Lâm Hiểu Kiều nuốt nước miếng, đôi mắt đỏ hoe, cô ta thực sự sợ hãi đến phát khóc.
Lục Sóc nhìn Hoàng Sâm, ý bảo anh ta lên tiếng.
Hoàng Sâm cúi xuống, nhìn Lâm Hiểu Kiều, nói: "Nghe nói cô rất kiêu ngạo, chị dâu của chúng tôi hỏi cô mà cô không thèm trả lời à?"
Lâm Hiểu Kiểu lắc đầu, như một con gà trống bị đánh bại không thể gây nên sóng gió gì: "Không có, tôi thật sự không biết Mạnh Manh ở đâu, nhưng tôi có thể đi tìm."
Cô ta lập tức bày tỏ thành ý của mình.
''Vậy bây giờ cô tìm Mạnh Manh đi, nếu không tìm được chắc cô biết sẽ có hậu quả gì nhỉ?"
Hoàng Sâm nhếch môi, cười ác ý, vô cùng kiêu ngạo.
Tim Lâm Hiểu Kiểu như ngừng đập.
Hậu quả sao?
Cô ta không dám đoán, nghe nói trong nhà Lục Cửu Gia có hang rắn, ở đó toàn rắn độc, lỡ như bị ném vào trong đó...
Lâm Hiểu Kiều lập tức đứng dậy, chạy đi tìm nhanh như chớp.
Khoảng mười phút sau, Lâm Hiểu Kiểu đã kéo Mạnh Manh tới.
Vẻ mặt Mạnh Manh không tình nguyện, gương mặt thối hoắc, như người ta thiếu mình mấy chục triệu vậy.
Khi nhìn thấy Lục Sóc thì mặt cô ta liền héo ngay.
Sao Lục Cửu Gia lại xuất hiện ở đây?
Mạnh Manh kéo tay áo Lâm Hiểu Kiểu, muốn nhìn ra điều gì đó từ mắt Lâm Hiểu Kiều, nhưng có lẽ cô ta cũng không biết vì sao nên mặt mờ mịt.
"Cửu Gia, tôi đã đưa người tới đây, anh còn gì dặn dò không ạ?" Lâm Hiểu Kiều nở nụ cười, thận trọng hỏi.
Mạnh Manh cũng nhìn Lục Sóc với ánh mắt trông mong, sau đó cô ta liền thấy An Đào Đào bên cạnh Lục Sóc.
Không phải... họ phát hiện ra chuyện gì chứ?
"Cậu nói với họ đi." Lục Sóc nhìn Hoàng Sâm, rồi thu hồi mắt.
Hoàng Sâm ho nhẹ một tiếng, tóc trên đỉnh đầu hơi vểnh lên, cáo mượn oai hùm nói: "Có một số câu hỏi hi vọng hai người trả lời thành thật, nếu nói đối thì tự gánh hậu quả.”
Lại là tự gánh hậu quả, Lâm Hiểu Kiểu và Mạnh Manh bị dọa đến run rẩy.
Hai người nuốt nước miệng, nhỏ giọng nói "Anh nói đi, nếu chúng tôi biết thì sẽ nói hết."
Hoàng Sâm chà hai tay, nhìn Lục Sóc theo bản năng, rồi lại nhìn An Đào Đào, hỏi: "Gian hàng lớp chị dâu tôi bị đập, hai người có biết chuyện này không?"
Nghe vậy Lâm Hiểu Kiều và Mạnh Manh nhìn nhau, đều thấy sự hoảng sợ trong mắt đối phương.
Họ hỏi vậy chẳng lẽ đã biết chuyện gì rồi?
Không thể nào, họ đã đập hết camera, cũng không để lại chứng cứ gì, sao có thể biết được chứ?
Có lẽ họ không có chứng cứ, chỉ đang nói suông thôi.
Hai người nhanh chóng quyết định làm bộ như vô tội, nói: "Chúng tôi biết một chút, nhưng nghe học sinh khác nói, chứ không biết tình huống cụ thể”
Hoàng Sâm nhướng mày cười lạnh, đám trợn mắt nói dối, lá gan lớn thật.
An Đào Đào nhếch mép, nhìn họ với ánh mắt vi diệu: "Tôi nghĩ có một số việc hai người vẫn nên nghĩ kỹ rồi hẵng nói, không lại khiến gương, vỡ khó lành đấy."
Lâm Hiểu Kiều và Mạnh Manh lắc đầu nói: "Chúng tôi thật sự không rõ lắm, có chuyện gì sao?"
Hoàng Sâm châm một điếu thuốc, khói thuốc lập tức xộc vào mũi họ.
Hai người hít phải khói thuốc thì ho không ngừng.
Hoàng Sâm bị khói bao phủ, cười lạnh nói: "Tôi nghe nói, gian hàng bị đập có liên quan tới các cô, các cô thấy thế nào?"
Hai người trừng mắt, tim rung lên.
Quả nhiên đang tính lừa họ thôi, chỉ cần không nhận, Lục Cửu Gia cũng không thể làm gì họ đúng không?
Hai người nhanh chóng có chung nhận thức, nhất trí nói: "Anh đang nói gì vậy, chúng tôi không biết gì cả, sao chúng tôi lại đi đập gian hàng chứ?"
Lúc nói chuyện, giọng hai người hơi run rẩy, rõ ràng là đang chột dạ, nhưng rất nhanh đã áp xuống.
Hoàng Sâm biết họ sẽ nói dối nên không ngạc nhiên lắm, chỉ cười càng tươi và kỳ quái:" Thật sao? Hai người thật sự không biết gì à? Đây là cơ hội cuối cùng của hai người."
Hai người không hiểu biểu cảm của Hoàng Sâm nên lại lắc đầu, lộ ra vẻ vô tội: "Không biết, chúng tôi thật sự không biết, nếu anh muốn chúng tôi giúp đỡ thì chúng tôi sẽ giúp mà.
"Đúng vậy, tôi quả thật có việc muốn nhờ các cô giúp." Hoàng Sâm nhả khói thuốc, khói phun lên mặt hai người.
Mùi thuốc lá vừa gay mũi vừa buồn nôn.
Hai người hít phải vài hơi, không dám nổi giận,vẫn nói:" Anh nói đi, muốn chúng tôi làm gì?"
Hoàng Sâm lại nhìn Lục Sóc.
Chỉ thấy Lục Sóc nhíu mày, vẻ mặt mất kiên nhãn, như kêu Hoàng Sâm mau giải quyết họ.
'Hoàng Sâm hiểu ý, dụi tắt thuốc, vừa cười vừa lấy điện thoại ra nói: "Trong điện thoại di động của tôi có một ít ảnh chụp, hai người giúp tôi xem người trong ảnh là ai, hai người có quen không?"
Nghe vậy hai người nhẹ nhàng thở phào, còn tưởng muốn làm gì chứ, không ngờ chỉ xem ảnh chụp thôi, vậy cứ ăn ngay nói thật, chắc chắn không sao.
Hai người vỗ ngực, vui vẻ nhận điện thoại.
Thấy người trong ảnh hơi mờ, không rõ lắm.
Hoàng Sâm biết họ nghĩ gì nên cười nói: "Không thấy rõ lắm phải không? Vậy phóng to lên, hai người chắc biết cách phóng to nhỉ?"
"Biết, biết ạ." Hai người khác nhiên, lập tức phóng to hình.
Thấy bộ đáng ngoan ngoãn của họ, An Đào Đào cảm thấy vi diệu, quả nhiên, khi gặp đại ma vương Lục, kẻ kiêu ngạo tới cỡ nào cũng trở thành cừu con.
Nghĩ đến trước kia cô đâm Lục Sóc một dao, đúng là quá ngầu.
"Sao rồi, hai người có thấy rõ chưa?" Hoàng Sâm lấy hộp thuốc ra, chuẩn bị hút thêm điếu nữa, thì thấy Lục Sóc lạnh lùng nhìn qua.
Đầu ngón tay anh ta run lên, cười cất hộp thuốc đi, không đám hút nữa.
Sau khi phóng to, hai người càng nhìn ảnh càng thấy quen, sao người trong ảnh lại giống mình như vậy.
Vẻ mặt hung dữ khi đập phá đồ đạc, vẻ mặt thận trọng khi nhìn xung quanh, thậm chí là vẻ mặt vui vẻ sau khi đập phá đồ đạc, tất cả đều rất quen thuộc, chính là bộ đáng của họ.
Hai người như nghĩ đến điều gì, nắm chặt điện thoại, sắc mặt cũng trắng bệch.
Họ lại có ảnh chụp sao?
Họ thật sự đã biết mọi chuyện?
Nhưng sao có thể, họ đã đập hết camera mà, xung quanh cũng không có ai, sẽ không ai biết được, cũng không ai chụp ảnh được. Hơn nữa tấm ảnh này có chút kỳ quái, hình như là một ảnh chụp màn hình từ một nơi nào đó.
Chẳng lẽ đã bị photoshop?
Nghĩ vậy, hay người lập tức bình tĩnh lại, tin rằng người thông minh như Lục Cửu Gia chắc chắn không bị mấy ảnh chụp này lừa đâu.
"Chúng tôi thấy rồi." Hai bình tĩnh lại, hơi tức giận nói: "Người trong ảnh là hai bọn tôi, nhưng, chúng tôi đâu có đi đập đồ, chắc chắn là do người khác photoshop để lừa mọi người."
Nói xong, hai người còn nghiêm túc gật đầu, nếu không phải đã thấy camera thì đúng là đã bị hai người họ lừa.
"Vậy sao?" Hoàng Sâm nhếch môi, như muốn cho họ cơ hội nữa.
Hai người đột nhiên lắc đầu, phủi sạch mọi quan hệ.
Lục Sóc nhìn Hoàng Sâm, ý bảo anh ta lên tiếng.
Hoàng Sâm cúi xuống, nhìn Lâm Hiểu Kiều, nói: "Nghe nói cô rất kiêu ngạo, chị dâu của chúng tôi hỏi cô mà cô không thèm trả lời à?"
Lâm Hiểu Kiểu lắc đầu, như một con gà trống bị đánh bại không thể gây nên sóng gió gì: "Không có, tôi thật sự không biết Mạnh Manh ở đâu, nhưng tôi có thể đi tìm."
Cô ta lập tức bày tỏ thành ý của mình.
''Vậy bây giờ cô tìm Mạnh Manh đi, nếu không tìm được chắc cô biết sẽ có hậu quả gì nhỉ?"
Hoàng Sâm nhếch môi, cười ác ý, vô cùng kiêu ngạo.
Tim Lâm Hiểu Kiểu như ngừng đập.
Hậu quả sao?
Cô ta không dám đoán, nghe nói trong nhà Lục Cửu Gia có hang rắn, ở đó toàn rắn độc, lỡ như bị ném vào trong đó...
Lâm Hiểu Kiều lập tức đứng dậy, chạy đi tìm nhanh như chớp.
Khoảng mười phút sau, Lâm Hiểu Kiểu đã kéo Mạnh Manh tới.
Vẻ mặt Mạnh Manh không tình nguyện, gương mặt thối hoắc, như người ta thiếu mình mấy chục triệu vậy.
Khi nhìn thấy Lục Sóc thì mặt cô ta liền héo ngay.
Sao Lục Cửu Gia lại xuất hiện ở đây?
Mạnh Manh kéo tay áo Lâm Hiểu Kiểu, muốn nhìn ra điều gì đó từ mắt Lâm Hiểu Kiều, nhưng có lẽ cô ta cũng không biết vì sao nên mặt mờ mịt.
"Cửu Gia, tôi đã đưa người tới đây, anh còn gì dặn dò không ạ?" Lâm Hiểu Kiều nở nụ cười, thận trọng hỏi.
Mạnh Manh cũng nhìn Lục Sóc với ánh mắt trông mong, sau đó cô ta liền thấy An Đào Đào bên cạnh Lục Sóc.
Không phải... họ phát hiện ra chuyện gì chứ?
"Cậu nói với họ đi." Lục Sóc nhìn Hoàng Sâm, rồi thu hồi mắt.
Hoàng Sâm ho nhẹ một tiếng, tóc trên đỉnh đầu hơi vểnh lên, cáo mượn oai hùm nói: "Có một số câu hỏi hi vọng hai người trả lời thành thật, nếu nói đối thì tự gánh hậu quả.”
Lại là tự gánh hậu quả, Lâm Hiểu Kiểu và Mạnh Manh bị dọa đến run rẩy.
Hai người nuốt nước miệng, nhỏ giọng nói "Anh nói đi, nếu chúng tôi biết thì sẽ nói hết."
Hoàng Sâm chà hai tay, nhìn Lục Sóc theo bản năng, rồi lại nhìn An Đào Đào, hỏi: "Gian hàng lớp chị dâu tôi bị đập, hai người có biết chuyện này không?"
Nghe vậy Lâm Hiểu Kiều và Mạnh Manh nhìn nhau, đều thấy sự hoảng sợ trong mắt đối phương.
Họ hỏi vậy chẳng lẽ đã biết chuyện gì rồi?
Không thể nào, họ đã đập hết camera, cũng không để lại chứng cứ gì, sao có thể biết được chứ?
Có lẽ họ không có chứng cứ, chỉ đang nói suông thôi.
Hai người nhanh chóng quyết định làm bộ như vô tội, nói: "Chúng tôi biết một chút, nhưng nghe học sinh khác nói, chứ không biết tình huống cụ thể”
Hoàng Sâm nhướng mày cười lạnh, đám trợn mắt nói dối, lá gan lớn thật.
An Đào Đào nhếch mép, nhìn họ với ánh mắt vi diệu: "Tôi nghĩ có một số việc hai người vẫn nên nghĩ kỹ rồi hẵng nói, không lại khiến gương, vỡ khó lành đấy."
Lâm Hiểu Kiều và Mạnh Manh lắc đầu nói: "Chúng tôi thật sự không rõ lắm, có chuyện gì sao?"
Hoàng Sâm châm một điếu thuốc, khói thuốc lập tức xộc vào mũi họ.
Hai người hít phải khói thuốc thì ho không ngừng.
Hoàng Sâm bị khói bao phủ, cười lạnh nói: "Tôi nghe nói, gian hàng bị đập có liên quan tới các cô, các cô thấy thế nào?"
Hai người trừng mắt, tim rung lên.
Quả nhiên đang tính lừa họ thôi, chỉ cần không nhận, Lục Cửu Gia cũng không thể làm gì họ đúng không?
Hai người nhanh chóng có chung nhận thức, nhất trí nói: "Anh đang nói gì vậy, chúng tôi không biết gì cả, sao chúng tôi lại đi đập gian hàng chứ?"
Lúc nói chuyện, giọng hai người hơi run rẩy, rõ ràng là đang chột dạ, nhưng rất nhanh đã áp xuống.
Hoàng Sâm biết họ sẽ nói dối nên không ngạc nhiên lắm, chỉ cười càng tươi và kỳ quái:" Thật sao? Hai người thật sự không biết gì à? Đây là cơ hội cuối cùng của hai người."
Hai người không hiểu biểu cảm của Hoàng Sâm nên lại lắc đầu, lộ ra vẻ vô tội: "Không biết, chúng tôi thật sự không biết, nếu anh muốn chúng tôi giúp đỡ thì chúng tôi sẽ giúp mà.
"Đúng vậy, tôi quả thật có việc muốn nhờ các cô giúp." Hoàng Sâm nhả khói thuốc, khói phun lên mặt hai người.
Mùi thuốc lá vừa gay mũi vừa buồn nôn.
Hai người hít phải vài hơi, không dám nổi giận,vẫn nói:" Anh nói đi, muốn chúng tôi làm gì?"
Hoàng Sâm lại nhìn Lục Sóc.
Chỉ thấy Lục Sóc nhíu mày, vẻ mặt mất kiên nhãn, như kêu Hoàng Sâm mau giải quyết họ.
'Hoàng Sâm hiểu ý, dụi tắt thuốc, vừa cười vừa lấy điện thoại ra nói: "Trong điện thoại di động của tôi có một ít ảnh chụp, hai người giúp tôi xem người trong ảnh là ai, hai người có quen không?"
Nghe vậy hai người nhẹ nhàng thở phào, còn tưởng muốn làm gì chứ, không ngờ chỉ xem ảnh chụp thôi, vậy cứ ăn ngay nói thật, chắc chắn không sao.
Hai người vỗ ngực, vui vẻ nhận điện thoại.
Thấy người trong ảnh hơi mờ, không rõ lắm.
Hoàng Sâm biết họ nghĩ gì nên cười nói: "Không thấy rõ lắm phải không? Vậy phóng to lên, hai người chắc biết cách phóng to nhỉ?"
"Biết, biết ạ." Hai người khác nhiên, lập tức phóng to hình.
Thấy bộ đáng ngoan ngoãn của họ, An Đào Đào cảm thấy vi diệu, quả nhiên, khi gặp đại ma vương Lục, kẻ kiêu ngạo tới cỡ nào cũng trở thành cừu con.
Nghĩ đến trước kia cô đâm Lục Sóc một dao, đúng là quá ngầu.
"Sao rồi, hai người có thấy rõ chưa?" Hoàng Sâm lấy hộp thuốc ra, chuẩn bị hút thêm điếu nữa, thì thấy Lục Sóc lạnh lùng nhìn qua.
Đầu ngón tay anh ta run lên, cười cất hộp thuốc đi, không đám hút nữa.
Sau khi phóng to, hai người càng nhìn ảnh càng thấy quen, sao người trong ảnh lại giống mình như vậy.
Vẻ mặt hung dữ khi đập phá đồ đạc, vẻ mặt thận trọng khi nhìn xung quanh, thậm chí là vẻ mặt vui vẻ sau khi đập phá đồ đạc, tất cả đều rất quen thuộc, chính là bộ đáng của họ.
Hai người như nghĩ đến điều gì, nắm chặt điện thoại, sắc mặt cũng trắng bệch.
Họ lại có ảnh chụp sao?
Họ thật sự đã biết mọi chuyện?
Nhưng sao có thể, họ đã đập hết camera mà, xung quanh cũng không có ai, sẽ không ai biết được, cũng không ai chụp ảnh được. Hơn nữa tấm ảnh này có chút kỳ quái, hình như là một ảnh chụp màn hình từ một nơi nào đó.
Chẳng lẽ đã bị photoshop?
Nghĩ vậy, hay người lập tức bình tĩnh lại, tin rằng người thông minh như Lục Cửu Gia chắc chắn không bị mấy ảnh chụp này lừa đâu.
"Chúng tôi thấy rồi." Hai bình tĩnh lại, hơi tức giận nói: "Người trong ảnh là hai bọn tôi, nhưng, chúng tôi đâu có đi đập đồ, chắc chắn là do người khác photoshop để lừa mọi người."
Nói xong, hai người còn nghiêm túc gật đầu, nếu không phải đã thấy camera thì đúng là đã bị hai người họ lừa.
"Vậy sao?" Hoàng Sâm nhếch môi, như muốn cho họ cơ hội nữa.
Hai người đột nhiên lắc đầu, phủi sạch mọi quan hệ.