Nghe nói chuyện nghiêm túc như vậy, An Đào Đào không nổ ra ngoài làm phiền, quyết định đứng ở một góc một lúc đợi nói xong rồi ra ngoài. Cô làm vậy có lẽ cũng không xem như đang nghe lén nhỉ...
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng nói chuyện trong đó cuối cùng cũng ngừng lại. An Đào Đào. thở phào, lúc này mới đi ra từng trong góc.
Dưới ánh đèn vàng của nhà hàng chiếu xuống, xuyên qua ánh đèn An Đào Đào thấy người đàn. ông đó dần đi xa, anh ta không giống những người khác, không ngờ anh ta lại ngồi trên xe lăn, Người đàn ông ngồi xe lăn có giọng nói hay, thật đáng
Lúc này, An Đào Đào bỗng phát hiện trên đất có một đồ vật lấp lánh, cô nhặt lên nhìn, không ngờ là một chiếc cài áo. Bên trên cài áo đính một viên sapphire, vừa nhìn là biết có giá trị xa xỉ. Được đấy, chắc chắn là của người đàn ông nói chuyện lúc nãy. An Đào Đào cầm cài áo chạy đi tìm, người đàn ông ngồi xe lăn chắc chắn chưa đi xa!
Không bao lâu, An Đào Đào lại thấy bóng đáng người đàn ông đó, cô nhanh chóng tăng tốc chạy “Anh gì đằng trước ơi, anh hãy khoan đi đã.”
Người đàn ông phía trước hơi run lên, nhưng rất nhanh xoay bánh xe. Thấy anh ta lại chuyển động, An Đào Đào chán nản bĩu môi, lại đuổi theo, hơn nữa còn rất hung dữ chặn đường của người đàn ông: “Đã bảo anh khoan hẳng đi mà, sao lại đi thế chứ?”
An Đào Đào thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn dần ửng đỏ đưới ánh đèn, một đôi mắt rõ hai lòng. đen trắng mang theo vầng sáng long lanh nước giống một con thỏ trắng đáng yêu, giọng nói mềm mại mang theo vẻ hờn dỗi.
'Thấy cô gái đột nhiên chặn trước mặt mình, Kỷ Liên Quân nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm, cả người trên đưới tỏa ra sự lạnh lùng xa cách.
“Cô là ai, muốn làm gì?”
Kỳ Liên Quân nhìn chằm chằm cô, trong mắt mang theo vẻ đánh giá. An Đào Đào bị giật mình vì sự đề phòng và xa cách mà cô cảm nhận được trên. người đối phương. Cô vội vàng lên tiếng, giọng nói rất nhỏ cũng rất ngọt ngào: “Anh à, anh không cần căng thẳng, tôi không phải người xấu, chỉ là nhặt được đồ muốn trả lại mà thôi.”
Người đàn ông trước mặt có gương mặt như đẹp như ngọc, mắt như trăng sáng, cực kỳ đẹp, như thể một miếng ngọc đã được mài giữa, cả người toát ra một vẻ ôn hòa, sạch sẽ. Có điều, khí chất này lại quá lạnh lùng, quá xa xách khiến người ta cảm thấy rất khó gần gũi, giống như không ai tồn tại trong mắt anh ta. Chẳng lẽ người iền đều có cá tính như vậy sao?
" Đồ gì?" Kỷ Liên Quân liếc cô, trong mắt vẫn là vẻ đánh giá.
An Đào Đào thở dài, lập tức xòe bàn tay nhỏ ra, một chiếc cài áo xinh đẹp khảm đá sapphire nhanh chóng đập vào mắt Kỷ Liên Quân. Anh ta. sửng sốt móc túi thì phát hiện bên trong trống không.
'Thấy hành động của anh ta, An Đào Đào nhếch miệng nở nụ cười thoáng qua: “Anh à, chiếc cài áo này là anh làm rơi đúng chứ? Tôi nói mà, tôi không phải người xấu, chỉ tới trả đổ cho anh thôi.”
Kỷ Liên Quân nhận cài áo với vẻ mặt phức tạp: “Cám ơn.”
“Không cần không cần, nhặt được đồ rơi phải trả lại là phẩm chất cơ bản làm người chúng ta."
An Đào Đào nở nụ cười thật tươi, trong thoáng chốc, gương mặt nhỏ sáng sủa ban đầu trở nên xinh đẹp đầy quyến rũ, đặc biệt nốt ruồi chỗ khóe mắt lại ẩn chứa ánh sáng rực rỡ, quyến rũ người khác.
Khi thật sự nhìn thẳng cô, Kỷ Liên Quân mới thấy, không thể không nói, cô đẹp hơn những cô gái mà anh ta từng thấy trước đây. Đây là một vẻ đẹp có tính công kích, dường như chỉ thoáng nhìn đã có thể khiến lòng người rung động.
Kỷ Liên Quân nhíu đầu mày, nhanh chóng thu lại ánh mắt, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi gì.
“Nếu đã vật về chủ, vậy tôi đi nhé.” An Đào. Đào vấy tay với anh ta, trong đôi mắt ướt mang theo ý cười đầy sức sống: “Anh à, lần sau gặp lại nhé.”
Dứt lời, An Đào Đào nhảy tung tăng rời đi, chùm tóc đuôi ngựa phía sau cũng đung đưa theo bước chân, tựa như tiểu tiên nữ lỡ bước vào nhân gian. Kỷ Liên Quân nhìn bóng lưng cô rời đi, đôi mắt càng thêm thâm trầm. Có lẽ lần sau không thể gặp lại phải không... Dù sao chân của anh ta... rất ghét ra ngoài!
'Trở lại phòng bao, An Đào Đào phát hiện Chu Mễ và Kỷ Thần đang nói chuyện rất vui vẻ.
“Hai người đang nói gì mà vui vẻ như vậ An Đào Đào về ghế ngồi xuống.
“An Đào Đào, Kỷ Thần đang với tôi chuyện của đội bóng rổ.”
Chu Mễ bắt cổ tay của An Đào Đào, rất vui vẻ nói: “Ý, cậu đi vệ sinh mà, sao về muộn vậy?”
An Đào Đào sở mũi: “Lúc nãy gặp phải một người, anh ta rơi đồ, tôi tốt bụng nhặt lên đem đi trả.”
““Hóa ra là vậy, tôi còn tưởng cậu không tìm được đường.” Chu Mễ cười đùa.
An Đào Đào trợn to hai mắt, khó tin nói:" Sao có thể được, tôi có miệng mà, không tìm được đường có thể hỏi đấy.”
Chu Mễ vừa nghe thì trong mắt chứa ý cười: " Haha, cũng đúng.”
Món ăn trong nhà hàng đồ Trung thật sự siêu ngon, An Đào Đào ăn no căng cô ôm bụng dựa vào lưng ghế, còn ợ một cái. Kỷ Thần ngước mắt nhìn cô, phát hiện dù cô nấc cũng cực kỳ xinh đẹp, quả nhiên tiên nữ đúng là tiên nữ!
Cậu ta vừa muốn nói gì đó thì nghe thấy. chuông điện thoại vang lên, Kỷ Thần nghe điện thoại, vẻ mặt chợt thay đổi. An Đào Đào đang xoa bụng, nhạy bén phát hiện vẻ mặt Kỷ Thần không, ồn: “Kỷ Thần, cậu sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
Kỷ Thần đút điện thoại vào túi quần, trên mặt lại nở nụ cười: “Là điện thoại của anh tôi, anh ấy bảo tôi lập tức về ngay.”
An Đào Đào nghe vậy, liền nói: “Vậy cậu mau về đi.”
Kỷ Thần gật đầu, không nói lời nào lập tức kéo cửa phòng bao rồi rời đi. Hôm nay cậu ta mặc áo phông rất giản dị, bước đi như một cơn gió, thoát cái đã mất dạng. Đúng là chàng trai trẻ đẹp như một cơn gió!
Đến khi Kỷ Thần vừa đi, trong phòng bao cũng đần buồn tẻ. Chu Mễ là một người không quen yên lặng, cô ấy đứng dậy đi lại trong phòng, bao, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ: “An Đào Đào, lát nữa chúng ta đi đâu đây, bây giờ thời gian vẫn còn sớm.”
“Đi cửa hàng trang sức nhé.” An Đào Đào cũng đứng dậy, ánh mắt rơi vào trung tâm mua sắm lớn ngoài cửa sổ: “Lúc nãy mua quần áo rồi, vẫn chưa đi đạo cửa hàng trang sức.”
Hai mắt Chu Mễ sáng lên, kéo An Đào Đào đi thẳng ra ngoài:" Đi đi đi, mau đi...”
Qua giờ ăn trưa, người trong trung tâm mua. sắm càng đông hơn, cũng là vì mới mở nên có rất nhiều hoạt động ưu đãi. An Đào Đào không mua nổi quần áo loại mấy trăm nghìn, nhưng vẫn có thể xem thử và mua được loại trang sức nhỏ.
Đồ trong cửa hàng trang sức thành phố A khác hoàn toàn với loại trong cửa hàng nhỏ ở quê cô, mỗi kiểu đáng đều rất tỉnh xảo, hơn nữa lại còn nhiều chủng loại, An Đào Đào đúng là được mở rộng tầm mắt. Chu Mễ rất thích thứ đồ nhỏ kiểu này, bỗng chốc đã mua rất nhiều.
"Trong túi của An Đào Đào không có nhiều tiền nên cũng không đám mua lung tung, nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng bị thú nhồi bông treo trên tường thu hút. Đó là một con thú nhồi bông. hình người, trên đầu có hai cái sừng, bên môi có hai chiếc răng trắng lộ ra ngoài, trên người còn khoác áo choàng màu đen, vừa nhìn thì thấy giống như đại ma vương trong hoạt hình.
Giống với tên khốn Lục Sóc kia!
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng nói chuyện trong đó cuối cùng cũng ngừng lại. An Đào Đào. thở phào, lúc này mới đi ra từng trong góc.
Dưới ánh đèn vàng của nhà hàng chiếu xuống, xuyên qua ánh đèn An Đào Đào thấy người đàn. ông đó dần đi xa, anh ta không giống những người khác, không ngờ anh ta lại ngồi trên xe lăn, Người đàn ông ngồi xe lăn có giọng nói hay, thật đáng
Lúc này, An Đào Đào bỗng phát hiện trên đất có một đồ vật lấp lánh, cô nhặt lên nhìn, không ngờ là một chiếc cài áo. Bên trên cài áo đính một viên sapphire, vừa nhìn là biết có giá trị xa xỉ. Được đấy, chắc chắn là của người đàn ông nói chuyện lúc nãy. An Đào Đào cầm cài áo chạy đi tìm, người đàn ông ngồi xe lăn chắc chắn chưa đi xa!
Không bao lâu, An Đào Đào lại thấy bóng đáng người đàn ông đó, cô nhanh chóng tăng tốc chạy “Anh gì đằng trước ơi, anh hãy khoan đi đã.”
Người đàn ông phía trước hơi run lên, nhưng rất nhanh xoay bánh xe. Thấy anh ta lại chuyển động, An Đào Đào chán nản bĩu môi, lại đuổi theo, hơn nữa còn rất hung dữ chặn đường của người đàn ông: “Đã bảo anh khoan hẳng đi mà, sao lại đi thế chứ?”
An Đào Đào thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn dần ửng đỏ đưới ánh đèn, một đôi mắt rõ hai lòng. đen trắng mang theo vầng sáng long lanh nước giống một con thỏ trắng đáng yêu, giọng nói mềm mại mang theo vẻ hờn dỗi.
'Thấy cô gái đột nhiên chặn trước mặt mình, Kỷ Liên Quân nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm, cả người trên đưới tỏa ra sự lạnh lùng xa cách.
“Cô là ai, muốn làm gì?”
Kỳ Liên Quân nhìn chằm chằm cô, trong mắt mang theo vẻ đánh giá. An Đào Đào bị giật mình vì sự đề phòng và xa cách mà cô cảm nhận được trên. người đối phương. Cô vội vàng lên tiếng, giọng nói rất nhỏ cũng rất ngọt ngào: “Anh à, anh không cần căng thẳng, tôi không phải người xấu, chỉ là nhặt được đồ muốn trả lại mà thôi.”
Người đàn ông trước mặt có gương mặt như đẹp như ngọc, mắt như trăng sáng, cực kỳ đẹp, như thể một miếng ngọc đã được mài giữa, cả người toát ra một vẻ ôn hòa, sạch sẽ. Có điều, khí chất này lại quá lạnh lùng, quá xa xách khiến người ta cảm thấy rất khó gần gũi, giống như không ai tồn tại trong mắt anh ta. Chẳng lẽ người iền đều có cá tính như vậy sao?
" Đồ gì?" Kỷ Liên Quân liếc cô, trong mắt vẫn là vẻ đánh giá.
An Đào Đào thở dài, lập tức xòe bàn tay nhỏ ra, một chiếc cài áo xinh đẹp khảm đá sapphire nhanh chóng đập vào mắt Kỷ Liên Quân. Anh ta. sửng sốt móc túi thì phát hiện bên trong trống không.
'Thấy hành động của anh ta, An Đào Đào nhếch miệng nở nụ cười thoáng qua: “Anh à, chiếc cài áo này là anh làm rơi đúng chứ? Tôi nói mà, tôi không phải người xấu, chỉ tới trả đổ cho anh thôi.”
Kỷ Liên Quân nhận cài áo với vẻ mặt phức tạp: “Cám ơn.”
“Không cần không cần, nhặt được đồ rơi phải trả lại là phẩm chất cơ bản làm người chúng ta."
An Đào Đào nở nụ cười thật tươi, trong thoáng chốc, gương mặt nhỏ sáng sủa ban đầu trở nên xinh đẹp đầy quyến rũ, đặc biệt nốt ruồi chỗ khóe mắt lại ẩn chứa ánh sáng rực rỡ, quyến rũ người khác.
Khi thật sự nhìn thẳng cô, Kỷ Liên Quân mới thấy, không thể không nói, cô đẹp hơn những cô gái mà anh ta từng thấy trước đây. Đây là một vẻ đẹp có tính công kích, dường như chỉ thoáng nhìn đã có thể khiến lòng người rung động.
Kỷ Liên Quân nhíu đầu mày, nhanh chóng thu lại ánh mắt, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi gì.
“Nếu đã vật về chủ, vậy tôi đi nhé.” An Đào. Đào vấy tay với anh ta, trong đôi mắt ướt mang theo ý cười đầy sức sống: “Anh à, lần sau gặp lại nhé.”
Dứt lời, An Đào Đào nhảy tung tăng rời đi, chùm tóc đuôi ngựa phía sau cũng đung đưa theo bước chân, tựa như tiểu tiên nữ lỡ bước vào nhân gian. Kỷ Liên Quân nhìn bóng lưng cô rời đi, đôi mắt càng thêm thâm trầm. Có lẽ lần sau không thể gặp lại phải không... Dù sao chân của anh ta... rất ghét ra ngoài!
'Trở lại phòng bao, An Đào Đào phát hiện Chu Mễ và Kỷ Thần đang nói chuyện rất vui vẻ.
“Hai người đang nói gì mà vui vẻ như vậ An Đào Đào về ghế ngồi xuống.
“An Đào Đào, Kỷ Thần đang với tôi chuyện của đội bóng rổ.”
Chu Mễ bắt cổ tay của An Đào Đào, rất vui vẻ nói: “Ý, cậu đi vệ sinh mà, sao về muộn vậy?”
An Đào Đào sở mũi: “Lúc nãy gặp phải một người, anh ta rơi đồ, tôi tốt bụng nhặt lên đem đi trả.”
““Hóa ra là vậy, tôi còn tưởng cậu không tìm được đường.” Chu Mễ cười đùa.
An Đào Đào trợn to hai mắt, khó tin nói:" Sao có thể được, tôi có miệng mà, không tìm được đường có thể hỏi đấy.”
Chu Mễ vừa nghe thì trong mắt chứa ý cười: " Haha, cũng đúng.”
Món ăn trong nhà hàng đồ Trung thật sự siêu ngon, An Đào Đào ăn no căng cô ôm bụng dựa vào lưng ghế, còn ợ một cái. Kỷ Thần ngước mắt nhìn cô, phát hiện dù cô nấc cũng cực kỳ xinh đẹp, quả nhiên tiên nữ đúng là tiên nữ!
Cậu ta vừa muốn nói gì đó thì nghe thấy. chuông điện thoại vang lên, Kỷ Thần nghe điện thoại, vẻ mặt chợt thay đổi. An Đào Đào đang xoa bụng, nhạy bén phát hiện vẻ mặt Kỷ Thần không, ồn: “Kỷ Thần, cậu sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
Kỷ Thần đút điện thoại vào túi quần, trên mặt lại nở nụ cười: “Là điện thoại của anh tôi, anh ấy bảo tôi lập tức về ngay.”
An Đào Đào nghe vậy, liền nói: “Vậy cậu mau về đi.”
Kỷ Thần gật đầu, không nói lời nào lập tức kéo cửa phòng bao rồi rời đi. Hôm nay cậu ta mặc áo phông rất giản dị, bước đi như một cơn gió, thoát cái đã mất dạng. Đúng là chàng trai trẻ đẹp như một cơn gió!
Đến khi Kỷ Thần vừa đi, trong phòng bao cũng đần buồn tẻ. Chu Mễ là một người không quen yên lặng, cô ấy đứng dậy đi lại trong phòng, bao, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ: “An Đào Đào, lát nữa chúng ta đi đâu đây, bây giờ thời gian vẫn còn sớm.”
“Đi cửa hàng trang sức nhé.” An Đào Đào cũng đứng dậy, ánh mắt rơi vào trung tâm mua sắm lớn ngoài cửa sổ: “Lúc nãy mua quần áo rồi, vẫn chưa đi đạo cửa hàng trang sức.”
Hai mắt Chu Mễ sáng lên, kéo An Đào Đào đi thẳng ra ngoài:" Đi đi đi, mau đi...”
Qua giờ ăn trưa, người trong trung tâm mua. sắm càng đông hơn, cũng là vì mới mở nên có rất nhiều hoạt động ưu đãi. An Đào Đào không mua nổi quần áo loại mấy trăm nghìn, nhưng vẫn có thể xem thử và mua được loại trang sức nhỏ.
Đồ trong cửa hàng trang sức thành phố A khác hoàn toàn với loại trong cửa hàng nhỏ ở quê cô, mỗi kiểu đáng đều rất tỉnh xảo, hơn nữa lại còn nhiều chủng loại, An Đào Đào đúng là được mở rộng tầm mắt. Chu Mễ rất thích thứ đồ nhỏ kiểu này, bỗng chốc đã mua rất nhiều.
"Trong túi của An Đào Đào không có nhiều tiền nên cũng không đám mua lung tung, nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng bị thú nhồi bông treo trên tường thu hút. Đó là một con thú nhồi bông. hình người, trên đầu có hai cái sừng, bên môi có hai chiếc răng trắng lộ ra ngoài, trên người còn khoác áo choàng màu đen, vừa nhìn thì thấy giống như đại ma vương trong hoạt hình.
Giống với tên khốn Lục Sóc kia!