Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng, đầu dây bên kỉa truyền tới giọng nói vui vẻ của Chu Mễ.
"Đào Đào, cậu rốt cuộc cũng chịu gọi cho tôi rồi, đi nước S chơi đến quay cuồng à?"
.An Đào Đào vốn muốn nói về chuyện đã xảy ra với cô, nhưng cứ nghĩ tới chuyện đẫm máu lần này không đơn giản, tốt nhất không nên tùy tiện lan truyền, ngộ nhỡ để người khác biết được, lại đánh động đến kẻ thù thì không hay.
“Cửu Gia anh ấy tới để bàn chuyện, không phải chơi.” An Đào Đào cầm điện thoại, về đến phòng mình thoải mái nói: “Đâu có, nơi bọn tôi đến không có tín hiệu, cho nên mới không liên lạc
Chu Mẻ ở đầu dây bên kia cười lớn:"Không có tín hiệu, đi rừng sâu núi thẳm à?"
Lông mày An Đào Đào giật giật, thật là...
Rừng sâu núi thẳm suýt khiến bọn họ mất mạng.
“Đúng rồi, Đào Đào, bệnh viện chúng ta đã tìm được một bác sĩ đông y mới."Chu Mễ nói đến cuối, âm thanh cũng nhẹ dần như có lỗi:"Đào Đào, cậu đừng để ý."
An Đào Đào vốn còn muốn thu đọn đồ đạc tới bệnh viện nhưng nghe cô ấy nói như vậy, bỗng, chốc thấy hụt hằng.
Tìm được bác sĩ Đông y rồi vậy không còn việc của cô nữa phải không?
"Không sao không sao, tôi vốn dĩ là tới làm việc tạm thời, bây giờ mọi người tìm được người rồi, tôi cũng có thể rút về." An Đào Đào nâng điện. thoại, giọng nói nhẹ nhàng nhanh nhẹn.
“Thực xin lỗi.” Trong thanh âm của Chu Mễ mang theo sự áy náy: “Nhưng mà hình nhưy thuật của bác sĩ Đông y đó không tốt bằng cậu, bệnh nhân đều hỏi thăm cậu đó.”
Mặt mày An Đào Đào nở rộ: ''Thật sao?"'
"Tất nhiên là thật rồi, tuy giờ cậu là bác sĩ nhưng vẫn còn là sinh viên, bọn tôi cũng không cậu trong thời gian đài được, lỡ trì hoãn việc học thì sao?" Chu Mễ nhún vai tiếc nuối.
An Đào Đào mỉm cười, nhưng không nói gì.
“Mà này, khi nào cậu về, tôi nhớ cậu quá đi."
Chu Mễ cầm điện thoại, vẻ mặt mong đợi.
An Đào Đào cười thành tiếng: "Tôi mới về hôm nay."
“Sao cơ?” Chu Mễ kinh ngạc, cao giọng nói: Vậy cậu ra ngoài đi, chúng ta gặp mặt chút, tôi thật sự nhớ cậu lắm rồi.”
An Đào Đào nghĩ đến vết thương của mình, tuy không nghiêm trọng nhưng cũng khá đáng sợ, không chừng còn dọa sợ người khác.
"Qua nước S lúc nào cũng đi bộ, chân bị bong, gân rồi, cậu để tôi nghỉ ngơi một chút được không, ngày mốt chúng ta ra ngoài chơi nhé?" An Đào Đào hạ giọng, nghe vừa ngọt vừa địu, khiến trái tim người ta tan chảy.
Chu Mễ nghe vậy liền gật đầu lia lịa, dặn cô nghỉ ngơi thật tốt rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, An Đào Đào nằm ngửa trên chăn, cô như này coi như thất nghỉ
Tại sao cảm thấy đáng vẻ này rất đáng thương nhỉ?
Cô võ vỗ mặt, cố gắng thoát ra khỏi trạng thái thất vọng, khi bình tĩnh lại, cô chạy mới đến thư. phòng để bưng cái bát rỗng đi.
Lục Sóc ánh mắt sắc bén, liếc mắt liền có thể biết tâm trạng cô đang không tốt, anh đặt giấy tờ tài liệu xuống, ánh mắt dán chặt vào cô: "Tâm. trạng không tốt à em?"
An Đào Đào vô thức sờ lên mặt mình, này mà cũng nhìn ra được, ánh mắt sắc bền vậy?
“Cửu Gia, em thất nghiệp rồi.” An Đào Đào. mím môi, ánh mắt âm trầm đặc biệt ủy khuất: Sau này em lại trở thành kẻ lưu lạc, không thể tiếp tục làm việc ở bệnh viện nữa.”
Lục Sóc rời mắt chỗ khác, anh còn tưởng có. chuyện gì, không làm thêm ở bệnh viện rất tốt mà?
'Nếu không phải lúc trước đã hứa với cô thì anh đã bắt cô về từ lâu rồi.
“Vậy em có thể an tâm học tập rồi.” Lục Sóc cười nhẹ, trong giọng nói lộ ra vẻ vui mừng không giấu được.
An Đào Đào nghe vậy, sắc mặt thoáng chút sa. sẩm, có cần hả hê ra mặt vậy không.
Cô giận dữ nhìn Lục Sóc, cầm cái bát rồng tức giận bỏ đi.
Lục Sóc nhìn bóng lưng cô rời đi, ánh mắt lại cảm, không sợ hãi nữa thì chiếm đoạt thân thể cô, nhất định sẽ rất tuyệt.
Cho nên, anh vẫn phải giả vờ, giả vờ như bình. thường, để cô từ từ bước vào cạm bẫy mới được
...
Lục Sóc liếm môi, ánh mắt cuồng nhiệt.
Rửa bát xong, An Đào Đào nhìn thấy Hoàng, Sâm đang hút thuốc bên ngoài biệt thự, vẻ mặt anh ta có chút mệt mỏi, có lẽ là vì chuyện của Quý Thiên Trạch.
"Hoàng Sâm, Quý Thiên Trạch kia thế nào. tổi?" An Đào Đào đi tới, tò mò hỏi.
Hoàng Sâm lập tức dập tàn thuốc, nói: ''Trông, thì khá nghiêm trọng, thực ra chỉ là vết thương. ngoài da."
An Đào Đào kinh ngạc trừng mắt, đối với bọn họ mà nói, như này cũng là vết thương ngoài da?
Da đều làm bằng sắt à?
"Quý Thiên Trạch làm gì vậy, tại sao phải đánh anh ta?" An Đào Đào chớp chớp mắt, khát vọng tò mò mạnh mẽ.
'Khát vọng được sống của Hoàng Sâm cũng rất mạnh, sao dám nói linh tỉnh, anh ta cười xòa: "Cũng không có gì, chỉ là thấy cậu ta liền khó chịu!"
'Thấy cậu ta liền khó chịu?
Khóe miệng An Đào Đào không khỏi giật giật, loại lý do củ chuối này cô cóc tin được.
“Ữm, anh thấy vui là được. An Đào Đào nhún nhún vai, bất đắc đĩ nói, quay đầu lại, đột nhiên phát hiện bên ngoài biệt thự vừa hay có chiếc xe hơi màu đen dừng lại, trông rất quen mi
Cô nghỉ hoặc lẩm nhầm: "Ý, kia là xe của ai vậy?"
'Hoàng Sâm cũng nghỉ hoặc, anh ta lắc lắc đầu.
Lúc này, cửa xe mở ra, từ bên trong hai ông bà già mặt mũi hiển lành bước xuống, mái tóc bạc phơ, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, tràn đầy khí thế.
Sau khi An Đào Đào nhìn thấy, hai mắt sáng. lên, thế mà lại là ông cụ Lý và bà cụ Lý, bọn họ tới đây làm gì thế?
'Khi bọn họ sắp nhấn chuông cửa, An Đào Đào. Tập tức đi tới mở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Ông Lý bà Lý, sao hai người lại tới đây?"
Hoàng Sâm nhìn thấy cảnh này thì bị sốc toàn tập, không phải nói vợ chồng Lý không thích đi ra ngoài sao? Chứ đừng nói tới việc gắp Cửu Gia nhà bọn họ, tại sao hôm nay lại đặc biệt qua đây?
“Đặc biệt đến đây để gặp cháu đó.” Bà Lý vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, động tác thân mật, bà thật sự coi cô như cháu gái ruột của mình.
An Đào Đào trên mặt tràn đầy vui sướng: "Vào. nhà đi ạ, má Trần vừa mới làm chút điểm tâm, điểm tâm bà ấy làm rất ngon."
Ông Lý và bà Lý nhìn nhau, mỉm cười bước Vào.
Hoàng Sâm đi theo phía sau, vẫn còn ngây người, bọn họ vậy mà thật sự đi vào, còn nói nói cười cười, thật giống như là đang nằm mơ mà.
Trong biệt thự, An Đào Đào đọn tất cả điểm tâm mà má Trần đã làm lên bàn trà, sau đó pha nước nóng cho hai ông bà: “Ông Lý cũng có thể ăn được, sẽ không hại cho sức khỏe đâu. "
Hai ông bà rất vui vẻ, ăn điểm tâm rồi uống, miếng trà.
“Đào Đào, thật ra hôm nay ông bà đến đây còn có chuyện khác nữa.” Bà Lý đặt tách trà xuống, vẫn dùng ánh mắt hiển hậu nhìn An Đào Đào.
An Đào Đào hơi khựng lại: "Chuyện khác, lẽ nào, hôm nay ông bà tới tìm Cửu Gia?"
Ông Lý khẽ hừ một tiếng, khoanh tay trước. ngực không nói gì, hiển nhiên ông vẫn không, thích Lục Sóc lắm.
Bà Lý lại cười giải thích: “Mười ngày trước, Lục Sóc đã đến tìm ông bà, nói rằng muốn để ông, bà trở thành đại sứ hình ảnh của dự án khu nghỉ dưỡng thiên nhiên, nhưng ông bà không đồng ý, giờ ông bà đã nghĩ lại, muốn thay đổi quyết định."
Thay đổi quyết định?
Nói cách khác là đồng ý làm đại sứ hình ảnh?
"Vậy giờ con sẽ gọi Cửu Gia xuống, sau khi anh ấy nghe được nhất định sẽ rất vui." An Đào. Đào muốn lên lầu gọi người, nhưng Hoàng Sâm đã lên trước một bước.
Ba phút sau, Lục Sóc từ trên lầu đi xuống, bước đi vững vàng,
Sau khi nhìn thấy hai ông bà, thì bắt tay chào hỏi, trông khá lễ phép.
"Đào Đào, cậu rốt cuộc cũng chịu gọi cho tôi rồi, đi nước S chơi đến quay cuồng à?"
.An Đào Đào vốn muốn nói về chuyện đã xảy ra với cô, nhưng cứ nghĩ tới chuyện đẫm máu lần này không đơn giản, tốt nhất không nên tùy tiện lan truyền, ngộ nhỡ để người khác biết được, lại đánh động đến kẻ thù thì không hay.
“Cửu Gia anh ấy tới để bàn chuyện, không phải chơi.” An Đào Đào cầm điện thoại, về đến phòng mình thoải mái nói: “Đâu có, nơi bọn tôi đến không có tín hiệu, cho nên mới không liên lạc
Chu Mẻ ở đầu dây bên kia cười lớn:"Không có tín hiệu, đi rừng sâu núi thẳm à?"
Lông mày An Đào Đào giật giật, thật là...
Rừng sâu núi thẳm suýt khiến bọn họ mất mạng.
“Đúng rồi, Đào Đào, bệnh viện chúng ta đã tìm được một bác sĩ đông y mới."Chu Mễ nói đến cuối, âm thanh cũng nhẹ dần như có lỗi:"Đào Đào, cậu đừng để ý."
An Đào Đào vốn còn muốn thu đọn đồ đạc tới bệnh viện nhưng nghe cô ấy nói như vậy, bỗng, chốc thấy hụt hằng.
Tìm được bác sĩ Đông y rồi vậy không còn việc của cô nữa phải không?
"Không sao không sao, tôi vốn dĩ là tới làm việc tạm thời, bây giờ mọi người tìm được người rồi, tôi cũng có thể rút về." An Đào Đào nâng điện. thoại, giọng nói nhẹ nhàng nhanh nhẹn.
“Thực xin lỗi.” Trong thanh âm của Chu Mễ mang theo sự áy náy: “Nhưng mà hình nhưy thuật của bác sĩ Đông y đó không tốt bằng cậu, bệnh nhân đều hỏi thăm cậu đó.”
Mặt mày An Đào Đào nở rộ: ''Thật sao?"'
"Tất nhiên là thật rồi, tuy giờ cậu là bác sĩ nhưng vẫn còn là sinh viên, bọn tôi cũng không cậu trong thời gian đài được, lỡ trì hoãn việc học thì sao?" Chu Mễ nhún vai tiếc nuối.
An Đào Đào mỉm cười, nhưng không nói gì.
“Mà này, khi nào cậu về, tôi nhớ cậu quá đi."
Chu Mễ cầm điện thoại, vẻ mặt mong đợi.
An Đào Đào cười thành tiếng: "Tôi mới về hôm nay."
“Sao cơ?” Chu Mễ kinh ngạc, cao giọng nói: Vậy cậu ra ngoài đi, chúng ta gặp mặt chút, tôi thật sự nhớ cậu lắm rồi.”
An Đào Đào nghĩ đến vết thương của mình, tuy không nghiêm trọng nhưng cũng khá đáng sợ, không chừng còn dọa sợ người khác.
"Qua nước S lúc nào cũng đi bộ, chân bị bong, gân rồi, cậu để tôi nghỉ ngơi một chút được không, ngày mốt chúng ta ra ngoài chơi nhé?" An Đào Đào hạ giọng, nghe vừa ngọt vừa địu, khiến trái tim người ta tan chảy.
Chu Mễ nghe vậy liền gật đầu lia lịa, dặn cô nghỉ ngơi thật tốt rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, An Đào Đào nằm ngửa trên chăn, cô như này coi như thất nghỉ
Tại sao cảm thấy đáng vẻ này rất đáng thương nhỉ?
Cô võ vỗ mặt, cố gắng thoát ra khỏi trạng thái thất vọng, khi bình tĩnh lại, cô chạy mới đến thư. phòng để bưng cái bát rỗng đi.
Lục Sóc ánh mắt sắc bén, liếc mắt liền có thể biết tâm trạng cô đang không tốt, anh đặt giấy tờ tài liệu xuống, ánh mắt dán chặt vào cô: "Tâm. trạng không tốt à em?"
An Đào Đào vô thức sờ lên mặt mình, này mà cũng nhìn ra được, ánh mắt sắc bền vậy?
“Cửu Gia, em thất nghiệp rồi.” An Đào Đào. mím môi, ánh mắt âm trầm đặc biệt ủy khuất: Sau này em lại trở thành kẻ lưu lạc, không thể tiếp tục làm việc ở bệnh viện nữa.”
Lục Sóc rời mắt chỗ khác, anh còn tưởng có. chuyện gì, không làm thêm ở bệnh viện rất tốt mà?
'Nếu không phải lúc trước đã hứa với cô thì anh đã bắt cô về từ lâu rồi.
“Vậy em có thể an tâm học tập rồi.” Lục Sóc cười nhẹ, trong giọng nói lộ ra vẻ vui mừng không giấu được.
An Đào Đào nghe vậy, sắc mặt thoáng chút sa. sẩm, có cần hả hê ra mặt vậy không.
Cô giận dữ nhìn Lục Sóc, cầm cái bát rồng tức giận bỏ đi.
Lục Sóc nhìn bóng lưng cô rời đi, ánh mắt lại cảm, không sợ hãi nữa thì chiếm đoạt thân thể cô, nhất định sẽ rất tuyệt.
Cho nên, anh vẫn phải giả vờ, giả vờ như bình. thường, để cô từ từ bước vào cạm bẫy mới được
...
Lục Sóc liếm môi, ánh mắt cuồng nhiệt.
Rửa bát xong, An Đào Đào nhìn thấy Hoàng, Sâm đang hút thuốc bên ngoài biệt thự, vẻ mặt anh ta có chút mệt mỏi, có lẽ là vì chuyện của Quý Thiên Trạch.
"Hoàng Sâm, Quý Thiên Trạch kia thế nào. tổi?" An Đào Đào đi tới, tò mò hỏi.
Hoàng Sâm lập tức dập tàn thuốc, nói: ''Trông, thì khá nghiêm trọng, thực ra chỉ là vết thương. ngoài da."
An Đào Đào kinh ngạc trừng mắt, đối với bọn họ mà nói, như này cũng là vết thương ngoài da?
Da đều làm bằng sắt à?
"Quý Thiên Trạch làm gì vậy, tại sao phải đánh anh ta?" An Đào Đào chớp chớp mắt, khát vọng tò mò mạnh mẽ.
'Khát vọng được sống của Hoàng Sâm cũng rất mạnh, sao dám nói linh tỉnh, anh ta cười xòa: "Cũng không có gì, chỉ là thấy cậu ta liền khó chịu!"
'Thấy cậu ta liền khó chịu?
Khóe miệng An Đào Đào không khỏi giật giật, loại lý do củ chuối này cô cóc tin được.
“Ữm, anh thấy vui là được. An Đào Đào nhún nhún vai, bất đắc đĩ nói, quay đầu lại, đột nhiên phát hiện bên ngoài biệt thự vừa hay có chiếc xe hơi màu đen dừng lại, trông rất quen mi
Cô nghỉ hoặc lẩm nhầm: "Ý, kia là xe của ai vậy?"
'Hoàng Sâm cũng nghỉ hoặc, anh ta lắc lắc đầu.
Lúc này, cửa xe mở ra, từ bên trong hai ông bà già mặt mũi hiển lành bước xuống, mái tóc bạc phơ, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, tràn đầy khí thế.
Sau khi An Đào Đào nhìn thấy, hai mắt sáng. lên, thế mà lại là ông cụ Lý và bà cụ Lý, bọn họ tới đây làm gì thế?
'Khi bọn họ sắp nhấn chuông cửa, An Đào Đào. Tập tức đi tới mở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Ông Lý bà Lý, sao hai người lại tới đây?"
Hoàng Sâm nhìn thấy cảnh này thì bị sốc toàn tập, không phải nói vợ chồng Lý không thích đi ra ngoài sao? Chứ đừng nói tới việc gắp Cửu Gia nhà bọn họ, tại sao hôm nay lại đặc biệt qua đây?
“Đặc biệt đến đây để gặp cháu đó.” Bà Lý vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, động tác thân mật, bà thật sự coi cô như cháu gái ruột của mình.
An Đào Đào trên mặt tràn đầy vui sướng: "Vào. nhà đi ạ, má Trần vừa mới làm chút điểm tâm, điểm tâm bà ấy làm rất ngon."
Ông Lý và bà Lý nhìn nhau, mỉm cười bước Vào.
Hoàng Sâm đi theo phía sau, vẫn còn ngây người, bọn họ vậy mà thật sự đi vào, còn nói nói cười cười, thật giống như là đang nằm mơ mà.
Trong biệt thự, An Đào Đào đọn tất cả điểm tâm mà má Trần đã làm lên bàn trà, sau đó pha nước nóng cho hai ông bà: “Ông Lý cũng có thể ăn được, sẽ không hại cho sức khỏe đâu. "
Hai ông bà rất vui vẻ, ăn điểm tâm rồi uống, miếng trà.
“Đào Đào, thật ra hôm nay ông bà đến đây còn có chuyện khác nữa.” Bà Lý đặt tách trà xuống, vẫn dùng ánh mắt hiển hậu nhìn An Đào Đào.
An Đào Đào hơi khựng lại: "Chuyện khác, lẽ nào, hôm nay ông bà tới tìm Cửu Gia?"
Ông Lý khẽ hừ một tiếng, khoanh tay trước. ngực không nói gì, hiển nhiên ông vẫn không, thích Lục Sóc lắm.
Bà Lý lại cười giải thích: “Mười ngày trước, Lục Sóc đã đến tìm ông bà, nói rằng muốn để ông, bà trở thành đại sứ hình ảnh của dự án khu nghỉ dưỡng thiên nhiên, nhưng ông bà không đồng ý, giờ ông bà đã nghĩ lại, muốn thay đổi quyết định."
Thay đổi quyết định?
Nói cách khác là đồng ý làm đại sứ hình ảnh?
"Vậy giờ con sẽ gọi Cửu Gia xuống, sau khi anh ấy nghe được nhất định sẽ rất vui." An Đào. Đào muốn lên lầu gọi người, nhưng Hoàng Sâm đã lên trước một bước.
Ba phút sau, Lục Sóc từ trên lầu đi xuống, bước đi vững vàng,
Sau khi nhìn thấy hai ông bà, thì bắt tay chào hỏi, trông khá lễ phép.