An Đào Đào không thể tin nổi nhìn Lục Sóc.
Con người trước mặt mình đây, con người mà đang thể hiện sự săn sóc của bạn trai thật sự là đại ma vương Lục Sóc sao?
Chắc chắn là bị thứ đáng sợ gì đó nhập vào rồi, đáng sợ quá đi mà!
“Cửu Gia, hay là để tôi xách cho nhé?” An Đào. Đào chớp mắt, cố gắng địu đàng nhất cho thể, để giọng nói mình không có gì khác thường.
Lục Sóc nhướng mày nhìn cô, đối với việc cô không biết điều thì thấy rất không vui.
"!!"
.An Đào Đào khiếp sợ, giống như một con thỏ con kẹp chặt cái đuôi, lập tức nở nụ cười nịnh nọt: "Cảm ơn Cửu Gia, túi thuốc nặng như vậy mà cũng có thể xách được, còn không đỏ mặt hay thở gấp gò, anh giỏi quá đi mất.”
Lục Sóc lườm cô, cười khẩy, nhóc nịnh bợ này.
Một cặp trai tài gái sắc như thế lập tức thu hút ánh nhìn của rất nhiều người, mọi người đều muốn chạy tới chụp ảnh, nhưng bị ánh mắt u ám của Lục Sóc dọa cho chạy biến.
Mặc đù ngắm cái đẹp quan trọng, nhưng mạng sống vẫn là quan trọng nhất.
Đám người bị Lục Sóc đọa sợ, ai nấy đều run Tẩy bẩy, giống như một con chim cút đáng thương.
An Đào Đào cũng bị Lục Sóc đọa sợ, cô đứng gần như vậy, suýt chút nữa đông cứng luôn rồi đấy.
Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi, bước từng bước nhỏ đi theo phía sau anh.
Lục Sóc không vui nhìn cô chằm chằm: “Đi lên, đứng bên cạnh.”
An Đào Đào sợ hãi, vội vàng gật gật đầu, sau này cô không muốn Lục Sóc đi cùng nữa đâu, đây
Anh đang cổ.cố ý đúng không? Đại ma vương?
Trên con phố phong cách cổ xưa này có rất nhiều đồ ăn vặt đặc sắc, đồ chơi làm bằng đường, bánh ngọt, kẹo chỉ,... dường như có thể gợi lại ký ức của tuổi thơ.
Ở bên kia, mẹ An và An Định Nhiên đang đi loanh quanh trên con phố cổ,
Hai mẹ con bọn họ đã lâu lắm chưa đi dạo phố cùng nhau, nên vô cùng nhớ nhung.
Chưa được một lúc, hai người đã chú ý đến chỗ ồn ào trước mặt, rất nhiều người đang vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ cái gì đó, miệng còn nói liến thoắng không ngừng, giống như có người nổi tiếng xuất hiện ở đây vậy.
“Phía trước có gì thế, chẳng lẽ có người nổi tiếng đến đây?” An Định Nhiên kiểng chân lên, đột nhiên cảm thấy tò mò.
Mẹ An là bà chủ nhà giàu có, cho dù có tò mò thế nào cũng phải giữ ở trong lòng, lúc nào cũng phải chú ý đến hình thức bên ngoài: “Chắc vậy đó. con, chúng ta đi lên xem sao nhé?”
An Định Nhiên gật đầu, gương mặt kiêu ngạo đẩy đám người ra, đi qua đó.
Cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực, hoàn toàn không. coi người qua đường ra cái gì.
Vừa mới lại gần, An Định Nhiên đã nhìn thấy một gương mặt tái nhợt quá mức nhưng cũng vô cùng điển trai, khuôn mặt người đàn ông đó rất đẹp, đôi mắt thâm sâu lạnh lùng, trên người có một loại khí thế của vua chúa nhìn người đời bằng, nửa con mắt, khiến người ta không thể rời mắt
Là Lục Sóc!
Gần đây cô ta luôn ngày nhớ đêm mong đến Lục Sóc.
An Định Nhiên lập tức kích động, thật ra cô ta cũng không ngờ sẽ gặp được Lục Sóc tại đây, có lẽ đây chính là thứ người ta gọi là duyên phận trong truyền thuyết.
Cô ta sửa sang lại quần áo, kéo tay mẹ An kích. động nói: “Mẹ, mẹ nhìn thấy không? Là Lục Cửu Gia đấy, chúng ta chỉ tùy tiện đi đạo phố thôi mà cũng có thể gặp được anh ấy, đây không phải chứng minh chúng con rất có duyên với nhau hay sao? Còn là một mối nhân duyên sâu đậm nữa, dù thế nào cũng không thể cắt đứt được!”
An Định Nhiên kích động sắp phát điên rồi, bây giờ chỉ muốn chạy lên ôm lấy Lục Sóc, sau đó nói cho anh biết tình cảm của mình.
Mẹ An nhìn về phía Lục Sóc, cũng hơi ngây người, quả nhiên duyên phận đúng là một thứ gì đó thật kỳ điệu, vậy mà bọn họ lại gặp được Lục Cửu Gia, nhưng cậu ta vậy mà lại đi đạo phố cùng An Đào Đào?
Rất rõ ràng, An Định Nhiên cũng đã nhìn thấy, không khỏi cau mày, sắc mặt cũng trở nên khó coi: “Con nhỏ nhà quê kia lại đi dạo phố với Lục Cửu Gia? Không được, con nhất định phải làm. cho Lục Cửu Gia chú ý đến con, đến khi Lục Cửu. Gia nhận ra con mới là tình yêu đích thực của anh ấy, cũng chính là lúc con nhỏ nhà quê kia ra chuồng gà.”
Mẹ An biết sự tàn nhẫn của Lục Sóc, hơi sợ: hãi: “Định Nhiên, con đừng làm chuyện điên rồi nữa.”
An Định Nhiên đã chìm trong những ảo tưởng. không thực tế của mình, sao có thể nghe vào: “ Mẹ không sao đâu, cô ta dùng tên tuổi của con mới có thể thuận buồm xuôi gió như vậy, bây giờ chính chủ là con đây đã quay về, cô ta còn có tác dụng gì nữa chứ?”
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy liền màu tím, khí chất cao quý lạnh lùng, chắc chắn có thể đè bẹp An Đào Đào trong nháy mắt.
Mẹ An cảm thấy cô ta nói cũng có lý, bỗng hơi do dự.
Nhân lúc mẹ An đang do dự, An Định Nhiên giẫm đôi giày cao gót, bước từng bước về phía Lục Sóc.
Khi nghe thấy tiếng giày cao gót An Đào Đào quay đầu lại nhìn theo bản năng, chỉ nhìn lướt qua, hai mắt cô lập tức trợn tròn.
"!!"
Trời ạ, sao An Định Nhiên lại ở đây?
Cô ta đi thẳng qua đây, cô ta đang định làm cái gì?
"Trái tỉm An Đào Đào đập loạn hết cả lên, cô nhìn chằm chằm An Định Nhiên, e là cái đồ ngu ngốc kia sẽ làm ra hoặc thậm chí nói ra những, chuyện đáng sợ gì đó."
Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Lục Sóc nhìn cô chằm chằm, xem xét vô cùng tỉ mi.
Đối điện với ánh mắt soi mới của anh, An Đào Đào thở cũng không đám thở mạnh, cũng không, đám nói gì, mà lúc này, An Định Nhiên đã đi tới càng ngày càng gần!
An Định Nhiên bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của An Đào Đào, tư thế vô cùng tự tin, nhất là khi cô ta Tại gần Lục Sóc, cô ta không còn kiêu ngạo như trước nữa mà lúc này giống như một cô gái trẻ đang yêu, khuôn mặt đầy vẻ thẹn thùng.
“Ôi chao...” An Định Nhiên kêu lên một tiếng, giả vờ ngã nhào lên người Lục Sóc.
An Đào Đào không thể tin nổi tròn xoe mắt nhìn, thật sự khó mà tin được một người kiêu ngạo như An Định Nhiên, lại có thể làm ra loại chuyện lao vào vòng tay đàn ông thế này, cay mắt quá đi mất.
Lục Sóc đưa mắt nhìn, nghiêng người, tránh khỏi An Định Nhiên đang bổ nhào về phía mình.
“Bốp..."
An Định Nhiên giống như con diều đứt dây, cả người lao thẳng xuống đất, lại còn là tư thế chụp ếch điển hình nhất, vô cùng nhếch nhác và thê thảm.
“Ôi, đau quá.” An Định Nhiên đau đến mức nhe răng há miệng, cả khuôn mặt vặn vẹo, nhất là hai cánh tay bị trầy xước máu chảy đầm đìa.
Lục Sóc nhìn An Định Nhiên đang nằm bò trên mặt đất, khuôn mặt không cảm xúc: “Cút."
An Định Nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn Lục Sóc, đôi mắt ầng âng nước, như vừa phải chịu điều gì đó oan ức lắm vậy: “Em...”
Nhưng Lục Sóc coi cô ta như không khí, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào: “Cút, đừng để tôi phải nói lần thứ ba.”
An Định Nhiên bị anh dọa cho run lầy bẩy, cảm thấy hoảng sợ vô cùng, máu huyết toàn thân cũng đông cứng trong khoảnh khắc, có một giọng, nói đang nói cho cô ta biết, cuốn gói nhanh đi, nếu tiếp tục ở lại cô ta nhất định sẽ chết.
Cô ta mặc kệ đau đớn trên cơ thể, lồm cồm bò đậy xoay người bỏ chạy, lúc chạy còn không quên lườm An Đào Đào, ánh mắt đó giống như đang lên án cô vậy.
An Đào Đào vô tội sờ sờ mũi, cô ta tự tìm đường chết mà, liên quan gì đến cô đâu cơ chứ?
Đến khi An Định Nhiên đã chạy biến, Lục Sóc với bớt lạnh lùng đi một chút.
Nhìn hình bóng An Định Nhiên rời đi, An Đào Đào mím môi, hỏi bóng hỏi gió: “Cửu Gia, anh có quen người vừa nãy không? Sao cô ta lại nhào lên người anh vậy?”
Ánh mắt Lục Sóc sâu thẳm lạnh lẽo: “Cô ta muốn chết.”
Thấy Lục Sóc không có hứng thú gì với An Định Nhiên, cũng không biết thân phận của cô ta, An Đào Đào không khỏi thở phào một hơi, xem ra Lục Sóc chưa biết cái gì cả.
“Em quen biết à?” Lục Sóc nhìn cô chằm. chằm, trong mắt hình như nhiều thêm một chút thăm đò và hứng thú mờ nhạt.
Cảm thấy vô cùng kỳ di.
An Đào Đào nín thở, cân nhắc rồi nói: *Coi như là có quen biết đi, là sinh viên mới chuyển trường tới vài ngày trước...”
L
Con người trước mặt mình đây, con người mà đang thể hiện sự săn sóc của bạn trai thật sự là đại ma vương Lục Sóc sao?
Chắc chắn là bị thứ đáng sợ gì đó nhập vào rồi, đáng sợ quá đi mà!
“Cửu Gia, hay là để tôi xách cho nhé?” An Đào. Đào chớp mắt, cố gắng địu đàng nhất cho thể, để giọng nói mình không có gì khác thường.
Lục Sóc nhướng mày nhìn cô, đối với việc cô không biết điều thì thấy rất không vui.
"!!"
.An Đào Đào khiếp sợ, giống như một con thỏ con kẹp chặt cái đuôi, lập tức nở nụ cười nịnh nọt: "Cảm ơn Cửu Gia, túi thuốc nặng như vậy mà cũng có thể xách được, còn không đỏ mặt hay thở gấp gò, anh giỏi quá đi mất.”
Lục Sóc lườm cô, cười khẩy, nhóc nịnh bợ này.
Một cặp trai tài gái sắc như thế lập tức thu hút ánh nhìn của rất nhiều người, mọi người đều muốn chạy tới chụp ảnh, nhưng bị ánh mắt u ám của Lục Sóc dọa cho chạy biến.
Mặc đù ngắm cái đẹp quan trọng, nhưng mạng sống vẫn là quan trọng nhất.
Đám người bị Lục Sóc đọa sợ, ai nấy đều run Tẩy bẩy, giống như một con chim cút đáng thương.
An Đào Đào cũng bị Lục Sóc đọa sợ, cô đứng gần như vậy, suýt chút nữa đông cứng luôn rồi đấy.
Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi, bước từng bước nhỏ đi theo phía sau anh.
Lục Sóc không vui nhìn cô chằm chằm: “Đi lên, đứng bên cạnh.”
An Đào Đào sợ hãi, vội vàng gật gật đầu, sau này cô không muốn Lục Sóc đi cùng nữa đâu, đây
Anh đang cổ.cố ý đúng không? Đại ma vương?
Trên con phố phong cách cổ xưa này có rất nhiều đồ ăn vặt đặc sắc, đồ chơi làm bằng đường, bánh ngọt, kẹo chỉ,... dường như có thể gợi lại ký ức của tuổi thơ.
Ở bên kia, mẹ An và An Định Nhiên đang đi loanh quanh trên con phố cổ,
Hai mẹ con bọn họ đã lâu lắm chưa đi dạo phố cùng nhau, nên vô cùng nhớ nhung.
Chưa được một lúc, hai người đã chú ý đến chỗ ồn ào trước mặt, rất nhiều người đang vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ cái gì đó, miệng còn nói liến thoắng không ngừng, giống như có người nổi tiếng xuất hiện ở đây vậy.
“Phía trước có gì thế, chẳng lẽ có người nổi tiếng đến đây?” An Định Nhiên kiểng chân lên, đột nhiên cảm thấy tò mò.
Mẹ An là bà chủ nhà giàu có, cho dù có tò mò thế nào cũng phải giữ ở trong lòng, lúc nào cũng phải chú ý đến hình thức bên ngoài: “Chắc vậy đó. con, chúng ta đi lên xem sao nhé?”
An Định Nhiên gật đầu, gương mặt kiêu ngạo đẩy đám người ra, đi qua đó.
Cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực, hoàn toàn không. coi người qua đường ra cái gì.
Vừa mới lại gần, An Định Nhiên đã nhìn thấy một gương mặt tái nhợt quá mức nhưng cũng vô cùng điển trai, khuôn mặt người đàn ông đó rất đẹp, đôi mắt thâm sâu lạnh lùng, trên người có một loại khí thế của vua chúa nhìn người đời bằng, nửa con mắt, khiến người ta không thể rời mắt
Là Lục Sóc!
Gần đây cô ta luôn ngày nhớ đêm mong đến Lục Sóc.
An Định Nhiên lập tức kích động, thật ra cô ta cũng không ngờ sẽ gặp được Lục Sóc tại đây, có lẽ đây chính là thứ người ta gọi là duyên phận trong truyền thuyết.
Cô ta sửa sang lại quần áo, kéo tay mẹ An kích. động nói: “Mẹ, mẹ nhìn thấy không? Là Lục Cửu Gia đấy, chúng ta chỉ tùy tiện đi đạo phố thôi mà cũng có thể gặp được anh ấy, đây không phải chứng minh chúng con rất có duyên với nhau hay sao? Còn là một mối nhân duyên sâu đậm nữa, dù thế nào cũng không thể cắt đứt được!”
An Định Nhiên kích động sắp phát điên rồi, bây giờ chỉ muốn chạy lên ôm lấy Lục Sóc, sau đó nói cho anh biết tình cảm của mình.
Mẹ An nhìn về phía Lục Sóc, cũng hơi ngây người, quả nhiên duyên phận đúng là một thứ gì đó thật kỳ điệu, vậy mà bọn họ lại gặp được Lục Cửu Gia, nhưng cậu ta vậy mà lại đi đạo phố cùng An Đào Đào?
Rất rõ ràng, An Định Nhiên cũng đã nhìn thấy, không khỏi cau mày, sắc mặt cũng trở nên khó coi: “Con nhỏ nhà quê kia lại đi dạo phố với Lục Cửu Gia? Không được, con nhất định phải làm. cho Lục Cửu Gia chú ý đến con, đến khi Lục Cửu. Gia nhận ra con mới là tình yêu đích thực của anh ấy, cũng chính là lúc con nhỏ nhà quê kia ra chuồng gà.”
Mẹ An biết sự tàn nhẫn của Lục Sóc, hơi sợ: hãi: “Định Nhiên, con đừng làm chuyện điên rồi nữa.”
An Định Nhiên đã chìm trong những ảo tưởng. không thực tế của mình, sao có thể nghe vào: “ Mẹ không sao đâu, cô ta dùng tên tuổi của con mới có thể thuận buồm xuôi gió như vậy, bây giờ chính chủ là con đây đã quay về, cô ta còn có tác dụng gì nữa chứ?”
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy liền màu tím, khí chất cao quý lạnh lùng, chắc chắn có thể đè bẹp An Đào Đào trong nháy mắt.
Mẹ An cảm thấy cô ta nói cũng có lý, bỗng hơi do dự.
Nhân lúc mẹ An đang do dự, An Định Nhiên giẫm đôi giày cao gót, bước từng bước về phía Lục Sóc.
Khi nghe thấy tiếng giày cao gót An Đào Đào quay đầu lại nhìn theo bản năng, chỉ nhìn lướt qua, hai mắt cô lập tức trợn tròn.
"!!"
Trời ạ, sao An Định Nhiên lại ở đây?
Cô ta đi thẳng qua đây, cô ta đang định làm cái gì?
"Trái tỉm An Đào Đào đập loạn hết cả lên, cô nhìn chằm chằm An Định Nhiên, e là cái đồ ngu ngốc kia sẽ làm ra hoặc thậm chí nói ra những, chuyện đáng sợ gì đó."
Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Lục Sóc nhìn cô chằm chằm, xem xét vô cùng tỉ mi.
Đối điện với ánh mắt soi mới của anh, An Đào Đào thở cũng không đám thở mạnh, cũng không, đám nói gì, mà lúc này, An Định Nhiên đã đi tới càng ngày càng gần!
An Định Nhiên bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của An Đào Đào, tư thế vô cùng tự tin, nhất là khi cô ta Tại gần Lục Sóc, cô ta không còn kiêu ngạo như trước nữa mà lúc này giống như một cô gái trẻ đang yêu, khuôn mặt đầy vẻ thẹn thùng.
“Ôi chao...” An Định Nhiên kêu lên một tiếng, giả vờ ngã nhào lên người Lục Sóc.
An Đào Đào không thể tin nổi tròn xoe mắt nhìn, thật sự khó mà tin được một người kiêu ngạo như An Định Nhiên, lại có thể làm ra loại chuyện lao vào vòng tay đàn ông thế này, cay mắt quá đi mất.
Lục Sóc đưa mắt nhìn, nghiêng người, tránh khỏi An Định Nhiên đang bổ nhào về phía mình.
“Bốp..."
An Định Nhiên giống như con diều đứt dây, cả người lao thẳng xuống đất, lại còn là tư thế chụp ếch điển hình nhất, vô cùng nhếch nhác và thê thảm.
“Ôi, đau quá.” An Định Nhiên đau đến mức nhe răng há miệng, cả khuôn mặt vặn vẹo, nhất là hai cánh tay bị trầy xước máu chảy đầm đìa.
Lục Sóc nhìn An Định Nhiên đang nằm bò trên mặt đất, khuôn mặt không cảm xúc: “Cút."
An Định Nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn Lục Sóc, đôi mắt ầng âng nước, như vừa phải chịu điều gì đó oan ức lắm vậy: “Em...”
Nhưng Lục Sóc coi cô ta như không khí, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào: “Cút, đừng để tôi phải nói lần thứ ba.”
An Định Nhiên bị anh dọa cho run lầy bẩy, cảm thấy hoảng sợ vô cùng, máu huyết toàn thân cũng đông cứng trong khoảnh khắc, có một giọng, nói đang nói cho cô ta biết, cuốn gói nhanh đi, nếu tiếp tục ở lại cô ta nhất định sẽ chết.
Cô ta mặc kệ đau đớn trên cơ thể, lồm cồm bò đậy xoay người bỏ chạy, lúc chạy còn không quên lườm An Đào Đào, ánh mắt đó giống như đang lên án cô vậy.
An Đào Đào vô tội sờ sờ mũi, cô ta tự tìm đường chết mà, liên quan gì đến cô đâu cơ chứ?
Đến khi An Định Nhiên đã chạy biến, Lục Sóc với bớt lạnh lùng đi một chút.
Nhìn hình bóng An Định Nhiên rời đi, An Đào Đào mím môi, hỏi bóng hỏi gió: “Cửu Gia, anh có quen người vừa nãy không? Sao cô ta lại nhào lên người anh vậy?”
Ánh mắt Lục Sóc sâu thẳm lạnh lẽo: “Cô ta muốn chết.”
Thấy Lục Sóc không có hứng thú gì với An Định Nhiên, cũng không biết thân phận của cô ta, An Đào Đào không khỏi thở phào một hơi, xem ra Lục Sóc chưa biết cái gì cả.
“Em quen biết à?” Lục Sóc nhìn cô chằm. chằm, trong mắt hình như nhiều thêm một chút thăm đò và hứng thú mờ nhạt.
Cảm thấy vô cùng kỳ di.
An Đào Đào nín thở, cân nhắc rồi nói: *Coi như là có quen biết đi, là sinh viên mới chuyển trường tới vài ngày trước...”
L