"Á..." An Đào Đào sợ hãi hét lên lên.
Sau khi bình tĩnh lại mới nhận ra mình đã bị Lục Sóc đè lên giường.
''Cửu Gia, anh làm gì vậy hả?" An Đào Đào sợ tới nỗi tim đập như trống bỏi, muốn giãy ra, nhưng người đàn ông này khỏe kinh người, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Lục Sóc nhìn khuôn mặt hoảng loạn của cô cười cợt: "Vừa rồi vẫn còn bình tĩnh lắm mà? Sao thế, không giả vờ tiếp à?"
An Đào Đào mấp máy môi, không thốt ra được từ nào.
Lục Sóc nhìn cô từ trên cao xuống, bởi vì hoảng hốt giãy giụa nên khăn tắm hơi xộc xệch, da thịt lộ ra cả mảng lớn, lại càng kích thích thần kinh của người khác.
"Đúng là thứ quyến rũ đàn ông!" Anh giữ chặt cằm An Đào Đào chế nhạo: "Lần này nhà họ An cũng chịu bỏ vốn ra đấy."
Cằm An Đào Đào bị anh giữ đến phát đau, mắt .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Thư Tình Gửi Vệ Lai
3. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
4. Hành Trình Vất Vả Theo Đuổi Ông Xã
=====================================
chợt ngấn nước, trông rất đáng thương.
'Tên ác quỷ này, đáng sợ quá đi mất...
'Rốt cuộc anh định làm gì?
Lục Sóc khẽ nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên nốt ruồi lệ dưới mắt trái của cô: "Đẹp thật đấy...Muốn cắt xuống giấu đi quá."
Anh vừa nói vừa vươn tay khẽ vuốt ve nốt ruồi lệ của cô.
An Đào Đào sợ tới nỗi không dám thở mạnh, tên ác quỷ này muốn cắt nốt ruồi lệ của cô ư?
Có cần ác độc biến thái đến vậy không?
"Cửu Gia, nốt ruồi lệ mà bị cắt ra sẽ mất đi sức sống, mà phải để trên cơ thể người mới toát lên được vẻ đẹp và sống động của nó." Vì mạng sống, của mình, An Đào Đào cố gắng giữ bình tĩnh.
Lục Sóc thay đổi thái độ, khuôn mặt chẳng có biểu cảm gì: "Cô nói cũng đúng."
An Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, sống rồi!
Nhưng cô còn chưa vui mừng được bao lâu, đã cảm thấy có thứ lạnh giá gì đó áp lên nốt ruồi lệ dưới khóe mắt cô.
Đó là đôi môi của Lục Sóc.
Hai mắt An Đào Đào bỗng mở to, cảm thấy
mình đã trở thành mục tiêu của rắn độc, đủ loại cảm xúc sợ hãi, hoảng loạn, buồn nôn... dâng trào trong lòng.
Làm sao bây giờ, cô sẽ chết mất...
Lục Sóc hôn lên nốt ruồi lệ kia, vẻ mặt mang theo sự say mê bệnh hoạn, khiến người khác kinh hồn bạt vía. An Đào Đào sợ hãi bắt đầu giãy dụa như con cá bị mắc cạn đang cố gắng thoi thóp.
Lục Sóc giữ lấy cổ tay cô, anh nắm rất chặt còn
mang theo sự tàn nhẫn.
An Đào Đào đau đớn, gò má trắng bệch.
Đôi môi Lục Sóc rời khỏi nốt ruổi lệ, hôn lên cổ cô, sau đó đi đần xuống dưới.
An Đào Đào nắm chặt ga giường, đôi mắt tràn "Lục Sóc anh định làm gì, anh buông
"Cô là cô đâu mà nhà họ An tặng cho tôi, hôm nay là đêm tân hôn, cô nói xem tôi định làm gì?" Lục Sóc mỉm cười, nhưng trong mắt lại chẳng hề có chút ấm áp.
"Nhưng, nhưng chúng ta chỉ mới quen nhau mà thôi, tiến triển thế này thì quá nhanh rồi đó." An Đào Đào liên tục giãy dụa.
Chân cô đạp loạn xạ trong không khí, nhưng chẳng đạp được gì mà ngược lại tay cô càng. chặt hơn.
Nụ hôn nóng bỏng kia càng đi xuống dưới, An Đào Đào càng hoảng hốt.
"Đừng mà, xin anh phút trôi qua, trái tìm của cô cũng theo đó mà dần nguội lạnh, cảm thấy chán nản vô cùng...
'Từng giây từng
Lục Sóc nhíu mày, có lẽ cảm thấy cô quá ồn ào, nên giọng nói hơi trầm thất nữa là tôi ném cô vào hang rắn đấy."
Nghe thấy vậy, cả người An Đào Đào cứng đờ, cũng bớt giấy dụa hẳn đi.
"Cô mà còn giãy
Cô không muốn làm thức ăn cho rắn độc, nhưng cô cũng không muốn ngủ cùng tên ác quỷ này.
“Hal" Lục Sóc thấy cô bị đọa sợ thì cười chế, tay cũng buông An Đào Đào ra, mò đọc theo đường khăn tắm rồi giật mạnh...
An Đào Đào chợt cảm thấy lành lạnh, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi.
Cô không muốn, cũng không bằng lòng...
Lục Sóc rũ mắt, ngắm nhìn khuôn mặt bị dọa sợ đến độ phờ phạc của cô, giống như búp bê vải mặc cho người khác giày vò, chỉ muốn làm ra chuyện xấu xa với cô.
Anh híp mắt, tiếp tục cúi người xuống...
Sau khi bình tĩnh lại mới nhận ra mình đã bị Lục Sóc đè lên giường.
''Cửu Gia, anh làm gì vậy hả?" An Đào Đào sợ tới nỗi tim đập như trống bỏi, muốn giãy ra, nhưng người đàn ông này khỏe kinh người, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Lục Sóc nhìn khuôn mặt hoảng loạn của cô cười cợt: "Vừa rồi vẫn còn bình tĩnh lắm mà? Sao thế, không giả vờ tiếp à?"
An Đào Đào mấp máy môi, không thốt ra được từ nào.
Lục Sóc nhìn cô từ trên cao xuống, bởi vì hoảng hốt giãy giụa nên khăn tắm hơi xộc xệch, da thịt lộ ra cả mảng lớn, lại càng kích thích thần kinh của người khác.
"Đúng là thứ quyến rũ đàn ông!" Anh giữ chặt cằm An Đào Đào chế nhạo: "Lần này nhà họ An cũng chịu bỏ vốn ra đấy."
Cằm An Đào Đào bị anh giữ đến phát đau, mắt .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Thư Tình Gửi Vệ Lai
3. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
4. Hành Trình Vất Vả Theo Đuổi Ông Xã
=====================================
chợt ngấn nước, trông rất đáng thương.
'Tên ác quỷ này, đáng sợ quá đi mất...
'Rốt cuộc anh định làm gì?
Lục Sóc khẽ nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên nốt ruồi lệ dưới mắt trái của cô: "Đẹp thật đấy...Muốn cắt xuống giấu đi quá."
Anh vừa nói vừa vươn tay khẽ vuốt ve nốt ruồi lệ của cô.
An Đào Đào sợ tới nỗi không dám thở mạnh, tên ác quỷ này muốn cắt nốt ruồi lệ của cô ư?
Có cần ác độc biến thái đến vậy không?
"Cửu Gia, nốt ruồi lệ mà bị cắt ra sẽ mất đi sức sống, mà phải để trên cơ thể người mới toát lên được vẻ đẹp và sống động của nó." Vì mạng sống, của mình, An Đào Đào cố gắng giữ bình tĩnh.
Lục Sóc thay đổi thái độ, khuôn mặt chẳng có biểu cảm gì: "Cô nói cũng đúng."
An Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, sống rồi!
Nhưng cô còn chưa vui mừng được bao lâu, đã cảm thấy có thứ lạnh giá gì đó áp lên nốt ruồi lệ dưới khóe mắt cô.
Đó là đôi môi của Lục Sóc.
Hai mắt An Đào Đào bỗng mở to, cảm thấy
mình đã trở thành mục tiêu của rắn độc, đủ loại cảm xúc sợ hãi, hoảng loạn, buồn nôn... dâng trào trong lòng.
Làm sao bây giờ, cô sẽ chết mất...
Lục Sóc hôn lên nốt ruồi lệ kia, vẻ mặt mang theo sự say mê bệnh hoạn, khiến người khác kinh hồn bạt vía. An Đào Đào sợ hãi bắt đầu giãy dụa như con cá bị mắc cạn đang cố gắng thoi thóp.
Lục Sóc giữ lấy cổ tay cô, anh nắm rất chặt còn
mang theo sự tàn nhẫn.
An Đào Đào đau đớn, gò má trắng bệch.
Đôi môi Lục Sóc rời khỏi nốt ruổi lệ, hôn lên cổ cô, sau đó đi đần xuống dưới.
An Đào Đào nắm chặt ga giường, đôi mắt tràn "Lục Sóc anh định làm gì, anh buông
"Cô là cô đâu mà nhà họ An tặng cho tôi, hôm nay là đêm tân hôn, cô nói xem tôi định làm gì?" Lục Sóc mỉm cười, nhưng trong mắt lại chẳng hề có chút ấm áp.
"Nhưng, nhưng chúng ta chỉ mới quen nhau mà thôi, tiến triển thế này thì quá nhanh rồi đó." An Đào Đào liên tục giãy dụa.
Chân cô đạp loạn xạ trong không khí, nhưng chẳng đạp được gì mà ngược lại tay cô càng. chặt hơn.
Nụ hôn nóng bỏng kia càng đi xuống dưới, An Đào Đào càng hoảng hốt.
"Đừng mà, xin anh phút trôi qua, trái tìm của cô cũng theo đó mà dần nguội lạnh, cảm thấy chán nản vô cùng...
'Từng giây từng
Lục Sóc nhíu mày, có lẽ cảm thấy cô quá ồn ào, nên giọng nói hơi trầm thất nữa là tôi ném cô vào hang rắn đấy."
Nghe thấy vậy, cả người An Đào Đào cứng đờ, cũng bớt giấy dụa hẳn đi.
"Cô mà còn giãy
Cô không muốn làm thức ăn cho rắn độc, nhưng cô cũng không muốn ngủ cùng tên ác quỷ này.
“Hal" Lục Sóc thấy cô bị đọa sợ thì cười chế, tay cũng buông An Đào Đào ra, mò đọc theo đường khăn tắm rồi giật mạnh...
An Đào Đào chợt cảm thấy lành lạnh, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi.
Cô không muốn, cũng không bằng lòng...
Lục Sóc rũ mắt, ngắm nhìn khuôn mặt bị dọa sợ đến độ phờ phạc của cô, giống như búp bê vải mặc cho người khác giày vò, chỉ muốn làm ra chuyện xấu xa với cô.
Anh híp mắt, tiếp tục cúi người xuống...