Lục Sóc mang giày đa, từng bước tới gần cô: "Cô không mong tôi quay về là ghét tôi, đúng không?"
An Đào Đào căng thẳng nuốt nước miếng, đưa mắt nhìn nơi khác, không dám nhìn anh nữa: "Tôi không hề."
Lục Sóc thuận tay đóng cửa lại, căn phòng vốn sáng sủa bỗng chốc tối đi.
Anh từng bước đến gần, An Đào Đào dựa vào. cửa sổ, hoảng sợ lúng túng, tìm suýt nhảy ra khỏi cổ họng.
"Không ư? Chẳng phải đêm đó cô đã nói vậy sao?" Lục Sóc cúi sát lại nhìn cô, trong con ngươi đen láy phản chiếu hai hình ảnh An Đào Đào thu nhỏ.
An Đào Đào không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện xảy ra đêm đó, cô đành phải nhìn thẳng 'vào mắt anh, thở gấp nói: "Không có mà? Lúc ấy Cửu gia uống say, có phải anh đã nghe lầm rồi không..."
Sắc mặt cô tái mét, giọng nói cũng ngày càng. nhỏ.
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô, trong lòng Lục Sóc bỗng trở nên vui vẻ.
Anh chỉ thích nhìn cô hoảng loạn như chú thỏ trắng nhỏ đáng thương, bị người khác bắt. nạt...
"Có thể là tôi đã nghe lầm." Lục Sóc cất lời, gương mặt vẫn vô cảm.
An Đào Đào chớp mắt, lòng cảnh giác bỗng vơi đi rất nhiều.
Thế là bỏ qua rồi ư?
Không ngờ lại đễ đàng như vậy, khiến cô cảm
đạ, cô siết chặt rèm cửa, tiếp tục trở nên cảnh giác.
Đột nhiên, Lục Sóc kéo cô ngồi xuống mép giường: "Tôi cho cô thứ này."
An Đào Đào cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, chợt nhớ tới đêm kinh hoàng đó, cô không khỏi run lên bần bật, mồ hôi lạnh túa ra.
Cô cố nén cảm giác đó, dùng giọng điệu bình thường hỏi: "Thứ gì thế?"
Lục Sóc đưa cho cô một cái hộp nhỏ rất đẹp: '“Tự mình mở ra xem đi."
An Đào Đào nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay, đó là một chiếc hộp gấm đẹp đẽ tỉnh xảo, nhưng lại khiến cô cảm thấy bất an.
Bên trong chắc không phải là bom, hay vũ khí giết người gì đó đâu nhỉ...
An Đào Đào nuốt nước miếng, gương mặ vẻ đo dự, cô thật sự có thể mở ra ư?
'Sao không mở ra?” Lục Sóc hơi nhíu mày, sắc mặt không vui.
An Đào Đào không dám chẩn chờ nữa, trong. lòng rất căng thẳng, cắn răng mở hộp gấm ra.
“Thứ nằm trong hộp gấm là một dải ruy băng. màu lam trong suốt như nước, rất đẹp, trên đải ruy bằng có một chiếc nơ bướm xòe ra, trên đó có tất nhiều chấm hoa văn.
'Không phải là vũ khí giết người hay thuốc nổ, khiến cô hơi bất ngờ, tâm trạng nặng nề cũng nhẹ nhõm hẳn ải.
“Tuy nhiên, chiếc nơ bướm có hoa văn khiến An Đào Đào chợt cảm thấy hoa văn này rất quen, hình như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng lại không thể nhớ ra ngay.
"Thích không?” Đôi môi mỏng của Lục Sóc khẽ mở, ánh mắt đầy ẩn ý.
Bị anh nhìn chằm chằm, An Đào Đào hơi không thoải mái, chỉ đành gật đầu: "Rất đẹp, tôi rất thích."
Cô thích là được.” Lục Sóc một tay cầm lấy đải ruy băng trong hộp gấm, một tay vuốt mái tóc đen đài của cô.
Khi An Đào Đào thấy anh lại động tay động. chân thì thẩm giật mình, da đầu cũng tê đại.
Lục Sóc dùng ngón tay chải mái tóc đài của cô, lại dùng đải ruy băng buộc tóc cô thành kiểu đuôi ngựa: "Buộc lên cũng rất đẹp, sau này phải. thường mang theo biết chưa?"
Anh còn bắt ép cô buộc kiểu ruy băng này ư?
Đúng là tên ma vương...
An Đào Đào thẩm mắng trong lòng, nhưng. ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Sóc từ tốn hạ tay xuống, chạm vào nốt ruồi lệ đưới mắt cô: "Không tìm thấy con rắn hổ mang chúa ở đâu cả nên tôi đã mua một con mới về."
“Hả?” Anh đột ngột chuyển để tài khiến An Đào Đào không kịp phản ứng lại, nhưng ngoài mặt cô vẫn giả vờ ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó cô chợt lóe lên một suy nghĩ, cuối cùng cô cũngbiết tại sao hoa văn trên ải ruy băng lại quen thuộc như vậy, hóa ra là vì nó giống hệt hoa văn trên người con rắn hổ mang chúa kia.
Nhưng xác của rắn hổ mang chúa đã chôn vùi từ lâu rồi, chắc chỉ là trùng hợp thôi nhỉ...
Mắt An Đào Đào đảo như rang lạc, tâm trạng cũng thay đổi lên xuống mấy lần.
Lục Sóc nhìn cô chăm chú, thu toàn bộ biểu cảm của cô vào đáy mắt.
Biểu cảm của cô thực sự rất sống động, từ bối rối đến chợt vỡiẽ, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Lục Sóc cụp mắt, con ngươi sâu thẳm vô cùng.
An Đào Đào không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cô giơ tay sờ vào cái nơ trên dải ruy bằng, thứ mỏng manh này sờ vào rất trơn, mang theo. cảm giác mát lạnh rất khó tả.
Thực sự rất giống da rắn...
Ý nghĩ này khiến cô nổi cả da gà, cho dù Lục Sóc biến thái đến mấy đi chăng nữa, cũng không ghê tởm như vậy đâu nhỉ.
Cô nghiêng người cảnh giác nhìn Lục Só. thấy trong tay anh còn đang cầm một túi tài liệu đã được niêm phong cẩn thận, không biết bên
Có lẽ hiểu được suy nghĩ của cô, nên Lục Sóc đưa tài liệu trong tay cho cô, nhướng mày ra hiệu cho cô mở ra xem.
An Đào Đào nghỉ ngờ nhận lấy, bên trong túi tài liệu có thể là gì đây
Cô nuốt nước bọt, từ tốn mở túi tài liệu ra, bên trong là hai bộ hồ sơ nhập học của trường tư thục ở thành phố A.
An Đào Đào kinh ngạc nhìn hai bộ hồ sơ,anh đang làm gì vậy, chẳng lẽ Lục Sóc muốn cho cô đi học?
''Cửu gia, đây là gì thế?" An Đào Đào cẩm hai bộ hồ sơ, ánh mắt hơi phức tạp.
Lục Sóc bắt chéo chân, ngón cái khớp xương rõ ràng xoa nốt ruồi lệ của cô: "Cô thích trường nào, lát nữa hãy nói cho tôi biết, ngày mai tôi sẽ đi đăng ký."
“Hả?” An Đào Đào không dám né đi, trong lòng cũng rất ngạc nhiên.
'Thế mà anh lại cho cô đi học? Cô còn cho rằng. mình sẽ bị nhốt như chim hoàng yến khi đến nơi này, còn biệt thự này chính là lồng giam của cô.
Anh đang thấy cô đáng thương, hay đây là cách thử lòng, hoặc có âm mưu gì đó?
An Đào Đào lo lắng liếm môi, tâm trạng nặng nề, không dám mở miệng nói chuyện, sợ càng nói càng sai.
“Cô không thích ư? Lục Sóc cau mày, nhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống.
Đây là hai trường đại học tư thục tốt nhất ở thành phố A.
Cả người An Đào Đào run lên, bạo đạn hỏi: "Cửu gia, tôi có thể hỏi vì sao anh lại đột nhiên cho tôi đi học không..."
Lục Sóc nắm cằm cô, ánh mắt hơi u ám đi: "Làm cô dâu của tôi thì không thể thiếu văn hóa như vậy được."
"Hả?” An Đào Đào nhướng mày, trong lòng vô cùng tức giận.
Cái người này dám ghét bỏ cô là đồ không có học thức, cô cũng là học sinh hàng đầu ở trường nông thôn đấy!
An Đào Đào khẽ hừ, trong lòng điên cuồng mắng nhiếc Lục Sóc.
“Tôi nói sai à? Lục Sóc nhướng mày, hai mắt ảm đạm.
An Đào Đào giật mình vỗ về ngay: "Cửu gia nói đúng lắm, quả thật tôi ít học... Tôi cảm thấy trường Heatherwick này cũng tốt, tôi thật sự có thể đi học ở đó sao?"
Nói xong, ánh mắt An Đào Đào hơi lấp lánh, trong đó mang theo tỉa vui mừng và ánh sáng như viên minh châu, vô cùng trong trẻo và sạch sẽ, khác hẳn với vẻ tối tăm thường thấy.
Lục Sóc bắt gặp ánh mắt của cô, khẽ nheo mắt lại.
Đôi khi, anh ấy thực sự muốn nhuộm đen sự sạch sẽ này...
''Quả thật Heatherwick rất tốt." Lục Sóc nhìn thoáng qua, khẽ hé miệng.
'Trước đây anh cũng từng đi học ở Heatherwick, trình độ văn hóa ở đó rất tốt, người tốt nghiệp ở đó đều trở thành nhân vật cao cấp hàng đầu trong xã hội.
Tuy nhiên vì là của tư nhân nên học phí rất cao.
“Tôi có thể đi luôn vào ngày mai sao?” An Đào. Đào chớp mắt.
Cô nghe nói hầu hết các trường đại học đều yêu cầu nội trú, nếu cô đi thì liệu cô có thể ở lại trường không?
An Đào Đào căng thẳng nuốt nước miếng, đưa mắt nhìn nơi khác, không dám nhìn anh nữa: "Tôi không hề."
Lục Sóc thuận tay đóng cửa lại, căn phòng vốn sáng sủa bỗng chốc tối đi.
Anh từng bước đến gần, An Đào Đào dựa vào. cửa sổ, hoảng sợ lúng túng, tìm suýt nhảy ra khỏi cổ họng.
"Không ư? Chẳng phải đêm đó cô đã nói vậy sao?" Lục Sóc cúi sát lại nhìn cô, trong con ngươi đen láy phản chiếu hai hình ảnh An Đào Đào thu nhỏ.
An Đào Đào không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện xảy ra đêm đó, cô đành phải nhìn thẳng 'vào mắt anh, thở gấp nói: "Không có mà? Lúc ấy Cửu gia uống say, có phải anh đã nghe lầm rồi không..."
Sắc mặt cô tái mét, giọng nói cũng ngày càng. nhỏ.
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô, trong lòng Lục Sóc bỗng trở nên vui vẻ.
Anh chỉ thích nhìn cô hoảng loạn như chú thỏ trắng nhỏ đáng thương, bị người khác bắt. nạt...
"Có thể là tôi đã nghe lầm." Lục Sóc cất lời, gương mặt vẫn vô cảm.
An Đào Đào chớp mắt, lòng cảnh giác bỗng vơi đi rất nhiều.
Thế là bỏ qua rồi ư?
Không ngờ lại đễ đàng như vậy, khiến cô cảm
đạ, cô siết chặt rèm cửa, tiếp tục trở nên cảnh giác.
Đột nhiên, Lục Sóc kéo cô ngồi xuống mép giường: "Tôi cho cô thứ này."
An Đào Đào cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, chợt nhớ tới đêm kinh hoàng đó, cô không khỏi run lên bần bật, mồ hôi lạnh túa ra.
Cô cố nén cảm giác đó, dùng giọng điệu bình thường hỏi: "Thứ gì thế?"
Lục Sóc đưa cho cô một cái hộp nhỏ rất đẹp: '“Tự mình mở ra xem đi."
An Đào Đào nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay, đó là một chiếc hộp gấm đẹp đẽ tỉnh xảo, nhưng lại khiến cô cảm thấy bất an.
Bên trong chắc không phải là bom, hay vũ khí giết người gì đó đâu nhỉ...
An Đào Đào nuốt nước miếng, gương mặ vẻ đo dự, cô thật sự có thể mở ra ư?
'Sao không mở ra?” Lục Sóc hơi nhíu mày, sắc mặt không vui.
An Đào Đào không dám chẩn chờ nữa, trong. lòng rất căng thẳng, cắn răng mở hộp gấm ra.
“Thứ nằm trong hộp gấm là một dải ruy băng. màu lam trong suốt như nước, rất đẹp, trên đải ruy bằng có một chiếc nơ bướm xòe ra, trên đó có tất nhiều chấm hoa văn.
'Không phải là vũ khí giết người hay thuốc nổ, khiến cô hơi bất ngờ, tâm trạng nặng nề cũng nhẹ nhõm hẳn ải.
“Tuy nhiên, chiếc nơ bướm có hoa văn khiến An Đào Đào chợt cảm thấy hoa văn này rất quen, hình như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng lại không thể nhớ ra ngay.
"Thích không?” Đôi môi mỏng của Lục Sóc khẽ mở, ánh mắt đầy ẩn ý.
Bị anh nhìn chằm chằm, An Đào Đào hơi không thoải mái, chỉ đành gật đầu: "Rất đẹp, tôi rất thích."
Cô thích là được.” Lục Sóc một tay cầm lấy đải ruy băng trong hộp gấm, một tay vuốt mái tóc đen đài của cô.
Khi An Đào Đào thấy anh lại động tay động. chân thì thẩm giật mình, da đầu cũng tê đại.
Lục Sóc dùng ngón tay chải mái tóc đài của cô, lại dùng đải ruy băng buộc tóc cô thành kiểu đuôi ngựa: "Buộc lên cũng rất đẹp, sau này phải. thường mang theo biết chưa?"
Anh còn bắt ép cô buộc kiểu ruy băng này ư?
Đúng là tên ma vương...
An Đào Đào thẩm mắng trong lòng, nhưng. ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Sóc từ tốn hạ tay xuống, chạm vào nốt ruồi lệ đưới mắt cô: "Không tìm thấy con rắn hổ mang chúa ở đâu cả nên tôi đã mua một con mới về."
“Hả?” Anh đột ngột chuyển để tài khiến An Đào Đào không kịp phản ứng lại, nhưng ngoài mặt cô vẫn giả vờ ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó cô chợt lóe lên một suy nghĩ, cuối cùng cô cũngbiết tại sao hoa văn trên ải ruy băng lại quen thuộc như vậy, hóa ra là vì nó giống hệt hoa văn trên người con rắn hổ mang chúa kia.
Nhưng xác của rắn hổ mang chúa đã chôn vùi từ lâu rồi, chắc chỉ là trùng hợp thôi nhỉ...
Mắt An Đào Đào đảo như rang lạc, tâm trạng cũng thay đổi lên xuống mấy lần.
Lục Sóc nhìn cô chăm chú, thu toàn bộ biểu cảm của cô vào đáy mắt.
Biểu cảm của cô thực sự rất sống động, từ bối rối đến chợt vỡiẽ, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Lục Sóc cụp mắt, con ngươi sâu thẳm vô cùng.
An Đào Đào không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cô giơ tay sờ vào cái nơ trên dải ruy bằng, thứ mỏng manh này sờ vào rất trơn, mang theo. cảm giác mát lạnh rất khó tả.
Thực sự rất giống da rắn...
Ý nghĩ này khiến cô nổi cả da gà, cho dù Lục Sóc biến thái đến mấy đi chăng nữa, cũng không ghê tởm như vậy đâu nhỉ.
Cô nghiêng người cảnh giác nhìn Lục Só. thấy trong tay anh còn đang cầm một túi tài liệu đã được niêm phong cẩn thận, không biết bên
Có lẽ hiểu được suy nghĩ của cô, nên Lục Sóc đưa tài liệu trong tay cho cô, nhướng mày ra hiệu cho cô mở ra xem.
An Đào Đào nghỉ ngờ nhận lấy, bên trong túi tài liệu có thể là gì đây
Cô nuốt nước bọt, từ tốn mở túi tài liệu ra, bên trong là hai bộ hồ sơ nhập học của trường tư thục ở thành phố A.
An Đào Đào kinh ngạc nhìn hai bộ hồ sơ,anh đang làm gì vậy, chẳng lẽ Lục Sóc muốn cho cô đi học?
''Cửu gia, đây là gì thế?" An Đào Đào cẩm hai bộ hồ sơ, ánh mắt hơi phức tạp.
Lục Sóc bắt chéo chân, ngón cái khớp xương rõ ràng xoa nốt ruồi lệ của cô: "Cô thích trường nào, lát nữa hãy nói cho tôi biết, ngày mai tôi sẽ đi đăng ký."
“Hả?” An Đào Đào không dám né đi, trong lòng cũng rất ngạc nhiên.
'Thế mà anh lại cho cô đi học? Cô còn cho rằng. mình sẽ bị nhốt như chim hoàng yến khi đến nơi này, còn biệt thự này chính là lồng giam của cô.
Anh đang thấy cô đáng thương, hay đây là cách thử lòng, hoặc có âm mưu gì đó?
An Đào Đào lo lắng liếm môi, tâm trạng nặng nề, không dám mở miệng nói chuyện, sợ càng nói càng sai.
“Cô không thích ư? Lục Sóc cau mày, nhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống.
Đây là hai trường đại học tư thục tốt nhất ở thành phố A.
Cả người An Đào Đào run lên, bạo đạn hỏi: "Cửu gia, tôi có thể hỏi vì sao anh lại đột nhiên cho tôi đi học không..."
Lục Sóc nắm cằm cô, ánh mắt hơi u ám đi: "Làm cô dâu của tôi thì không thể thiếu văn hóa như vậy được."
"Hả?” An Đào Đào nhướng mày, trong lòng vô cùng tức giận.
Cái người này dám ghét bỏ cô là đồ không có học thức, cô cũng là học sinh hàng đầu ở trường nông thôn đấy!
An Đào Đào khẽ hừ, trong lòng điên cuồng mắng nhiếc Lục Sóc.
“Tôi nói sai à? Lục Sóc nhướng mày, hai mắt ảm đạm.
An Đào Đào giật mình vỗ về ngay: "Cửu gia nói đúng lắm, quả thật tôi ít học... Tôi cảm thấy trường Heatherwick này cũng tốt, tôi thật sự có thể đi học ở đó sao?"
Nói xong, ánh mắt An Đào Đào hơi lấp lánh, trong đó mang theo tỉa vui mừng và ánh sáng như viên minh châu, vô cùng trong trẻo và sạch sẽ, khác hẳn với vẻ tối tăm thường thấy.
Lục Sóc bắt gặp ánh mắt của cô, khẽ nheo mắt lại.
Đôi khi, anh ấy thực sự muốn nhuộm đen sự sạch sẽ này...
''Quả thật Heatherwick rất tốt." Lục Sóc nhìn thoáng qua, khẽ hé miệng.
'Trước đây anh cũng từng đi học ở Heatherwick, trình độ văn hóa ở đó rất tốt, người tốt nghiệp ở đó đều trở thành nhân vật cao cấp hàng đầu trong xã hội.
Tuy nhiên vì là của tư nhân nên học phí rất cao.
“Tôi có thể đi luôn vào ngày mai sao?” An Đào. Đào chớp mắt.
Cô nghe nói hầu hết các trường đại học đều yêu cầu nội trú, nếu cô đi thì liệu cô có thể ở lại trường không?