, một khi thua thì công ty coi như xong. đời.
“Có điều 70% này là tôi cho bố cô, nếu ông ta thua thì cũng coi như trả lại thôi mà? Lục Sóc thản nhiên nói, như thể trong mắt anh số cổ phần này chỉ là thứ đồ chơi vô giá trị.
An Đào Đào: "..."
Lục Sóc nhìn chằm chằm vào vách tường pha lê khẽ cười: “Nhưng nếu thẳng ông ta sẽ có gấp đôi, vậy nên ông ta mới đám ngồi ở vị trí đối diện đó.”
"Cửu gia, nói vậy là anh cố tình dụ đỗ ông ta tới ư?" An Đào Đào ngẩng đầu, đôi mắt trong veo in hình bóng của Lục Sóc.
Lục Sóc lắc đầu cười khẩy: “Đây không phải là
dụ đỗ, mà là ông ta tự nguyện...
Khóe miệng An Đào Đào khẽ giật, cô lười tranh cãi với anh, mà quay đầu đi chỗ khác.
Lục Sóc từ từ nâng tay lên, khẽ vuốt ve nốt ruồi lệ của cô: “Cô nói thử xem, ván cược này ai sẽ thắng?”
An Đào Đào lại nhìn về phía bức tường thủy. tỉnh kia. Lần này, cô thấy hai mắt bố An đã đỏ ngầu vì ván bài, còn thanh niên tóc đỏ vẫn bình tĩnh thong dong như đã nắm chắc phần thắng.
“ông ta là bố tôi, đương nhiên tôi sẽ đặt hy vọng ông ta thắng.” Cô cắn môi đáp.
Mặc dù ngoài miệng cô nói vậy nhưng trong, lòng lại nghĩ khác.
Cô đã cắt đứt quan hệ với nhà họ An, nên ông ta có thắng hay không cũng không liên quan tới cô.
Chưa kể, cô phải dùng thân mình để đổi lấy số cổ phần đó. Nếu trận này người thua là ông An thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là bị đánh trở về nguyên hình, đáng đời!
“Ồ, vậy sao?” Lục Sóc chăm chú nhìn cô, đôi mắt như đang đò xét gì đó.
Bắt gặp ánh mắt đen lầy của anh, từng hồi chuông cảnh báo liên tục đánh động trong lòng. An Đào Đào. Cô có cảm giác anh đã biết điều gì đó,
vội nói: “Tất nhiên, đó là bố tôi mà...”
Lục Sóc cười khẩy, mắt bỗng lóe sáng: “Tôi quên nói cho cô biết, người đàn ông kia là thần bài có tiếng ở thành phố A, anh ta chưa từng thua bao. giờ.”
“Thần bài ư?” An Đào Đào ngây người. Dưới ánh đèn ấm áp, đôi mắt cô trong veo sáng ngời. đến lạ: “Xem ra ngay từ ban đầu Cửu gia đã muốn bố tôi thua rồi.”
““Nếu đã vậy, cô có muốn cầu xin tôi không?” Lục Sóc khẽ mở đôi môi mỏng, chăm chú nhìn cô.
Hàng lông mi của An Đào Đào thoáng run rẩy, cô không rõ anh đang suy nghĩ điều gì, đành phải im lặng.
Tay Lục Sóc rời khỏi nốt ruồi lệ trên mặt cô, mà thay vào đó là di chuyển xuống bả vai cô.
“Sao cô lại không nói gì nữa? Nghe đồn bố cô yêu cô con gái này hơn cả mạng sống kia mà? Là con gái mà không thể mở miệng cầu xin vì bố mình, có phải quá bất hiếu rồi không? Làm vậy sẽ khiến bố cô đau lòng đấy.”
An Đào Đào khẽ cau mày, cảm thấy rất chán ghét mấy lời này.
'Yêu con gái hơn cả mạng sống ư?
Người mà ông An yêu chỉ có một mình An Định nhiên, còn cô thì sao? Cô chỉ là đứa con ngoài giá thú bị vứt bỏ ở nông thôn hẻo lánh mà thôi.
Nhưng cô lại không thể nói ra những lời này.
Lỡ như tên ác ma này biết cô chỉ là món đồ. thay thế, rồi nổi giận bóp chết cô như bóp chết con kiến thì toang.
"Nếu tôi cầu xin thì Cửu gia có chịu bỏ qua cho ông ấy không?” Cô cố tỏ vẻ bình tĩnh.
Ánh mắt ẩn chứa ý cười nhìn Lục Sóc nhưng bàn tay nắm chặt vạt váy lại run rẩy không ngừng.
Lục Sóc chỉ chăm chú nhìn cô chứ không nói gì.
Tim An Đào Đào đập loạn xạ, nói tiếp: “Ông ấy thật sự rất yêu thương tôi, yêu đến mức giao tôi cho Cửu gia...”
Lục Sóc khẽ nhíu mày, anh có cảm giác câu nói này mang theo vẻ đau thương khó tả.
Chẳng lẽ ở bên cạnh anh là chuyện khó chấp nhận đến vậy sao?
Lục Sóc nheo mắt nhìn, đưới ánh đèn mơ hồ đôi mắt ấy càng ảm đạm hơn: “Lát nữa cô sẽ biết thôi.”
“Ổ...” Hàng lông mi của An Đào Đào khẽ run lên, trong lòng ngày càng lo lắng.
Hai người bước vào câu lạc bộ. Quản lý câu lạc bộ nhiệt tình dẫn bọn họ tới phòng Vip siêu sang, được chuẩn bị sẵn từ trước.
Đèn trong phòng Vip đan xen nhau, ánh đèn đỏ vàng trông thật mờ ám. Trên bàn bày vài món ăn vặt và mấy chai rượu vang hảo hạng, bên cạnh là ly rượu đế cao óng ánh trong suốt.
Lục Sóc liếc An Đào Đào, ra hiệu cô rót rượu.
Dưới sự uy hiếp của anh, An Đào Đào đành vào. vai cô em rót rượu.
Rót rượu xong, An Đào Đào đã quan sát xung, quanh, rồi chợt phát hiện trước mặt là bức tường thủy tỉnh trong suốt, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trong căn phòng đối diện.
Trong phòng có một cái bàn, trên bàn bày một bộ bài, có hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau.
Một trong hai người đàn ông có mái tóc nhuộm đỏ, đôi mắt hoa đào quyến rũ mê người, thoạt nhìn vừa đẹp trai vừa đa tình, còn người kia thì...
Khi An Đào Đào nhìn thoáng qua, ánh mắt cô thoáng sững sờ, người đàn ông còn lại chính là bố An.
Sao ông ta lại xuất hiện ở đây?
Đương nhiên, Lục Sóc cũng nhìn ra vẻ ngạc nhiên của An Đào Đào, anh tiến lại gần, khẽ cắn vào vành tai cô: “Ông ta là một người không biết an phận. Ông ta muốn phát tài, được thôi, tôi sẽ tìm người tới chơi cùng ông ta.”
An Đào Đào khẽ run: “Đây chính là thứ mà Cửu gia muốn cho tôi xem đấy à?”
“Cờ bạc có thể khiến người ta một bước lên thiên đường, hoặc rơi thẳng xuống địa ngục, không lẽ cô không thấy thú vị ư?” Lục Sóc ngẩng đầu, đôi mắt sâu không thấy đáy.
An Đào Đào mím môi, không đáp lại anh.
Cô cũng muốn xem thử nhà họ An tự lấy đá ghè chân mình sẽ như thế nào.
Lục Sóc thấy An Đào Đào im lặng thì híp mắt lại, cầm ly rượu lên nhấp thử ngụm rượu vang.
Hương vị êm dịu của rượu vang bỗng tỏa ra khắp phòng.
An Đào Đào không thích mùi rượu nên khẽ cau mày.
“Trước giờ ánh mắt của Lục Sóc vốn nham hiểm sắc bén, vừa liếc mắt đã nhìn ra thái độ ghét: 'bỏ của cô. Anh khẽ cười, kéo An Đào Đào vào lòng, cúi đầu mớm cho cô ngụm rượu vang bằng miệng của mình.
““Khụ khụ khụ...”
Rượu tiến vào đạ dày của cô, hương vị cay. đắng lan ra khắp khoang miệng, An Đào Đào không chịu nổi khẽ ho khan vài tiếng khiến rượu. tràn ra ngoài. Cuối cùng, miệng và người của cô đều là rượu, khoảnh khắc ấy, cô ngượng đến nỗi muốn tìm một cái hố để chui xuống.
“Cửu gia, anh làm gì vậy?” Cô ôm ngực mở miệng oán trách.
Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng vì ho khan, trông giống như quả anh đào chín mọng.
Cực kỳ đáng yêu...
“Rượu vang có ngon không? Lục Sóc cúi người khẽ hôn lên cánh môi mềm mại của cô.
An Đào Đào sửng sốt, môi bị người ta hôn đến. nỗi nóng rát: “Ngon lắm...
Lục Sóc thấy cô phản ứng vậy thì tỏ vẻ hài lòng, nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô.
“Canh bạc đã bắt đầu rồi, bố cô đã đặt cược 70% cổ phần nhà họ An.”
An Đào Đào sửng sốt, 70% không phải là số tiền nhỏ, một khi thua thì công ty coi như xong. đời.
“Có điều 70% này là tôi cho bố cô, nếu ông ta thua thì cũng coi như trả lại thôi mà? Lục Sóc thản nhiên nói, như thể trong mắt anh số cổ phần này chỉ là thứ đồ chơi vô giá trị.
An Đào Đào: "..."
Lục Sóc nhìn chằm chằm vào vách tường pha lê khẽ cười: “Nhưng nếu thẳng ông ta sẽ có gấp đôi, vậy nên ông ta mới đám ngồi ở vị trí đối diện đó.”
"Cửu gia, nói vậy là anh cố tình dụ đỗ ông ta tới ư?" An Đào Đào ngẩng đầu, đôi mắt trong veo in hình bóng của Lục Sóc.
Lục Sóc lắc đầu cười khẩy: “Đây không phải là
dụ đỗ, mà là ông ta tự nguyện...
Khóe miệng An Đào Đào khẽ giật, cô lười tranh cãi với anh, mà quay đầu đi chỗ khác.
Lục Sóc từ từ nâng tay lên, khẽ vuốt ve nốt ruồi lệ của cô: “Cô nói thử xem, ván cược này ai sẽ thắng?”
An Đào Đào lại nhìn về phía bức tường thủy. tỉnh kia. Lần này, cô thấy hai mắt bố An đã đỏ ngầu vì ván bài, còn thanh niên tóc đỏ vẫn bình tĩnh thong dong như đã nắm chắc phần thắng.
“ông ta là bố tôi, đương nhiên tôi sẽ đặt hy vọng ông ta thắng.” Cô cắn môi đáp.
Mặc dù ngoài miệng cô nói vậy nhưng trong, lòng lại nghĩ khác.
Cô đã cắt đứt quan hệ với nhà họ An, nên ông ta có thắng hay không cũng không liên quan tới cô.
Chưa kể, cô phải dùng thân mình để đổi lấy số cổ phần đó. Nếu trận này người thua là ông An thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là bị đánh trở về nguyên hình, đáng đời!
“Ồ, vậy sao?” Lục Sóc chăm chú nhìn cô, đôi mắt như đang đò xét gì đó.
Bắt gặp ánh mắt đen lầy của anh, từng hồi chuông cảnh báo liên tục đánh động trong lòng. An Đào Đào. Cô có cảm giác anh đã biết điều gì đó,
vội nói: “Tất nhiên, đó là bố tôi mà...”
Lục Sóc cười khẩy, mắt bỗng lóe sáng: “Tôi quên nói cho cô biết, người đàn ông kia là thần bài có tiếng ở thành phố A, anh ta chưa từng thua bao. giờ.”
“Thần bài ư?” An Đào Đào ngây người. Dưới ánh đèn ấm áp, đôi mắt cô trong veo sáng ngời. đến lạ: “Xem ra ngay từ ban đầu Cửu gia đã muốn bố tôi thua rồi.”
““Nếu đã vậy, cô có muốn cầu xin tôi không?” Lục Sóc khẽ mở đôi môi mỏng, chăm chú nhìn cô.
Hàng lông mi của An Đào Đào thoáng run rẩy, cô không rõ anh đang suy nghĩ điều gì, đành phải im lặng.
Tay Lục Sóc rời khỏi nốt ruồi lệ trên mặt cô, mà thay vào đó là di chuyển xuống bả vai cô.
“Sao cô lại không nói gì nữa? Nghe đồn bố cô yêu cô con gái này hơn cả mạng sống kia mà? Là con gái mà không thể mở miệng cầu xin vì bố mình, có phải quá bất hiếu rồi không? Làm vậy sẽ khiến bố cô đau lòng đấy.”
An Đào Đào khẽ cau mày, cảm thấy rất chán ghét mấy lời này.
'Yêu con gái hơn cả mạng sống ư?
Người mà ông An yêu chỉ có một mình An Định nhiên, còn cô thì sao? Cô chỉ là đứa con ngoài giá thú bị vứt bỏ ở nông thôn hẻo lánh mà thôi.
Nhưng cô lại không thể nói ra những lời này.
Lỡ như tên ác ma này biết cô chỉ là món đồ. thay thế, rồi nổi giận bóp chết cô như bóp chết con kiến thì toang.
"Nếu tôi cầu xin thì Cửu gia có chịu bỏ qua cho ông ấy không?” Cô cố tỏ vẻ bình tĩnh.
Ánh mắt ẩn chứa ý cười nhìn Lục Sóc nhưng bàn tay nắm chặt vạt váy lại run rẩy không ngừng.
Lục Sóc chỉ chăm chú nhìn cô chứ không nói gì.
Tim An Đào Đào đập loạn xạ, nói tiếp: “Ông ấy thật sự rất yêu thương tôi, yêu đến mức giao tôi cho Cửu gia...”
Lục Sóc khẽ nhíu mày, anh có cảm giác câu nói này mang theo vẻ đau thương khó tả.
Chẳng lẽ ở bên cạnh anh là chuyện khó chấp nhận đến vậy sao?