Đúng là bị nghẹn rồi, còn là nghẹn quả óc chó nữa.
Quả óc chó là một vật vừa to vừa cứng, nếu cứ bị kẹt trong cổ họng mãi mà không lấy ra thì nơi đó chắc chắn sẽ bị thương, nặng nhất sẽ tử vong. An Đào Đào đột nhiên cảm thấy hơi áp lực, chuyện
này thật sự không thể chậm trễ nữa, một khi trì hoãn thì sẽ chết người mất.
“Được thôi, giao cho tôi.” An Đào Đào vỗ ngực đảm bảo, cả người toát lên vẻ tự tin.
Cô vừa định giơ kim đâm xuống nhưng vào giây tiếp theo... An Định Nhiên đột nhiên nhào tới cướp mất kim châm trong tay cô và vứt xuống đất: “Các người bị ngu à? Ăn đồ bị nghẹn thì phải đến bệnh viện, nhờ bác sĩ lấy nó ra, các người giao bệnh nhân cho một sinh viên năm nhất, đang chê cậu ta chết chưa đủ nhanh à?
Cô ta vốn nghĩ rằng những sinh viên khác sẽ có tiếng nói chung với mình, nhưng nào ngờ bọn họ đã trúng bùa mê của An Đào Đào từ lâu rồi, còn nhìn cô ta với ánh mắt chế nhạo.
An Định Nhiên giật mình lùi một bước về phía trước, nhưng nhanh chóng đứng vững lại: “Các người nhìn tôi như vậy làm gì, chẳng lẽ tôi nói sai sao?"
Các sinh viên khinh thường cười lên, chỉ chỉ trỏ trỏ với cô ta.
“Đúng là chui ra từ khe núi rồi, ngay cả điểm lợi hại của thần y An cũng không biết.”
“Cô ta chẳng phải là sinh viên chuyển trường kia sao? Kiêu ngạo muốn chết, vừa nhìn đã thấy ghét.”
“Này, sinh viên chuyển trường, cô còn ăn nói lung tung nữa thì xé rách miệng của cô đấy.”
An Định Nhiên vô cùng uất ức, không hề nghĩ rằng sinh viên trong trường này lại thô lỗ và mất liêm sỉ đến vậy: “Các người cứ bảo vệ An Đào Đào như vậy sẽ phải hối hận đấy, nếu bạn học này thật sự bị thương thì các người đều là đồng phạm!”
An Đào Đào xụ mặt lại và nói: “Tôi chỉ biết nếu cô còn ngăn cản thì cô chính là hung thủ giết người.”
An Định Nhiên giật mình, vẻ mặt trở nên tái nhợt: “Cô nói bậy...”
An Đào Đào không nói gì nữa, cúi người nhặt cây kim dưới đất lên, khử trùng rồi đâm về phía cổ họng của bạn nam kia. Ánh mắt của An Định Nhiên lóe lên, còn muốn đi gây chuyện nhưng lại 'bị một bàn tay rắn chắc mạnh mẽ nắm lấy cổ tay, cô ta đau đến nhíu mày: “Ai đây, còn đám chạm vào tôi à?”
Lục Sóc nhướng mày bật cười, hất tay ném An. Định Nhiên xuống đất, sau đó bảo Hoàng Sâm lấy khăn giấy lau tay. Cô ta đau đến nghiến răng nghiến lợi, vừa định ngẩng đầu mắng người thì chạm phải đôi mắt đen tối tăm, sâu đến dọa người. Chủ nhân của đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm vào mình, dưới đáy mắt còn mang theo vẻ u ám và lạnh lẽo khiến người khác phải nghe theo.
An Định Nhiên run lên, cả người lạnh toát như rơi vào hố băng. Người đàn ông đầy sức hút đột nhiên xuất hiện này chính là Lục Cửu Gia mà cô ta ngày đêm mong nhớ!
An Định Nhiên nuốt nước bọt, lúc này quên cả cơn đau trên người, cũng quên mất người đàn ông này đáng sợ và hung tợn đến mức nào, cô ta chỉ biết vui mừng đứng dậy, bày ra dáng vẻ ngượng ngùng nói: “Cửu Gia.”
Anh đến xem cô ta sao?
Cô ta biết ngay người Lục Cửu Gia thích chắc chắn là mình mà!
Những sinh viên khác nhìn thấy Lục Sóc cũng, suýt chút cứng đờ cả người, đây chính là Lục Cửu Gia đấy, không phải là bức ảnh nào đó được hot search để cử trên Weibo mà là một người sống nhăn răng, có đa có thịt đấy.
Một nhân vật lớn như anh sao lại bỗng dưng đến đây vậy? Các sinh viên lanh lẹ liếc mắt nhìn, bồng nhiên phát hiện đôi mắt của Lục Sóc luôn nhìn chằm chằm vào An Đào Đào. Ánh mắt ấy hoàn toàn khác biệt, không tối tắm, lạnh lùng như lúc nãy mà dường như mơ hồ hiện lên vài nét dịu dàng.
Mọi người lập tức hiểu rõ, thì ra là đến xem vợ nhà mìn. An Đào Đào châm cứu xong thì chuẩn bị bước qua vỗ lưng bạn nam kia, nhưng lúc này lại nhìn thấy đôi mắt của Lục Sóc.
Đôi mắt đen như mực, sâu hun hút và không. có bất kỳ độ ấm nào, cực kỳ đáng sợ.
An Đào Đào mở to mắt ra, hai chân suýt nữa mềm nhũn, sau lưng lạnh toát suýt ngã ngồi xuống đất.
Sao anh lại đến nơi này?
Khi thấy vẻ mặt ngơ ngác, hồi lâu không nhúc nhích của cô, Lục Sóc nhíu mày và lạnh lùng nói: " Muốn để cậu ta đi đời nhà ma à?”
An Đào Đào nhanh chóng thu ánh mắt lại, rồi vươn tay không nặng không nhẹ vỗ vào lưng bạn nam kia. Cô không vỗ lung tung mà vô cùng khéo léo, cộng thêm lúc này đã châm cứu, tin rằng quả óc chó kia sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi.
“Khụ khụ, phụt...”
Một phút sau, bạn nam kia nôn quả óc chó ra, giữ được cái mạng nhỏ của mình.
Các sinh viên vây xem ôm chẩm lấy nhau, vui mừng như đã trúng số: “Woa, nôn ra rồi, nôn ra tồi kìa.
Bạn nam kia cũng sờ cổ họng, vui mừng nhìn An Đào Đào: "Ôi trời, tôi khỏe lại rồi... Thần y An, rất cảm ơn cậu, tôi còn nghĩ mình phải đưa vào bệnh viện mổ cổ họng ra rồi đấy, thậm chí còn chưa kịp đến bệnh viện đã nghẻo rồi.”
An Đào Đào mỉm cười: “Cũng không khoa trương đến vậy, nhưng mà tốt nhất cậu nên đến bệnh viện chụp CT đi, xem thử cổ họng có bị thương gì nữa không.”
“Chẳng phải thần y An khám cho tôi là được rồi sao.” Nam sinh hoàn toàn tin tưởng y thuật của cô.
An Đào Đào bật cười: ''Vẫn nên đi khám thì tốt hơn, bệnh viện có máy móc chính xác, có vấn đề gì cũng có thể phát hiện sớm.”
Bạn nam kia muốn nói không sao cả thì nhìn thấy Lục Sóc đã đi đến bên người An Đào Đào, đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt kia giống như một con thú hoang có thể nhào tới cắn người bất cứ lúc nào.
“!!” Những lời nói của bạn nam kia vừa vọt đến cổ họng thì nhanh chóng sửa lại nói: “Thần y An, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đến bệnh viện chụp CT.”
Cậu ta nói xong rồi nhanh chóng chạy mất, như thể phía sau có con ma dữ tợn nào đuổi theo cậu ta vậy.
Đáng sợ quá đi, sẽ toi mạng đấy!
An Đào Đào hơi khó hiểu nhìn bóng lưng chạy đi của cậu ta, người này chạy nhanh như vậy làm gì? Cô còn chưa nghĩ rõ ràng đã cảm nhận được hơi thở nam tính quen thuộc truyền đến từ bên người, hơi thở vừa nóng rực vừa mang tính chiếm hữu, cô cứng ngắc quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt của Lục Sóc lần nữa.
Vẻ mặt của An Đào Đào chợt thay đổi, cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào và nói:“Cửu Gia, sao anh lại đến trường vậy?
Lục Sóc nhếch miệng, không hề có cảm xúc nói: “Tiện đường,”
An Đào Đào: "...”
Hoàng Sâm:"..."
Mẹ nó cái gì mà tiện đường, biệt thự và công ty đều không nằm trên con đường này đấy!!!
An Đào Đào nhún vai, không quan tâm hành tung của Lục Sóc lắm nên im lặng không hỏi nữa. Lúc này, An Đình Nhiên phủ bụi trên người, nhìn Lục Súc với ánh mắt đằm thắm sâu xa, dịu dàng. nói: '“Lục Cửu Gia, anh đến xem em sao?”
Giọng nói của cô ta vang lên vừa đủ, những người có mặt đều nghe thấy rõ ràng. Vẻ mặt của Chu Mề và Kỷ Thần chợt thay đổi, trong lòng thầm hét một tiếng “Đù!”, các sinh viên cũng nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ.
An Định Nhiên này bị ma ám rồi à, vậy mà lại dám có ý với Lục Cửu Gia.
Ngay cả Hoàng Sâm cũng nhìn cô ta với vẻ mặt khác thường, anh ta châm chọc nói: “Bạn học này, cô có biết mình đang nói gì không?”
An Định Nhiên trừng mắt nhìn Hoàng Sâm một cái, rồi lại quay đầu nhìn Lục Sóc với ánh mắt thâm tình: “Dĩ nhiên em biết mình đang nói gì, Lục Cửu Gia, em nói một bí mật cho anh biết được không?”
Khi nghe thấy từ “bí mật”, sống lưng An Đào Đào trở nên cứng ngắc, lập tức quay đầu nhìn An Định Nhiên, tay chân cũng lạnh đi vào giây phút này.
Đừng nói là đồ ngốc này định nói gì đó ở chỗ này đấy?
Quả óc chó là một vật vừa to vừa cứng, nếu cứ bị kẹt trong cổ họng mãi mà không lấy ra thì nơi đó chắc chắn sẽ bị thương, nặng nhất sẽ tử vong. An Đào Đào đột nhiên cảm thấy hơi áp lực, chuyện
này thật sự không thể chậm trễ nữa, một khi trì hoãn thì sẽ chết người mất.
“Được thôi, giao cho tôi.” An Đào Đào vỗ ngực đảm bảo, cả người toát lên vẻ tự tin.
Cô vừa định giơ kim đâm xuống nhưng vào giây tiếp theo... An Định Nhiên đột nhiên nhào tới cướp mất kim châm trong tay cô và vứt xuống đất: “Các người bị ngu à? Ăn đồ bị nghẹn thì phải đến bệnh viện, nhờ bác sĩ lấy nó ra, các người giao bệnh nhân cho một sinh viên năm nhất, đang chê cậu ta chết chưa đủ nhanh à?
Cô ta vốn nghĩ rằng những sinh viên khác sẽ có tiếng nói chung với mình, nhưng nào ngờ bọn họ đã trúng bùa mê của An Đào Đào từ lâu rồi, còn nhìn cô ta với ánh mắt chế nhạo.
An Định Nhiên giật mình lùi một bước về phía trước, nhưng nhanh chóng đứng vững lại: “Các người nhìn tôi như vậy làm gì, chẳng lẽ tôi nói sai sao?"
Các sinh viên khinh thường cười lên, chỉ chỉ trỏ trỏ với cô ta.
“Đúng là chui ra từ khe núi rồi, ngay cả điểm lợi hại của thần y An cũng không biết.”
“Cô ta chẳng phải là sinh viên chuyển trường kia sao? Kiêu ngạo muốn chết, vừa nhìn đã thấy ghét.”
“Này, sinh viên chuyển trường, cô còn ăn nói lung tung nữa thì xé rách miệng của cô đấy.”
An Định Nhiên vô cùng uất ức, không hề nghĩ rằng sinh viên trong trường này lại thô lỗ và mất liêm sỉ đến vậy: “Các người cứ bảo vệ An Đào Đào như vậy sẽ phải hối hận đấy, nếu bạn học này thật sự bị thương thì các người đều là đồng phạm!”
An Đào Đào xụ mặt lại và nói: “Tôi chỉ biết nếu cô còn ngăn cản thì cô chính là hung thủ giết người.”
An Định Nhiên giật mình, vẻ mặt trở nên tái nhợt: “Cô nói bậy...”
An Đào Đào không nói gì nữa, cúi người nhặt cây kim dưới đất lên, khử trùng rồi đâm về phía cổ họng của bạn nam kia. Ánh mắt của An Định Nhiên lóe lên, còn muốn đi gây chuyện nhưng lại 'bị một bàn tay rắn chắc mạnh mẽ nắm lấy cổ tay, cô ta đau đến nhíu mày: “Ai đây, còn đám chạm vào tôi à?”
Lục Sóc nhướng mày bật cười, hất tay ném An. Định Nhiên xuống đất, sau đó bảo Hoàng Sâm lấy khăn giấy lau tay. Cô ta đau đến nghiến răng nghiến lợi, vừa định ngẩng đầu mắng người thì chạm phải đôi mắt đen tối tăm, sâu đến dọa người. Chủ nhân của đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm vào mình, dưới đáy mắt còn mang theo vẻ u ám và lạnh lẽo khiến người khác phải nghe theo.
An Định Nhiên run lên, cả người lạnh toát như rơi vào hố băng. Người đàn ông đầy sức hút đột nhiên xuất hiện này chính là Lục Cửu Gia mà cô ta ngày đêm mong nhớ!
An Định Nhiên nuốt nước bọt, lúc này quên cả cơn đau trên người, cũng quên mất người đàn ông này đáng sợ và hung tợn đến mức nào, cô ta chỉ biết vui mừng đứng dậy, bày ra dáng vẻ ngượng ngùng nói: “Cửu Gia.”
Anh đến xem cô ta sao?
Cô ta biết ngay người Lục Cửu Gia thích chắc chắn là mình mà!
Những sinh viên khác nhìn thấy Lục Sóc cũng, suýt chút cứng đờ cả người, đây chính là Lục Cửu Gia đấy, không phải là bức ảnh nào đó được hot search để cử trên Weibo mà là một người sống nhăn răng, có đa có thịt đấy.
Một nhân vật lớn như anh sao lại bỗng dưng đến đây vậy? Các sinh viên lanh lẹ liếc mắt nhìn, bồng nhiên phát hiện đôi mắt của Lục Sóc luôn nhìn chằm chằm vào An Đào Đào. Ánh mắt ấy hoàn toàn khác biệt, không tối tắm, lạnh lùng như lúc nãy mà dường như mơ hồ hiện lên vài nét dịu dàng.
Mọi người lập tức hiểu rõ, thì ra là đến xem vợ nhà mìn. An Đào Đào châm cứu xong thì chuẩn bị bước qua vỗ lưng bạn nam kia, nhưng lúc này lại nhìn thấy đôi mắt của Lục Sóc.
Đôi mắt đen như mực, sâu hun hút và không. có bất kỳ độ ấm nào, cực kỳ đáng sợ.
An Đào Đào mở to mắt ra, hai chân suýt nữa mềm nhũn, sau lưng lạnh toát suýt ngã ngồi xuống đất.
Sao anh lại đến nơi này?
Khi thấy vẻ mặt ngơ ngác, hồi lâu không nhúc nhích của cô, Lục Sóc nhíu mày và lạnh lùng nói: " Muốn để cậu ta đi đời nhà ma à?”
An Đào Đào nhanh chóng thu ánh mắt lại, rồi vươn tay không nặng không nhẹ vỗ vào lưng bạn nam kia. Cô không vỗ lung tung mà vô cùng khéo léo, cộng thêm lúc này đã châm cứu, tin rằng quả óc chó kia sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi.
“Khụ khụ, phụt...”
Một phút sau, bạn nam kia nôn quả óc chó ra, giữ được cái mạng nhỏ của mình.
Các sinh viên vây xem ôm chẩm lấy nhau, vui mừng như đã trúng số: “Woa, nôn ra rồi, nôn ra tồi kìa.
Bạn nam kia cũng sờ cổ họng, vui mừng nhìn An Đào Đào: "Ôi trời, tôi khỏe lại rồi... Thần y An, rất cảm ơn cậu, tôi còn nghĩ mình phải đưa vào bệnh viện mổ cổ họng ra rồi đấy, thậm chí còn chưa kịp đến bệnh viện đã nghẻo rồi.”
An Đào Đào mỉm cười: “Cũng không khoa trương đến vậy, nhưng mà tốt nhất cậu nên đến bệnh viện chụp CT đi, xem thử cổ họng có bị thương gì nữa không.”
“Chẳng phải thần y An khám cho tôi là được rồi sao.” Nam sinh hoàn toàn tin tưởng y thuật của cô.
An Đào Đào bật cười: ''Vẫn nên đi khám thì tốt hơn, bệnh viện có máy móc chính xác, có vấn đề gì cũng có thể phát hiện sớm.”
Bạn nam kia muốn nói không sao cả thì nhìn thấy Lục Sóc đã đi đến bên người An Đào Đào, đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt kia giống như một con thú hoang có thể nhào tới cắn người bất cứ lúc nào.
“!!” Những lời nói của bạn nam kia vừa vọt đến cổ họng thì nhanh chóng sửa lại nói: “Thần y An, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đến bệnh viện chụp CT.”
Cậu ta nói xong rồi nhanh chóng chạy mất, như thể phía sau có con ma dữ tợn nào đuổi theo cậu ta vậy.
Đáng sợ quá đi, sẽ toi mạng đấy!
An Đào Đào hơi khó hiểu nhìn bóng lưng chạy đi của cậu ta, người này chạy nhanh như vậy làm gì? Cô còn chưa nghĩ rõ ràng đã cảm nhận được hơi thở nam tính quen thuộc truyền đến từ bên người, hơi thở vừa nóng rực vừa mang tính chiếm hữu, cô cứng ngắc quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt của Lục Sóc lần nữa.
Vẻ mặt của An Đào Đào chợt thay đổi, cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào và nói:“Cửu Gia, sao anh lại đến trường vậy?
Lục Sóc nhếch miệng, không hề có cảm xúc nói: “Tiện đường,”
An Đào Đào: "...”
Hoàng Sâm:"..."
Mẹ nó cái gì mà tiện đường, biệt thự và công ty đều không nằm trên con đường này đấy!!!
An Đào Đào nhún vai, không quan tâm hành tung của Lục Sóc lắm nên im lặng không hỏi nữa. Lúc này, An Đình Nhiên phủ bụi trên người, nhìn Lục Súc với ánh mắt đằm thắm sâu xa, dịu dàng. nói: '“Lục Cửu Gia, anh đến xem em sao?”
Giọng nói của cô ta vang lên vừa đủ, những người có mặt đều nghe thấy rõ ràng. Vẻ mặt của Chu Mề và Kỷ Thần chợt thay đổi, trong lòng thầm hét một tiếng “Đù!”, các sinh viên cũng nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ.
An Định Nhiên này bị ma ám rồi à, vậy mà lại dám có ý với Lục Cửu Gia.
Ngay cả Hoàng Sâm cũng nhìn cô ta với vẻ mặt khác thường, anh ta châm chọc nói: “Bạn học này, cô có biết mình đang nói gì không?”
An Định Nhiên trừng mắt nhìn Hoàng Sâm một cái, rồi lại quay đầu nhìn Lục Sóc với ánh mắt thâm tình: “Dĩ nhiên em biết mình đang nói gì, Lục Cửu Gia, em nói một bí mật cho anh biết được không?”
Khi nghe thấy từ “bí mật”, sống lưng An Đào Đào trở nên cứng ngắc, lập tức quay đầu nhìn An Định Nhiên, tay chân cũng lạnh đi vào giây phút này.
Đừng nói là đồ ngốc này định nói gì đó ở chỗ này đấy?