Lúc An Đào Đào mang theo hộp quà bước vào nhà họ An thì hai vợ chồng nhà họ An đang xem 'TV ở phòng khách, đáng vẻ vui vẻ hòa thuận đó khiến cô đỏ cả mắt.
Bọn họ sống cùng với ác ma.
"Đang xem TV à? Tôi về thăm hai người đây." An Đào Đào nói xong thì đặt hộp quà trong tay lên bàn trà.
ất hưởng thụ... Mà cô lại bị ép phải
Bố mẹ An nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại. Khi nhìn thấy là An Đào Đào thì không khỏi rùng mình.
Có thể là vì chột dạ nên bố An không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
An Đào Đào lại không e đè quan sát bọn họ: "Cả hai đều béo tròn, sắc mặt cũng thoải mái, xem ra ba ngày nay sống rất tốt ha""
Giọng nói trong veo ấy mang theo sự xa cách và áp lực vô hình.
Sắc mặt bố An hơi khó chịu, còn mẹ An thì không phản đối.
Bà ta nhìn bộ đồ cao cấp phiên bản giới hạn của thương hiệu Chanel trên người An Đào Đào, đây chính là thứ mà bà ta mong muốn từ lâu.
Nhưng vì giá cả quá đắt nên bà ta chỉ có thể ngắm thôi. Bây giờ lại được mặc trên người con. nhóc nhà quê này đúng là phung phí của trời.
"An Đào Đào, mày..." Mẹ An đang định giáo đạy đỗ lại con nhóc nhà quê này. Nếu không có bà ta, con nhóc nhà quê này có thể ăn mặc quần áo đẹp vậy sao?
Ai đè còn chưa nói hết câu, bà ta đã nhìn thấy Hoàng Sâm đi đến từ phía sau với đáng vẻ hùng, dũng oai vệ, khí phách hiên ngang. Bà ta liền trở mặt, nở một nụ cười hiển từ kéo tay An Đào Đào. hỏi:
"Đào Đào, sao con lại về đây? Con ở bên Cửu gia có tốt không?"
Sự xuất hiện của Hoàng Sâm đã nhắc nhở bà ta rằng bây giờ An Đào Đào là người của Cửu gia, nên bà ta không thể đễ dàng đắc tội.
"Ba ngày lại mặt nên Cửu gia cho tôi về thăm. các người, các người không nhớ à?"
An Đào Đào chớp mắt, đôi mắt ươn ướt, bình tĩnh gỡ tay mẹ An trên tay mình ra.
Mẹ An ngần ra, vậy mà Cửu gia lại cho cô lại mặt, còn cố ý mang theo quà.
Lễ nghỉ chu toàn như thế, không biết có thật sự vừa ý con nhỏ nhà quê này hay không?
Nếu đúng là như vậy thì bọn họ không cần phải lo lắng về kinh tế sau này của nhà họ An nữa.
Cuối cùng con nhóc nhà quê này cũng có chút tác dụng, không uổng công lúc đó đã nhận nó về.
"Nhớ chứ, nhớ chứt Sao bố mẹ có thể quên được?" Mẹ An càng mỉm cười hiền từ, ánh mắt bà ta nhìn An Đào Đào như đang nhìn cây hái ra tiền.
An Đào Đào cảm thấy buồn nôn, nụ cười trên mặt dần phai nhạt.
''Chúng ta đang chờ con về, sau đó sẽ cùng đi khách sạn năm sao ăn cơm đó." Mẹ An nói xong. thì vội vàng rót trà cho Hoàng Sâm: "Nào, mời cậu uống trà.
"Không cần đâu." Hoàng Sâm liếc nhìn mẹ
An đang đưa trà tới, rồi lại liếc mắt An Đào Đào. đang đứng ở đó.
Con gái còn không có nước uống, mà lại chủ động đưa trà cho người đưới trướng như anh ta.
"Mọi người nói chuyện đi, tôi chờ cô cả ở bên ngoài." Anh ta nói với An Đào Đào rồi xoay người đi ra ngoài.
Hoàng Sâm vừa rời đi, nụ cười trên mặt mẹ An đã tắt ngấm lộ ra bộ mặt thật.
Bà ta liếc nhìn thứ mà An Đào Đào mang về, hộp quà được đóng gói rất tỉnh xảo, vừa nhìn đã biết giá cả không hể rẻ.
Bà ta nói một cách quái gở: "Mấy hộp quà này đều do Cửu gia mua à? Điều này chứng tỏ mày sống cũng tốt đấy."
"Cảm ơn mấy người đã ban tặng." An Đào Đào. lườm bọn họ, sự thù hận không hề che giấu trong, ánh mắt.
Mẹ An thoáng nhìn thấy sự tức giận và thù hận trong mắt cô, trong lòng căng thẳng, lùi về ột bước theo bản năng. Nhưng khi nghĩ đến cô chỉ là một con nhóc ở
sau
nông thôn, nếu bọn họ không đưa cô đến cho Cửu gia thì cô làm gì có cơ hội được Cửu gia yêu thích. Đợi đến lúc Cửu gia chán cô thì cô cũng chẳng là cái thá gì cả.
"Một con nhóc đến từ nông thôn như mày có thể làm bạn bên cạnh Cửu gia là phúc phận của mày." Mẹ An cười nhạo.
''Cho nên bà thừa nhận, lúc đó mấy người đã bỏ thuốc vào trong thức ăn?" An Đào Đào khẽ híp mắt nhìn vẻ mặt khinh thường của mẹ An.
"Nếu bọn tao không bỏ thuốc, liệu mày có ngoan ngoãn ngồi lên xe của Cửu gia không?" Vẻ châm chọc trong mắt mẹ An càng tăng lên, bà ta nói như thể Đào Đào phải cảm ơn bà ta.
Mặc dù An Đào Đào đã sớm đoán được bọn họ bỏ thuốc mình, nhưng khi sự thật được mẹ An khẳng định thì trong lòng cô vẫn vô cùng tức giận.
Cô hít sâu một hơi, buộc mình phải bình tĩnh lại lên tiếng hị ậy An Định Nhiên - cô cả nhà các người thì sao?"
'Vừa nhắc tới An Định Nhiên, trên mặt mẹ An đã không giấu được niềm kiêu ngạo và tự hào:
"Định Nhiên sẽ đi du học ở nước S, đây là giấc mơ từ nhỏ của con bé, bây giờ đã trở thành hiện thực."
An Đào Đào vừa nghe thấy đã không nhịn nổi nữa, cô tắm vạt áo của mẹ An.
Giọng nói của cô thâm trầm: "Mới qua ba ngày mà An Định Nhiên đã ra nước ngoài du học? Mấy người lừa tôi đến nhà họ An rồi bỏ thuốc tôi, đưa tôi đến bên cạnh Cửu gia, cũng chỉ là vì để cho An Định Nhiên ra nước ngoài du học đúng không?"
Bọn họ sống cùng với ác ma.
"Đang xem TV à? Tôi về thăm hai người đây." An Đào Đào nói xong thì đặt hộp quà trong tay lên bàn trà.
ất hưởng thụ... Mà cô lại bị ép phải
Bố mẹ An nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại. Khi nhìn thấy là An Đào Đào thì không khỏi rùng mình.
Có thể là vì chột dạ nên bố An không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
An Đào Đào lại không e đè quan sát bọn họ: "Cả hai đều béo tròn, sắc mặt cũng thoải mái, xem ra ba ngày nay sống rất tốt ha""
Giọng nói trong veo ấy mang theo sự xa cách và áp lực vô hình.
Sắc mặt bố An hơi khó chịu, còn mẹ An thì không phản đối.
Bà ta nhìn bộ đồ cao cấp phiên bản giới hạn của thương hiệu Chanel trên người An Đào Đào, đây chính là thứ mà bà ta mong muốn từ lâu.
Nhưng vì giá cả quá đắt nên bà ta chỉ có thể ngắm thôi. Bây giờ lại được mặc trên người con. nhóc nhà quê này đúng là phung phí của trời.
"An Đào Đào, mày..." Mẹ An đang định giáo đạy đỗ lại con nhóc nhà quê này. Nếu không có bà ta, con nhóc nhà quê này có thể ăn mặc quần áo đẹp vậy sao?
Ai đè còn chưa nói hết câu, bà ta đã nhìn thấy Hoàng Sâm đi đến từ phía sau với đáng vẻ hùng, dũng oai vệ, khí phách hiên ngang. Bà ta liền trở mặt, nở một nụ cười hiển từ kéo tay An Đào Đào. hỏi:
"Đào Đào, sao con lại về đây? Con ở bên Cửu gia có tốt không?"
Sự xuất hiện của Hoàng Sâm đã nhắc nhở bà ta rằng bây giờ An Đào Đào là người của Cửu gia, nên bà ta không thể đễ dàng đắc tội.
"Ba ngày lại mặt nên Cửu gia cho tôi về thăm. các người, các người không nhớ à?"
An Đào Đào chớp mắt, đôi mắt ươn ướt, bình tĩnh gỡ tay mẹ An trên tay mình ra.
Mẹ An ngần ra, vậy mà Cửu gia lại cho cô lại mặt, còn cố ý mang theo quà.
Lễ nghỉ chu toàn như thế, không biết có thật sự vừa ý con nhỏ nhà quê này hay không?
Nếu đúng là như vậy thì bọn họ không cần phải lo lắng về kinh tế sau này của nhà họ An nữa.
Cuối cùng con nhóc nhà quê này cũng có chút tác dụng, không uổng công lúc đó đã nhận nó về.
"Nhớ chứ, nhớ chứt Sao bố mẹ có thể quên được?" Mẹ An càng mỉm cười hiền từ, ánh mắt bà ta nhìn An Đào Đào như đang nhìn cây hái ra tiền.
An Đào Đào cảm thấy buồn nôn, nụ cười trên mặt dần phai nhạt.
''Chúng ta đang chờ con về, sau đó sẽ cùng đi khách sạn năm sao ăn cơm đó." Mẹ An nói xong. thì vội vàng rót trà cho Hoàng Sâm: "Nào, mời cậu uống trà.
"Không cần đâu." Hoàng Sâm liếc nhìn mẹ
An đang đưa trà tới, rồi lại liếc mắt An Đào Đào. đang đứng ở đó.
Con gái còn không có nước uống, mà lại chủ động đưa trà cho người đưới trướng như anh ta.
"Mọi người nói chuyện đi, tôi chờ cô cả ở bên ngoài." Anh ta nói với An Đào Đào rồi xoay người đi ra ngoài.
Hoàng Sâm vừa rời đi, nụ cười trên mặt mẹ An đã tắt ngấm lộ ra bộ mặt thật.
Bà ta liếc nhìn thứ mà An Đào Đào mang về, hộp quà được đóng gói rất tỉnh xảo, vừa nhìn đã biết giá cả không hể rẻ.
Bà ta nói một cách quái gở: "Mấy hộp quà này đều do Cửu gia mua à? Điều này chứng tỏ mày sống cũng tốt đấy."
"Cảm ơn mấy người đã ban tặng." An Đào Đào. lườm bọn họ, sự thù hận không hề che giấu trong, ánh mắt.
Mẹ An thoáng nhìn thấy sự tức giận và thù hận trong mắt cô, trong lòng căng thẳng, lùi về ột bước theo bản năng. Nhưng khi nghĩ đến cô chỉ là một con nhóc ở
sau
nông thôn, nếu bọn họ không đưa cô đến cho Cửu gia thì cô làm gì có cơ hội được Cửu gia yêu thích. Đợi đến lúc Cửu gia chán cô thì cô cũng chẳng là cái thá gì cả.
"Một con nhóc đến từ nông thôn như mày có thể làm bạn bên cạnh Cửu gia là phúc phận của mày." Mẹ An cười nhạo.
''Cho nên bà thừa nhận, lúc đó mấy người đã bỏ thuốc vào trong thức ăn?" An Đào Đào khẽ híp mắt nhìn vẻ mặt khinh thường của mẹ An.
"Nếu bọn tao không bỏ thuốc, liệu mày có ngoan ngoãn ngồi lên xe của Cửu gia không?" Vẻ châm chọc trong mắt mẹ An càng tăng lên, bà ta nói như thể Đào Đào phải cảm ơn bà ta.
Mặc dù An Đào Đào đã sớm đoán được bọn họ bỏ thuốc mình, nhưng khi sự thật được mẹ An khẳng định thì trong lòng cô vẫn vô cùng tức giận.
Cô hít sâu một hơi, buộc mình phải bình tĩnh lại lên tiếng hị ậy An Định Nhiên - cô cả nhà các người thì sao?"
'Vừa nhắc tới An Định Nhiên, trên mặt mẹ An đã không giấu được niềm kiêu ngạo và tự hào:
"Định Nhiên sẽ đi du học ở nước S, đây là giấc mơ từ nhỏ của con bé, bây giờ đã trở thành hiện thực."
An Đào Đào vừa nghe thấy đã không nhịn nổi nữa, cô tắm vạt áo của mẹ An.
Giọng nói của cô thâm trầm: "Mới qua ba ngày mà An Định Nhiên đã ra nước ngoài du học? Mấy người lừa tôi đến nhà họ An rồi bỏ thuốc tôi, đưa tôi đến bên cạnh Cửu gia, cũng chỉ là vì để cho An Định Nhiên ra nước ngoài du học đúng không?"