40Sợ tôi động vào cô à
Má Trần nhìn chiếc bánh tỉnh xảo, hơi tiếc nuối: "Đúng vậy, những món ăn này là đo Cửu Gia dặn chuẩn bị, còn có bánh kem, là do Cửu Gia lúc trở lại đã mang về.”
Lúc anh xách ổ bánh kem về, dường như cô có thể mơ hồ cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của anh, khác hẳn với đáng vẻ nham hiểm thô bạo. thường ngày.
An Đào Đào mấp máy môi, trong chốc lát không biết nên nói gì.
Cô khó có thể tưởng tượng được, một kẻ tâm thần lạnh lùng như Lục Sóc vậy mà lại có suy nghĩ muốn ăn mừng sinh nhật.
Anh chuẩn bị nhiều thứ như vậy, có phải rất mong chờ ngày sinh nhật này không?
Vậy thì, tâm trạng lúc đó của anh có phải rất vui vẻ không?
Má Trần bưng chiếc bánh vào bếp, lại nói: "Cửu Gia đợi cô trở về ăn bánh kem, nhưng... cô An, một lát nữa cô đi nhận lỗi với Cửu Gia, cậu ấy sẽ tha thứ cho cô.”
An Đào Đào nghe thấy từ sau, cảm thấy hơi buồn cưi
Cô đâm Lục Sóc, bá chủ của thành phố A, là tên ác quỷ cuồng giết người trong miệng người khác, chỉ cần nhận lỗi anh ta sẽ tha thứ cho cô sao?
Đừng nói đùa nữa, cô nhất định sẽ chết rất thảm!
“Thật sao?” An Đào Đào cười khổ, ánh mắt không ngừng đong đưa.
Cô lại liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, cũng không biết nghĩ đến cái gì, cô giống như nắm lấy được cọng cỏ cứu mạng vậy, đốc sức chạy về phòng, nhốt mình trong đó.
Đợi đến lúc cô đi ra, đột nhiên má Trần phát hiện đưới đất có một thứ lông, bà ấy nhặt lên xem, thì phát hiện đó là một con thú nhồi bông giống. như một đại ma vương vậy.
Đây có lẽ do An Đào Đào làm rơi.
Má Trần cất con thú nhồi bông đi, chuẩn bị một lát nữa đưa cho An Đào Đào sau.
Lúc này, An Đào Đào đang trốn trong phòng, cả người không ngừng run rẩy, cô không dám mở đèn, cô chỉ ngồi xổm đựa vào cánh cửa, cố gắng ôm chặt lấy bản thân, dường như chỉ có như vậy, mới có thể xua tan nỗi sợ hãi trong lòng cô.
Làm sao đây?
Cô nên đi chết, hay nên bỏ chạy?
Nhưng biệt thự canh phòng nghiêm ngặt, cô có thể chạy trốn được sao?
An Đào Đào cắn chặt răng, cơ thể lung lay sắp ngã trong bóng đêm cảm thấy thật bất lực, đáng. thương, giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, đang khóc thút thít chờ đợi ngày tận thế ập đến.
*
Trong phòng.
Sắc mặt Lục Sóc u ám ngồi ở cuối giường, trên lưng anh vẫn còn chảy máu, nhưng anh giống như. không cảm giác gì vậy.
Hoàng Sâm lấy điện thoại di động ra đang định gọi cho bác sĩ riêng.
Lục Sóc lạnh lùng liếc qua: "Cậu gọi điện thử xem?"
Hoàng Sâm bị dọa sợ đến mức tay run lên, lập tức cất điện thoại vào túi: “Cửu Gia, vết thương. của anh vẫn đang chảy máu, nếu không xử lý kịp thời, lỡ như vết thương trở nên nặng hơn thì làm sao?"
Lục Sóc nở nụ cười lạnh lùng không nói
Dùng điện thoại nhà gọi bác sĩriêng đến, để bọn họ nhìn xem Lục Cửu Gia ở thành phố A bị một cô gái đâm đến bị thương là như thế nào sao? Lục Sóc anh không thể để mất mặt như vậy được!
Lục Sóc híp mắt, lớn tiếng: "Tôi không cho phép cậu gọi điện thoại.”
Hoàng Sâm còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh nhìn của anh Đàm cắt ngang.
Anh Đàm có lẽ đã đoán ra được ý nghĩ của Lục. Sóc, anh ta nói: "Cửu Gia, nếu không gọi bác sĩ, vậy tìm người đến băng bó chứ."
Hoàng Sâm suy nghĩ, liền gọi má Trần đến.
Lục Sóc vô cùng không hài lòng, anh nhìn lướt qua đám người, phát hiện người có thể đến đều đến rồi, nhưng lại không thấy đầu sỏ gây tội, anh nhíu mày, sắc mặt thoáng cái u ám hơn.
Cảm nhận được sự tức giận của Lục Sóc, mọi người trong phòng đều run rẩy lo sợ, má Trần dưới áp lực nhỏ giọng nói: "Cửu Gia, cậu vẫn còn chảy máu, xin để tôi băng bó cho cậu."
Lúc trước má Trần từng làm việc trong bệnh viện nên bà ấy biết một chút về băng bó.
Lục Sóc híp mắt, đen mặt, vẫn không động. đậy, một lúc sau mới quát lên: " Bảo người phụ nữ đó lăn qua đây!”
Giọng nói lạnh lẽo vang vọng khắp phòng, nhiệt độ bên trong phòng lập tức giảm xuống vài phần.
Ánh mắt của mọi người trong phòng nhìn nhau, khôngai dám động đậy, vẫn là má Trần phản ứng trước, bà ấy cúi mặt, cung kính nói: "Cửu Gia, xin chờ một chút, tôi đi gọi cô An đến cho cậu.”
Nói xong, má Trần liền đi ra ngoài.
Hoàng Sâm nghe thấy những lời đó, không khỏi trừng mắt, Cửu Gia đã bị thương rồi, còn gọi người phụ nữ đó đến làm gì!
Cô ấy giống như một cô gái trẻ yếu mềm, chẳng lẽ cô ấy có thể băng bó hay sao?
Hoàng Sâm còn định nói điều gì đó, lại phát hiện anh Đàm đang nháy mắt ra hiệu với anh ta.
“Đừng nói vớ vần nữa, bây giờ Cửu Gia đang tức giận, cẩn thận mạng của cậu cũng không giữ. được.” Anh Đàm híp mắt cảnh cáo.
Hoàng Sâm cắn môi, lén nhìn Lục Sóc vài lần, có chút tò mò: "'Tôi chỉ là tò mò, Cửu Gia đã bị thương rồi, sao lại gọi người phụ nữ kia đến, còn có, rốt cuộc tại sao Cửu Gia lại bị thương?”
Anh Đàm thẩm mắng anh ta ngu ngốc: "Có thể đến gần Cửu Gia, đâm Cửu Gia bị thương mà tạm thời vẫn bình an, cậu cho rằng là ai?"
Hoàng Sâm lập tức nghĩ đến An Đào Đào, bỗng nhiên anh ta mở to hai mắt, sắc mặt thay đổi: "Cô An? Mẹ kiếp, gan cô ấy thật lớn, vậy mà dám đâm Cửu Gia, tôi thấy, cô ấy chắc chắn sẽ không nhìn thấy mặt trời của ngày mai."
Người dám cư xử không đúng với Cửu Gia đều xuống âm tào địa phủ hết rồi.
“Tôi lại thấy chưa chắc.” Anh Đàm cười, trên mặt lộ ra vẻ khó lường.
Hoàng Sâm cau mày, không hiểu sự tự tin này của anh ta là từ đâu tới: "Cửu Gia có thù tất báo, người phụ nữ kia chắc chắn sẽ chết.
“Hai người đang thì thẩm cái gì vậy?” Lục Sóc nghe liền cảm thấy phiền, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, trong nháy mắt đọa hai người im lặng.
Sắc mặt Lục Sóc lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa, giống như đang suy nghĩ lát nữa sẽ tra tấn An Đào Đào như thế nào.
*
An Đào Đào vẫn đang ôm đầu gối, trốn trong căn phòng tối đen như mực.
nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cô sợ hãi đến mức tìm đập mạnh, toát mồ hôi lạnh.
Đến khi tiếng gõ cửa vang lên, An Đào Đào đột. nhiên bật dậy, giống như một con thỏ trắng nhỏ bị giật mình, cô dựa thật chặt vào cánh cửa, không, có ý định mở ra.
"Cô An, là tôi, cô có thể mở cửa trước được không?"
Giọng của má Trần từ ngoài cửa truyền đến, An Đào Đào nghe xong, nỗi sợ hãi trong lòng. không những không giảm ngược lại còn tăng lên, nhất định là Lục Sóc bảo má Trần đến, quả nhiên Lục Sóc không chịu buông tha cho cô.
An Đào Đào không đám nói chuyện, cũng không có ý định mở cửa, nhưng cô biết, cho dù cô trốn ở trong phòng, Lục Sóc cũng có hàng ngàn hàng vạn cách bắt cô ra ngoài.
Mà tiếng gõ cửa vẫn đang tiếp tục.
Cô đấu tranh thêm một chút, mới mở ra một khe nhỏ.
“Má Trần.” An Đào Đào khàn giọng gọi tên má Trần.
Má Trần liếc nhìn cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, trông đáng thương giống. như một chú thỏ trắng nhỏ, một chú thỏ trắng. nhỏ rơi vào hang ma quỷ.
*Cô An, Cửu Gia bảo cô qua đó.” Má Trần thu hồi tầm mắt lại, thành thật nói.
An Đào Đào nắm chặt khung cửa, các đốt ngón
tay dùng sức đến mức trắng bệch, Lục Sóc thật sự muốn xử lý cô.
Cô mở cửa rộng hơn một chút, sau đó cứng đờ người bước ra ngoài, cô cắn chặt răng, trong mắt hiện lên một mảng tĩnh lặng: "Má Trần, Cửu Gia nghĩ ra cách xử lí tôi như thế nào rồi sao?"
Má Trần nhìn chiếc bánh tỉnh xảo, hơi tiếc nuối: "Đúng vậy, những món ăn này là đo Cửu Gia dặn chuẩn bị, còn có bánh kem, là do Cửu Gia lúc trở lại đã mang về.”
Lúc anh xách ổ bánh kem về, dường như cô có thể mơ hồ cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của anh, khác hẳn với đáng vẻ nham hiểm thô bạo. thường ngày.
An Đào Đào mấp máy môi, trong chốc lát không biết nên nói gì.
Cô khó có thể tưởng tượng được, một kẻ tâm thần lạnh lùng như Lục Sóc vậy mà lại có suy nghĩ muốn ăn mừng sinh nhật.
Anh chuẩn bị nhiều thứ như vậy, có phải rất mong chờ ngày sinh nhật này không?
Vậy thì, tâm trạng lúc đó của anh có phải rất vui vẻ không?
Má Trần bưng chiếc bánh vào bếp, lại nói: "Cửu Gia đợi cô trở về ăn bánh kem, nhưng... cô An, một lát nữa cô đi nhận lỗi với Cửu Gia, cậu ấy sẽ tha thứ cho cô.”
An Đào Đào nghe thấy từ sau, cảm thấy hơi buồn cưi
Cô đâm Lục Sóc, bá chủ của thành phố A, là tên ác quỷ cuồng giết người trong miệng người khác, chỉ cần nhận lỗi anh ta sẽ tha thứ cho cô sao?
Đừng nói đùa nữa, cô nhất định sẽ chết rất thảm!
“Thật sao?” An Đào Đào cười khổ, ánh mắt không ngừng đong đưa.
Cô lại liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, cũng không biết nghĩ đến cái gì, cô giống như nắm lấy được cọng cỏ cứu mạng vậy, đốc sức chạy về phòng, nhốt mình trong đó.
Đợi đến lúc cô đi ra, đột nhiên má Trần phát hiện đưới đất có một thứ lông, bà ấy nhặt lên xem, thì phát hiện đó là một con thú nhồi bông giống. như một đại ma vương vậy.
Đây có lẽ do An Đào Đào làm rơi.
Má Trần cất con thú nhồi bông đi, chuẩn bị một lát nữa đưa cho An Đào Đào sau.
Lúc này, An Đào Đào đang trốn trong phòng, cả người không ngừng run rẩy, cô không dám mở đèn, cô chỉ ngồi xổm đựa vào cánh cửa, cố gắng ôm chặt lấy bản thân, dường như chỉ có như vậy, mới có thể xua tan nỗi sợ hãi trong lòng cô.
Làm sao đây?
Cô nên đi chết, hay nên bỏ chạy?
Nhưng biệt thự canh phòng nghiêm ngặt, cô có thể chạy trốn được sao?
An Đào Đào cắn chặt răng, cơ thể lung lay sắp ngã trong bóng đêm cảm thấy thật bất lực, đáng. thương, giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, đang khóc thút thít chờ đợi ngày tận thế ập đến.
*
Trong phòng.
Sắc mặt Lục Sóc u ám ngồi ở cuối giường, trên lưng anh vẫn còn chảy máu, nhưng anh giống như. không cảm giác gì vậy.
Hoàng Sâm lấy điện thoại di động ra đang định gọi cho bác sĩ riêng.
Lục Sóc lạnh lùng liếc qua: "Cậu gọi điện thử xem?"
Hoàng Sâm bị dọa sợ đến mức tay run lên, lập tức cất điện thoại vào túi: “Cửu Gia, vết thương. của anh vẫn đang chảy máu, nếu không xử lý kịp thời, lỡ như vết thương trở nên nặng hơn thì làm sao?"
Lục Sóc nở nụ cười lạnh lùng không nói
Dùng điện thoại nhà gọi bác sĩriêng đến, để bọn họ nhìn xem Lục Cửu Gia ở thành phố A bị một cô gái đâm đến bị thương là như thế nào sao? Lục Sóc anh không thể để mất mặt như vậy được!
Lục Sóc híp mắt, lớn tiếng: "Tôi không cho phép cậu gọi điện thoại.”
Hoàng Sâm còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh nhìn của anh Đàm cắt ngang.
Anh Đàm có lẽ đã đoán ra được ý nghĩ của Lục. Sóc, anh ta nói: "Cửu Gia, nếu không gọi bác sĩ, vậy tìm người đến băng bó chứ."
Hoàng Sâm suy nghĩ, liền gọi má Trần đến.
Lục Sóc vô cùng không hài lòng, anh nhìn lướt qua đám người, phát hiện người có thể đến đều đến rồi, nhưng lại không thấy đầu sỏ gây tội, anh nhíu mày, sắc mặt thoáng cái u ám hơn.
Cảm nhận được sự tức giận của Lục Sóc, mọi người trong phòng đều run rẩy lo sợ, má Trần dưới áp lực nhỏ giọng nói: "Cửu Gia, cậu vẫn còn chảy máu, xin để tôi băng bó cho cậu."
Lúc trước má Trần từng làm việc trong bệnh viện nên bà ấy biết một chút về băng bó.
Lục Sóc híp mắt, đen mặt, vẫn không động. đậy, một lúc sau mới quát lên: " Bảo người phụ nữ đó lăn qua đây!”
Giọng nói lạnh lẽo vang vọng khắp phòng, nhiệt độ bên trong phòng lập tức giảm xuống vài phần.
Ánh mắt của mọi người trong phòng nhìn nhau, khôngai dám động đậy, vẫn là má Trần phản ứng trước, bà ấy cúi mặt, cung kính nói: "Cửu Gia, xin chờ một chút, tôi đi gọi cô An đến cho cậu.”
Nói xong, má Trần liền đi ra ngoài.
Hoàng Sâm nghe thấy những lời đó, không khỏi trừng mắt, Cửu Gia đã bị thương rồi, còn gọi người phụ nữ đó đến làm gì!
Cô ấy giống như một cô gái trẻ yếu mềm, chẳng lẽ cô ấy có thể băng bó hay sao?
Hoàng Sâm còn định nói điều gì đó, lại phát hiện anh Đàm đang nháy mắt ra hiệu với anh ta.
“Đừng nói vớ vần nữa, bây giờ Cửu Gia đang tức giận, cẩn thận mạng của cậu cũng không giữ. được.” Anh Đàm híp mắt cảnh cáo.
Hoàng Sâm cắn môi, lén nhìn Lục Sóc vài lần, có chút tò mò: "'Tôi chỉ là tò mò, Cửu Gia đã bị thương rồi, sao lại gọi người phụ nữ kia đến, còn có, rốt cuộc tại sao Cửu Gia lại bị thương?”
Anh Đàm thẩm mắng anh ta ngu ngốc: "Có thể đến gần Cửu Gia, đâm Cửu Gia bị thương mà tạm thời vẫn bình an, cậu cho rằng là ai?"
Hoàng Sâm lập tức nghĩ đến An Đào Đào, bỗng nhiên anh ta mở to hai mắt, sắc mặt thay đổi: "Cô An? Mẹ kiếp, gan cô ấy thật lớn, vậy mà dám đâm Cửu Gia, tôi thấy, cô ấy chắc chắn sẽ không nhìn thấy mặt trời của ngày mai."
Người dám cư xử không đúng với Cửu Gia đều xuống âm tào địa phủ hết rồi.
“Tôi lại thấy chưa chắc.” Anh Đàm cười, trên mặt lộ ra vẻ khó lường.
Hoàng Sâm cau mày, không hiểu sự tự tin này của anh ta là từ đâu tới: "Cửu Gia có thù tất báo, người phụ nữ kia chắc chắn sẽ chết.
“Hai người đang thì thẩm cái gì vậy?” Lục Sóc nghe liền cảm thấy phiền, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, trong nháy mắt đọa hai người im lặng.
Sắc mặt Lục Sóc lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa, giống như đang suy nghĩ lát nữa sẽ tra tấn An Đào Đào như thế nào.
*
An Đào Đào vẫn đang ôm đầu gối, trốn trong căn phòng tối đen như mực.
nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cô sợ hãi đến mức tìm đập mạnh, toát mồ hôi lạnh.
Đến khi tiếng gõ cửa vang lên, An Đào Đào đột. nhiên bật dậy, giống như một con thỏ trắng nhỏ bị giật mình, cô dựa thật chặt vào cánh cửa, không, có ý định mở ra.
"Cô An, là tôi, cô có thể mở cửa trước được không?"
Giọng của má Trần từ ngoài cửa truyền đến, An Đào Đào nghe xong, nỗi sợ hãi trong lòng. không những không giảm ngược lại còn tăng lên, nhất định là Lục Sóc bảo má Trần đến, quả nhiên Lục Sóc không chịu buông tha cho cô.
An Đào Đào không đám nói chuyện, cũng không có ý định mở cửa, nhưng cô biết, cho dù cô trốn ở trong phòng, Lục Sóc cũng có hàng ngàn hàng vạn cách bắt cô ra ngoài.
Mà tiếng gõ cửa vẫn đang tiếp tục.
Cô đấu tranh thêm một chút, mới mở ra một khe nhỏ.
“Má Trần.” An Đào Đào khàn giọng gọi tên má Trần.
Má Trần liếc nhìn cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, trông đáng thương giống. như một chú thỏ trắng nhỏ, một chú thỏ trắng. nhỏ rơi vào hang ma quỷ.
*Cô An, Cửu Gia bảo cô qua đó.” Má Trần thu hồi tầm mắt lại, thành thật nói.
An Đào Đào nắm chặt khung cửa, các đốt ngón
tay dùng sức đến mức trắng bệch, Lục Sóc thật sự muốn xử lý cô.
Cô mở cửa rộng hơn một chút, sau đó cứng đờ người bước ra ngoài, cô cắn chặt răng, trong mắt hiện lên một mảng tĩnh lặng: "Má Trần, Cửu Gia nghĩ ra cách xử lí tôi như thế nào rồi sao?"