Thang máy cứ tiếp tục đi xuống, lợi dụng khoảng thời gian này, Hoàng Sâm nhìn vào tờ giấy chuyển nhượng đất trong tay cô, cái tên quen thuộc trên tờ giấy khiến Hoàng Sâm không khỏi nhìn thêm vài lần.
“Anh nhìn cái gì đấy?” An Đào Đào liếc anh ta một cái, trong ánh mắt hiện lên chút cảnh giác.
Tính tình người này như mấy tên côn đồ, không chừng lại giở trò cũng nên.
“Chị đâu à, chị hiểu nhầm tôi rồi.” Hoàng Sâm cười khổ, lập tức giải thích: “Tôi chỉ là thấy giấy chuyển nhượng trên tay chị có hơi quen mắt thôi mà, cho tôi xem chút được không?”
An Đào Đào thở phào một hơi, nhưng cô cứ cảm giác như mình vừa lấy đạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Mà cô nghĩ thế cũng là do Lục Sóc hại, ai bảo anh cứ hở tí là động tay động chân, làm cô lúc nào cũng như bé chim non sợ hãi, chỉ một cơn gió thổi nhẹ qua cũng khiến cô hoang mang lo sợ.
“Ò, thế anh xem đi.” An Đào Đào đưa giấy chuyển nhượng cho anh ta.
Cầm thứ này cứ như cầm củ khoai nóng. nhưng cô trả không được mà nhận thì thấy bất an.
Hoàng Sâm mở giấy chuyển nhượng ra, ánh mắt khẽ lóe lên, trong lòng đang thầm chửi “ Vãi.”
Miếng đất trên giấy chuyển nhượng không. phải là miếng mà mấy hôm trước anh ta đi lấy của nhà họ Triệu về sao? Lúc đó Cửu Gia bảo anh ta đi lấy về, anh ta còn tưởng Cửu Gia sắp có hạng mục. gì đấy cần dùng, ai mà ngờ lại đem tặng cho An Đào Đào.
Dù miếng đất này không đắt lắm, nhưng cũng phải trên cả trăm triệu, thế mà Cửu Gia lại thuận tay tặng cho người ta thế này cũng được sao?
Người nhà họ Triệu mà biết thì khóc là cái chắc.
Hoàng Sâm cầm tờ giấy chuyển nhượng, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Có vẻ Cửu Gia thật sự rất quan tâm cô gái này, anh không những không truy cứu trách nhiệm. nhát đao kia của cô An, ngược lại còn tặng cô một miếng đất cả trắm triệu, người khác biết được chắc phải trợn tròn mắt kinh ngạc mất.
“Giấy chuyển nhượng có gì không đúng hả?” An Đào Đào thấy biểu cảm của Hoàng Sâm có gì đó không đúng lắm nên hỏi một câu.
Chẳng lẽ Hoàng Sâm nhìn thấy có cơ hội làm. ăn gì ở đó nên muốn thay Lục Sóc đòi lại sao?
Thực ra như thế cũng được, bởi cô vốn không thích miếng đất này lắm, Hoàng Sâm mà lấy cái này về thì cô sẽ rất vui lòng.
“Không, nó rất đúng, cực kỳ đúng, thứ Cửu. Gia tặng thì sai thế nào được!” Hoàng Sâm cười 'khúm núm, anh ta lễ phép trả lại giấy chuyển nhượng, còn ra hiệu cho An Đào Đào mau cầm lấy và cất đi đi.
Đây là đồ Cửu Gia tặng đó!
An Đào Đào nhíu mày, có chút không tình nguyện mà nhận lại giấy chuyển nhượng.
Xem ra thứ này sẽ ở trong tay cô rất lâu đây.
Về đến biệt thự, An Đào Đào bỏ giấy chuyển nhượng vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, mấy thứ cả trăm triệu thế này thì cô đền không nổi nên cô chỉ đành cất giữ nó cẩn thận.
Sau khi hoàn thành xong tất cả, cô ngồi ngây ngốc trong phòng ngủ cho đến tận nửa đêm, đột nhiên An Đào Đào nhìn thấy một luồng ánh sáng truyền từ ngoài cửa sổ vào, tiếp đó là tiếng còi xe.
Là Lục Sóc về.
Số ngày anh về biệt thự chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng không ngờ hôm nay anh lại về. An Đào Đào đứng bên cửa sổ, hàng lông mày nhíu chặt, có chút không muốn Lục Sóc quay về.
Anh quay về chứng tỏ cô sẽ phải đối đầu trực diện với anh, đêm qua cũng thế, trưa hôm nay. cũng thế, mà đêm nay cũng không khác gì...
An Đào Đào thở đài một hơi, cảm thấy có hơi mệt mỏi.
'Nhìn theo ánh sáng ngoài cửa sổ, An Đào Đào phát hiện Lục Sóc vẫn mặc chiếc áo khoác đen, bên trong là chiếc áo sơ mi không cài hai cúc trên, để lộ chiếc xương quai xanh ra ngoài, đưới ánh trăng, chiếc xương quai xanh tỉnh xảo cùng làn da trắng nõn kia đẹp đến nỗi không tả thành lời.
An Đào Đào chớp mắt, khi cô phản ứng lại thì Lục Sóc đã đứng ngoài cửa sổ.
Đôi mắt sâu thẳm của anh còn sâu hơn màn đêm đen, An Đào Đào nhìn thấy đôi mắt đó thì giật nảy mình.
Không lâu sau, Lục Sóc thu hồi lại ánh mắt, bước vào trong biệt thự.
'Tim An Đào Đào đập loạn xạ, nghĩ đến cảnh. mắt đối mắt vừa nãy là cô không tài nào ngồi yên được. Lát nữa chắc chắn Lục Sóc cũng sẽ vào đây, chỉ bằng cô xuống tầng đón tiếp anh cho rồi
Nghĩ vậy, An Đào Đào chậm rì rì xuống tầng thì đúng lúc giáp mặt với Lục Sóc.
Cô mỉm cười, giọng điệu ngọt ngào: “Cửu Gia!
Giọng nói ngọt lịm đó như có thể khiến trái tỉm người ta mềm nhữn ra.
Một tỉa sáng khẽ sượt qua đáy mắt Lục Sóc, trông vẻ mặt đã dịu đàng hơn hẳn.
'Thấy Lục Sóc cởi áo khoác ra vắt lên tay, An. Đào Đào ngoan ngoãn tiến đến cầm lấy áo khoác, sau đó treo lên giá bên cạnh: “Cửu Gia, giờ anh thấy thế nào? Vết thương có còn đau nữa không?”
Lục Sóc bất ngờ liếc nhìn cô một cái.
Anh thấy cô hôm nay ngoan ngoãn lạ thường. Mọi hôm nhìn thấy anh, dù cô cũng khá ngoan nhưng trong mắt luôn tràn đầy ý hận và ghê sợ, nhưng giờ trong mắt tràn ngập ý cười, nhìn vào rất ngọt ngào, rất mê người.
Nhưng cũng có thể là giả vờ.
Lục Sóc đánh giá cô một lúc nhưng không nói gì.
An Đào Đào quay lại đứng bên cạnh anh, nụ cười vẫn ngọt ngào như cũ.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, cô sẽ còn phải ở lại biệt thự này lâu đài, nếu muốn sống thì phải thật ngoan ngoãn, không được chọc Lục Sóc giận, lúc cần thiết thì còn phải đỗ đành Lục Sóc, như vậy thì cô mới sống yên ổn được.
Nhưng mà nếu Lục Sóc còn muốn làm chuyện. đó với cô, cô không biết mình có giữ được gương. mặt ngoan ngoãn này không nữa.
“Thay thuốc.” Lục Sóc ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, nhìn chiếc sofa đó như ngai vàng của.
Ma Vương, khiến người khác áp lực thêm bội phần.
'“Vâng, thế tôi lên tầng lấy túi thuốc.” An Đào. Đào rất nhanh nhạy hiểu được ý của Lục Sóc.
Anh muốn cô giúp anh thay thuốc đúng. không?
Cô chạy vào phòng lấy chiếc túi thuốc rồi nhanh chóng chạy ra. An Đào Đào nuốt nước bọt, run rẩy cởi từng cúc áo một.
Lục Sóc khẽ cúi đầu để cho An Đào Đào cởi đễ hơn.
Cởi xong, một thân thể cường tráng trắng bóc đập thẳng vào mắt An Đào Đào, những đường nét hoàn mỹ đó khiến hai má cô đỏ bừng lên.
Lục Sóc quay lưng lại, lớp băng gạc vẫn còn dính máu, nhất thời mùi máu tươi lan tràn khắp phòng khách.
An Đào Đào nhìn chỗ vết thương, ánh mắt không khỏi bối rối.
Vết thương của anh đã hở ra hết cả rồi nhưng. anh vẫn cắm đầu vào làm việc. An Đào Đào đã từng, thấy rất nhiều người bệnh mạnh mẽ, nhưng chưa thấy ai bị thế này mà lại không cảm thấy đau đớn chút nào.
Cảm giác như người bị thương là một người khác vậy.
“Cửu Gia, miệng vết thương của anh bị hở ra hết rồi, anh không thấy đau à?” An Đào Đào hít một hơi thật sâu, cố gắng nhẹ nhàng hết sức, tháo từng lớp băng gạc ra.
Lục Sóc hoàn toàn không thấy đau, thậm chí còn không thèm nhíu mày lấy một cái: “Không. đau.”
'Vết thương nhỏ thế này chẳng khác gì muỗi chích cả.
An Đào Đào ngậm miệng không nói thêm gì nữa. Cô khử trùng cho anh, sau đó lấy băng gạc ra, nhanh chóng băng bó vết thương lại.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, lúc bàn tay. nhỏ bé của cô vô ý chạm nhẹ vào da thịt Lục Sóc, anh khẽ rùng mình một cái, sau đó cảm giác ngứa ngáy lan ra toàn thân.
Ánh mắt Lục Sóc trở nên u ám, anh duỗi tay ra. nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
“Anh nhìn cái gì đấy?” An Đào Đào liếc anh ta một cái, trong ánh mắt hiện lên chút cảnh giác.
Tính tình người này như mấy tên côn đồ, không chừng lại giở trò cũng nên.
“Chị đâu à, chị hiểu nhầm tôi rồi.” Hoàng Sâm cười khổ, lập tức giải thích: “Tôi chỉ là thấy giấy chuyển nhượng trên tay chị có hơi quen mắt thôi mà, cho tôi xem chút được không?”
An Đào Đào thở phào một hơi, nhưng cô cứ cảm giác như mình vừa lấy đạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Mà cô nghĩ thế cũng là do Lục Sóc hại, ai bảo anh cứ hở tí là động tay động chân, làm cô lúc nào cũng như bé chim non sợ hãi, chỉ một cơn gió thổi nhẹ qua cũng khiến cô hoang mang lo sợ.
“Ò, thế anh xem đi.” An Đào Đào đưa giấy chuyển nhượng cho anh ta.
Cầm thứ này cứ như cầm củ khoai nóng. nhưng cô trả không được mà nhận thì thấy bất an.
Hoàng Sâm mở giấy chuyển nhượng ra, ánh mắt khẽ lóe lên, trong lòng đang thầm chửi “ Vãi.”
Miếng đất trên giấy chuyển nhượng không. phải là miếng mà mấy hôm trước anh ta đi lấy của nhà họ Triệu về sao? Lúc đó Cửu Gia bảo anh ta đi lấy về, anh ta còn tưởng Cửu Gia sắp có hạng mục. gì đấy cần dùng, ai mà ngờ lại đem tặng cho An Đào Đào.
Dù miếng đất này không đắt lắm, nhưng cũng phải trên cả trăm triệu, thế mà Cửu Gia lại thuận tay tặng cho người ta thế này cũng được sao?
Người nhà họ Triệu mà biết thì khóc là cái chắc.
Hoàng Sâm cầm tờ giấy chuyển nhượng, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Có vẻ Cửu Gia thật sự rất quan tâm cô gái này, anh không những không truy cứu trách nhiệm. nhát đao kia của cô An, ngược lại còn tặng cô một miếng đất cả trắm triệu, người khác biết được chắc phải trợn tròn mắt kinh ngạc mất.
“Giấy chuyển nhượng có gì không đúng hả?” An Đào Đào thấy biểu cảm của Hoàng Sâm có gì đó không đúng lắm nên hỏi một câu.
Chẳng lẽ Hoàng Sâm nhìn thấy có cơ hội làm. ăn gì ở đó nên muốn thay Lục Sóc đòi lại sao?
Thực ra như thế cũng được, bởi cô vốn không thích miếng đất này lắm, Hoàng Sâm mà lấy cái này về thì cô sẽ rất vui lòng.
“Không, nó rất đúng, cực kỳ đúng, thứ Cửu. Gia tặng thì sai thế nào được!” Hoàng Sâm cười 'khúm núm, anh ta lễ phép trả lại giấy chuyển nhượng, còn ra hiệu cho An Đào Đào mau cầm lấy và cất đi đi.
Đây là đồ Cửu Gia tặng đó!
An Đào Đào nhíu mày, có chút không tình nguyện mà nhận lại giấy chuyển nhượng.
Xem ra thứ này sẽ ở trong tay cô rất lâu đây.
Về đến biệt thự, An Đào Đào bỏ giấy chuyển nhượng vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, mấy thứ cả trăm triệu thế này thì cô đền không nổi nên cô chỉ đành cất giữ nó cẩn thận.
Sau khi hoàn thành xong tất cả, cô ngồi ngây ngốc trong phòng ngủ cho đến tận nửa đêm, đột nhiên An Đào Đào nhìn thấy một luồng ánh sáng truyền từ ngoài cửa sổ vào, tiếp đó là tiếng còi xe.
Là Lục Sóc về.
Số ngày anh về biệt thự chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng không ngờ hôm nay anh lại về. An Đào Đào đứng bên cửa sổ, hàng lông mày nhíu chặt, có chút không muốn Lục Sóc quay về.
Anh quay về chứng tỏ cô sẽ phải đối đầu trực diện với anh, đêm qua cũng thế, trưa hôm nay. cũng thế, mà đêm nay cũng không khác gì...
An Đào Đào thở đài một hơi, cảm thấy có hơi mệt mỏi.
'Nhìn theo ánh sáng ngoài cửa sổ, An Đào Đào phát hiện Lục Sóc vẫn mặc chiếc áo khoác đen, bên trong là chiếc áo sơ mi không cài hai cúc trên, để lộ chiếc xương quai xanh ra ngoài, đưới ánh trăng, chiếc xương quai xanh tỉnh xảo cùng làn da trắng nõn kia đẹp đến nỗi không tả thành lời.
An Đào Đào chớp mắt, khi cô phản ứng lại thì Lục Sóc đã đứng ngoài cửa sổ.
Đôi mắt sâu thẳm của anh còn sâu hơn màn đêm đen, An Đào Đào nhìn thấy đôi mắt đó thì giật nảy mình.
Không lâu sau, Lục Sóc thu hồi lại ánh mắt, bước vào trong biệt thự.
'Tim An Đào Đào đập loạn xạ, nghĩ đến cảnh. mắt đối mắt vừa nãy là cô không tài nào ngồi yên được. Lát nữa chắc chắn Lục Sóc cũng sẽ vào đây, chỉ bằng cô xuống tầng đón tiếp anh cho rồi
Nghĩ vậy, An Đào Đào chậm rì rì xuống tầng thì đúng lúc giáp mặt với Lục Sóc.
Cô mỉm cười, giọng điệu ngọt ngào: “Cửu Gia!
Giọng nói ngọt lịm đó như có thể khiến trái tỉm người ta mềm nhữn ra.
Một tỉa sáng khẽ sượt qua đáy mắt Lục Sóc, trông vẻ mặt đã dịu đàng hơn hẳn.
'Thấy Lục Sóc cởi áo khoác ra vắt lên tay, An. Đào Đào ngoan ngoãn tiến đến cầm lấy áo khoác, sau đó treo lên giá bên cạnh: “Cửu Gia, giờ anh thấy thế nào? Vết thương có còn đau nữa không?”
Lục Sóc bất ngờ liếc nhìn cô một cái.
Anh thấy cô hôm nay ngoan ngoãn lạ thường. Mọi hôm nhìn thấy anh, dù cô cũng khá ngoan nhưng trong mắt luôn tràn đầy ý hận và ghê sợ, nhưng giờ trong mắt tràn ngập ý cười, nhìn vào rất ngọt ngào, rất mê người.
Nhưng cũng có thể là giả vờ.
Lục Sóc đánh giá cô một lúc nhưng không nói gì.
An Đào Đào quay lại đứng bên cạnh anh, nụ cười vẫn ngọt ngào như cũ.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, cô sẽ còn phải ở lại biệt thự này lâu đài, nếu muốn sống thì phải thật ngoan ngoãn, không được chọc Lục Sóc giận, lúc cần thiết thì còn phải đỗ đành Lục Sóc, như vậy thì cô mới sống yên ổn được.
Nhưng mà nếu Lục Sóc còn muốn làm chuyện. đó với cô, cô không biết mình có giữ được gương. mặt ngoan ngoãn này không nữa.
“Thay thuốc.” Lục Sóc ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, nhìn chiếc sofa đó như ngai vàng của.
Ma Vương, khiến người khác áp lực thêm bội phần.
'“Vâng, thế tôi lên tầng lấy túi thuốc.” An Đào. Đào rất nhanh nhạy hiểu được ý của Lục Sóc.
Anh muốn cô giúp anh thay thuốc đúng. không?
Cô chạy vào phòng lấy chiếc túi thuốc rồi nhanh chóng chạy ra. An Đào Đào nuốt nước bọt, run rẩy cởi từng cúc áo một.
Lục Sóc khẽ cúi đầu để cho An Đào Đào cởi đễ hơn.
Cởi xong, một thân thể cường tráng trắng bóc đập thẳng vào mắt An Đào Đào, những đường nét hoàn mỹ đó khiến hai má cô đỏ bừng lên.
Lục Sóc quay lưng lại, lớp băng gạc vẫn còn dính máu, nhất thời mùi máu tươi lan tràn khắp phòng khách.
An Đào Đào nhìn chỗ vết thương, ánh mắt không khỏi bối rối.
Vết thương của anh đã hở ra hết cả rồi nhưng. anh vẫn cắm đầu vào làm việc. An Đào Đào đã từng, thấy rất nhiều người bệnh mạnh mẽ, nhưng chưa thấy ai bị thế này mà lại không cảm thấy đau đớn chút nào.
Cảm giác như người bị thương là một người khác vậy.
“Cửu Gia, miệng vết thương của anh bị hở ra hết rồi, anh không thấy đau à?” An Đào Đào hít một hơi thật sâu, cố gắng nhẹ nhàng hết sức, tháo từng lớp băng gạc ra.
Lục Sóc hoàn toàn không thấy đau, thậm chí còn không thèm nhíu mày lấy một cái: “Không. đau.”
'Vết thương nhỏ thế này chẳng khác gì muỗi chích cả.
An Đào Đào ngậm miệng không nói thêm gì nữa. Cô khử trùng cho anh, sau đó lấy băng gạc ra, nhanh chóng băng bó vết thương lại.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, lúc bàn tay. nhỏ bé của cô vô ý chạm nhẹ vào da thịt Lục Sóc, anh khẽ rùng mình một cái, sau đó cảm giác ngứa ngáy lan ra toàn thân.
Ánh mắt Lục Sóc trở nên u ám, anh duỗi tay ra. nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.