Hoàng Sâm mỉm cười mở cửa xe cho bọn họ, ánh mắt anh ta lướt thoáng qua, chợt thấy chiếc nhẫn An Đào Đào đang đeo trên tay, viên kim cương phía trên lấp lánh rực rỡ đến suýt nữa lóa. mù mắt anh ta.
Viên kim cương huyết bồ câu này... Là được nhà họ Lục bọn họ đấu giá có được từ nước S, giá trị mấy trăm
Hơn nữa loại kim cương này chất lượng cực tốt, trong suốt long lanh chỉ được người ta phát hiện một viên duy nhất, có thể nói là độc nhất vô. nhị. Anh ta vốn tưởng Cửu Gia sẽ cất giữ nó đi nhưng quả thực không ngờ rằng anh lại biến viên kim cương quý báu này thành nhẫn kim cương, còn đưa nó cho An Đào Đào.
Vụ đăng ký kết hôn trước đó đã điên rồ lắm rồi, giờ chiếc nhẫn kim cương này đúng là đổi mới tam quan của anh ta.
Xem ra Cửu Gia không hề chỉ đơn thuần để ý cô mà là vô cùng yêu thích!
Hoàng Sâm nhìn chiếc nhẫn kim cương với tâm trạng cực kỳ phức tạp.
An Đào Đào ngồi đẳng sau có hơi căng thẳng vuốt ve nhẫn kim cương, nó quá đắt, cô sợ mình sẽ làm mất nó.
“Nhẫn em đeo sai.” Lục Sóc đột nhiên nhích lại gần cô, hơi thở nóng hổi của anh phả lên trên gương mặt, còn mang đến một mùi bạc hà thoang thoảng.
Loại nhiệt độ này, trong cơn thoang thoảng. còn chứa một sự xâm lấn khó tả khiến cô có chút: không chịu nổi.
An Đào Đào dùng tay đẩy ngực anh ta, thẹn thùng quở trách: “Đeo sai chỗ nào chứ?”
Giọng nói nhỏ nhẹ lọt vào trong tai, quả là mê mệt chết người.
Hai tròng mắt tối tăm của Lục Sóc lại lần nữa. trở nên nóng rực, anh giơ tay phải của cô lên nhẹ. nhàng tháo chiếc nhẫn trên đấy xuống.
An Đào Đào chăm chú nhìn động tác của anh, trái tim nhảy lên nhảy xuống khiến cô khẩn trương không thôi.
“Phải đeo vào chỗ này.” Lục Sóc đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út trên tay trái của cô, mà trong tích tắc nhiệt độ trên tay anh làm cho đa thịt của An Đào Đào như bị đốt nóng.
An Đào Đào bị dọa phải rụt tay một cái, đầu ngón tay khẽ cong, khớp xương trắng bệch nom trong suốt mượt mà, cực kỳ mê người.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của Lục Sóc khàn đi.
Cơ thể An Đào Đào cứng đờ, thật sự không dám nhúc nhích miếng nào.
Lục Sóc cúi người khẽ hôn lên tay trái cô, từ khớp xương đến ngón tay rồi đến cả lòng bàn tay mượt mà mũm mĩm, mỗi một chỗ đều lưu lại hơi thở nóng bỏng của anh, đã vậy còn kèm theo một sự xâm lược như đã thú.
An Đào Đào sắp bị hù chết rồi, cô cứ cảm thấy anh chính là một con thú hoang, một con thú hoang sắp ăn sạch tay trái của mình.
Cũng không biết hôn được bao lâu, bấy giờ Lục Sóc mới buông bàn tay nhỏ bé của cô xuống.
An Đào Đào như thể được sống lại, cô lập tức giấu kỹ bàn tay mình, gương mặt đỏ chót như quả táo đỏ chín mọng.
Lục Sóc liếc nhìn cô một cái, phát hiện mặt cô đã đỏ bừng, hai mắt ẩng ậng nước, đã vậy còn vô cùng ấm ức và xấu hổ như một chú thỏ trắng nhỏ bị người ta bắt nạt thảm thương.
Dáng vẻ này khiến người khác cực muốn đè cô dưới người, bắt nạt cô một cách hung hãn.
Lục Sóc khẽ liếm khóa môi, chỉ cảm thấy hơi khó kiểm lòng nổi, cơ thể cũng nóng ran lên. Anh khẽ nheo mắt chăm chú nhìn An Đào Đào, cảm nhận được sự bài xích và chán ghét trong mắt cô, thậm chí còn có cả sợ hãi.
Vậy chỉ bằng để từ từ, đợi đến khi cô hoàn toàn buông lỏng cảnh giác rồi đè cô dưới thân ăn sau cũng được.
Nghĩ đến đây, Lục Sóc tinh tế khẽ vuốt khóe môi, ánh mắt để lộ một chút cuồng nhiệt và u ám, trông bệnh hoạn và đáng sợ vô cùng.
Có thể là nhận thấy được nguy hiểm, An Đào Đào không khỏi co rụt người thành một cục nho nhỏ, mượn điều này để giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
Lục Sóc thấy thế, anh cười khẽ rồi lại giơ tay vuốt ve nốt ruồi son của cô.
Ba mươi phút sau, cuối cùng họ cũng về biệt thự, An Đào Đào chịu không nổi nữa mà tông cửa xông ra ngoài.
Ngồi chung với Lục Sóc thật là đáng sợ, tuy anh không làm chuyện gì bậy bạ với cô nhưng nụ cười quỷ dị thi thoảng của anh lại khiến cả người cô run rẩy, có làm sao cũng không ngồi yên được.
Thế nên cô mới chạy ra ngay, bước chậm về phòng.
Lục Sóc nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của cô, ánh mắt sẫm lạinhưng trong tâm lý lại dâng lên một nỗi sung sướng lạ kỳ.
An Đào Đào chạy về phòng, ngồi trên mép giường, cúi gằm mặt, có chút ngơ ngác nhìn chiếc nhân kim cương trên ngón áp út.
Kim cương đỏ quý hiếm nhất, là Lục Sóc cố ý đặt làm riêng cho cô.
Cô nhìn nó vài lần, lòng bổng dâng lên nỗi phức tạp. Cô không biết tâm tư của Lục Sóc, cũng. chẳng biết anh đang định làm gì, nhưng chiếc nhẫn kim cương này quả thật là một củ khoai lang. phỏng tay, còn phỏng tay hơn cả mảnh đất trước đó.
An Đào Đào tháo nhẫn kim cương xuống, suy nghĩ một hồi thì bén cất nó vào trong ngăn kéo chung một chỗ với giấy tờ chuyển nhượng đất, đợi sau này có cơ hội trả lại cho Lục Sóc.
Ngày hôm sau.
An Đào Đào bước xuống lầu, phát hiện Lục Sóc đang ngồi ăn gì đó ở bàn ăn.
Anh lại ở đây tiếp chưa chịu rời.
An Đào Đào có hơi xấu hổ kéo làn váy, tiến lên phía trước, nhỏ nhẹ gọi một tiếng: ''Cửu Gia, hôm nay anh cũng ăn sáng ở nhà sao?”
Lục Sóc khẽ trả lời, ánh mắt thoáng nhìn sang. bỗng phát hiện ngón áp út trên tay trái của cô rỗng tuếch, không biết chiếc nhẫn hôm qua anh mua cho cô đã bị cô ném ở chỗ nào.
“Nhẫn đâu?” Lục Sóc híp mắt, ánh mắt anh âm trầm u ám.
Dưới ánh mắt lạnh tanh của anh, An Đào Đào. nhẩn nại ngồi đối diện anh nói: “Cửu Gia, tôi đã cất kỹ nhẫn rồi, thật sự nó quá đắt đỏ, nếu tôi tùy. tiện đeo ra ngoài, lỡ bị người ta cướp mất thì biết làm sao?”
“Ai đám?” Ánh mắt Lục Sóc đảo qua, khắp. người anh mang theo một sự cuồng bạo khiến người ta sợ hãi.
An Đào Đào rùng mình, cô lập tức cẩm ly sữa bò trên bàn lên, nói lí nhí: “Đúng là họ không đám cướp đồ của Cửu Gia, nhưng còn tôi yếu ớt thế này, họ quơ một ngón tay cũng quật ngã tôi được. 'Thế nên tôi cũng sợ chứ, Cửu Gia, nhẫn quý như vậy chúng ta chỉ nên đeo nó ở những trường hợp trang trọng thôi được không?”
“Trường hợp trang trọng?” Lục Sóc nhướng mày, nhìn cô một cách đầy hứng thú:" Nói thử xem là trưởng hợp trang trọng nào?”
An Đào Đào giơ ngón tay, cẩn thận đếm: “Ví dụ như tiệc tùng hoặc là tiệc gia đình các thứ.”
Tiệc tùng, tiệc gia đình?
Cô đang muốn đến những nơi trang trọng thế này với mình, cũng có chút tự giác của một người vợ đó chứ.
Lục Sóc sờ cằm mình, đôi mắt anh thắm thẳm. như hồ sâu, lát sau, một ý cười không rõ thoáng hiện lên trên khóe môi: “Được rồi, vậy khoan hẵng đeo.”
Giọng nói của anh vẫn cứ lạnh lùng như băng nhưng mà An Đào Đào lại có thể nghe được một chút sung sướng từ trong giọng nói ấy.
"!!” Không ngờ lại thuận lợi như vậy, An Đào Đào cả kinh, đôi lông mày xinh đẹp cũng khẽ nhếch lên.
Lục Sóc rũ mắt, tiếp tục mặt không cảm xúc ăn bữa sáng, tựa như nỗi sung sướng lúc này chỉ là ảo giác.
Ăn sáng xong, Lục Sóc sửa sang lại chiếc áo gió đen trên người, quay lưng định rời đi.
An Đào Đào ngước mắt, con ngươi của cô chứa đựng ý cười địu ngọt như nước: “Cửu Gia, anh định đến công ty sao?”
Lục Sóc ngoái đầu nhìn lại, con ngươi đen sẫm nhìn cô chăm chú, một lúc lâu sau mới cất lời.
“Vậy Cửu Gia anh đi đường cẩn thận.” An Đào. Đào hít một hơi sâu, cũng không biết đã dùng bao nhiêu lòng can đảm để nói ra mấy câu này, đổi lại hồi đó là cô sợ muốn chết chứ nào đám nói nhiều như bây giờ.
Viên kim cương huyết bồ câu này... Là được nhà họ Lục bọn họ đấu giá có được từ nước S, giá trị mấy trăm
Hơn nữa loại kim cương này chất lượng cực tốt, trong suốt long lanh chỉ được người ta phát hiện một viên duy nhất, có thể nói là độc nhất vô. nhị. Anh ta vốn tưởng Cửu Gia sẽ cất giữ nó đi nhưng quả thực không ngờ rằng anh lại biến viên kim cương quý báu này thành nhẫn kim cương, còn đưa nó cho An Đào Đào.
Vụ đăng ký kết hôn trước đó đã điên rồ lắm rồi, giờ chiếc nhẫn kim cương này đúng là đổi mới tam quan của anh ta.
Xem ra Cửu Gia không hề chỉ đơn thuần để ý cô mà là vô cùng yêu thích!
Hoàng Sâm nhìn chiếc nhẫn kim cương với tâm trạng cực kỳ phức tạp.
An Đào Đào ngồi đẳng sau có hơi căng thẳng vuốt ve nhẫn kim cương, nó quá đắt, cô sợ mình sẽ làm mất nó.
“Nhẫn em đeo sai.” Lục Sóc đột nhiên nhích lại gần cô, hơi thở nóng hổi của anh phả lên trên gương mặt, còn mang đến một mùi bạc hà thoang thoảng.
Loại nhiệt độ này, trong cơn thoang thoảng. còn chứa một sự xâm lấn khó tả khiến cô có chút: không chịu nổi.
An Đào Đào dùng tay đẩy ngực anh ta, thẹn thùng quở trách: “Đeo sai chỗ nào chứ?”
Giọng nói nhỏ nhẹ lọt vào trong tai, quả là mê mệt chết người.
Hai tròng mắt tối tăm của Lục Sóc lại lần nữa. trở nên nóng rực, anh giơ tay phải của cô lên nhẹ. nhàng tháo chiếc nhẫn trên đấy xuống.
An Đào Đào chăm chú nhìn động tác của anh, trái tim nhảy lên nhảy xuống khiến cô khẩn trương không thôi.
“Phải đeo vào chỗ này.” Lục Sóc đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út trên tay trái của cô, mà trong tích tắc nhiệt độ trên tay anh làm cho đa thịt của An Đào Đào như bị đốt nóng.
An Đào Đào bị dọa phải rụt tay một cái, đầu ngón tay khẽ cong, khớp xương trắng bệch nom trong suốt mượt mà, cực kỳ mê người.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của Lục Sóc khàn đi.
Cơ thể An Đào Đào cứng đờ, thật sự không dám nhúc nhích miếng nào.
Lục Sóc cúi người khẽ hôn lên tay trái cô, từ khớp xương đến ngón tay rồi đến cả lòng bàn tay mượt mà mũm mĩm, mỗi một chỗ đều lưu lại hơi thở nóng bỏng của anh, đã vậy còn kèm theo một sự xâm lược như đã thú.
An Đào Đào sắp bị hù chết rồi, cô cứ cảm thấy anh chính là một con thú hoang, một con thú hoang sắp ăn sạch tay trái của mình.
Cũng không biết hôn được bao lâu, bấy giờ Lục Sóc mới buông bàn tay nhỏ bé của cô xuống.
An Đào Đào như thể được sống lại, cô lập tức giấu kỹ bàn tay mình, gương mặt đỏ chót như quả táo đỏ chín mọng.
Lục Sóc liếc nhìn cô một cái, phát hiện mặt cô đã đỏ bừng, hai mắt ẩng ậng nước, đã vậy còn vô cùng ấm ức và xấu hổ như một chú thỏ trắng nhỏ bị người ta bắt nạt thảm thương.
Dáng vẻ này khiến người khác cực muốn đè cô dưới người, bắt nạt cô một cách hung hãn.
Lục Sóc khẽ liếm khóa môi, chỉ cảm thấy hơi khó kiểm lòng nổi, cơ thể cũng nóng ran lên. Anh khẽ nheo mắt chăm chú nhìn An Đào Đào, cảm nhận được sự bài xích và chán ghét trong mắt cô, thậm chí còn có cả sợ hãi.
Vậy chỉ bằng để từ từ, đợi đến khi cô hoàn toàn buông lỏng cảnh giác rồi đè cô dưới thân ăn sau cũng được.
Nghĩ đến đây, Lục Sóc tinh tế khẽ vuốt khóe môi, ánh mắt để lộ một chút cuồng nhiệt và u ám, trông bệnh hoạn và đáng sợ vô cùng.
Có thể là nhận thấy được nguy hiểm, An Đào Đào không khỏi co rụt người thành một cục nho nhỏ, mượn điều này để giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
Lục Sóc thấy thế, anh cười khẽ rồi lại giơ tay vuốt ve nốt ruồi son của cô.
Ba mươi phút sau, cuối cùng họ cũng về biệt thự, An Đào Đào chịu không nổi nữa mà tông cửa xông ra ngoài.
Ngồi chung với Lục Sóc thật là đáng sợ, tuy anh không làm chuyện gì bậy bạ với cô nhưng nụ cười quỷ dị thi thoảng của anh lại khiến cả người cô run rẩy, có làm sao cũng không ngồi yên được.
Thế nên cô mới chạy ra ngay, bước chậm về phòng.
Lục Sóc nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của cô, ánh mắt sẫm lạinhưng trong tâm lý lại dâng lên một nỗi sung sướng lạ kỳ.
An Đào Đào chạy về phòng, ngồi trên mép giường, cúi gằm mặt, có chút ngơ ngác nhìn chiếc nhân kim cương trên ngón áp út.
Kim cương đỏ quý hiếm nhất, là Lục Sóc cố ý đặt làm riêng cho cô.
Cô nhìn nó vài lần, lòng bổng dâng lên nỗi phức tạp. Cô không biết tâm tư của Lục Sóc, cũng. chẳng biết anh đang định làm gì, nhưng chiếc nhẫn kim cương này quả thật là một củ khoai lang. phỏng tay, còn phỏng tay hơn cả mảnh đất trước đó.
An Đào Đào tháo nhẫn kim cương xuống, suy nghĩ một hồi thì bén cất nó vào trong ngăn kéo chung một chỗ với giấy tờ chuyển nhượng đất, đợi sau này có cơ hội trả lại cho Lục Sóc.
Ngày hôm sau.
An Đào Đào bước xuống lầu, phát hiện Lục Sóc đang ngồi ăn gì đó ở bàn ăn.
Anh lại ở đây tiếp chưa chịu rời.
An Đào Đào có hơi xấu hổ kéo làn váy, tiến lên phía trước, nhỏ nhẹ gọi một tiếng: ''Cửu Gia, hôm nay anh cũng ăn sáng ở nhà sao?”
Lục Sóc khẽ trả lời, ánh mắt thoáng nhìn sang. bỗng phát hiện ngón áp út trên tay trái của cô rỗng tuếch, không biết chiếc nhẫn hôm qua anh mua cho cô đã bị cô ném ở chỗ nào.
“Nhẫn đâu?” Lục Sóc híp mắt, ánh mắt anh âm trầm u ám.
Dưới ánh mắt lạnh tanh của anh, An Đào Đào. nhẩn nại ngồi đối diện anh nói: “Cửu Gia, tôi đã cất kỹ nhẫn rồi, thật sự nó quá đắt đỏ, nếu tôi tùy. tiện đeo ra ngoài, lỡ bị người ta cướp mất thì biết làm sao?”
“Ai đám?” Ánh mắt Lục Sóc đảo qua, khắp. người anh mang theo một sự cuồng bạo khiến người ta sợ hãi.
An Đào Đào rùng mình, cô lập tức cẩm ly sữa bò trên bàn lên, nói lí nhí: “Đúng là họ không đám cướp đồ của Cửu Gia, nhưng còn tôi yếu ớt thế này, họ quơ một ngón tay cũng quật ngã tôi được. 'Thế nên tôi cũng sợ chứ, Cửu Gia, nhẫn quý như vậy chúng ta chỉ nên đeo nó ở những trường hợp trang trọng thôi được không?”
“Trường hợp trang trọng?” Lục Sóc nhướng mày, nhìn cô một cách đầy hứng thú:" Nói thử xem là trưởng hợp trang trọng nào?”
An Đào Đào giơ ngón tay, cẩn thận đếm: “Ví dụ như tiệc tùng hoặc là tiệc gia đình các thứ.”
Tiệc tùng, tiệc gia đình?
Cô đang muốn đến những nơi trang trọng thế này với mình, cũng có chút tự giác của một người vợ đó chứ.
Lục Sóc sờ cằm mình, đôi mắt anh thắm thẳm. như hồ sâu, lát sau, một ý cười không rõ thoáng hiện lên trên khóe môi: “Được rồi, vậy khoan hẵng đeo.”
Giọng nói của anh vẫn cứ lạnh lùng như băng nhưng mà An Đào Đào lại có thể nghe được một chút sung sướng từ trong giọng nói ấy.
"!!” Không ngờ lại thuận lợi như vậy, An Đào Đào cả kinh, đôi lông mày xinh đẹp cũng khẽ nhếch lên.
Lục Sóc rũ mắt, tiếp tục mặt không cảm xúc ăn bữa sáng, tựa như nỗi sung sướng lúc này chỉ là ảo giác.
Ăn sáng xong, Lục Sóc sửa sang lại chiếc áo gió đen trên người, quay lưng định rời đi.
An Đào Đào ngước mắt, con ngươi của cô chứa đựng ý cười địu ngọt như nước: “Cửu Gia, anh định đến công ty sao?”
Lục Sóc ngoái đầu nhìn lại, con ngươi đen sẫm nhìn cô chăm chú, một lúc lâu sau mới cất lời.
“Vậy Cửu Gia anh đi đường cẩn thận.” An Đào. Đào hít một hơi sâu, cũng không biết đã dùng bao nhiêu lòng can đảm để nói ra mấy câu này, đổi lại hồi đó là cô sợ muốn chết chứ nào đám nói nhiều như bây giờ.